Hẳn Là Yêu

Chương 12: Chương 12




Joe liếc cái khăn tắm nhỏ xíu được trao cho anh một cái rồi ném nó lên ghế sô pha. Anh thích sự thoải mái rộng rãi của quần đùi hơn. Anh thích có nhiều chỗ để thằng bé của anh có cơ hội mà hít thở, và không đời nào anh chịu mạo hiểm cho thằng bé của anh nhấc bổng cái khăn đó thành hình lều đâu.

Anh chuyển trọng lượng sang một chân và chống tay vào hông. Chết tiệt, lúc này anh không nên đứng ở chính giữa phòng khách của Gabrielle. Anh nên trên đường về nhà, về với một giấc ngủ tối ngon lành. Anh có một buổi họp lúc tám giờ sáng mai để thảo luận về những món đồ cổ bị đánh cắp mà anh đã thấy trong phòng khách của Kevin. Anh cần được nghỉ ngơi và cần có đầu óc thanh tịnh khi chuẩn bị bản khai kèm tuyên thệ mà anh sẽ dùng để lấy một lệnh khám xét. Cách diễn đạt phải rõ ràng, súc tích, và chặt chẽ như âm đạo còn trinh. Nếu không, anh sẽ chịu mạo hiểm bị tịch thu tất tần tật trong một cuộc kiểm tra được tiến hành sau đó ở tòa. Cũng có những chuyện khác mà anh phải làm tối nay. Anh cần giặt giũ vài thứ, và gọi cho Ann Cameron để bảo cô ấy rằng anh không thể gặp cô uống cà phê vào sáng mai. Sáng nay anh đã ghé qua cửa hàng ăn của cô trước khi làm việc và cô đã làm bữa sáng cho anh. Cô là một quý cô tử tế thật sự, và anh cần gọi điện để hủy cuộc hẹn của họ.

Thay vào đó, anh đứng trong nhà của Gabrielle nhìn cô đổ dầu vào một cái bát nông và thắp nến trên cả mặt lò sưởi lẫn cả những cái bàn kính khác nhau như thể cô đang chuẩn bị một cuộc tế lễ. Thay vì bỏ đi, anh nghiêng đầu sang một bên, và nhìn bộ váy xấu xí, lùng thùng của cô xẻ dọc sau cái đùi mịn màng, dừng lại không xa vùng đất thần tiên.

Cô tắt đèn đi, rồi bật công tắc cạnh lò sưởi, thế là ngọn lửa màu vàng cam bắn ra từ miệng gas và liếm láp những khúc gỗ giả. Anh quan sát cô buộc mái tóc xoăn dài lại bằng một sợi ruy băng, và anh tranh đấu xem có nên nói với cô rằng bộ cờ bằng ngà voi trong phòng ngủ của Kevin, cái bộ cờ với tất cả những quân tốt nhỏ xíu cùng của quý cương cứng bé tẹo gớm ghiếc, đã bị ăn trộm từ một ngôi nhà ở River Run tháng trước.

Kể từ khi anh nhìn cô leo qua cái ban công đó, anh đã nghĩ đến việc kể cho cô sự thật. Anh nghĩ về nó trong chuyến lái xe về nhà, khi nói chuyện với Walker trên điện thoại, và cả sau khi anh đã gác máy. Anh nghĩ về nó khi anh đứng trên hiên nhà cô với chìa khóa của cô trong tay anh, và cả khi anh nhìn vào đôi mắt xanh tin tưởng của cô. Anh nghĩ về nó kể cả khi anh đồng ý nhận một bài massage mà anh đã sớm biết là một ý tồi.

Đại úy không muốn Gabrielle được thông báo một điều gì hết, nhưng Joe nghĩ cô xứng đáng được biết sự thực về Kevin và những cái giá chất đầy những món đồ cổ được ghi lại là bị trộm trong hồ sơ chính của cảnh sát.

Cho đến cách đây khoảng một giờ, Joe hẳn sẽ hoàn toàn tán thành với Walker. Nhưng đó là trước khi cô đứng canh gác ngoài cửa phòng khách trong khi anh lục soát. Trước khi anh nhìn vào mắt cô và hỏi xin sự tin tưởng của cô. Trước khi cô trèo qua cái lan can đó vì anh. Cho đến một giờ trước, anh vẫn còn không chắc về sự vô tội của cô, mà anh cũng chẳng quan tâm. Công việc của anh không phải là quan tâm. Nó vẫn không phải công việc của anh.

"Tôi sẽ đi lấy bàn massage của tôi và anh có thể được thoải mái."

"Tôi muốn ngồi trên ghế. Một trong mấy cái ghế phòng ăn là tốt rồi." Một cái ghế cứng, khó chịu mà không để anh thư giãn đến mức quên luôn cô là người cung cấp thông tin của anh, chứ không phải một người phụ nữ anh muốn biết rõ thêm nhiều nữa.

"Anh chắc chứ?"

"Chắc." Nhưng lúc anh nhìn cô leo qua cái lan can ấy, khiếp đảm rõ rành rành, thứ gì đó đã chuyển dịch bên trong anh và thay đổi cách anh nhìn cô, những gì anh cảm thấy sâu trong thâm tâm. Nhìn cô lắc lư trên đầu anh, cái quần lót trắng nhỏ xinh lấp đầy tầm nhìn của anh, tim anh đã nghẹn lại đâu đó trong cổ họng. Khi anh ngước lên nhìn cô đang treo phía trên anh, anh đã biết mình sẽ gặp nhiều khó khăn để bắt lấy cô nếu cô bị rơi, cũng như là anh biết sẽ không đời nào anh để cô ngã xuống. Và trong khoảnh khắc ấy cô đã không còn chỉ là người chỉ điểm với một cơ thể chết người của anh nữa, cô đã trở thành một người mà anh muốn giữ an toàn. Một người anh muốn bảo vệ.

Anh cũng cảm thấy một điều gì đó nữa. Khi anh ôm cô trong vòng tay và hôn cổ cô, anh đã cảm thấy cảm giác thít chặt sắc bén trong lồng ngực thậm chí cả sau khi nguy hiểm đã trôi qua. Có lẽ đó là tàn dư sợ hãi hoặc áp lực âm ỉ. Phải rồi có thể, nhưng bất kể đó là gì, anh không có ý định xem xét nó một cách quá chi tiết. Thay vào đó anh chọn tập trung sự chú ý của mình vào tiến triển của Gabrielle khi cô kéo một cái ghế gỗ từ phòng ăn và đặt nó xuống trước lò sưởi.

Dù cho anh tin rằng cô xứng đáng được biết về Kevin, anh cũng không thể nói với cô, bởi vì cô cực kỳ dễ đoán. Tất cả những gì cô cảm thấy đều hiện lên trong mắt. Cô không thể nói dối mà không có vẻ như cô đang đợi một tia sét hạ gục mình. Anh không thể nói với cô, và anh không nên ở lại.

Anh bước lùi lại một bước và cân nhắc đến sự khôn ngoan của việc cho Gabrielle xoa tay lên người anh. Sự cân nhắc không kéo dài lâu. Cô nghiêng đầu sang một bên và nhìn anh. "Joe, cởi áo anh ra," cô nói, và giọng cô chảy qua anh như chất dầu mà cô đang đun nóng trên một cái máy đốt nhỏ. Anh cho là mình không phải rời đi ngay. Anh đã ba mươi lăm tuổi rồi và rất kiểm soát.

Đây là một bài massage. Không phải tình dục. Sau khi bị bắn, anh đã tẩm quất các cơn đau nhức ra khỏi cơ bắp một cách thường xuyên như một phần liều pháp chữa trị. Tất nhiên, nhà trị liệu của anh đã ở độ tuổi năm mươi và trông không hề giống Gabrielle Breedlove tí nào.

Phải rồi, anh có thể ở lại. Miễn là anh còn nhớ rằng Gabrielle Breedlove là người cung cấp thông tin cho anh, nhớ rằng chơi đùa lung tung với cô sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh. Và điều đó đơn giản là sẽ không xảy ra. Không đời nào.

"Anh không định cởi quần áo của mình ra à?"

"Tôi sẽ để quần dài lại."

Cô lắc đầu. "Tôi mong là anh không làm thế. Dầu sẽ phá hỏng cái quần của anh đấy."

"Tôi sẽ mạo hiểm thôi."

"Tôi sẽ không nhìn lén đâu mà." Tông giọng cô và vẻ khó chịu ở môi cô bảo anh rằng anh thật ngớ ngẩn. Rồi cô nâng bàn tay phải như thể nói lời tuyên thệ. "Tôi xin thề."

"Cái khăn tắm quá nhỏ."

"À." Cô bỏ đi và quay lại một giây sau với một cái khăn đi biển rộng. Cô ném nó lên tay vịn sô pha bên cạnh anh. "Nó thế nào?"

"Tuyệt."

Gabrielle mê mẩn chú ý tới đôi tay của Joe khi anh rút cái vạt áo thể thao lụa ra khỏi quần vải. Giống một điệu múa thoát y chậm chạp đến phát điên, anh kéo mảnh vải sọc lên vừa đủ để cho cô thoáng thấy một cơ bụng phẳng lì và đường lông sẫm màu thẳng xuống trước khi anh thả áo ra và nó rơi xuống eo anh. Cô thở phào ra một hơi, luồng hơi thở mà cô còn không biết là mình đang nín lại và nâng ánh mắt lên mặt anh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang nhìn cô quan sát anh. Anh nâng một tay lên nắm lấy một nắm áo giữa hai vai. Rồi anh kéo nó qua đầu và ném nó lên ghế sô pha cạnh cái khăn tắm mà anh đã từ chối quấn vào. Tay anh di chuyển tới dây lưng, và cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Cô chuyển sự chú ý sang tinh dầu quả hạch mà cô đã rót vào một cái bát sen nông và để hơ ấm trên một cái bình hơi. Miệng cô vừa có cảm giác khô khốc vừa chảy nước đến khó tin cùng một lúc. Cô quay ánh mắt đi để anh không bắt quả tang cô đang nhìn trộm, nhưng không phải trước khi cô nhìn thấy những lọn lông xoăn đẹp đẽ phủ khắp những cơ bắp đẹp như tạc ở lồng ngực anh, trải dọc xuống ức và cái bụng phẳng của anh rồi biến mất dưới cạp quần. Đầu vú anh có màu nâu sậm hơn trong bức vẽ anh của cô, lông trên ngực anh mềm mại hơn và không rậm bằng.

Cô thêm ba giọt hương an túc và bạch đàn vào dầu quả hạch, rồi đặt cái bát và bình đốt lên một cái bàn nhỏ cạnh lò sưởi. Joe quay cái ghế phòng ăn ra đối mặt với ngọn lửa, dạng chân trên ghế, và ngồi thẳng lưng. Anh khoanh tay qua thanh ngang và phô ra cho cô cái lưng mượt mà của anh. Một miếng dán chữa nghiện nicotin dán chặt vào eo anh và bị che khuất một nửa bởi cái khăn tắm dày màu trắng quấn trễ trên hông anh.

"Cô không nghĩ là sẽ trở nên rất nóng khi ngồi quá gần ngọn lửa thế này sao?" anh hỏi.

"Nếu da anh không ấm, các lỗ chân lông của anh sẽ đóng kín trước những tác dụng chữa lành bệnh của hương an túc và bạch đàn." Cô đứng cạnh anh và đặt một lòng bàn tay ngang trán anh còn tay kia ở gáy anh. "Hơi cúi đầu xuống nào," cô nói và nhẹ nhàng bóp những cơ bắp cổ đau nhức. "Đưa ý thức tới cảm giác căng thẳng trong đầu anh. Giờ thì hít một hơi sạch sẽ và nín lại cho đến khi tôi bảo," cô hướng dẫn khi xoa gan ngón tay cái lên những đốt sống trên cùng ở xương sống anh và lùa vào mái tóc đẹp đẽ tới đáy sọ của anh. Cô đếm tới năm và lướt ngón tay xuống. "Giải phóng hơi thở nào, và cùng với nó, cả cảm giác căng thẳng trong đầu anh nữa. Hãy để nó đi."

"Aaa... Gabrielle?"

"Gì vậy, Joe?"

"Tôi không có cảm giác căng thẳng trong đầu."

Tính chất thư giãn của oải hương và phong lữ lấp đầy phòng khách của cô khi cô đi tới đứng đằng sau anh. Tay cô lướt trên thái dương anh, và cô xoa bóp xua đi cảm giác căng thẳng mà anh không nghĩ là mình có. "Joe, anh căng thẳng đến mức anh rất dễ cáu." Cô chậm chạp cào các ngón tay lên hai bên đầu anh, mái tóc mượt như lụa của anh cong lại quanh các khớp tay cô khi cô đan chúng lại trên đỉnh sọ anh. Cô tạo áp lực xuống bằng lòng bàn tay và xoa xoa. "Cảm giác thế nào?"

Anh rên lên.

"Đó là những gì tôi đã nghĩ." Cô dành hơi nhiều thời gian hơn bình thường lên sọ và cổ anh, nhưng tóc anh có cảm giác mềm mại giữa các ngón tay cô đến mức cô không thể ngăn mình lại. Một cảm giác râm ran ấm áp chạy dọc lên cánh tay cô rồi siết chặt ngực cô lại, và cô ép mình phải di chuyển tiếp, phải từ bỏ khoái lạc được chạm vào tóc anh.

Cô rót một lượng nhỏ dầu massage từ bát sen vào lòng bàn tay cô. "Hít một hơi thở không khí và nín lại." Cô đặt tay lên sau vai anh và vần rồi bóp các cơ bắp của anh. Cơ thang và cơ delta của anh vừa chặt vừa cứng, và cô di chuyển bàn tay tới mép ngoài vai anh rồi dọc xuống cánh tay tới khuỷu tay anh. "Hãy cảm nhận sự căng thẳng ở đáy sọ anh. Để nó đi khi anh thở ra," cô hướng dẫn dù cho cô có cảm giác rất rõ rằng anh không sử dụng chuyển động hít thở của mình để thư giãn. Cô nhào nặn ngược lên. "Mường tượng cơn stress chảy ra khỏi người anh và thay thế nó bằng hơi thở thông khí, hoặc năng lượng vũ trụ trong lành."

"Gabrielle, cô đang làm tôi sợ đấy."

"Suỵt." Cô không tin là có gì đó lại làm anh sợ được, đặc biệt là cô. Cô nhúng tay vào dầu, rồi trượt lòng bàn tay cô xuống, và lại ngược lưng anh lên, chuẩn bị và làm ấm các cơ bắp của anh cho một bài massage sâu hơn. Cô ép tay theo đường viền da thịt anh, cảm nhận và tiếp thu đường nét cùng hình dạng của anh. "Đây là nơi bị đau phải không?" cô hỏi khi tay cô di chuyển tới vai phải của anh.

"Thấp hơn tí nữa."

Cô tẩm quất, bóp nặn, và xoa xoa một giọt dầu hạt tiêu đen lên những cơ bắp cứng nhắc của anh. Hơi nóng từ ngọn lửa làm ấm da anh, trong khi ánh sáng từ những ngọn lửa hồng rập những khoảng tối lên da thịt anh và chiếu sáng lung linh trên mái tóc sẫm màu của anh. Một cơn run rẩy đầy dễ chịu lắng xuống trong dạ dày cô, và cả đầu óc lẫn tinh thần cô đấu tranh để giữ cho sự động chạm của cô không có gì riêng tư. Cô có thể không phải là một chuyên viên massage được cấp phép, nhưng cô biết sự khác biệt rõ rệt giữa một bài massage chữa bệnh và một bài massage nhục dục.

"Gabrielle?"

"Ừ."

"Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra trong công viên tuần trước."

"Vì đã quật tôi à?"

"Không, tôi không xin lỗi về điều đó. Tôi quá thích nó đi chứ."

"Vậy thì anh xin lỗi về điều gì?"

"Vì cô đã thấy sợ."

"Và đó là điều duy nhất anh thấy xin lỗi à?"

"Chậc, ừ."

Cô dịu dàng bấm đầu ngón tay vào thịt anh. Cô có cảm giác rằng anh không hay thường xuyên xin lỗi dù vì bất kỳ điều gì, và cô chấp nhận nó như là nỗ lực tốt nhất của anh.

"Tôi phải thú nhận, trước kia tôi chưa bao giờ bị nhầm thành một tên bám đuôi."

"Chắc là có rồi đấy, chỉ là trước tôi không ai nói cho anh sự thật hết thôi." Cô mỉm cười và tiếp tục vỗ ngang vai anh và dọc xuống cánh tay. "Thi thoảng anh có luồng khí đe dọa đấy. Anh nên cải thiện nó đi."

"Tôi chắc chắn sẽ làm thế."

Cô lướt tay ngược lên và ấn ngón tay cái của cô vào chóp xương ở đáy sọ của anh. "Tôi xin lỗi là đã làm đau chân anh."

Một ngón tay cái của cô chạm nhẹ vào cằm anh khi anh liếc nhìn cô qua vai. Đôi mắt đen của anh ngước lên nhìn cô, ánh lửa đúc khuôn mặt anh trong luồng ánh sáng vàng rực. "Lúc nào cơ?"

"Cái ngày hôm đó trong công viên khi tôi hạ anh xuống đất. Sau đó, anh khập khiễng đi về ô tô."

"Đó là một vết thương cũ. Cô không gây ra việc đó đâu."

"À."

"Cô nghe thất vọng thế nhỉ."

"Không." Các ngón tay cô xòe ra ngoài, và đôi bàn tay cô di chuyển tới hai bên khung xương sườn của anh. "Không chính xác là thất vọng. Anh đã rất khủng khiếp với tôi, tôi chỉ thích nghĩ là ngày hôm đó tôi đã làm cho anh cũng phải chịu đựng một ít."

Anh mỉm cười trước khi anh quay ánh mắt về với ngọn lửa. "À, có đấy. Mỗi lần tôi đi vào cái trụ sở cảnh sát đó, tôi lại nhận được cả đống thứ dở hơi về cô và cái lọ keo xịt tóc của cô. Tôi chắc hẳn sẽ phải nghe về nó nhiều năm nữa."

"Một khi vụ án này đã xong, mọi người sẽ quên hết về tôi." Bên dưới cơ bắp rắn chắc của anh, xương sườn anh thon lại vào cái bụng phẳng lì. "Anh chắc cũng sẽ quên thôi."

"Giờ thì, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra," anh nói từ sâu trong lồng ngực. "Tôi sẽ không bao giờ quên cô, Gabrielle Breedlove."

Lời nói của anh làm cô vui mừng hơn cô muốn thú nhận. Chúng lắng đọng dưới ngực cô, kế bên trái tim cô, và sưởi ấm cô như ánh sáng của ngọn nến trà. Cô vuốt tay dọc hai bên lườn của Joe xuống eo anh, lên nách anh, rồi ngược xuống. "Giờ thì đưa ý thức của anh tới vai đi. Hít một hơi thật sâu, và nín lại." Cô cảm thấy anh hóp bụng vào, và cơ bắp của anh trở nên cứng ngắc. "Anh không nín thở sâu phải không?"

"Không."

"Anh phải dùng chuyển động hít thở nếu muốn thư giãn hoàn toàn."

"Bất khả thi."

"Vì sao?"

"Cứ tin lời tôi về chuyện đó."

"Một ly rượu vang có giúp gì được không?"

"Tôi không uống rượu." Anh ngừng lại trước khi lại cất tiếng. "Chỉ có một thứ duy nhất sẽ giúp được thôi."

"Cái gì thế?"

"Tắm nước lạnh."

"Cái đó nghe không có vẻ thư giãn cho lắm."

Anh lại cười, nhưng nghe anh không có vẻ vui vẻ. "Chậc, có một thứ khác nữa mà tôi đang ngồi đây cứ nghĩ đến mãi."

"Gì thế?" cô hỏi dù cô đã biết.

Giọng anh trầm và khàn khi anh nói, "Đừng bận tâm. Nó liên quan đến việc cả hai chúng ta đều trần truồng, và điều đó không thể xảy ra được."

Tất nhiên là cô biết nó không thể xảy ra. Họ đối nghịch hoàn toàn. Anh đánh đổ trạng thái cân bằng vũ trụ của cô. Cô muốn một người đàn ông thông thái. Anh thông thái như người tiền sử. Anh nghĩ cô bị điên, và có lẽ cô thế thật. Chưa đầy một tuần trước, cô đã nghĩ anh là một kẻ bám đuôi, giờ thì anh ngồi ở phòng khách nhà cô trong khi cô bôi dầu lên cơ thể anh như thể anh là một vũ công cởi trần. Có lẽ cô điên thật. Dẫu vậy cô vẫn hỏi, "Vì sao?"

"Cô là người cung cấp thông tin của tôi."

Đó không phải một lý do tốt theo những gì cô thèm quan tâm. Hiệp ước cung cấp thông tin mà cô đã ký chỉ là một mẩu giấy. Một mẩu giấy không thể ra lệnh cho khao khát. Giờ thì sự thực rằng họ là hai con người hoàn toàn khác nhau, với những niềm tin hoàn toàn khác biệt, mới nên là một lý do rất tốt cho họ tránh xa cái sai lầm khổng lồ của việc ngã xuống giường cùng nhau.

Nhưng khi cô nhìn ánh sáng ngọn lửa lập lòe ngang tấm lưng trần mượt mà của anh, sự khác biệt của họ dường như không quan trọng đến thế. Chuyển động của tay cô trở nên êm ả, xoa dịu, và gợi lạc. Joe đảo lộn sự cân bằng của cô nhiều đến mức cô quên hẳn về việc giữ cho động chạm của mình không mang tính riêng tư. Cô nhúng các ngón tay vào lớp dầu đã được đốt nóng, và sự vuốt ve của cô trở nên nhẹ như lông khi cô âu yếm xương sống anh. "Đưa ý thức của anh vào hệ thống dây thần kinh ở phía sau dạ dày và vào bụng đi. Hít một hơi thật sâu, rồi cho nó đi."

Cô nhắm mắt lại và để bàn tay trượt lên những đường nét mềm mại trên phần lưng dưới của anh. Rồi cô chạy nhẹ đầu ngón tay lên xương sống anh. Anh rùng mình thậm chí khi các cơ bắp của anh bó chặt lại dưới lớp da căng, nóng của anh, và cô xòe ngón tay cái qua làn da mượt mà của anh. Đột nhiên, cô có một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ muốn rên rỉ, hoặc thở dài, hay cúi người tới trước và cắm phập răng cô vào người anh. "Đưa ý thức của anh đến háng đi."

"Quá muộn." Anh đứng dậy và quay lại đối diện với cô. "Nó đã ở đó rồi."

Cô ngước lên nhìn vào đôi mắt khép hờ và đường cong của miệng anh. Một giọt mồ hôi trượt xuống má và cằm anh, dọc cổ họng anh, và đọng lại trong hõm cổ rám nắng của anh. Cô nâng bàn tay và đặt chúng lên cái bụng phẳng lì của anh. Ngón tay cái của cô ve vuốt đường lông sẫm màu quấn tròn quanh rốn anh.

Ánh mắt cô hạ thấp xuống eo anh và chỗ phình lên không thể nhầm lẫn của vật căng cứng của anh. Các ngón tay cô cong lại ép vào bụng anh, và họng cô đột nhiên khô rang. Cô liếm môi, và ánh mắt cô trôi dạt xuống vết sẹo trên đùi vừa có thể nhìn thấy được qua chỗ hở trên cái khăn tắm biển.

"Ngồi xuống đi, Joe," cô ra lệnh và đẩy anh cho đến khi hông anh chạm vào ghế. Khăn tắm bị cuộn lên đùi phải của anh, để lộ gấu quần đùi màu đen. "Đây là chỗ anh đã bị bắn à?" cô hỏi khi quỳ xuống giữa hai đầu gối anh.

"Phải."

Cô nhúng hai ngón tay cái vào dầu, rồi viền tròn chúng trên vết sẹo. "Nó có còn đau không?"

"Không. Ít nhất không như hồi trước nữa," anh nói, giọng thô ráp.

Ý nghĩ về một hành vi bạo lực như thế làm tim cô tan nát, và ngước lên nhìn khuôn mặt anh. "Kẻ nào đã làm thế này với anh?"

Nhìn xuống cô qua hàng mi lim dim, anh đợi một lúc rất lâu mới trả lời đến mức cô còn không nghĩ là anh sẽ trả lời. "Một tên chỉ điểm có tên Robby Martin. Cô chắc đã nghe đến nó. Nó ở trên tất cả các tờ báo cách đây một năm."

Cái tên nghe thật quen thuộc, và cô mất một giây để nhớ lại. Rồi bức hình một cậu bé mắt vàng lóe lên qua ký ức của cô. Câu chuyện là tin nóng một thời gian dài. Tên của viên thanh tra ngầm người đã bắn viên đạn chết người chưa bao giờ được nhắc đến, và cô đã quên rằng có một người ngoài Robby đã bị bắn. "Đó là anh sao?"

Một lần nữa anh lại chờ đợi trước khi trả lời, "Phải."

Chậm chạp, cô trượt ngón tay cái lên xuống dọc vết sẹo dày của anh và ấn thêm chút lực. Cô nhớ nó quá rõ, bởi vì cũng như tất cả mọi người khác trong thành phố này, cô đã trò chuyện về nó với bạn bè, và cô cũng đã tự hỏi liệu Boise có thực là không có vài tên cảnh sát khát máu chạy nháo nhào bắn vào những người đàn ông trẻ của họ chẳng vì gì hơn ngoài hút một điếu thuốc nhỏ hay không. "Tôi rất tiếc."

"Vì sao? Sao cô lại thấy tiếc?"

"Tôi rất tiếc vì anh bị buộc phải làm một việc như vậy."

"Tôi làm công việc của mình," anh nói, sự bén nhọn nhấn mạnh từ ngữ của anh.

"Tôi biết." Cô dịu dàng bấm đầu ngón tay vào cơ bắp đùi anh. "Tôi rất tiếc vì anh đã bị đau."

"Cô không tin rằng tôi là một kẻ khát máu sao?"

Cô lắc đầu. "Tôi không tin anh là người khinh suất, hay anh sẽ lấy đi mạng sống ai đó trừ phi anh không có lựa chọn nào."

"Có lẽ tôi là một kẻ máu lạnh như báo chí đã nói. Sao cô biết được chứ?"

Cô trả lời những gì cô biết là đúng từ tận trái tim cô. "Bởi vì tôi hiểu tâm hồn anh, Joe Shanahan."

Joe nhìn vào đôi mắt xanh tinh khiết của cô, và anh gần như tin rằng cô có thể nhìn vào tận bên trong anh và biết một điều gì đó mà anh còn không biết chắc.

Cô liếm môi, và anh nhìn đầu lưỡi cô trượt tới khóe miệng. Rồi cô làm một việc khiến trái tim anh ngừng đập và mang dục vọng thuần túy giội thẳng vào háng anh. Cô cúi đầu và hôn đùi anh.

"Tôi biết anh là một người đàn ông tốt."

Hơi thở anh nghẹn lại trong họng, và anh tự hỏi cô có còn nghĩ anh là một "người đàn ông tốt" không nếu anh đề nghị cô dịch chuyển miệng lên phía bắc một tí và hôn một cơn đau khác, lớn hơn của anh. Anh nhìn xuống đỉnh đầu cô, nhưng đúng lúc anh gợi lên một giấc mơ thần tiên thực sự tuyệt vời liên quan đến việc mặt cô vùi trong lòng anh, thì cô lại ngước lên và phá hỏng nó. Cô nhìn thẳng vào anh cứ như cô thực sự có thể nhìn vào sâu tận bên trong tâm hồn anh. Như thể cô nhìn thấy một người đàn ông tử tế hơn anh thấy về mình.

Joe đứng bật dậy và xoay lưng lại với cô. "Cô chẳng biết cái khỉ gì hết," anh nói khi di chuyển tới lò sưởi và nắm chặt lấy mặt lò. "Có thể tôi thích tông sập cửa và dùng chính cơ thể tôi là súc gỗ công phá."

"À, tôi không nghi ngờ về điều đó." Cô đến đứng cạnh anh, rồi thêm vào, "Anh là một người thô bạo. Tôi chỉ ngờ rằng anh không có lựa chọn nào."

Anh liếc nhìn cô qua vai, rồi quay lại để nhìn vào những ngọn nến nhỏ đang cháy trên lò sưởi. "Tôi có một lựa chọn rất ổn, tôi không phải đuổi tên buôn lậu đó xuống một con hẻm tối. Nhưng tôi là cảnh sát, và đó là những gì tôi phải làm. Tôi đuổi theo kẻ xấu, và một khi tôi đã tuyên thệ làm việc gì, tôi sẽ phải làm cho đến cùng. Và tin tôi đi, tôi đã tuyên thệ tóm bằng được Robby." Anh muốn làm cô sốc. Đóng miệng cô lại. Quét ánh mắt đó ra khỏi mắt cô. "Tôi đã phát khùng lên với hắn. Hắn là tay chỉ điểm của tôi, thế mà hắn đã chơi hai mang với tôi, và tôi muốn tự tay xử trí hắn." Anh lại liếc nhìn cô, nhưng trông cô không có vẻ sốc. Cô đáng lẽ phải là một người yêu hòa bình. Cô đáng lẽ phải ghét những kẻ như anh. Cô đáng lẽ không được nhìn anh như thể cô thực sự thấy tiếc cho anh, vì Chúa.

"Tôi đã nhìn thấy ngọn lửa bùng ra từ súng của Robby," anh tiếp tục, "và tôi đã trút cả ổ đạn của mình vào ngực hắn trước cả khi tôi biết mình đã rút súng. Tôi không cần phải nhìn hắn cũng biết tôi đã bắn trúng hắn. Một khi cô nghe thấy điều gì như thế, cô luôn biết đó là gì. Và cô không bao giờ quên. Sau này, tôi đã phát hiện ra rằng tôi đã giết chết hắn thậm chí trước cả khi hắn chạm xuống mặt đất. Và tôi không biết mình nên cảm thấy gì về điều đó nữa. Đôi khi tôi cảm giác thật chó chết, và lúc khác tôi chỉ mừng vì tôi là một tay súng cừ hơn. Thật vô cùng khủng khiếp khi biết cô vừa cướp đi tất cả những gì một con người có và tất cả những gì anh ta sẽ có." Anh rời khỏi mặt lò sưởi. "Có lẽ tôi đã bị mất kiểm soát."

"Tôi nghi ngờ chuyện anh từng bị mất kiểm soát đến thế."

Cô sai rồi. Bằng cách nào đó, cô đã khiến anh kể cho cô về vụ bắn súng đó nhiều hơn hẳn những gì anh từng kể cho bất kì ai khác. Tất cả những gì cô phải làm là ngước lên nhìn anh qua đôi mắt to tròn đó như thể cô thực sự tin anh, và anh lảm nhảm như một thằng ngốc. Chậc, anh đã nói xong rồi. Trong nửa giờ qua, anh đã ngồi trên một cái ghế khó chịu, tự hỏi ngực cô sẽ vừa vặn thế nào trong lòng bàn tay anh. Anh có một vật căng cứng dữ dội thúc giục anh nắm lấy một trong hai bàn tay mềm mại mà cô đã xoa khắp người anh và đẩy nó vào quần đùi anh để cô có thể vuốt ve một thứ gì đó thú vị hơn nhiều khuỷu tay anh.

Anh với lấy cô và trùm miệng anh lên miệng cô. Anh nhận ra mùi vị của đôi môi đầy đặn ngọt ngào của cô, như thể họ là người tình. Như thể anh vĩnh viễn biết cô. Anh nghiêng đầu sang một bên, và miệng cô mở ra cho anh, nóng bỏng, trơn mượt, và chào đón. Anh cảm thấy cô rùng mình khi lưỡi anh chạm vào lưỡi cô. Cánh tay cô bện lại quanh cổ anh, và cô níu chặt lấy anh. Ngực váy yếm của cô ve vuốt lồng ngực anh, trong khi hông cô cong về phía anh, ấn mạnh vào vật cứng như đá của anh. Joe nắm lấy eo cô, và thay vì chơi một cách khôn ngoan và đẩy cô ra, anh lại ghim chặt vật đàn ông của mình vào cô. Khoái lạc đó thật tuyệt đẹp và đau đớn. Đập rộn rã đầy khó chịu và cũng đầy sung sướng, và anh muốn không chỉ một nụ hôn từ cô.

Bàn tay anh di chuyển tới hai cái móc ở váy ngoài của cô, và anh dễ dàng cởi chúng ra. Cái yếm rơi xuống eo cô, và anh nhanh chóng xử lý mấy cái khuy áo cài áo sơ mi trắng của cô. Anh đẩy hai vạt áo sơ mi sang bên và cuối cùng, vun đầy bộ ngực bọc trong ren của cô vào tay anh. Môi anh run run và cô thở dốc khi ngón tay anh vuốt ve đi vuốt ve lại qua đầu ngực cứng ngắc dựng đứng của cô. Rồi anh lùi lại và nhìn vào mặt cô. Mi mắt cô mở ra và cô thì thầm tên anh, âm thanh lấp đầy với cùng nỗi khao khát đang xoắn chặt đầy đau đớn trong bụng anh. Cơn đói lấp lánh trong mắt cô, và biết rằng cô muốn anh cùng cái cách anh muốn cô khiến máu anh rừng rực trong huyết quản. Cô đẹp cả trong lẫn ngoài. Cô đam mê, đầy khao khát và nóng như lửa trong tay anh, và anh muốn chơi với lửa lâu thêm chút nữa.

Joe hít một hơi thật sâu và thở ra chậm chạp khi ánh mắt anh di chuyển từ mái tóc màu nâu đỏ viền quanh khuôn mặt xinh đẹp của cô với những lọn xoăn hoang dã, qua đôi môi ẩm ướt và căng mọng vì nụ hôn của anh, và dọc xuống họng cô tới đôi bàn tay anh đang được lấp đầy bằng bộ ngực tròn căng của cô. "Giờ thì đến lượt em," anh nói và ngước lên nhìn vào mặt cô.

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh khi anh đẩy áo sơ mi của cô ra khỏi vai. Lớp vải trắng trượt khỏi cánh tay cô và rơi xuống nền đất. Cô đứng trước mặt anh, cái váy yếm cài khuy ở hông, và mép ren hình vỏ sò của áo lót ôm lấy hai ngực cô. Anh hơi vặn eo và nhúng tay vào dầu ấm. Rồi anh chạm vào cổ họng cô và chậm rãi lướt các đầu ngón tay xuống ức, lướt vào giữa khe ngực cô. Làn da mềm mại đến khó tin của cô mơn man các khớp mu bàn tay anh khi anh vặn cái móc trung tâm ở áo ngực của cô. Nó bật mở, và ngực cô bật ra khỏi hai cúp áo. Xinh đẹp và hoàn hảo đến mức họng anh thít lại. Joe nhấc tay lên vai và trượt hai quai ren xuống cánh tay cô cho đến khi cái áo lót rơi xuống cạnh áo sơ mi của cô. Rồi anh với tay lấy bát sen và nâng nó lên giữa họ. Một cách chậm chạp, anh dốc nó xuống cho đến khi lượng dầu nhỏ còn sót lại rót lên da thịt trắng mịn của cô, chạy dọc xuống hai bờ đầy đặn và vào giữa ngực cô, xuống dạ dày tới rốn cô. Không rời ánh mắt khỏi cô, anh đổ nốt cái bát và ném nó lên ghế gỗ. Một giọt tinh khiết sáng lấp lánh trên ngực cô, và anh chạm vào nó bằng ngón tay mình.

Anh mở miệng ra để bảo cô rằng cô có bộ ngực tuyệt đẹp, nhưng tất cả những gì thốt ra là một mớ từ chửi thề lộn xộn khi anh trải những giọt dầu khắp phần đầu và xoay tròn làn da nhăn nheo.

Gabrielle lắc người và đặt một bàn tay lên sau cổ anh. Cô ép đôi môi ẩm ướt của mình lên môi anh và dịu dàng mút lưỡi anh vào miệng mình. Joe xoa dầu lên khắp bộ ngực mềm mại và cái eo mượt mà của cô. Anh muốn cô. Anh chưa bao giờ muốn một điều gì như anh muốn buông mình vào dục vọng nhức nhối đang đập rộn háng anh. Lòng bàn tay anh di chuyển tới hai bên họng cô, và anh ngửa ra sau để nhìn cô, nhìn bầu ngực tỏa sáng trong ánh lửa, hai bầu ngực bóng bẩy và ẩm ướt như thể anh vừa hôn cô ở đó. Anh chưa bao giờ mong muốn một điều gì như muốn đẩy cái quần đùi của mình xuống quanh mắt cá chân và đẩy Gabrielle áp vào một bức tường hoặc xuống cái tràng kỷ hoặc lên sàn hoặc đâu đó. Anh muốn quỳ xuống giữa hai đùi mềm mại của cô, và cùng với mùi hương ngọt ngào của nến và cô lấp đầy đầu anh, vùi mình sâu vào trong cô và ở lại đó thật lâu. Muốn kéo đầu ngực cô vào miệng anh cùng lúc anh ra vào cơ thể nóng bỏng, trơn mượt của cô. Cô cũng muốn điều đó nhiều y như anh. Vậy thì, vì khỉ lại không trao cho cả hai người họ những gì họ muốn?

Nhưng anh không thể làm tình với cô. Thậm chí nếu cô có không phải là người cung cấp thông tin cho anh đi nữa, anh cũng không phải mấy kẻ mang theo đồ tránh thai trong ví, và anh gần như bật cười vì nhẹ nhõm. "Anh không có cái bao cao su nào trên người."

"Em đã thực hiện phương pháp kiểm soát sinh đẻ trong tám năm," cô nói và di một tay anh quay lại bộ ngực trơn bóng của mình. "Và em tin anh."

Anh ước đến phát điên rằng cô đã không thú nhận điều đó và bật đèn xanh cho anh. Cơn nhức nhối ở háng anh đập rộn, và trước khi đầu anh hoàn toàn rơi xuống quần đùi anh buộc mình phải nhớ lại xem cô là ai và cô là gì với anh. Anh muốn cô như thể anh chưa bao giờ muốn một người phụ nữ nào trong đời, và anh phải làm gì đó thật nhanh.

"Gabrielle, cưng à, em có thể bắt sóng với Elvis không?" anh hỏi, hổn hển để thở và cố vớt vát.

"Hmm?" Giọng cô thô ráp, như thể cô vừa ngủ dậy. "Gì cơ?"

"Em có thể bắt sóng với Elvis Presley không?"

"Không," cô thì thầm và dựa vào anh. Ngực cô vuốt ve ngực anh, và hai đầu cứng ngắc sượt qua hai đầu ngực phẳng của chính anh.

"Chúa ơi," anh khò khè, "em không thể thử sao?"

"Ngay bây giờ sao?"

"Ừ."

Cô ngửa ra sau để nhìn anh qua đôi mắt lim dim. "Em không phải bà đồng."

"Vậy là em không thể giao tiếp với người chết ư?"

"Không."

"Chết tiệt."

Cô lướt tay lên vai anh và hắng giọng. "Nhưng em có một người em họ có thể giao tiếp với cá voi."

Khóe miệng anh giần giật. Một người em họ giao tiếp với cá voi chỉ làm xao lãng được chút ít, nhưng anh sẽ nhận bất cứ thứ gì đánh trệch sự chú ý của anh khỏi bầu ngực rắn chắc của Gabrielle. "Thật sao?"

"Chậc, dẫu sao cô ấy cũng nghĩ thế."

"Nói gì đó về cá voi đi?" Joe với tay ra sau cô và giật nhẹ dây đeo ngược lại qua vai cô.

"Gì cơ?"

"Chà, chúng nghĩ về cái gì?" Anh khóa dây đeo vào yếm của váy cô và che giấu cảm giác bị quyến rũ hết mức có thể.

"Em không biết. Có thể là loài nhuyễn thể hoặc mực ống chăng?"

Bất chấp háng vẫn đang đập rộn, Joe đi ra sô pha, thả cái khăn tắm xuống, và nhét chân vào quần.

"Anh đi đấy à?"

Anh nhìn cô, nhìn sự bối rối làm nhăn lông mày cô lại, và nhìn hai bầu ngực căng lên của cô đang tràn ra ngoài hai bên váy. "Mai anh có một ngày làm việc từ sớm," anh nói và với tay lấy cái áo của anh. Anh nhét tay vào tay áo kéo nó qua đầu.

Thậm chí khi Gabrielle nhìn Joe kéo mép áo thể thao của anh xuống ngực, cô vẫn không thể tin là anh định bỏ đi. Không thể khi mà cô vẫn còn cảm thấy và nếm được vị miệng anh trên lưỡi mình.

"Hôm nay anh đã sơn nhà kho trong cửa hàng của em," anh nói cứ như cô không đứng đó mà không mặc áo. Cứ như cơ thể cô không phải đang rền rĩ vì sự vuốt ve của anh. "Nếu cuộc điều tra này kéo dài tới tuần sau, chúng ta sẽ phải nghĩ ra cái gì đó để anh làm. Kevin nói gì đó về mặt quầy, nhưng anh không có kinh nghiệm với loại việc lắp ráp đó."

Cô di chuyển ra sau cái ghế ăn mà cô đã đặt trước lò sưởi và quàng tay cô quanh thanh ngang phía trên. Đầu gối cô run rẩy, và cô không thể tin là họ đang trò chuyện về kinh nghiệm lắp ráp của anh. Lần đầu tiên kể từ khi anh lột trần cô tới tận eo, cô cảm thấy thật lõa lồ và nâng tay lên ngực. "Được rồi," cô nói.

Joe rút chìa khóa của anh ra và hướng ra cửa trước. "Vậy thì, anh chắc là sẽ không nói chuyện lại với em cho đến thứ Hai. Em có số máy nhắn tin của anh rồi phải không?"

"Có." Anh sẽ không thử gọi hay gặp mặt cô vào ngày mai. Có lẽ thế là tốt nhất. Cách đây vài giờ cô còn không chắc mình có thích anh, vậy mà bây giờ ý nghĩ không được nhìn thấy anh khiến cô thấy trống hoắc bên trong. Cô quan sát anh đi khỏi nhà cô cứ như anh không thể thoát ra đủ nhanh, và ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, Gabrielle trượt vào ghế.

Những ngọn nến trên mặt lò sưởi vẫn bập bùng, nhưng mùi hương của chúng chẳng làm được gì để xoa dịu cô hết. Tinh thần của Gabrielle kéo cô chạy từ bắc xuống nam, vậy mà tất cả khao khát của cô dường như đều tập trung vào cùng một hướng - về hướng của Joe. Nó tuyệt đối không hợp lý tí nào. Chẳng có sự cân bằng trong đời sống của cô khi anh ở quanh. Không một chốn yên bình, nhưng đứng gần đến thế, cảm nhận hơi ấm của làn da trần của anh mang lại cảm giác rất tuyệt. Quá toàn diện. Quá trọn vẹn. Anh đã phó thác bí mật cho cô, và cô cảm thấy như thể họ đã kết nối tinh thần nhiều hơn.

Họ mới biết nhau một khoảng thời gian vô cùng ngắn, vậy mà cô đã để anh đổ dầu lên ngực cô và chạm vào cô như thể họ là người tình. Anh khiến tim cô đập thình thịch và các giác quan của cô sống dậy cho đến khi từng phần của cơ thể, đầu óc, và linh hồn cô đều tập trung vào anh. Cô đáp lại anh không giống một người đàn ông nào cô từng biết, vậy mà cô không hề hiểu rõ anh. Tim cô nện dồn dập như thể cô nhận ra anh và chỉ có một lời giải thích duy nhất. Cô sợ ý nghĩa của nó.

m và dương.

Bóng tối và ánh sáng. Cực dương và cực âm. Hai mặt đối lập hoàn toàn đến với nhau để tạo thành một thể cân bằng hoàn hảo.

Cô sợ điều đó có nghĩa rằng cô đang rơi vào tình yêu với Thám Tử Joe Shanahan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.