Vũ Văn Tiểu Tam cười đến nỗi Thục phi có chút rợn cả tóc gáy, cũng hơi sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp,đã cảm thấy một cỗ trọng lực đánh tới, giọng nói trong trẻo của mỗ nữ cũng vang lên ở bên tai của nàng: "Hãm hại ta hả ? Thế thì tiễn đưa ngươi đi tìm cái chết !"
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thân thể Thục phi liền bị ném ra ngoài hiện lên một đường vòng cung, rơi xuống dưới cầu…..
"Ùm !" một tiếng vang thật lớn, mọi người cũng có chút kinh ngạc nhìn bên này, rất rõ ràng, Thục phi là bị Vũ Văn Tiểu Tam đẩy xuống, không. . . . . . Nói chuẩn xác thì là bị ném xuống đấy!
Vì vậy, mọi người đã nhìn thấy mỗ nữ tử mắc áo gấm ở trong nước kêu cứu, đôi tay kia khua lung tung: "Cứu mạng ! Cứu mạng ! Bổn cung không biết bơi, cứu mạng. . . . . ."
Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên đi tới, có chút không hiểu lại xen lẫn nghi ngờ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng không quên sai người đem Thục phi cứu lên .
Vũ Văn Tiểu Tam đôi tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn bọn họ, từng người từng người hầu nhảy xuống nước, nôn nóng muốn lập công trước mặt ở Hoàng đế, không lâu sau, Thục phi liền được một nhóm người cứu.
Mà nàng ta sau khi được vớt lên lại "Ngất xỉu".
Ngất xỉu ? Mỗ nữ cười lạnh nhìn nàng ta, nàng cũng không bỏ qua hình ảnh Thục phi mới vừa được vớt lên thì lông mi có chút rung rung !
Lúc này thị tỳ cận thân của Thục phi khóc lớn lên: "Nương nương, nương nương, ngài không sao chứ?" - Nói xong mặt sợ hãi lay thân thể Thục phi một cái, mà Thục phi nằm dưới đất không nhúc nhích.
Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, từ hô hấp, hắn tự nhiên có thể nghe được Thục phi không phải chân thực hôn mê, vì vậy nhẹ giọng mở miệng, giọng nói mơ hồ có chút không kiên nhẫn: "Được rồi, đứng lên đi."
Mà Thục phi, lông mi run rẩy, vẫn nhắm mắt lại, đánh bạo nằm trên mặt đất bất động, nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc hoàng thượng không xác định được là nàng giả bộ bất tỉnh.
Thấy nàng vẫn bất động, Hiên Viên Mặc nhíu nhíu lông mày, vẻ ôn nhuận như ngọc trên mặt bay lên thành một cỗ tức giận!
Thị tỳ cận thân Thục phi khóc chỉ vào Vũ Văn Tiểu Tam: "Hoàng thượng, nương nương mang theo nô tỳ tới hoa viên dạo chơi, tam vương phi vô duyên vô cớ làm khó dễ với nương nương, còn đẩy nương nương vào trong hồ, hoàng thượng, ngài phải thay nương nương làm chủ a!"
Tất cả mọi người nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tuy nói Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên cũng biết Thục phi là giả bộ bất tỉnh, nhưng đúng là bọn họ tận mắt nhìn thấy nàng đẩy Thục phi vào trong hồ, chuyện này vẫn phải có lời giải thích .
Tiểu Nguyệt cũng không tiện mở miệng giải thích vì tiểu thư nhà nàng, bởi vì chuyện bắt đầu là Thục phi dắt tiểu thư nhà mình, nhưng là cuối cùng rơi trong hồ, đúng là tiểu thư ném, hơn nữa tất cả mọi người nhìn thấy, đây là thế nào cũng từ chối không hết đấy!
Vũ Văn Tiểu Tam khẽ cười một tiếng: "Hoàng thượng, vừa rồi bổn vương phi gặp Thục phi, đã cảm thấy vô cùng thân thiết, trời mùa hè nóng bức chói chang, bổn vương phi lo lắng nàng không chịu nổi cái nóng này, liền đẩy nàng vào trong hồ mát lạnh, làm tiêu tan cái nóng, để tránh bị cảm nắng ! Ai có thể nghĩ nàng thật sự không biết bơi, mới có thể gây ra thảm kịch như thế ! Đổi lại Bổn vương phi tốt bụng làm thành chuyện xấu !"
Nàng nói xong lời này, ngay cả Thục phi nằm dưới đất khóe miệng cũng kéo ra, đẩy người khác xuống nước, còn có thể giải thích như vậy sao ? Sau gáy những người khác đều có giọt mồ hôi to tướng. . . . . .
Mỗ nữ lại nhìn qua Thục phi bất động, nói tiếp: "Bổn vương phi đã từng nghe nói qua một loại phương pháp xử lí cứu người chết chìm ngất xỉu, sợ rằng thái y phải chốc lát mới có thể chạy tới, Thục phi kéo dài bất tỉnh, nếu không bổn vương phi thử một chút biện pháp của mình, có lẽ hữu dụng?"
Vũ Văn Tiểu Tam nói xong rồi nhìn sang Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc nhíu lông mày, trong lòng biết nàng lại muốn tác quái, nhưng vẫn là quỷ thần xui khiến gật đầu một cái.
Thân thể Thục phi không thể hìm chế mà run rẩy. Xem chừng Vũ Văn Tiểu Tam có thể sẽ làm ra chuyện xấu, nhưng mà ở trong lòng suy tính một phen, cắn răng, vẫn nằm bất động, mưu hại Thục phi tội danh này coi như Vũ Văn Tiểu Tam nàng dù là Nhất Phẩm mệnh phụ cũng tuyệt đối không gánh chịu nổi trách nhiệm, cho nên nhất định là không thể, nếu nàng rơi xuống nước, nhưng nửa điểm cũng không có chuyện gì, việc này nhất định sẽ trở thành chuyện lớn hóa nhỏ, che giấu cho qua !
Long Ngạo Thiên mày kiếm khẽ vặn. Tuy nói hắn cũng không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn nhìn người trên đất giả bộ bất tỉnh, xem chừng Thục phi này không phải là đồ tốt, lại nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam này cười đến tà ác, chợt có chút ngạc nhiên về phương pháp đánh thức người !
Chỉ thấy mỗ nữ treo lên nụ cười như ác ma, ngồi xổm người xuống, vươn tay, mò về mặt của nàng, tất cả mọi người cho là nàng là muốn sờ vào người của Thục phi, cho nên cũng không mở miệng.
Ngay sau đó, "Bốp!" một tiếng vang thật lớn truyền đến, trên mặt Thục phi xuất hiện một dấu đỏ, tiếp theo, Vũ Văn Tiểu Tam trước mắt mọi người chưa kịp phản ứng, ở trên mặt Thục phi lặp lại nhiều lần động tác, sau vài phiên đánh, trên gương mặt Thục phi xuất hiện mảng lớn máu ứ đọng!
Thục phi gắt gao cắn răng, vẫn bất động, đang chờ ngự y tới đây, ngự y kia là người của nàng, đến lúc đó chỉ cần đem thương thế của nàng nói nặng một chút, Vũ Văn Tiểu Tam này tuyệt đối khó thoát khỏi bị trách phạt !
"Tam vương phi ! Người làm gì đấy !" - thị tỳ cận thân của Thục phi phát rống giận.
"Không nhìn thấy ta đang cứu chủ của ngươi sao? Đồ vô dụng, thấy chủ của ngươi té xỉu cũng không nghĩ biện pháp cứu, chỉ biết ở đó hô to gọi nhỏ ! Bổn vương phi giúp ngươi đánh thức nàng, không cảm kích thì thôi, còn dám lên tiếng bất kính bản vương phi, Tiểu Nguyệt, vả miệng !" - Vũ Văn Tiểu Tam cũng không quay đầu lại mở miệng.
Mọi người thấy hoàng đế bệ hạ cũng không nói lời phản đối, mà Vũ Văn Tiểu Tam làm tam vương phi, tuyệt đối có quyền dạy dỗ một tiểu nha đầu, duy nhất có thể giúp thị tỳ này nói chuyện là Thục phi cũng nằm trên mặt đất, vì vậy bọn thị vệ tiến lên, đè lấy thị tỳ này, Tiểu Nguyệt do dự một chút, nhớ tới bộ dáng thị tỳ kia ương ngạnh đối với tiểu thư nhà mình, trong lòng ngọn lửa vô danh cháy lên, hung hăng đưa bàn tay hướng về phía mặt của nàng tát qua!
Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên co quắp khóe miệng, nhìn người của hai bên. . . . . .
Vừa là Vũ Văn Tiểu Tam tát Thục phi, bên kia là Tiểu Nguyệt tát thị tỳ cận thân của Thục phi, chuyện này. . . . . . tuyệt đối là áp đảo mà!
Đang lúc mọi người cũng lo lắng Thục phi có thể bị quất chết hay không, ngự y rốt cuộc cũng lật đật chạy tới, Vũ Văn Tiểu Tam đánh đủ rồi, vỗ tay một cái đứng sang một bên. Hừ, muốn hại nàng, phải trả giá thật lớn mới giác ngộ!
Ngự y hành lễ với Hiên Viên Mặc, rồi sau đó tiến lên thăm dò mạch của Thục phi, tiếp đó nhíu lông mày mở miệng nói: "Hoàng thượng, Thục phi bị chìm, nước đã sặc vào phế phủ, e rằng có lo lắng tính mạng."
Thốt ra lời này xong, chỉ thấy Hiên Viên Mặc gương mặt ôn nhuận như ngọc dính vào chút màu tối nhìn hắn, trong con ngươi như bảo thạch là ẩn hàm tức giận, ngự y toàn thân run lên, trong lòng đã là mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra, dù sao hắn nói những lời này là phạm tội khi quân !
"Ôi, Thục phi nương nương không còn thở ! Nhất định là do tam vương phi đánh ! Hoàng thượng, ngài nhất định phải vi nương nương làm chủ a !" - một thị tỳ trong cung Thục phi cao giọng thét lên mở miệng, rồi sau đó khóc đến một vốc nước mũi một đống nước mắt quỳ gối bên cạnh Thục phi.
Chỉ vì nàng mới vừa nhận được tay nương nương ra dấu hiệu cho mình, đây chính là nương nương muốn giả bộ chết rồi, chờ tam vương phi bị trừng phạt xong, lúc sau ngự y sẽ cải tử hồi sinh.
Hiên Viên Mặc vừa nghe, trong mắt tức giận càng lúc càng thịnh, đám người kia thật coi Hiên Viên Mặc hắn là người ngu hay sao?
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy sự tức giận trong mắt của hắn, trong lòng biết Hiên Viên Mặc có thể làm Hoàng đế tuyệt đối không phải là kẻ ngu, mới vừa rồi Thục phi sơ hở nàng đều đã nhìn ra, Hiên Viên Mặc tuyệt đối không có lý nào không nhìn thấy! Tuy nói có hắn giúp một tay thì tốt, nhưng nàng cũng có đường giải quyết, vì vậy quăng cho hắn ánh mắt cứ bình tĩnh chớ nóng.
Hiên Viên Mặc vừa nhìn ánh mắt này, trong lòng biết nàng có biện pháp, liền thu lại tức giận trong mắt, nhàn nhạt quét qua bọn họ.
"Thục phi không còn thở ? Không thể nào ? Ngự y, ngươi đi xem một chút ?" - Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt không dám tin mở miệng.
Nàng tất nhiên biết ngự y này và Thục phi là cùng một bọn, nếu không mới vừa cũng sẽ không nói là e rằng nguy hiểm đến tính mạng!
Còn ngự y kia nhìn mặt sắc Hiên Viên Mặc khôi phục vẻ lạnh nhạt, tức giận trong con ngươi cũng đã mất đi, trong bụng suy đoán chẳng lẽ là mình vừa rồi nghĩ lầm sao ? Hoàng thượng cũng không nhìn ra đầu mối ?
Vì vậy lại tiến lên trước làm như có thật giữ bắt mạch cho Thục phi, dựa theo kế hoạch có chút bối rối mở miệng: "Hoàng thượng, Thục phi quả thật không còn hơi thở !"
Mà Thục phi ngừng thở, không giận nổi, ra sức giả chết, chờ Hiên Viên Mặc xử trí Vũ Văn Tiểu Tam.
Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên cùng nhau nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, như vậy cục diện bế tắc, bọn họ cũng muốn biết nàng làm thế nào mới có thể hóa giải.
Tiểu Nguyệt cũng mơ hồ có chút sợ, tiểu thư sẽ không thật đem Thục phi đánh chết chứ ? Thục phi là phi tử chính nhất phẩm, tiểu thư nếu đánh chết nàng, tuyệt đối không tránh được bị trách phạt, có lẽ sẽ bị đưa vào Tông Nhân phủ!
"Thật đã chết rồi ư ?" – giọng điệu có chút kinh ngạc của mỗ nữ vang lên, "Ai chà, vậy bản vương phi sẽ không bị đưa vào Tông Nhân phủ điều tra chứ? Ai, thôi, điều tra thì điều tra, ai bảo bổn vương phi hại mất một cái mạng !"
Nghe Vũ Văn Tiểu Tam tự lo phát biểu, mọi người có chút kinh ngạc nhìn nàng, Hiên Viên Mặc nhéo nhéo lông mày, nghĩ tới có nên giúp nàng lên tiếng hay không.
Kết quả. . . . . .
Mỗ nữ mở miệng lần nữa: "Nếu bổn vương phi đã trợ giúp Thục phi sớm tới miền cực lạc, chuyện tốt cũng muốn làm cho tới cùng ! Giúp Thục phi xử lý xong, bổn vương phi sẽ đến Tông Nhân phủ, hoàng thượng, ngài nghĩ sao?"
Híc. . . . . . Nàng muốn làm cái gì ? Hiên Viên Mặc tuy là không rõ ý nghĩa, nhưng vẫn là gật đầu một cái.
"Bổn vương phi đọc trên sách đã thấy qua một đoạn văn, nói là người đã chết, không nên trực tiếp bỏ vào trong quan tài vùi sâu vào dưới đất, như vậy linh hồn người chết chỉ có thể tiến và địa ngục chịu tội. Ngược lại có một loại phương thức để cho hỏa táng, đốt thi thể, sau khi chết là có thể thăng thiên, đến ngồi canh Phật tổ thành tiên, bổn vương phi cố ý giúp Thục phi tu thành chánh quả, không biết ý của hoàng thượng như thế nào?" - Mỗ nữ nói xong cười hết sức gian trá.
Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên không hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng. Hỏa thiêu ? Thục phi vẫn còn là người sống sờ sờ ra, không cần ác như vậy chứ?
Thân thể Thục phi càng thêm nhẹ nhàng run rẩy, mơ hồ có chút sợ.
Ngự y và mấy thị tỳ ánh mắt chứa đầy lo lắng, hoàng thượng sẽ không đồng ý chứ, Thục phi nương nương này. . . . . .
Hiên Viên Mặc ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó cố nén cười mở miệng: "Tam vương phi tốt bụng như vậy, trẫm sao có thể nào phản đối được, tin rằng Thục phi trên trời có linh thiêng cũng sẽ không có trách móc nặng nề vì tam vương phi vô ý hại nàng!"
Chuyện này. . . . . . khuôn mặt Thục phi kia lọ vẻ sợ hãi, vậy phải làm sao bây giờ ....!
"Hoàng thượng cũng ủng hộ thì bổn vương phi an tâm rồi ! Tiểu Nguyệt, châm lửa đi !" - Vũ Văn Tiểu Tam cười phân phó.
Tiểu Nguyệt hoảng sợ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Tiểu thư gây ra chuyện mất mạng người phải ra tòa rồi, hu hu hu. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ, còn giúp Thục phi tu thành chánh quả, có cái gì tốt mà trợ giúp chứ, nếu không phải Thục phi muốn hãm hại tiểu thư nhà mình, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy ! Nên để cho nàng ta đọa vào mười tám tầng Địa Ngục mới đúng!
"Tiểu thư. . . . . ." - Tiểu Nguyệt ai oán nhìn nàng, đáy mắt mơ hồ ngấn lệ lóe lên.
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng trợn mắt: Tiểu Nguyệt cái đồ ngu này, luôn đần như vậy ! Không nhịn được mở miệng: "Sai người châm lửa đi !"
"Dạ !" Tiểu Nguyệt đánh nức nở mở miệng, chuẩn bị đi lấy lửa.
Lần này Thục phi rốt cuộc luống cuống, không ngờ Vũ Văn Tiểu Tam làm thật ! Nàng không muốn bị chết cháy một chút nào đâu !
Lúc này lông mi run rẩy, rồi sau đó từ từ mở mắt, mặt mê mang mở miệng: "Ta đây là thế nào?" Dứt lời cũng cảm thấy mình nói chuyện thì này cơ thịt trên mặt khẽ nhúc nhích khiến cái mặt của nàng kéo tới đau rát.
Sặc. . . . . . Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, Thục phi kia mới vừa rồi không phải đã chết rồi sao ? Tại sao sống lại ? Tiểu thư nói đốt nàng ta, nàng ta lập tức liền sống, chẳng lẽ mới vừa rồi là giả bộ?
Vũ Văn Tiểu Tam cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn gào to: "Ôi chao ôi, Thục phi, ngươi đã tỉnh, bổn vương phi còn tưởng rằng thật sự đã hại chết ngươi, thiếu chút nữa phải ra tòa ! Nhưng mà ngự y này, mới vừa không phải ngươi nói Thục phi đã chết rồi sao hả ? Tại sao lại sống ? Nếu là nàng tỉnh muộn một bước, bổn vương phi hỏa thiêu nàng, hậu quả kia thật là thiết tưởng không chịu nổi!"
Ngự y mồ hôi lạnh ròng ròng, Thục phi là phi tử của hoàng thượng, mặc dù không được hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng mà nhiều năm qua hoàng thượng đều đem chuyện hậu cung giao cho nàng xử lý, cho nên tính toán địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng luôn khác biệt, mà tam vương phi cũng chỉ là vương phi của Tam vương gia, hơn nữa còn nghe nói không được Tam vương gia chào đón, suy nghĩ một chút nếu hãm hại cũng không có gì, thế nào mà hoàng thượng hôm nay nhìn như không nói gì, nhưng mà đối với ý tưởng của tam vương phi cũng là dung túng.
Ngay lúc này hắn cảm thấy không nói được chính xác mình rốt cuộc có đứng sai bên hay không, nhưng đã đứng rồi, hiện nay cũng không có biện pháp khác ! Vì vậy đành phải mở miệng nói: "Chuyện này. . . . . . Có lẽ là mới vừa rồi khí nghẹn ở ngực, nên cựu thần mới có thể chẩn đoán sai, cựu thần y thuật không tinh, xin hoàng thượng trách phạt!"
Hiên Viên Mặc lành lạnh nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Đột nhiên Thục phi chợt đứng lên, gào to: "Ai, ôi, mặt của Bổn cung sao vậy ? Sao đau thế này ?" - Nhìn thấy thị tỳ cận thân của mình bị đè xuống đất, ánh mắt chứa mong đợi nhìn nàng cầu cứu, trong mắt đẹp thoáng qua rõ ràng không kiên nhẫn, tiếp đó không nhìn nàng ấy nữa, nháy mắt với những thị tỳ khác trong cung của mình. . . . . .
Một thị tỳ tiến lên phía trước nói: "Nương nương, là trong lúc ngài hôn mê tam vương phi đánh!"
"Hoàng thượng, tam vương phi đẩy nô tì nước vào thì thôi không tính, còn đánh mặt của nô tì thành ra như vậy, nô tì sao còn đi ra ngoài gặp người khác được a! Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!" - Thục phi nũng nịu mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn mở miệng, âm thanh ôn nhã của Hiên Viên Mặc liền vang lên: "Tức là không thể gặp người, cũng không cần phải gặp, đi lãnh cung ở ít ngày đi ! Lâm thái y thừa nhận y thuật của mình không tinh, trẫm phê chuẩn ngươi cáo lão về quê !"
Ngự y ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, không lâu sau liền bị Ngự Lâm quân dẫn đi ra.
"Hoàng thượng, đến tột cùng là nô tì phạm vào gì lỗi mà ngài muốn đem nô tì biếm lãnh cung?" Thục phi không dám tin trợn to mắt, nhìn Đế Vương vô tình kia, chẳng lẽ hắn tuyệt không niệm một phần nào tình vợ chồng trong sáu năm của bọn họ sao?
"Thục phi phạm vào gì lỗi, tự mình không biết sao? Hay là Thục phi cảm giác mình tiến vào lãnh cung không đủ, muốn mang theo một nhà Lại Bộ Thượng Thư cùng nhau chịu phạt ?" – Giọng nói đầy khí phách bén nhọn vang lên, lông mi đã dính vào chút nghiêm khắc.
Chuyện này. . . . . . Thục phi mềm nhũn tê liệt ngã trên mặt đất, ý của hắn là đã biết mình khi quân rồi, là một mình chịu phạt, hay là cả nhà tịch bị thu tài sản giết kẻ phạm tội, nàng tự nhiên hiểu được phải lựa chọn như thế nào. Chỉ là trong đôi mắt còn mơ hồ có chút không cam ! Hẳn có chút không chịu mở miệng: "Hoàng thượng, người thích nàng vì cái gì ? Rốt cuộc nô tì có chỗ nào không bằng nàng, nhiều năm như vậy, một tấm chân tình của nô tì đối với ngài cũng chưa từng làm ngài cảm động chút nào, ngược lại, nàng còn là hoàng đệ muội của ngài a, hoàng thượng ! Ngài và nàng. . . . . ."
"Thục phi điên rồi ! Biếm lãnh cung đi !" trong con mắt dịu dàng của Hiên Viên Mặc đều là tàn khốc, nữ nhân này lại dám ở ngay trước nhiều người như vậy nói ra loại lời này, nếu không phải niệm tình ở nhiều năm như vậy, hắn tất phải chém nàng !
"Ha ha ha ha. . . . . . Hoàng thượng, ta điên rồi, ta là điên rồi, vậy ngài vẫn chưa điên khùng sao? Biết rất rõ ràng là không thể nào, mà còn truy đuổi ! Buông bổn cung ra. . . . . ." – Nữ nhân kia cười đến điên cuồng xoay người gầm lên về phái mấy người hầu xông lên tóm nàng.
"Mang xuống !" Giọng nói rõ ràng đã không kiên nhẫn nổi.
Thục phi hẳn là càng điên cuồng: "Ha ha ha. . . . . . Hiên Viên Mặc, ta nguyền rủa ngươi ! Nguyền rủa ngươi cả đời cũng không đến được với người yêu trong lòng, ta nguyền rủa ngươi. . . . . ." - Cao giọng thét lên bị thị vệ kéo đi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy ngỡ ngàng nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng, trong đầu vang vọng mấy câu nói của nàng ta. Nếu nàng không hiểu sai, ý của Thục phi đó là Hiên Viên Mặc thích nàng đúng không ? Khóe miệng giật giật, cái tên này hôm nay đã nói với nàng là không thích nàng, Thục phi kia mắt nhìn bị làm sao vậy ! Khó trách không có việc gì chạy đến tìm phiền phức với nàng, đầu óc có bệnh!
Thấy Vũ Văn Tiểu Tam có vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Hiên Viên Mặc thấy bận tâm nghĩ nàng nghe hiểu được mấy câu kia của Thục phi, đang muốn mở miệng che giấu, lại thấy mỗ nữ quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn: "Hoàng thượng ! mắt nhìn của ngài sao thế, loại ngu xuẩn này cũng có thể để cho nàng làm Thục phi ? Ngài nếu thích ta, lại còn đem ta gả cho Hiên Viên Ngạo sao? Thần kinh ! Hoàng thượng vẫn nên nâng cao hơn một chút sở thích của mình, dù thích cũng phải là thích một nữ nhân thông minh cơ trí, cao quý trang nhã, mực thước, dịu dàng thành thục như bổn vương phi a ! Không ngờ lại có thể coi trọng nàng ta, còn cho nàng ta làm chính nhất phẩm phi vị, rõ là. . . . . .Ôi ! Ta cũng khóng nói nổi người !"
Mỗ nữ thốt ra lời này xong, tất cả mọi người dều có bộ dáng bị đả kích mà nhìn nàng, lại nói. . . . . . Dù là chê bai Thục phi, công kích mắt nhìn của hoàng thượng, cũng không cần mặt dày khoe khoang như vậy chứ? Thông minh cơ trí, cao quý trang nhã, mực thước, dịu dàng, thành thục ? Bọn họ không nghe lầm chứ?
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, tỏ vẻ "Ta không quen biết nàng", ánh mắt càn quét bắn ra chung quanh, nỗ lực phủi sạch quan hệ giữa nàng và Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Hiên Viên Mặc không phản ứng kịp, nặng nề ho khan mấy tiếng, đã là im lặng tới cực điểm. . . . . .
Long Ngạo Thiên mồ hôi rơi như mưa, khóe mắt không thể ức chế mà xệ xuống, lại nói, hắn lớn như vậy, thật chưa từng thấy qua nữ nhân da mặt dày như thế, thật sự là số một xưa nay rồi !
Nhìn bọn họ có bộ dáng bị sét đánh, mỗ nữ cười hì hì mở miệng: "Ai, ôi, ngàn vạn lần không được vì vậy mà sinh ra ái mộ chân tình với người ta, mặc dù người ta thật ưu tú, chỉ cần là người bình thường sẽ không nhịn được mà động lòng, nhưng là quá nhiều người thích, người ta cũng phải chịu áp lực rất lớn nha !"
Nói xong, nàng còn có chút xấu hổ phất phất tay xin lỗi, vung vẩy khiến mọi người mơ hồ cảm giác có chút muốn ngất xỉu. . . . . .
Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên càng thêm không dám tin nhìn nàng, ưu tú đến mức người bình thường cũng sẽ không nhịn được mà động lòng sao ? Không cần khoa trương như vậy chứ ?!
Thấy hai đại trai đẹp cũng ngơ ngác nhìn nàng, lần này mỗ nữ càng không biết xấu hổ, dậm chân một cái, quay đầu, nhìn lên bầu trời: "Haizzz. . . . . . Các ngươi nói trên thế giới này, tại sao có thể có người nào ưu tú giống như ta chứ ? Thật có thể nói là: ‘tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả, niệm thiên địa chi du du, độc ngã ngạo lập thiên hạ’!" *
*(tức là: trước không thấy người xưa, sau không thấy người tới, ngẫm trời đất bao la, riêng ta đứng ngạo nghễ trong thiên hạ. Thực ra 3 câu đầu là Tiểu Tam lấy nguyên văn trong bài thơ Đăng U Châu đài ca (bài ca lên đài U Châu) của Trần Tử Ngang - nhà thơ đời Đường của Trung quốc. Câu cuối trong nguyên gốc là: Độc sảng nhiên nhi thế hạ - Riêng mình nhỏ lệ đau thương. Tiểu Tam lại cải biến thành ý khác hẳn )
"Khụ khụ. . . . . . Cái đó, nhị ca à, ta còn có một số việc, ta đi trước !" - Long Ngạo Thiên trên đầu đầy mồ hôi lạnh, im lặng nói xong cũng muốn rời khỏi.
Phía sau đầu Hiên Viên Mặc toát ra một giọt mồ hôi to mọng, nhìn thoáng qua cái người vẫn ngửa mặt lên trời khoe khoang kia, nói: "Ngạo Thiên ! Chúng ta không phải còn có chuyện chưa thương thảo hết sao ?" - Nói xong còn nháy mắt với hắn.
Long Ngạo Thiên lúc này hiểu ý: "Ừm ! Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên rồi ! Nhị ca, vậy chúng ta đi nhanh đi !"
"Ừm !" Hiên Viên Mặc gật đầu, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam nói, "Trẫm cùng Long Diệu thái tử còn có chút quốc sự phải xử lý, đệ muội hãy tự mình đi dạo trong hoàng cung đi !"
Nói xong mang theo Long Ngạo Thiên cùng chạy trốn thật nhanh. . . . . .
Sau khi hai người kia chạy xa, Vũ Văn Tiểu Tam liền dẫn Tiểu Nguyệt hồi cung, nét mặt mỗ thị nữ chết lặng: "Tiểu thư, ngươi lần sau có thể khiêm tốn một chút được không, không cần phải khoe khoang như vậy ! Ngài không thấy hoàng thượng và Long Diệu thái tử im lặng đến cỡ nào sao?"
Mỗ nữ nhéo lông mày, quay đầu lại : "Cái gì ? Ngươi thấy thế hay sao ? Bọn họ im lặng như vậy đó là bởi vì không biết lấy lời lẽ gì để khen ngợi ta, vậy mà bị ngươi suy diễn thành cái gì rồi? Thực là ngốc !"
Sau gáy Tiểu Nguyệt chảy xẹt xuống một dòng mồ hôi. . . . . . Hoàng thượng và Long Diệu thái tử là có ý này sao ? Tại sao nàng không cảm thấy ! - "Tiểu thư, ngươi xác định bọn họ có ý này hả ? Nếu như bọn họ thật sự là có ý này, tại sao muốn chạy nhanh như vậy ?" – Không phải tiểu thư nhà bọn họ quá tự tin chứ ?
"Ta xác định ! Nhất định ! Cùng với khẳng định !" - Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt kiên định, ngay sau đó quay đầu, dùng ánh mắt như thể đang nhìn một đứa ngu ngốc để nhìn Tiểu Nguyệt, "Đó là bọn họ sợ chờ lâu một lát ở trước mặt ta sẽ không thể tự kềm chế mà yêu ta. Tình yêu ấy như nước lũ tràn lan đã xảy ra là không thể ngăn cản, vậy mà bọn họ lại có thể hiểu bản tiểu thư cao không thể chạm, lo lắng bị cự tuyệt, cuối cùng đau lòng tan vỡ trái tim mà chết, cho nên mới phải chạy trối chết !"
Phía sau đầu Tiểu Nguyệt xuất hiện mảng lớn mồ hôi, thật sự là như vầy phải không ? Tiểu thư ơi có phải người suy nghĩ nhiều quá hay không ?
. . . . . .
"Nương nương, Thục phi bị biếm vào lãnh cung rồi !" – nữ tử mặc đồ cung nội nói chuyện với một người có dáng vẻ lạnh lẽo.
Trong mắt nàng kia lóe lên một tia tối đen, rồi sau đó khẽ than: "Ngay cả Thục phi đã hầu hạ hoàng thượng sáu năm cũng không đấu lại sao ?"
"Nương nương, ngài dự định làm sao bây giờ ?" - Cung nữ mở miệng hỏi.
Ánh mắt lành lạnh xẹt qua một luồng ánh sáng tàn nhẫn: "Hừ, Bổn cung tuyệt đối sẽ không để cho nàng còn sống mà tranh đoạt cưng chiều cùng Bổn cung! Thục phi vô dụng, vậy để Bổn cung tự mình ra tay !"
Mượn tay Thục phi cũng chỉ là bởi vì Thục phi có địa vị tối cao ở trong cung, cùng ở một đẳng cấp với thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam, liên quan đến mưu hại, hoàng thượng tuyệt đối cũng không thể thiên vị, ai có thể ngờ Thục phi từng quát mắng mọi người ở hậu cung trong sáu năm,vậy mà vừa ra tay, liền thua thất bại thảm hại!
Hoàng thượng chỉ có thể yêu nàng ! Chỉ có thể là một mình nàng! Nàng có thể dễ dàng tha thứ bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, cũng có thể tiếp nhận hoàng thượng đối xử với nàng giống như đối xử với các nàng khác, nhưng nàng không thể tiếp nhận nổi việc hoàng thượng yêu người khác ! Yêu - cái chữ này quá nặng, một khi đã yêu một người, cả đời này sẽ khó có thể yêu những người khác, cho nên nàng nhất định không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, nhất định không thể!
. . . . . .
"Vương Gia, ngài đã tỉnh rồi hả ?" Liên Sương nhìn sắc trời, đã tối rồi, tất cả mọi người đang ngủ, Vương Gia mới rời giường.
"Ừm !" - Hiên Viên Vô Thương nhẹ nhàng lên tiếng, ngủ cả ngày, hắn cũng có chút mệt mỏi, "Trong cung xảy ra chuyện gì không?"
Liên Sương giựt giựt khóe miệng, Vương Gia nhà bọn họ đâu phải muốn biết trong cung xảy ra chuyện gì, thực ra là muốn biết tam vương phi có xảy ra chuyện gì hay không đi ? Bất quá mà nói, nếu như không có tam vương phi ở hoàng cung, trong cung tuyệt đối không xảy ra cái chuyện gì bất ổn cả !
"Tam vương phi hôm nay đấu khẩu với Phượng Phi Yên, còn đánh Long Diệu công chúa !" - Liên Sương mồ hôi đầy đầu mở miệng, tam vương phi này quả thật có khuynh hướng bạo lực, không phải đánh người này thì chính là đánh kẻ kia !
"Quá trình." Nhẹ nhàng mở miệng hỏi thăm.
Liên Sương liền đem chuyện đã xảy ra đều nói một mạch.
Nghe Liên Sương thuật lại cuộc đối thoại giữa Vũ Văn Tiểu Tam cùng Phượng Phi Yên, rõ ràng tâm tình của mỗ vương gia cực tốt. . . . . .
Mà nói đến sự kiện đánh Long Tử Nghiên, khi nói đến đoạn tam vương phi nói câu "Giành đàn ông với ta, nàng cũng xứng sao ?", Vương Gia nhà bọn họ cười còn rực rỡ hơn cả hoa ! Một giọt mồ hôi lạnh xuất hiện sau gáy mỗ ám vệ, Vương Gia nhà bọn họ có thể hơi chú ý một chút duy trì hình tượng của mình hay không? Mặc dù cười như vậy cũng rất đẹp, nhưng mà thật sự rất giống tư xuân (nổi lòng dâm) ....!
Liên Sương kể xong chuyện này, còn nói thêm chuyện Thục phi. . . . . .
Chuyện Thục phi ngược lại thực quỷ dị, dù thế nào thì tam vương phi cũng không có chỗ nào dây dưa đến hoàng thượng ! Thật không biết vì sao Thục phi chạy đến giở trò quỷ nữa!
Mặt Hiên Viên Vô Thương cũng là một màu tối sầm, chuyện này thật có chút quỷ dị.
Liên Sương hồi báo xong, đột nhiên nhớ đến ngày hôm nay trong lúc ăn món ăn do Vương Gia làm, Thất vương gia căn dặn hắn đừng nhắc đến sự việc kia, vì vậy gãi đầu một cái, có chút buồn bực nói: "Vương Gia, còn có một chuyện rất kỳ quái!"
"Nói." - Âm thanh rất có sức hút vang lên, nghe không ra chút nào tâm tình.
"Hôm nay, Hoàng thượng ở trong hoàng cung cũng học nấu ăn, hơn nữa cũng làm giống món ăn mà ngài học nấu, nhưng không biết vì sao Thất vương gia hôm nay còn cố ý dặn thuộc hạ không cần đem việc này nói cho ngài !" - Nói xong hắn càng thêm có vẻ của một hòa thượng ngốc, xoa xoa cái đầu không thấy tóc.
Đôi mắt tà mị đào hoa híp một cái, một lát sau mở miệng hỏi: "Hoàng thượng làm xong món ăn sau đó có triệu kiến Tam nhi hay không ?"
"Ặc, có !" - Liên Sương có phần không hiểu rõ vì sao lại hỏi như thế.
Trên dung nhan tựa như cánh hoa đào của tuyệt mỹ nam tử xuất hiện một nụ cười với lúm đồng tiền y hệt anh túc, Mặc như vậy là. . . . . .
Chợt, nụ cười trên mặt cứng đờ, lông mày vặn chặt, cặp mắt tà mị đào hoakia thoáng qua một tia suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó môi mỏng nâng lên một nụ cười nhẹ giễu: "Phía sau Thục phi còn có người khác, đi thăm dò đi !"
Cái gì ? Liên Sương có chút khó hiểu nhìn hắn, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, lập tức phản ứng thời: "Dạ!"
Vương Gia nói nhất định là Thục phi tìm tam vương phi gây phiền phức, sau lưng Thục phi còn có người khác sao ? Nhưng Vương Gia nói có thì nhất định là không sai!
"Còn nữa, đi bẩm báo Thái hậu, nói Thất vương gia gần đây có ý muốn thành gia thất, xin Thái hậu khẩn trương tiến bước !" - Lần này nụ cười vô cùng tà tứ.
"Vương Gia, ngài nói thật hay là đùa vậy ?" – Sao tự nhiên nhắc đến Thất vương gia rồi, hơn nữa Thất vương gia lại không ở nơi này, Vương Gia đùa kiểu này làm cái gì ?
Nhẹ nhàng quét một vòng nhìn hắn: "Nhìn bổn vương giống như là đang nói đùa sao ?"
Híc. . . . . . Liên Sương toàn thân run lên: "Dạ !" - Ở trong lòng hối hận vô hạn: tại sao mình phải nhiều lời làm gì, nếu thật sự hỏi khiến Vương Gia nổi giận, chỉ sợ hắn cũng bị liên quan, hiện tại chỉ có thể vì Thất vương gia mặc niệm mà thôi, nhưng hắn thật sự là không biết rõ tại sao đột nhiên Vương Gia muốn nói đến chuyện tình của Thất vương gia.
Ngay sau đó, Liên Sương lại nói đến sự tích mỗ nữ tự biên tự diễn, làm cho Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên bị sợ đến nỗi chạy trối chết, rõ ràng thấy khóe môi của nam tử tuyệt mỹ tựa đóa anh đào kéo ra, làm cho sau gáy của hắn đổ ra giọt mồ hôi lạnh to tướng !
Khó trách Đình Vân chết sống không muốn đi bảo vệ an toàn cho tam vương phi đó, Liên Hoa cũng có dáng vẻ dù có xa bao nhiêu cũng muốn trốn xa hơn nữa, do đó chi khổ cho cái người là hắn này mới vừa từ Dạ Mị đế quốc trở lại không lâu, tình trạng gì cũng không biết, liền ngây ngây ngô ngô nhận nhiệm vụ.
Hiện tại thì tốt rồi, tam vương phi đó cả ngày lẫn đêm khắp nơi điên khùng, đáng thương cho hắn đi theo cả ngày chịu đựng dục vọng muốn ngã quỵ, nôn mửa các loại đã không nói, còn phải đem chuyện rất tốt do nàng làm, không phân lớn nhỏ bẩm báo lại cho Vương Gia ! Cứ nói một chữ, khóe miệng của hắn liền không nhịn được muốn co quắp xệ xuống, một ngày nào đó hắn sẽ bởi vì khóe miệng co giật quá độ mà chết mất thôi !
"Cắt đầu lưỡi của Long Tử Nghiên và thị tỳ thân cận của Thục phi !" - Nhẹ giọng mở miệng, cười đến câu hồn đoạt phách.
Khóe mắt Liên Sương co giật: "Vương Gia ! Tam vương phi đã dạy dỗ qua các nàng !" – Chỉ là lời qua tiếng lại với tam vương phi mấy câu thôi, Vương Gia liền muốn cắt đứt đầu lưỡi của người ta sao? Hơn nữa không phải hai người kia cũng bị ăn không ít bạt tai rồi sao?
Trên dung nhan y hệt cánh hoa đào lại nở rộ một nụ cười quyến rũ mê hoặc, giọt lệ nốt ruồi nơi khóe mắt càng thêm kiều diễm ướt át, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng khát máu: "Bổn vương biết, nhưng mà Tam nhi quá nhân từ !"
Khóe miệng lại nhẹ nhàng rung động mấy cái, mặc dù Vương Gia từ trước đến giờ khát máu, nhưng rất ít vì một chút chuyện mồm mép nhỏ như vậy mà làm ra chuyện tàn nhẫn, hắn không kìm nén được mà mở miệng: "Vương Gia, trước kia ngài sẽ không như vậy. Lần trước công tử nhà Binh Bộ Thượng Thư nói ngài đẹp được giống như nữ nhân, ngài cũng chỉ làm cho hắn nằm trên giường nửa năm. Lần này lại muốn làm cho người ta cả đời không thể nói chuyện, như vậy có quá độc ác một chút hay không?"
"Bàn luận về Bổn vương, Bổn vương tâm tình tốt, sẽ tùy tùy tiện tiện dạy dỗ một chút, nhưng mà nếu nói Tam nhi, hừ. . . . . ." - Hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, mà ý tứ hắn muốn biểu đạt cũng đã hết sức rõ ràng.
Liên Sương bi ai sợ hãi nhìn lên nóc nhà, Vương Gia nhà bọn họ trúng độc không nhẹ a! Suy nghĩ kỹ ra, vừa rồi trước khi đến đã nghe được lời nói của Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt, tính mở miệng thử dò xét: "Trước khi thuộc hạ trở về, tam vương phi nói với thị tỳ thân cận Tiểu Nguyệt của mình rằng nàng đau bụng. . . . . ."
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, một trận gió thổi qua, người trước mặt đã biến mất không thấy, truyền tới từ phía xa xa là một đạo âm thanh quỷ mị: "Lần sau nếu kéo dài hồi lâu mới chịu nói, Bổn vương phê chuẩn cho ngươi đi gặp mà nói chuyện với cha mẹ của mình!"
Giựt giựt khóe miệng, đi gặp trò chuyện cùng cha mẹ ư. Cha mẹ hắn đã chết rất nhiều năm rồi, không phải là muộn nói một hồi có không, dầu gì hắn cũng đi theo Vương Gia đã nhiều năm như vậy, thế nhưng vì một chút chuyện nhỏ như vậy liền muốn giết hắn, tam vương phi đó rốt cuộc có gì đáng chú ý chứ ! Hơn nữa, vừa rồi hắn còn không nói cho Vương Gia biết, tam vương phi đau bụng chỉ là bởi vì. . . . . .
"Tiểu thư nhịn một chút thì sẽ ổn thôi, nếu không nô tỳ đi lấy bát canh gừng cho ngài nhé ?" - Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, cũng thấy đau lòng vô cùng.
Vũ Văn Tiểu Tam tuy đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng không có quên mất năng lực tự suy diễn căn bản. Đi lấy bát canh gừng ? Nếu truyền tới chỗ Thái hậu, dù là không nhìn ra manh mối gì, cũng phải tìm ngự y xem mạch cho nàng, đến lúc đó nhất định sẽ lòi đuôi !
"Bưng cái sợi lông ý ! Có phải ngươi muốn Thái hậu chém chết tiểu thư nhà ngươi thì ngươi mới cao hứng hả ?"
Híc. . . . . . khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật. Tiểu thư, ta là vì muốn người mạnh khỏe mà! Người ta cũng chỉ gấp gáp không suy nghĩ nhiều nên vậy thôi, nào có muốn Thái hậu chém chết Lão Nhân Gia đâu mà nói vậy ?
"Vậy ngài uống ngụm nước nóng làm ấm thân thể nhé ?" Nàng mở miệng đề nghị.
Mỗ nữ ôm bụng, khóe mắt treo một giọt nước mắt, làm bộ đáng thương nhìn nàng: "Ta sợ nóng!"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xẹt qua sau đầu: "Vậy làm sao bây giờ ?"
"Không biết !" - Mỗ nữ lấy cái chăn bọc người, vẻ mặt ưu tư, còn vươn tay xoa xoa nước mắt đau thương chảy ra ngoài khóe mắt.
Đang lúc này, một bóng trắng chợt lóe hiện ra, kìa, tuyệt mỹ nam tử xuất hiện tại tẩm cung của nàng, không còn kịp nói vài lời đã vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh nàng, hốt hoảng mở miệng: "Tam nhi, nàng làm sao vậy ?"
Tiểu Nguyệt nhìn chòng chọc Hiên Viên Vô Thương, đang muốn kêu lên, chợt nhớ tới kêu lên thì hình như không thích hợp lắm, vì vậy vội vàng che miệng mình lại ! Vô Thương Vương Gia hơn nửa đêm chạy đến tẩm cung tiểu thư làm cái gì ? Nếu để người trong cung hoặc là người làm trong điện Thái hậu nhìn thấy, vậy thì. . . . . .
Tiểu Nguyệt nghĩ tới đó thì nhanh đi đóng cửa sổ thật kỹ. . . . . .
"Người ta muốn chết !" - Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Đấy, dáng vẻ đáy mắt rưng rưng chọc cho lòng hắn đau xót, quay đầu mở miệng với Tiểu Nguyệt: "Tại sao không mời ngự y ?"
Mời ngự y ? Chỉ cần ngự y chẩn mạch, chuyện tiểu thư không có mang thai nhất định sẽ bại lộ, hơn nữa, loại chuyện như vậy có cái gì hay mà mời ngự y chứ? Nhìn nhìn bộ dáng của Hi Vương Gia, Tiểu Nguyệt sợ sệt rụt cái đầu lại, hẳn là bị dọa sợ đến độ không dám trả lời.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chăm chú cả người Hiên Viên Vô Thương tức giận tản ra vẻ lạnh lẽo, vươn một cái tay từ trong chăn ra, kéo kéo tay áo của hắn: "Thương Thương. . . . . ."
Quay mặt sang nhìn về phía nàng, vẻ mặt đầy dịu dàng: "Thế nào ? Có phải là không thoải mái hay không? Thương Thương lập tức đi mời ngự. . . . . ."
"Nếu mời ngự y, Thái hậu cũng biết người ta thật sự không phải mang thai !" - Vũ Văn Tiểu Tam nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bộ dáng kia đáng thương lại uất ức.
"Biết thì biết ! Có Thương Thương ở đây, ai cũng đừng mơ tưởng động đến một chút xíu nào của Tam nhi !" - Biết là tốt nhất, hắn có thể lật ngửa ván bài lấy nàng về nhà, nàng không chăm sóc được cho bản thân mình, vậy để cho hắn tới chăm sóc!
"Cái này, thật ra thì không cần mời ngự y !" - ánh mắt mỗ nữ có chút không tự nhiên.
Tiểu Nguyệt nhìn hai người bọn họ, thức thời lui ra ngoài, mặc dù thân là thị tỳ thân cận của tiểu thư, không nên để tam vương phi tiểu thư cùng Vô Thương Vương Gia cùng ở chung một phòng, nhưng lại suy nghĩ tới sự lạnh lẽo oai phong áp bức cùng vẻ khát máu trên người Hi Vương Gia, nếu nàng dám lắm mồm hoặc là nhiều chuyện, chỉ sợ ngay cả vì sao mình chết cũng không biết!
Hắn nhíu nhíu lông mày, ngồi vào bên giường nàng, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi ngoan, tin tưởng Thương Thương, người ta có thể bảo vệ nàng, chúng ta mời ngự y có được hay không ?" - Nha đầu này bướng bỉnh cực kì, nếu không thuyết phục, sợ rằng chết cũng không chịu để cho ngự y chẩn đoán bệnh.
"Không được !" – Vừa nói xong, bụng dưới lại nổi một cơn co rút đau đớn, gương mặt Vũ Văn Tiểu Tam cực lực nhăn nhó.
Vẻ mặt xoắn vặn vào nhau hẳn là khiến lòng của Hiên Viên Vô Thương cũng như xoắn vào đau xót, một tay ôm ngang nàng, rồi sau đó đứng lên: "Không được, nhất định phải đi để ngự y xem !"
Tuyệt đối không thể để cho nàng dở tính trẻ con ra !
"Không cần! Cái đó, Thương Thương, thật ra thì, thật ra thì, thật ra thì người ta chỉ là. . . . . ." Nàng nói mà mặt có chút ửng đỏ.
Hắn ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn gương mặt đo đỏ của cô gái trong ngực: "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là. . . . . ." Lần này càng không dễ nói ra.
Thấy nàng một lúc lấu không nói lời nào, hắn nhéo nhéo lông mày, cất bước chuẩn bị đi tìm ngự y, nàng cắn răng, thật nhanh mở miệng: "Chỉ là kinh nguyệt của người ta đến rồi!" - Nói xong, ở trong lòng ra sức an ủi bản thân mình, nàng là người hiện đại, kinh nguyệt không có gì ngượng ngùng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ đỏ rừng rưc.
Hiên Viên Vô Thương vừa nghe thấy, kìa, dung nhan y hệt cánh hoa đào thế nhưng cũng dính vào chút sắc màu lúng túng, ôm nàng ngồi vào trên giường, có chút không biết làm sao: "Vậy phải như thế nào Tam nhi mới không đau nữa ?"
Loại chuyện kinh nguyệt này hắn cũng ngầm trộm nghe đến một chút, nghe nói là các nữa nhâni mỗi tháng đều có.
"Không biết !" - Nói xong, trong bụng tức giận không dứt, của nợ, thể chất kiếp trước cũng bị đau bụng kinh, sau khi xuyên không vẫn lại là đau bụng kinh! Thật là phiền chết nàng thôi!
Trong bụng một hồi phiền não, bụng dưới tự nhiên lại quất một cái, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lại mạnh mẽ nhăn nhúm vào. . . . . .
"Có phải Tam nhi rất đau không ?" - Hắn nhéo lông mày, mở miệng, trên dung nhan y hệt cánh hoa đào không có một nửa điểm thần thái tà mị cùng quyến rũ yêu mị thường ngày, chỉ còn lại tràn đầy nóng nảy và luống cuống.
Cắn răng mở miệng: "Nói nhảm, nếu không ngươi thử đau một chút mà xem !"
Mỗ nữ nói xong, nhìn vẻ mặt đau lòngcủa hắn mà cảm thấy buồn bực: "Thương Thương, sao chàng cũng có dáng vẻ giống như rất khổ sở vậy ? Chẳng lẽ kinh nguyệt của chàng cũng tới rồi hả ?"
. . . . . . Sau gáy xuất hiện một hàng mồ hôi. . . . . . kinh nguyệt của Hắn cũng tới rồi á ? Hắn đây là đau lòng có được hay không ! Hơn nữa, hắn là nam nhân, sao có thể có kinh nguyệt được!
"Mỗi lần có đều bị đau sao?" - Hắn không thèm để ý lời của nàng, đau lòng mở miệng, hai cánh tay vòng quanh nàng thật chặt.
"Ừm!" nước mắt được hàm chứa nơi khóe mắt của mỗ nữ suýt nữa bay ra, nhìn đến dung nhan tuyệt sắc, tuy là đau bụng, nhưng trong lòng của nàng cũng rất ấm áp, bởi vì tại thời điểm nàng khó chịu, thời điểm bất lực, hắn luôn hầu ở bên cạnh nàng!
Dung nhan của tuyệt mỹ nam tử so với nữ nhân còn đẹp đẻ gấp ba lần, gắt gao nhăn lại thành một dúm, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Cái kinh nguyệt đáng chết này, Tam nhi, chúng ta không cần nó có được hay không ?" (bó tay với ông này luôn !!)
Mỗ nữ im lặng, khóe miệng giật giật, đến quên cả đau. Không cần nó sao ? Cái này nghĩ không cần thì lập tức sẽ không có hay sao chứ ? Nghĩ tới nàng lại nghĩ chọc hắn: "Nếu không có kinh nguyệt, thì không thể sinh em bé rồi !" - Cổ nhân coi trọng nhất chuyện nối dõi tông đường mà.
Không ngờ hắn lại chẳng có chút do dự mở miệng: "Không có đứa bé là tốt nhất, vậy thì Tam nhi chỉ có thể có một mình Thương Thương!" - Tuy nói hắn nghĩ muốn nàng có đứa bé của hắn, nhưng nếu như phải trả giá cao là mỗi tháng nàng đều chịu tra tấn như vậy, hắn tình nguyện không cần !
Nàng đang muốn nói gì đó, đột nhiên bụng dưới lại quất một cái, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa bay ra, trong một khoảnh khắc, nàng có một loại cảm giác đau đến kích động khóc nức nở, thật là đau chết nàng !
"Tam nhi, mau nói cho Thương Thương đi, làm thế nào mới có thể ném nó đi được hả ?" - Hắn thấy nàng đau thành ra như vậy, cũng gấp muốn chết.
"Cái người đần độn này! Ném như thế nào được chứ, cái này căn bản là ném không hết!" - Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn, không ngờ người này lợi hại như thế, vậy mà loại chuyện kinh nguyệt như vậy cũng không rõ ràng lắm, còn làm sao để ném chứ ? !
"Tam nhi mới vừa rồi không phải nói không cần đứa bé thì có thể vứt bỏ đấy thôi ?" - Hắn có chút khó hiểu nhìn nàng.
Khóe mắt xệ xuống: "Lừa chàng thôi!"
Gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nam tử xoẹt cái liền đen: "Vậy làm sao bây giờ ?" - Quỷ nha đầu này ngang nhiên lừa hắn!
"Không. . . . . . Không biết. . . . . . Hừ, ôi, hừ ô ô. . . . . ." - lần này nàng thật muốn khóc rồi, chỉ là không đến nỗi không biết xấu hổ rơi lệ, ôm bụng rên rỉ.
Thấy nàng vẫn ôm bụng, hắn vươn tay thử dò xét, định bụng đem nội lực truyền đến trên bụng của nàng, thật kỳ lạ, sắc mặt nàng dần dần dịu xuống, mỗ nữ có chút kinh ngạc mở miệng: "Không thấy đau nữa, ôi chao ôi!"
Hiên Viên Vô Thương vừa nghe xong, trên bộ mặt tuyệt mỹ thế nhưng lộ ra có một nụ cười ngây ngốc, mừng rỡ mở miệng: "Thì ra có tác dụng như vậy a! Tam nhi không đau là tốt rồi!"
Một dòng nước ấm tự bụng truyền đến, từ từ quấn lấy toàn thân, không những không còn đau, mà cảm giác toàn thân có chút thoải mái. . . . . .
Nàng kinh ngạc nhìn tay của hắn đặt ở trên bụng mình : "Thương Thương, tay của chàng thật thần kỳ a! Tự nhiên vừa để xuống liền hết đau, có phải chàng có Siêu Năng Lực hay không!"
Khóe miệng giật giật: "Là nội lực!" - Thần kỳ ? Siêu Năng Lực ?
Sặc. . . . . . Mỗ nữ cười cười xấu hổ, là nội lực, nàng còn tưởng rằng tay của hắn có chức năng đặc biệt !
Mỗ nữ hạnh phúc vùi ở trong ngực hắn, cảm thụ từ dưới bụng nội lực liên tục không ngừng chảy vào trong cơ thể, dần dần cơn buồn ngủ kéo tới,ngủ thiếp đi ở trong ngực hắn.
Trên dung nhan tuyệt sắc lộ ra một nụ cười xán lạn với cái má lúm đồng tiền, nếu hắn không thể tạo ra cho nàng cảm giác an toàn, làm sao nàng sẽ yên tâm ngủ như vậy được ? Nghĩ tới đó, cái tay ôm nàng lại nắm thật chặt. . . . . .
"Thương Thương. . . . . ." - Trong ngực truyền đến âm thanh của nàng.
"Hả ?" - Hắn nhẹ giọng mở miệng, một lúc lâu cũng không truyền đến âm thanh của nàng, cúi đầu, lại nhìn thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hô hấp đều đều, thì ra là nằm mơ mê sảng.
Một giọt chất lỏng trong suốt từ khóe miệng của nàng chảy xuống. . . . . ."Thật là đẹp trai!"
Hắn thấy buồn cười, nha đầu này, nằm mơ cũng muốn thấy có đẹp trai hay không! Dịu dàng vươn tay giúp nàng lau đi giọt chất lỏng kia, nàng lại dụi dụi vào trong ngực hắn, tìm kiếm tư thế ngủ cho thoải mái, vùi ở ngực của hắn thỏa mãn ngủ, khóe môi còn có nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Hắn cúi đầu, xoay người rồi gài lại mấy sợi tóc xõa ra cho nàng, một tay kéo góc chăn qua đắp lên trên chân của nàng, để nàng tiếp tục tựa trong ngực của mình. . . . . .
"Thương Thương. . . . . ." - một tiếng mê sảng lại vang lên.
Hắn cúi đầu, đem lỗ tai để gần bờ môi nàng, muốn nghe nàng còn muốn nói điều gì, trong bụng cũng có chút thấp thỏm, hắn nhớ lần trước, nàng nằm mộng nói hắn là người đàn ông không thể dựa vào!
Tâm tư vô cùng rối bời, mấy chữ như ruồi muỗi bay vào lỗ tai của hắn. . . . . .
Cặp mắt tà mị đào hoa không dám tin trợn to lên, rồi sau đó phiếm lên nồng đậm vui sướng, trên dung nhan y hệt cánh hoa đào lộ ra nụ cười hạnh phúc, không còn là cười xinh đẹp bình thường như cũ nữa, mà là cái loại cười khúc khích rất trong trẻo, rất thuần khiết, tựa như một cậu bé lần đấu tiên biết yêu. . . . . .
Hắn nghe thấy nàng nói. . . . . .Yêu hắn. . . . . .
Không phải "Một chút xíu" , không phải "Giống như" , mà là. . . . . . ba chữ"Ta yêu chàng" rất đơn giản tinh khiết . . . . . .
Nàng nói nàng yêu hắn ! Cho dù chỉ là nói mê, thế nhưng hắn lại cảm nhận được tế bào toàn thân hắn cũng vì vậy sinh động hẳn lên, cái loại cảm giác hạnh phúc lâng lâng, không thành thật đó thậm chí làm cho hắn có chút không chịu nổi. . . . . . Đó chính là ma lực của ái tình sao ?
Ôm thật chặt chặt nàng, hình như muốn nàng ghim vào trong cơ thể hắn. Tam nhi, cám ơn nàng, cám ơn nàng yêu. . . . . .
Hắn đắm chìm trong hạnh phúc cùng trong vui sướng, không có chú ý tới cô gái trong ngực hắn, kia kìa, đôi môi cũng nhẹ nhàng nâng lên một độ cong cực kỳ nhỏ, rồi sau đó thật nhanh để xuống.
Thương Thương, ta yêu chàng!
Nếu ngượng ngùng mà nói ra, vậy thì làm bộ nói mê làm tốt rồi! Nghĩ tới đây, nàng mới thật sự thiu thiu ngủ. . . . . .
. . . . . . Cảm giác giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, cho tới hôm nay nàng vậy mà không còn ngủ nướng nữa, trời vừa sáng liền tỉnh, vừa mở ra mắt, đã rơi vào trong một ánh mắt có thần thái đào hoa mang theo vui vẻ. . . . . .
Những sợi dây thần kinh nhất thời đứt phịch, rồi sau đó trí nhớ quay trở về ngày hôm qua, nhớ tới chuyện mình giả bộ ngủ thổ lộ, sắc mặt có điểm đỏ lên. . . . . .
Mà gương mặt đỏ hồng của nàng rơi vào trong mắt Hiên Viên Vô Thương lại chỉ nghĩ rằng nàng lúng túng là vì chuyện kinh nguyệt đêm qua, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ dịu dàng mở miệng: "Tam nhi còn đau bụng không?"
Híc, lần này vẻ mặt mỗ nữ càng thêm lúng túng, lắc đầu một cái: "Không đau nữa!"
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng giống như trăm hoa đua nở, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn cái người đẹp trai tới cực điểm mà bắt đầu lộ ra vẻ háo sắc, ngay sau đó đã nhận ra vẻ hài hước trong mắt hắn, hơi hơi ngượng ngùng thu hồi lại ánh mắt. Được rồi, nàng thừa nhận, nàng quả thật không có sức miễn dịch trước trai đẹp, chỉ cần nhìn trai đẹp, nàng lập tức không nhịn được muốn nhìn, nhưng hắn nhìn nàng hài hước như vậy, nàng dù da mặt của nàng có dầy nữa cũng chịu nổi đâu !
Nhìn sắc trời một chút, rồi sau đó từ trong ngực của hắn nhoài ra ngoài: "Thương Thương, chàng nên đi đi, nếu không chờ Thái hậu đi vào. . . . . ."
"Ừm !" - Hắn gật đầu một cái, hắn không sợ Thái hậu, cũng quả thật muón ngả bài, tuy nhiên nếu như ngả bài với hình thức như thế này, người trong thiên hạ chắc chắn cho là bọn họ. . . . . . Hắn không quan tâm tới danh tiếng, nhưng không thể để cho nàng bị người ta thóa mạ. Hắn sẽ dùng phương thức danh chánh ngôn thuận để cho nàng lưu lại ở bên cạnh mình, cho dù là khiến ngạo bỏ nàng, tái giá, cũng tuyệt đối tốt hơn so với chuyện để người trong thiên hạ nghĩ rằng nàng bất trinh !
Đứng lên, toàn thân cũng hơi hơi tê tê, vì để cho nàng ngủ được thoải mái, suốt đêm dù muốn động hắn cũng không dám nhúc nhích.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn sắc mặt của hắn có hơi khẽ cứng ngắc, tuy chỉ có trong nháy mắt, cũng bị nàng bắt được, trong lòng tự nhiên cũng hiểu đêm qua mình ngủ thư thái như vậy, tương ứng, khẳng định là hắn rất khó chịu, suốt đêm không nhúc nhích, loại cảm giác đó dĩ nhiên là khó chịu rồi, thầm thấy cảm động, trên mặt lại không biểu hiện ra.
"Tam nhi, người ta đi về trước đây !" - Hắn dịu dàng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
"Ừm !" - Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái, rồi sau đó nhìn hắn xoay người, một thân áo trắng như tuyết, ngồi cả đêm đã nổi lên nếp nhăn, dường như dòng suy nghĩ phức tạp của nàng đều trở nên bình thản. . . . . .
Không phủ nhận sự xuất hiện của Phượng Phi Yên và Long Tử Nghiên đã tạo thành kích thích cực lớn với nàng, mới làm cho nàng nhanh chóng nhận rõ tình cảm của mình, nhưng đồng thời, cũng là bởi vì hai nữ nhân kia xuất hiện, khiến cho nàng rất không tự tin, cực độ không tự tin!
So với Long Tử Nghiên nàng có lẽ hơn hẳn, chỉ là Phượng Phi Yên, người ta là nữ hoàng một nước, nàng lấy cái gì so sánh cùng người ta!
"Thương Thương. . . . . ." – rốt cuộc nàng không kìm nén được mà mở miệng gọi hắn.
Cái người nào đó đang đi tới cửa sổ, bước chân vội ngừng lại, có phần kinh ngạc quay đầu lại, nhìn nàng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam do dự một chút, những không mở miệng, cười cười: "Không có việc gì!"
Hắn khẽ vặn đôi long mày kiếm, do dự một chút, rồi sau đó mở miệng: "Tam nhi, không cần trốn tránh con tim của mình !" - Hắn đồng ý sẽ cho nàng thời gian để nhận rõ, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới sau khi nàng nhận rõ, còn muốn trốn tránh, như vậy sẽ chỉ làm bọn họ càng đi càng lệch, vấn đề phải đối mặt càng ngày càng nhiều!
Một câu nói, đánh trúng hồng tâm, nàng kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc của hắn, nhẹ giọng mở miệng, nhưng có chút ý vị tự giễu: "Thương Thương ! Phượng Phi Yên là nữ hoàng một nước, bất luận về điểm nào, ta đều không có tự tin có thể vượt qua nàng, ta lấy cái gì so được với nàng ?"
Luận tài trí, dung mạo hai người có thể không phân cao thấp, nhưng bàn về quyền thế, địa vị, tâm trí, sự tàn nhẫn, nàng tự biết không phải đối thủ của Phượng Phi Yên, nàng lấy cái gì để có thể so với nàng ta ?
"Dựa vào tấm lòng của ta!" - Hắn trầm giọng mở miệng, âm thanh êm dịu nhưng cũng kiên định - "Tam nhi ! Thương Thương muốn nàng biết rằng, ta yêu nàng, không liên quan đến dung mạo, không liên quan đến tài trí, không liên quan tới địa vị, không liên quan tới quyền thế, chỉ là bởi vì nàng chính là nàng ! Có lẽ như lời nàng nói, nàng kia có nhiều thứ hơn nàng, nhưng mà nàng lại có được trái tim của Thương Thương! Trái tim của Thương Thương thật sự rất nhỏ, nhỏ chỉ có thể chứa được một mình Tam nhi, cũng không còn chỗ cho người dư thừa !"
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau đó, khóe môi nâng lên nụ cười sáng lạn: "Thương Thương ! Ta tin tưởng chàng !"
Một câu "Ta tin tưởng chàng !" cũng nói rõ quyết định của nàng!
Trong cặp mắt đào hoa tà mị của tuyệt mỹ nam tử xẹt qua một nét cười, môi mỏng tựa hoa anh đào cũng bất giác nâng lên, dịu dàng nói: "Vậy Tam nhi gả cho ta được chứ ?"
Mỗ nữ biến sắc, lúc này mở miệng: "Không được !"
Đùa gì thế. . . . . . Nhiều trai đẹp cần nàng thưởng thức như vậy, nếu không kịp chờ đợi đã gả mình rồi, cái đồ nam nhân keo kiệt này nhất định sẽ can thiệp vào chuyện của nàng!
Nụ cười nơi khóe môi nam tử cứng đờ, trên dung nhan như cánh hoa đào dính vào chút phiền não, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, rồi sau đó môi mỏng khêu gợi cong lên ý cười đầy khát máu : " Nếu Tam nhi thấy sự tự do còn chưa có đủ, Thương Thương có thể đợi, nhưng mà Tam nhi cũng phải giữ đúng mực, nếu không, nói không chừng người ta sơ ý một chút, tay run một cái, liền giết mấy mỹ nam tử đó cho hả giận !"
Lời nói này nhẹ như mây bay gió thổi, lại làm cho thân thể Vũ Văn Tiểu Tam không thể kiềm chế mà run rẩy . . . . . Nịnh hót cười cười: "Ha ha. . . . . . Không phải như chàng nghĩ đâu, ta tuyệt đối không có ý nghĩ về phương diện kia, hoàn toàn không có!"
Nàng nói mà trong bụng cũng lấm tấm mồ hôi. . . . . .
Nhìn dáng điệu siểm nịnh của nàng, hắn đi tới bên cạnh nàng, thở dài một cái, rồi sau đó vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng: "Chờ Thương Thương xử lý xong các nàng, sẽ quay lại cầu hôn Tam nhi !"
Nụ cười nịnh hót trên môi nàng bất giác cứng đờ. Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, biết nàng vẫn không yên lòng trước vận đào hoa nở rộ của hắn.
Nàng ngẩng đầu lên, gật đầu một cái: "Tốt ! Nhưng mà, người ta muốn cùng Thương Thương xử lý xong các nàng !" - Lần này, nàng muốn cùng tiến cùng lùi với hắn.
"Thương Thương sẽ xử lý tốt!" - Hắn chỉ muốn nhìn nàng vui vẻ sống, hắn không muốn để cho nàng dính vào bất kỳ một chuyện phiền lòng nào hết.
Vũ Văn Tiểu Tam biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không chọc phá, chỉ nhẹ giọng mở miệng: "Tình yêu là chuyện của hai người !" Đúng, là chuyện của hai người, cho nên không muốn có chuyện áp lực gì cũng để cho một mình hắn gánh vác, một người gánh đã lâu cũng sẽ mệt mỏi.
"Thương Thương sẽ không mệt mỏi !" - Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, một lần nữa dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ ý của nàng, "Thương Thương chỉ muốn nhìn Tam nhi vui vẻ ! Với Thương Thương mà nói, nụ cười của Tam nhi chính là trời cao ban cho ân sủng ! Chỉ cần Tam nhi có thể vui vẻ cười, Thương Thương sẽ không cảm thấy mệt mỏi, vĩnh viễn sẽ không !"
Lời thổ lộ này muốn thâm tình bao nhiêu thì có bấy nhiêu thâm tình, khiến gương mặt nhỏ nhắng nhưng dày sánh ngang tường thành của Vũ Văn Tiểu Tam khẽ ửng hồng, có chút ngượng ngùng, càng nhiều hơn là nồng đậm cảm động: "Thương Thương. . . . . ."
Sờ sờ cái mũi của nàng, nhẹ giọng nói: "Thương Thương xuất cung rồi, nếu Tam nhi ngủ không ngon thì nằm thêm một chút đi !"
"Ừm! Thương Thương trở về cũng nghỉ một lúc đi !" – sặc. . . . . . Nàng nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ánh mắt mất tự nhiên đảo qua đảo lại, vì sao mấy lời nàng vừa nói cùng hắn cảm thấy có chút tương tự đối thoại giữa những kẻ tình lữ?
Trên thực tế, vẫn luôn là hắn quan tâm nàng, nàng bị động tiếp nhận, mà hôm nay nàng cũng chủ động quan tâm tới hắn, hắn tự nhiên có thể cảm thụ được biến hóa rất nhỏ này, khẽ cười gật đầu một cái: "vậy người ta đi về ngủ một giấc ! Tam nhi cũng không nên luyến lưu người ta nhé !"
"Đi mau ! Đi mau ! Có quỷ mới luyến lưu chàng !" - Vũ Văn Tiểu Tam nói xong tung chăn lên trùm kín bản thân ở bên trong, che giấu vẻ không được tự nhiên của mình.
Hắn khẽ cười một tiếng, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, rồi sau đó mấy phi thân rời đi. . . . . .
Đợi hắn đi xa, Vũ Văn Tiểu Tam bỏ chăn xuống, duỗi dài cái lưng mỏi nhừ, lớn tiếng gọi: "Tiểu Nguyệt !"
Tiếng nói vừa dứt, một thị nữ hai mắt như gấu mèo xuất hiện tại trước mặt nàng, rất là nóng nảy mở miệng: "Tiểu thư ! Người và Vô Thương Vương Gia không xảy ra chuyện gì chứ ?"
Thốt ra lời này, các cơ thịt trên mặt mỗ nữ hơi co rút mấy cái, nói ra thì nàng thật sự nghĩ phát sinh một chuyện, vì sao lại không xảy ra đây ? Được rồi, kinh nguyệt của nàng tới, không nên xảy ra cái gì hết! Vì vậy trong lòng bội phần thấy thoải mái, cốc bốp một cái lên đầu củaTiểu Nguyệt: "Cái người đầu heo này cả ngày lẫn đêm nghĩ cái thứ gì vậy ? Có muốn ta bảo Đình Vân đến tìm ngươi xem có xảy ra cái chuyện gì hay không ?"
Mỗ thị nữ nghe nàng nói như thế, không để ý tới đầu óc của mình bị đánh đến đau muốn chết, nhảy mấy bước về phía hậu diện, lớn tiếng gào to: "Tiểu thư, ngươi chém gió tám đạo cái gì a! Cái gì mà cùng Đình Vân xảy ra a! Em và hắn không hề có một chút xíu quan hệ ! Không đúng, là nửa điểm quan hệ cũng không có, mặc dù em thỉnh thoảng thích nhìn lén hắn, nhưng mà. . . . . . Không phải, ý của em là thỉnh thoảng không cẩn thận nhìn sang hắn, nhưng tuyệt đối đều là trùng hợp, hoàn toàn là ngoài ý muốn, tuyệt đối không có nửa điểm ý nghĩ thích hoặc là ái mộ ! Em cũng chưa từng có ảo tưởng qua, không phải. . . . . . Là không có suy nghĩ nhiều qua cái gì!"
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hẳn là đỏ hơn cả đít khỉ! Ánh mắt kia cũng đảo qua đảo lại, bộ dáng đúng là có tật giật mình.
"Tiểu Nguyệt à, tiểu thư nhà ngươi chưa nói cái gì hết, tự ngươi đã nhận tội, chậc chậc, thì ra là ngươi thường trộm nhìn hắn, còn ảo tưởng qua cái gì nha. . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam chép chép miệng, trêu ghẹo nha đầu thuần tình kia.
"Tiểu thư !" âm vực của Tiểu Nguyệt tăng cao, "Nô tỳ nói nô tỳ không phải như thế ! Có phải người nghe nhầm hay không ?" – Nàng tỏ vẻ tuyệt đối không có như vậy, cơ mà đáy lòng chột dạ đến cỡ nào cũng chỉ có chính nàng biết, tiểu thư sao lại thông minh như vậy a, có thể đoán được mấy ngày nay nàng đang suy nghĩ cái gì ! Quá kỳ quái rồi !
Mỗ nữ nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của nàng kia, trừng mắt: "Được thôi ! Được thôi ! Không nói về ngươi nữa, tới đây mặc quần áo cho tiểu thư của nhà ngươi đi!" - Lại nói cái gã Đình Vân đó dường như còn thiếu tiền nàng chưa có trả, còn cả tiền lãi nữa, đến ngày hôm nay hắn nên phải trả nàng mười một vạn hai rồi, vậy là cái tên khốn đó chuẩn bị quỵt nợ rồi, đang chuẩn bị còn cao lợi vay?
Thật ra sự thực là: gần đây Đình Vân đang giúp Vương Gia xử lý chuyện ở đế quốc Dạ Mị, nên quên mất chuyện nào đó, hậu quả của việc này là, mấy tháng sau, không cách nào trả nổi khoản tiền bồi thường kếch xù này, vì vậy. . . . . .
"Ồ !" - Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn tiến lên hầu hạ nàng, buồn bực trong lòng cũng không vơi đi. Tiểu thư làm sao thấy được nàng thường nhìn lén Đình Vân nhỉ, dường như thời điểm nàng nhìn lén, tiểu thư đều không có ở đó, thật sự là kỳ quái ! Nàng hoàn toàn không biết thật ra thì chính nàng mới vừa rồi bất tri bất giác không đánh đã khai đấy chứ!
"Ai, ôi, đúng rồi, ta mới vừa nghe Thương Thương nói Đình Vân đang coi trọng một vị cô nương nào đó, mấy ngày nữa sẽ phải lập gia đình rồi !" - Mỗ nữ vẻ mặt không biến sắc mở miệng, kể ra thì, thời điểm nhàm chán trêu chọc Tiểu Nguyệt thật sự là một chuyện vui đùa rất khá !
"Cái gì ?" âm thanh của Tiểu Nguyệt trong nháy mắt tăng lên, "Tiểu thư, chuyện này là thật hay giả ?"
Mỗ nữ cười âm hiểm một tiếng ở trong lòng, rồi sau đó rất là vô lương mở miệng: "Tất nhiên là thật á..., ta còn có thể gạt ngươi sao?"
Vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ thị nữ trong nháy mắt sụp đổ, cúi gằm đầu,đi vào phòng mặc quần áo cho nàng, dáng vẻ thực uất ức bi thống . . . . .
"Nghe nói hắn là coi trọng một người tên là. . . . . ." - Nói tới chỗ này lại cố ý dừng, quả nhiên đã nhìn thấy lỗ tai của nha đầu Tiểu Nguyệt kia lặng lẽ vểnh lên, vì vậy người có tư tưởng xấu nào đó lại không nói nữa.
Tiểu Nguyệt chờ cả ngày, cũng không thấy nàng mở miệng tiếp, có chút nóng nảy mà nói: "Tiểu thư, ngươi nói mau a, hắn rốt cuộc thích người nào ?"
"Không phải là ngươi không thích hắn sao ? Trông nom nhiều như vậy làm cái gì ?" - Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, mặt hồ nghi nhìn nàng.
Ặc, Tiểu Nguyệt gãi đầu một cái, học theo cái đức hạnh lừa bịp thường ngày của tiểu thư nhà mình, mở miệng: "Em hỏi cái này chỉ bởi vì cũng gặp hắn vài lần, ở trong lòng đã coi hắn là bằng hữu, nghe hắn có người thương, lại muốn thành thân, tự nhiên thấy nên quan tâm thôi!"
Mỗ thị nữ nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, ánh mắt còn mơ hồ có chút tự mãn, ha ha, không phải là nàng đi theo tiểu thư nên thông minh hơn đi ?
Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng nhìn nàng, tại sao nàng cảm thấy câu trả lời của Tiểu Nguyệt rất có phong phạm ngày thường của nàng nhỉ ?
"A, hóa ra là như vậy! Nếu là như vậy thì coi như xong, chẳng thích nói nữa !" - Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái, bộ dáng thật uể oải.
Vẻ hả hê trong mắt mỗ thị nữ mặt chớp một cái liền biến mất, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, có chút bi ai sợ hãi mở miệng: "Tiểu thư, người mau nói cho em biết đi!"
"Ha ha ha. . . . . . Được! Nói cho ngươi biết, hắn thượng chính là cái cô nương tên gọi Tiểu Nguyệt !" - Mỗ nữ đơn giản là ăn no không có việc gì làm nên lấy nàng ra tiêu khiển.
Mỗ nha hoàn ngây ngốc, gãi gãi đầu của mình, rất là khổ não mở miệng: "Tiểu Nguyệt ? Cái tên này thật quen tai, tiểu thư, chúng ta có quen biết không?"
Vũ Văn Tiểu Tam khóe miệng giật giật, không phải chứ, hôm nay sao nha đầu này ngu thế ? Ngẩng đầu lên rất là im lặng mở miệng: "tên của ngươi gọi là gì ?"
"Nô tỳ dĩ nhiên được gọi là Tiểu Nguyệt, híc, đợi chút, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . . . . ." – Mỗ thị nữ xoay đầu qua hằm hằm nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, "Tiểu thư, người trêu cợt em!"
"Ha ha ha ha. . . . . . Ai kêu ngươi đần !" - Đây chính là chỗ tốt khi làm tiểu thư, trêu cợt nàng, nha đầu này có muốn đánh nàng cũng chỉ có thể nín nhịn thôi!
Tiểu Nguyệt tức giận nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng kia hiển nhiên giống một con con ếch!
"Tốt lắm! Tốt lắm! Tối hôm nay phải trở về vương phủ rồi, chúng ta mau mau rửa mặt xong rồi đi ra ngắm trai đẹp một chút, trở về vương phủ xác định là không còn cơ hội nữa!" - Mỗ nữ nói xong liền chép chép miệng rất chi tiếc nuối. Trở về vương phủ cũng chỉ có thể đối mặt với con heo Hiên Viên Ngạo thôi!
Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua một giọt mồ hôi, rất im lặng nhìn nàng: "Tiểu thư, không phải là người và Vô Thương Vương Gia phát triển tốt vô cùng sao ? Còn nhìn trai đẹp làm gì?"
Mặc dù nàng không biết giữa tiểu thư và Vô Thương Vương Gia cụ thể xảy ra những chuyện gì, nhưng mà nhìn đầu mối này, cũng tuyệt đối là phương diện kia hoàn toàn đang phát triển, hơn nữa còn là càng ngày càng tốt..., làm sao còn muốn gặp trai đẹp nhỉ?
"Ta nói ngươi chính là Ếch Ngồi Đáy Giếng! Làm người cũng không thể chỉ treo cổ ở trên một cây đại thụ được! Nếu như không phải là ta thấy dáng vẻ Thương Thương không có gì chê trách, thậm chí ngay cả những trai đẹp khác ngoài hắn cũng không đáng liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, nếu có một ngày Thương Thương đột nhiên di tình biệt luyến, ta tìm ai khóc đây ? Hơn nữa, ta chỉ là nhìn một chút, thuần khiết là thưởng thức, không có nửa điểm ý tứ khác hoặc ý niệm không tốt, ngươi không nên suy nghĩ nhiều quá !" - Vũ Văn Tiểu Tam tỏ vẻ "Ta rất thuần khiết" mà nhìn nàng.
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, tràn đầy hoài nghi chọc Vũ Văn Tiểu Tam: "Không có nửa điểm ý tứ khác hoặc ý niệm không tốt ?" Nàng mà tin theo thì mới là chuyện lạ đấy !
Vũ Văn Tiểu Tam bị nàng hỏi như vậy, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn hung hăng chống nạnh mở miệng: "Không có !"
Tiểu Nguyệt bĩu môi dưới, không nói thêm nữa, thành thành thật thật im lặng, giúp nàng thay đổi trang phục, để cho tiểu thư nhà bọn họ có thể ở ngày cuối cùng trước khi rời khỏi hoàng cung này, đi xung quanh xem một chút trai đẹp. . . . . .