Joe nhìn mẹ và các chị anh nhanh chóng biến mất trong đám đông, và lông mày anh cau lại. Họ tha cho anh dễ dàng quá. Thường thì, khi anh trở nên "cáu kỉnh" họ sẽ hùa nhau vào giết chết anh. Anh không rõ lý do họ không bới ra thêm một câu chuyện nhớ - khi xa xưa nào nữa, nhưng anh đoán là có liên quan tới người phụ nữ bên cạnh mình. Gia đình anh rõ ràng là tin rằng Gabrielle thực sự là bạn gái anh, bất kể những gì anh đã nói, và người này nối tiếp kia làm cho anh có vẻ một con mồi béo bở thực sự trong mắt cô. Điều đó làm anh ngạc nhiên, khi anh cho rằng chỉ nhìn Gabrielle một cái thôi đáng lẽ cũng phải đủ để thuyết phục gia đình anh rằng cô không phải tuýp phụ nữ của anh chứ.
Anh liếc nhìn cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc hoang dại, và khoảng bụng trần mượt mà khiến anh muốn khuỵu gối xuống và ấn miệng mình vào cái bụng phẳng lỳ của cô. Cô đã quấn cơ thể lộng lẫy của mình trong một bộ cánh mà anh có thể dễ dàng xé toạc bằng tay, và anh tự hỏi có phải cô cố tình làm thế để khiến anh phát điên hay không nữa.
"Anh có một gia đình thật tốt."
"Họ không tốt đâu." Anh lắc đầu. "Họ chỉ đang lừa cô nghĩ rằng họ tốt, phòng trường hợp cô là em dâu tương lai của họ thôi."
"Tôi sao?"
"Đừng có phổng mũi lên đấy. Họ sẽ hạnh phúc với bất kỳ người phụ nữ nào. Thế cô nghĩ vì sao mà họ lại nói tất cả những cái thứ vớ vẩn về việc tôi yêu trẻ con và động vật chứ?"
"À!" Gabrielle làm cho đôi mắt màu xanh dương to tròn của cô mở to đầy ngạc nhiên. "Đó là anh sao? Ngoài trừ phần cáu kỉnh, tôi không hề biết họ đang nói về ai đâu."
Anh cầm lấy cái túi giấy mà anh đã mang đến từ cửa hàng ăn. "Tử tế đi không thì tôi sẽ bảo Doug là cô muốn tẩy ruột kết đấy."
Tiếng cười dịu dàng tràn ra khỏi môi cô, khiến anh bất ngờ. Trước kia anh chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười chân thật của cô, và âm điệu nữ tính ấy vừa ngọt ngào vừa êm dịu, dễ chịu đến mức nó làm khóe môi anh cong lên trong một nụ cười không đoán trước. "Gặp cô sáng mai nhé."
"Tôi sẽ ở đây."
Joe quay lại và luồn lách qua hội chợ ra khu đỗ xe mà anh đã đậu chiếc ô tô của mình. Nếu anh không cẩn thận, anh có thể kết thúc với việc thích cô hơn nên thích. Anh sẽ xem cô nhiều hơn một phương tiện để đạt được kết quả, và anh không thể gánh vác được nếu cô trở thành bất kỳ một cái gì khác ngoài tay chỉ điểm của anh. Anh không thể gánh vác được việc xem cô như một phụ nữ đáng khao khát, như ai đó anh không ngại lột trần và lục soát bằng lưỡi mình. Anh không thể gánh vác được nếu làm loạn vụ án này thêm nữa.
Ánh mắt anh dò quét đám đông, vô thức tìm kiếm những tay buôn ma túy. Những người tiêu dùng lập dị, một tên hút thuốc mắt thâm quầng, và những con nghiện thuốc bồn chồn, đầu quay mòng mòng. Tất cả chúng đều nghĩ rằng chúng duy trì đều đặn, kiểm soát được cơn thèm thuốc, khi mà cơn thèm thuốc quá rõ ràng là đang kiểm soát chúng. Anh đã không làm các vụ về ma túy trong gần một năm rồi, vậy mà có những lúc, đặc biệt là khi anh ở trong đám đông, anh vẫn nhìn thế giới qua con mắt của nhân viên điều tra ma túy. Đó là những gì anh được huấn luyện để làm, và anh tự hỏi sự huấn luyện đó còn ở với anh bao lâu nữa. Anh biết có những viên cảnh sát điều tra tội sát nhân đã nghỉ hưu đến mười năm mà vẫn nhìn mọi người như một tay sát thủ hoặc nạn nhân tiềm tàng.
Chiếc Chevy Caprice màu be được đỗ ở ven đường cạnh thư viện thành phố Boise. Anh trượt vào sau tay lái của chiếc xe cảnh sát không gắn phù hiệu và chờ cho một chiếc xe tải nhỏ vượt qua rồi mới quành xe nhập vào luồng giao thông. Anh nghĩ đến nụ cười của Gabrielle, mùi vị miệng cô, và chất liệu làn da cô dưới ban tay anh. Anh nghĩ về cặp đùi mềm mại mà anh đã thoáng thấy giữa váy cô. Cảm giác khao khát nhức nhối nặng nề giục giã ở háng anh, và anh cố không nghĩ đến cô thêm nữa. Thậm chí nếu cô không gàn dở, thì cô cũng rắc rối. Loại rắc rối sẽ giáng cấp anh xuống làm việc tuần tra làm việc lúc nửa đêm. Loại rắc rối mà anh không cần đến, anh đã hầu như không trụ nổi qua vụ thẩm tra công việc nội bộ lần mới rồi. Anh không bao giờ muốn trải qua điều đó nữa. Không phải vì công việc của anh. Không phải vì bất cứ thứ gì.
Mới có chưa đầy một năm, nhưng anh biết anh sẽ không bao giờ quên việc phòng Tòa Án đã điều tra, xét hỏi, và cả lý do anh bị buộc phải trả lời các câu hỏi của họ. Anh sẽ không bao giờ quên việc dồn Robby Martin vào một con hẻm tối tăm, tia lửa màu vàng cam phóng ra từ khẩu súng ngắn của Robby và cú bắn đáp trả của chính anh. Suốt cả cuộc đời còn lại, anh biết mình không bao giờ quên cảnh nằm gục trong con hẻm, nắm chắc khẩu súng Colt rỗng không trong bàn tay lạnh lẽo. Không khí buổi đêm bị xé toạc bởi những tiếng còi báo động ầm ĩ và những màu đỏ, trắng, và xanh dương xoay tít mù ra ra vào vào các lùm cây và tường nhà. Hơi ấm của máu anh rỉ ra qua cái lỗ trên đùi, và cơ thể bất động của Robby Martin cách đó sáu mét. Đôi giày Nike trắng của anh chói lọi trong bóng đêm. Anh không bao giờ quên được những ý nghĩ rời rạc cứ tích tắc tích tắc trong đầu anh khi anh hét vào một thằng bé mà không còn có thể nghe thấy gì nữa.
Phải mất một lúc sau, khi nằm trong bệnh viện, với mẹ và các chị anh nức nở bên cổ, bố anh quan sát anh từ cuối giường, chân anh cố định bằng một cái khung kim loại trông như thứ gì đó mà một đứa trẻ sẽ xây nên với bộ đồ lắp ráp của nó, thì buổi tối hôm đó mới chậm dần lại và chiếu đi chiếu lại trong đầu anh. Anh suy xét lại tất cả mọi động thái mà anh đã thực hiện.
Có lẽ anh không nên theo Robby vào con hẻm đó. Có lẽ anh nên thả thằng nhóc đi. Anh đã biết nơi nó sống, có lẽ anh nên đợi viện trợ và lái xe tới nhà nó.
Có lẽ, nhưng công việc của anh là truy đuổi lũ kẻ xấu. Cộng đồng muốn lũ buôn thuốc phiện cút khỏi đường đi của họ - phải chứ?
Chậc, có lẽ.
Nếu tên của Robby là Roberto Rodriguez, khả năng lớn là sẽ chẳng có ai ngoài gia đình của thằng nhóc đấy thèm quan tâm. Thậm chí còn có thể không phải là điểm tin hàng đầu trên mục tin tức của tivi, nhưng thằng nhóc đấy lại trông như thể một ngày nào đó sẽ thành một thượng nghị sĩ. Một cậu bé Mỹ đặc sệt. Một cậu bé Mỹ đặc sệt gốc u với hàm răng thẳng và nụ cười thiên thần toe toét. Buổi sáng sau vụ bắn nhau đó, tờ Idaho Stateman đã in hình Robby lên trang bìa. Mái tóc của cậu ta tỏa sáng như một vận động viên lướt sóng bảnh bao, và đôi mắt màu xanh dương to tròn nhìn thẳng vào các độc giả suốt thời gian uống cà phê buổi sáng của họ.
Và độc giả nhìn vào khuôn mặt ấy, rồi họ bắt đầu tự hỏi viên cảnh sát ngầm kia có thật cần thiết phải bắn chết người không. Chẳng để tâm đến việc Robby đã chạy trốn cảnh sát, việc cậu ta đã bắn trước, và rằng cậu ta có một tiểu sử lạm dụng thuốc phiện. Trong một thành phố đang phải vật lộn với ngày càng nhiều tệ nạn, một thành phố rõ rành rành là đổ hết mọi rắc rối lên dòng người nhập cư ngoại quốc và những người bang khác, được sinh ra ở bệnh viện trung tâm, không phù hợp với quan điểm của công dân thành phố về bản thân họ và thành phố của họ một cách dễ chịu cho lắm.
Và họ chất vấn lực lượng cảnh sát. Họ tự hỏi thành phố có cần một hội đồng công dân thẩm tra để đánh giá chính sách buộc phải bắn chết của bộ phận cảnh sát, và họ tự hỏi có phải họ có một tên cảnh sát phản trắc, chạy nháo nhào giết chết những người đàn ông trẻ của họ hay không.
Cục trưởng cục cảnh sát đã xuất hiện trên mục tin tức địa phương và nhắc nhở trên mọi người nhớ về tiền án của Robby. Phòng khám nghiệm đã tìm thấy những dấu hiệu chất kích thích và cần sa đáng kể trong máu của cậu ta. Tòa án và phòng nội vụ đã tẩy sạch tên Joe khỏi bất kỳ hành động sai trái nào và quyết định rằng hành động buộc phải bắn chết là cần thiết. Nhưng mỗi lần bức hình của Robby lóe lên qua màn hình hay xuất hiện trên mặt báo, người ta vẫn cứ băn khoăn.
Joe đã bị yêu cầu gặp bác sĩ tâm lý của cảnh sát, nhưng anh chỉ nói rất ít. Thực sự thì có gì để mà nói nào? Anh đã giết chết một thằng bé, thậm chí còn chưa phải là đàn ông. Anh đã cướp đi một sinh mạng. Anh có lý do chính đáng để làm những gì anh buộc phải làm. Anh biết tuyệt đối chắc chắn rằng anh sẽ chết nếu Robby là một tay súng cừ hơn. Anh không có lựa chọn nào.
Đó là những gì anh đã tự bảo mình. Đó là những gì anh phải tin.
Sau hai tháng ngồi bệt mông ở nhà và thêm bốn tháng điều trị thể chất khắc nghiệt, Joe đã được minh oan để quay lại làm việc. Nhưng không phải về bộ phận chống Ma túy nữa. Anh đã bị im lặng điều chuyển sang phòng Trộm cắp tài sản. Đó là cách họ đã gọi, điều chuyển. Nhưng chắc chắn với anh đó là giáng chức, như là anh đã bị phạt vì làm công việc của mình vậy.
Anh quành chiếc Caprice vào một chỗ đỗ xe cách Anomaly nửa con đường và lấy một thùng sơn, một bao đầy chổi quét, một chổi lăn, và một cái nồi ra khỏi xe tải. Mặc dù anh đã bị điều chuyển, anh chưa bao giờ xem những gì xảy ra trong con hẻm với Robby là sai lầm. Đáng buồn và bất hạnh, và một thứ mà anh cố không nghĩ đến - một thứ anh từ chối không nói đến - nhưng không phải sai lầm của anh.
Không như Gabrelle Breedlove. Giờ thì chính điều đó mới là mớ bòng bong của anh. Anh đã đánh giá thấp cô, nhưng thực lòng, ai mà lại nghĩ rằng cô sẽ nảy ra một kế hoạch đần độn như là lùa anh vào công viên mà không có gì hơn ngoài một khẩu súng lục cổ và một chai keo xịt tóc chứ?
Joe đi ra phía sau cửa hàng và đặt thùng sơn lẫn bao dụng cụ lên mặt quầy cạnh bồn rửa. Mara Paglino đứng ở đầu quầy bên kia đang mở gói hàng mà cửa hàng vừa nhận được ngày hôm qua. Hàng gửi không có vẻ có đồ cổ. "Em có gì ở đó thế?"
"Chị Gabrielle đã đặt hàng mấy món pha lê Baccarat." Đôi mắt nâu to tròn của cô ta nhìn anh hơi quá mãnh liệt. Cô ta đã uốn lọn mái tóc đen dày, và môi cô hơi bóng đỏ. Từ giờ phút anh gặp cô ta, anh đã nhận thức được rằng cô ta có thể hơi say nắng anh. Cô ta theo anh đi lòng vòng và đề nghị được mang đồ đạc cho anh. Anh hơi thấy phổng mũi nhưng chủ yếu là khó chịu. Cô ta chỉ lớn hơn Tiffany, cháu gái anh, một hai tuổi gì đó, và Joe không có hứng thú với mấy cô bé gái. Anh thích phụ nữ. Những người đàn bà đã phát triển hoàn toàn không cần phải chỉ dẫn xem phải làm gì với miệng và tay họ. Những người đàn bà biết cách di chuyển cơ thể họ để tạo ra đúng chuẩn ma sát. "Anh có muốn giúp em không?" cô hỏi.
Anh lấy một cái cọ sơn ra khỏi túi. "Anh tưởng em đáng lẽ đang phải ở công viên để giúp đỡ Gabrielle chứ."
"Em đã định đi, nhưng Kevin bảo em phải dỡ mấy món pha lê này ra và bỏ chúng ra khỏi lối đi nhằm trường hợp hôm nay anh muốn đo đạc mặt quầy."
Các kỹ năng thợ mộc của anh không rộng đến tận việc thay thế mặt quầy. "Anh sẽ không động tới nó cho tới tuần sau." Hy vọng tuần sau anh sẽ không phải lo lắng về nó nữa. "Kevin đang ở trong văn phòng à?"
"Anh ấy vẫn chưa quay về từ bữa trưa."
"Ai ở ngoài đằng trước thế?"
"Không ai hết, nhưng em sẽ nghe thấy tiếng chuông nếu khách hàng bước vào."
Joe cầm lấy một cây cọ và thùng sơn rồi đi vào nhà kho nhỏ xíu. Đây là phần công việc của một cảnh sát ngầm khiến anh gần như phát điên - chờ đợi loanh quanh chờ nghi phạm có động tĩnh. Tuy vậy anh cho rằng làm việc trong cửa hàng còn tốt hơn ngồi ngoài đường trong một cái ô tô không phù hiệu và bị béo phì với món Yankee Dogs. Tốt hơn, nhưng không nhiều lắm.
Anh che sàn bằng vải phủ chống sơn và dựa mấy tấm bảng mà anh đã cắt cho bộ giá ngày hôm qua vào tường. Mara lẽo đẽo theo anh như một con cún và luyên thuyên không ngừng nghỉ về những anh chàng sinh viên non nớt mà cô ta từng hẹn hò. Cô ta rời đi một lần khi chuông reo, nhưng xuất hiện lại không lâu sau để trấn an anh rằng cô ta đang tự do cho một người đàn ông chín chắn, già dặn hơn.
Đến lúc Kevin quay lại, Joe đã sơn xong hai cái giá và đang chuẩn bị quét sơn tường của căn phòng nhỏ. Kevin nhìn Mara một cái và cho cô ta đi giúp Gabrielle, bỏ lại hai người họ một mình.
"Tôi nghĩ cô ta say nắng cậu," Kevin nói khi Mara liếc qua vai nhìn một lần cuối cùng và đi ra khỏi cửa.
"À, có thể." Joe đặt một tay sau vai và nâng cánh tay lên quá đầu. Dù anh rất ghét phải thú nhận, nhưng cơ bắp anh nhức nhối kinh khủng. Anh giữ cơ thể trong tình trạng ngon lành. Chỉ có một lời giải thích duy nhất còn lại. Anh đang già đi.
"Gabrielle có trả anh đủ để chịu đựng cơ bắp rã rời không?" Kevin mặc đồ hàng hiệu từ đầu đến chân và một tay cầm một cái túi từ cửa hàng tổ chức tiệc còn tay kia cầm một cái túi từ cửa hàng đồ lót phụ nữ dưới phố.
"Cô ấy trả cho tôi cũng đủ." Anh thả cánh tay xuống bên người. "Tiền không phải tất cả những gì quan trọng với tôi."
"Tức là anh chưa bao giờ nghèo. Tôi đã từng, anh bạn ạ, và nó thật tệ hại. Nó ảnh hưởng đến cả cuộc đời anh."
"Sao anh lại cho là thế?"
"Mọi người đánh giá anh dựa vào nhãn hiệu áo sơ mi và tình trạng đôi giày của anh. Tiền là tất cả. Không có nó, người ta sẽ nghĩ anh là rơm rác. Và phụ nữ, quên luôn đi. Phụ nữ không có gì để làm với anh hết. Trường kỷ."
Joe ngồi lên mép một cái hòm và khoanh tay ngang ngực. "Còn tùy vào loại phụ nữ mà anh đang cố gây ấn tượng."
"Loại đòi bảo dưỡng cao cấp. Những phụ nữ biết về sự khác biệt giữa một chiếc Toyota và Mercedes."
"À." Joe ngả đầu ra sau và nhìn người đàn ông trước mặt. "Những phụ nữ đó tốn nhiều tiền lắm đây. Anh có số tiền đó không?"
"Có chứ, và nếu tôi không có, thì tôi cũng biết cách kiếm được chúng. Tôi biết cách kiếm được những gì tôi cần."
Bingo. "Bằng cách nào vậy?"
Kevin chỉ mỉm cười và lắc đầu. "Anh sẽ không tin tôi nếu tôi kể cho anh nghe đâu."
"Cứ thử đi." Joe nài ép.
"Sợ là tôi không thể."
"Anh đầu tư vào thị trường chứng khoán à?"
"Tôi đầu tư vào tôi, Kevin Carter, và đó là tất cả những gì tôi sẽ nói."
Joe biết khi nào thì phải lùi. "Trong túi kia là cái gì thế?" anh hỏi và chỉ vào tay Kevin.
"Tôi đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho bạn gái tôi, China." (1- Trong tiếng Anh có nghĩa là đồ sứ hoặc Trung Quốc)
Không nhầm chứ? China là tên thật hay nghệ danh của cô ấy vậy?"
"Không phải cả hai," Kevin cười khục khặc. "Chỉ là cô ấy thích nó hơn tên thật, Sandy. Tôi đã kể về buổi tiệc với Gabrielle vào sáng nay khi ghé qua gian hàng của cô ấy. Cô ấy có nói hai người đã lên kế hoạch khác rồi."
Joe nghĩ anh đã thực sự làm rất rõ khi bảo Gabrielle rằng cô phải dừng ngay việc chắn đường vụ điều tra của anh. Rõ ràng là, anh sẽ phải nói chuyện với cô lần nữa. "Tôi nghĩ chúng tôi có thể ghé thăm bữa tiệc của anh một tí."
"Anh chắc chứ? Cô ấy có vẻ cực kỳ quyết tâm dành cả buổi tối ở nhà."
Thường thì, Joe không phải loại đàn ông ngồi trên ghế quán bar và trò chuyện về phụ nữ, dù của anh hay của ai khác. Nhưng lần này thì khác, đây là công việc của anh và anh biết phải chơi như thế nào. Anh hơi rướn người về phía trước như thể sắp sửa chia sẻ một bí mật. "Chậc, chỉ giữa anh và tôi thôi nhé, Gabrielle là một người đàn bà cuồng dâm."
"Thực sao, tôi luôn nghĩ cố ấy là người cả thẹn cơ."
"Cô ấy là loại kín đáo nhất." Anh dựa người ra sau và toe toét như thể anh và Kevin cùng một dòng máu anh em thân thiết. "Nhưng tôi nghĩ mình có thể kìm cô ấy lại trong vài tiếng. Bữa tiệc của anh là vào mấy giờ?"
"Tám," Kevin trả lời khi anh ta hướng vào văn phòng, và Joe kẹt với việc sơn quét trong hai giờ kế tiếp. Sau khi Anomaly đóng cửa buổi tối, anh lái xe tới sở cảnh sát và đọc qua các báo cáo hàng ngày về vụ trộm nhà Hillard. Không có nhiều thông tin mới kể từ danh sách buổi sáng. Kevin đã gặp một phụ nữ lạ mặt để ăn trưa ở nhà hàng trung tâm. Hắn đã mua đồ đạc cho buổi tiệc và dừng lại ở cửa hàng tiện lợi Circle K mua một cái cốc cỡ bự. Chuyện thú vị đây.
Joe báo cáo lại cuộc trò chuyện của anh với Kevin và để Luchetti biết rằng anh đã được mời tới bữa tiệc của Kevin. Rồi anh vơ lấy một tập giấy tờ từ bàn làm việc và hướng về nhà với Sam.
Trong bữa tối, anh nướng một ít sườn và ăn salad macaroni mà chị gái Debby của anh đã bỏ lại trong tủ lạnh trong khi anh ở chỗ làm. Sam đứng trên bàn cạnh đĩa thức ăn của anh và từ chối không ăn món mầm cho chim và cà rốt trẻ em của nó.
"Sam yêu Joe."
"Mày không thể có món sườn của tao được đâu."
"Sam yêu Joe - braack"
"Không."
Sam chớp chớp đôi mắt màu vàng pha đen, nâng mỏ, và nhái tiếng chuông điện thoại.
"Tao không đổ vì thứ đó mấy tháng rồi." Joe dùng nĩa xiên một ít macaroni và cảm giác như thể anh đang trêu chọc một đứa trẻ hai tuổi bằng một cây kem ốc quế vậy. "Bác sĩ thú y nói rằng mày cần ăn ít đi và tập luyện nhiều hơn không thì sẽ bị bệnh gan đấy."
Con chim bay lên vai anh, rồi ngả cái đầu đầy lông vào tai Joe. "Con chim xinh đẹp."
"Mày béo." Anh vẫn cứng rắn như thế suốt bữa ăn và không cho Sam ăn, nhưng khi con chim nhái lại một trong những cụm từ ưa thích nhất của Joe từ một bộ phim của Clint Eastwood, anh mềm lòng và cho nó ăn mấy miếng bánh ngọt của Ann Cameron. Nó cũng ngon y như cô đã khẳng định, nên anh đoán anh nợ cô cà phê. Anh cố nhớ lại Ann khi còn bé, và mang máng gợi ra một cô gái với cặp kính kim loại ngồi trên một trong mấy cái ghế nhung nhăn màu lục bảo ở nhà bố mẹ cô, nhìn anh chằm chằm trong lúc anh đợi chị gái cô, Sherry. Cô chắc nhỏ hơn anh khoảng sáu đến mười tuổi. Khoảng tầm tuổi Gabrielle.
Ý nghĩ về Gabrielle mang một cơn đau nhức ảm đạm đến lông mày anh. Joe kẹp sống mũi giữa ngón cái và ngón giữa rồi vắt óc để tìm ra xem phải làm gì với cô. Anh chẳng có manh mối nào.
Khi vầng mặt trời đang lặn đẩy cả thung lũng trong luồng ánh sáng chạng vạng, Joe đặt Sam vào lồng chim và nhét Dirty Harry vào đầu xem băng. Ngoài Too Hot For Televison của Jerry Springer, đây là cuộn băng duy nhất mà Sam thích. Trong quá khứ, Joe đã thử khuyến khích chú chim của anh xem Disney hoặc Sesame Street hoặc là một trong những đĩa giáo dục mà anh đã mua. Nhưng Sam nghiện Jerry, và giống phần lớn các bậc phụ huynh, Joe nhượng bộ rất nhiều.
Anh lái xe tới ngôi nhà gạch nhỏ bên kia thị trấn và đỗ chiếc Bronco của anh cạnh lề đường. Một ngọn đèn hiên màu hồng chiếu sáng lên cửa trước. Cách đây vài đêm, bóng đèn này màu xanh lục. Joe băn khoăn trước dấu hiệu đấy nhưng đoán là anh chắc cũng không muốn biết đâu.
Một đôi sóc phóng qua bãi cỏ, vỉa hè và bay lên lớp vỏ cây xù xì của một cây sồi cổ thụ. Lên được nửa đường, chúng dừng lại để trừng trừng nhìn anh, cái đuôi xù lông ngoe ngẩy. Tiếng líu ríu khích động của chúng tràn đầy tai anh, đục xuyên qua anh như thể bằng cách nào đó anh đã thô lỗ đánh cắp đồ dự trữ của chúng. Anh thích sóc còn ít hơn cả mèo.
Joe gõ cửa nhà Gabrielle ba lần trước khi nó bật mở. Cô đứng trước mặt anh với chiếc áo sơ mi trắng lớn cài nút phía trước. Đôi mắt màu xanh lục mở to, và mặt cô đỏ bừng bừng.
"Joe! Anh đang làm gì ở đây thế?"
Trước khi trả lời câu hỏi của cô, anh để mắt mình ngắm cô, từ những lọn tóc màu nâu đỏ loăn xoăn rũ xuống từ đỉnh đầu, tới cái dây cườm buộc quanh mắt cá chân. Cô đã xắn tay áo lên bắp tay cùng lúc vạt áo chạm vào khoảng vài phân trên hai đầu gối trần của cô. Theo những gì anh thấy, cô mặc rất ít đồ nữa trừ những vệt sơn sặc sỡ. "Tôi cần nói chuyện với cô," anh nói, quay ánh mắt lại với hơi nóng đang dâng trào trên má cô.
"Ngay bây giờ sao?" Cô liếc ra phía sau như thể anh vừa tóm được cô đang làm dang dở một việc phạm pháp nào đó.
"Ừ, cô định làm gì thế?"
"Không gì hết!" Cô trông tội lỗi khủng khiếp về một thứ gì đó.
"Đêm hôm trước tôi đã nói với cô về chuyện can thiệp vào cuộc điều tra này, nhưng chỉ để đề phòng trường hợp cô không hiểu tôi, tôi sẽ nói lại với cô lần nữa. Bỏ ngay việc bảo vệ Kevin đi."
"Tôi đâu có." Ánh sáng phía sau luồn vào tóc cô và tỏa sáng qua chiếc áo sơ mi trắng, phác họa bộ ngực đầy đặn và vòng hông mảnh mai của cô.
"Cô đã từ chối một lời mời tới bữa tiệc tối mai của anh ta. Tôi đã chấp nhận hộ chúng ta rồi."
"Tôi không muốn đi. Kevin và tôi là bạn bè và đối tác làm ăn, nhưng chúng tôi không vui chơi với nhau. Tôi luôn nghĩ tốt nhất là chúng tôi không dành thời gian ngoài lúc làm việc với nhau."
"Qúa tệ." Joe chờ cô mời anh vào trong, nhưng cô không mời. Thay vào đó, cô khoanh tay lại, thu hút sự chú ý của anh về vết mực đen trên ngực trái cô.
"Bạn bè của Kevin rất nông cạn. Chúng ta sẽ không có một quãng thời gian vui vẻ đâu."
"Chúng ta sẽ không ở đó để có một quãng thời gian vui vẻ."
"Anh sẽ không tìm kiếm bức Monet chứ, phải không?"
"Có."
"Tốt thôi, nhưng không hôn hít gì nữa đâu đấy."
Anh ngả gót chân ra sau và nhìn cô dưới hàng lông mi lim dim. Lời yêu cầu của cô hoàn toàn hợp lý và khó chịu hơn anh sẽ bao giờ chịu thú nhận. "Tôi đã bảo cô đừng coi đó là hành vi cá nhân rồi."
"Không hề, nhưng tôi không thích nó."
"Cô không thích gì cơ? Hôn tôi hay không coi đó là hành vi cá nhân?
"Hôn anh."
"Vớ vẩn, cô ấm rực và hổn hển."
"Anh nhầm rồi."
Anh lắc đầu và nói qua một nụ cười. "Tôi không nghĩ thế."
Cô thở dài. "Đó là tất cả những gì anh muốn nói phải không, thám tử?"
"Tôi sẽ đón cô lúc tám giờ." Anh quay người để rời đi, nhưng ngoái lại nhìn cô qua vai. "Và Gabrielle này?"
"Gì cơ?"
"Mặc thứ gì đó gợi cảm vào nhé."
Gabrielle đóng cửa lại và tựa lưng vào đó. Cô cảm thấy hơi lâng lâng và nôn nao, như thể bằng cách nào đó cô đã triệu hồn Joe đến. Cô hít một hơi thật sâu và đặt một bàn tay lên trái tim đang đập dồn dập của mình. Việc anh xuất hiện ở thềm nhà cô vào chính xác khoảnh khắc ấy hơi kiểu bất bình thường.
Kể từ khi anh đi khỏi gian hàng của cô chiều hôm đó, cô có một khao khát mạnh mẽ muốn vẽ anh thêm lần nữa. Lần này đứng trong luồng khí đỏ rực của anh. Trần truồng. Sau khi cô trở về nhà sau một ngày thành công ở Lễ hội Coeur, cô ngay lập tức bước vào phòng tranh và chuẩn bị vải vẽ. Cô đã phác họa và vẽ khuôn mặt lẫn những cơ bắp rắn chắc của cơ thể anh. Với hình ảnh David của Michelangelo làm cảm hứng, cô vừa bắt đầu vẽ các bộ phận của Joe lúc anh gõ cửa. Cô đã mở cửa ra và thấy anh đứng đó, và trong vài phút giây xao xuyến cô sợ rằng bằng cách nào đó anh đã biết những gì cô định làm. Cô cảm thấy tội lỗi, như thể anh bắt quả tang cô đang dòm anh mà không có quần áo anh trên người ấy.
Cô không tin vào số mệnh. Cô tin tưởng quá mạnh mẽ vào tự do ý chí, nhưng cô không thể lờ đi những cảm giác linh tinh đang dựng tóc gáy cô lên.
Gabrielle rời khỏi cánh cửa và hướng đến phòng vẽ. Cô thực sự có ý làm những gì đã bảo Joe, không hôn hít thêm nữa. Cùng lúc cô thấy ăn nằm với anh dễ hơn cô đã tưởng tượng một tuần trước, cô cũng không thể nói dối bản thân mình. Vì những lý do cô không thể đo định, đứng quá gần với Joe, hơi thở anh thì thầm quét ngang má cô và môi anh vuốt ve môi cô không hoàn toàn dễ chịu. Không, chẳng hề dễ chịu tí nào.
Gabrielle tin vào việc bộc lộ tình yêu một cách trung thực và cởi mở, nhưng không phải trong một công viên đông đúc, và không phải cùng thám tử Joe Shanahan. Anh không quan tâm đến cô, và anh đã tỏ ra cực kỳ rõ ràng là anh coi việc hôn cô là một phần công việc. Cô nghĩ về phản ứng của cô với nụ hôn của anh và đã đi đến kết luận logic rằng sự động chạm của Joe đã làm rối loạn nhịp sinh học của cô cũng như làm mọi thứ loạn xí ngầu. Kiểu như một cơn nấc hoặc lỗi nhịp trong dòng năng lượng sống kết nối cơ thể, trí óc, và tinh thần cô.
Nếu Kevin bắt gặp họ đang cãi vã một lần nữa, hoặc nếu Joe gặp bất kỳ ai trong quá khứ của anh, anh sẽ phải tìm ra một thứ nào khác. Không có đứng gần, lấp đầy các giác quan của cô bằng hương thơm làn da anh thêm nữa. Không có những nụ hôn bâng quơ chạm vào tận bên trong và cướp đi hơi thở của cô thêm nữa. Và tuyệt đối sẽ không đời nào có chuyện cô mặc vào "thứ gì đó gợi cảm" cho anh hết.
Khi chuông cửa reo tối hôm sau, Gabrielle nghĩ lần này cô đã sẵn sàng cho Joe. Không còn bất ngờ nữa. Cô nắm vững kiểm soát và nếu anh đã mặc một chiếc quần jean bạc phếch và áo phông, cô cũng có thể xoay sở được. Nhưng nhìn anh một cái thôi mà trung tâm bình yên của cô đã lộn vòng vòng vào một vũ trụ nào đó rồi.
Anh đã cạo bộ râu lú nhú mọc của mình đi, và đôi má rám nắng của anh thật mượt mà. Chiếc áo thể thao bó màu đen được làm từ lụa và vừa vặn một cách đẹp đẽ trên lồng ngực rộng và cái bụng phẳng của anh. Anh đã luồn một cái thắt lưng tết qua đ********* quần của một chiếc quần vải chéo là lượt với những nếp li phẳng phiu. Thay vì đôi giày chạy cũ kĩ hoặc đôi bốt đi làm, anh đi đôi giày da lộn. Anh có mùi thật tuyệt vời và trông càng tuyệt hơn.
Không như Joe, Gabrielle đã chủ tâm đặt ít công sức hơn vào diện mạo của mình. Cô đã ăn vận đơn thuần cho thoải mái với cái áo cánh trắng trơn và một cái váy yếm kẻ ca rô màu xanh pha trắng chạm vừa tới đầu gối. Cô chỉ trang điểm rất ít và không hề nỗ lực tạo kiểu khác đi cho mái tóc, chỉ để nó xoăn lại quanh vai và buông xuống lưng như vẫn luôn thế. Nhượng bộ duy nhất của cô với bất kỳ thứ gì tương đồng với thời trang là đôi khuyên bạc trên tai và chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay phải. Cô đã bỏ quần tất lại trong tủ và cho chân vào một đôi giày vải. Cô cho là mình trông đối lập với từ gợi cảm.
Một bên lông mày nhướn lên tới tận trán anh bảo cô rằng anh cũng nghĩ thế. "Con chó Toto bé nhỏ của cô đâu?"
Bộ cánh của cô có tệ đến thế đâu. "Này, tôi không phải cái người đi đôi cao gót đỏ của mẹ và đâm bổ vào tường đâu nhé."
Anh khinh khỉnh nhìn cô. "Tôi mới có năm tuổi."
"Đó là điều tất cả bọn họ nói." Cô bước ra bậc thềm và khóa cánh cửa lại sau lưng. "Thêm vào đó, tôi chắc chắn bữa tiệc này không trang trọng." Cô thả chìa khóa vào cái túi to bự kiểu hoa văn đan chéo bằng dây thừng và quay lại để đối mặt với anh. Anh không dịch chuyển lấy một phân, và cánh tay trần của cô chạm nhẹ qua ngực anh.
"Tôi nghi ngờ điều đó đấy." Joe đỡ lấy khuỷu tay cô như thể họ đang trong một buổi hẹn hò thực sự và dẫn cô tới chiếc xe màu be khủng khiếp mà cô nhớ quá rõ. Lần cuối cùng cô bị còng ở ghế sau. "Tôi đã gặp Kevin, và tôi nghi ngờ chuyện anh ta làm bất cứ việc gì tầm thường, có lẽ trừ ra tình dục tầm thường."
Hơi ấm lòng bàn tay anh quét lên cánh tay và đi xuống tận đầu ngón chân cô. Cô ép mình đi điềm tĩnh bên cạnh anh, như thể sự động chạm của anh không làm cô muốn giật tay khỏi tay anh. Như thể cô cũng bình tĩnh và thản nhiên như Joe. Cô cố lờ đi những cảm giác đang khiến bàn tay cô đổ mồ hôi, và cô không thèm bình luận về quan điểm của Joe đối với Kevin, vì những gì anh nói cũng khá đúng sự thật. Điều cũng chả làm Kevin tốt hơn hay xấu hơn rất nhiều những tên đàn ông khác.
"Tối qua tôi tưởng anh lái một chiếc Bronco chứ?"
"Đúng thế, nhưng Kevin nghĩ tôi là một đứa vứt đi khánh kiệt. Đó là những gì tôi muốn anh ta nghĩ," anh nói và cúi người mở cửa bên ghế hành khách. Lồng ngực anh lại chạm nhẹ vào cô, và cô hít một hơi thật sâu qua lỗ mũi và tự hỏi nước hoa của anh có phải là hỗn hợp của tuyết tùng, hoa cam và một thứ gì đó nữa hay không.
"Sao cô làm thế?"
"Làm gì?"
"Ngửi tôi như thể tôi có mùi thối lắm vậy." Anh thả khuỷu tay cô ra, và cô cảm thấy như mình lại có thể thư giãn.
"Anh tưởng tượng ra đấy thôi," cô nói và chui vào ô tô. Không giống Joe, bên trong xe vẫn có mùi khủng khiếp như cái ngày anh bắt giam cô. Kiểu như dầu nhớt mô tô, nhưng ít nhất ghế cũng sạch sẽ.
Chuyến lái xe tới nhà Kevin mất chưa đến mười phút, và Joe dùng khoảng thời gian đấy để nhắc cho cô nhớ về hiệp ước cung cấp thông tin mà cô đã kí. "Nếu Kevin vô tội," anh nói, "anh ta không cần sự giúp đỡ của cô. Và nếu anh ta có tội, thì đằng nào cô cũng không bảo vệ được anh ta."
Luồng không khí lạnh giá quét qua chân, cánh tay và cái cổ trần trụi của cô. Cô ước gì mình đã ở nhà. Cô ước gì mình được cho lựa chọn.
Gabrielle đã tới nhà Kevin vài lần, tất nhiên, nhưng cô thực sự không quan tâm đến nó. Kiến trúc hai tầng kiểu đương đại đậu trên sườn một ngọn núi được trụ đỡ bởi các cột chống và có một tầm nhìn thành phố ngoạn mục. Bên trong được dựng nên từ rất nhiều đá hoa cương, gỗ cứng, thép, và mang lại cảm giác ấm cúng như một bảo tàng nghệ thuật đương đại.
Gabrielle và Joe sóng đôi lên vỉa hè, vai chạm vai, gần như không động chạm.
"Sẽ thế nào nếu bạn bè của Kevin nhận ra anh? Anh sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ tìm ra thứ gì đó."
Đó chính xác là những gì mà cô lo sợ. "Như là?"
Joe rung chuông cửa và họ đứng cạnh nhau, nhìn thẳng về phía trước. "Cô sợ ở một mình với tôi sao?"
Hơi hơi. "Không."
"Vì trông cô lo lắng về chuyện đó."
"Trông tôi không lo lắng."
"Trông cô như là cô không tin tưởng bản thân mình."
"Tin để làm gì?"
"Để giữ chặt tay cô trên người."
Trước khi cô kịp đáp trả, cánh cửa mở ra và màn hài kịch bắt đầu. Joe vòng tay quanh vai cô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh sưởi ấm da thịt cô qua chất vải mỏng manh trên áo sơ mi của cô.
"Tôi đã tự hỏi hai người có đến không." Kevin bước lùi lại, và họ đi vào trong. Như thường lệ, anh trông như vừa chụp hình cho tờ GQ.
"Tôi đã bảo anh là tôi có thể mang cô ấy ra khỏi nhà trong vài tiếng đồng hồ mà."
Kevin liếc nhìn cái yếm của Gabrielle, và một đường rãnh xuất hiện trên trán anh. "Gabe, đây là một vẻ ngoài mới cho em. Thú vị thật."
"Không tệ đến thế mà," cô tự biện hộ cho mình.
"Không, nếu em sống Kansas." Kevin đóng cửa lại và họ theo anh về hướng phòng khách.
"Em trông không giống Dorothy mà." Gabrielle liếc xuống cái váy kẻ ca rô màu xanh pha trắng của cô. "Phải không?"
Joe kéo cô vào cạnh anh. "Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em khỏi lũ khỉ có cánh (1.)"(Một hình ảnh trong phim The wonderful Wizard of Oz, hàm ý chỉ ác quỷ.)
Cô nâng mắt lên mắt anh, với đôi tròng mắt màu nâu sậm và hàng lông mi dày, sắc nhọn, và lũ khỉ có cánh không phải điều làm cô lo lắng.
"Sao em không để Kevin để cái ví to đùng mà em đã mang theo vào đâu đó nhỉ?"
"Anh có thể để nó vào phòng ngủ thừa," Kevin đề nghị.
"Em muốn giữ nó cạnh mình."
Joe giật nó ra khỏi vai cô và đưa nó cho Kevin. "Em sẽ bị viêm túi dịch đấy."
"Ở vai sao?"
"Chẳng bao giờ nói gì được về bệnh viêm túi dịch," Joe dự đoán khi Kevin rời đi với túi xách của cô.
Phòng khách, phòng bếp, và phòng ăn chia sẻ cùng một không gian thoáng khí rộng lớn và tầm nhìn thành phố ngoạn mục. Một nhóm khách nhỏ lẫn lộn ở quầy bar, cùng lúc Mariah Carey hát vang từ một bộ loa kín, lấp đầy ngôi nhà với từng quãng tám mà cô ta có thể kéo ra từ dây thanh quản của mình. Riêng Gabrielle chẳng có gì phản đối Mariah, nhưng cô nghĩ nàng diva này cần học hỏi một bài học về sự khiêm tốn. Gabrielle di chuyển ánh mắt khắp khoảng không gian, từ da ngựa vằn trải trên thành bộ ghế sô pha bằng da cho đến những món đồ thủ công nghệ thuật rải rác khắp ngôi nhà. Kevin cũng có thể dùng đến cùng bài học đó.
Khi Kevin quay lại, anh giới thiệu Joe và Gabrielle với bạn bè anh, một nhóm doanh nhân keo kiệt những người mà, theo những gì Gabrille thèm quan tâm, lo lắng đến tình trạng tài khoản ngân hàng của họ nhiều hơn hẳn tình trạng lương tâm. Joe để yên tay quanh Gabrielle khi họ bắt tay với một người đàn ông và vợ ông ta, những người sở hữu một chuỗi cửa hàng cà phê thành công. Những người khác thì bán vitamin hoặc máy tính hoặc nhà cửa và rõ ràng là đều buôn bán rất tốt. Kevin giới thiệu họ với bạn gái hắn, China, người mà, Gabrielle có thể thề là có tên Sandy lần cuối cùng họ gặp nhau. Bất kể bây giờ tên cô ta là gì, người phụ nữ đó vẫn nhỏ nhắn, tóc vàng, và hoàn mỹ, Gabrielle cảm thấy thôi thúc mãnh liệt muốn khuỳnh người xuống.
Cạnh China là cô bạn gái xinh đẹp và nhỏ nhắn tương đương cô ta, Nancy, người còn không thèm giả vờ có hứng thú với bất kỳ điều gì Gabrielle có thể nói. Sự chú ý của cô ta dán lên người đàn ông đang đứng với hông ép vào Gabrielle. Qua khóe mắt, cô quan sát vẻ hài lòng uốn cong hai khóe môi Joe thành một nụ cười tán thưởng. Ánh mắt anh bập bùng qua bộ ngực của Nancy, và anh chuyển trọng lượng sang chân bên kia. Bàn tay ấm áp của anh trượt khỏi vai Gabrielle và ngang qua lưng cô, rồi anh cho tay vào túi quần và sự động chạm của anh hoàn toàn biến mất.
Cô đáng lẽ phải mừng. Cô mừng. Chỉ là cô thấy hơi giống bị bỏ rơi và còn gì đó hơn thế nữa. Gì đó khó chịu có cảm giác như ghen tuông, nhưng không thể nào là ghen tuông bởi vỉ (a) Joe không phải bạn trai thật sự của cô, (b) cô không quan tâm đến anh; và (c) cô không bị những tên đàn ông nông cạn thu hút.
Kevin nói gì đó mà Joe hẳn phải nghĩ là hài hước, bởi vì anh hơi ngả đầu ra sau và cười lớn, để lộ hàm răng trắng thẳng đều và cổ họng rám nắng mượt mà. Những rãnh nhỏ xuất hiện ở khóe mắt anh, và âm thanh thoải mái trầm ấm chạm vào tận bên trong cô và lắng lại trong lồng ngực cô.
Có ai đó nói gì đó nữa, và tất cả cùng bật cười. Trừ Gabrielle. Cô không nghĩ có gì đáng để cười. Không, tuyệt đối không có gì khôi hài về cảm giác nhoi nhói dưới xương ức của cô, hay tình trạng hỗn loạn nóng bỏng trắng xóa chạy dồn dập qua huyết quản cô, khuấy lên một khao khát thể xác mà cô thấy không thể lờ đi.