Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 67: Q.1 - Chương 67: Hiên Viên Ngạo, trả lại thịt cho lão nương !




"Vương gia, Tam vương phi bị Tam vương gia bắt về vương phủ rồi !" - Đình Vân tiến lên bẩm báo.

Người kia đang nói chuyện cùng Tam vương tử của đế quốc Dạ Mị, ánh mắt khẩn trương, không kịp chào hỏi hắn ta, đã vận khinh công bay thật nhanh đến tam vương phủ…

. . . . . .

Ở tam vương phủ…..

"Bổn vương không hưu nữa !" - Nam tử lãnh ngạo phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Vẻ mặt khốn khổ nhăn nhúm như quả mướp đắng của Vũ Văn Cảnh Thiên và Tiểu Nguyệt lập tức trở nên sinh động hoạt bát . . .

Khóe miệng Hiên Viên Lâm khẽ co quắp, nhìn kỹ chất nhi thay đổi thất thường của mình . . . . . .

(chất nhi: cháu trai)

Biểu cảm hạnh phúc đông cứng lại trên khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam, mặt đen kịt nhìn hắn . . . Hay nhỉ, thế nào mà lại không hưu nữa hả ?

Môi mỏng của nam nhân lạnh lùng nâng lên một nụ cười vô cùng quỷ quái: "Vương phi đang mang thai cốt nhục của Bổn vương, sao có thể hưu được chứ, đúng không Vương phi?"

"Ngươi biết rõ ràng không phải…" cố gắng ngừng lại đoạn cuối, câu này nói ra khác gì thừa nhận mình phạm tội khi quân ở trước mặt mọi người! "Ngươi thật không hưu?"

Đi tới trước mặt nàng, giọng lạnh như băng nói: "Hưu ngươi thì quá thuận tiện cho ngươi rồi !"

Mỗ nữ cảm thấy nghẹn thở. . . . . .

Hiên Viên Lâm ho khan một cái: "Nếu không hưu nữa, vậy bản vương đi về trước !"

Đây là chuyện gì hả? Hắn trông coi gia phả dòng tộc Hiên Viên mấy chục năm rồi, chưa từng trải qua sự việc như thế này! Mấy ngày trước đây, Hiên Viên Diệu cái đồ Vương Gia bản lĩnh không có gì xuất sắc kia đã hưu thê, vị Vương phi đó khóc với lóc đủ kiểu. Hôm nay, Hiên Viên Ngạo là một trong những Vương gia có năng lực nhất của đế quốc Hiên Viên cũng hưu thê, vị Vương phi này không khóc đã không tính đến, ngược lại còn tỏ ra mong đợi như vậy . . .

Đối mặt với sự tương phản như thế, hắn không biết nên biểu đạt tâm tình của mình ra sao nữa !

edit: Thuyduong18 - ddlqd

"Làm phiền hoàng thúc rồi, là Ngạo thất lễ !" - Mặc dù không hưu, hắn cũng sẽ không cho nữ nhân này được hưởng lợi ! Nhất định phải đánh mười mấy đại bản!

"Ha ha… Về điểm này, hoàng thúc của người vẫn có lòng độ lượng!" - Nói xong liền vỗ vỗ lên vai Hiên Viên Ngạo, nhìn sang Vũ Văn Cảnh Thiên, hai người chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Vũ Văn Cảnh Thiên còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, quá càn quấy rồi!edit: Thuyduong18 - ddlqd

Khi hai người bọn hắn đi tới cửa, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo bắt đầu càng lúc càng đáng sợ, báo hiệu càng lúc càng đến gần thời điểm mỗ nữ bị trừng phạt . . . . . .

Vì vậy… "Hoàng thúc, đợi đã nào...!" Chớ nghi ngờ, những lời này chính là do Vũ Văn Tiểu Tam nói.

Hiên Viên Lâm quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Sao vậy?"

"Bổn vương phi muốn hưu phu!" Ngửa cổ ngước lên trời, gào to một tiếng! Ngươi không hưu ta ư, vậy để ta hưu ngươi đi?

Kìa, một tiếng kinh hô, vô số chim chóc khiếp sợ bay đi, một đám người choáng váng đến ngẩn ngơ . . .

"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi nói cái quái gì thế?" Mặt mỗ Vương gia tối đen giống như tảng đá ở hầm cầu tiêu ! Tiện nhân này, hàng ngày so đo với Tiểu Nguyệt thì không tính làm gì, ngay trước mặt hoàng thúc nói lời như thế, đặt tôn nghiêm của hắn ở chỗ nào hả!

"Ta nói cái gì ngươi không nghe thấy sao?" Mỗ nữ liếc mắt về phía hắn, rồi sau đó chạy đến trước cửa, nói với Hiên Viên Lâm, "Hoàng thúc, bổn vương phi hôm nay nhất định phải hưu hắn!"

Tiểu Nguyệt vịn vào tường để ổn định lại thân thể, nhất định là bệnh điên của tiểu thư nhà bọn họ đã thăng cấp rồi . . . . . .

Hiên Viên Lâm loạng choạng bước chân, không biết là mình đầu óc quay cuồng hay là hoa mắt, hoặc là lỗ tai hỏng rồi, âu sầu rầu rĩ quét mắt nhìn sang Vũ Văn Cảnh Thiên Nhất, ánh mắt viết: chúng ta vừa mới nghe lầm sao?

Lại thấy Vũ Văn Cảnh Thiên càng có dáng vẻ đau thương hơn nữa: "Tam nhi, đừng vội nói xằng nói bậy!"

"Phụ thân, ta rất nghiêm túc!" . . . . . .

"Khụ… Đế quốc Hiên Viên chưa từng có thông lệ nữ tử hưu nam tử!" Hiên Viên Lâm nói thật.

"Bổn vương phi có thể tiên phong mở đầu, có lần thứ nhất, lập tức sẽ có lần thứ hai!” giọng nói như chém đinh chặt sắt.edit: Thuyduong18 - ddlqd

"Vũ Văn Tiểu Tam, tốt nhất ngươi không nên quá phận cho Bổn vương!" Hiên Viên Ngạo đè nén sự tức giận trong giọng nói. Tiện nhân này luôn làm hắn giận đến gần chết đã không nói tới, hành vi lại càng quá đáng hơn, hắn đã không hưu nàng, bây giờ còn muốn hưu ngược trở lại?

Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Hôm nay Bổn vương phi nhất định phải hưu hắn!" Nàng chịu đủ rồi! Không bao giờ muốn đối mặt với con heo này mỗi ngày nữa !

"Khụ khụ… Lý do là gì?" Hiên Viên Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dường như hiện tại không hề có “nam tử thất xuất chi điều*” đi?

(Nam tử thất xuất chi điều: 7 mục để bỏ rơi nam giới)

"Ah, có nhiều lý do lắm nhé, hắn thường xuyên uy hiếp an toàn tính mạng của Bổn vương phi, tạo thành tổn thương thân thể người ta ở mức độ cao ! Còn nữa, tư cách của hắn đê tiện, thường nhục mạ Bổn vương phi, khiến tâm hồn yếu ớt mỏng manh của Bổn vương phi bị tổn thương! Hơn nữa, cái chức năng ở phương diện kia rất yếu, bổn vương phi cảm nhận sâu sắc được sự cô đơn!" Mỗ nữ nhắm mắt lại bịa đặt lung tung, sau khi bịa đặt xong thì bốn bề tĩnh lặng.

Vương phủ yên tĩnh đến đáng sợ, mỗ nữ mở mắt ra, nhận thấy mọi người đang sững sờ, có cả vẻ ngây dại, cùng đa dạng các loại biểu cảm… Nàng cũng chỉ là hưu phu thôi, không cần kinh ngạc như vậy chứ?

Quay đầu nhìn qua Hiên Viên Ngạo, sắc mặt của hắn tối đen đến đáng sợ, còn kèm theo đủ loại cảm xúc rất phức tạp. . . . . .

Có một giọng nói đang kêu gào ầm ỹ tại đáy lòng của mỗ Vương gia, đi lên giết chết tiện nhân này!

Vũ Văn Cảnh Thiên càng lúc càng cảm thấy cái mặt già nua này đã mất hết rồi, nữ nhi của mình thế mà thốt ra được lời nói chẳng biết tới liêm sỉ. . . . . .

"Vương phi rất trống rỗng ư?" Mỗ Vương gia cố nén sự kích động muốn giết nàng, cắn răng nói.

Gương mặt mỗ nữ cứng đờ, thoáng nhớ lại câu nói bậy bạ của mình, lập tức điên cuồng lắc đầu: "Không có, bổn vương phi rất đầy đủ!" Mẹ nó chứ, kích động quá, nói sai rồi!

"Chức năng của Bổn vương ở phương diện kia không được?" dứt lời, sắc mặt càng đen hơn.

Híc… Nhìn cái dáng vẻ nguy hiểm kia, kèm thêm bộ dạng “việc không liên quan đến ta” của phụ thân và Hiên Viên Lâm, Vũ Văn Tiểu Tam cảm nhận sâu sắc được lời nói của mình vừa rồi đáng đánh đến cỡ nào ! Nhưng có nhiều người như vậy, nàng vẫn cần sĩ diện chứ nhỉ ?

Vì vậy… Cứng đầu cứng cổ nói cố: "Bổn vương phi chưa thử qua, không biết!" Nói xong xoay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có độ dầy sánh với núi Nam Sơn kia vậy mà hơi hơi ửng hồng… Choáng thật, nói ra lời trắng trợn như vậy, còn là nói với kẻ thù lớn của mình, cảm giác này thật vô cùng kỳ quặc !edit: Thuyduong18 - ddlqd

"Vương phi có muốn thử không?" Lời nói này càng trắng trợn hơn nữa.

Tất cả thị vệ đều tự giác chạy trốn, đứng ở chỗ xa thật xa, Tiểu Nguyệt cũng chạy nhanh như một làn khói quay về tẩm cung của tiểu thư. . . . . .

Hiên Viên Lâm và Vũ Văn Cảnh Thiên đều lúng túng, hắng giọng một cái: "Những người tuổi trẻ các ngươi cứ từ từ xử lý chuyện của mình, hai lão già chúng ta phải đi về rồi !" Dứt lời liền tháo chạy thật nhanh, giống như phía sau có lang sói đuổi theo vậy. . . . . .

"Không muốn!" Mỗ nữ cuống cuồng lắc đầu.

"Bổn vương cảm thấy mình có trách nhiệm phải để vương phi xác định được rõ ràng... chức năng của Bổn vương ở phương diện kia, vương phi cảm thấy thế nào?" Hiên Viên Ngạo từng bước từng bước đi tới, đến khi bốn mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.

Con mắt lạnh của nam nhân chớp lóe, sống mũi kia cao thẳng, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trên người còn tản mát ra hơi thở băng giá, khiến những kẻ có bản lĩnh bình thường ẩn ẩn có chút lạnh run. . . . . .

Đáng tiếc… Trước mặt hắn không phải là một người bình thường, mà là... Lại nói, dáng dấp Hiên Viên Ngạo cũng ngầu ghê nha, khốc khốc, là hình tượng soái ca băng sơn, đẹp trai lạnh lùng mà nàng rất ưa thích ở kiếp trước, sao trước kia nàng không phát hiện ra nhỉ ?

Chỉ có điều, hắn là một con lợn giống, cho nên nàng không cần phải đắn đo suy xét!

"Không cần, bổn vương phi không đi giày rách của người khác đã xỏ qua!" Mỗ nữ hào khí ngút ngàn.

"Giày rách mà người khác đã xỏ qua" ? hàn quang trong mắt của mỗ Vương Gia càng dày thêm, một phát túm lấy nữ nhân muốn bị ăn đòn kia, khiêng lên, đi về phía tẩm cung của mình. Hôm nay hắn muốn nàng phải hiểu rốt cuộc ai mới là phu quân của nàng! Mặc dù có một thanh âm đang nói trong lòng hắn: nàng là nữ nhân của hoàng thúc, hắn không nên như vậy, nhưng hắn không còn áp chế được lửa giận trong lòng nữa rồi !

"Này, Hiên Viên Ngạo, ngươi làm gì đấy ! Ngươi mau buông lão nương xuống ! Lão nương không có hứng thú với ngươi, một chút hứng thú cũng không có !" Mỗ nữ ở trên vai hắn gào to.

"Không phải Vương phi cảm nhận sâu sắc được sự cô đơn sao? Hôm nay, Bổn vương sẽ an ủi nàng một chút !" âm thanh lạnh lẽo lại ẩn nhẫn sự tức giận vang lên.

"Không cần ngươi an ủi ! Thật sự là không cần ! Khi nào Bổn vương phi thật sự cảm thấy cần thiết thì sẽ đi tới tiểu quan quán*, cũng không cần làm phiền Vương Gia đâu !" Mỗ nữ lớn tiếng gào thét. Trời ạ, cái tên Hiên Viên Ngạo này không phải làm tới thật chứ ? Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ giao “lần đầu” quý giá cho người đã bị N nữ nhân ngủ qua nhé!

Đi tiểu quan quán? Lửa giận trong lòng Hiên Viên Ngạo càng bốc lên đùng đùng hơn nữa ! Đồ tiện nhân này thật sự coi hắn như đã chết có phải không ?

(*Tiểu quan 小倌: là từ để người xưa gọi kỹ nam, giống như “ngưu lang” hiện đại được goi là trai bao, tiểu quan quán小倌馆 là nơi chứa chấp các “tiểu quan”, đồng dạng với thanh lâu, tiểu quan so với kỹ nữ thì địa vị thấp hơn, trước chỗ tiểu quan quán chỉ treo 1 bảng hiệu trống trơn không đề chữ. theo baidu.com.

Cách phát âm “tiểu quan quán” giống với phát âm của “cửa hàng bán áo quan” nữa nhé, chữ quan 倌 trong tiểu quan là chỉ người phụ vụ cùng với chữ áo quan 棺 đều đọc là guān)

"Vũ Văn Tiểu Tam, hôm nay Bổn vương nhất định phải cho ngươi có chút tự giác của người làm vợ !" giọng nói băng giá đến đáng sợ.

Mắt thấy càng lúc càng tới gần phòng của Hiên Viên Ngạo, mỗ nữ rốt cuộc ý thức được hắn không phải đang nói đùa, gào thét chói cả tai: "Hiên Viên Ngạo, ngươi để lão nương xuống! Nhanh lên ! Lão nương tuyệt không muốn phát sinh quan hệ với ngươi! Ngươi nhanh để lão nương xuống !"

Hiên Viên Ngạo hoàn toàn không để ý đến nàng, một cước đá văng cửa phòng của mình, hung hăng ném nữ nhân nọ lên trên giường: "Ngươi hi vọng thoát khỏi Bổn vương đúng không ? Bổn vương sẽ khiến cả đời này của ngươi không thể thoát ra được !"

Gương mặt toát ra nét nham hiểm, lạnh lùng, sực mùi khát máu ! Tiện nhân này, thật sự cho rằng hắn - Hiên Viên Ngạo là con con cọp giấy hả ?

"Ngươi đừng tới đây !" - Lúc này đây Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy có phần sợ hãi.

Từng bước từng bước tiến lên, trên khuôn mặt băng giá đều là khí lạnh thấu xương, lấn thân đi tới, hung hăng đè ép nữ nhân kia, một làn hương mang theo mùi thơm cơ thể nữ nhân bay vào cánh mũi, đốt lên một ngọn lửa từ bụng dưới của hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, tại sao đè ép nàng lại có cảm giác mãnh liệt như vậy!

Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ nhìn gương mặt của hắn gần trong gang tấc: "Hiên Viên Ngạo, ngươi mau dậy đi! Nếu không lão nương nhất định sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh!" Mỗ nữ nói rồi dùng sức muốn đẩy hắn ra, cái gì mà bản lĩnh Teakwondo, Judo đều mang ra dùng, đáng tiếc, trước mặt nàng là một cao thủ võ lâm, đối diện với nội công, về điểm này chỉ với vài chiêu thức ít ỏi của nàng thì chẳng có chút tác dụng nào!

Nhớ tới hành động việc làm của nàng mấy ngày nay, trong đôi mắt lạnh của nam nhân đều là lửa giận hừng hực, lạnh giọng cất lời: "Vương phi từng nói nếu không phải Bổn vương thì không gả sao? Bây giờ bổn vương sẽ thỏa mãn tâm nguyện của vương phi!"

Vươn tay, chuẩn bị tháo bỏ y phục của nàng. . . . . .

"Hiên Viên Ngạo, ngươi đừng để cho ta hận ngươi!" Đáy mắt hàm chứa dòng lệ, dữ tợn nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt nàng tràn đầy hận ý khiến hắn dừng lại một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: "Bây giờ bổn vương rất hận ngươi, cũng không ngại ngươi hận ngược trở lại!"

Tiếp đó lại hung hăng cởi bỏ y phục của nàng, chiếc yếm bao bọc lấy bộ ngực mềm mại sinh động càng khiến cho ngọn lửa dục bùng lên trong mắt nam nhân. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam liều mạng giãy giụa: "Buông ra! Ngươi buông ra cho ta!"

"Bổn vương không thả, ngươi có thể làm gì nào?" Nàng là vương phi của hắn, hắn muốn làm cái gì, bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp!

"Hiên Viên Ngạo, bổn vương phi không yêu ngươi! Cho nên ngươi mau cút ra thật xa cho ta!" Nàng hung hăng công kích, đá vào hạ thân của hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát.

"Chiếm đoạt vị trí vương phi của Bổn vương còn dám nói không yêu Bổn vương?" Một cái tay hung hãn bấm vào trên cổ của nàng, "Bổn vương sẽ làm cho mỗi ngày ở vương phủ này của ngươi thật dễ chịu!" edit: Thuyduong18 - ddlqd

Hiên Viên Ngạo nói xong, hung hăng đứng lên, đạp cửa đi ra ngoài, hắn muốn loại nữ nhân nào, tuyệt đối không cần phải ép buộc! Hơn nữa ở ngoài cửa có người đang chờ hắn!

Vũ Văn Tiểu Tam vuốt cổ của mình, ôi ôi… Con heo này làm gì khủng bố như vậy. Dọa chết nàng rồi! Vội vội vàng vàng mặc xong y phục của mình, hoàn hảo là không cho hắn nhìn thấy được cái gì không nên nhìn, nếu không nàng bị thua thiệt lớn!

Hiên Viên Vô Thương nhún nhẹ một cái nhảy vào tam vương phủ, đã nghe được từ trong phòng truyền ra tiếng quát kiêu ngạo của nữ nhân thương yêu, vì vậy đứng ở cửa, liền đem khí tức của bản thân tản ra. . . . . .

Sau đó, Hiên Viên Ngạo từ gian phòng của mình hung hăng đi ra ngoài. . . . . .

Quay đầu, lạnh giọng nói: "Hoàng thúc."

Nam tử tuyệt mỹ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, hờ hững quay đầu, đi trước dẫn người tới thư phòng, Hiên Viên Ngạo mặt lạnh đi theo phía sau hắn. . . . . .

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nghe thấy tiếng gọi “Hoàng thúc” kia, Thương Thương tới cứu nàng ư? Vội vàng chạy đến cửa, nhưng một cái bóng cũng không còn. . . . . .

Trở lại phòng của mình, Tiểu Nguyệt thưa dạ nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng đỏ: "Tiểu thư, ngươi và Vương Gia, có hay không.. Có hay không. . . . . ."

"Có hay không cái gì hả?" Nghiêng đầu lườm nàng kia.

"Có hay không… Ôi chao, là có hay không có cái đó đó… " Nói xong thì mặt càng đỏ hơn.

Nhìn nàng một hồi lâu, có chút buồn bực nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi nổi lòng dục hả?"

Híc... Vẻ mặt của mỗ thị nữ đông cứng... Im lặng, quay mặt đi, nàng thật là ăn no rửng mỡ mới hỏi tiểu thư cái vấn đề này!

"Tiểu Nguyệt, tội cưỡng gian chưa thành có thể kiện lên công đường của đế quốc Hiên Viên hay không? Thông thường sẽ xử ngồi tù phải không?" - Vũ Văn Tiểu Tam chăm chú nhìn nàng.

Khóe miệng Tiểu Nguyệt co quắp: "Tiểu thư, người hỏi cái này để làm gì ? Hình như là có đấy! Nghe nói là phải ngồi tù ba năm …"

"Tốt lắm!", mỗ nữ đứng lên, vô cùng cao hứng vỗ tay một cái, "Chúng ta tới công đường kiện Hiên Viên Ngạo thôi!" - Dứt lời rất khoái trá chạy ra ngoài. . . . . .

"Tiểu thư, Vương Gia là phu quân của ngài, kiện không được đâu!" - Tiểu Nguyệt đứng ở sau lưng nàng, mồ hôi rơi lã chã trên đầu …

Mỗ nữ đang hạnh phúc bước chân cứng đờ lại. . . . . .

. . . . . .

"Hoàng thúc tới đây vì chuyện gì?" - Mơ hồ cũng đoán ra một hai rồi.

Xoay người, mặt lạnh nhìn hắn: "Ngạo nên đoán được hoàng thúc vì sao mà đến chứ !"

"Hoàng thúc hi vọng Ngạo làm việc gì sao?" - Lạnh giọng mở miệng, nhìn vào hoàng thúc mình kính yêu nhất, tâm tư có chút phức tạp.

"Tương lai, nàng sẽ là hoàng thẩm* của ngươi, hoàng thúc chỉ hy vọng ngươi không nên đụng tới nàng." - Trong con mắt hoa đào tà mị đều là tâm tình nghiêm túc, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi, vừa rồi nếu hắn tới muộn một bước, có lẽ trong cơn kích động Ngạo sẽ làm ra chuyện đó rồi!

(*thẩm: vợ của chú, Việt nam gọi là thím),

"Các người đã... ?" - Hắn không phải người hay nhiều chuyện, nhưng lại chẳng hiểu mình vì sao rất muốn biết đáp án.

Khẽ cười một tiếng: "Vẫn là hoàng thúc đơn phương tương tư, nha đầu kia còn chưa yêu ta !" - Nói xong thì nhận thấy tâm tình rất tốt. . . . . .

Khóe miệng giật giật, nhìn biểu cảm hạnh phúc của hoàng thúc thật không biết nữ nhân kia có cái gì tốt! Nhưng nghe hoàng thúc nói nàng còn chưa yêu hoàng thúc, đáy lòng không khỏi có chút cao hứng, hắn bị sao thế nhỉ ?

"Hoàng thúc chuẩn bị lúc nào thì thú nàng?" Lúc hỏi ra, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.

"Đợi nàng yêu ta đã!" Nam tử tuyệt mỹ cười đến là hạnh phúc, đồng thời cũng có chút ý tứ “nhất định sẽ được”.

Hiên Viên Ngạo nhìn hắn, rồi sau đó lạnh giọng mở miệng: "Lẽ ra Ngạo nên kính trọng hoàng thẩm, nhưng nàng làm ra chuyện này thật sự rất quá đáng, hoàng thúc nghĩ Ngạo nên trừng phạt nàng như thế nào?"

Ho nhẹ một tiếng: "Ngạo sẽ cho hoàng thúc mặt mũi chứ ?" ánh mắt đào hoa tà mị cười như không cười nhìn hắn.

"Không thể giết vậy đánh một trận được chứ?" mồ hôi túa ra, hoàng thúc cư nhiên cầu nhân tình với hắn.

"Đánh thì hoàng thúc sẽ đau lòng lắm." Lời nói có chút chế nhạo, nhưng trong đáy mắt đều là biểu cảm nghiêm túc.

Khóe miệng giật giật: "Biết rồi." Coi như nữ nhân kia có vận khí tốt!

"Tuy nhiên phải có một chút dạy dỗ nho nhỏ, nếu không nàng sẽ càng thêm quá đáng!" Nghĩ tới đồ tiện nhân kia hao tổn tâm cơ phá hư thanh danh của hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng nhiễm thêm chút sát khí.

Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng: "Cho nha đầu kia một chút giáo huấn nho nhỏ cũng tốt, tránh cho nàng luôn không biết trời cao đất rộng như vậy!" Hắn cũng hiểu rằng Ngạo đã nhượng bộ đến mức tối đa rồi, hoàn toàn không trừng phạt là không thể được .

Lần này sắc mặt của Hiên Viên Ngạo mới thoáng hòa hoãn đi một ít, mặt xệ xuống, nói: "Hoàng thúc, người biết thời điểm đồ tiện nhân kia nói hưu ta là dùng lý do gì không?"

"Nói ngươi đánh nàng rồi còn mắng nàng?" Hưu Ngạo? Nha đầu này cũng biết không thể an phận được mà.

Cười lạnh một tiếng: "Nói chức năng của Bổn vương ở phương diện kia không có, nàng cảm thấy sâu sắc được sự cô đơn!" Trong bụng thầm nghĩ, nữ nhân như vậy có cái gì tốt mà thích, hoàn toàn không biết liêm sỉ là gì!

Khóe miệng Hiên Viên Ngạo cũng mơ hồ có chút co quắp . . . . . .

Không nên mãi rối rắm với cái vấn đề này nữa, nhẹ giọng mở miệng: "Phải tăng cường liên lạc với Công Tôn Trường Khanh bên kia, làm hết sức để moi ra rõ ràng quyết sách của Thừa Tướng, trong khoảng thời gian này, có khả năng hoàng thúc không có nhiều sức lực giúp các ngươi, nhưng nếu thiếu tiền, thiếu lương, có thể trực tiếp đến lấy."

Quốc khố, có mỗ nữa là do hắn cống hiến.

"Phía đế quốc Dạ Mị có vấn đề gì không?" Nhíu nhíu lông mày mở miệng.

Khóe môi y hệt hoa anh đào nâng lên một nụ cười khát máu: "Người kia, không ngồi yên!" Vậy cũng tốt, hãy để hắn chấm dứt ân oán giữa bọn họ thôi!

"Hoàng thúc . . ." Nhẹ giọng mở miệng, giữa hai hàng lông mày hiện ra chút lo lắng.

Thu lại nụ cười khát máu, ánh mắt khôi phục lại sự trong sáng, cười khẽ: "Hoàng thúc không có việc gì đâu!" Quả thật là không có việc gì, đã hận nhiều năm như vậy, hận, với hắn mà nói đã trở thành một loại thói quen, hắn cũng không có cách nào để khơi gợi lên những cảm xúc dư thừa khác.

Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn không biết đến tình yêu, vốn cho rằng cả đời này sẽ không yêu, vậy mà đột nhiên nàng lại xuất hiện ở trước mặt hắn. . . . . .

Hắn, từ lúc nào đã yêu nàng đây ? Có lẽ là thời điểm nàng nũng nịu với mình, có lẽ là thời điểm nàng khóc lóc kể lể ở trong ngực mình, có lẽ là một cái hôn đột ngột ở trên xe ngựa kia . . . . .

Có lẽ… Sớm hơn…….

Thu lại tâm tư, nhìn sang Hiên Viên Ngạo: "Hoàng thúc đi về trước."

"Vâng." ngữ điệu lạnh nhạt vang lên, vẻ mặt có chút phức tạp.

Đợi nam tử mặc áo trắng kia đi tới cửa thư phòng, hắn cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Hoàng thúc, người có định giết nàng không?"

Bóng dáng tuyệt mỹ dừng lại, do dự một hồi lâu, môi mỏng tựa hoa anh đào khẽ nhếch nhếch, chung quy vẫn không nói một lời nào, giậm chận rời đi, lưu lại Hiên Viên Ngạo sững sờ nhìn bóng lưng của hắn. . . . . .

. . . . . .

Đợi Hiên Viên Vô Thương rời đi, tinh thần Hiên Viên Ngạo mới trở lại bình thường, đi tới cái bàn, nhấc bút lên, cau mày bắt đầu xử lý công vụ, nhưng càng lúc càng cảm thấy sốt ruột !

Đúng lúc này, Ám Ảnh hồi báo: "Vương Gia, vương phi chuẩn bị đi ra ngoài." toát mồ hôi, vừa mới bắt trở về, lại lập tức đi ra ngoài, cái vị Vương phi này hành sự cũng thật là . . . . .

Mặt mỗ vương gia tối sầm, tiện nhân kia lại muốn đi ra ngoài nói chuyện xưa của hắn ư ? "Ngăn lại! Về sau không có lệnh của Bổn vương, không cho phép nữ nhân kia ra khỏi phủ!"

"Dạ!" . . . . . .

. . . . . .

"Vương phi, ngài vẫn nên trở về thôi, Vương Gia đã phân phó không thể để cho ngài đi ra ngoài, ngài cũng không nên làm khó thuộc hạ!" thị vệ canh cửa khuyên can hết lẽ.

Mỗ nữ giận đến độ miệng cũng méo lệch sang một bên… Tiểu Nguyệt kéo kéo nàng: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi, nếu chọc giận Vương Gia…"

Ngẫm lại, mình mới vừa chọc giận hắn, thiếu chút nữa bị cưỡng bức, Vũ Văn Tiểu Tam run lên một cái, vẫn không nên đi gây gổ với hắn, ủ rũ quay đầu lại: "Nhưng Tiểu Nguyệt à, không ra ngoài thật sự là rất nhàm chán !"

"Ôi chà, đó không phải là vương phi tỷ tỷ sao ? Làm sao mặc thành bộ dáng này?" nét mặt Nguyệt Vô Hạ như thể đang xem kịch vui nhìn nàng, vừa rồi nàng mới biết Vương Gia chuẩn bị hưu thê, mặc dù hưu không thành, nhưng đủ để cho nàng cao hứng.

Ánh mắt của mỗ nữ sáng lên, ngay phút trước còn thấy nhàm chán, nay không phải là có việc vui tự đưa tới cửa rồi sao!

"Thay y phục đổi tâm tình thôi, lại nói tỷ tỷ gần đây luôn ngủ không yên, mơ thấy Điệp muội muội ở trong mộng kêu gào với ta, nói là vô cùng nhớ nhung trắc phi muội muội, tỷ tỷ thấy kỳ quái, nàng nhớ nhung muội muội, vì sao luôn muốn báo mộng cho ta… Ôi, không biết trắc phi muội muội mấy ngày nay mơ thấy nàng chưa nhỉ?" Vũ Văn Tiểu Tam nói như thật.

Rồi sau đó hài lòng trông thấy sắc mặt hoàn mỹ của Nguyện Vô Hạ trong nháy mắt trở nên khó coi, cái trán cũng mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, xem ra nha đầu này làm việc trái với lương tâm buổi tối cũng ngủ không ngon nha!

Nụ cười của Nguyệt Vô Hạ cứng ngắc: "Nói ra, Điệp muội muội và chúng ta cùng hầu hạ Vương Gia, dẫu gì cũng là một hồi tỷ muội, báo mộng cho tỷ tỷ cũng là bình thường, muội muội nhớ ra còn có chuyện, không nói cùng tỷ tỷ nữa."

Dứt lời, bước chân lảo đảo rời đi. . . . . .

Ở phía đằng sau, Vũ Văn Tiểu Tam khinh bỉ nhìn nàng, lá gan bé như vậy còn muốn hàng ngày hại người hả, quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt: "Nếu không, tối nay chúng ta giả quỷ dọa nàng một chút đi?"

Cơ thể Tiểu Nguyệt run lên, thị vệ canh cửa nhìn bóng lưng hoàn mỹ của Nguyệt Vô Hạ với biểu cảm “sắp được xem kịch vui”. . . . . .

"Tiểu thư, hay là thôi đi, buổi tối khuya bọn chúng ta đây nên ngủ thật ngon, dưỡng túc tinh thần mới đúng." Giả quỷ? Chưa hù chết trắc vương phi, trước đó chính nàng đã bị hù chết!

"Kể ra bổn vương phi cũng thật vất vả, chuyện đáng nói lúc này là về thọ yến của Thái hậu nhỉ ?" - Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái, chạy về phía phòng của mình.

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái: "Đúng, tiểu thư, chuyện về bức tranh thêu Hải Đường đó. . . . . ."

"Sơn nhân tự có diệu kế*, đến lúc đó ngươi sẽ biết, ha ha. . ." đang cười rất vui vẻ, chợt thấy Hiên Viên Vô Thương giậm chận mà đến, dường như mới đi ra từ thư phòng của con heo kia. . .

(*Sơn nhân tự có diệu kế: là câu Gia Cat Lượng trong Tam quốc chí hay nói. Gia Cát Lượng khiêm tốn tự xưng là sơn nhân ám chỉ ông không ham vinh hoa phú quý)

Nhớ lại trong lúc mình bị kéo như kéo lợn chết, hắn không đến, mình suýt nữa bị cưỡng bức, cũng không trông thấy hắn, lúc này Vũ Văn Tiểu Tam cười nhạt một tiếng: "Lão Nhân Gia ngài cũng có thể tính là đã tới, nhưng mà khiến ngài thất vọng rồi, bổn vương phi còn chưa chết đâu."

Một câu nói này nồng đậm mùi thuốc súng, khiến nụ cười bên môi Hiên Viên Vô Thương cứng đờ… Đây là thế nào vậy?

Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt liếc hắn một cái, sau đó đi vòng qua bên cạnh hắn... Chợt, trong đầu Vũ Văn Tiểu Tam nảy ra một câu nói từ kiếp trước: " Thời điểm nữ nhân yêu đều tương đối dễ dàng tức giận" ! Khóe miệng giật giật, nàng đang yêu ư?

Hiên Viên Vô Thương trông theo bóng dáng của nàng, lại nhìn thấy thị vệ canh cửa đang ngó ngó nghiêng nghiêng như muốn phát hiện ra gian tình gì đó giữa hai người bọn họ, cười khổ một tiếng, soải bước rời đi, xem ra tối nay hắn lại phải làm đầu trộm đuôi cướp rồi !

"Tiểu thư, ngài sao vậy?" Tiểu Nguyệt buồn bực đi theo phía sau nàng.

"Không sao cả! Trở về tắm rửa rồi ngủ!" thanh âm mang theo hỏa khí ngất trời.

Khóe miệng Tiểu Nguyệt giựt giựt, tiểu thư nhà bọn họ thật là hỉ nộ thất thường, mới vừa rồi còn hèn hạ muốn giả làm ma quỷ dọa người kia, vừa thấy Vương gia Vô Thương liền tức giận. Ặc, nghĩ tới đây, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cái lưng của nàng... Chẳng lẽ hiện tại tiểu thư đổi tính rồi, do đó nhìn thấy mỹ nam tử càng đẹp càng tức giận?

Màn đêm rơi xuống tam vương phủ, bên trong một gian phòng nào đó, trên một cái giường, mỗ nữ nhân nào đó tóc tai xõa xượi, tay phải cầm một cây kim, tay trái cầm một hình nhân nhỏ bé. . . .

"Ta đâm! Ta đâm!", tức giận cầm cây kim đâm xuống, "Đâm chết ngươi Hiên Viên Vô Thương! Đâm chết ngươi kẻ bạc tình! Ta đâm… Ta đâm! Ta đâm, đâm, đâmmm!"

Đứng ở bên cạnh giường, Tiểu Nguyệt nhìn hành động việc làm của tiểu thư nhà bọn họ mà mồ hôi lấm tấm trên đầu… Lại nói, bực tức đến mức phải đâm kim lên hình nhân ư ? Hơn nữa, muốn đâm cũng phải dính lên ngày sinh tháng đẻ chứ ? Còn nữa… sao Vương gia Vô Thương lại biến thành… Khụ khụ… kẻ bạc tình thế nhỉ ?

Nhìn ngắm dáng vẻ kinh khủng của nàng kia, thôi đi, vẫn không nên lắm mồm thì hơn, Tiểu Nguyệt lặng lẽ đóng cửa lại, lui ra ngoài. . . . . .

Đang lúc mỗ nữ đâm đến độ cao hứng bừng bừng, một bóng đen bao phủ lên nàng, sững sờ, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Tức giận mở miệng: "Ngươi vào bằng cách nào hả?"

"Leo tường tiến vào !" - Nhẹ giọng trả lời, trong ánh mắt đào hoa tà mị điểm điểm thêm ý cười, nha đầu này, vậy mà chán ghét tới nỗi dùng cả biện pháp nguyền rủa hắn, suy cho cùng hắn đã làm cái gì đâu cơ chứ?

Hung dữ nhăn mũi một cái: "Thế nào mà ngươi không ngã chết !"

"Thương Thương làm gì sai sao ? Vì sao Tam nhi đối với người ta như vậy…" - Hắn khụt khịt cái mũi, có phần tủi thân nhìn nàng. Hắn thật không biết là đã đắc tội gì với nha đầu này đây !

"Làm gì sai ư ? Không phải đã nói sẽ bảo bọc ta à ? Hôm nay, lúc ta bị con heo Hiên Viên Ngạo kia sai người kéo về như thể kéo lợn chết, sao ngươi không đi cứu người ta? Còn nữa, thời điểm suýt bị hắn cưỡng bức, ngươi chết ở nơi nào hả ? Còn nói sẽ tốt với ta, nói hay như hát vậy!" - Càng nói càng bốc hỏa, hận không được cầm kim châm vào hắn mấy cái!

Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra một chút áy náy: "Tam nhi, khi Ngạo dẫn nàng trở về, ta trở về vương phủ rồi, cũng không rõ sự tình. Về phần lúc suýt nữa đã xảy ra chuyện trong phòng của Ngạo, chắc hẳn nếu không phải là ta tới, Ngạo cũng sẽ không đi ra đâu !"

"Bớt ‘thả ngựa sau pháo’ đi ! Đợi ta bị hắn giết chết thì ngươi hãy đến trước mộ phần của ta mà nói ngươi ‘cũng không rõ sự tình’ nhé !" Mỗ nữ giận đến mức lỗ mũi hếch lên trời, thật may là nàng đã sớm nhìn ra người này không đáng tin cậy, không ôm quá nhiều hi vọng với hắn, bằng không thì… Hừ hừ… Chắc hẳn nàng cũng thê thảm như lão bà của Trần Thế Mỹ rồi !

(thả ngựa sau pháo: việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả)

Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn bộ dáng tức giận của nàng, soải bước đến, kéo kéo ống tay áo của nàng: "Tam nhi, người ta sai rồi! Lần sau không dám nữa đâu !"

"Hừ!"

"Tam nhi, người ta thật biết sai rồi mà !" – Ngữ điệu đầy truyền cảm dẫn theo chút ý vị nũng nịu.

"Xí !" - Đã có chút buông lỏng.

"Tam nhi, người ta cho nàng một triệu lượng bạc, nàng tha thứ cho ta có được không?" - Có lẽ chiêu này có chút đắc dụng.

"Đồng ý!" Vũ Văn Tiểu Tam lập tức quay đầu, nói thật nhanh, chỉ sợ hắn đổi ý .

Một ngón tay thon dài trắng noãn búng lên cái mũi của nàng: "Đồ mê tiền!"

"Thật ra thì trong lòng người ta vẫn hơi tức giận !" - Nàng nói thật.

"Vậy cho nàng đâm Thương Thương mấy cái ?" - Hắn nói xong liền ngồi vào mép giường của nàng, đưa cánh tay ra, khẽ cười nhìn nàng.

Mỗ nữ nhíu nhíu lông mày, tay phải cầm kim nâng lên: "Khi ta đâm không được phép kêu thảm thiết!"

"Được!" trên dung nhan y hệt đóa anh đào đều là nụ cười cưng chìu.

Cầm kim suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hạ được quyết tâm đâm xuống, cuối cùng, nhíu lông mày, ném cây kim đang cầm trên tay lên trên giường, rồi sau đó hung hăng cắn xuống cánh tay của hắn một cái. . . . . .

Mãi cho đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi nàng mới thả miệng ra, nhìn lên hắn, trên khuôn mặt ấy vẫn chưa xóa đi nụ cười say động lòng người. . . . . .

Nam tử khẽ cười lên tiếng: "Hết giận chưa?"

"Dường như chưa!" - Trong lòng đã dâng lên một chút thứ gì đó được gọi là cảm động chân tình.

"Vậy cho Tam nhi cắn một cái nữa, cắn đến hết giận mới thôi !", hắn dịu dàng mở miệng, trong ánh mắt tà mị đào hoa tràn đầy nhu tình, cánh tay trắng noãn kia vẫn còn duy trì cái tư thế dâng lên ở trước mặt nàng.

Quệt mồm nhìn hắn một hồi lâu, lại thấy trên mặt của hắn đều là thần thái ôn nhu và cưng chìu, chợt lỗ mũi cảm thấy chua xót, trong hốc mắt mơ hồ có cái gì đó tràn lan…

Nhìn nhìn bộ dáng của nàng, hắn thở nhẹ một hơi, ôm nàng trong ngực: "Nha đầu ngốc!"

Lời này vừa nói ra, nước mắt vốn đang nghẹn trong đáy mắt cũng không nén lại được nữa, hung hăng cọ xát vào ngực hắn, sau đó mở miệng mang theo giọng mũi đậm đặc: "Thương Thương thật khờ."

Sờ sờ tóc của nàng, chiếc cằm cương nghị đặt ở trên đỉnh đầu nàng, môi mỏng quyến rũ khẽ mở: "Đó là bởi vì Thương Thương yêu Tam nhi !"

Yêu... Sao?

"Nha đầu ngốc, không cần nghĩ quá nhiều, cứ theo cảm giác của mình đi." - Hắn sẽ cho nàng thời gian để yêu hắn.

"Thương Thương, ta nghĩ có lẽ cực kỳ lâu về sau mới có thể yêu ngươi, có lẽ cực kỳ lâu về sau cũng sẽ không…" Nàng tựa vào ngực hắn, nói ra suy nghĩ trong nội tâm.

"Ta sẽ đợi !" - ba chữ thật đơn giản, là quyết định của hắn, cũng là lời hứa của hắn.

. . . . . .

Chợt, người nọ bắt đầu ho kịch liệt, nàng khẽ ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Lại thấy trên môi hắn có máu tươi tràn ra. . . . . .

Có chút bối rối nhìn của hắn: "Thương Thương, ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì !" - Lau vết máu bên môi, thể lực gần như cạn kiệt, mất thăng bằng ngã về phía sau.

Nàng cuống quít tiến lên đỡ lấy hắn, hắn tựa vào trong ngực của nàng. . . . . .

"Thương Thương, ngươi chờ một chút, ta đi tìm đại phu !" - Nàng nói xong liền đứng dậy, lại bị hắn tóm lấy cổ tay: "Không nên đi!"

Nếu nàng đi rồi, lập tức người khác sẽ biết hắn ở trong phòng nàng lúc tối khuya như vậy, truyền ra ngoài không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì nữa, hắn không quan tâm tới vấn đề danh tiếng, nhưng lại không cho phép người khác chê trách nàng.

Nhìn sự kiên nghị trong mắt hắn, nàng gấp đến độ nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra: "Không đi thì ngươi…"

"Ta không sao, để cho ta dựa vào là được rồi, những đại phu kia cũng không giúp ta được đâu!" -Hắn kiên cường gắng chịu, nở một nụ cười trấn an với nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng nhìn dung nhan tuyệt sắc của hắn, im lặng, thấy mày kiếm của hắn nhíu chặt thành một đường, cánh môi hoa anh đào không có một tia huyết sắc, khóe miệng lần nữa tràn ra bọt máu trên dung nhan yêu mị tuyệt mỹ của hắn khiến lòng người rung động. . . . . .

Trong lòng của nàng đột nhiên xuất hiện cảm giác hốt hoảng lo sợ, đột nhiên rất sợ sẽ mất đi hắn, mất đi cái người luôn có vẻ mặt dịu dàng gọi nàng là "Tam nhi". . . . . .

Một hồi lâu, con mắt tà mị đào hoa của người nọ mở ra, ánh mắt đã khôi phục vẻ trong sáng, nâng môi cười một tiếng với nàng: "Tốt rồi, ta không sao rồi !"

"Chuyện gì xảy ra vậy ?" - Nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Dùng nội lực, cho nên..." - Thường thì cách một khoảng thời gian độc tố trong cơ thể của hắn sẽ tán loạn, loại thời điểm này nếu cưỡng chế sử dụng nội lực sẽ dẫn đến độc phát ra, hắn biết hôm nay hắn vận công tới đây nhất định sẽ gặp chuyện không may, nhưng mà không giải thích rõ với nàng, hắn không an tâm.

"Vậy ngươi thật không sao chứ ?" -Trong giọng nói ẩn hàm lo lắng, còn có chút… hoảng sợ.

Trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười nhẹ: "Không sao, cho nên về sau Tam nhi không nên thường xuyên tức giận, người ta phải nhiều lần tới đây lúc nửa đêm, mạng nhỏ này sẽ không còn đâu!"

"Ai kêu ngươi chọc giận ta chứ !" - Phản xạ có điều kiện đáp lại một câu như vậy, nhưng có chút sững sờ, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, ngữ điệu này của nàng… sao lại có chút nũng nịu vậy nhỉ?

"Khụ khụ…" Hắn ho nhẹ mấy tiếng, lồng ngực hơi chấn động, đáy mắt lại không che giấu được nụ cười, xem ra lần phát độc này của hắn ngược lại có chút ý nghĩa “vì họa được phúc” , ít nhất dường như nha đầu này càng thêm quan tâm tới hắn. . . . . .

Nằm ở trong ngực của nàng, xoay người, ôm chắc eo nhỏ của nàng: "Được, người ta về sau cũng không dám chọc cho Tam nhi tức giận nữa !"

Đang khi nói chuyện, một luồng khí ấm áp phun lên trên bụng nàng, trong đầu mỗ nữ xẹt qua hình ảnh không thuần khiết… Đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ửng đỏ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng rồi. . . . . .

Đúng lúc ấy thì người nọ đột nhiên quay mặt sang, nhìn khuôn mặt đo đỏ của nàng, ánh mắt tà mị đào hoa chợt lóe, gọng nói vô cùng quyến rũ: "Nghe nói gần đây Tam nhi cảm thấy cô đơn, có muốn Thương Thương an ủi một chút hay không?"

"Ai nói ? Cái đồ đáng chém ngàn đao nào nói như thế hả ?" - Mỗ nữ giống như một con mèo bị dẫm đuôi, cao giọng gào to, thật ra thì đáy lòng mơ hồ có hơi chột dạ. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, sau lại đứng dậy: "Tam nhi, ta đi về trước đây!" - Thật ra thì trong đầu mơ hồ nhớ lại ngày đó hắn cũng muốn đến tìm nàng giải thích, kết quả là… dung nhan như đóa anh đào dính vào sắc máu đỏ tươi… Lại tạo thành một phong cảnh duy mỹ. . . . . .

"Ồ!" . . . . . .

Đợi người nọ đi xa. . . . . .

Chợt, trong sân truyền ra một tiếng hét thảm thiết của tam vương phi……. "A!"

Tiểu Nguyệt cùng bọn thị vệ chạy vào thật nhanh, kết quả là…. trên giường, nữ nhân nước mắt lã chã bay bay, giơ ra tay của mình… Chỉ thấy phía trên cắm một cây kim thêu hoa cực nhỏ….

Toát mồ hôi… khóe miệng Tiểu Nguyệt giựt giựt… đâm Vương gia Vô Thương đi, hiện tại thì tốt rồi, đâm chính mình luôn rồi…..

. . . . . .

"Băng bó kỹ vào!"

Trên đầu Mộ Vân Dật đầy mồ hôi hột, không phải là bị kim đâm một chút thôi sao? Có cần hơn nửa đêm kêu hắn tới băng bó không ? Người Vương phi này của Ngạo cũng quá dễ hư đi ? Nữ nhân nào lúc thêu thùa sẽ không bị đâm mấy cái chứ ? Đâm thì coi như xong đi, lại còn phải đại náo muốn người có y thuật cao siêu nhất vội vàng tới băng bó cho nàng.

Vì vậy hắn mới bị thị vệ của vương phủ mời tới đây, vốn tưởng là do Ngạo phái tới, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, vậy nên chưa từng suy nghĩ nhiều liền vội vội vàng vàng chạy tới, nào ai biết rằng người Vương phi này giở trò quỷ, hơn nữa cũng chỉ là một vết thương nhỏ như vậy ! Quả thật đúng là sỉ nhục y thuật của hắn mà !

"Không được, không được! Phải bó thêm một lớp nữa !" nét mặt mỗ nữ rất nghiêm túc, "Nếu không, không cẩn thận đụng phải sẽ đau lắm!"

Oa oa oa oa… Nàng vốn là người sợ chết, cho nên phải mời người có y thuật cao siêu nhất tới đây, không ngờ lại chính là khôi thủ * hội thi cờ Mộ Vân Dật, có trai đẹp ở đây, tất nhiên là không thể để hắn dễ dàng trở về được.

(khôi thủ gần nghĩa với thủ khoa, chỉ người đứng đầu một môn nào đó. Tam khôi là chỉ 3 vị trí Trạng nguyên, thám hoa, bảng nhãn trong kỳ thi đình ngày xưa)

Khóe miệng giật giật: "Vương phi, vết thương của ngài cũng không nặng, không nên..."

"Ngươi băng bó thêm một lớp cho ta đi ?", mỗ nữ nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Nếu như bó quá mỏng, máu chảy ra quá nhiều, mất máu quá nhiều sẽ chết đấy!"

Khóe mắt co rút, bị kim châm một chút mà khủng khiếp như thế sao ? Mất máu mà chết ?! Tuy bất đắc dĩ tới cực điểm, nhưng vẫn phải nén nhịn mà băng bó thêm một vòng cho nàng. . . . . .

"Bổn vương phi vẫn cảm thấy không an toàn, nếu không… hay cứ bó thêm một lớp nữa đi ?" - Mỗ nữ cười cười nịnh nọt.

Ngã mất. . . . . .

Khi Mộ Vân Dật mang theo đôi mắt gấu mèo khổng lồ rời đi từ tẩm cung của nàng, mỗ nữ dơ lên ngón tay Xác Ướp được bó như bó bánh chưng, lộ ra nụ cười hạnh phúc. . . . . .

Hôm sau. . . . . .

Khi Vũ Văn Tiểu Tam bò dậy, nhìn thấy đồ ăn đầy bàn, vẻ mặt liền vặn vẹo nhăn nhó. . . . . .

"Đây là cái gì ? Bổn vương phi muốn ăn thịt! Ăn thịtt !" - Bà nó chứ, củ cải kho tương, củ cải chiên trộn nước tương, củ cải hấp tương… Hôm nay cả tam vương phủ sống bằng "Củ cải nước tương" hả ?

"Vương phi, ai bảo ngày hôm qua ngài …" - Tiểu Nguyệt ở bên cạnh ôm trán, tiểu thư đã đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói cho nàng biết rồi, xem chừng đây chính là Vương gia hành động theo lời nói "Rất dễ chịu" của ngày hôm qua đấy. . . . . .

Mỗ nữ đại khái cũng nghĩ ra nguyên nhân, nhăn nhó mặt mày một hồi, đem tổ tông mười tám đời của gia tộc Hiên Viên đều thăm hỏi một lần… Rồi sau đó, nhìn nhìn đống củ cải nước tương kia, câm nín một lúc lâu, vì thịt, lão nương sẽ lần đầu tiên yêu thương hắn: "Người đâu, đưa bút đây !"

Mỗ nữ thần thần bí bí viết xong, giao lá thư cho thị vệ. . . . . .

"Tiểu thư, ngươi viết cái gì thế ?" - Tiểu Nguyệt không nhịn được hiếu kỳ, mở miệng hỏi thăm.

"He he… Viết muốn ăn thịt!" - Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra nụ cười muốn bị ăn đòn.

Giọt mồ hôi to đùng xuất hiện ở sau gáy Tiểu Nguyệt. . . . . .

"Vương Gia, vương phi gửi thư cho ngài!" - Thị vệ cung kính cầm thư đứng một bên.

Sững sờ, tiện nhân kia viết thư cho hắn làm cái gì ? "Đọc !" - Mỗ Vương gia cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Thân ái Vương Gia phu quân, người ta thật rất thích chàng, chỉ cần một giây phút không thấy được chàng, trái tim của người ta liền bắt đầu co giật, co giật đau đớn, đau lòng đến sắp hít thở không thông ! Ôi… Tình yêu của ta! Ta là như thế. . . . . ." mỗi lần thị vệ đọc một câu, khóe miệng lại giật giật một cái, bất chợt hô to một tiếng, "Vương Gia!"

Thị vệ quan tâm tiến lên phía trước, nhìn Vương gia nào đó phun ra đến trời đất mù mịt… "Tiện nhân kia đến cùng là muốn làm gì ?" - Hiên Viên Ngạo ói xong, thở không ra hơi nói, tiện nhân này tuyệt đối là cố ý ảnh hưởng tâm tình hắn ăn đồ ăn sáng!

"Nghe nói là muốn ăn thịt… " - Thị vệ yên lặng mở miệng. . . . . . .

Mỗ vương gia lặng im một hồi lâu. . . . . . "Để thư lại, ngươi đi ra ngoài đi !"

"Dạ!" - Thị vệ lui xuống, dự đoán rằng vương phi làm ra cái loại việc này, Vương Gia cho nàng ăn thịt vậy thì kỳ quái rồi!

Nhìn lá thư trên bàn với cái thứ ngôn ngữ làm cho người ta nôn mửa, khóe miệng mỗ Vương Gia co giật co giật, cầm thư lên, bỏ vào trong ngăn kéo bàn đọc sách, ngay sau đó có chút sững sờ… Hắn bị sao mà không trực tiếp đem thiêu hủy nhỉ ?

Chờ người thị vệ kia trở lại… Không mang theo thịt cá như trong sự mong chờ của nàng. . . . . .

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam co quắp một cái, Hiên Viên Ngạo chết tiệt!

Vì vậy một ngày kia, vương phi viết vô số lá thư cho Vương gia, còn thu thập một đống lớn những nước sơn, vôi trắng. . . . . .

Mãi đến khi, thư phòng của Hiên Viên Ngạo ngập chìm trong biển thư tình . . . . .

Mãi đến khi… Hiên Viên Ngạo chạy tới nhà xí, cũng nhìn thấy được trên vách tường nhà vệ sinh dòng chữ sơn đỏ choét: "Vương Gia, bổn vương phi rất thích chàng, yêu chàng yêu đến long trời lở đất, yêu đến biển cạn đá mòn, cho nên, xin cho ta được ăn thịt !" . . . . . .

Mãi đến khi… Hiên Viên Ngạo chạy vào mật đạo tĩnh mịch nhất của vương phủ, vẫn có thể nghe được nữ nhân nào đó gào khóc om sòm như quỷ khóc sói tru: "Ta yêu chàng, yêu chàng tựa như “chuột yêu gạo”, Vương gia, xin cho ta ăn thịt!”. . . . . .

Cho đến một ngày nọ, mỗi lần Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài vương phủ, bất luận là khi bước ra cửa hay là lúc trở về, ở cửa đều có mỗ nữ nhân trang điểm lòe loẹt son phấn dày cộm, mang theo nha hoàn của mình, ở bên cạnh khoa tay múa chân, động tình ngâm thơ: "Một ngày nào đó, ta nhắm mắt giữa làn khói hương như sương mù tại điện thờ, chợt được nghe câu thần chú(1) của Đức Ngài (2) trong tiếng tụng kinh. Trải qua một tháng xoay chuyển tất cả các Kinh Luân(3), ta không mong được siêu thoát, chỉ mong được chạm vào đầu ngón tay thon của Ngài. Trải qua một năm đứng ở cửa ngâm thơ tình, không mong được gặp gỡ, chỉ mong được ăn đầy một miệng thịt, thịtttt…"[1]

Sau đó. . . . . .

Mỗ Vương gia toát mồ hôi hột đầy đầu, gương mặt lạnh lùng phân phó: "Mang đồ ăn cho vương phi giống như trước kia!"

Vì vậy… Trận đại chiến cải thiện sinh hoạt này, vương phi toàn thắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.