Mà lúc này, bên kia, trong sảnh chỉ còn lại Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình, xem Bạch Hiểu Tình đứng ở bên mình không nói một lời, Triệu Tử Tu càng lo lắng hơn.
Hắn vốn là không nghĩ sẽ nói những lời này , chính là, bất tri bất giác liền nói ra, kết quả, hẳn là xúc phạm tới nàng đi.
Giờ phút này bản thân còn nói những việc không xảy ra này, nàng, có phải hay không càng thêm chán ghét bản thân , nhưng Triệu Tử Tu lúc đó không có cách nào khống chế bản thân, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được Triệu Tử Hằng đối Bạch Hiểu Tình không phải đơn thuần chỉ muốn nàng làm thủ hạ .
Mà đã biến thành đang thưởng thức một nữ nhân, ánh mắt chính là của một nam nhân gặp được nữ nhân mình thích, hơn nữa là trần trụi thưởng thức!
Mặc kệ thế nào nàng vẫn là một nữ nhân, không thể nghi ngờ Bạch Hiểu Tình là rất thành công , nàng luôn thành công hấp dẫn người khác.
Nhưng là chuyện này đối với Triệu Tử Tu mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, bởi vì Bạch Hiểu Tình càng xuất chúng, tương lai nam nhân xuất hiện bên người nàng sẽ càng nhiều.
Lệ Vương điện hạ, không cần quá mức để ý, việc quá khứ đã qua đi, ta hiện tại đều không thèm để ý .
Bạch Hiểu Tình tuy rằng nói chuyện cường điệu như trước, ngả ngớn mà kiêu ngạo, nhưng Triệu Tử Tu lại rõ ràng cảm giác được, đằng sau vẻ kiêu ngạo đó là lạnh lùng.
Xem Bạch Hiểu Tình như vậy, chính là đánh chết Triệu Tử Tu cũng không tin lời của nàng, nếu thật không thèm để ý, Bạch Hiểu Tình sẽ không cả ngày đối đãi bản thân hắn lạnh lùng như vậy .
Đúng vậy, chính là lạnh lùng, tuy rằng trong khoảng thời gian này Bạch Hiểu Tình thoạt nhìn là không có gì biến hóa, nhưng Triệu Tử Tu cũng hiểu được, tâm tình nàng triệt để biến hóa .
Sau đêm hôm đó, nàng đối bản thân thật giống như là đối với một chủ, ngay cả ấm áp lúc trước đều biến mất không thấy , hắn có thể xác định, thời gian ba năm hết, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ thống khoái biến mất không thấy .
Kỳ thực giờ khắc này, Triệu Tử Tu càng thêm hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể ồn ào, thậm chí là mắng hắn vài câu, đánh hắn vài cái đều được, còn hơn là bộ dạng hiện tại này, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều là đạm mạc, cho tới bây giờ đều không cho phép bản thân tồn tại trong lòng của nàng, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất bại.
Điện hạ, thời gian không còn sớm , nếu không có chuyện gì ta đi về trước nghỉ ngơi .
Xem mặt trời dần dần ngã về tây, Bạch Hiểu Tình biết hiện tại nên trở về nghỉ ngơi , tuy rằng nàng không thật sự lên giường ngủ, nhưng ít nhất có thể tránh mặt hắn, để cho mình yên tĩnh một chút.
Sự việc ngày đó tuy rằng cuối cùng Triệu Tử Tu ngừng lại, nhưng lý do này không thể khiến nàng tha thứ cho hắn được, tổn thương chính là tổn thương, lý do gì đều không có ý nghĩa!
Cho nên hiện tại Bạch Hiểu Tình phi thường không thích ở cùng Triệu Tử Tu, theo đêm hôm đó, đối với Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình là tránh được sẽ tránh, nếu không thể tránh liền sẽ không nhìn, coi hắn như không khí.
Thời điểm hắn cần đến nàng, nàng tự nhiên sẽ xuất hiện, dù sao trừ phi tình huống cấp thiết, thời điểm khác Bạch Hiểu Tình chính là như phong cảnh, làm cho quan hệ hai người bọn họ biến thành quỷ dị như bây giờ
Ân, đi xuống đi.
Triệu Tử Tu biết nếu bản thân ngăn cản cũng sẽ không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm nàng càng thêm chán ghét bản thân, như vậy còn không bằng ngay từ đầu liền cho phép nàng muốn làm gì thì làm, ít nhất đối với hắn lạnh lùng, còn hơn làm cho nàng chán ghét .
Tuy rằng nàng như vậy làm cho hắn cảm thấy vạn phần thống khổ, nhưng ít nhất trong lúc này có thể khiến Bạch Hiểu Tình cảm thấy vui vẻ, hắn có như thế nào đều không quan trọng .
Trở lại phòng, Bạch Hiểu Tình phân phó người chuẩn bị nước tắm, bị cái tên thái tử điện hạ đụng phải làm cho nàng cảm thấy phi thường ghê tởm.
Kỳ thực đừng nói bị thái tử đụng phải, cho dù là không bị hắn đụng tới, ánh mắt hắn nhìn mình đều sẽ khiến Bạch Hiểu Tình cảm thấy ghê tởm, rõ ràng bản thân ăn mặc chỉnh tề , nhưng ánh mắt hắn giống như nàng hoàn toàn trần như nhộng, ghê tởm!
Bạch cô nương, nước tắm đã chuẩn bị tốt .
Bên ngoài truyền đến là thanh âm của quản gia, thời gian này chủ tử cùng Bạch cô nương sự tình trong lúc đó hắn biết rõ nhất! Hiện tại Bạch cô nương rõ ràng là phi thường không muốn gặp chủ tử , mấy ngày hôm trước không khí ấm áp giữa hai người kia đột nhiên biến mất.
Hắn thật không ngờ chủ tử sẽ lỗ mãng như vậy, vậy mà nghĩ tới biện pháp bắt buộc nàng, hắn thực chỉ tiếc rèn sắt không thành!
Tuy rằng là chưa thành công, nhưng trong lòng Bạch cô nương khẳng định là phi thường không thoải mái .
Không thể không nói, cũng may chưa thành công, hiện tại chủ tử vẫn còn cơ hội, lỡ mà nếu thành công ,vậy chủ tử đời này cùng Bạch cô nương chính là triệt để không có khả năng !
Phiền toái quản gia .
Bạch Hiểu Tình hơi hơi mở cửa, để vài người bưng thùng nước đến, sau đó những hạ nhân rời khỏi chỉ còn lại quản gia cùng nàng.
Nhìn khuôn mặt Bạch Hiểu Tình không biểu cảm, trong lòng hắn thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng nói tuy rằng biết làm như vậy đối Bạch cô nương có chút không công bằng, nhưng hắn không quan tâm bản thân ích kỷ, hắn chỉ hi vọng chủ tử có thể hạnh phúc.
Bạch cô nương, ta thay chủ tử xin lỗi ngươi, tuy rằng không biết quá khứ của ngươi, nhưng ta ít nhiều có thể cảm giác được ngươi là cô nương trong sạch, hiện tại vậy mà bị chủ tử đối xử như vậy...
Quản gia, sự tình trôi qua, ta cũng không để ý.
Trôi qua liền trôi qua, rõ ràng Bạch Hiểu Tình không muốn nhắc lại mấy chuyện này , xem ra đối với sự tình đêm hôm đó nàng vẫn thật để ý a!
Bất quá nói đi phải nói lại, cô nương bị bắt buộc như vậy trong lòng đều sẽ không thoải mái, hiện tại Bạch cô nương không có triệt để rời đi cũng tính là rất tốt rồi , loại chuyện này có nữ tử nào không để ý a.
Rơi vào đường cùng, lão quản gia chỉ có thể rời đi, tuy rằng còn muốn nói cái gì đó nhưng hắn cũng biết, nếu nói thêm, chỉ sẽ càng làm cho nàng thêm chán ghét
Hắn là muốn thay chủ tử tự nói vài câu, nhưng quản gia hiện tại phát hiện, không riêng gì chủ tử, cho dù là hắn nàng cũng không muốn gặp , chuyện này thật đúng không phải nghiêm trọng bình thường.
Chậm rãi , đem bản thân đặt mình ngâm trong nước ấm, Bạch Hiểu Tình biểu cảm có chút thả lỏng, trong đầu không tự chủ được nhớ tới lời lão quản gia nói, đêm hôm đó...
Đêm hôm đó sự tình nàng làm sao có thể quên, làm sao có thể không để ý, không để ý nàng cầu xin, không nghe nàng giải thích, hắn liền như vậy cố ý vạch quần áo của nàng.
Tuy rằng nói, cuối cùng hắn cũng dừng lại, thế nhưng không có nghĩa là nàng có thể tha thứ cho hành vi của hắn, càng làm cho nàng tức giận là, đến hiện tại nàng đều không biết bản thân đêm hôm đó đã làm ra cái gì, vậy mà hắn lại đối xử với nàng như vậy
Nàng chỉ nhớ rõ ngày đó hắn cùng thái tử nói cái gì, nhưng Bạch Hiểu Tình không rõ , nàng cùng thái tử cho tới bây giờ đều là không cùng gặp mặt, Triệu Tử Tu nói vậy là có ý gì, hoài nghi bản thân cùng thái tử nhận thức?
Vẫn là hoài nghi bản thân kỳ thực là mật thám của thái tử? Nếu đã hoài nghi, vì sao còn phải đem nàng giữ ở bên người, lúc trước không cần để nàng ở lại đi!
Bạch Hiểu Tình cảm thấy càng nghĩ càng tức giận , nàng là vô tội, vậy mà bị đối đãi như vậy, phỏng chừng là ai đều cũng sẽ tức giận đi!
Tắm rửa xong, nàng phân phó hạ nhân thu thập, sau đó một mình bay lên nóc nhà, ngắm sao.
Hiện tại mỗi ngày Bạch Hiểu Tình chỉ có trong lúc này mới có thể bình tĩnh trở lại, nhất là lúc gió lạnh thổi ít nhiều có thể khiến cho mình tỉnh táo lại.
Vốn là trong thời gian ngắn bởi vì thái độ nhượng bộ của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình đã tiêu giận không ít , nhưng là vì sự tình hôm nay, Bạch Hiểu Tình cảm thấy cơn tức lại một lần nữa nổi lên, nếu có thể, nàng thật đúng là muốn không để ý hứa hẹn, chạy nhanh rời khỏi nơi này!
Thực xin lỗi.
Nhiều ngày sau ngay tại lúc hai người vô sự ngồi ở trên nóc nhà, Triệu Tử Tu lần đầu tiên mở miệng, điều khiến Bạch Hiểu Tình ngoài ý muốn là, hắn mở miệng câu đầu tiên dĩ nhiên là hướng bản thân xin lỗi, trong khoảng thời gian này Triệu Tử Tu xin lỗi cũng có chút nhiều, động một chút là đối với nàng xin lỗi...
Sự tình ngày đó thật xin lỗi , bởi vì mất đi lý trí, cho nên thương hại ngươi, thực xin lỗi.
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Bạch Hiểu Tình trong lòng không cho là đúng, nếu xin lỗi hữu dụng, trên đời này còn cần cảnh sát sao.
Nếu xin lỗi hữu dụng, tội phạm giết người sẽ không cần bị chém đầu, một câu thực xin lỗi đã có thể khiến người chết sống lại , càng bớt việc để làm.
Đương nhiên, những lời này Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ không nói ra , hôm nay nàng cũng thật sự không có thời gian cũng không có tâm tình đi ứng phó Triệu Tử Tu.
Ngươi không cần xin lỗi, ta cho tới bây giờ đều không trách ngươi, hơn nữa trôi qua liền trôi qua, không cần thiết đề cập nữa.
Bởi vì nếu không nhắc đến, tâm tình Bạch Hiểu Tình còn có thể tốt một chút, sẽ không tức giận, mấy ngày hôm trước tâm tình của bản thân cũng bắt đầu chậm rãi bình phục rồi?
Là vì không thèm để ý, cho nên mới không trách cứ đi.
Triệu Tử Tu cười khổ, đây là nguyên nhân duy nhất hắn có thể nghĩ đến , nếu không phải như thế, nàng làm sao có thể không trách cứ đâu, cho dù tức giận cũng sẽ có trách cứ đi.
Nhưng là hiện tại Bạch Hiểu Tình vậy mà cười nói không trách cứ, chỉ sợ đồ ngốc cũng có thể hiểu trong lời của nàng là có ý gì.
Ngươi nếu cho rằng như vậy, thì xem như là đúng đi .
Bạch Hiểu Tình tàn nhẫn , bởi vì nàng biết nói gì mới có thể đả thương người, nhìn xem không phải đậy là ví dụ tốt nhất sao, biết rõ hiện tại Triệu Tử Tu để ý nàng, cho nên nói ra lời như vậy, sẽ chỉ làm Triệu Tử Tu thống khổ.
Nghe Bạch Hiểu Tình nói trắng ra như vậy, Triệu Tử Tu chỉ có thể cười khổ, bản thân hiện tại có phải hay không chính là tự làm bậy không thể sống, nếu lúc đó hắn không quá xúc động, có phải hết thảy mọi việc đều sẽ không đến nông nỗi như bây giờ không thể vãn hồi?