Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 21: Q.1 - Chương 21: Hiên Viên Ngạo, ngươi là chim gõ kiến?




“Hoàng huynh cùng hoàng đệ đến , vương phi của bổn vương chạy ra bên ngoài làm gì?” Hiên Viên Ngạo xanh mặt nhìn bóng lưng tiện nhân kia cứng đờ.

Mắt Vũ Văn Tiểu Tam đảo liên tục, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Nô tì không phải thấy Vương gia bị thương sao, hành động không tiện, động tác chậm chạp chứ sao. Cho nên, làm nữ chủ nhân Vương phủ, nô tì đương nhiên là đi ra ngoài, thay Vương gia tiếp đãi khách nhân.

Hành động không tiện? Động tác chậm chạp? Hắn bị thương ở tay đấy! Tại sao lại nói có hành động không tiện ?

“Không phiền vương phi, bổn vương tự mình đi tiếp đãi là được rồi!” Hiên Viên Ngạo sắc mặt khó coi đen như đáy nồi như muốn liều mạng.

Mỗ nữ che miệng cười nhẹ, rồi sau đó bắt chước tú bà trong phim truyền hình kiếp trước kêu “Khách quan”, lấy khăn che mặt, làm ra vẻ nhẹ nhàng vung tay lên: “Ây da, Vương gia không cần khách khí với người ta, bổn vương thay người đi tiếp khách là điều hiển nhiên ! không nói nhiều, đi thôi!”

Dứt lời hai chân như gắn bánh xe , ch ạy như điên đến đại môn của Vương phủ, nói thật là muốn cảm tạ Hiên Viên Ngạo, nếu không phải hắn bị thương, nàng làm sao nhanh như vậy có cơ hội liền nhìn thấy hai đại soái ca!

Nhìn bóng lưng nàng chạy vội đi, Hiên Viên Ngạo nắm quả đấm thật chặt, nhắm mắt lại cố gắng áp lửa giận trong lòng, Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi chờ đấy cho bổn vương ! Một ngày nào đó bổn vương khiến ngươi sống không bằng chết!

Chạy đến cửa liền nhìn thấy Hiên Viên Mặc một thân hắc y ( quần áo màu đen) , khóe môi ý cười như là tẩm gió xuân, trái tim nhỏ của mỗ nữ nhảy lên.

Rồi sau đó quay sang, thấy Hiên Viên Triệt một thân bạch y, khuôn mặt đáng yêu như trẻ con mới ngủ dậy buổi sáng, mỗ nữ muốn lạc hồn....

“Hoàng thượng, Hoàng đệ, hai người kh ỏe ch ứ !” Mỗ nữ cười hì hì chào hỏi, ánh mắt nóng rát bắn phá trên người hai đại soái ca, dường như muốn xuyên thấu qua y phục nhìn thân thể bên trong.

Nhìn thấy nàng, trong lòng Hiên Viên Mặc xẹt qua một chút khác thường, đáy mắt hiện chút ưu thương không ai biết, rồi sau đó, nhẹ cười mở miệng: “Chào Hoàng đệ muội , Ngạo đâu?”

Giọng nói Hiên Viên Triệt tanh thúy vang lên : “Chào Hoàng tẩu!”

Nghe bọn hắn hai người nói xong, mộ nữ cực kì cao hứng nhìn Hiên Viên Triệt một chút: “ Hoàng đệ, có nhớ Hoàng tẩu hay không?”

Rồi sau đó vẻ mặt âm trầm nhìn Hiên Viên Mặc, nàng dường như rất nhiệt tình đón tiếp bọn hắn, cư nhiên mở miệng liền hỏi con heo kia! Hừ!

Nhìn ánh mắt nàng, Hiên Viên Mặc xấu hổ sờ sờ cái mũi......

“Có nhớ!” Giọng nói Hiên Viên Triệt ngọt ngào vang lên, khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa bay lên, ánh mắt đảo qua....Thừa dịp Hiên Viên Ngạo còn không xuất hiện, bước nhanh tiến về phía trước....

Tay ngọc thon thon vươn ra, chuẩn bị sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của hắn....

Hên Viên Mặt ở một bên khóe miệng giật giật, có vẻ không tin được nhìn nàng....

Hiên Viên Triệt biểu tình như đã sớm biết, yên lặng chờ ma trảo của mỗ nữ....

Khoảng cách còn không tới một centimet, một tiếng gầm lên từ phía sau vang lên: “Vũ Văn Tiểu Tam ! Ngươi đang làm cái gì?”

Nụ cười hạnh phúc trên mặt nữ nhân nào đấy cưng ngắc, cố gắng hít thở vào, nhịn xuống quay đầu nhìn Hiên Viên Ngạo ! Sau đó một lúc lâu sau mới tươi cười đầy mặt: “Vương gia, bổ vương phị là thấy trên mặt hoàng đệ dính chút bụi, đang muốn giúp hắn lau.”

“Phải không? Bổn vương thế nào không thấy trên mặt Hoàng đệ có bụi bẩn?” Mặt âm trầm căm tức nhìn nàng, tiện nhân này, hắn thực sự đối với nàng quá tốt rồi, mới khiến cho nàng không đặt hắn ở trong mắt như vậy, đúng không?

Lời này không thể nghi ngờ là cho Vu Văn Tiểu Tâm một cơ hội vô cùng tốt, chỉ thấy mỗ rất nhanh vươn tay, sờ soạng một phen trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Triệt, rồi sau đó quay đầu nhin Hiên Viên Ngạo: “ Hôm nay Vương gia gặp chuyện , bị kinh sợ, cho nên có chút không thấy rõ lắm. Bổn vương phi vừa mới giúp Hoàng đệ lau sạch sẽ, có phải cái gì cũng không có hay không?”

Nói xong lại sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Triệt . . . . .

"Vũ Văn Tiểu Tam!" Một tiếng gầm lên.

Mỗ nữ quay mặt tươi cười, đã ăn được đậu hũ của soái ca, Hiên Viên Ngạo muốn cắn chết nàng, không có chuyện nàng cho người khác chiếm được tiện nghi.

“Hoàng tẩu, tay người ta cũng bẩn, Hoàng tẩu cũng giúp đệ lau có được hay không?” Vẻ mặt Hiên Viên Triệt khờ dại đem tay dính mồ hôi của mình đưa ra....

Vũ Văn Tiểu Tam cao hứng đang muốn “Được”, lại một tiếng gấm truyền đến: “Hiên Viên Triệt! Đệ có tin không ta sẽ làm thịt đệ!”

Bàn tay trắng nõn của Hiên Viên Triệt lập tức rụt trở về, rồi sau đó nước mắt rơm rớm nhìn Hiên Viên Ngạo, mũi khụt khịt: “Được thôi, Hoàng huynh, Triệt nhi không cần Hoàng tẩu lau, bản thân ta tự làm.”

Bộ dáng ủy khuất thành công khơi dậy tình thương của mẹ trong Vũ Văn Tiểu Tam, quay đầu gầm lên một tiếng: “Hiên Viên Ngạo, ngươi đáng chết! Trừ bỏ khi dễ nữ nhân cùng tiểu hài tử, ngươi còn có thể làm gì?”

Tiểu hài tử? Sau lưng mỗ nữ kho é miệng Hiên Viên Triệt co rút một trận, Hiên Viên Mặc cũng không biết nói gì đành ngẩng đầu nhìn trời....

“Vũ Văn Tiểu Tam!” Lại một tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt của mỗ Vương gia đã khó có thể diễn tả bằng ngôn từ!

Vũ Văn Tiểu Tam một tay chống nạnh, hung dữ mở miệng: “Lão nương ở đây này!”

Sau một lúc lâu hai người giằng co. . . . . .

Hiên Viên Mặc ho khan một tiếng, mở miệng: “Ngạo, đệ không sao chứ?”

“Hoàng thượng, ngài nhìn hắn giống người bị bệnh sao? Trung khí mười phần, nóc nhà Vương phủ suýt nữa bị sập vì tiếng gầm của hắn ! Nếu hắn thật sự có chuyện gì, thì khắp thiên hạ đều là người tàn tật rồi!” Vũ Văn Tiểu Tam trợn trừng mắt, không kiên nhẫn thay Hiên Vi ên Ngạo đáp lời .

Càng nhìn càng thấy tên Hiên Viên Mặc này không vừa mắt ! Không có lấy một chút quan tâm nàng, chỉ biết quan tâm đến con heo kia!

Lời của nàng vừa nói xong, đỉnh đầu Hiên Viên Ngạo bốc khói, tiện nhân này, hôm nay hắn không làm thịt nàng không được!

Nổi giận đùng đùng, xông lên trước, Hiên Viên Mặc lập tức nhanh chóng che ở trước người Vũ Văn Tiểu Tam: “Được rồi Ngạo, đệ muội cũng chỉ vì muốn giữ gìn tình cảm của đệ cùng Hoàng đệ, đệ cũng không cần tức giận!”

Cái lý do này, khi Hiên Viên Mặc nói ra lưng cũng đổ mồ hồi....

Tình cảnh thế Hiên Viên Ngạo chỉ cần nghĩ là biết. Nghĩ đến thế lực phía sau tiện nhân này, mỗ Vương gia ở trong lòng tự dặn mình phải bình tĩnh, không thể cùng tiện nhân này tín toán chi li!

Khi hắn sắp thành công đem tức giận của mình áp xuống, giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên: “Vẫn là Hoàng thượng hiểu biết! Biết người ta vì Vương gia, Vương gia không cảm kích thì thôi, còn muốn động thủ với người ta, như vậy là lấy oán trả ơn, thật sự làm cho người ta phỉ nhổ!”

Nhìn nữ nhân này ngày càng thấy tức giận, Hiên Viên Ngạo không thể nhịn được nữa! Hôm nay hắn nhất định phải giáo huấn tiện nhân này!

“Hoàng huynh, ngài tránh ra!” Đối với huynh trưởng trước này mình kính yêu gầm lên.

Mày kiếm Hiên Viên M ặc nhíu lại, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này thật sự chỉ sợ thiên hạ không loạn! Cũng không nghĩ lại nếu Ngạo thật sự động thủ, nàng còn có đường sống sao?

“Ngạo, Hoàng huynh không dễ đến thăm đệ một lần, đi thôi, huynh đệ chúng ta đi vào nói chuyện!” Hiên Viên Mặc nói xong đẩy người đang nổi giận kia đi vào trong Vương phủ.

Vũ Văn Tiểu Tam mắt nhìn mong chờ hai người bọn hắn, Hiên Viên Mặc thật sự là người tốt, nhanh đem tên heo kia đi vào đi, hai huynh đệ các ngươi cứ trò chuyện, ta cùng Hiên Viên Triệt gi ành th ời gian bồi dưỡng tình cảm!

Ánh mắt của nàng Hiên Viên Ngạo thu hết vào trong đáy mắt, hừ, nghĩ muốn cùng Triệt một chỗ? Nằm mơ! Kiềm chế được tức giận trong lòng, cùng Hoàng huynh đi vào cửa, đồng thời giận dữ với Hiên Viên Triệt gầm lên: “Hiên Viên Triệt, vẫn còn không lăn vào đây cho bổn vương!”

Hiên Viên Triệt mím môi, không tình nguyện đuổi theo, Vũ Văn Tiểu Tam nổi giận đùng đùng, nhìn tiện nam kia, có gì đặc biệt sao, luôn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp cưa đổ mỹ nam của nàng !”

Quay đầu nhìn Hiên Viêng Mặc, giọng nói ngọt lịm vang lên: “Hoàng thượng, nô tì cũng muốn cùng mọi người trò chuyện.”

“Vương phi không cần đi theo, bổn vương không nói muốn cùng ngươi nói chuyện!” Mỗ Vương gia trực tiếp từ chối.

“Hiên Viên Ngạo, lão nương lại không nói cùng ngươi, ngươi xen miệng vào làm gì? Miệng dài như thế, ngươi là chim gõ kiến à ?” Mỗ nữ hét một tiếng thật to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.