Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 80: Q.1 - Chương 80: Ngươi Trắng Sạch




Ở nơi cách không xa tẩm cung của Vũ Văn Tiểu Tam, một mảng cây cối um tùm.

Phía sau gốc cây đại thụ cao ngút, một cô gái áo lam nhìn ngọn lửa lớn cháy hừng hực, trên mặt đều là nét cười thỏa mãn, còn mang theo chút điên cuồng đắc ý. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đi chết sao! Chỉ khi ngươi chết rồi mới có thể hoàn lại món nợ máu cho muội muội của ta!

Đang lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu lam bay về phía ngọn lửa kia. . . . . .

Tiếp theo liền truyền đến tiếng mọi người kinh hô: "Vương Gia!"

Đó là Vương Gia! Vương Gia vậy mà xông vào biển lửa rồi, việc này phải làm sao đây, bọn hạ nhân gấp đến độ lòng cũng như có lửa đốt. . . . . .

Ám Ảnh và Ám Dạ thấy Hiên Viên Ngạo vọt vào, chưa kịp suy nghĩ cũng chạy theo Vương Gia đi vào. . . . . .

Hiên Viên Ngạo tránh thoát mấy cây cột bắt lửa, phóng vào phía bên trong phòng: "Vũ Văn Tiểu Tam, nàng ở đâu ?" - Thanh âm hùng hậu vang lên, nhưng không nghe thấy hồi âm, chẳng lẻ nữ nhân kia bị hun hôn mê rồi ? Nghĩ tới lại càng lo lắng!

Đang lúc này, một cây xà trên nóc nhà rơi xuống chỗ hắn, nghiêng người, tránh thoát trong gang tấc, rồi sau đó vọt vào phòng ngủ phóng tìm nữ nhân kia, thần băng cương nghị thành một cái thẳng tắp, trong đầu cũng loạn một đoàn. Nữ nhân, nàng ngàn vạn lần không thể có việc gì, nếu không Bổn vương làm thịt nàng!

. . . . . .

Hoa Mị Ảnh sợ hãi nhìn về bên đó, Vương Gia, Vương Gia tiến vào rồi ! Làm sao bây giờ ! Vương Gia vì người đàn bà kia thế mà tiến vào! Nàng gấp đến độ chạy vòng quanh tại chỗ, nước mắt cũng suýt nữa khẽ khàng đi ra ngoài. . . . . .

Tiểu Nguyệt bị thị vệ lôi kéo, nước mắt ràn rụa như mưa, nhìn theo bóng lưng Vương Gia. Vương Gia, ngài nhất định phải cứu tiểu thư ra nha!

Từng chậu từng chậu nước giội về phía căn phòng đang bắt lửa kia, thời gian Vương Gia đi vào càng lúc càng lâu, khiến trong lòng bọn họ càng lúc càng bất an!

Một lát sau, rốt cục có người đi ra. . . . . .

Chỉ thấy Hiên Viên Ngạo với khuôn mặt đen bẩn, bị Ám Ảnh và Ám Dạ mang đi ra ngoài, sau lưng là một mảng vạt áo đã bị đốt thành đen xì. . . . . .

"Vương Gia, tiểu thư đâu!" - Tiểu Nguyệt vội vàng xông lên trước.

Hiên Viên Ngạo nhìn nàng, nhưng bởi vì sau lưng bị thương tổn đau đớn, cũng không nói một câu nào. . . . . .

Ám Ảnh và Ám Dạ cũng bị thương không nhẹ, khắp trên người đều làvết bỏng. . . . . .

Hoa Mị Ảnh nhìn thấy Vương Gia an toàn đi ra, thở phải một hơi, nhưng ngay sau đó nhìn lại, không nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam đi ra, trong bụng lại càng mừng rỡ! Ha ha ha. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam, Vương Gia thích ngươi thì thế nào chứ, ngươi còn không phải không tránh thoát khỏi cái số chết cháy ! Trời cũng muốn ngươi chết!

Nhìn thế lửa kia càng lúc càng lớn, mà toàn bộ căn phòng đã biến mất ở trong ngọn lửa hừng hực, khóe môi cong lên nụ cười có vẻ thỏa mản. . . . . .

Đang lúc này, ở bên tai của nàng vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Lửa này đốt thật là đượm mà!"

"Đúng vậy a, quả thật rất lớn. Hôm nay đồ tiện tỳ nhà ngươi làm sao lắm mồm như vậy hả ?" Hoa Mị Ảnh đáp xong sau, cảm thấy quái dị bèn quay đầu lại, kết quả là rơi vào một đôi mắt đang tràn ngập nụ cười, chẳng qua là nụ cười này không chạm vào đáy mắt.

"A. . . . . . Ngươi là người hay quỷ ?"- Hoa Mị Ảnh bị dọa sợ, rụt lui một bước, nhìn sang đám lửa phía bên kia, còn ở bên này là một cô gái mặc bộ áo trắng, ở trong màn đêm dường như thật đáng sợ!

"Ngươi thử nói xem ?" - thanh âm có chút âm u khủng bố vang lên, từng bước từng bước đi tới gần nàng ta.

Hoa Mị Ảnh bị dọa sợ đến mất đi ba hồn bảy vía, lớn tiếng thét chói tai: "A. . . . . . A! Vũ Văn Tiểu Tam, ta thật sự không cố ý muốn giết ngươi ! A a! Ta biết sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi, bỏ qua cho ta đi mà!"

"Bỏ qua ngươi ? Người có bỏ qua cho ta không ! Trả lại mạng cho taa a!” – âm thanh u ám lại dẫn theo chút ưu tư vang lên.

"Ta thật sự biết sai rồi, Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi bỏ qua cho ta đi, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa trả cho ngươi ! Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi bỏ qua cho ta đi !" - Hoa Mị Ảnh nói xong, liều mạng lui về phía sau, nhìn cái bóng dáng trắng toát kia mà gương mặt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Nữ tử áo trắng ở trước mặt kia cũng không nói gì, từng bước từng bước tiến tới gần nàng, kìa, nụ cười bên khóe môi cũng khiến cho người ta thấy lông măng dựng đứng, tiếp theo đó lại phát ra một tràng cười "Khà khà. . . . . ." rất kinh khủng. . . . . .

"A! Cứu mạng a! A. . . . . . ! Cứu mạng a! Ai tới cứu cứu ta a! A!" - Nàng ôm đầu, cất cao giọng thét chói tai, lui về phía sau thật nhanh, một mực chạy ra khỏi phiến rừng này, hơn nữa thanh âm cầu cứu kia tức khắc đã thu hút ánh mắt của mọi người tới chỗ này.

"Vũ Văn Tiểu Tam, ta thật sự không mưu tính tìm người phóng hỏa giết ngươi, thật đấy ! Ngươi hãy bỏ qua ta đi !" - Hoa Mị Ảnh nước mắt ràn rụa, bị dọa sợ đến mức gần như thần chí không còn tỉnh táo

. . . . . .

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn về phía bên này, kia vốn là cái người mà bọn họ cho là đã gặp bất trắc, giờ phút này đang mặc quần áo lót trong màu trắng, một đầu tóc đen dài đến thắt lưng xõa ở bên hông, ở trong bóng đêm thật là có một chút mùi vị kinh khủng . . . . . .

Híc, không phải là vương phi hẳn đã táng thân trong biển lửa sao ?

Còn có Mị phu nhân vẫn đang thét chói tai kia nữa, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ ?

Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn thấy tiểu thư nhà mình, suýt nữa quá vui mừng mà phát khóc ! Chạy tới thật nhanh, đem trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài của nàng đánh giá một hồi: "Tiểu thư, người không bị làm sao à! Hù chết Tiểu Nguyệt rồi !"

Dứt lời liền ôm Vũ Văn Tiểu Tam rồi lớn tiếng khóc lên: "Hu hu hu. . . . . . Tiểu thư, người hù chết Tiểu Nguyệt rồi ! Nếu người chết, Tiểu Nguyệt phải làm sao bây giờ a! Huh u hu. . . . . ."

Vũ Văn Tiểu Tam vuốt ve cái lưng của nàng ấy: "Được rồi! Được rồi! Tiểu thư nhà các ngươi phúc lớn mạng lớn, ta sao có thể có chuyện gì được!"

Nói xong, thì có chút kinh ngạc nhìn đến Hiên Viên Ngạo, Ám Ảnh và Ám Dạ chủ tớ ba người kia dường như bị thương không nhẹ. Giở trò quỷ gì thế ? Không phải là phòng của nàng cháy rồi sao sao ? Tại sao bọn họ bị bỏng vậy ? Ặc, chẳng lẻ ba người bọn hắn hôm nay trong lúc muốn lẻn vào tẩm cung của nàng, định gây bất lợi đối với nàng, cho nên rất không may liền bị đốt cháy ?

Khả năng này không nhiều đi ? Thật là kỳ quái!

Hiên Viên Ngạo nhìn nàng chăm chú, con mắt lạnh thế nhưng bị nhiễm vào chút ý cười. Vừa nãy đi vào, tuy là Ám Ảnh cùng Ám Dạ có lôi kéo hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì xông ào vào phòng ngủ của nàng, nhìn kỹ lại thấy gian phòng không có ai, khi chạy đến giường của nàng, cho là nàng đang ở trên giường, đúng lúc này có một cây cột trên xà nhà nện xuống, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, liền lấy thân che lên chăn, bị đập một cái thật mãnh, nhưng sau đó vén chăn lên để nhìn, bên trong không có gì cả ! Nếu không phải Ám Ảnh và Ám Dạ đều ở đó, có lẽ hắn đã không ra ngoài nổi !

Đang lúc không nhìn thấy nàng ở bên trong nhà, hắn đã bị Ám Ảnh và Ám Dạ mang đi ra ngoài, lòng tràn đầy lo lắng, thời khắc này nhìn thấy nàng đang bình yên vô sự, phút chốc thấy nhẹ nhõm. Giờ khắc này hắn mới hiểu rõ, trong lúc vô tình nữ nhân này đã chiếm bao nhiêu phân lượng trong lòng của mình !

Hoa Mị Ảnh kia mới biết được thì ra đó là người, không phải là quỷ, đang muốn nói gì đó để che dấu hành động mới vừa rồi của mình, đã bị lãnh ý trong cặp mắt băng giá của Hiên Viên Ngạo nhìn thấy, toàn thân run lên. . . . . .

Thân dưới mềm nhũn, quỳ gối xuống, mới vừa rồi cái gì nàng cũng đều khai, tự mình khai, hiện tại dù nàng nói thế nào cũng không có ai tin tưởng nàng được !

Hiên Viên Ngạo nhìn Hoa Mị Ảnh, đang muốn nói cái gì đó, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, mất đi ý thức. . . . . .

"Vương Gia!" tiếng gọi của Ám Ảnh.

"Vương Gia!" . . . . . .

. . . . . .

"Vương gia, phòng của tam vương phi cháy rồi!" Đình Vân thành khẩn khaii báo với Vương gia nhà bọn hắn, muốn nhìn xem biểu tình gấp gáp của người nào đó

Quả nhiên, đang nằm trên giường, nam tử tung mình ngồi dậy, không còn kịp mang giày mặc quần áo nữa, cứ mặc quần áo trong trực tiếp chạy ra ngoài!

"Vương Gia, nàng không có chuyện gì!" sau gáy Đình Vân treo lên một giọt mồ hôi khổng lồ, nhìn theo bóng lưng màu trắng kia. Người này chạy cũng quá nhanh đi ! Người khác không biết còn tưởng rằng là phòng của Vương gia cháy cơ đấy, cho nên hắn đang chạy trối chết!

Bóng dáng màu trắng dừng lại, quay đầu, trên dung nhan tuyệt sắc tràn đầy vẻ lo lắng: "Nàng có bị bỏng không? Có bị dọa sợ không ? Có phải bị. . . . . ."

"Không có ! Không có ! Không có gì cả !" - Đình Vân bất đắc dĩ mở miệng, nhìn Vương Gia nhà bọn họ gấp đến độ gần như thần chí không tỉnh táo nữa

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hiên Viên Vô Thương mới trấn định lại một chút, một lát sau rốt cục khôi phục bình thường, chuẩn bị đạp bước trở về phòng, mới đi được một bước, sắc mặt cứng đờ, có chút âm thầm chịu đựng, đứng bất động. . . . . .

Đình Vân cho là hắn phát độc, ngay lập tức tiến lên: "Vương Gia, ngài sao vậy?"

"Nói cho những kẻ hạ nhân kia, nếu còn quét dọn đình viện không sạch sẽ nữa, thì mau cút ra khỏi Hi vương phủ!" – Trên dung nhan hoa đào đều là sự tức giận, cùng thần sắc ghét bỏ.

Lúc này Đình Vân mới nhìn xuống dưới đất, phát hiện ra vết máu rõ ràng, chân của Vương Gia nhà bọn họ. . . . . .

Đình Vân giúp Hiên Viên vô Thương rút mảnh sứ vỡ ra khỏi lòng bàn chân, sau khi bôi thuốc lên vết thương, trong lòng thấy vô cùng thấp thỏm, Vương Gia nhà bọn họ thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên khắp vương phủ đều để ý tới mức một hạt bụi nhỏ cũng không dính nhiễm, kết quả là, duy chỉ có hôm nay không đi giầy, vừa đi ra ngoài liền giẫm lên mảnh sứ vỡ! Hắn thật sự lo lắng cho người hầu đã quét dọn sân hôm nay!

Trên giường, nam tử tuyệt mỹ mày kiếm mặt nhăn dính sát vào nhau, vẻ mặt chán ghét vô cùng nhìn mảnh sứ vỡ trong tay Đình Vân, trong mắt hừng hực lửa giận suýt nữa thiêu đốt bàn tay của Đình Vân!

Mỗ ám vệ run lên, ngay lập tức ném mảnh sứ vỡ kia ra ngoài. . . . . . Vương gia nhà bọn họ từ trước đến giờ luôn bày mưu nghĩ kế, gặp chuyện đều không sợ hãi, phản ứng của ngày hôm nay thật sự khiến hắn không biết phải hình dung như thế nào về nội tâm rối rắm của mình!

Cái gì cũng không hỏi, giày cũng không xỏ, trực tiếp chạy ra bên ngoài, bị mảnh sứ vỡ ghim vào chân sau đó còn không phản ứng, chờ hắn nói “tam vương phi không có chuyện gì”, Vương gia đi một bước mới phát hiện chân của mình bị thương, thật là. . . . . .

Đang nghĩ tới đó, thì giọng nói rất hấp dẫn của Hiên Viên Vô Thương vang lên: "Tình hình như thế nào?"

"Lúc ấy Thuộc hạ ở bên ngoài tẩm cung tam vương phi để bảo vệ nàng, sau lại nhìn thấy mấy bóng dáng lén lén lút lút, đi đế tưới dầu hỏa rồi đốt lửa. . . . . ." - Vốn là Liên Sương có trách nhiệm bảo vệ, nhưng xế chiều hôm nay Liên Sương ôm bắp đùi của hắn, cầu xin hắn hồi lâu, nói tối nay hãy để gã và hắn cùng bảo vệ tam vương phi đó, trong lòng hắn vốn cũngg tràn đầy sự không cam nguyện, nhưng nhìn gã đáng thương như vậy, xét thấy tình nghĩa huynh đệ, hắn m ềm lòng đáp ứng, cho nên. . . . . .

Nói tới đây, này nam tử tuyệt mỹ khữ nhíu đôi long mày kiếm, ánh mắt tập trung vào hắn, chờ đoạn sau. . . . . .

Cả người Đình Vân run lên, tự nhiên biết ánh mắt này của hắn đại biểu cho cái gì rồi ! Đại biểu là nếu như hắn không thể giải thích hợp lý, tại sao mình không ngăn hành động phóng hỏa của bọn họ, kết quả của hắn sẽ phi thường thê thảm!

Giờ phút này này trong bụng Hiên Viên Vô Thươngg đều là kinh hoàng, nếu như hắn không phái người bảo vệ nàng, vậy tối nay. . . . . .

"Thuộc hạ không ngăn lại, là bởi vì tam vương phi không có ở trong tẩm cung !" - Hắn nói xong mà khóe miệng cũng co quắp.

"Không ở trong tẩm cung ? Nàng ở đâu hả ?" - Đã đã trễ thế này, không có lý do gì lại không ở trong tẩm cung ! Trên dung nhan tựa hoa đào hiện ra lờ mờ nghi ngờ.

Trên đầu Đình Vân lấm tấm mồ hôi hột, nói ra nguyên do: "Lúc ấy, thuộc hạ ở nóc phòng, đột nhiên nghe thấy bên trong cung điện có tiếng chửi rủa, là tam vương phi nói: ‘Tiểu Nguyệt đáng chết, lại đem xí trù ( cổ đại dùng để đi nhà cầu , còn gọi là xí giản) vào! Tức chết ta mà!’, sau đó tức giận phì phò đẩy cửa ra, đi đến nhà vệ sinh của tam vương phủ, thuộc hạ phái người đuổi theo bảo vệ, nàng đi ra ngoài không bao lâu, thì mấy người phóng hỏa đã đến rồi!"

Hắn không thể không nói, vận khí của tam vương phi kia thật sự là quá tốt, vừa đúng lúc đi lên nhà xí, hơn nữa nguyên nhân là do Tiểu Nguyệt đã mang xí trù bỏ vào, vận khí tốt đến mức đó, thật là ông trời đặc biệt ưu đãi!

Quả nhiên hắn vừa nói xong, sau đầu Vương Gia nhà bọn họ cũng mơ hồ có mồ hội chảy xoẹt qua. . . . . .

"Lúc sau Tam vương phi trở về, đúng lúc gặp mấy tên tặc ranh đốt lửa, hơn nữa rất là không khéo nghe thấy được bọn họ nói chuyện với nhau, thì đã đánh nhau một trận với bọn hắn, còn trói lại ném ở bên trong uyển của vương phủ, tiếp theo đó đi đến trong rừng giả bộ ma quỷ dọa người, để cho kẻ chủ mưu phóng hỏa Hoa Mị Ảnh tự khai hết hành động của mình !" - Đình Vân càng nói càng là cảm thấy im lặng. Tại sao lại khéo như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì đời trước của tam vương phi là họ hàng thân thích của ông trời?

Hiên Viên vô Thương sau khi nghe xong, khẽ cười một tiếng, giả bộ quỷ dọa người, thật đúng là tác phong của nàng !

"Còn có. . . . . ." - Đình Vân có chút do dự, không biết nên nói hay không nên nói.

Nam tử tuyệt mỹ ngẩng đầu lên, nhìn hắn chăm chú: "Còn có cái gì ?"

Suy nghĩ một chút hay là cứ nói thì tốt hơn, cho dù chuyện này không liên quan đén tam vương phi, chuyện Tam vương gia bị thương, bọn họ cũng có thể nói cho Vương Gia mà! Cho nên: "Tam vương gia vọt vào biển lửa cứu tam vương phi, bị thương hôn mê !"

Hiên Viên Vô Thương vừa nghe xong, trong lòng có chút bối rối, vội vàng mở miệng: "Ngạo có chuyện gì hay không?"

"Sau lưng bị nện, da bỏng mất mấy mảng, thương thế có chút nặng, bất quá thần y đã tới, cho nên vấn đề không có gì nghiêm trọng, nói là tu dưỡng một thời gian ngắn thì tốt thôi, nhưng mà hiện nay còn chưa tỉnh lại!"

Đình Vân báo cáo nốt chuyện tiếp theo sau, trong bụng lại có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ Vương Gia dù bối rối cũng không biểu hiện ở trên mặt, chỉ có đối mặt với chuyện tình về tam vương phi, thì mới đem tâm tư biểu hiện ra, vì sao vừa nghe thấy chuyện của Tam vương gia, cũng không có bộ dạng hoảng hốt như vậy?

Lập tức, hắn liền có được đáp án, chỉ thấy khóe môi của nam tử tuyệt mỹ như Hoa anh đào khẽ cong lên một nét cười, tự nhủ: "May là không có gì đáng ngại, nếu Ngạo vì cứu Tam nhi mà xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đó, Tam nhi thương cảm Ngạo suốt cả đời!"

Lời này vừa thốt ra xong, khóe miệng Đình Vân bất chợt co quắp. Vương Gia, có người nào làm hoàng thúc như ngài không, ta biết làm sao đấy? Xảy ra chuyện như vậy, trước không lo lắng an toàn cho cháu của ngài, thế mà lại nghĩ ra cái vấn đề này sao? !

"Lui ra đi, ngày mai đem Tuyết Liên bảy màu do Bổn vương lấy được vài ngày trước đó, đưa đến cho Ngạo bồi bổ thân thể !" - Hiên Viên Vô Thương nói xong, liền nằm ở trên giường, chẳng qua là trong lòng có chút uất ức khó chịu, xem ra tam vương phủ thật sự không an toàn, hắn sẽ phải nghĩ biện pháp để Tam nhi đổi lại chỗ ở thôi !

Đình Vân vừa nghe, mới cảm giác được an ủi một chút, Vương Gia cũng không quá mất nhân tính, Tuyết Liên bảy màu hàng năm chỉ kết một đóa, đã là bán được ía trên trời, hoặc là nói có tiền cũng không mua được. Cứ như vậy mà cho Tam vương gia, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm chú cháu !

Cho nên đáp một tiếng "Dạ!" , liền đi ra ngoài cửa, đi vài bước, nghe thấy thanh âm của Vương Gia nhà bọn họ vang lên: "Chờ xem Ngạo xử lý Hoa Mị Ảnh kia như thế nào đây!" - Nếu Ngạo xử lý không tốt, hắn không ngần ngại hỗ trợ xử lý đâu!

"Dạ!" Đình Vân nói xong cũng lui ra ngoài.

Ra khỏi cửa, đóng lại cửa phòng Hiên Viên Vvô Thương, trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm chút vết bẩn khóc lóc tả tơi, khi đó, nha hoàn kia cho là tam vương phi xảy ra chuyện, giống như muốn nổi điên chạy về phía biển lửa, cũng là một nha đầu chân thành, nếu Vương Gia bọn họ ở trong biển lửa, hắn cũng sẽ không chần chừ lựa chọn phóng vào trong biển lửa.

Nghĩ tới này tình cảm trong lòng bỗng chốc hỗn loạn, nói không rõ là cảm giác gì, thậm chí nhớ tới gương mặt nàng ấy khóc lóc tả tơi, đáy lòng có chút khó chịu, chợt , cảm thấy hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu, hắn nghĩ tới những thứ này làm cái gì ? Không phải là bởi vì. . . . . . Lại muốn nghĩ tới lời của Liên Sương lúc ấy. . . . . . tiếp đó, mỗ ám vệ điên cuồng vò đầu, làm sao có thể! Nhất định là bởi vì hắn cảm thấy nàng cũng rất chân thành, cho nên mới có sự tán thưởng mà thôi! Đúng vậy! Nhất định là như thế!

Nghĩ tới đó liền vận khởi khinh công bay trở về tam vương phủ, tiếp tục thi hành nhiệm vụ. . . . . .

Cách đó không xa, có hai người nhìn thấy cái kẻ đang đứng trước cửa Vương Gia mà không biết suy nghĩ điều gì, sau đó lại điên cuồng vò đầu, tiếp đó lại nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt của bọn họ. . . . . .

Giọng nói có chút khản khan vang lên: "Liên Hoa này! Ngươi đoán hắn đang nghĩ cái gì ?"

Nam tử ở bên cạnh trong ánh mắt lấp lánh lạnh lùng, hiện lên mỗi nghi ngờ, sau đó thành thật nói ra: "Không biết!"- Hắn làm sao có thể biết Đình Vân đang suy nghĩ gì được.

"Ha ha. . . . . . Ngươi không biết, nhưng ta biết ! Hôm nay cái vụ cháy nhà kia, nha đầu bên cạnh tam vương phi được gọi là Tiểu Nguyệt đã phát điên xông lên hướng vào trong biển lửa, may mà được thị vệ kéo lại, ngươi không biết cái gã Đình Vân kia lúc ấy sắc mặt bỗng nhiên gấp gáp ! Ta hỏi hắn, hắn còn cố sống cố chết không thừa nhận! Ha ha ha. . . . . ." - Liên Sương cười thật thoải mái.

Hồi lâu cũng không nghe thấy giọng nói của Liên Hoa truyền đến, có chút buồn bực quay đầu lại nói: "Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"

"Ngươi là nam nhân hả !" – Thâm ý là: thị phi có cái gì tốt mà hỏi thăm chứ! - "Còn nữa, ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi nên đi đến tam vương phủ, bảo vệ tam vương phi sao?"

Liên Sương nghe xong nửa câu đầu của hắn, có chút lúng túng sờ sờ lỗ mũi, nghe tiếp nửa câu sau thì: "Ha ha. . . . . . Ta thật vất vả thừa dịp Đình Vân trở lại đó, tại sao phải đi đến đó chứ, dù sao có hắn ở đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!" Chờ sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nói hết chuyện đã xảy ra cho Tiểu Nguyệt xong, cái miệng Tiểu Nguyệt hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Không thể nào đi ! Ông trời đã quá ưu đãi với tiểu thư đi ?

Một lát sau, mỗ thị nữ chẳng biết xấu hổ mở miệng: "Tiểu thư, cô nên cảm tạ em, nếu không phải hôm nay em quên cấm xí trù đến để cô phải chạy vào nhà xí, có lẽ cô đã gặp bất trắc rồi !"

Nàng là nha hoàn nhất đẳng của tiểu thư, những chuyện này vốn là chuyện do nha hoàn tam đẳng xử lý, nhưng mà thân là nha hoàn nhất đẳng, nàng cũng không muốn phức tạp chuyện xí trù, hai người Thanh Trúc và Đông Mai kia gần đây cũng không biết đã đi đâu rồi, cho nên chuyện xí trù dĩ nhiên là chỉ có một mình nàng để làm rồi !

Nói ra thì, nàng cũng chưa từng quá chú ý những vấn đề này, trước kia đều là kẻ dưới xử lý là được rồi, hôm nay, ha ha. . . . . . Được rồi, đúng là nàng đã sơ sót !

Vũ Văn Tiểu Tam nghe xong câu nói của nàng ấy, trên mặt treo nụ cười rực rỡ rất không bình thường, quay đầu nhìn nàng: "Đúng ! Ta đây có cần phải cảm động đến mức khóc rống lên, nước mắt tèm lem hay không ?"

Mỗ thị nữ cao hứng không chú ý tới thần thái không bình thường kia của nàng, ngây ngốc gật đầu . . . . . .

Tiếp theo, một ngón tay gõ lên đầu của nàng: "Chưa gặp chuyện không may đó là vì tiểu thư nhà ngươi có vận khí tốt ! Ta có đức hạnh, phẩm chất cao thượng, ta hành thiện tích đức, ta quảng kết thiện duyên, cho nên có thần Phật phù hộ ! Ngươi ấy à, nếu lần sau còn quên bảo người đem xí trù cho ta, lần sau ta sẽ đem phân để trên giường của ngươi!"

Vũ Văn Tiểu Tam không có chút ngượng ngùng nào hết, nghênh ngang tự khen ngợi bản thân một phen, rồi sau đó cũng không có nửa điểm cảm thấy ác tâm uy hiếp Tiểu Nguyệt một phen, trực tiếp làm cho đầu Mộ Vân Dật đầy mồ hôi hột, quay mặt sang nhìn nàng. . . . . .

Vương phi này của Ngạo thật sự là quá kỳ quái đi ? Khi hắn tới, lúc ấy vẻ mặt nàng còn lo lắng hỏi Ngạo có đáng ngại hay không, sau khi hắn nói không có chuyện gì, nàng giống như hoàn toàn không có chuyện Ngạo bị thương, ở bên đó nói chuyện phiếm cùng Tiểu Nguyệt!

Nói ra thì, một nữ nhân bình thường, sau khi phu quân xảy ra chuyện như vậy, nàng hẳn nên tới đây biểu đạt một chút sự quan tâm chứ ? Thời điểm băng bó cũng nên vội vàng muốn hỗ trợ chứ nhỉ ? Vậy mà đang ở đó không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, còn chẳng biết xấu hổ tự biên tự diễn, lại còn cãi nhau ầm ỉ, khiến cho gian phòng không yên lặng, ảnh hưởng quá trình trị liệu của hắn!

Ban đầu không phải nàng sống chết khăng khăng muốn gả cho Ngạo ư ? Hiện tại vì sao lại thành ra bộ dáng này ?

Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời, trợn trắng mắt, tiểu thư cũng thật sự ác tâm đi ? Mang phân lên giường của nàng ? Muốn nôn. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, trông thấy Mộ Vân Dật nhìn nàng, bộ dáng tàn bạo kia lập tức biến mất không thấy dấu vết nữa, bày ra một bộ dạng "Ta rất là thục nữ" nhìn hắn. . . . . .

Khóe miệng của mỗ thần y co quắp, có phần im lặng quay đầu tiếp tục băng bó cho Hiên Viên Ngạo, là chính bản thân hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân! Người này quả thực chính là bệnh thần kinh! Sao Hắn lại quên mất biểu hiện của nàng ở hội thi thơ hôm đó cơ chứ!

Đợi băng bó xong, liền hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Mấy ngày nay không được để Ngạo dính nước, còn có. . . . . ."

Nói tới đây, đã bị mỗ nữ cắt đứt: "Ai ui, chuyện này không nên nói với ta nữa, nói cho bọn họ biết là được rồi!" – Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía thị tỳ bên giường Hiên Viên Ngạo, cùng hai ám vệ cũng bị thương không nhẹ, còn có quản gia của vương phủ kia nữa.

Ám Ảnh có chút bất mãn nhìn sang Vũ Văn Tiểu Tam. Mặc dù nói cuộc sống hàng ngày của Vương gia vẫn là do bọn họ xử lý, quả thật vương phi không tham dự vào, nhưng mà hôm nay, Vương gia bị thương cũng là vì vương phi, vương phi vậy mà còn cực kỳ khẩn cấp muốn phủi sạch quan hệ ! Một chút ân tình cũng không có được!

Hai thị tỳ này chính là Đông Mai và Thanh Trúc biến mất đã lâu, hai người và Quản gia kia đều không hẹn mà cùng hung hăng nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiểu Tam!

Mộ Vân Dật cũng vì huynh đệ tốt đang nằm ở trên giường mà sâu sắc cảm thấy không đáng!

Nghĩ tới đó nên cũng không quan tâm đếnVũ Văn Tiểu Tam nữa, thẳng hướng về phía quản gia cùng hai thị tỳ kia dặn dò, sau đó nhìn qua vết thương của Ám Ảnh và Ám Dạ, cũng không phải là rất nặng, cho nên chẳng qua chỉ cho bọn họ chút thuốc, băng bó cho bọn họ, sau đó sẽ sai dược đồng dâng cái hòm thuốc lên theo hầu mình cùng rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng dáng màu trắng xuất trần kia mà ngẩn người, cái bóng lưng này làm cho nàng đang nhớ lại người nào đó.

Ai, dường như đã hai ngày không thấy hắn, nàng không gặp được hắn, lại còn có hai nữ nhân liều mạng nghĩ ra hết thảy biện pháp chỉ muốn gặp được hắn, trong lòng càng thêm có cảm giác phiền muộn!

Nhìn qua nam tử lãnh ngạotrên giường kia, nằm lỳ ở trên giường, còn không chịu tỉnh lại, khuôn mặt kia bình thường khiến nàng cảm thấy đáng ghét vô cùng, hôn mê không có bất kỳ biểu cảm nào, dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo giờ phút này thoạt nhìn lại có chút khả ái, nàng không nghĩ tới người này thời điểm không phát hỏa, rống giận với nàng cũng rất đẹp trai nha!

Cho nên, một câu lầm bầm lầu bầu nói ra, khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt: "Nếu hắn có thể cứ nằm ngủ mãi như vậy thì tốt quá!" - Thật sự là rất đáng yêu!

Nhưng mà lời của nàng vừa thốt ra, đã bị mọi người hiểu lầm, năm người bên kia toàn bộ quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm nàng, Vương gia vì cứu nàng lâm vào hôn mê, nàng lại nói lời như thế! Lấy oán trả ơn!

Tiểu Nguyệt cũng rất không đồng ý nhìn tiểu thư nhà nàng. Tại sao có thể nói như thế được chứ ! Bất quá nói ra, đến bây giờ nàng vẫn không suy nghĩ được rõ ràng, tại sao Vương gia phải liều mạng xông vào cứu tiểu thư.

Nhìn nhìn ánh mắt của bọn họ, Vũ Văn Tiểu Tam chợt khựng lại, lúc này mới kịp phản ứng mình vừa nói sai rồi, sau đó nuốt một chút nước miếng, hi hi cười khúc khích một tiếng, mở miệng: "Các ngươi từ từ chơi, bổn vương phi đi trước!"

Sau khi nói xong chạy trốn thật nhanh ra ngoài, Tiểu Nguyệt vội vàng đuổi theo, đi vài bước, Vũ Văn Tiểu Tam mới phát hiện một vấn đề nghiêm túc: "Tiểu Nguyệt, ta ngủ ở đâu hả ?" - Phòng của nàng bị đốt, hiện tại vẫn là hơn nửa đêm, cũng không thể không ngủ sao ?

Cái này, Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu: "Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết !" - Nàng cũng không thể để cho tiểu thư đến ở gian phòng của nàng nhỉ ? Hơn nữa tiểu thư mới vừa nói câu nói kia, đắc tội với mấy người trong phòng kia, bọn họ đều là quản sự của vương phủ, xem chừng cũng không còn có người sẽ an bài phòng cho tiểu thư rồi.

Nhớ tới tiểu thư nhà bọn họ mới vừa nói ra..., kết hợp với biểu hiện hiện tại của nàng, khóe miệng mỗ thị nữ xệ xuống, mở miệng hỏi thăm: "Tiểu thư, cô có thể nói cho em biết cô đang nghĩ gì được không ? Vương gia vì cứu cô thành ra như vậy, vì sao giống như cô thật sự một chút cũng không có cảm động vậy!"

"Cũng là bởi hắn vì cứu ta mới có bộ dạng này, cho nên ta không thấy cao hứng, ngươi còn muốn ta như thế nào hả ? Hơn nữa, ta vừa không có ở trong phòng đó, hắnđâu cần chạy đến gào thét một hồi đâu!" – Kể ra thì nàng mỗi ngày chỉ mong ngóng con heo kia gặp bất trắc, nhưng nếu hắn là vì cứu nàng, cuối cùng gặp phải bất trắc, nàng cũng không phải không biết xấu hổ !

Nuốt một chút nước miếng, nàng còn muốn thật cao hứng sao ?

"Tiểu thư kia, ngươi có biết tại sao Vương Gia phải cứu ngài không !" - Hơn nữa còn là mạng cũng không muốn lao vào trong biển lửa! Cái vấn đề này bọn ta đã nghĩ nửa ngày rồi, đúng là nghỉ không ra mà.

Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe nàng nói như vậy, lông mày nhíu lại, hình dáng suy tư, ôi chao thật là , ai, ôi, quan hệ giữa nàng với con heo kia ầm ĩ bế tắc như thế, tại sao hắn còn nhiệt tâm cứu nàng như vậy nhỉ ? Suy nghĩ về những ngày gần đây hắn có đủ loại phản ứng không bình thường, cho nên mang theo nghi ngờ, mở miệng: "Chẳng lẻ hắn rốt cục phát hiện tiểu thư nhà các ngươi là ta đây rất ưu tú, sau đó hết sức nghiêm túc, sâu sắc, nhận ra không phải là ta thì không thể, không cách nào tự kềm chế đã yêu ta chứ ?"

Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua một dòng mồ hôi lạnh, khinh bỉ nhìn bằng một con mắt, ăn ngay nói thật : "Tiểu thư à, em cảm thấy khả năng này không nhiều!"

"Ta cũng vậy, cảm thấy không thể nào !" - Lần này nàng cũng không mù quáng tự tin nữa, ý đồ của tên kia nhiều lần rõ ràng muốn giết nàng như vậy, làm sao có thể thích nàng chứ ! Tuyệt đối không thể nào !

"Vậy ngươi nói hắn là vì cái gì ?" - Vũ Văn Tiểu Tam nghi ngờ hỏi, bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhớ tới nội dung kịch, tiểu thuyết trước kia đã xem, vẻ mặt hưng phấn mở miệng với Tiểu Nguyệt, "Chẳng lẽ là sau lưng của ta có một bộ bản đồ cất giấu kho báu, chỗ cất giấu chôn vô số trân bảo quý hiếm, người lấy được kho báu sẽ lấy được thiên hạ, mà hắn muốn lấy được khoản tài phú cực lớn này, cho nên chạy tới theo đuổi quan hệ thân cận hơn, sau đó lại lo lắng ta chết, kho tàng cũng chưa có, cho nên dù liều mạng vẫn muốn cứu ta ? Ôi chao, nhất định là như vậy rồi! Tiểu Nguyệt, mau! Mau! Mau! Nhanh nhanh giúp ta xem một chút, sau lưng của ta có bản đồ kho báu hay không !"

Mỗ nữ nói xong vui sướng thích thú xoay người lại, đưa lưng về phía Tiểu Nguyệt, nàng làm sao lại quên rằng rất nhiều nữ chủ xuyên qua sau lưng đều sẽ có. . . . . .

Phía sau đầu Tiểu Nguyệt chảy xẹt qua một đống mồ hôi, tiểu thư suy nghĩ cái gì thế? Bản đồ kho báu? Kho báu? Nàng đang nằm mơ hả ? !

"Ai ôi, nhanh lên một chút, giúp ta xem có hay không đi ! Nhanh lên một chút đi !" -Thấy nàng ấy chậm chạp bất động, Vũ Văn Tiểu Tam rất là gấp gáp mở miệng.

"Tiểu thư, sau lưng của cô không có bản đồ kho báu!" - Bất đắc dĩ mở miệng.

"Ngươi không nhìn làm sao biết được hả ?" - Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt sang, rất mất hứng mà nhìn nàng ấy.

"Tiểu thư, em hầu hạ cô đã nhiều năm như vậy, ngay cả sau lưng cô có bản đồ kho báu hay không mà cũng không biết sao?" - Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời, trợn trắng mắt.

Ặc. . . . . . Điều này cũng đúng, dường như khi nàng tắm rửa cũng là Tiểu Nguyệt hầu hạ, Tiểu Nguyệt không có lý do gì không biết sau lưng nàng có hay không cóbản đồ kho báu!

Tiếp đó, ánh mắt lại sáng ngời, nàng trước kia còn xem tiểu thuyết, bản đồ kho báu sau lưng nữ chủ xuyên không, phải phá tấm thân xử nữ mới có thể hiện ra, chẳng lẻ bản đồ kho báu sau lưng nàng cũng thế hả ?

Nếu là như vậy thì có chút phiền toái ! Nàng có nên vì kho báu mà lập tức tìm Thương Thương phát sinh một chút quan hệ hay không đây ? Sau khi có được bản đồ kho báu rồi, tìm ra kho báu, nàng chính là một người phát đại tài rồi ? Ừ! Đáng để suy nghĩ!

Tiểu Nguyệt thấy vẻ mặt nàng trầm tư suy nghĩ, chỉ cho là nàng đang suy nghĩ Vương gia kỳ lạ tại sao muốn liều chết cứu nàng, cho nên cũng không hỏi nhiều.

"Tiểu thư, ngươi có nghĩ khuya hôm nay rốt cuộc ngủ nơi nào đây?"

Híc, những lời này khiến cho người nào đó đang gang sức suy nghĩ chợt thay đổi sắc mặt. Đúng vậy a, hôm nay nàng ngủ ở nơi nào chứ ? Trong đầu đột nhiên xuất hiện tới cái giường lớn của Hiên Viên Ngạo, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại, nếu không nàng đi vào ném hắn ra khỏi giường, sau đó nàng vào nằm ngủ nhỉ ? He he. . . . . . Cái chủ ý này không tệ!

Cho nên. . . . . ."Ừ đúng, chúng ta đến đó ngủ !" - Nói xong liền nghênh ngang đi tới gian phòng của Hiên Viên Ngạo.

Tiểu Nguyệt hoảng sợ nhìn bóng lưng của nàng, không phải chứ ? Tiểu thư muốn ngủ cùng Vương gia sao ? Trong bóng tối, còn có một người hoảng sợ khi nhìn thấy bóng lưng của Vũ Văn Tiểu Tam, không được, hắn phải lập tức quay trở lại nói cho Vương gia biết!

Khi Vũ Văn Tiểu Tam một lần nữa bước vào phòng Hiên Viên Ngạo, mấy người hầu đều có phần kinh ngạc nhìn nàng. Quay trở lại làm cái gì ? Hay muốn nguyền rủa cho Vương gia chết?

Vũ Văn Tiểu Tam quan sát bọn họ, cười he he một tiếng : "Bổn vương phi nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Vương gia vì cứu bổn vương phi bị thương thành ra như vậy, bổn vương phi hẳn là nên chiếu cố hắn cho tốt, vì vậy bổn vương phi đã trở lại rồi !"

Nghe nàng vừa nói như thế, nét mặt của mọi người khẽ khàng dịu lại, Thanh Trúc mở miệng: "Không cần làm phiền vương phi, có nô tỳ chiếu cố là được rồi!"

"He he. . . . . . Không phiền đâu, không phiền đâu ! Cứ giao cho bổn vương phi đi! Vương gia cứu bổn vương phi, nói ra cũng hi vọng bổn vương phi ở chỗ này chiếu cố hắn, các ngươi lập tức lui ra đi, bổn vương phi tới chăm sóc là được!" - Vũ Văn Tiểu Tam treo lên nụ cười khiến người ta vừa nhìn cũng biết là có vấn đề.

Mấy người đó hai mặt nhìn lẫn nhau, càng không dám để cho một mình nàng lưu lại chiếu cố Vương gia.

"Được rồi, lời của bổn vương phi mà các ngươi cũng không nghe sao ?" - Nói không thông liền mượn thân phận trấn áp người.

Việc này. . . . . . Bọn họ mặc dù cực đọ không yên lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài. Tiểu Nguyệt ở ngoài cửa kiễng chân nhìn bên trong đầy mong mỏi, cũng không biết buổi tối tiểu thư có thể làm ra cái gì chuyện kinh khủng không nữa, haiz. . . . . . Thật khiến nàng sợ hãi mà!

Mọi người đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chăm chú cái người đang hôn mê trên giường, nghênh ngang tiêu sái đi tới, đưa tay véo véo khắp cả khuôn mặt của hắn, tự nhủ: "Hiên Viên Ngạo, ngươi nha, gần đây tại sao lại thế hả? Có phải bị cái gì kích thích hay không? Haiz. . . . . . Hài tử đáng thương, xem ra ngươi bị kích thich không nhẹ, ta cũng không quá đành lòng nhẫn tâm mà thương tổn ngươi!"

Nói xong thu tay lại, nhìn ngó chỗ trống giữa giường của hắn, được rồi, nàng ngủ một đêm ở chỗ này, vẫn là không nên ném hắn ra khỏi giường, tiểu tử này bệnh thần kinh đã không nhẹ rồi, nếu lại bị nàng ném xuống, có thể sẽ té ngã xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn mất, Vũ Văn Tiểu Tam nàng là một người thiện lương mà!

Nghĩ tới đó, liền bò lên giường, ngủ ở bên cạnh hắn, việc này trong lòng lại có chút thấp thỏm bất an, có thể sáng sớm ngày mai nàng chưa tỉnh ngủ, cái tên này tỉnh trước, sau đó thừa dịp nàng chưa tỉnh ngủ, làm ra một chút chuyện bất chính với nàng hay không? Việc này. . . . . .

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng bò dậy, khuôn mặt phòng bị nhìn hắn, nếu là như vậy nàng có thể bị thua thiệt lớn ! Cho nên. . . . . . Mỗ nữ xuống giường, cầm lấy một bình hoa, đứng ở bên giường hắn, do dự một hồi lâu, nếu không ta đập xuống đầu của hắn, để cho hắn hôn mê thêm một lát nhỉ ? Nhưng nhìn nhìn dung nhan đang ngủ xem có chút khả ái, nàng do dự hồi lâu, vẫn là không xuống tay được!

Ai! Thật là nhức cả bọng trứng! Việc này phải làm sao bây giờ!

Nổi giận đùng đùng, lại đem bình hoa cất kỹ, ngồi ở bên giường của hắn, nhíu lông mày, dưới đáy lòng tự tra vấn hỏi thăm bản thân, tại sao ta lại thiện lương như vậy chứ?

Một cái tay bám lấy cằm, nhìn mặt Hiên Viên Ngạo, da không tệ, một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, hình dáng lông mày cũng rất đẹp mắt, môi mỏng cũng tương đối gợi cảm, mỹ nam! Cực phẩm mỹ nam!

Vù vù. . . . . . Cảnh sắc trước mắt càng ngày càng mông lung, quá buồn ngủ. . . . . . Cho nên mỗ nữ vừa ngã vào trước giường của hắn, chìm vào giấc ngủ. . . . . .

Không lâu sau, một đôi giày màu trắng rơi vào trong điện, trong đôi mắt tà mị hoa đào đều ẩn chứa tức giận, nha đầu chết tiệt kia, lại muốn ngủ cùng Ngạo, nếu là ngủ thật, hắn phải làm sao bây giờ ?

Giương mắt vừa nhìn tới, Ngạo hôn mê chưa tỉnh, nha đầu kia canh giữ ở giường của hắn, ngủ thiếp đi, mày kiếm khẽ nhíu, đi lên phía trước, nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của nàng, xem ra hành động hôm nay của Ngạo đã cảm động tới nha đầu này, cho nên vẫn canh giữ ở trước giường hắn, cho đến khi ngủ thiếp.

Sự thật là, nàng không dám ngủ trên giường, nghiên nghiên cứu cứu nét mặt Hiên Viên Ngạo một hồi lâu, sau đó không kìm nén được buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. . . . . .

Nghĩ tới đó, trong lòng có chút lo lắng, nàng có thể bởi vì nguyên nhân này, mà lựa chọn Ngạo rồi không hả ?

Đang lúc này, nam tử nằm mê man trên giường tỉnh lại, mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt nàng đang ngủ, lập tức lại cảm thấy đến trên lưng đau rát, sau khi nhất thời ngu ngơ, ý thức dần dần hồi lại, trong lòng vô cùng kích động nhảy nhót, nàng bởi vì lo lắng hắn, cho nên mới ngồi tại chỗ này ngủ thiếp đi sao ? Việc này nhất thời hắn cảm giác vết thương sau lưng mình đã không còn đau trên dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo đều là sắc mặt vui mừng.

Ngay sau đó cũng cảm giác được một có ánh mắt phức tạp bắn tới trên người của hắn, ngẩng đầu, liền nhìn thấy hoàng thúc: "Hoàng thúc, làm sao ngươi lại ở đây?"

"Không sao chứ ?" - Không đáp mà hỏi ngược lại.

"Không có gì đáng ngại !" - chút đả thương này còn không làm gì được hắn.

Hai người yên lặng hồi lâu, vẫn không nói chuyện . . . . . .

"Hoàng thúc là vì nàng mà đến sao?" - Hắn hỏi ra suy đoán trong lòng.

Hiên Viên Vô Thương gật đầu, cười nhìn hắn: "Ừ, hôm nay không đến, ngày mai cũng tới !" Nếu không có chuyện của nàng, Ngạo bị thương, hắn làm sao có thể không đến xem một chút ?

"Vậy thì tạ ơn hoàng thúc rồi !" - khóe môi lãnh ngạo xé ra một chút ý cười.

"Ván này, ngươi thắng !" – đôi môi tựa cánh anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy, hắn không nghĩ đến tình cảm của Ngạo đối với nàng cũng sâu như vậy rồi, thế mà vì cứu nàng, hoàn toàn không để ý tới an toàn tánh mạng của mình.

Đôi mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo bị lây dính một nụ cười cùng thần sắc mừng rỡ, hắn tất nhiên biết ván này là hắn thắng, nếu không nữ nhân này cũng không xuất hiện ở nơi này! Nhưng ngay sau đó, nụ cười ở khóe môi chợt cứng đờ. . . . . .

Bởi vì người nọ vừa tiếp tục mở miệng: "Nhưng mà, hoàng thúc sẽ không nhận thua ! Bởi vì còn có ván kế tiếp !" - Đúng vậy, lúc trước nàng đã rõ ràng lựa chọn, hắn không coi là thua được.

"Hoàng thúc, ván kế tiếp, ta vẫn vậy, sẽ không thua !" - Hắn nói chắc chắc, hơn nữa trong lòng đã mơ hồ có kế sách.

Trên mặt tuyệt mỹ nam tử lộ ra nụ cười như thuốc phiện: "Ván kế tiếp, ngươi sẽ không thua, mà hoàng thúc, nhất định sẽ thắng!"

Nói xong, không đợi hắn đáp lời, liền giẫm chân đi ra ngoài, trong lòng lại không có bao nhiêu chắc chắn, nàng có thể vì vậy mà lựa chọn chung sống cùng Ngạo hay không, đến lúc đó, hắn nên xử sự như thế nào đây?

Hắn không thể mất nàng, không thể. . . . . .

Nhìn bóng lưng Hiên Viên Vô Thương rời đi, gương mặt kiêu ngạo của ai đó cứng đờ, hoàng thúc, người nhất định sẽ thắng sao ? Như vậy, chúng ta hãy để sự thật chứng minh thôi!

Nhìn chằm chằm nữ nhân ở trước mắt, hắn cố nén cơn đau đớn ở sau lưng, đứng dậy, ôm lấy nàng đặt xuống giường, trong lúc thực hiện ảnh hưởng tới miệng vết thương, trên băng vải màu trắng sau lưng mơ hồ có tia máu rỉ ra.

Sau khi đặt nàng xuống, chỉ thấy nữ nhân kia rõ ràng bởi vì tư thế ngủ thư thái hơn chút ít, đôi mi thanh tú khẽ giãn ra, hít mũi một cái, một dáng vẻ ngủ say thật khả ái . . . . . .

Môi mỏng lạnh lẽo không tự chủ hé ra, lại nằm xuống trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. . . . . .

Đang lúc này, một cái chân gác lên lưng của hắn, đau đến nỗi hắn phải hít vào một luồng khí lạnh, suýt nữa thì kêu lên tiếng! Quay đầu nhìn sang nữ nhân chết tiệt kia, hẳn là bởi vì ngủ được quá thoải mái rồi, cho nên nàng mới tùy tiện vung chân !

Gắng sức để chân của nàng xuống, trong đôi mắt lạnh là hừng hực lửa giận! Đây là nữ nhân đáng chết, ban ngày tỉnh hễ nói một chút là chọc tức hắn thì cũng thôi đi, đến khi ngủ thiếp đi cũng không cho hắn sống dễ chịu hơn! Thật là tức chết hắn! Hiên Viên vô Thương trở lại Hi vương phủ. . . . . .

"Vương Gia! Chân ngài không sao chứ ?" - Đình Vân mở miệng hỏi thăm, chân Vương gia lúc ấy có thể bị thương không nhẹ a!

Kết quả hắn hỏi xong, Vương gia nhà bọn họ đến nửa điểm phản ứng cũng không có, dường như không nghe thấy, đi về phía gian phòng của mình.

Chuyện này là sao ? Đình Vân có chút nghi ngờ, chợt, sắc mặt cứng đờ, chẳng lẽ là Tam vương gia và tam vương phi. . . . . . Suy suy nghĩ nghĩ lại cảm thấy khả năng này không nhiều! Tam vương gia đã bị thương thành ra như vậy, làm sao có thể phát sinh chuyện gì ?

Nghĩ tới đó, liền đi theo Vương gia nhà mình bước vào trong tẩm điện của Vương Gia. . . . . .

Sau khi đi vào, hắn thấy người kia đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, dung nhan tuyệt mỹ hình như có chút hư ảo. . . . . .

"Vương gia !" - Mở miệng gọi hắn, Vương gia như thế này thoạt nhìn khiến hắn cảm thấy dường như đang muốn tách khỏi bọn họ.

"Đình Vân, ngươi nói xem, Bổn vương có thể mất nàng hay không ?" - Nói xong, chính hắn cũng có chút sợ, thân thể không kiểm chế được, có chút run rẩy.

A? Tại sao đột nhiênVương Gia nói đến vấn đề này ? Đình Vân ngây ngốc ngu ngơ , không biết nên đáp lại như thế nào. . . . . .

Nhưng ngay sau đó, thấy kia người lông mày kiếm nhíu chặt dính sát nhau, trên dung nhan như đóa hoa đào đều là ý nghĩ kiên định: "Bổn vương tuyệt đối sẽ không tặng nàng cho bất luận kẻ nào, tuyệt đối không!" – Cho dù là Ngạo cũng không được! Trừ phi hắn chết!

. . . . . .

Một đêm này, Hiên Viên Ngạo căn bản cũng không có cơ hội ngủ, mỗi khi hắn bị cơn buồn ngủ đột kích, hơi có sơ hốt, nữ nhân đáng chết này nếu không phải là thưởng hắn một chân, chính là thưởng cho hắn một cánh tay! Quấy đến độ hắn hoàn toàn không thể ngủ, còn làm cho vết thương của mình tăng thêm!

Mắt thấy trời đã sáng, Thanh Trúc đẩy cửa vào, nhìn chăm chú hai người nằm trên giường kia, một ngủ say, một người trợn tròn mắt nhìn nàng, đang muốn mở miệng, chỉ thấy nam tử kia vứt cho nàng một ánh mắt ra lệnh.

Lúc này ngoan ngoãn im lặng, lui ra ngoài, rón rén đóng kỹ cánh cửa. Đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, nếu một chút ánh mắt như vậy mà không nhìn ra, vậy nàng cũng không phải là Thanh Trúc rồi !

Nàng nhìn tận mắt sự thay đổi của Vương gia, nếu như nàng không tính sai, Vương gia thật sự thích vương phi rồi, chẳng qua là, Vương gia có thể nói cho nàng biết, nữ nhân như vậy rốt cuộc có gì để thích chứ ?

Hiên Viên Ngạo nhìn gương mặt cô gái ở bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn thật đúng là tự làm tự chịu, để nàng lên trên giường, nàng ngủ thoải mái, còn mình thì thật thảm!

Ngay sau đó, liền nhìn thấy lông mi thật dài của nữ nhân kia chớp mấy cái, giống như một con bướm giương cánh vỗ . . . . .

Cặp mắt kia mở ra, có chút mê mang nhìn hắn một cái, rồi sau đó chợt trợn to, thật nhanh ngồi dậy, hai tay khoanh ngực, mặt tràn đầy phòng bị nhìn hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi là đồ sắc lang! Lại thừa dịp bổn vương phi ngủ thiếp đi, ôm bổn vương phi lên giường ham muốn bất chính! Ngươi thật sự là quá vô sỉ rồi !"

Mỗ Vương gia không thể ức chế mà co giật khóe miệng: "Vương phi làm thé nào nhìn thấy Bổn vương ham muốn chất chính hả ?" - Dù là hắn muốn ham muốn bất chính, nhưng bị thương thành ra như vậy cũng không được sao ?

Ặc. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam nhất thời suy nghĩ một lúc, tiếp đó thấy yên lòng, cái tên này nếu đích thực muốn làm cái gì, đã sớm làm, chắc chắn sẽ không chờ tới bây giờ !

Thấy sắc mặt nàng hòa hoãn xuống, hắn âm thầm suy nghĩ trong bụng, bây giờ hẳn là nên tỏ vẻ cảm tạ với hắn chứ nhỉ ? Nói không chừng có lẽ vì thế sẽ thích hắn !

Ai ngờ, chỉ thấy nữ nhân kia nghênh ngang tiêu sái xuống giường, rất là bất nhã duỗi lưng một cái: "Ý không tốt a, hiểu lầm Vương gia rồi ! Vậy Vương gia ngươi từ từ ngủ đi, bổn vương phi đi trước!" - Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía ngoài cửa. . . . . .

Sắc mặt mỗ Vương gia cứng đờ, nhè nhẹ cắn răng, nhẫn nhịn sự kích động muốn mắng to nữ nhân này không có lương tâm, lạnh giọng mở miệng: "Vương phi không cảm thấy nàng nên cảm tạ Bổn vương sao ?"

Đinh, đi tới cửa, mỗ nữ dừng cước bộ lại, nghi hoặc nhìn hắn: "Cảm tạ ngươi cái gì?"

Thấy biểu cảm không giải thích được này của nàng, Hiên Viên Ngạo nhất thời có chút chán nản! Chẳng lẽ ngày hôm qua nàng không phải vì cảm động nên mới canh giữ ở trước giường của hắn sao? Vì sao hôm nay lại là loại phản ứng này? Nói cái gì cũng không nói, nghênh ngang chuẩn bị rời đi ? Còn hỏi phải cảm tạ hắn vì cái gì nữa chứ!

"Hôm qua bổn vương xông vào biển lửa vì vương phi, vương phi cũng không có lời gì để nói với Bổn vương sao?" - Hắn rất muốn biết, hắn có triệt để đánh bại hoàng thúc hay không, nữ nhân này không nói cái gì, hắn làm sao biết được còn kém bao nhiêu chứ ?

Tiếp theo, mỗ nữ nói ra một câu suýt nữa khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi: "À! Vương gia, ngày hôm qua lúc đó bổn vương phi đã đi nhà xí! Ngươi xông vào vô ích rồi! Bổn vương phi cảm thông sâu sắc với ngài!"

Người vô lương nào đó nói xong, lập tức nghênh ngang cất bước chuẩn bị rời đi lần nữa. . . . . .

Phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của nam tử: "Tuy là như thế, nhưng dầu gì cũng là Bổn vương một mảnh chân tình, chẳng lẽ vương phi không có những lời khác muốn nói với Bổn vương sao?" - Vô ích ? Cảm thông sâu sắc? Đồ tiện nhân này!

"Vương gia ngài muốn nghe cái gì ? Ngươi nói một chút xem sao, bổn vương phi lại một lần nữa nghe ngài!" - Vũ Văn Tiểu Tam bày ra vẻ mặt "Ta rất không bình tĩnh" mà nhìn hắn.

Hiên Viên Ngạo nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa ẩn nhẫn tức giận: "Vương phi không tò mò tại sao Bổn vương phải đi vào cứu nàng ngay cả tính mạng cũng không cần ư ?" - Hắn vốn cho là dựa vào tính tình nữ nhân này, nhất định sẽ hỏi, sau đó hắn sẽ mượn cơ hội biểu lộ một phen, không nghĩ tới nàng cái gì cũng không hỏi, thật giống như không có một chút quan hệ nào với nàng!

Lời này vừa hỏi ra, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn bằng vẻ mặt phòng bị, chẳng lẽ cái tên này đích thực là vì bản đồ kho báu sau lưng nàng ? Cho nên rất căm tức mở miệng: "Vương Gia, bổn vương phi đã sớm biết những ý nghĩ xấu xa của ngươi, không có gì hay hỏi rồi !"

Ý nghĩ xấu xa ? Hiên Viên Ngạo nhất thời cảm giác khí huyết cuồn cuộn ! Hắn có cái ý nghĩ xấu xa gì hả ? Theo đuổi nữ nhân cũng là ý nghĩ xấu xa sao? Thử nghĩ xem lời Thẩm Lãng Phàm nói..., tức anh ách đem lời tức giận suýt nữa bật thốt lên nhịn xuống, rồi sau đó cố nén nổi giận vọng động mở miệng: "Vương phi nói một chút xem Bổn vương có cái ý nghĩ xấu xa gì ?"

"Vương Gia ngài cũng đừng giả bộ, bổn vương phi biết ngươi là vì bản đồ kho báu sau lưng bổn vương phi, cho nên mới phải lấy lòng ! Ta cho ngươi biết, bức bản đồ kho báu này ngươi nhìn cũng không thấy ! Bởi vì chính bổn vương phi cũng không biết làm như thế nào để mở ra!" - Trong bụng lại tự nhủ, thật ra thì nàng đã biết làm như thế nào để mở, nhưng tuyệt đối không thể để cho hắn biết, nếu không hắn một khi đã có được bản đồ kho báu, sẽ gây ra những chuyện không hay đối với nàng thì phải làm sao bây giờ?

Bản đồ kho báu ? Hiên Viên Ngạo trợn to hai mắt, vô cùng bất đắc dĩ nhìn nàng, sau lưng của nàng có một tấm bản đồ kho báu sao? Cho nên, rất là buồn bực mở miệng hỏi thăm: "Sau lưng vương phi có bản đồ kho báu?"

Híc, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, không giống như là nói dối, chẳng lẽ không phải vì bản đồ kho báu ư ?

Cho nên mở miệng thử dò xét: "Chẳng lẽ Vương Gia không biết thiên hạ này có một tấm bản đồ kho báu chứa một kho tiền tài khổng lồ mà người người đều muốn lấy được, kho báu này vô cùng trân quý, thậm chí có một câu nói như vậy: người có được kho báu sẽ có được thiên hạ, mà thuận tiện tấm bản đồ được vẽ ở phía sau lưng bổn vương phi sao?"

Khóe miệng mỗ vương gia co quắp, người trong thiên hạ đều muốn lấy được bản đồ kho báu ? Vì sao hắn chưa nghe nói qua ? Nhìn nữ nhân kia có vẻ mặt phòng bị, cũng không giống làm bộ, cho nên mở miệng hỏi: "Sau lưng Vương phi đúng là có bản đồ kho báu ư? Đã nhìn thấy chưa ?"

"Ha ha. . . . . . Tạm thời còn không chưa nhìn thấy, nhưng bổn vương phi tin nó nhất định giấu ở sau lưng bổn vương phi, cái bí ẩn cực kỳ này một ngày nào đó sẽ bị bổn vương phi mở ra! Đến lúc đó cho dù Vương gia khóc cầu xin: van xin bổn vương phi đem tài bảo chia cho ngươi, bổn vương phi cũng tuyệt đối không nghĩ đến !" - Vũ Văn Tiểu Tam phát biểu hào hùng.

Mỗ vương gia mồ hôi như mưa quay đầu đi, trong lòng biết nữ nhân này lại lâm vào trạng thái cao độ tưởng tượng, bất quá lần này tưởng tượng quá xa rồi, bản đồ kho báu cũng được nàng tưởng tượng ra ! Trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi chứ ?!

Im lặng mở miệng: "Vương phi suy nghĩ nhiều quá, thiên hạ cũng chưa thấy một ai có muốn lấy được bản đồ kho báu như vậy, Bổn vương cũng không cho là nó ở trên lưng của vương phi !"

"Chẳng lẽ ở ngang hông sao ?" - Mỗ nữ phản xạ có điều kiện mở miệng.

Lần này, Hiên Viên Ngạo càng thêm xác định nữ nhân này lại đang nằm mơ giữa ban ngày ! Nhẫn nại mở miệng: "Bổn vương nói, không có một tờ bản đồ kho báu như vậy!"

Híc. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt Lãnh Ngạo kia, không có nửa điểm thần sắc nói dối. Híc, chẳng lẽ thật sự là nàng suy nghĩ nhiều quá ? Lúng túng gãi gãi đầu: "Thì ra là không phải a, bổn vương phi còn tưởng rằng, hề hề hề. . . . . . Không phải thì coi bỏ qua, vậy Vương Gia nghỉ ngơi thật tốt, bổn vương phi đi trước!"

Thấy nàng kịp phản ứng lại mình sau khi tưởng tượng, trực tiếp muốn đi, Hiên Viên Ngạo lạnh giọng mở miệng: "Vương phi cứ như vậy mà đi sao ? Chẳng lẽ thật sự không hiếu kỳ vì sao Bổn vương muốn cứu nàng sao?"

Giờ phút này cơn giận của hắn đã bị đè nén đến đỉnh điểm, không chỉ tức giận cái kẻ kiêu ngạo này, mà còn tức giận bản thân tại sao không có ánh mắt như vậy! Rốt cuộc coi trọng nàng vì cái gì chứ, một nữ nhân suốt ngày chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày!

"Híc, cái vấn đề này, hãy cho ta suy nghĩ đã!" - Nếu như không phải bởi vì Bản đồ kho báu mà nói..., thì đó là bởi vì cái gì chứ, đến mạng cũng không muốn mà cứu nàng, cả mạng cũng không muốn, mạng cũng không muốn. . . . . .?

Nhưng ngay sau đó, mỗ nữ quay đầu, một bộ dạng sáng tỏ thông suốt nhìn hắn. . . . . .

Cái gã Hiên Viên Ngạo này cũng có chút ít ngượng ngùng, trong bụng thầm tự đánh giá, nàng khẳng định đoán ra hắn thích nàng, nhưng mà. . . . . .

"Ta biết rồi!" - Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nhìn hắn.

Dung nhan lạnh tanh khẽ bị lây nhiễm sắc đỏ: "Biết cái gì ?" - Ánh mắt có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.

"Bởi vì Vương Gia sợ ta bị chết cháy rồi, người ở phía ngoài sẽ nói ngài khắc thê, cho nên. . . . . ."

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ngạo suýt nữa bị nàng chọc tức mà chửi bậy ! Khắc thê ? Nữ nhân này còn có cái gì không tưởng tượng ra được ?

"Vương phi!" thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên, "Nàng thật nghĩ quá nhiều rồi!"

Híc, cũng không phải sao ? - "Chẳng lẽ là muốn từ chỗ người ta thăm dò tin tức gì, sợ ta đã chết, vậy sẽ không thăm dò được hả ?" - Nói qua rồi có chút nghi ngờ nhìn vào hắn, sau đó trong lòng tự đánh giá phải chăng mình đã biết chuyện không nên biết.

"Không phải!" một lần nữa nhẫn nhịn tức giận, mở miệng.

"Còn không phải sao ? Cái này cũng không phải, kia cũng không phải, ta nói Hiên Viên Ngạo này, ngươi không khỏi bụng dạ quá khó lường đi ?" - Vũ Văn Tiểu Tam nổi giận nhìn hắn.

Hắn bụng dạ khó lường ư ? Hiên Viên Ngạo thậm chí cảm thấy cổ họng có một chút ngai ngái! Hung hăng cắn răng, mở miệng: "Chẳng lẽ vương phi không thể nghĩ cái gì khác sao ? Bổn vương không thể là vì nguyên nhân tình cảm được sao?"

Nguyên nhân tình cảm ? Vũ Văn Tiểu Tam biểu cảm kỳ dị quan sát hắn một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu của mình: “Ôi chao! Ta biết rồi! Hóa ra lai là như vậy!"

Híc, nàng biết rồi ư ? Cái này Hiên Viên Ngạo lại có vài phần xấu hổ.

"Ngươi thích Tiểu Nguyệt nhà chúng ta chứ gì! Nhưng mà. . . . . . Ai ui, không được, ôi chao, ai, ôi, có vẻ như Tiểu Nguyệt thích Đình Vân rồi, Đình Vân dường như cũng có chút ý tứ với Tiểu Nguyệt nhà chúng ta, ai ui, vậy phải làm sao bây giờ !" - Mỗ nữ có vẻ mặt khó xử.

Không để ý bộ dáng Hiên Viên Ngạo co giật khóe miệng, tiếp tục mở miệng: "Nói ra thì, Vương gia và Đình Vân cũng là dạng ưa nhìn, hơn nữa dung mạo của ngươi so với Đình Vân đẹp mắt hơn, có lẽ ta sẽ giúp ngài nói, Tiểu Nguyệt thật sự có thể di tình biệt luyến cũng không chừng! Nhưng mà phá hư tình cảm của người khác thì không có đạo đức a, vậy bổn vương phi phải làm như thế nào cho phải đây!"

Mỗ vương gia không thể nhịn được nữa, phát ra tiếng gầm lên giận dữ: "Vũ Văn Tiểu Tam, nàng cút ngay đi cho Bổn vương!" – Còn nghe nàng nói tiếp nữa, hắn nhất định sẽ bị tức đến hộc máu bỏ mình!

Một tiếng rống này, khiến cái người đang tận lực diễn thuyết ngậm miệng lại, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái!

"Bệnh thần kinh!" - Vũ Văn Tiểu Tam chửi thề một tiếng, sau đó nặng nề bước đi ra ngoài! Thật là đầu óc vô cùng có bệnh, nàng muốn đi, hắn sống chết không cho, lại còn phải lôi kéo nàng hỏi tới hỏi lui, nàng đã chết nhiều tế bào não trả như vậy để lời vấn đề của hắn, cuối cùng lại nói với nàng một chữ "Cút" ! Cái tên này đúng là đặc biệt "8B" mà ! Nhân đôi "2B" bình phương, không thừa không thiếu chính là Hiên Viên Ngạo rồi !

(2B xuất phát từ cách gọi hội chứng down, hay hội chứng tam thể 21, trisomy 21 (hội chứng thừa nhiễm sắc thể số 21), viết là 213 2B, ở Trung quốc dùng để gọi đồ ngốc, đọc là Er Bi, có nghĩa là ngu ngốc, không có não. Tiểu Tam bảo Ngạo bị 8B = 2x(2B)2 tức là rất ngốc

Mọi người nghe được một tiếng chợt quát từ trong phòng Hiên Viên Ngạo truyền đến, ngay sau đó vương phi nhà bọn họ treo lên vẻ mặt đầy khinh bỉ, đạp bước đi ra ngoài, liền nhao nhao lên suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Lãng Phàm bước vào vương phủ, chỉ nghe thấy một tiếng hét điên cuồng vang lên này, khóe miệng liền co quắp, hắn nghe thấy Dật nói cái tên kia bị thương mới sang đây thăm, vốn là nghe nói hắn vì cứu vương phi của hắn nên bị thương, cho là hắn vì mình nói câu "Nữ nhân thích nam nhân làm vài chuyện vì các nàng mà không để ý sống chết của bản thân" lây nhiễm, khiến cho hắn vọt vào biển lửa đi cứu người. Bây giờ xem ra. . . . . .

Cái tên này hoàn toàn không nghe lọt lời của hắn rồi ! Hắn vừa vào cửa đã có thể nghe thấy cái gã này điên cuồng hét lên, nếu như vậy mà có thể theo đuổi được nữ nhân thì mặt trời sẽ mọc từ phía tây rồi!

Nghĩ tới đó lại phe phẩy chiếc quạt giấy, một bộ dáng cực kỳ bất mãn đi về phía tẩm cung Hiên Viên Ngạo, thời điểm sắp tới gần vườn uyển trong tẩm cung của Hiên Viên Ngạo, ánh mắt sáng lên, một nữ nhân chỉ mặcuần áo lót trong màu trắng, từ bên trong uyển đạp cửa đi ra ngoài.

Mặt ngọc như đóa Phù Dung, một đôi mày liễu cong cong như nguyệt, một đôi mắt to long lanh nước, chiếc mũi đẹp tinh tế như bạch ngọc, xem ra chiếc miệng anh đào phấn nộn nhỏ xinh tựa hồ mê hoặc người khác tới cắn một ngụm, quả nhiên là cực kỳ khả ái!

Tư thái kia, eo nhỏ nhắn không tày một nắm tay, bất luận là phía trước hay là phía sau cũng rất cân xứng!

Cực phẩm a! Cực phẩm! Không nghĩ tới trong Vương phủ của Hiên Viên Ngạo này còn có mỹ nữ như vậy! Nghĩ tới liền giơ giơ cây quạt, sải mấy bước đi tới, đến gần: "Vị cô nương này thật là Quốc Sắc Thiên Hương, có thể nói khuynh quốc khuynh thành, hôm nay có thể được gặp thật đúng là vinh hạnh của tại hạ!"

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn chăm chú hắn ta, đôi mắt mơ màng như sương mù trong chốc lát vụt sáng lên. Wow! Lại là một cực phẩm! Nhớ tới lời hắn mới vừa nói, mỗ nữ lúc này liền mở miệng: "Vị công tử này thật có ánh mắt, bản cô nương cũng thường cảm thấy như vậy!"

Mấy âm tiết này vừa rơi xuống, Thẩm Lãng Phàm có chút không tin nổi mà nhìn nàng, dưới tình huống này, không phải là nên tỏ ra vô cùng khiêm nhường mà nói đâu có đâu có sao? Nàng vẫn thường cảm thấy như vậy ? Vị cô nương này quả nhiên là kỳ quái! Bất quá cô nương đặc biệt như vậy, bỏ lỡ chẳng phải là đáng tiếc sao ?

Cho nên mỗ hoa hoa công tử lần nữa giơ giơ cây quạt: "Việc này không biết tại hạ có vinh hạnh được biết quý danh của cô nương?"

"Ta đang bị tán tỉnh hả ?" - Mỗ nữ biểu thị vẻ mặt không dám tin nhìn vào hắn. Chẳng lẽ Vũ Văn Tiểu Tam nàng thành công đã trải qua nhân sinh lần đầu tiên bị cực phẩm dễ nhìn tán tỉnh sao ?

Khóe miệng Thẩm Lãng Phàm một lần nữa co giật, trong đôi mắt phượng vẻ không thể tin nổi càng thêm rõ ràng, vị cô nương này không khỏi cũng quá kỳ quái sao? Là người bình thường sao lại không biết hắn là đang tiếp cận chứ ? Cô nương bình thường không phải hoặc là nói cho hắn biết tên của mình, hoặc là ngạo mạn không nói nhiều lời sao? Vì sao hỏi hắn một câu như vậy?

Tuy là cảm giác quái dị, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, không biết tại hạ có vinh hạnh được tiếp cận cô nương chăng ?"

Dựa theo nguyên tắc mà nói, cô nương bình thường hoặc là trực tiếp bỏ qua hắn, đi thẳng, hoặc là xấu hổ e sợ nhìn hắn, một bộ dạng ngượng ngùng, hắn cũng muốn biết cô nương này là loại nào. . . . . .

Tiếp theo. . . . . ."Ngươi không phải là đang tiếp cận rồi sao?" - Vũ Văn Tiểu Tam dùng vẻ mặt khinh thường kẻ ngốc để nhìn hắn.

Ách, "Không biết tại hạ có thể có cơ hội biết quý danh của cô nương ?" - Nam tử mặc áo đỏ hết sức lòe loẹt dừng lại một chút, mở miệng lần nữa hỏi thăm. Trong bụng lại càng cảm thấy kinh ngạc không dứt, cái cô nương này thật sự là quá kỳ quái!

"Nói cho ngươi biết cũng không phải là không được ! Nhưng mà có chỗ nào tốt chứ ?" - Kẻ hám lợi nào đó kích động mở miệng.

Có điểm nào tốt ư ? Cái này, Thẩm Lãng Phàm càng thêm hứng thú: "Không biết cô nương nghĩ muốn cái gì tốt ?" - Nói xong, mập mờ nhíu mày.

Tiếp theo, thấy mỗ nữ vươn ra một cái tay, đem ngón tay cái, ngón trỏ, ngón giữa đặt ở cùng nhau chà xát, xoa xoa. . . . . .

Ặc, cái tư thế này hắn biết, hiện tại là một loại tư thế rất lưu hành, ngầm trộm nghe nói là từ "Đệ nhất thiên hạ quái tài" —— Bách Độ nào đó truyền ra, mà danh tiếng "Đệ nhất thiên hạ quái tài" là do cha con Công Tôn Trường Khanh hỗ trợ phát tán. Hơn nữa, cái dấu tay này có ý tứ là —— tiền!

Lần nữa giơ giơ cây quạt, cười một tiếng trêu đùa: "Không biết cô nương muốn bao nhiêu?"

"Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi !" - Vũ Văn Tiểu Tam không chút lựa chọn đáp lời, tiền dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.

"Nhưng gia cảnh tại hạ bần hàn, sợ rằng không mang theo quá nhiều bạc!" - Đệ nhất thiên hạ trang làm sao có thể không có tiền, bất quá là bởi hắn thật nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nàng thôi!

Vốn cho là nàng dù muốn nói cái gì cũng sẽ hàm súc một chút, lại không nghĩ rằng cặp mắt đẹp kia thoáng nhìn về phía hắn, khóe môi khẽ động một góc, là một bộ dạng khinh bỉ, sau đó môi như son kia khẽ mở: "Không có tiền cũng dám đi ra ngoài, ngươi cũng không sợ ngày nào đó bị cô nương chém chết sao!"

Nói xong đến nhìn cũng lười nhìn lại hắn một cái, xoay người từ bên cạnh hắn đi thẳng . . . .

Cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất ở trong tầm mắt Thẩm Lãng Phàm, một tiếng sảng lãng to lớn vang lên: "Ha ha ha ha. . . . . ." - Cái cô nương này, quả thật thú vị! Hắn phải hỏi Ngạo một chút cái cô nương này là ai, cuộc sống nhàm chán như thế, sau này nếu có cô nương như vậy làm bạn, thế thì cuộc đời của hắn sẽ thú vị hơn nhiều!

Nghĩ tới liền đi vào vườn uyển tẩm điện của Hiên Viên Ngạo, đi gần 500m, bước chân vào tẩm cung của hắn: "Ngạo, đã chết chưa?"

"Ngươi cứ nói đi ?" - Một đạo thanh âm lạnh như băng truyền ra.

"Ha ha ha. . . . . . Tiểu tử ngươi thật là mạng lớn, ngươi lại không sốt chết! Nói xem cái vị vương phi kia của ngươi đâu rồi, xảy ra chuyện như vậy, cũng không ở đây chiếu cố ngươi sao ?" – Kẻ lắm mồm mở miệng, công khai vạch áo cho người xem lưng.

Lập tức chỉ thấy người trên giường thay đổi sắc mặt: "Không nên nói tới tiện nhân kiavới ta!" - Hắn hiện tại đang rất tức giận!

"Tại sao ?" - Có phần khó hiểu nhìn bộ dáng rõ ràng tức giận này của hắn. Kể ra Ngạo cũng vì cứuVũ Văn Tiểu Tam kia bị thương thành như vậy, sẽ không phải là hiệu quả gì cũng không có chứ, trái lại Ngạo còn tức giận sao ? Vũ Văn Tiểu Tam đó có thể nào thật sự là không có một chút nhân tính hay không ?

Cho nên Hiên Viên Ngạo đem quá trình xảy ra chuyện từng điểm từng điểm nói cho hắn nghe, Thẩm Lãng Phàm càng nghe, khóe miệng co giật càng rõ ràng. A, không phải chứ, đây là người nào a, bất kể là trí tưởng tượng, hay là tư tưởng kỳ quái cũng khiến hắn thán phục!

Chợt, trong đầu của hắn đang nhớ lại mới vừa gặp cái nữ nhân kỳ quái kia ở cửa uyển, hé khóe miệng, lên tiếng hỏi: "Có phải vương phi của ngươi mới ra đi không lâu, hơn nữa còn mặc áo trong màu trắng phải không?"

"Làm sao ngươi biết ?" – Hơi khó hiểu nhìn chằm chằm hắn ta.

Khóe môi Thẩm Lãng Phàm cong lên vẻ cười khiên cưỡng, thật vất vả mới gặp một cô gái đặc biệt, lại là người thương của Ngạo cùng Hiên Viên Vô Thương khủng khiếp kia, thật buồn bực! Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Hiên Viên Ngạo trước mắt, mở miệng nói: "Mới vừa gặp ở cửa !"

Sau đó thuật lại chính xác lời của hai người bọn họ nói cho Hiên Viên Ngạo nghe, trong lòng phá lệ im lặng, Hiên Viên Ngạo càng nghe sau gáy mồ hôi càng nhiều, nữ nhân đáng chết này. . . . . .

"Vậy ngươi nói, ta kế tiếp phải làm gì?" - Hiên Viên Ngạo hỏi ra, cũng có chút ít hối hận, mình vừa rồi quá vọng động, lại trực tiếp bảo nàng cút, không biết nàng có thể rất tức giận, sau đó ấn tượng tốt đối với mình bị đá bay rồi hay không.

"Làm sao bây giờ ? Nói thật, ta thật không biết ngươi nên làm cái gì bây giờ rồi !" - Mạng cũng thiếu chút nữa đã mất để cứu nàng, thế nhưng nửa điểm cũng không làm người ta cảm động, nữ nhân như vậy khiến cho hắn làm thế nào để phân xét kế tiếp nên làm cái gì bây giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.