Khoảng nửa đêm, Gabrielle đẩy hết đống đồ lót mà Joe đã đổ ra trên chân của cô xuống sàn và bò vào giường. Cô nhắm mắt lại và cố không nghĩ đến cảnh anh đứng trong phòng cô, bờ vai rộng kéo căng cái áo phông đã cắt tay, một chiếc quần lót không đũng lủng lẳng trên ngón tay anh. Anh đúng là người tiền sử. Cơn ác mộng nhầm thời đại của một cô gái. Anh khiến cô tức giận hơn bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng biết. Cô nên ghét anh. Thực sự nên. Anh lấy niềm tin của cô ra làm trò đùa và giờ là cả nghệ thuật của cô nữa, và vậy mà bất kể cô đã cố gắng thế nào, cô vẫn không thể không thích anh. Có gì đó ở anh, thứ gì đó kéo cô về phía anh như tín đồ sùng đạo hướng về Mecca. Cô không muốn đi theo, nhưng trái tim dường như không hề lắng nghe.
Nếu có một người nào đó trên hành tinh mà Gabrielle biết rõ cả trong lẫn ngoài thì đó chính là bản thân cô. Cô biết những gì tốt cho cô và cái gì thì không. Thi thoảng cô cũng sai, như khi cô nghĩ mình muốn trở thành một chuyên viên xoa bóp, để rồi khám phá ra rằng cô cần một lối thoát sáng tạo hơn. Hay khi cô đi học thuật phong thủy và học được rằng lập kế hoạch thiết kế một căn phòng để đạt được sự hòa bình và cân bằng hoàn hảo khiến cô bị đau đầu.
Như kết quả của những lối đi khác nhau mà cô đã đi trong đời, cô biết tí này tí nọ về rất nhiều thứ khác nhau. Vài người có thể lý giải điều đó và lông bông hoặc vô trách nhiệm, nhưng cô nhìn nó một cách khác hẳn - giống với việc sẵn sang chịu mạo hiểm hơn. Cô không e dè thay đổi hướng đi giữa dòng. Cô sẵn sàng tiếp thu gần như tất cả mọi thứ. Ngoại trừ cái ý niệm rằng cô nên để trái tim mình dính lứu tới Joe. Mối quan hệ tình cảm giữa họ sẽ không bao giờ có tiến triển. Họ quá khác biệt. Ngày và đêm. Cực dương và cực âm. m và dương.
Anh sẽ sớm ra đi, rời khỏi cuộc đời cô. Ý nghĩ không bao giờ nhìn thấy anh nữa đáng lẽ khiến cô hạnh phúc. Thay vào đó, nó khiến cô cảm thấy trống rỗng và khiến cô thao thức gần như cả đêm.
Sáng hôm sau cô chạy bộ hai dặm thường ngày trước khi trở về nhà và sẵn sàng làm việc. Sau khi tắm, cô mặc vào một cái quần lót trắng với các hình trái tim nhỏ và áo lót đồng bộ. Bộ này được làm tách biệt hẳn và là một trong số ít những món đồ từ cửa hàng của Francis mà Gabrielle thực sự mặc. Cô chải tóc cho hết rối, và trong lúc nó khô, cô trang điểm và đeo một đôi khuyên hột cườm dài lên tai.
Thứ Hai là ngày nghỉ của Kevin, và cô sẽ ở một mình với Joe cho đến trưa, khi Mara đến. Ý nghĩ dành thời gian riêng với anh khiến cô sợ hãi kể cả khi những cơn nhộn nhạo kích động run rẩy trong dạ dày cô. Cô tự hỏi anh có dành thời gian khám xét các tài liệu của Kevin lần nữa sau cánh cửa văn phòng đóng kín như anh đã làm tuần trước hay không. Hay họ sẽ nghĩ ra thứ gì đó cho anh dựng lại hoặc sửa chữa. Và cô tự hỏi anh có đeo cái thắt lung đeo dụng cụ trễ trên hông nữa không.
Chuông cửa nhà Gabrielle reo lên, theo sau bởi một tiếng gõ nặng trịch mà cô nhận ra. Cô thọc tay vào cái áo choàng vải bông trắng và buộc dây lung lại khi đi ra cửa. Cô kéo tóc ra khỏi áo choàng và mở then cài cửa. Thay vì quần Jean và áo phông thường ngày, anh mặc một bộ vét màu xanh hải quân, áo sơ mi trắng phẳng phiu, và cà vạt màu xanh dương xen đỏ tía. Cặp kính râm gương che mắt anh lại, và anh cầm một cái túi từ cùng cửa hàng bán thức ăn trên đường Eighth nơi anh đã mua cho cô sandwich hôm thứ Sáu. Tay kia anh thọc vào túi quần trước. "Tôi mang đồ ăn sáng đến cho cô," anh nói.
"Sao thế, anh cảm thấy tồi tệ về việc lấy tôi ra làm trò đùa tối hôm qua à?"
"Tôi chưa bao giờ lấy cô ra làm trò đùa," anh nói với khuôn mặt hoàn toàn trung thực. "Cô có mời tôi vào không?"
"Trước đây anh chưa bao giờ hỏi cả." Cô dịch sang bên để anh có thể đi vào, rối đóng cửa lại sau lung anh. "Anh cứ luôn xông thẳng vào."
"Cửa nhà cô bị chặn lại mà." Anh đặt cái túi giấy lên bàn trước mặt tràng kỷ và lôi ra hai chiếc bánh xốp và hai cốc cà phê. "Tôi hy vọng cô thích bánh pho mát kem," anh nói khi với tay lên kính râm và nhét chúng vào túi trong của áo vét. Rồi anh ngước lên nhìn cô qua đôi mắt mệt mỏi và xê cái nặp nhựa ra khỏi cốc cà phê Styrofoam. "Đây."
Gabrielle không thích cà phê, nhưng cô cũng nhận lấy nó. Anh đưa cô một cái bánh nướng và cô cũng nhận lấy. Lần đầu tiên kể từ khi mở cửa, cô mới chú ý đến sự căng thẳng đang ôm lấy hai khóe miệng anh. "Có gì không ổn à?"
"Cô nên ăn trước. Chúng ta sẽ nói chuyện trong mấy phút nữa."
"Trước ư? Làm sao mà tôi có thể ăn được bây giờ?"
Anh trượt ánh mắt ngang miệng và cằm cô, rồi ngược lên mắt cô. "Đêm qua một tên buôn đồ nghệ thuật từ Portland đã liên lạc với Kevin. Tên hắn là William Stewart Shalcroft."
"Tôi biết về William. Kevin từng làm việc cho anh."
"Vẫn còn làm. Lúc ba giờ chiều nay, William Stewart Shalcroft sẽ đến trên chuyến bay Delta hai hai mươi thẳng từ Portland. Hắn và Kevin đã lên kế hoạch gặp mặt ở một ghế dài trên sân bay, đổi bức Hillard lấy tiền mặt, rồi tên Shalcorft định sẽ thuê một chiếc ô tô và lái xe về Portland. Hắn sẽ không bao giờ đến được quầy tính tiền của Hertz 1 đâu. Chúng tôi sẽ bắt cả hai tên ngay khi chúng thực hiện trao đổi."
Gabrielle chớp mắt. "Anh đang đùa tôi phải không?"
"Tôi ước là thế, nhưng không đâu. Từ đêm xảy ra vụ trộm, Kevin đã có bức tranh trong tay rồi."
Cô nghe anh nói. Lời lẽ của anh khá rõ ràng, dù vậy chúng vẫn thật khó hiểu. Cô không thể biết về Kevin nhiều năm đến thế mà lại vô cùng nhầm lẫn về anh ta đến vậy. "Phải có nhầm lẫn rồi."
"Không nhầm đâu."
Anh trông quá chắc chắn, nghe thật sắt đá, đến mức cảm giác nghi ngờ không chắc chắn đầu tiên đọng lại trong não cô. "Anh tuyệt đối chắc chắn à?"
"Chúng tôi đã đặt một máy nghe trộm vào điện thoại nhà của hắn, và chúng tôi đã ghi âm được hắn đang lập cuộc hẹn với Shalcroft."
Cô nhìn Joe, nhìn sự kiệt sức và căng thẳng nặng nề trong đôi mắt nâu của anh. "Vậy là, tất cả là sự thực sao?"
"Tôi e là thế."
Và lần đầu tiên kể từ khi anh còng tay cô và kéo cô vào nhà tù, cô cho phép bản thân mình tin anh. "Kevin đã ăn trộm bức Monet của ông Hillard sao?"
"Hắn đã ký kết với một kẻ nào đó làm kẻ trộm thực sự."
"Ai?"
"Chúng tôi vẫn chưa biết."
Cô bấu víu lấy câu trả lời đó. "Vậy không thể có khả năng rằng tên trộm ‘thực sự' cũng là tên trộm duy nhất sao?"
"Không. Vụ trộm một món đồ nghệ thuật lớn như bức Monet cần thời gian để lên kế hoạch và cả một mạng lưới liên lạc ngầm thực hiện. Nó bắt đầu với một nhà sưu tập giàu có và tiếp tục đi xuống. Chúng tôi nghĩ chúng đã lên kế hoạch cho vụ trộm này ít nhất sáu tháng, và chúng tôi không tin rằng đây là lần đầu tiên và duy nhất Kevin cùng Shalcroft có dính líu với nhau. Chúng tôi tin rằng chúng vẫn tiến hành loại hoạt động này kể từ khi Kevin làm việc cho Shalcroft ở Portland."
Tất cả mọi thứ Joe nói đều có thể, nhưng thật phi lý để tương thích với Kevin mà tôi biết. "Sao anh ấy có thể dính líu vào một mớ khủng khiếp như thế này?"
"Tiền. Rất nhiều tiền."
Gabrielle liếc cái bánh nướng xốp và cốc cà phê trong tay cô. Trong một khoảnh khắc bối rối, cô đã quên bẵng mất làm sao chúng lại có mặt ở đó. "Đây," cô nói, đặt chúng lên bàn. "Tôi không đói." Joe với lấy tay cô, nhưng cô tránh đi và chậm chạp lún xuống mép ghế. Cô ngồi với hai tay đặt trong lòng và nhìn chằm chằm sang bên kia phòng.
Tất cả mọi thứ trong nhà cô trông đều y nguyên như cách đây một giây. Đồng hồ trên mặt lò sưởi vẫn im lặng đánh giấu thời gian cùng lúc tủ lạnh vẫn kêu vo vo trong bếp. Một cái xe bán tải cũ đi qua nhà cô, một con chó sủa ăng ẳng đâu đó cuối đường. Những âm thanh hành ngày bình thường, vậy mà giờ tất cả mọi thứ đã khác. Giờ đây cuộc sống của cô đã khác.
"Tôi đã để anh làm việc ở Anomaly vì tôi không tin anh," cô nói. "Tôi cứ nghĩ anh sai rồi, và tôi đã xây nên cả một giấc mơ trong đầu khi anh phải đến bảo tôi rằng anh thấy rất hối tiếc r-rằng," giọng cô vỡ vụn, và cô hắng giọng. Cô không muốn khóc lóc, tan nát, hay làm trò, nhưng cô dường như không có chút kiếm soát nào với những giọt nước mắt đang đong đầy mắt cô. Tầm nhìn cô mờ đi, dòng chữ in trên cốc cà phê nhòe ra và lẫn lộn vào nhau. "Rằng anh sẽ phải xin lỗi tôi vì đã bắt giam tôi ngày đó trong công viên, và vì bắt tôi phản bội Kevin. Nhưng anh lại không nhầm về Kevin."
"Tôi rất tiếc." Joe ngồi cạnh cô, chân tách rộng, và anh nắm lấy một bàn tay cô trong bàn tay ấm áp, to bè của anh. "Tôi rất tiếc vì một việc như vậy lại xảy ra với cô. Cô không đáng bị vướng vào một chuyện như thế này."
"Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì đáng phải nhận loại nghiệp chướng khủng khiếp này." Cô lắc đầu, và một hạt lệ tràn xuống má tới một bên khóe miệng cô. "Sao tôi có thể mù quáng đến thế? Không phải có các dấu hiệu sao? Sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế? Làm sao tôi lại có thể không biết đối tác làm ăn của mình là một tên trộm cơ chứ?"
Anh siết tay cô. "Bởi vì cô không như tám mươi phần trăm dân số khác. Cô không nghi ngờ bất kỳ một người nào mình gặp có biểu hiện phạm tội. Cô không đi lung tung gặp ai cũng nghi ngờ."
"Anh thế mà."
"Bởi vì đó là công việc của tôi, và tôi phải xử lí hai mươi phần trăm những tên ngớ ngẩn chạy vòng vòng." Anh xoa ngón tay cái trên các khớp mu bàn tay cô. "Tôi biết ngay lúc này cô chắc không thể thấy có gì tốt đẹp đến từ chuyện này, nhưng cô sẽ ổn thôi. Cô có một luật sư tinh khôn, người sẽ đảm bảo cô vẫn giữ được cửa hàng của mình."
"Tôi không tin công việc kinh doanh của tôi có thể trụ nổi qua chuyện này." Giọt lệ thứ hai trượt ra từ mắt cô, rồi giọt thứ ba. "Vụ trộm bức tranh này vẫn còn là tin nóng. Khi việc bắt bớ Kevin lên báo... tôi sẽ không bao giờ có thể hồi phục lại từ một chuyện như thế này." Bằng bàn tự do, cô chùi nước mắt ra khỏi mặt. "Anomaly sụp đổ rồi."
"Có thể không đâu," anh nói, giọng nói trầm vang lên tự tin đến mức cô suýt thì tin anh.
Nhưng cả hai người đều biết việc kinh doanh của cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Cô sẽ luôn bị trói vào vụ trộm bức tranh nhà Hillard. Kevin đã gây ra điều đó. Anh ta đã làm việc đó với cô, và gần như không thể hòa hợp Kevin tên buôn lậu đồ nghệ thuật với người đàn ông đã luôn mang trà hoa hồng đến cho cô khi cô cảm thấy không khỏe. Sao sự đối lập ấy có thể tồn tại trong một con người, và sao mà cô từng có thể nghĩ mình biết Kevin rất rõ, vậy mà thực ra lại không biết tí gì về anh ta cả? "Cảnh sát nghĩ anh ta cũng có thể có những món đồ cổ bị ăn trộm mà tôi được cho xem cái ngày tôi bị bắt sao?"
"Ừ."
Một ý nghĩ khủng khiếp đập thẳng vào Gabrielle, và cô ngay lập tức nhìn Joe ngang qua vai. "Anh vẫn nghĩ tôi có dính líu sao?"
"Không." Anh đưa một tay lên và xoa bờ má ẩm ướt của cô bằng mu bàn tay anh. "Tôi biết cô không có dính líu gì."
"Bằng cách nào chứ?"
"Tôi biết cô."
Phải, cũng như cô biết anh. Ánh mắt cô dịch lên mặt anh, chỗ hõm nhỏ ở hai bờ má đã được cạo râu sạch sẽ và cái cằm mềm mại của anh. "Sao tôi có thể ngớ ngẩn đến thế hả Joe?"
"Hắn đã lừa rất nhiều người."
"Ừ, nhưng gần như ngày nào tôi cũng làm việc với anh ta. Anh ta là bạn tôi, nhưng tôi đoán mình cũng chưa bao giờ thực sự biết rõ anh ta. Sao tôi không cảm nhận được năng lượng tiêu cực của anh ta chứ?"
Anh vòng tay quanh vai cô và ép cô cùng anh ngồi dựa vào lưng ghế sô pha. "Chậc, đừng cảm thấy tệ quá, luồng khí của con người có thể rất lừa lọc mà."
"Anh đang lấy tôi ra làm trò cười phải không?"
"Tôi chỉ tỏ ra tử tế thôi."
Họng cô nghẹn ngào, và cô nhìn anh. Đầu tiên là Kevin và giờ là Joe. Chẳng lẽ tất cả mọt người đều không phải như những gì cô đã nghĩ sao? "Sao tôi lại luôn khờ dại đến thế? Francis lúc nào cũng bảo tôi rằng tôi quá cả tin. Nó khiến tôi vướng vào rắc rối." Cô lắc đầu và cố dằn lại những giọt nước mắt trong mắt. Mặt Joe gần đến nỗi cô có thể thấy lớp lông mao dưới làn da rám nắng và ngửi thấy cả mùi kem cạo râu của anh. "Một số người tin rằng anh thu hút những sự kiện tích cực hoặc tiêu cực về phía mình, rằng anh lôi kéo những con người mà anh đáng phải nhận."
"Nghe thật vớ vẩn đối với tôi. Nếu đúng trường hợp đó, cô chỉ thu hút những người nhìn thấy luồng khí, sợ nghiệp chướng, và những kẻ ăn chay sa ngã đến với cô thôi."
"Anh lại đang cố tỏ ra tử tế đấy à?"
Anh mỉm cười. "Nếu cô không biết, vậy thì có lẽ tôi cần hành động."
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai mà cô đã biết quá rõ của anh, nhìn vào đôi mắt mãnh liệt với hàng lông mày thường xuyên nhăn nhó khi anh nhìn cô. Nhìn vào cái mũi thẳng và cánh cung trũng sâu kéo cong môi trên của anh. Nhìn vào làn da mềm mại thường xuyên sẫm lại từ khoảng buổi trưa. "Anh bạn trai gần đây nhất của tôi là một người nhìn thấy luồng khí, sợ nghiệp chướng, ăn chay. Chỉ có điều anh ta không sa ngã mà thôi."
"Nghe như một quả bóng lửa ấy nhỉ."
"Anh ta rất nhạt nhẽo."
"Thấy chưa, đó là vì cô là một người phụ nữ sa ngã đấy." Nhón tay cái của anh quét đi một giọt nước mắt khác khỏi má cô cùng lúc ánh mắt anh đi khắp mặt cô. "Cô cần một người đàn ông biết tán thưởng những phụ nữ hoang dã, phóng khoáng. Tôi đã học ở trường thuộc nhà thờ giáo xứ và trân trọng sâu sắc những cô gái sa ngã. Vào năm lớp bốn, Karla Solazabal thường kéo cái váy kẻ ca rô của cô ấy lên tận eo và cho tôi xem hai đầu gối. Chúa ơi, tôi đã yêu cô ấy vì điều đó."
Và cô cũng yêu anh vì đang cố làm cô vui lên. "Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?" cô hỏi.
Ánh mắt anh nghiêm túc. "Khi Kevin bị bắt, anh ta sẽ được đặt phòng trong..."
"Không," cô ngắt lời anh. "Tôi vẫn còn là người cung cấp thông tin bí mật của anh cho đến hết phiên tòa sao?"
"Không, cô đã được giải phóng khỏi hiệp ước. Vì cô không biết gì hết, tôi chắc chắn rằng cô thậm chí còn không cần ra tòa làm chứng nữa."
Câu trả lời của anh lắng xuống cạnh trái tim cô như một hòn than nóng. Cô sẽ không hỏi xem anh có bao giờ có ý định gặp lại cô, hay giờ anh có gọi điện cho cô hay không khi cô không còn đóng vai bạn gái anh nữa. Cô sẽ không hỏi, vì cô cũng không chắc chắn về câu trả lời. "Khi nào thì anh phải đi?"
"Một lúc nữa thì vẫn chưa."
Cô trượt tay lên cánh tay anh, qua vai anh, tới bên đầu anh. Cô sẽ không nói về những gì có thể xảy ra lát nữa, hay ngày mai, hoặc tuần tới. Cô không muốn nghĩ về điều đó. Các ngón tay cô xoa nhẹ trên cổ áo len của anh và chải qua mái tóc ngắn, nhọn hoắt của anh. Mắt anh lóe lên đói khát, và anh hạ ánh mắt xuống miệng cô.
"Chuyện gì đã xảy ra với Karla vậy?" cô hỏi.
Anh nâng một tay lên tới cổ họng cô và luồn các ngón tay anh vào dưới áo choàng bông. "Cô ấy là một nhà lập pháp liên bang." Ngón cái của anh nâng cằm cô lên khi môi anh hạ xuống đế ve vuốt môi cô một lần, hai lần, rồi ba lần. Anh dìu cô vào một nụ hôn mềm mại dường như chảy tràn qua người cô như ánh mặt trời tháng Tám, sưởi ấm cô từ trên đỉnh đầu, chạy xuống cột sống, tới tận dạ dày cô. Những cơn râm ran nóng bừng trải rộng giữa chân và đùi, kheo chân và cả hai lòng bàn chân cô. Phần miệng mượt mà bên trong của anh có vị bạc hà cà phê, và anh hôn cô như thể cô có vị thật ngọt ngào vô cùng, vô cùng tuyệt vời đối với anh.
Cô nghiêng đầu sang một bên để anh thâm nhập dễ dàng hơn, và anh đẩy cô áp vào lưng ghế rồi làm tình với miệng cô bằng cả môi, lưỡi, và chất dịch nóng hổi của mình. Lòng bàn tay ấm áp của anh lẩn vào dưới áo choàng của cô, và anh lướt các đầu ngón tay dọc mép áo con mịn màng của cô, bàn tay động chạm của anh sượt qua hai đồi gò lên của ngực cô. Da cô căng thít, và cô với tay chạm vào nút cà vạt của anh. Anh không cản cô lại, và cô kéo nó ra cho đến khi hai cái đuôi kẻ sọc lủng lẳng trên ngực anh. Cô mút lấy lưỡi anh khi cởi những cái nút nhỏ ở cổ áo của anh. Các ngón tay cô lần xuống cho đến khi cái áo mở hẳn ra, rồi cô kéo vạt áo ra khỏi quần áo. Giữa hai cơ thể, tay cô tìm thấy phần bụng rắn chắc của anh. Anh hít vào một hơi. Những sợi lông xinh đẹp cù cù các ngón tay cô khi cô chải ngược chúng lên trên bụng anh và ép hai bàn tay trên mỗi đầu ti đàn ông. Các cơ bắp của anh rắn lại dưới sự động chạm của cô, da thịt anh nhăn lại, và anh rên rỉ sâu trong lồng ngực.
Anh cũng biểu lộ như thế này cái đêm cô massage cho anh. Anh cũng hành động như thể anh thèm muốn cô, rồi anh hỏi cô về Elvis và bỏ đi. Anh rời đi một cách thật dễ dàng. "Anh có nhớ đêm hôm nọ khi em massage cho anh không?" cô hỏi.
Anh nhún vai thoát khỏi áo vét và ném nó lên sàn. "Anh gần như không thể nào quên cái bài massage đó."
"Em đã muốn anh và em tưởng anh cũng muốn em. Nhưng anh đã bỏ đi."
"Anh sẽ không đi đâu hết." Mắt anh gặp mắt cô khi anh cẩn thận đặt súng và bao đeo lên sàn cạnh áo khoác của anh.
"Sao lại là bây giờ?"
"Bởi vì anh đã phát chán việc đấu tranh với nó rồi. Anh muốn em nhiều đến nhức nhối, và anh phát chán phải đi về nhà với một thứ cương cứng chết người mà không một lượng nước lạnh nào có thể chữa trị. Anh phát chán việc nằm chong chong, vẽ ra cảnh em khỏa thân như thể anh trở lại tuổi mười sáu. Tưởng tượng mặt anh trong ngực em, và em cùng với anh làm tình thật hoang dã. Đã đến lúc anh ngừng ngay việc suy nghĩ quá nhiều đến nó mà phải hành động rồi." Anh cong cổ tay và xử lý mấy cái khuy ở đó. "Em đã nói thật với anh về mấy biện pháp ngừa thai chứ?"
"Vâng."
Anh giật cái áo ra và ném nó về phía áo khoác của anh. "Vậy thì giờ là lúc anh làm tình với em," anh nói và đến chỗ cô, bọc cô trong vòng tay anh khi miệng anh sà xuống chiếm hữu. Anh rê một tay dọc xuống lưng tới hông cô, rồi dịu dàng đẩy cô nằm xuống trên tràng kỷ. Anh quỳ một chân giữa hai đùi cô, chân còn lại chống xuống sàn nhà, và anh ngửa ra sau để nhìn vào đôi mắt đói khát của cô. Áo choàng của Gabrielle mở ra, phơi bày chân phải, hông và đường cong của ngực trái cô. Anh cởi dây lưng và đẩy lớp vải bông sang hai bên. Ánh mắt nóng bỏng của anh chạm vào cô ở khắp mọi nơi. Nấn ná trên hòn đảo cách biệt hình tam giác mỏng manh và những hình trái tim che khắp đũng quần cô, rồi từ từ ngược lên bụng tới dây áo lót kéo căng, đẩy hai bầu ngực cô lại với nhau.
"Em có nhớ buổi tối mà anh đi vào sân sau nhà em và thấy em đang bập bềnh trong cái bể bơi trẻ con không?"
"Mmm-hmm"
"Anh đã muốn làm điều này." Anh cúi người xuống cô và đặt hai tay anh dưới vai cô. Anh nâng lên, rồi vùi mặt vào khe ngực của cô. Anh rải những nụ hôn dịu dàng giữa hai bầu ngực cô khi cô rê tay khắp bờ vai trần rồi xuống tấm lưng mượt mà của anh. Cô quấn một chân quanh eo anh và ấn mình vào anh. Một tiếng rên trầm sôi lên sâu trong họng anh khi anh ấn ngược lại, đẩy phần cương cứng rắn chắc của mình vào cô. Tất cả mọi thứ trong ý thức của cô đều tập trung vào anh, khoái lạc từ sự động chạm của anh, cơn nhức nhối ngớ ngẩn giữa hai chân. Những nụ hôn dịu dàng của anh khiến cô muốn thêm nữa đến điên cuồng, và cô ưỡn người lên, ấn phần ngực đầy đặn nhất của mình vào môi anh. Anh nâng ánh mắt lên nhìn cô và mỉm cười, rồi mở miệng anh ra và mút cô qua áo lót mỏng. Anh khiến cô hoang dại với nhịp điệu chậm rãi, uốn lượn từ hông anh. Qua mảnh vải quần lót nhỏ hẹp của cô và vải quần lên mịn màng của anh, anh xoáy đảo chất lỏng bên trong cô. Da cô bỏng rẫy, đầu ngực cô căng cứng, và cô đâm móng tay vào vai anh rồi nghiến chặt vào anh. Anh trượt tay xuống dưới vai cô và níu chặt đùi cô. Ngăn cô lại.
"Chậm lại nào, em yêu, không thì anh sẽ tự làm mình xấu hổ ngay tại đây, trước khi phần hay ho thật sự bắt đầu."
"Em tưởng đây đã là phần hay ho thật sự rồi."
Tràng cười khùng khục của anh tràn ngập trong khoảng không gian giữa môi họ. "Nó sẽ còn tốt hơn."
"Bằng cách nào?"
"Anh sẽ cho em xem, nhưng không phải trên tràng kỷ." Anh đứng lên, kéo cô đứng dậy, rồi lôi cô ra khỏi phòng. "Anh thích một cái giường nơi anh có thể dang chân dang tay trong lúc làm việc." Họ đi xa được đến phòng cô, khi cô dừng lại để hôn cổ họng anh. Cô nếm vị nước hoa của anh và trượt một tay nang cái bụng phẳng lì của anh, dọc xuống trước quần anh, và tìm thấy chiều dài cứng rắn của anh. Rồi trước khi cô biết anh định làm gì, anh đã nhấc bổng cô lên và đặt cô xuống mặt bàn lạnh lẽo. Tay cô đập vào điện thoại, nó rơi đốp xuống sàn. Chả ai quan tâm.
"Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em đang chạy bộ qua anh trên vành đai xanh, và anh đã nghĩ em có cặp chân và bộ mông ngọt ngào nhất phía bên này thiên đường. Anh nghĩ em gần như là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp." Anh ngồi xuống một cái ghế có thanh ngang ở lưng và hôn bên trong bắp chân cô.
"Anh đã nghĩ em là một tên buôn lậu."
"Không có nghĩa anh phản đối việc nhìn thấy em khỏa thân." Anh ấn môi vào trong đầu gối cô. "Không có nghĩa anh không mong đợi một lần lục soát thoát y. Không có nghĩa anh không biết mình là một tên con hoang may mắn đến thế nào."
Ánh mắt Gabrielle mê mải ngắm tóc anh và nụ cười mà anh vừa lướt nhẹ qua đùi trong của cô. Dục vóng cháy âm ỉ trong đôi mắt sẫm màu của anh khi đầu lưỡi anh chạm đến nốt ruồi nhỏ cách mép quần cô có vài phân. Hơi thở cô tắc lại trong họng và anh giữ chặt cô tại đó, lâng lâng, đốt nóng bên trong cô, và làm cô băn khoăn anh sẽ làm gì kế tiếp. "Hoặc nếm em ngay ở đây," anh nói và dịu dàng hút da cô vào khuôn miệng ấm áp của anh. Mọi mũi ghim khao khát trong cơ thể cô thêm dữ dội và bỏng cháy, khiến cô muốn nhảy dựng lên cùng một lúc nó lại ghim cô đông cứng tại chỗ. Tay anh trượt ngược lên má trong đùi cô tới hòn đảo hoang vắng đang che phủ cô. Ngón tay cái của anh ve vuốt cô qua lớp vải mỏng, và anh nhấc đầu lên nhìn thẳng vào cô.
"Cảm giác thế nào?
"Rất tuyệt Joe ạ."
Anh kéo cái ghế đến gần bàn hết mức có thể. "Việc này đã khiến anh phát điên." Anh cuốn một tay quanh eo cô, rồi cúi đầu xuống và mút hõm rốn cô ngay dưới cái nhẫn bụng. Gọng kìm tay anh ở đùi trên cô siết chặt thêm cùng lúc ngón tay cái của anh tiếp tục mơn trớn cô. Cô ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, chặn lại tất cả mọi thứ ngoại trừ khoái lạc tinh tế từ bàn tay và miệng anh khi hôn một đường ẩm ướt dọc lên bụng tới đường dốc bên trong ngực phải của cô. Anh hút làn da nhạy cảm của cô vào miệng, rồi đẩy một cúp ngực sang bên và kéo đầu ngực cô vào khuôn miệng nóng hổi, ẩm ướt đó.
Gabrielle rên rỉ và ưỡn lưng lên, lạc lối trong những cái mút mát từ môi và đầu lưỡi mượt mà của anh. Anh luồn hai ngón tay vào và âu yếm chính xác nơi cô thèm muốn nhất, ở đúng nơi mọi cảm giác đều đọng lại và bùng cháy hơn. Cô cố khép chân lại để giữ lại khoái lạc của nó bên trong, nhưng anh đứng giữa hai đầu gối cô. Rồi không khí giá lạnh lướt ngang đầu ngực ẩm ướt của cô, và cô nghe anh thì thầm tên cô. Mắt cô run rẩy mở ra, và mặt anh gần đến nỗi mũi anh chạm nhẹ mũi cô.
"Gabrielle," anh lại nói, và rồi hôn cô, cùng dịu dàng và ngọt ngào như lần đầu tiên. Cô quấn tay quanh cổ anh, và anh đứng dậy cùng cô trong vòng tay mình. Nhìn sâu vào đôi mắt nâu không đáy của anh, tim cô phồng lên với vô vàn cảm xúc mà cô không còn có thể giấu kín được nữa. Dẫu sao cô cũng chưa bao giờ giỏi việc giấu giếm cho lắm.
Móc áo ngực cô được phóng thích, và mảnh vải nhỏ rơi ra. Cô ấn bộ ngực trần vào lồng ngực anh và trượt một tay dọc lườn anh, ngang qua tấm lưng mượt mà, đi qua chỗ dốc xuống trên sống lưng và hõm eo nơi anh đã dán một miếng chống nghiện nicotine. Cô thích được chạm vào anh, cảm nhận da thịt anh dưới bàn tay cô. Các ngón tay cô lướt đi quanh cái thắt lưng da tết của anh, và cô mở khóa và cởi nút cho đến khi quần anh mở ra. Rồi cô lùi lại và nhìn anh. Cô dễ dàng đẩy quần anh xuống đùi và nhìn sâu vào cái quần đùi lót màu trắng với dòng chữ JOE BOXER trên cạp. Anh đá giày và quần sang hai bên, rồi giật tất cả cho đến khi hai bàn chân trống trơn. Anh cầm lấy tay cô, và lần này họ đi được đến phòng ngủ.
Chân cô lún xuống tấm thảm trắng dày cùng lúc ánh mắt cô di chuyển ngược lên hai bắp chân mạnh mẽ tới vết sẹo làm xước sát một bên đùi rắn chắc của anh. "Em có thể massage nó cho anh," cô mời mọc, giọng cô nghe khàn đặc cả với chính tai cô khi cô vuốt ve vết sẹo với các đầu ngón tay.
Anh với lấy tay cô, dịch nó lên vài phân, và trắng trợn ấn lòng bàn tay cô vào vật cương cứng của anh. "Massage cái này này."
"Chậc, em gần như là một chuyên gia đấy," cô nói và luồn tay vào dưới cạp quần và bọc phần da thịt nóng hổi đó trong lòng bàn tay. Cô khép tay lại quanh tay và nhẹ nhàng vuốt ve. Tay còn lại của cô đẩy quần con của anh xuống hai đùi, và cô được tự do nhìn anh. Lần đầu tiên được nhìn thấy cơ thể mạnh mẽ của anh, được nhìn anh như một người nghệ sĩ trân trọng tán thưởng cái đẹp, và như một người phụ nữ muốn làm tình với người đàn ông khiến tim cô ta loạn nhịp.
Cô bước lại gần một bước, và ngực cô chạm nhẹ vào ngực anh. Đầu phần cương cứng nóng hổi đó chạm vào bụng cô. Một thứ gì đó trong suốt vấy xuống trên da cô khi cô hôn hõm cổ anh, vai anh và thành cổ anh. Cô lướt một tay lên ngực anh và nhìn sâu vào đôi mắt trĩu nặng. "Vậy, khi nào thì em có được phần hay ho thực sự?"
Anh rúc vào thành cổ cô và rên lên, "Ngay khi em thả nó ra."
Ngay giây phút cô phóng thích anh, anh nâng cô dưới nách và ném cô lên giường. "Cởi cái đó ra nào," anh ra lệnh khi bò lên chăn để nhập hội cùng cô ở chính giữa. Anh giúp cô kéo nó xuống chân, dừng lại để hôn hông cô, trước khi quẳng nó qua vai anh, rồi quỳ xuống giữa hai đầu gối cô. Mắt anh nhìn thẳng vào cô, rồi hạ xuống tới giữa hai đùi cô. Các ngón tay anh âu yếm bụng, hông, và da thịt trơn mượt, nhạy cảm của cô, đưa cô lại thật gần trước khi dừng lại, và chống trọng lực của anh lên một cẳng tay. "Em chắc chắn mình đã sẵn sàng cho phần hay ho thực sự rồi chứ?" anh hỏi.
"Chắc," cô thì thầm, và anh đẩy chiều dài rắn chắc, rõ dài của anh vào trong cô. Mắt cô mở to, hơi thở nghẹn lại nơi cuống phổi, và cô rên lên. Rồi anh lùi lại và sau đó lại vùi vào sâu hơn.
"Đức mẹ nhân từ," anh rên rỉ và ôm lấy mặt cô trong lòng bàn tay. Anh hôn cô, lưỡi anh lao vào miệng cô khi anh chậm rãi di chuyển trong cơ thể cô. Cô quấn một chân quanh eo anh, đặt chân kia lên đầu gối anh, và di chuyển cùng anh, hòa vào nhịp điệu hông anh thúc vào. Cô bấm ngón tay vào vai anh và hôn trả lại anh, tương xứng với sự thèm thuồng và đam mê của anh. Với mỗi một nhịp tấn công, anh lại vuốt ve một nơi sâu, sâu thẳm bên trong cho đến khi cô không thể thở nổi, và cô giật miệng ra khỏi miệng anh rồi dồn đập nuốt không khí vào phổi. Áp lực dâng cao, và nắm tay cô trên vai anh siết lại.
"Joe," cô thì thào, muốn nói với anh cảm giác của cô, nhưng chẳng có từ nào. Cô muốn nói với anh rằng cô chưa bao giờ cảm thấy điều gì thích thú, choáng ngợp và nóng bỏng thế này. Cô nhìn vào những đường nét căng thẳng của anh khi anh tiến vào trong cô, và cô muốn anh biết rằng cô chưa bao giờ lại cảm thấy phi thường đến thế, rằng anh thật phi thường, và cô yêu anh. Rằng anh là phần dương của cô, nhưng rồi anh với tay xuống dưới mông cô, nâng cô lên, và đẩy mạnh cảm giác, ép cô đi đến cực khoái. Tim cô nện dồn dập bên tai, và từng mảng cơ thể, trí óc, và tinh thần cô đều tập trung vào những bộ phận trơn nhẫy nơi họ gắn kết. Cô mở miệng, nhưng tất cả những gì có khả năng thốt lên là từ vâng, theo sau bởi một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
"Đúng vậy, đến cho anh nào," anh thì thầm, và như thể chính giọng nói anh đã khơi mào cho cú lao nhanh và mạnh của cô. Cơ thể cô căng ra và cong lên khi cực khoái chạm đến và chiếm lĩnh hoàn toàn. Sức mạnh của nó làm cô run rẩy và vắt chặt anh trong cơ thể căng chặt của cô cùng lúc anh tiến vào sâu hơn và mạnh mẽ hơn. Nó cứ tiếp tục và tiếp tục, những cảm giác cuồn cuộn chạy qua cô cho đến khi cuối cùng một tiếng rên đau khổ cũng xé ra từ lồng ngực anh và hơi thở hổn hển của anh thì thầm bên thái dương cô. Anh đẩy vào cô một lần cuối cùng, rồi đờ người ra.
Sau cơn đam mê, âm thanh duy nhất là nhịp thở dồn dập của cô và tiếng còi báo động rền rĩ đằng xa. Tất cả những nơi da họ chạm vào dính chặt lại với nhau, và một giọt mồ hôi trượt xuống thái dương Joe.
Một nụ cười chậm rãi kéo cong hai khóe môi anh lên.
"Chuyện đó thật đáng sửng sốt," cô nói.
"Không," anh chữa lời, dừng lại để đặt một nụ hôn lên miệng cô, "em mới đáng sửng sốt."
Gabrielle gỡ chân cô ra khỏi eo anh.
Anh tóm lấy đùi cô như thể anh tưởng cô định bỏ đi và anh thì không muốn cô đi. "Em có chỗ nào cần đến không?"
"Không."
"Vậy sao em không cứ ở nguyên nơi em đang ở, và anh cũng sẽ chỉ ở nguyên nơi này thôi?"
"Ngay đây? Khỏa thân sao?"
"Ừ đấy." Anh chải các ngón tay qua tóc cô, và hông anh chậm rãi di chuyển. Anh lùi lại, rồi lại tiến vào, và mọi cảm giác lại xoáy đảo và dâng lên. "Anh muốn có thêm phần hay ho thực sự. Em thì sao?"
Có, cô muốn thêm nữa. Cô muốn có nhiều hơn nữa từ anh, nhưng ngoài việc thèm muốn Joe, cô cũng chưa sẵn sàng đối mặt với thế giới bên ngoài nhà cô. Vẫn chưa. Cô lại móc chân cô quanh eo anh, và họ bắt đầu chậm rãi với những ve vuốt nhẹ nhàng, nấn ná, nhưng mọi thứ trở nên nóng bỏng quá nhanh và bằng cách nào đó họ đã kết thúc trên sàn nhà, lăn trên tất cả những cái quần lót hư hỏng mà cô đã ném xuống ở đó đêm qua. Cuối cùng cô đáp xuống phía trên cưỡi lên hông anh.
"Đặt tay anh ra sau đầu đi," cô ra lệnh.
Ánh mắt anh ánh lên nghi ngờ, nhưng anh vẫn làm như cô nói. "Em định làm gì thế?"
"Em sắp thổi tung anh đấy."
"Một lời phát biểu thật huênh hoang."
Gabrielle chỉ mỉm cười. Cô đã học múa bụng sáu tháng, vừa đủ để biết cách lắc người và lượn sóng. Cô nâng hai tay cao trên không trung và lắc hông khi đung đưa người. Cô nhắm mắt lại và lạc mình trong cảm giác anh đang chạm vào tận sâu bên trong cô. "Anh thích chứ?"
"M...ẹ kh...ỉ!"
Nụ cười của cô rộng ra, và với anh vẫn còn vùi sâu bên trong, cô thực sự thổi tung anh.
"Em chắc là anh không có mùi như con gái chứ?" Joe hỏi lần thứ ba khi anh đứng trong phòng ăn nhà cô và kéo quần lót lên eo.
Gabrielle rúc mũi vào cổ anh. Sau khi họ nâng nhau dậy khỏi sàn phòng ngủ của cô, cô đã lôi anh vào phòng tắm và hồi sinh anh bằng xơ mướp và một cục xà bông tử đinh hương tự làm đặc biệt của cô. Anh đã ngừng phàn nàn về mùi hương nữ tính khi cô quỳ xuống trước mặt anh và xát xà phòng cho anh thật tử tế. "Em không nghĩ thế," cô nói khi mặc quần lót vào, rồi móc áo ngực vào đúng chỗ. Đối với cô anh có mùi như Joe.
Cô khoanh tay trước ngực, dựa hông vào bàn, và nhìn anh cài nút quần quanh eo. Ánh sáng phía trên âu yếm những lọn tóc gợn sóng màu nâu đỏ nhạt của anh.
"Hôm nay anh không muốn em trả lời điện thoại," anh nói khi đi vào phòng khách với tay lấy áo sơ mi cùng áo khoác. "Ít nhất là không cho đến ba giờ. Kevin có thể cố thử liên lạc với em sau khi bị buộc tội - anh khuyên em đừng nói chuyện với hắn ta." Anh nhét tay vào áo sơ mi và cài nút cổ tay trước khi cài nút áo trước ngực. "Và hãy đảm bảo rằng em ăn thứ gì đó tử tế. Anh không muốn em bị ốm đâu."
Có thứ gì về anh và thức ăn thế? Gabrielle nhìn anh từ bên kia phòng ăn, yêu anh đến mức đau đớn. Cô không biết nỏ xảy ra bằng cách nào, nhưng nó đã xảy ra. Anh không phải tuýt đàn ông mà cô đã nghĩ là mình mong muốn, nhưng anh là người đàn ông dành cho cô. Cô cảm nhận được điều ấy trong những nhịp đập dồn dập của trái tim và những cơn run rẩy khủng khiếp trong bụng, và cô biết nó bằng cả linh hồn mình. Không chỉ là tình dục tuyệt vời. Không chỉ là cực khoái mê mẩn. Anh là người đàn ông của cô cũng như cô là người phụ nữ của anh. Cực dương với cực âm.
Chỉ có một chấm nhỏ lo sợ tiềm tàng trong niềm phấn khích sung sướng của cô. Cô không chắc là anh cũng có nhận ra tình cảm ấy.
Anh thọc một tay vào túi áo khoác, rút máy nhắn tin, và liếc nhìn màn hình. "Có lẽ em nên ở cùng mẹ trong vài ngày. Chết tiệt. Điện thoại đâu rồi?"
Gabrielle chỉ xuống chân, nơi cái điện thoại nằm sõng xoài trên sàn. Anh túm lấy áo khoác và bao súng đeo vai rồi quay vào phòng ăn. Dùng một tay, Joe nhấc điện thoại lên. Dùng ngón tay cái, anh ấn nút ngắt kết nối, rồi ấn bảy con số.
"Shanahan," anh nói khi đặt bao súng và áo khoác lên bàn. "Ừ, máy nhắn tin của tôi ở trong ô tô... tôi có thể nói gì với cậu đây? Tôi chỉ vừa nhận thấy cái máy điện thoại bị kênh." Anh nhét vạt áo vào trong quần, rồi với lấy áo khoác. "Bảo tôi cậu chỉ nói nhảm thôi đi. Giờ thậm chí còn chưa đến buổi trưa nữa!" Với cái điện thoại kẹp giữa tai và vai, anh đút tay vào ống tay áo. "Khi nào thế?... tôi đang trên đường đến," anh nói và đặt lại ống nghe vào máy.
"Khỉ thật!"
"Sao thế?"
Anh liếc nhìn cô, rồi ngồi xuống một cái ghế có thanh ngang phía sau và đi tất vào. "Anh thậm chí không thể tin nổi điều này lại xảy ra với anh. Không phải trên tất cả mọi thứ khác nữa chứ."
"Gì thế?"
Joe lấy tay che mặt và cào cào trán như thể da anh quá căng. "Chết tiệt," anh thở dài và thả tay xuống. "Carter và Shalcroft đã thay đổi thời gian gặp mặt. Chúng đã bị bắt cách đây mười lăm phút. Bộ phận bắt người đã cố liên lạc với anh, nhưng không thể." Anh đứng dậy và nhét chân vào giày.
"Ôi."
Tóm lấy bao đeo súng, anh lao ra cửa. "Đừng nói chuyện với bất kỳ ai cho đến khi anh nói chuyện lại với em," anh nói qua vai. Anh la hét vài từ tục tĩu nữa, rồi chạy khỏi nhà cô mà thậm chí còn không nói tạm biệt.
--- ------ ------ ------ -------
(1) Tên một công ty cho thuê xe ô tô ở Mỹ - ND