Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Hãm hại ngươi không cần có đạo lý!




Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, cũng lười trả lời câu nói kia của Dạ Tử Mộng

Chỉ chốc lát sau, Dạ Tử Y liền bị người kéo vào, y phục cũng đều đổi thành màu máu tươi, trên đầu heo tràn đầy nhếch nhác, bây giờ còn có chút không hiểu tại sao mình lại bị bắt .

Vừa thấy Hiên Viên Vô Thương liền khóc rống lên: "Biểu huynh, không, phu quân, tỷ tỷ đánh ta thật thảm, chàng phải làm chủ cho ta!"

Đình Vân ngay lập tức giữ chặt nữ nhân không biết sống chết này, không để cho nàng ta đến gần Vương Gia.

Chỉ chốc lát sau, Liên Vụ liền ném một thi thể vào, người nọ toàn thân áo đen, là trang phục một ám vệ, gương mặt bình thản không có gì lạ, đã chết một lúc.

Ba nữ nhân đó có khi nào gặp qua tình cảnh như thế, thân thể cũng bị dọa sợ đến run rẩy. Dạ Tử Y nhìn một thi thể đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, bị hù dọa toát đầy mồ hôi. Nhưng nàng cũng không nhận ra người đó!

"Ngươi biết người này không?" Đây là câu nói đầu tiên mà Hiên Viên Vô Thương nói với nàng qua nhiều năm.

"Không biết!" Một cái đầu heo lắc như trống bỏi, nàng thật không biết người này.

"Không biết. Vậy, thiên diện lang quân ngươi đã nghe qua chưa?" Trong giọng nói nhàn nhạt hàm chứa chút ý lạnh.

Hiên Viên Lạc Thần cũng rất nhanh đoán được đây là người độc hại đệ đệ, nhìn Dạ Tử Y đang quỳ, trong lòng âm thầm giận mình lúc ấy xuống tay quá nhẹ, không đánh nàng ta đến hủy dung, phải đánh lại lần nữa!

Thiên diện lang quân? Lời này vừa nói ra, khuôn mặt sưng đỏ giống như đầu heo của Dạ Tử Y trong nháy mắt trắng bệch: "Biểu huynh, ngươi nói hắn là thiên diện lang quân?" Nàng chỉ biết rằng ông ngoại phái thiên diện lang quân độc hại hai đứa bé của biểu huynh, nhưng nàng cũng không biết bộ dạng thiên diện lang quân ra sao.

Trong lòng có chút kinh hoàng. Hiện tại thiên diện lang quân bị biểu huynh giết, vậy. . . . . . Ai cũng biết thiên diện lang quân là thủ hạ của ông ngoại nàng. Nếu thiên diện lang quân bị tra ra, nàng cũng tuyệt đối chạy không thoát!

"Giao người giật dây ra đây, bổn vương cho ngươi được chết toàn thây." Đã không hề có ý định nói nhảm với nàng ta.

"Biểu huynh, chuyện này không liên quan đến ta, không phải Y nhi làm, có lẽ thiên diện lang quân này tự mình chủ trương muốn tới giết con trai của biểu huynh, chuyện này thật không liên quan đến Y nhi!" Dạ Tử Y vội vàng vì mình giải vây, dù sao chết vô đối chứng, mình không thừa nhận biểu huynh cũng không có cách nào!

"Bổn vương dĩ nhiên biết biểu muội không có thông tuệ như vậy, bổn vương cái gì cũng chưa nói, biểu muội đã biết thiên diện lang quân làm cái gì rồi sao." Giọng nói vô cùng từ tính còn ẩn hàm chút ý cười.

Lời này khiến sắc mặt Dạ Tử Y lập tức cứng đờ, rồi sau đó xụi lơ trên mặt đất, nàng đây không phải là không đánh đã khai sao! Không đánh đã khai!

"Nói đi, là ai sai ngươi đi làm? Dạ Tử Kỳ hay Dạ Tử Mị? Nói ra, Bổn vương liền để ngươi chết toàn thây, nếu không. . . . . . ngươi nói là nên lăng trì xử tử, hay là nên ném vào hang xà?" Sâu kín mở miệng hỏi thăm, nói xong lời nói cực kỳ kinh khủng, nhưng lại giống như nói tối hôm nay ăn cái gì.

Nghe lời này, nàng ta sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cũng có chút kinh ngạc, ai bảo nàng làm hay sao? Dạ Tử Y ngơ ngác quỳ một hồi lâu, cũng không nhớ ra một người giật dây. Chợt, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Tử Mộng. Đúng vậy, nàng ta cũng thích biểu huynh, nhưng vì sao tới kích động mình giết con trai

Đúng vậy, nàng ta cũng thích biểu huynh, nhưng vì sao tới kích động mình giết con trai của biểu huynh? Hiện tại nếu nàng bị biểu huynh xử tử, mà Dạ Tử Mộng lại không có chuyện gì!

Dạ Tử Mộng thấy nàng ta nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam cũng rơi vào trên người của nàng, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, lập tức mở miệng giúp Dạ Tử Y nói chuyện: “Biểu huynh, dù gì Y nhi cũng là công chúa một nước, biểu huynh giết nàng, sợ là không thích hợp?” Trước khuyên can rồi nói tiếp, nếu thật sự khuyên không được, nàng liền…

Vũ Văn Tiểu Tam ung dung mở miệng: “Chẳng lẽ muội muội đã quên, hoàng thượng đã gả các ngươi cho Vương Gia. Cũng là muội muội nói, tỷ tỷ nhận thánh chỉ, bọn muội muội liền là người của vương phủ. Trong vương phủ chết mấy cơ thiếp, cũng không tính là gì?”

Lời này vừa nói ra, Dạ Tử Y cũng biết hôm nay mình chắc chắn chạy trời không khỏi nắng! Suy nghĩ một chút, biểu hunh mới vừa nói lăng trì với hang xà, lông măng cả người đều bị dọa đến dựng lên! Mặc dù không biết biểu huynh muốn hỏi người giật dây có phải Dạ Tử Mộng không, nhưng nàng vẫn phải nói ra. Dù chết nàng cũng muốn kéo nữ nhân nàng xuống nước! Vì vật vội vàng mở miệng: “Biểu huynh Y nhi vốn không biết chuyện này, là hoàng…”

Nói tới chỗ này, Dạ Tử Mộng chợt rút cây trâm giữa tóc ra, đâm vào sau lưng Dạ Tử Y…

Dạ Tử Y không dám tin, trợn to mắt, quay đầu nhìn nàng ta, rồi sau đó máu tươi tràn ra từ khóe miệng, té xuống đất, chết không nhắm mắt!

Sau khi Dạ Tử Mộng giết chết nàng ta, thấy Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn mình, cố trấn định mở miệng: “Phu quân, tiện nhân này thế nhưng xuống tay với tiểu thế tử và tiểu công tử, Mộng nhi thật sự là tức không nhịn nổi, đã giúp phu quân giết tiện nhân này, phu quân sẽ không ngại chứ?” Nói thì nói như thế, chỉ là hô hấp cũng có chút không thông thuận. Ở hoàng cung tuy có vô số người bị nàng thiết kế hại chết, nhưng nàng lại chưa từng tự tay giết người!

Hiên Viên Vô Thương vốn có thể ngăn cản, không để cho nàng ta giết Dạ Tử Y, nhưng hắn lại không ngăn cản, nguyên nhân rất đơn giản, Dạ Tử Mộng rõ ràng chính là người khởi xướng chuyện này, mà Dạ Tử Y hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, cũng chỉ là biến thành người khác giết Dạ Tử Y thôi. Dù Dạ Tử Y chết rồi, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Dạ Tử Mộng!

Đang muốn mở miệng, lại bị Vũ Văn Tiểu Tam kéo tay áo, quay đầu đã nhìn thấy mỗ nữ nhíu mày về hắn, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng. Hai con trai của ta, lão nương liền quét sạch danh tiếng của ngươi, cộng thêm sống không bằng chết! Chết thật sự là lợi cho người quá rồi!

Mà Thiên Mộ Tuyết sợ đến trắng bệch cả mặt, thân thể cũng mơ hồ có chút run rẩy. Nhìn người một nàh kia hình như đối với loại chuyện như vậy thấy nhưng không thể trách, đáy lòng cũng sinh ra chút lạnh lẽo! Tuy nói đại tộc thế gia chết mấy cơ thiếp đúng là bình thường, nhưng cứ trực tiếp giết chết trước mặt nàng như vậy, loại cảm giác đánh thẳng vào thị giác thế này làm nàng sợ đến lòng bàn chân lạnh lẽo!

“Muội muộ thấu tình đạt lý như vậy, phu quân tự nhiên sẽ không so đo với ngươi, ở một bên hầu hạ đi!” Vũ Văn Tiểu Tam cười nhạt mở miệng.

Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần liếc mắt nhìn nhau, cũng biết trong đó có chuyện kỳ quái. Hắc hắc, cứ để tối hôm nay bọn họ chiêu đãi các nàng thật tốt, chiêu đối phó đại thẩm Đình Vũ kia thật sự là thật không có sáng ý rồi, hôm nay bọn họ nhất định phải có mạng của các nàng!

Hạ nhân tiến đến, kéo hai cỗ thi thể ra ngoài.

Mấy người bình tĩnh ăn cơm, giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Dạ Tử Mộng mới vừa đi một vòng ở quỷ môn quan, tất nhiên bị dọa đến có chút mệt lả. Đứng một lát, thân thể vô lực liền hôn mê bất tỉnh.

Thiên Mộ Tuyết vội vàng đỡ nàng ta, nhưng chợt nhớ tới nàng ta vừa mới giết người, sợ đến run tay một cái, liền ném nàng ta xuống đất. Dạ Tử Mộng đáng thương, trực tiếp ngã xuống cũng có chút đau. Cú ném này liền ném nàng ta tới bậc cửa, trên ót còn nổi lên một cục u thật lớn!

“Quả nhiên là công chúa thân thể ngàn vàng, mới như thế đã không chịu nổi, mang về chòng chứa củi đi!” Giọng nói trong trẻo của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên, để cho người nghe không ra là quan tâm hay giễu cợt.

Thiên Mộ Tuyết vuốt ve cái trán, cũng cảm thất bị dọa sợ, che ngực mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: “Tỷ tỷ, tim muội muội đập có chút nhanh, có thể lui xuống được không?”

“Đi đi.” Đi tốt hơn, bọn họ có chuyện phải thương lượng!

Thiên Mộ Tuyết liếc mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, liền thản nhiên thi lễ: “Tiện thiếp lui xuống, Vương Gia và tỷ tỷ từ từ ăn!”

Nói xong liền xoay người bước giống như bay rời khỏi.

"Thương Thương, Dạ Tử Mộng không đơn giản!" Vũ Văn Tiểu Tam rung đùi đắc ý mở miệng.

Hiên Viên Vô Thương cười nhìn nàng một chút: "Ừ, nếu ta không có đoán sai, chính là nàng ta xúi giục Dạ Tử Y ra tay. Chỉ là vừa rồi ta muốn xử trí nàng ta, vì sao Tam nhi muốn ngăn cản?"

"Bởi vì giết thì quá lợi cho nàng ta rồi! Chàng nói chúng ta nghĩ chủ ý gì đối phó nàng ta đây? Nếu không buổi tối, trước hết để cho người giả trang Dạ Tử Y, dọa nàng thành thất tâm phong(1), sau đó sẽ tìm mấy con chó dại, cắn nàng ta thành bệnh chó dại, tiếp lại đưa nàng ta về hoàng cung, cắn hết người trong cung thành bệnh dại hết, chàng thấy thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam nói ra diệu kế của mình. Chủ ý này có thể một lưới bắt hết các tiện nhân trong cung!

Bệnh chó dại là cái gì? Đây là dấu chấm hỏi trong lòng tất cả mọi người!

Hiên Viên Sở Cuồng lại mở miệng: "Mẫu thân, như vậy không được, thật sự quá phiền toái! Để Cuồng nhi nói cho người biết xử trí như thế nào đi! Chỉ là phải uất ức phụ thân diễn kịch một phen. . . . . ."

Rồi sau đó tiến đầu nhỏ tới giữa nói một hồi. . . . . .

Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nghe xong, có chút do dự. Ặc, chiêu này có thể quá độc ác rồi không? Có chút không rõ tại sao một đứa bé hai tuổi có thể nghĩ tới chiêu này!

Hiên Viên Lạc Thần lại nhíu lông mày: "Đệ đệ, như vậy không được, nếu như người khác không tin thì làm thế nào đây? Chúng ta nên trước như vậy. . . . . ."

Rồi sau đó lấy ý tưởng của mình bổ sung thêm. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . . Không hổ là con trai của bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương hiếm khi cười to sảng khoái như vậy. Hai tên tiểu tử thúi này quả nhiên là bổ sung cho nhau, một mưu ma chước quỷ, một giỏi về bổ sung chỗ sơ hở. Chủ ý này, quả nhiên là không chê vào đâu được!

"Phụ vương, vậy quyết định dùng chiêu này rồi hả ?" Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì mở miệng, ánh mắt trong veo của Hiên Viên Sở Cuồng cũng nhìn hắn.

"Ừ, chủ ý này không tệ. Tam nhi, nàng thấy sao?" Vẫn phải hỏi một chút ý kiến của nha đầu này. Dù sao trong nhà, nàng mới chính là lão đại.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bọn hắn cũng đã quyết định dùng kế sách này, chỉ đành phải giấu kế hoạch bệnh chó dại xuống."Vậy cũng tốt, sẽ dùng biện pháp này. Ừm! Được rồi, được rồi, ăn cơm, cơm nước xong nên làm cái gì thì làm cái đó! Nhưng hai tên ranh con chết bầm kia phải cẩn thận an toàn, đừng bị Dạ Tử Mộng. . . . . ."

"Mẫu thân, Dạ Tử Mộng không làm gì được con đâu!" Hiên Viên Lạc Thần tự tin mở miệng, nữ nhân ngu xuẩn đó làm sao có thể đánh thắng được hắn!

"Để Liên Hoa và Liên Vụ cùng nhau bảo vệ đi." Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng đề nghị, tuy nói bãn lãnh con lớn nhất đã quá rõ ràng, nhưng phải có đề phòng. Con hắn, không thể lại xuất hiện chút ngoài ý muốn nào!

"Phụ vương!" Giọng nói bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, hắn giống đồ vô dụng như vậy sao? Tại sao phụ vương muốn đối xử phân biệt với hắn như vậy?

Cười khẽ một tiếng, gõ đầu nó một cái: "Chờ lúc ngươi đánh thắng được phụ vương, cũng không cần người bảo vệ ngươi nữa!"

Tiểu Lạc Thần giận cắn răng, lão gia hỏa này! Cuối cùng sẽ có một ngày ta đánh bại được người!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng giận dữ kia, không nhịn được cười ha hả. . . . . .

Trong lúc nhất thời, trên bàn tràn đầy tiếng nói tiếng cười.

Vào đêm, hai đứa bé cùng nhau tới cửa phòng Dạ Tử Mộng và Thiên Mộ Tuyết, thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch!

Gõ cửa. . . . . .

Chỉ chốc lát sau, giọng nói Thiên Mộ Tuyết vang lên từ trong nhà: "Ai vậy?"

"Là chúng ta!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

Thiên Mộ Tuyết nhanh đi mở cửa ra, giờ phút này Dạ Tử Mộng cũng tỉnh lại, có chút kinh ngạc hai tiểu tử kia làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này. Nghĩ tới nắm chặt nắm tay, võ công Hiên Viên Lạc Thần đó lợi hại như vậy, nghĩ dù mình trực tiếp động thủ không chiếm được tiện nghi, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!

Cửa vừa mở ra, Hiên Viên Sở Cuồng liền cười hì hì mở miệng: "Chúng ta tới tìm các ngươi chơi!"

"Tiểu thế tử, tiểu công tử, nơi này không có gì chơi, các ngươi vẫn là trở về đi!" Trong lòng Dạ Tử Mộng có chút dự cảm không tốt, vì vậy liền đứng dậy nói bọn chúng trở về.

"Ai nói nơi này không có chuyện gì chơi, phòng chứa củi là chỗ chơi tốt nhất trong vương phủ mà!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liền chạy vào.

Thiên Mộ Tuyết nhìn hai đứa bé vẫn còn có chút hảo cảm. Thứ nhất bọn chúng là con trai của vương gia, lấy lòng luôn có chỗ tốt. Thứ hai, hôm nay bọn chúng làm khó Dạ Tử Y, cũng không có làm khó mình, cho nên trong lòng cũng cảm thấy bọn chúng không phải cực kỳ chán ghét mình.

Vì vậy rất thân thiên nghênh đón bọn chúng vào, chỉ chỉ bên trong nhà: "Nơi này thật không có cái gì để chơi, nhưng nếu tiểu thế tử và tiểu công tử muốn chơi, ngồi một chút cũng được!"

Nói không chừng sau khi bọn chúng vui đùa một chút, phát hiện phòng chứa củi thật không phải là địa phương tốt gì, muốn đổi cho nàng gian phòng khác ở cũng không chừng! Thiên Mộ Tuyết ở trong lòng tiến hành các loại tưởng tượng tốt đẹp.

Sau khi hai đứa trẻ chạy vào, nhìn chung quanh một lần, ánh mắt khóa ở trên giường Dạ Tử Mộng, rồi sau đó cùng nhau chạy tới phía bên kia. . . . . .

Dạ Tử Mộng khẩn trương mở miệng: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi muốn làm gì?"

"Chúng ta mệt, muốn ngủ ở chỗ này!" Nói xong cùng nhau cởi giày ra, chạy lên trên giường của nàng.

Dạ Tử Mộng giận đến nghiến răng, ở vương phủ này, nàng cũng chỉ có một giường lớn như vậy, hai đứa bé này còn không chịu để cho nàng ở nơi này thật tốt, đến giường của nàng cũng muốn chiếm sao!

Thiên Mộ Tuyết cũng có chút ghen ghét nhìn Dạ Tử Mộng, rồi sau đó mở miệng về phía hai đứa bé: "Giường của ta cũng có thể ngủ, các ngươi ngủ giường của ta cũng giống nhau thôi mà!"

Hai đứa bé đang bò lên giường của Dạ Tử Mộng được một nửa liếc mắt nhìn nhau, xem ra Thiên Mộ Tuyết muốn nhanh tìm chết đây mà! Nhưng hôm nay mục tiêu của bọn hắn là Dạ Tử Mộng, vẫn nên tiêu diệt từng người là tốt nhất!

Vì vậy cười hì hì mở miệng: "Giường của nàng nhìn đẹp hơn giường của ngươi ....!" Nói xong đã bò lên.

Đẹp mắt? Giường ngủ của hai người bọn họ ngay đến chỗ ngủ của hạ nhân cũng không bằng, sao lại đẹp mắt được? Khác biệt duy nhất của giường hai người, chính là một cái là đệm chăn màu xanh dương, một cái là đệm chăn màu xám tro, nhưng đều là loại vải thô và đầy bụi!

Hai đứa trẻ ngồi khoanh chân ở trên giường, rồi sau đó cười hì hì mở miệng: "Tối hôm nay chúng ta sẽ ngủ giường này, ngươi đi ngủ nơi khác đi!"

Nơi khác? Nữ nhân kia đã nói cả vương phủ chỉ có phòng chứa củi và chuồng ngựa có thể để cho họ ngủ, chẳng lẽ để cho nàng đi ở chuồng ngựa sao? Đang muốn mở miệng phản bác, lại thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ vào nóc nhà mở miệng: "A, đây là cái gì?"

Hai nữ nhân cùng nhau ngẩng đầu lên, cái gì cũng không thấy! Cúi đầu xuống, đã nhìn thấy gối trên giường Dạ Tử Mộng bị ném xuống rồi, trên tay Hiên Viên Sở Cuồng cầm một quyển sách nhỏ: "Đây là sách gì?"

"Đệ đệ, sách này tìm được ở đâu vậy?" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật mở miệng.

"Giấu ở phía dưới gối của nàng ta đó!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn làm như thật chỉ chỉ Dạ Tử mộng. Trong nháy mắt, sắc mặt của Dạ Tử Mộng trở nên khó coi, nàng mới kiểm tra giường của nàng, sợ nữ nhân kia táy máy tay chân ở trên giường để đồ gì đó không sạch sẽ, khi đó không phát hiện gì hết. Cho nên phía dưới gối của nàng tuyệt đối không thể nào có một quyển sách gì hết!

Khả năng duy nhất, chính là hai đứa bé này mang sách vào, sau đó muốn hại nàng, như vậy quyển sách kia tuyệt đối không phải là sách tốt lành gì!

Quả nhiên, Hiên Viên Sở Cuồng vừa mở quyển sách, mặt ghét bỏ mở miệng: "Ca ca, là sách Yêu Tinh đánh nhau!"

Sách yêu Tinh đánh nhau? Hiên Viên Lạc Thần cũng là mặt đầy ghét bỏ: "Không ngờ nữ nhân này lại có thể ác tâm như vậy! Động dục cũng không sao, nhưng tới loại trình độ này! Còn ở dưới gối của mình giấu Xuân Cung Đồ an ủi tịch mịch lúc nửa đêm! Aizz, đệ đệ, chúng ta thật nên nói mẫu thân để cho nàng vào chuồng ngựa ở! Nàng so với nữ nhân chết xế chiều hôm nay càng cần ngựa trợ giúp hơn!"

"Đúng, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng cũng rất đồng ý gật đầu một cái.

Chú thích:

(1) Thất tâm phong: bệnh điên.

Thiên Mộ Tuyết không biết chuyện gì xảy ra, còn thật cho rằng Dạ Tử Mộng giấu Xuân Cung Đồ dưới gối của mình, ánh mắt nhìn nàng ta cũng không khỏi khinh bỉ!

Sắc mặt Dạ Tử Mộng giận đến lúc đỏ lúc trắng: "Nói bậy! Trên giường của ta làm sao có thể có Xuân Cung Đồ!"

"Vậy cái này là cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần cầm quyển sách kia cười như không cười nhìn nàng ta, "Hơn nữa chúng ta là tìm được trên giường của ngươi đó, nàng ta cũng thấy được, có đúng hay không?" Nói xong nhìn Thiên Mộ Tuyết một chút.

"Hả?" Thiên Mộ Tuyết hơi sững sờ một chút, tuy nói họ mới vừa nhìn lên nóc nhà một lát, nhưng nhìn biểu hiện của hai đứa bé này, sách này đúng là tìm ra từ trên giường Dạ Tử Mộng. Hơn nữa, trong lòng của nàng cũng hi vọng sách này là ở trên giường của Dạ Tử Mộng, ít đi một đối thủ không phải rất tốt sao?

Nghĩ thấu rồi, liền gật đầu một cái.

Cái gật đầu này của nàng ta khiến sắc mặt Dạ Tử Mộng càng thêm khó coi! Hiện nay nàng còn chưa gả cho biểu huynh, một cô nương chưa gả lại cất giấu Xuân Cung Đồ trên giường của mình, nếu truyền ra ngoài, tất sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ nhạo báng!

Một tội danh như vậy cũng đủ để cho biểu huynh cự tuyệt cưới nàng, hơn nữa không gả cho biểu huynh, cũng sẽ không có người trong sạch nào nguyện ý muốn nàng!

Đúng lúc này, có người tới gõ cửa: "Mộng công chúa, Thiên tiểu thư, tiểu thế tử và tiểu công tử có ở chỗ này không?" Giọng nói có chút gấp gáp, giống như là đang gấp tìm hai đứa bé.

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức mở miệng: "Chúng ta ở chỗ này!"

Thiên Mộ Tuyết lập tức đi mở cửa ra, dẫn đầu tiến vào chính là Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt bước nhanh đến phía trước: "Thần nhi, Cuồng nhi, các ngươi làm vương phi gấp chết rồi, tìm khắp nơi đều không tìm được các ngươi!" Tiểu thư đã nói qua rất nhiều lần, nói nàng nếu lại không xem tiểu thư thành chị ruột của mình thì tiểu thư cũng không cần nàng nữa, cho nên dù nàng không quen cũng phải sửa lại cách gọi.

"Tiểu Nguyệt a di, ngươi xem, nữ nhân không biết xấu hổ này lại có thể ở trên giường giấu vật này!" Hiên Viên Sở Cuồng chuyển Xuân Cung Đồ tới cho mọi người nhìn.

Trong đám người tiến vào, trừ Tiểu Nguyệt đã biết chuyện trước nên ở ngoài, những hạ nhân khác đều không biết! Chỉ biết Tiểu Nguyệt cô nương tìm khắp nơi đều không tìm được tiểu thế tử và tiểu công tử, liền kêu bọn họ cùng nhau tìm, không thể nghĩ đến lại có thể thấy được chuyện như vậy! Lần này nét mặt mọi người nhìn Dạ Tử Mộng đều có vẻ khinh bỉ! Đường đường công chúa của một nước, còn là một cô nương chưa gả, lại có thể xem loại sách hạ lưu đó, chẳng lẽ cứ như vậy muốn sớm ngày leo lên giường vương gia sao? Thật sự là đáng xấu hổ!

Dạ Tử Mộng lập tức mở miệng giải thích cho mình: "Không có, không có, không phải của ta! Ta không giấu loại đồ vật này ở trên giường của mình!"

"Náo cái gì!" Lúc này là Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam mang theo cả đám hạ nhân vững vàng đi vào. Vừa nhìn thấy hai con trai bảo bối của mình, cố làm ra vẻ lo lắng mở miệng, "Thần nhi, Cuồng nhi, sao các con lại chạy tới nơi này! Làm mẫu thân gấp muốn chết!"

Hai đứa bé vội vàng sôi nổi chạy đến bên người Vũ Văn Tiểu Tam, giống như hiến vật quý dâng Xuân Cung Đồ lên: "Mẫu thân, người xem!"

Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày nhận lấy, vừa mở ra nhìn liền giận dữ: "Vật này là của người nào? Là ai đưa vật này cho tiểu thế tử và tiểu công tử xem?"

Thiên Mộ Tuyết ngay lập tức tiến lên mở miệng: "Vương phi tỷ tỷ, vật này là tiểu thế tử vầ tiểu công tử tìm thấy ở trên giường Mộng công chúa, không có chút quan hệ nào với tiện thiếp!" Nàng cũng ở trong gian phòng này, nếu Dạ Tử Mộng nói là của nàng, dù nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cho nên trước phủi sạch quan hệ rồi nói!

"Là của ngươi?" Vũ Văn Tiểu Tam đầy tức giận nhìn Dạ Tử Mộng.

Dạ Tử Mộng nhìn Hiên Viên Vô Thương cũng ở đây, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng tương đối khó coi, lúc này có chút hoang mang lo sợ đứng lên: "Không phải, không phải. . . . . . Vật này, tiện thiếp, vật này không phải của tiện thiếp . . . . . ."

Vũ Văn Tiểu Tam bước nhanh mấy bước đến phía trước, "Ba" tát một bạt tai lên mặt của nàng ta: "Đồ ở trên giường của ngươi, không phải của ngươi chẳng lẽ là của bổn vương phi sao? Hoàng thượng tứ hôn thật tốt, nói ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoài xinh đẹp trong thông tuệ. Ngươi chính là có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoài xinh đẹp trong thông tuệ như vậy hay sao? Lại có thể giấu loại vật này ở trên giường! Còn để Thần nhi và Cuồng nhi nhìn thấy, đứa bé mới một hai tuổi liền bị tiên nhân ngươi làm dơ bẩn mắt rồi! Phủ nhiếp chính vương ta không chứa nổi người như vậy! Người tới, đánh rồi ném nàng ta ra ngoài cho bổn vương phi!"

"Không đúng! Đây không phải là của ta, là của ngươi!" Dạ Tử Mộng bị Vũ Văn Tiểu Tam tát một bạt tai làm thần trí nàng ta quay trở lại, cũng lờ mờ phát giác ra! Nhất định là nữ nhân này để cho con trai của mình mang quyển sách này vào, sau đó vu oan giá họa cho nàng!

"Là của ta? Chuyện cười! Đồ của bổn vương phi sao lại ở trên giường của ngươi? Mới vừa rồi Thiên muội muội cũng thấy được là tìm ra từ trên giường của ngươi. Mộng muội muội nói lời này không sợ bị người nhạo báng sao?" Vũ Văn Tiểu Tam lạnh lùng nhìn nàng ta.

Dạ Tử Mộng hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Mộ Tuyết một cái, rồi sau đó hướng về phía Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Biểu huynh, thật không phải là Mộng nhi, có lẽ là bọn chúng! Đúng, nhất định là bọn chúng được nữ nhân này xúi giục, cho nên mang bản Xuân Cung Đồ này vào, sau đó nói là phát hiện ở trên giường Mộng nhi. Đúng, nhất định là như vậy!" Nói xong chỉ vào Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người là một bộ dáng không tin! Hạ nhân của vương phủ cũng biết tiểu thế tử và tiểu công tử tinh linh cổ quái, nhưng biết bọn họ không có tư tưởng gì xấu, cho nên thật không tin tưởng bọn họ sẽ làm chuyện như vậy!

Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm cười lạnh mở miệng: "Được, muội muội đại khái có thể nói lời này ra, xem người trong thiên hạ làm sao tin hai đứa bé một hai tuổi sẽ làm ra loại chuyện này!"

Sắc mặt Dạ Tử Mộng trong nháy mắt trở nên trắng bệch! Đúng vậy, hai đứa bé này đều chỉ có hai tuổi, người trong thiên hạ làm sao sẽ tin tưởng nàng giải thích đây!

"Hừ, không còn lời gì nói đúng không? Bêu xấu bổn vương phi cũng không tính , còn vu oan hai tiểu thế tử! Ngươi cũng đã biết thân phận Thần nhi và Cuồng nhi của bổn vương phi là gì? Một là Nhiếp Chính vương tương lai của Dạ Mị đế quốc, một là thân vương tương lai của Hiên Viên đế quốc! Chỉ bằng ngươi cũng dám vu oan bọn nó, người tới, đuổi nữ nhân bỉ ổi này ra cho bổn vương phi!"

Chỉ cần vừa bị đuổi ra, cả đời này của Dạ Tử Mộng coi như xong!

"Dạ!" Bọn hạ nhân đáp một tiếng, liền muốn tiến lên bắt nàng ta.

Lại nghe Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Khoan!" Cho nên mọi người đều có chút không hiểu nhìn hắn. Lấy tính tình của vương gia, nhất định không chỉ đuổi nữ nhân này ra liền xong việc, có thể vương gia chuẩn bị trực tiếp chém nàng, vì vậy bọn hạ nhân cũng dừng lại.

"Thôi, cho một giáo huấn nho nhỏ là được, tránh cho người ngoài nói vương phủ chúng ta không có tình người!" Nhàn nhạt mở miệng, nói ra lời nói ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Vẻ mặt Dạ Tử Mộng vui mừng nhìn Hiên Viên Vô Thương, biểu huynh lên tiếng bỏ qua cho nàng, đây không phải nói rõ biểu huynh có ý với nàng sao? Có lẽ biểu huynh biết tất cả chuyện này đều là quỷ kế của nữ nhân kia, cho nên liền muốn ra mặt bảo vệ mình!

Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam giống như không vui nhìn Hiên Viên Vô Thương, hình như cực kì bất mãn khi không thành công đuổi Dạ Tử Mông ra ngoài! Tức giận mở miệng về phía gò má của hắn: "Được! Có thể không đuổi ra ngoài! Nhưng dạy dỗ nhất định phải dạy dỗ , mang xuống đánh 100 đại bản!"

"Mộng nhi là một công chúa, như thế nào chịu được 100 đại bản? Đánh 20 đại bản là được!" Hiên Viên Vô Thương mở miệng phản đối.

"Chàng!" Vũ Văn Tiểu Tam thở phì phò nhìn hắn, hất tay áo lên, rất tức tối vững vàng đi ra ngoài.

"Tam nhi. . . . . ." Hiên Viên Vô Thương dường như rất gấp gáp đuổi theo, trước khi đi còn có thâm ý khác nhìn Dạ Tử Mộng một cái.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Dạ Tử Mộng kích động không thôi! Biểu huynh quả nhiên là có ý với nàng! Nàng đây là trong họa được phúc sao! Vũ Văn Tiểu Tam, biểu huynh rất thông minh, há có thể không nhìn thấu được mưu kế của ngươi, ngươi nhất định không ngờ được sẽ có kết quả như thế đúng không?

Hai đứa trẻ cũng là một bộ dáng bất mãn khi không đạt được mục đích, hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Tử Mộng một cái, chạy ra ngoài theo. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . . Thương Thương, chàng mới vừa giả bộ thật giống!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Hừ, nghĩ muốn động đến con ta, hãm hại ngươi không cần đạo lý! Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, kịch hay còn ở phía sau. . . . . .

Nam tử tuyệt mỹ kia sờ sờ đầu của nàng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi hài lòng là tốt rồi!"

Hai đứa bé vui sướng hài lòng chạy tới: "Cha, mẹ, các người mới vừa diễn giống như thật vậy! Bước đầu tiên thành công, kế tiếp sẽ chờ ngày mai!"

"Hai người tiểu quỷ các con cũng rất thông minh!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Thật không nghĩ tới hai đứa con trai có thể nghĩ tới chiêu độc như vậy!

"Được rồi, được rồi, trở về ngủ thôi!" Hiên Viên Lạc Thần như tiểu đại nhân níu lấy cổ áo của đệ đệ, vẫn là không cần quấy rầy cha và mẹ.

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức vui sướng hài lòng đuổi theo. . . . . .

Chuyện tối nay Dạ Tử Mộng dấu riêng Xuân Cung Đồ đã bị phơi đầy, như vậy sau này nếu nàng làm ra chuyện gì hoang đường hơn, có chuyện tối nay, mọi người cũng chỉ cảm thấy thuận lý thành chương.

Mà vì cái gì muốn đánh nàng 20 đại bản, đánh là cho nàng một giáo huấn, mà chỉ đánh 20 đại bản là vì bảo đảm ngày mai nàng vẫn có thể chống đở thân thể phối hợp với mưu kế của bọn họ. Nếu đánh nhiều hơn, nằm ở trên giường không dậy nổi, chuyện liền không dễ làm rồi!

"Tam nhi, người ta phối hợp với nàng như vậy, không phải nàng nên thưởng người ta thật tốt sao!" Mỗ nam níu lấy ống tay áo của nàng, làm bộ đáng thương mở miệng. Lại nói mới vừa rồi nhìn một cái có thâm ý khác với Dạ Tử Mộng, làm hắn suýt nữa nôn ra! Cho nên ngày hôm nay hắn đã hy sinh rất lớn!

"Được!" Mỗ nữ một tay kéo hắn đến trước mặt mình, "Chụt!" một tiếng in ở trên mặt của hắn.

Trên dung nhan như cánh hoa đào hiện lên một chút đỏ ửng, đôi mắt tà mị đào hoa có chút né tránh, tương đối xấu hổ, bởi vì khắp nơi đều có rất nhiều ám vệ nhìn đấy. Vẻ mặt hồng hồng nhìn vô cùng đáng yêu, thấy vậy Vũ Văn Tiểu Tam như mở cờ trong bụng, lại bóp mấy cái trên mặt của hắn.

Chợt, mỗ nam ôm nàng lên: "Tam nhi, một chút phần thưởng như vậy còn chưa đủ! Lúc ấy nói buổi tối Tam nhi muốn đền bù cho người ta mà!"

"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm cổ của hắn, cười đến cảnh xuân rực rỡ.

Ách. . . . . . Lần đầu tiên thấy nàng phối hợp như vậy, hắn ngược lại có chút phản ứng không kịp.

"Chúng ta phải sinh nữ nhi đó!" Mỗ nữ cười nhắc nhở, rồi sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc xuất hiện một nụ cười cực kỳ xấu xa bỉ ổi.

"Được!" Tuy nói như vậy, nhưng hắn nhất định sẽ không để cho nữ nhi đó ra đời! Hai tên ranh con chết bầm kia đã đủ chọc người ghét rồi, còn thêm một nữ nhi, không phải phiền chết hắn sao! Nhưng mà nếu nha đầu này nguyện ý vì thế mà phối hợp với hắn, lừa gạt một chút cũng không sao!

. . . . . .

Vẻ mặt đám ẩn vệ đưa đám, mở miệng về phía Liên Vụ: "Ẩn chủ, ngươi cho chúng ta mang bản 'Thanh Tâm kinh' trở về đi?"

"Lúc ấy không phải là không muốn sao?" Liên Vụ hài hước nhìn hắn.

"Ẩn chủ, chúng ta sai lầm rồi!" Chúng ẩn vệ đồng loạt cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần có thể để cho bọn họ không cần luôn chịu hành hạ như vậy, nhận lỗi tính là gì!

. . . . . .

Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương trở về phòng, Tiểu Nguyệt bưng miệng cười, liền chuẩn bị trở về gian phòng của mình.

Quay đầu liền nhìn thấy Đình Vân, thời gian qua hai năm, khuôn mặt lãnh khốc của Đình Vân cũng không có biến hoá lớn, chỉ là hơi thành thục hơn một chút mà thôi.

Gật đầu cười, chuẩn bị đi qua từ bên cạnh hắn, lại nghe hắn mở miệng: "Tiểu Nguyệt!"

Bước chân dừng lại, tâm tư có chút phức tạp.

"Chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói Đình Vân cũng là có chút tối tăm.

"Chúng ta không có gì để nói!" Nói xong liền cất bước chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Nguyệt!" Đình Vân xoay người, mắt mang kiên định nhìn bóng lưng của nàng. Hai năm, hắn nhìn nàng lột xác, chậm rãi từ một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát trở nên kín kẽ, thông minh. Nữ nhân càng thành thục càng có thêm sức quyến rũ. Nhưng với hắn mà nói, bất luận là nàng của hai năm trước, hay là nàng của hai năm sau, ở trong lòng hắn, địa vị của nàng đều không có bất kỳ biến hóa nào.

"Nói chuyện gì? Nói ngươi không thích ta sao? Ừ, ta hiểu rõ." Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đáy mắt có chút chút ánh sáng lóe lên. Ánh trăng trong sáng chiếu vào trên mặt của nàng, cũng chiếu vào đáy mắt, chỉ là ánh sáng bắn ra lại làm mắt người nào đó đau đớn, tâm cũng rất đau?

Sau khi hắn nghe xong, lại không phản bác được. Hắn nên nói cái gì? Thật ra thì hắn có lời nào muốn nói với nàng, hoặc là nói gọi nàng lại, cũng không có nghĩ kỹ nên nói cái gì. Hắn chỉ đơn thuần muốn nghe nàng nói mà thôi.

"Tiểu Nguyệt, ta. . . . . ."

"Đình Vân, thật ra thì mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt, ta không thích ngươi. Ngươi nghe rõ không, là không thích. Chuyện lúc trước, coi như là tuổi trẻ khinh cuồng đi, ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi, nếu như ngươi cũng nguyện ý!" Mở miệng cười, nước mắt nơi đáy mắt đã biến mất không thấy.

Nàng muốn làm theo biện pháp của tiểu thư, bởi vì ngày đó sau khi nghe được tiểu thư nói chuyện với tiểu thế tử và tiểu công tử, nàng cảm thấy tiểu thư nói rất đúng. Kiêu ngạo của nữ nhân còn quan trọng hơn tình yêu. Năm đó tiểu thư dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng lại bỏ qua một vấn đề, chính là tình huống các nàng không giống nhau. Năm đó Vương Gia là yêu thích tiểu thư, nhưng Đình Vân hắn không thích mình.

Nàng nói, nàng không thích hắn? Không thích! Đây là điều hắn vẫn muốn, nhưng lúc nghe được câu này, chỉ có trời mới biết, ngực hắn đau thế nào. Dưới ánh trăng, trên mặt lãnh khốc lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Được, chúng ta là bằng hữu. Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc."

Nói xong, đáy mắt cũng có cái gì đó đang lóe lên. Nhưng hắn đứng ngược sáng, cho nên Tiểu Nguyệt không thể nhìn thấy.

Hắn còn nhớ rõ, đêm hôm đó, vương phi nói với nàng Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn. Khi đó, nàng cũng đồng ý.

Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc? Nàng ngẩn ra, đáy lòng có chút khổ sở, ngay sau đó gật đầu một cái: "Ừ, cám ơn, sẽ hạnh phúc thôi!"

Nói xong không hề để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.

Không yêu, lại không thể biết lòng của nàng đau bao nhiêu, nàng có thể tiếp nhận hắn không thương nàng, nhưng lại không thể tiếp nhận hắn luôn muốn giao nàng cho người khác. Ngay cả một cơ hội yên lặng ngắm nhìn hắn, hắn cũng không cho nàng sao? Dọc theo hành lang, đi thật lâu thật lâu. . . . . .

Nước mắt trên mặt tùy ý lan tràn, nàng cũng không biết nàng đi tới nơi nào.

Chợt ngẩng đầu lên, nhìn một chút vầng trăng sáng trên không trung kia, quỳ gối xuống, chắp tay trước ngực. Nguyệt thần nương nương, nếu như người thấy được, xin hãy chỉ dạy cho con, con nên làm như thế nào, làm như thế nào đây . . . . .

. . . . . .

Phía sau của nàng, một bóng dáng hắc y nhân lẳng lặng đứng thẳng. Trên mặt lạnh nhạt tràn đày vẻ đau lòng. . . . . .

Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã không nên nhúng tay vào giữa bọn họ. Có phải hai năm trước, mình chưa từng xuất hiện, chuyện sẽ không như vậy rồi không? Là ích kỷ của mình đã hại nàng, cũng hại huynh đệ tốt của mình! Thay vì ba người cùng chịu hết hành hạ, không bằng để cho tất cả đau khổ khó khăn một mình hắn tới gánh chịu!

Xoay người, đi về phía phòng của Đình Vân, hi vọng quyết định thối lui bây giờ của hắn vẫn còn kịp. . . . . .

. . . . . .

"Hoàng thượng, mặc thêm áo đi!" Lật phi đem một áo choàng thêu hình rồng, choàng lên vai người đứng bên cửa sổ.

Trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc lộ ra một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn nàng một chút, gật đầu một cái. Quay đầu lại, lần nữa nhìn trời xa. Tầng tầng đám mây, che khuất ánh trăng. Ánh sao trong bầu trời đêm đông, hợp thành nhớ nhung như sông Trường Hà. . . . .

Nàng tỉnh chưa? Hai năm qua, không giây phút nào hắn không nghĩ tới nàng, vì nàng đau lòng, cũng là vì hoàng thúc đau lòng. Với hắn mà nói, nàng có thể hạnh phúc, hắn đã không còn cầu gì khác.

Nhưng tại sao, tại sao muốn nhìn nàng hạnh phúc cũng khó khăn như vậy?

"Hoàng huynh!" Giọng nói Hiên Viên Triệt vang lên từ ngoài cửa, trong ngọt ngào mềm mại mang theo vui vẻ.

Lúc này Lật phi khom người lui ra. . . . . .

Đi tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Triệt nhìn mặt nàng, trong nháy mắt hắn có chút hoảng hốt! Giống như người kia! "Lật phi, đợi đã...!"

"Thất vương gia, chuyện gì?" Lật phi khom người, có chút kinh ngạc nhìn hắn. Nàng và Thất vương gia không có giao tình gì!

Hiên Viên Triệt ôm quyền mở miệng: "Lật phi, Bổn vương muốn hỏi thăm người một chút, trong nhà người còn có tỷ muội nào không?"

"Tỷ muội?" Lật phi hơi sững sờ một chút, mở miệng cười, "Thất vương gia, bổn cung quả thật có một người muội muội, được đặt tên là Vệ Ương Ngữ, không biết vì sao vương gia lại hỏi chuyện này?"

Lật phi là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Vệ Thanh Phong. Vệ Thanh Phong là một người si tình, cả đời chỉ có một vị phu nhân, nhưng mà phu nhân ở lần sinh thứ tư vì khó sanh mà chết, chỉ để lại hai nữ nhi và một đứa con trai. Vệ Bích Ảnh chính là nữ nhi của Vệ gia. Mười tám tuổi liền vào cung, được phong làm Lật phi. Mà Vệ Ương Ngữ là tam nữ nhi, bởi vì nhỏ nhất, lại khéo léo hiểu chuyện, cho nên ở trong nhà rất được Vệ Thanh Phong sủng ái.

"Không biết lệnh muội có ở trong nhà hay không?" Chẳng lẽ thật sự là nữ nhân chết tiệt kia?

Lật phi cười cười, liền mở miệng: "Thất vương gia nói đùa, xá muội tuy là biết chút công phu, nhưng từ nhỏ yêu thích yên tĩnh, không thường tùy ý đi lại, không ở trong nhà còn có thể đi nơi nào?"

Từ nhỏ yêu thích yên tĩnh? Xem ra hẳn không phải là nàng! Có chút thất vọng mở miệng: "Quấy rầy, là bổn vương đường đột, Lật phi mời!"

"Thất vương gia mời!" Lật phi nói xong liền dẫn cả đám hạ nhân rời đi.

Hiên Viên Triệt cũng bước vào trong điện, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền đến: "Triệt, chịu trở lại rồi sao?"

"Hắc hắc. . . . . ." Nịnh hót cười cười, rồi sau đó cười hì hì mở miệng, "Hoàng huynh, lần này Triệt trở lại là có tin tức tốt muốn nói cho huynh đấy!"

"Tin tức tốt gì, có phải ngươi quyết định lấy vợ không? Thật tốt quá, hoàng huynh lập tức vì ngươi tứ hôn, sau đó đi nói tin tốt này cho mẫu hậu!" Hiên Viên Mặc cười trêu ghẹo.

"Hoàng huynh!" Hiên Viên Triệt bĩu môi, bất mãn dậm chân, "Nếu huynh còn như vậy, người ta liền không trở lại nữa!"

"Được! Được! Không trêu đệ nữa, đã bao lớn rồi, còn nhõng nhẻo như vậy. Nói một chút coi, là chuyện gì?" Ngón tay như bạch ngọc đưa ra, nhấc chén ngọc lên, trong nháy mắt mang theo hương trà nồng đậm nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía.

"Hoàng huynh, là hoàng thẩm, hoàng thẩm tỉnh! Người ta mới vừa đến chỗ của Tam hoàng huynh nói một tiếng, liền lập tức tới đây thông báo cho huynh!" Trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, chỉ là con ngươi như lưu ly hàm chứa chút thâm ý.

Lời này vừa nói ra, chén ngọc người nào đó giơ lên chợt dừng lại, lơ lửng giữa không trung, con ngươi như mặc ngọc nhìn chằm chằm hắn: "Đệ nói thật sao?" Nàng đã tỉnh rồi? Nàng rốt cuộc đã tỉnh rồi?

"Người ta còn có thể gạt huynh sao, là một tin tức tốt đúng không? Hoàng huynh cũng không cần lo lắng cho hoàng thúc nữa!" Mở miệng cười tranh công, hắn làm sao không nhìn ra hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, chỉ là hoàng huynh là Hoàng đế, có một số việc chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nói.

Không cần lo lắng cho hoàng thúc rồi sao? Những lời này truyền tới trong tai của hắn, sau khi hơi sững sờ một lúc, liền gật đầu: "Ừ, đúng, không cần lo lắng cho hoàng thúc nữa rồi. Ngạo biết không?" Cúi đầu, đã có chút không yên lòng rồi.

"Hoàng huynh, huynh mới chừng ấy tuổi, làm sao lại mắc phải chứng mất trí nhớ rồi. Người ta vừa mới nói đi tới chỗ Tam Hoàng Huynh nói một tiếng rồi mà! Chỉ là trước khi người ta nói, Mộ Vân Dật đã nói rồi." Giọng nói hơi bất mãn của Hiên Viên Triệt vang lên.

Nghe vậy, sững sờ một lúc, cười khẽ gật đầu một tiếng: "Dạ, hoàng huynh quên mất."

"Dừng lại! Nói gì đó! Đúng rồi, hoàng thúc giống như gặp phải phiền toái, bọn người Dạ Tử Kỳ muốn hoàng thúc động thủ, chúng ta có nên giúp một tay không?" Tự rót cho mình một ly trà, uống vào một ngụm. Nói hồi lâu, hắn cũng có chút khát.

Hiên Viên Mặc nghe vậy, do dự một chút, rồi sau đó lắc đầu: "Không cần, hoàng thúc có năng lực ứng phó." Thiên hạ này, nếu có chuyện hoàng thúc không thể ứng phó được, hắn nhúng tay cũng càng vô dụng!

"Ha ha, nói giống như Tam hoàng huynh vậy! Ta cũng ám chỉ có cần giúp hoàng thúc một tay hay không, chỉ là hoàng thúc cũng ám chỉ cự tuyệt. Nhưng đám người kia động thủ với Sở Cuồng, lại còn hạ độc! Đúng là có cái có thể nhịn, có cái không thể nhịn!" Hiên Viên Triệt nói xong, ly ngọc trong tay bị nhẹ bóp vỡ.

Tiểu Sở cuồng là đường đệ của hắn, là người nối nghiệp hắn hài lòng nhất! Độc vương đời kế tiếp vẫn chờ nó đến làm, bọn đáng chết này lại dám dùng độc đi đối phó đệ tử đắc ý của hắn! Khụ khụ. . . . . . Tuy nói tên tiểu tử kia vẫn không tình nguyện thừa nhận!

"Cái gì? Vậy Sở Cuồng có chuyện gì không?" Hiên Viên Mặc nghe vậy đứng lên, có chút lo lắng mở miệng.

"Không có! Có ta ở đây có thể có chuyện gì, một chút độc nhỏ thôi. Đúng rồi, hoàng huynh, lần này ta trở lại, thứ nhất là vì mang tin tức tốt này về, thứ hai là vì nhờ huynh giúp tìm người!" Hiên Viên Triệt nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Hoàng huynh, sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta chứ?"

"Tìm người có thể, nhưng trước hết đệ phải nói với hoàng huynh một chút, chuẩn bị lúc nào thì lập gia đình đây. Mẫu hậu bên kia, hoàng huynh đã không chống đỡ nổi rồi!" Con ngươi như mặc ngọc mang theo ý cười, lần nữa đâm trúng tử huyệt của hắn.

Trên khuôn mặt đáng yêu như một thiên sứ tràn đầy rối rắm, suy nghĩ một chút nữ nhân chết tiệt kia, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Được! Chỉ cần hoàng huynh có thể tìm được nàng, Triệt liền cưới!"

Lời này ngược lại làm Hiên Viên Mặc có chút run sợ, nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn ta một chút, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Triệt, hồng loan tinh chiếu đến rồi hả?"

"Không phải!" Giọng nói đáng yêu vang lên, vô cùng kiên quyết. Chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con xuất hiện màu đỏ khả nghi.

"Được, Triệt nói không phải thì không phải." Nhìn bộ dáng lo lắng này của hắn ta, hắn cũng không nói thẳng. Ba huynh đệ bọn hắn, cuối cùng cũng có một người tìm được hạnh phúc.

Hiên Viên Triệt không được tự nhiên nhìn hắn, vẻ mặt nhăn nhó một hồi lâu, chợt trầm tĩnh xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng huynh, huynh cũng nên vì mình mà suy nghĩ một chút đi." Lần đầu tiên Hiên Viên Triệt nghiêm túc nói chuyện với Hiên Viên Mặc như vậy.

Suy nghĩ một chút? Có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt của Hiên Viên Triệt, sao đột nhiên lại nói cái này?

"Hoàng huynh, huynh độc sủng Lật phi hai năm cũng không sinh con, mẫu hậu không biết nguyên nhân, huynh cho rằng Triệt không biết sao?" Đáy mắt như lưu ly lóe lên ánh sáng mờ mịt thấu hiểu.

Người đời đều nói Tam Hoàng Huynh đáng thương, vì yêu mà một đêm bạc đầu, cũng không đổi được trái tim giai nhân. Nhưng trên thực tế, đáng thương nhất lại là đại hoàng huynh. Bởi vì ít nhất, Tam Hoàng Huynh có thể thoải mái mà nói yêu, nhưng đại hoàng huynh không chỉ không thể cùng một chỗ với người mình yêu, cũng không thể nói ra ngoài!

Hiên Viên Mặc cười khổ một tiếng, thật thấp mở miệng: "Triệt, đệ nên hiểu cho hoàng huynh ."

"Ta hiểu, nhưng hoàng huynh, huynh không được quên, huynh là Hoàng đế. Ngôi vị hoàng đế không thể không có người thừa kế!" Hắn cũng không nhẫn tâm ép hoàng huynh, nhưng hắn là Thân vương của Hiên Viên đế quốc, hắn có trách nhiệm nhắc nhở hoàng huynh của hắn!

Con ngươi như mặc ngọc khép chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng vỗ, cực lực ẩn nhẫn tâm tình. . . . . .

Hiên Viên Triệt nhìn bộ dáng kia của hắn ta, thở dài một hơi, đặt một bàn tay ở trên vai của hắn ta: "Thôi, hoàng huynh, huynh cũng không cần quá làm khó mình. Tam Hoàng Huynh không cưới, còn có Triệt. Triệt không cưới, còn có con trai của tứ hoàng huynh, giang sơn Hiên Viên gia của chúng ta sẽ không giao cho người khác ngồi."

Tay Hiên Viên Mặc vỗ lên tay của hắn, giọng nói ôn nhã vang lên: "Triệt, cám ơn đệ đã hiểu cho ta!"

"Vương gia, tin tức tốt!" Ám ảnh cười quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Ngạo. Hắn tin tưởng vương gia nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui mừng!

Thả binh thư trong tay ra, lạnh lùng mở miệng: "Tin tức tốt gì?" Có thể để cho ám ảnh lộ ra vẻ mặt vui mừng như thế, nhất định là một tin tức rất tốt.

"Là Phùng tướng quân! Phùng tướng quân trở lại, Phùng tướng quân không chỉ trở lại, hơn nữa lần ân khoa này, Phùng tướng quân đã đỗ trạng nguyên rồi!" Ám ảnh nói đến tin tức vô cùng tốt này, trong giọng điệu kia đều là kích động khó nén.

Phải biết mấy năm qua, vương gia vẫn thấy mình có lỗi với Phùng tướng quân. Một đại danh tướng tốt, cứ như vậy không lý do giải ngũ, không ngờ Phùng tướng quân lại thi đậu Trạng Nguyên thật rồi! Nói không chừng còn có thể lên làm Thừa Tướng như tâm nguyện!

"Cái gì? Chuyện này là thật?" Mặt lạnh dính vào ý cười, tâm tình không nhịn được vui sướng đứng bật dậy. Tốt! Không ngờ Phùng Giang thật có bản lãnh này! Nữ nhân kia không có nhìn lầm người!

Ám ảnh mở miệng cười: "Dĩ nhiên là thật! Thuộc hạ còn có thể lừa ngài hay sao?" Hai năm qua vương gia vẫn luôn không quan tâm chính vụ trong triều, luôn chạy qua lại giữa vương phủ và quân doanh. Cho nên đối với chuyện trên triều cũng không quá chú ý!

"Vậy hắn? Bây giờ hắn đang ở nơi nào?" Đã sắp ba năm không nhìn thấy hắn ta rồi, thật là nhớ nhung!

"Ở trong phủ của ngài ấy, vừa mới sai người mang bái thiếp tới đây!" Nói xong đưa bái thiếp trong tay cho Hiên Viên Ngạo.

Mở bái thiếp ra, mấy chữ rồng bay phượng múa xuất hiện ở phía trên, phải biết trước kia Phùng Giang đến một chữ cũng không biết! Ngắn ngủn ba năm, thậm chí có thành tựu như vậy, tự nhiên làm cho hắn vui vẻ thay huynh đệ của mình.

"Vương gia, thuộc hạ mong vương gia không quên, người theo vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm. Nhưng ba năm trước đây lại bởi vì bản thân, bỏ vương gia mà đi! Ba năm qua, thuộc hạ vẫn luôn tự trách. Hôm nay, thuộc hạ rốt cuộc đã đỗ trạng nguyên, lúc này mới có mặt mũi trở về gặp vương gia và các huynh đệ! Ngày mai thuộc hạ tới vương phủ thăm vương gia, không biết vương gia có thuận tiện không?"

"Cho người trả lời, nói bản vương đã cho người chuẩn bị giường chiếu để hắn nán lại! Còn nữa, ngày mai đi mời Mộ công tử, Phong công tử, Trầm Công Tử, Úy Trì Tướng quân cùng nhau gặp nhau!" Cười phân phó với ám ảnh.

"Dạ!" Ám ảnh lập tức lui ra ngoài.

Sau khi ám ảnh lui ra ngoài, Hiên Viên Ngạo lần nữa vui vẻ ra mặt nhìn bái thiếp trong tay một chút, trong đầu lại chợt nhớ tới một màn ba năm trước đây, hắn và bọn Phùng Giang nâng cốc nói cười, nàng một cước đá tung cửa. . . . . .

Thả bái thiếp trong tay ra, đi ra cửa, bước chân không tự chủ đi về hướng đông. . . . . .

Đến trước cửa gian phòng kia thì đứng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giống như là sợ kinh động đến người trong nhà. Mặc dù hắn biết, bên trong nhà đã không có người. . . . . .

Nhấc chân chậm rãi bước tới bên cạnh bàn, đốt đèn trên bàn lên. Ánh nến mơ hồ nhảy lên, để cho hắn nhớ lại ngày đó nàng ở hoàng cung khẽ múa một điệu múa khuynh thành. Nàng ở trong điện nhảy lên, xoay tròn, sau lại rơi vào trong ngực của hắn. Môi lạnh lẽo không tự chủ nâng lên một chút ý cười, si ngốc nhìn cánh tay của mình một chút, hình như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng. . . . . .

Bọn hạ nhân nhìn vương gia nhà mình lại đi vào đó, tuy là đau lòng nhưng không dám vào an ủi hắn. Bởi vì vương gia đã phân phó, gian phòng này, ai cũng không thể đến gần.

Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn bên trong nhà một chút. Mọi thứ bày biện ở nơi này, tất cả đều không thay đổi. Đây là nơi nàng ở lúc mới bước vào vương phủ, hắn hoàn toàn nhớ rõ, bộ dáng điêu ngoa của nàng khi tranh gian phòng này với Nguyệt Vô Hạ. Sau này, gian phòng này lại bị một trận lửa thiêu đốt.

Nàng đi, đi rồi. . . . . . Hắn để cho người ta xây lại gian phòng này, nhưng bên trong lại không tìm được bóng dáng của nàng rồi. Nàng đi. . . . . . để lại cho hắn, chỉ có một phong thư và lòng đầy tương tư. . . . . . Có phải. . . . . . bởi vì một cây đuốc nên đã đốt sạch duyên phận của bọn họ rồi không?

Bước từng bước, đi từ từ đến bên cửa sổ, nhìn này ánh trăng sáng. . . . . .

Hoa chi tử(1) ngoài cửa sổ, vẫn giống như ba năm trước, ẩn giấu hương thơm. Rút cây sáo bằng ngọc bên hông ra, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi lên. . . . . .

Tiếng tiêu du dương, nhẹ nhàng bay về phía phương trời xa. . . . . . Hoa chi tử trên cây, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống đất. . . . . .

. . . . . .

Ám ảnh đi truyền lời trở về, cười vui vẻ đi vào vương phủ, nhưng đồng thời cũng nghe được tiếng tiêu du dương như khóc như oán này. . . . . . Nụ cười trên mặt cứng đờ, cười khổ lắc lắc đầu, khúc nhạc tương tư. . . . . . Khúc nhạc tương tư, vương phi, người đi rồi, lưu lại vương gia chỉ còn thể xác lạnh lẽo! Vương phi, sao người lại độc ác như thế!

Thanh Trúc ở chỗ tối, không biến sắc cắn răng, thân hình chợt lóe liền biến mất. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam, người hành hạ vương gia ba năm! Thanh Trúc ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không!

"Thanh Trúc, ngươi muốn đi đâu?" Sau khi đi mấy dặm đường, liền bị Ám Dạ chặn lại.

"Không cần ngươi quan tâm!" Hung hăng nhìn hắn chằm chằm.

Ám Dạ thở dài một hơi: "Thanh Trúc, trở về đi thôi. Vương gia phân phó, nếu ngươi. . . . . . liền giết chết ngươi. Chuyện hôm nay, ta xem như không thấy, trở về đi thôi."

Trong mắt Thanh Trúc lóe lên ánh sáng không dám tin, vương gia bảo vệ nữ nhân kia đến vậy sao! Hung hăng cắn răng, trở về vương phủ. Vũ Văn Tiểu Tam, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Sẽ không!

. . . . . .

Sáng sớm, Dạ Tử Mộng còn nằm lỳ ở trên giường ngủ, bởi vì ngày hôm qua mông bị đánh vẫn còn đau, cho nên không thể nằm ngửa ngủ, chỉ có thể nằm sấp ngủ.

Có người đang gõ cửa: "Mộng công chúa, Thiên tiểu thư, các ngươi nhanh lên một chút! Nên đi quét dọn phòng rồi! Đây là phân phó của vương phi, nhiệm vụ quét dọn của hai người vẫn chưa xong đâu!"

Hai người mơ hồ mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ một chút. Trời còn chưa sáng rõ, trước kia họ ở trong cung hoặc là trong phủ, lúc này đã tỉnh dậy, để bọn nha đầu rửa mặt chải đầu thay y phục. Nhưng hôm qua làm việc thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa buổi tối còn xảy ra chuyện náo loạn kia, làm cho các nàng mệt mỏi không chịu nổi, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Hạ nhân này vừa gọi, chính là muốn họ đi quét dọn phòng! Trong lòng của hai người sinh ra chút tức giận! Thiên Mộ Tuyết cắn răng mở miệng: "Hiện tại còn sớm như vậy, quét dọn cái gì?"

"Thiên tiểu thư, hạ nhân vương phủ chúng ta đều đã tỉnh dậy, các ngươi cũng nên dậy rồi. Nếu vương phi biết sẽ trách phạt các ngươi, đừng trách tiểu nhân không có nhắc nhở các ngươi!" Giọng nói rõ ràng tràn đầy đắc ý truyền đến.

Bọn hạ nhân đều đã tỉnh dậy, vì vậy họ nên dậy sao? Các nàng là tới phục vụ vương gia , cũng không phải là hạ nhân vương phủ! Chỉ là lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nói ra được, nếu không sẽ tạo cơ hội cho nữ nhân kia gây khó khăn cho mình!

"Biết!" Thiên Mộ Tuyết không cam không nguyện đứng dậy, trước kia là nha hoàn giúp mình ăn mặc, cho nên để cho chính nàng tự chải tóc, vẫn không sao làm được. Nhanh chóng mặc quần áo xong, liền phân cao thấp với mái tóc đen.

Dạ Tử Mộng mở miệng về phía ngoài cửa: "Bản công chúa trong người có thương tích , không nên. . . . . ."

"Vương phi nói rồi, Mộng công chúa trong người có thương tích , cho nên không cần đi quét dọn Tây Uyển, đi quét dọn cửa đại môn là được!" Hạ nhân này rất biết nghe lời, ở cửa ra vào nói tiếp.

Dạ Tử Mộng hung hăng cắn cắn môi dưới: "Vương gia nói thế nào?" Đêm qua biểu huynh giúp mình, hôm nay chắc cũng sẽ giúp mình chứ?

"Mộng công chúa, chuyện của vương phủ chúng ta, từ trước đến giờ đều là vương phi định đoạt, vương gia không quản! Các ngươi còn có thời gian hai nén hương, nếu không ra làm việc, sẽ lấy gia quy ra xử phạt!" Hạ nhân này nói xong, liền rời khỏi cửa phòng.

Dạ Tử Mộng cắn răng bò dậy, cái mông đau đến nỗi nàng ta phải nhe răng trợn mắt! Tiện nhân, một ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay Dạ Tử Mộng này. Đợi đến ngày đó, ta nhất định sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Sau khi bò dậy, tập tễnh bước chân vuốt tóc mình, động tác ngược lại so với Thiên Mộ Tuyết thì thành thạo hơn rất nhiều. Trước khi đeo bám Dạ Tử Y, nàng vẫn là một công chúa không được sủng ái, rất nhiều chuyện đều phải tự mình xử lý, cho nên chải tóc đối với nàng mà nói không phải là chuyện gì lớn.

Sau khi chải tóc xong liền lảo đảo ra cửa, cầm trên tay cây chổi dùng để quét dọn ngày hôm qua. Thiên Mộ Tuyết nhìn nàng ta đã xong, thời gian cũng sắp đến rồi, nhưng tóc của mình vẫn không xử lý được, hết cách nên chỉ đành phải vội vàng cuống quýt tùy tiện buộc lại, rồi cầm cây chổi chạy theo ra ngoài, thẳng đến Tây Uyển.

Dạ Tử Mộng cầm cây chổi đến cửa đại môn, nhìn dân chúng qua lại, vội vàng hạ thấp đầu xuống, sợ bị người khác nhận ra mình! Phải biết mặc dù nàng hi vọng người khác biết tiện nhân đó ác độc, ghen tị, khi dễ họ đến cỡ nào, nhưng cũng không đại biểu nàng nguyện ý vì thế mà vứt bỏ thể diện của mình!

Đường đường công chúa của một nước, ở tại cửa ra vào quét sân, như vậy còn giống cái gì! Dạ Tử Mộng nàng không ném nổi mặt mũi của mình!

Gian nan di chuyển bước chân, đang quét , chợt trước cửa có mấy tên ăn xin chạy đến, kỳ quái chính là thị vệ trước cửa vương phủ cũng không cản, để đám ăn xin kia chạy tới phía nàng. Mấy tên ăn xin quỳ trước mặt nàng: "Cô nương, làm ơn làm phước, chúng ta đã mấy ngày không có cái gì ăn rồi! Xin ngài thương xót!"

Vẻ mặt Dạ tử Mộng đầy ghét bỏ nhìn bọn hắn, còn lùi về sau mấy bước. Nhìn bọn họ bẩn thỉu thế này, nàng suýt nữa nôn ra! "Nhanh cút đi! Nơi này không phải là nơi để các ngươi giương oai!" Nói xong quát lớn về phía thị vệ ở cửa: "Các ngươi mù sao? Không nhìn thấy mấy tên ăn xin chết tiệt này sao, còn không mau đuổi bọn hắn đi, vương gia thích sạch sẽ đấy!"

Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

(1) Hình ảnh hoa chi tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.