[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Bộ 1 Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Trằn trọc một đêm không ngủ, tới khi trời gần sáng mới thật sự nhịn không được mệt mỏi mà thiếp đi, Lý Đại Hỉ vốn là loại người không hay để chuyện phiền não ở trong lòng, thậm chí trời có sập xuống thì vẫn có thể trùm chăn mà đánh cờ với Chu Công, chứ nếu như người khác mà gặp phải chuyện này, uống mê dược cũng chưa chắc ngủ được đi.

Mặt trời mới vén mây ló mặt ra ngoài, đội ngũ thổ phỉ tới đưa sính lễ cùng giá y đã ồn ào ngoài đại môn nhà Lý Nhị Thúc, Lan Hoa Nhi mở cửa, không khỏi bị hoảng sợ, hơn mười xe xếp thành hàng dài vô cùng hoành tránh, chung quanh tụ tập gần như toàn bộ thôn dân chỉ trỏ tán thưởng.

Đoàn thổ phỉ chào một tiếng, sau đó bắt đầu khiêng đồ đạc vào trong sân, có gạo có mì, đủ thứ khô thịt, hoa quả, lăng la tơ lụa, bạc trắng, nông cụ vân vân, cuối cùng, một nữ tử giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra tiến đến, chỉ vào một cái rương lớn hai thổ phỉ đang nâng phía sau, đối Lan Hoa Nhi lạnh lùng nói: “Đây là giá y, công tử phân phó, bảo ca ca ngươi mặc xuất giá, tiệc rượu sẽ tổ chức ở nhà Hồ Nhị mặt rổ, chúng ta sẽ không ở đây lâu, còn phải nhanh chóng trở về có việc, nên ngươi cùng cha ngươi và Hồ Nhị mặt rổ tiếp đón tân khách đi. Bảo ca ca ngươi ngày mai chuẩn bị sớm một chút, đầu giờ Mão kiệu hoa sẽ tới đón đi.”

“Này. . . . . . Nhanh như vậy?” Lan Hoa Nhi trong lòng đau xót, mắt ngập nước: “Có thể tái thư thả mấy ngày hay không, này. . . . . . Cũng quá nhanh. . . . . . Đại Hỉ ca. . . . . .” Không đợi Lan Hoa Nhi nói xong, nữ tử liền hờ hững đánh gảy lời nàng: “Không được.” Nói xong xoay người rời đi, Lan Hoa Nhi không cam lòng, đuổi theo cầu xin: “Đại Hỉ ca của ta. . . . . .” Chỉ mới nói năm chữ, chợt nghe mặt sau truyền đến thanh âm quen thuộc: “Lan Hoa Nhi, không cần cầu nàng, chúng ta tuy rằng là người nghèo, nhưng cũng có tự trọng.”

Nữ tử nghe thấy giọng nói của nam nhân, chậm rãi quay đầu, cao thấp đánh giá, đôi mắt phượng hẹp dài cùng lông mi cong vút tinh tế khẽ nhíu: “Ngươi chính là Lý Đại Hỉ?” Nữ tử nghi hoặc hỏi, thấy Lý Đại Hỉ gật đầu, mi nhíu càng sâu: “Chủ nhân đang làm gì? Ngươi thế này làm sao mang về gặp lão thái gia? Hắn mấy ngày nay ở nông thôn bị ngốc sao, ngay cả phẩm vị cũng ngốc đi.”

Vừa nghe mấy lời đó, Lý Đại Hỉ lập tức nhãn tình sáng lên, nhìn chăm chú nữ tử xinh đẹp tựa tiên nữ trước mắt, suy đoán có lẽ địa vị ở hang ổ thổ phỉ cũng không thấp, bởi vì nữ tử này dám nói Thẩm Thiên Lí ngốc, nói không chừng nữ tử này là đại lão bà của Thẩm Thiên Lí, ân, ít nhất cũng là sủng thiếp, cơ hội này phải hảo hảo lợi dụng nha. Tục ngữ nói chó cùng dứt giậu, Lý Đại Hỉ bị ép đến chân tường, đầu óc luôn chân chất cũng thông minh một chút.

Hắn sải từng bước đến, đối với nữ tử gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, cô nương, nga, không, là phu nhân, tiểu hỗn đản nhà các ngươi. . . . . . Nga, không phải, là Đương Gia, hắn rất khi dễ người, ta. . . . . . Ta chỉ nhìn thẳng hai mắt hắn, liền buộc ta dập đầu nhận sai, lời hắn nói ta đều làm theo, hắn vẫn là không chịu buông tha ta, phu nhân, ngươi xem ngươi xinh đẹp tựa tiên nữ hạ phàm, cái kia. . . . . . Đương Gia hắn rất không nên thú ta, vô luận là thân phận gì, đều là bôi nhọ phu nhân, ngươi nói đúng hay không? Không bằng phu nhân nói với Đương Gia, bảo hắn đại nhân đại lượng, buông tha ta đi.”

Lý Đại Hỉ đây là lần thứ hai yếu thế, trong lòng tuy rằng nghẹn khuất vô cùng, nhưng ngẫm nghĩ lại, chỉ cần Thẩm Thiên Lí không bắt mình dùng thân phận nữ nhân gả cho y, có quỳ xuống lạy cũng được a.

Nữ tử nhìn hắn, bất chợt bật cười: “Ngươi bảo ta nói với hắn? Chờ ta sống đủ rồi hẵng tính, hiện tại ta còn yêu đời lắm. Còn nữa, ta không phải phu nhân, ta chỉ là người hầu của công tử, về sau còn phải gọi ngươi một tiếng phu nhân.” Nàng lại dùng ánh mắt thất vọng nhìn Lý Đại Hỉ vài lần nữa, rồi mới nhanh chóng xoay người rời đi, một bên lẩm bẩm: “Ông trời, về sau ta sẽ gọi một người như vậy là phu nhân sao? Công tử ngoạn cũng thái quá rồi, hy vọng trở về lúc bái đường không hù chết người ta.”

Lý Đại Hỉ nhìn nữ tử tựa như khói rất nhanh biến mất, hắn trong lòng vừa mới dâng lên một tia hy vọng liền bị dập tắt. Đoàn thổ phỉ đã rút đi hết. Nhất thời, chỉ còn lại đồ đạc tràn ngập sân nhà, hắn mơ hồ nhìn xung quanh, lửa giận trong lòng lại bùng phát, nghĩ thầm, bọn thổ phỉ trời đánh, đưa đến nhiều đồ như thế làm gì, còn không bằng đem chia cho dân chúng, vương bát đản, hỗn đản thổ phỉ, phi, một đám tán tận lương tâm.

Hắn trong lòng mắng không ngừng, thôn dân vây xem thấy thổ phỉ đã đi, thế là tất cả đều chen vào trong, hâm mộ những thứ bọn họ có nằm mơ cũng không thấy, một bên an ủi Lý Nhị Thúc đang đứng thất thần: “Thôi tốt xấu gì cũng không còn phải chịu cảnh túng quẫn nữa”.

Lý Nhị Thúc cười thảm: “Ông trời không có mắt, chúng ta như thế nào lại sinh trưởng ở cái địa phương không phân rõ phải trái. . . . . . Mấy thứ này chính là dùng nửa đời còn lại của Đại Hỉ chúng ta mà đổi lấy, nếu không cần mấy thứ này có thể giúp Đại Hỉ không bị gả đi, ta thà rằng ăn trấu cả đời, bọn thổ phải này có bị chém ngàn đao ta cũng không hả giận.” Lão nhân đấm ngực dậm chân, Lý Đại Hỉ nhìn, trong lòng vô cùng khổ sở, Lan Hoa Nhi miễn cưỡng đối mọi người nói: “Thực xin lỗi các hương thân, nhà chúng ta còn có việc, không thể tiếp đãi các ngươi.” Mọi người nhìn nhìn ba người, cũng cảm thấy xót xa, dần dần đều ly khai.

Lan Hoa Nhi cùng Lý Nhị Thúc mang rương đựng giá y vào nhà, Lý Đại Hỉ cũng không nguyện ý xem, đối Nhị Thúc nói: “Nhị Thúc, chờ ta đi rồi, mấy thứ kia chia cho mọi người đi, chúng ta nghèo, một năm cũng không ăn được gạo trắng mấy lần, hơn nữa bởi vì phong sơn, khô thịt rừng cũng ít. Còn nữa, Nhị Thúc, hiện giờ có bạc, bệnh của ngươi cũng có thể trị dứt, có dược nào tốt, bảo Lan Hoa Nhi mua cho ngươi.” Lại đối Lan Hoa Nhi nói: “Ngươi cùng A Ngũ dùng mấy thứ này thành thân đi, nhưng đừng quên chăm sóc cho Nhị Thúc, ta không ở cạnh người, ngươi nhất định phải thay cả phần ta hiếu thuận, A Ngũ là hảo tiểu tử, Nhị Thúc giao cho các ngươi, ta. . . . . . ta cũng yên tâm. . . . . .”

Nói tới đây, Lý Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi sớm khóc không thành tiếng, chính hắn cũng thấy mắt toan sáp, vội tự trấn an: không cần thương tâm, mình cùng thổ phỉ đầu lĩnh kia cũng từng tiếp xúc, y tuy rằng lợi hại, tâm địa cũng ngoan, nhưng mà cũng có thể nói chuyện được, lên núi vài năm, chờ y không còn hứng thú, thấy mình ở chỗ y vô dụng, không chừng còn tiễn mình xuống núi nữa. Đáng thương Lý Đại Hỉ không hiểu sự đời, chỉ nghĩ sau khi thành thân cứ mặc Thẩm Thiên Lí nhìn cho đã mắt, chán chê rồi sẽ thả hắn đi, tự đáy lòng hắn vô cùng hy vọng như thế.

Lý Đại Hỉ một đêm không ngủ, ngày hôm sau trời vừa sáng, liền nghe xa xa tiếng kèn đồng náo nhiệt, hắn trở mình, nghĩ thầm, nhà ai mà đón dâu sớm vậy. Lấy chăn trùm kín đầu, lại đột nhiên nhớ đến hôm nay là ngày thành thân của mình.

Đại môn bất chợt bị gõ ầm ầm, hắn thở dài, thầm nghĩ đại môn này mà là cửa thành thì thật tốt nha, mình có thể tránh ở bên trong. Còn đang mơ màng, môn tựa hồ đã bị phá khai, trong viện vang lên một thanh âm, hắn đứng dậy nhìn qua cửa sổ, thiếu chút nữa té xỉu, đó không phải là hỉ bà kiêm bà mai trong vòng tám trăm dặm người người đều ghét sao, người được Thẩm Thiên Lí vừa ý quả đều không phải người bình thường nha, Lý Đại Hỉ tin chắc là mắt y có vấn đề.

“Ai nha nhà các ngươi sao còn chưa dậy nữa, Đại Đương Gia hôm nay phải về sơn trại rồi, nhanh nhanh nào.” Hỉ bà khoa trương dẹo tới dẹo lui đi vào, khiến Lý Đại Hỉ thập phần lo lắng cho thắt lưng của nàng. Hắn vơ đại một cái áo khoác vào, hỉ bà vừa nhìn thấy hắn đã hét lên the thé: “Ngươi sao còn chưa thay giá y? Một chút cũng không biết nôn nóng.” Nói xong liền kêu Lan Hoa Nhi đang không tình nguyện bước tới: “Còn thất thần làm gì, giúp hắn sửa soạn nhanh lên a. Đầu tóc rối bời thế kia, tối hôm qua có gội không? Tắm rửa rồi chưa?”

“Không có.” Lý Đại Hỉ chán ghét đáp, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi, có tân nương tử nào buổi tối không tắm rửa. . . . . .” Không đợi nàng nói xong, Lý Đại Hỉ liền phẫn nộ quát: “Nếu nhờ vậy mà tiểu tử vương bát đản kia không buộc ta gả cho hắn, ta tình nguyện cả đời cũng không tắm rửa.”

Hỉ bà thấy vẻ mặt hắn như hung thần ác sát, sợ tới mức không dám hé răng, Lý Đại Hỉ thấy nàng sợ, bắt đầu tính toán, tiểu vương bát đản kia ắt hẳn là vì trong sơn trại có việc nên chờ không được mà đi trước, tốt lắm, kéo dài được khắc nào hay khắc đó. Đang suy nghĩ, chợt nghe trong phòng có thanh âm lạnh lùng quen thuộc: “Nếu ngươi đang có chủ ý muốn kéo dài thời gian, ta khuyên ngươi sớm dẹp bỏ đi.”

Hắn hoảng hồn quay đầu nhìn lại, Thẩm Thiên Lí không biết từ khi nào mà thần không biết, quỷ không hay đã đứng chình ình trong phòng, một bàn tay còn đang kháp cổ Lý Nhị Thúc, y âm nghiêm mặt nhìn về phía nam nhân không chịu thay giá y kia, chậm rãi nói: “Tính tình của ta không được tốt lắm, ghét nhất chính là phải chờ đợi người khác, nếu tâm tình không vui, giết người sẽ giúp ta thoải mái hơn. Ngươi muốn ta lưu lại cho lão già này một mạng, tốt nhất trong một khắc chung xong hết tất cả cho ta, ngoan ngoãn tiến vào kiệu hoa.” Y vừa nói vừa tăng lực đạo, Lý Nhị Thúc liền phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.

Lý Đại Hỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, lắp ba lắp bắp: “Ngươi. . . . . . Ngươi thả Nhị Thúc, ta. . . . . . ta sẽ thay giá y ngay.” Hắn cả người đều phát run, e sợ Thẩm Thiên Lí sẽ thực giết chết Nhị Thúc: “Ngươi. . . . . . Ngươi buông Nhị Thúc, đi ra ngoài chờ ta một chút. . . . . . . . .” Không đợi hắn nói xong, Thẩm Thiên Lí đã đem Lý Nhị Thúc ném qua một bên, nhíu mày nói: “Các ngươi. . . . . . Tất cả đều đi ra ngoài.”

Y phất tay đuổi hỉ bà và Lan Hoa Nhi đi, lại chỉ vào Lý Đại Hỉ: “Ta ở lại đây, ngươi đừng nghĩ lề mề kéo dài thời gian.”

Lý Đại Hỉ nhìn ma đầu tàn khốc ngoan lạt trước mặt mà sợ hãi, lập tức nhanh chóng thay giá y, ngay cả thời gian thẹn thùng cũng không có, thậm chí lúc thay tiết khố, hắn có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt nóng rực của tiểu vương bát đản ở phía sau, nhưng hắn một chút chần chừ cũng không dám, e sợ chậm trễ thời gian, tính mạng của Nhị Thúc sẽ không còn.

Thẩm Thiên Lí đối biểu hiện của Lý Đại Hỉ coi như cơ bản vừa lòng, duy nhất có chút bất mãn chính là Lý Đại Hỉ thay tiết khố quá nhanh, y nghĩ đến tiểu tử kia ít ra cũng sẽ có điểm ngượng ngùng, tay sẽ run rẩy vài cái, tốc độ sẽ chậm chút ít, như vậy y có thể hảo hảo thưởng thức tiểu mông không xinh đẹp nhưng rắn chắc vừa thấy đã biết là co dãn mười phần của hắn. Y sở dĩ không lên tiếng tỏ vẻ bất mãn, là bởi vì y có chút cảm tạ tốc độ nhanh như sét đánh của tiểu tử đơn thuần này, nếu không y có thể nhịn không được mà ngay tại đây động phòng, vậy thì chắc không về được sơn trại mất.

Mặc một thân gấm đỏ tinh xảo Lý Đại Hỉ cả người rực rỡ hẳn lên, Thẩm Thiên Lí vừa lòng xem xét, nhớ tới ngày đó hắn cũng là mặc y phục mới ở trước mặt y cúi đầu, sau lưng thì hung hăng trừng mắt, thời khắc đó thật sự khiến y tâm động, bất quá hiển nhiên, hôm nay hắn còn hơn ngày đó, càng làm cho y tâm dương khó nhịn. Quả nhiên là người đẹp nhờ lụa, sau khi trở về sẽ hảo hảo thưởng cho gã thợ may, chỉ trong hai ngày mà may được giá y vừa vặn xinh đẹp như vậy. Thẩm Thiên Lí âm thầm nghĩ, cuối cùng thì tối hôm nay có thể tận tình hưởng dụng thân thể này, y cảm thấy được cả người nóng ran.

Cố nén dòng nhiệt lưu đang dần hướng xuống hạ phúc, y nhìn thấy Lý Đại Hỉ đang do dự không biết có nên đội khăn, trong lòng kỳ quái y vì sao lại để ý mấy thứ của nữ nhân, nhưng chợt liền hiểu được, cười lạnh: “Không được đội, ta muốn ngươi quang minh chính đại đi ra ngoài, trước mặt tất cả hương thân phụ lão trong thôn, bước lên kiệu hoa của Thẩm Thiên Lí ta.” Đúng vậy, chính là như vậy, y tuyệt không cho phép Lý Đại Hỉ trốn tránh sự thật, y muốn cho hắn nhìn thấy ánh mắt hèn mọn cười nhạo của những người thân quen mà chậm rãi tuyệt vọng, từ nay về sau chặt đứt ý niệm trốn về nhà.

Mãi cho đến trên đường đi đến sơn trại, Lý Đại Hỉ trong kiệu hoa vẫn một mực không thể tin được hết thảy đều là sự thật, hắn gả cho một người nam nhân, dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu, hoặc đồng tình hoặc hèn mọn của mọi người trong thôn bước vào kiệu hoa, bị không biết bốn hay là tám thổ phỉ nâng đi.

Hắn rất bội phục thần kinh của tiểu vương bát đản, vì sao y có thể vững vàng ngồi ở trên ngựa mà không ngã xuống a, y rốt cục có biết người ngồi trong kiệu là một nam nhân không, nam nhân cùng nam nhân làm sao thành thân sinh hài tử, chẳng lẽ thế giới bên ngoài cổ quái như vậy? Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm phu thê?

Hắn đang trăm mối tơ vò, bỗng nhiên cỗ kiệu ngừng lại, Thẩm Thiên Lí vén màn kiệu, đưa cho hắn một bao điểm tâm: “Mau ăn đi, trên đường không có nhiều đồ dùng, chúng ta lại vội vàng trở về, không tiện làm cơm.” Lý Đại Hỉ chần chừ không chịu tiếp bao điểm tâm, ôm một tia hy vọng cuối cùng nói: “Hỗn. . . . . . Đương Gia, ngươi thả ta đi, nếu bởi vì ta đối với ngươi không tôn trọng, làm hỏng chuyện luyện công của ngươi, cũng là ta hảo tâm, lúc trước ta cũng đã dập đầu, cho dù lúc ấy ngươi chưa hết giận, hiện tại làm ta mất mặt trước nhiều người như vậy, cũng nên nguôi ngoai, ngươi xem đại đội nhân mã của ngươi có bao nhiêu thanh tú khuê nữ, so với ta không biết hơn bao nhiêu lần, ta muốn thú một nữ tử như vậy nằm mơ cũng không thấy. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Lí mặt liền đen: “Nói khùng điên cái gì? Ngươi là nương tử của ta, còn muốn thú lão bà, về sau ta còn nghe thấy, liền đánh gãy chân ngươi.” Y nói xong, đột nhiên nghĩ đến Lý Đại Hỉ tính cách quật cường, uy hiếp thế này e rằng hắn không sợ, vì thế lại bỏ thêm một câu: “Không chỉ như thế, về sau ta mà biết ngươi nhìn nữ nhân nào ngây người, cùng nữ nhân nào trong trại nói chuyện, ta liền móc mắt ả, hủy dung mạo ả, ném cho các huynh đệ thay nhau thượng ả thẳng đến ả chết.”

Nghe mấy câu ngoan độc này, khiến Lý Đại Hỉ lập tức nhớ tới thiếu niên trước mắt mặc dù nhìn suất khí hiền lành nhưng lại có bản tính của sài lang, liền co đầu rụt cổ, không dám nói nữa.

Thẩm Thiên Lí đối uy hiếp thành công phi thường vừa lòng, buông màn kiệu xuống, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, một lần nữa trở lại nói: “Còn có, phu quân của ngươi tên là Thẩm Thiên Lí, từ giờ trở đi, không được ở trong lòng trộm gọi ta vương bát, hỗn đản hay gì đó, nghe hiểu không? Về sau trước mặt người khác phải bảo ta phu quân, chỉ có hai chúng ta thì, ta đặc biệt cho phép ngươi có thể gọi ta Thiên Lí.”

Lý Đại Hỉ buồn nôn không chịu được, đợi Thẩm Thiên Lí buông màn liền nôn khan, Thiên Lí? Bảo mình, một người hơn y gần mười tuổi, gọi y phu quân? Hắn lại nôn khan lần nữa, cũng may tối hôm qua bởi vì sầu muộn không có ăn cơm, nếu không sẽ nôn hết đồ ăn đêm qua. Lý Đại Hỉ thầm mắng: phi, ngươi không cho ta kêu ta sẽ không kêu sao, ta kêu thầm trong lòng sao ngươi biết? Hỗn đản vương bát đản tiểu vương bát cao tử. . . . . .

Hắn đang mắng thống khoái, Thẩm Thiên Lí lại bỗng nhiên thò đầu vào, vừa thấy ánh mắt hắn là biết ngay y đoán trúng rồi. Bất quá không biết vì sao không hề tức giận, ngược lại bỗng dưng tim lại đập thình thịch: “Ngươi a, không biết che dấu tâm tư, chờ xem, ta sẽ hảo hảo bắt được sơ hở của ngươi.”

Lý Đại Hỉ bị Thẩm Thiên Lí thò ra thụt vào làm cho sinh khí, con người một khi tức giận, liền quên mất u sầu, không còn tảng đá đè nặng, hai mắt một ngày một đêm không ngủ liền bắt đầu khép lại, hắn lớn lên ở nông gia, cho tới bây giờ đều là làm việc xong, ăn no liền ngủ, bởi vậy cơn buồn ngủ ập tới, liền không khách khí nằm xuống, ngủ ngon lành.

Cũng không biết qua bao lâu, cỗ kiệu ngừng, Lý Đại Hỉ trong mơ mơ màng màng bị người túm dậy, nhìn bộ dáng mơ màng phân không rõ phương hướng kia, tiểu phúc của Thẩm Thiên Lí lại căng thẳng, y thầm mắng: con mẹ nó, đêm nay không đem yêu tinh này gây sức ép tới sáng, khả nghẹn tử ta.

Không đợi Lý Đại Hỉ tỉnh táo, thổ phỉ từ hơn mười xe ngựa đợi sẵn trên vách núi cao cao đã bắt đầu động thủ đi khiêng đồ trở về xe, vừa định đem Lý Đại Hỉ cũng nhét vào, chợt nghe Thẩm Thiên Lí lạnh lùng nói: “Không cần các ngươi.” Nói xong Lý Đại Hỉ liền bị ôm lấy, y tuy là thiếu niên, nhưng cao hơn Lý Đại Hỉ cả cái đầu, hiện giờ ôm người ta, còn thoải mái hơn so với cả ôm bông vải.

Lý Đại Hỉ đầu tiên là ngây người, tiếp theo liền giãy dụa, Thẩm Thiên Lí ôm hắn như công chúa thế này cũng không sợ dọa người sao. Nhưng giãy dụa không được bao nhiêu, Thẩm Thiên Lí liền trầm giọng nói một câu: “Đừng nhúc nhích.” Nói xong phóng người lên, đạp mấy cái đã lên tới đỉnh núi, tốc độ còn nhanh hơn cả xe ngựa.

Y vừa đặt chân xuống, chung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay rung trời, tiếng hoan hô dậy sóng: “Hảo a, công phu của Đương Gia càng ngày càng phiêu lượng. Ha ha ha, hôm nào giáo chúng ta chiêu thức đó đi.”

Lại có ai nói: “Bộ dạng như gấu ngốc nhà ngươi, cả đời học cũng không xong. Di? Trại chủ hình như đang ôm một người? Đại cô nương nhà ai có phúc khí như vậy a?” Mọi người bàn tán xôn xao.

Thẩm Thiên Lí buông Lý Đại Hỉ đã thạch hóa, nói với chúng thổ phỉ: “Sao? Làm gì tụ tập đông như vậy? Có người báo hôm nay ta trở về sao? Hảo, cũng đúng lúc, thuận tiện tới gặp tân phu nhân của ta một chút.” Lý Đại Hỉ vừa mới lấy lại tinh thần, nghe thấy lời này, liền thẹn đỏ mặt, hận không thể đâm đầu vào tảng đá chết quách đi.

Chúng thổ phỉ sau khi nhìn rõ bộ dáng Lý Đại Hỉ liền ồn ào chỉ trỏ, nhiều người ngạc nhiên tới mức miệng há to đủ để nhét quả trứng chim, khiến Lý Đại Hỉ muốn đi kiếm chỗ đào một cái lỗ mà chui xuống. Thẩm Thiên Lí nhanh chóng kéo hắn lại: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, đừng để áp trại phu nhân của các ngươi mất mặt.”

Nói xong nhìn chúng thổ phỉ toàn bộ biểu tình kinh hãi, y cười nhạo: “Sao? Khó tin như vậy? Các ngươi chưa từng ngoạn qua thỏ tử (tiểu quan) sao? Hiện tại trước mặt ta trang thuần khiết.” Thẩm Thiên Lí vô cùng thân thiết thay Lý Đại Hỉ vén lọn tóc bị gió thổi loạn, hành động này có thể giúp hắn từ nay về sau ở sơn trại thuận lợi yên ổn, sẽ không có ai dám có ý định khi dễ hắn. (nhờ mới vừa đọc “Quỷ súc, đẳng ngược ba” mới biết thỏ tử là chỉ tiểu quan. Mình thật cùi bắp TT_TT)

Trong đám thổ phỉ có người lên tiếng, là một thanh niên cao lớn mặt mũi chính trực: “Sư đệ a, chúng ta đúng là đều ngoạn qua thỏ tử, nhưng mà vị tân phu nhân này, hắn rõ ràng không phải là thỏ tử nha, hắn. . . . . . Hắn chính là. . . hắc hùng (gấu), hai người các ngươi đứng cạnh nhau, sẽ khiến người khác hiểu lầm, nghi ngờ không biết rốt cục ai áp ai a?” Thanh niên vừa dứt lời, phần đông thổ phỉ liền lộ vẻ đồng ý, sư huynh của trại chủ đã thay bọn họ nói lên nghi hoặc trong lòng, vấn đề đại bất kính này mà để bọn họ tự hỏi a, nhất định chết một ngàn lần cũng không đủ.

“Thẩm Đức, ngươi đối vấn đề này có hoài nghi sao?” Thẩm Thiên Lí khẩu khí bất thiện, nhãn thần âm ngoan nhìn sư huynh y, đáng sợ tới mức làm Thẩm Đức lạnh cả người, vội vàng nịnh nọt cười cười: “Không. . . . . . Không có, ta chỉ muốn hỏi một chút, thỏ nhân gia này là từ tiểu quan quán nào dạy dỗ ra a? Ta nghĩ hoài cũng không được. . . . . .” Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Lí liền cười lạnh: “Ngươi cho là mấy tên thỏ tử đáng để ta liếc mắt sao? Hắn là do ta cường thưởng dưới chân núi, vốn là một thổ bao tử bình thường, bất quá từ hôm nay trở đi, chính là áp trại phu nhân của các ngươi.”

“Cường. . . . . . cường thưởng?” Khóe miệng Thẩm Đức co rút mãnh liệt. Thẩm Đức thường nghe cố sự thổ phỉ xuống núi cường thưởng dân nữ, vẫn luôn nghĩ đó là chuyện của đám ô hợp không xứng danh thổ phỉ làm ra, không thể tưởng được. . . . . . Không thể tưởng được sư đệ lãnh khốc âm ngoan, không gì làm không được, phong lưu cơ trí, tóm lại là vô cùng hoàn mỹ của y cũng có thể cường thưởng, hơn nữa còn không phải dân nữ, mà là dân nam.

Cố gắng nhìn kỹ Lý Đại Hỉ ở bên cạnh Thẩm Thiên Lí nãy giờ bị làm cho choáng vàng, Thẩm Đức bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ: “Sư đệ, trách không được mỗi lần vào thành, thỏ tử xinh đẹp nửa con mắt ngươi cũng không thèm nhìn, nguyên lai ngươi thích gấu a, thật là, sao không nói sớm, ta có biết vài người. . . . . .” Nhìn mặt Thẩm Thiên Lí lạnh như băng, Thẩm Đức đành phải nuốt xuống mấy chữ cuối, cười nói: “Cái kia, cái kia ta là nói, hắc hắc, xuân tiêu khổ đoản, trời đã sắp tối, sư đệ cũng nên động phòng hoa chúc.”

“Lộng Ngọc, phân phó trù phòng chuẩn bị tửu yến, đêm mai ta cùng phu nhân kính rượu các vị huynh đệ.” Thẩm Thiên Lí vừa dứt lời, một đại mỹ nhân khiến Lý Đại Hỉ nhìn ngây người bước ra, tiếng cười trong vắt đáp lại: “Trại chủ, ngày mai lão thái gia sẽ trở về, còn phải đến yết kiến, nhưng mà, hắn sẽ không cho phép ngươi thú người này ni, Hạm Phương Tiên Tử. . . . . .”

Nàng không nói thêm gì nữa, nhưng Thẩm Thiên Lí đã hiểu, nhíu mày: “Không quan hệ, Đại Hỉ chính là nương tử của ta, sư phó sẽ không để ý. Hừ, ta đã cường thưởng đem Đại Hỉ về đây, sư phó cho dù không đồng ý cũng vô dụng.”

Nghe y nói như vậy, Lộng Ngọc lập tức minh bạch, cúi chào: “Là, nô tỳ hiểu được.” Rồi xoay người gọi: “Hoa Nhị, ngươi đừng nghĩ trốn việc, đi, giúp ta chuẩn bị.”

Sau đó cho hai nha hoàn đưa Lý Đại Hỉ đến dục trì, Thẩm Thiên Lí cùng chúng thổ phỉ nhàn liêu (tán gẫu) vài câu, hỏi qua tình hình trong sơn trại. Bất kì ai ở đây cũng có thể nhìn ra được trại chủ lúc này tâm bất tại yên (lo ra), nhãn thần dường như dán chặt vào người Lý Đại Hỉ, cho đến khi hai nha hoàn dẫn người đi không thấy bóng dáng nữa, y mới lưu luyến thu hồi lại ánh mắt.

Chúng thổ phỉ đều là nam nhân huyết khí phương cương (tinh lực sung mãn), đương nhiên hiểu nam nhân nếu coi trọng một người, lúc nào cũng hận không thể lập tức áp người kia cật kiền mạt tịnh, ngay cả xương cũng không nhả, làm gì còn tâm tình để ý chuyện gì. Vì thế chúng thổ phỉ giỏi sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) đều liếc nhìn nhau, liền không hẹn mà cùng cáo lui, dù sao trong sơn trại gần đây cũng không có việc quan trọng, không đáng để ngay tại thời điểm nhạy cảm này mà thể hiện lòng trung thành đối với sơn trại, trêu chọc đầu lang đói cao cao tại thượng kia tức giận, kết cục là sống không bằng chết nha.

Thẩm Thiên Lí nhìn chúng thổ phỉ biến mất ở cửa đại sảnh, hưng phấn nghĩ đến Lý Đại Hỉ lúc này nhất định là đang bất lực chờ y trong phòng ngủ, dục hỏa của y đã nghẹn từ ngày Đại Ngưu thành thân đến bây giờ, không còn khống chế được nữa, y thậm chí dùng cả khinh công, chỉ mấy bước đã đến trước cửa phòng ngủ, bất động thanh sắc nhìn vào bên trong, vốn nghĩ Lý Đại Hỉ đang ngồi trên giường lo lắng, thế nhưng chỉ thấy hắn đi vòng quanh phòng, một đôi mắt to trong suốt lấp lánh nhìn hết thứ này đến thứ khác, còn nhịn không được mà vươn tay sờ sờ, rồi nhanh chóng rụt tay về, cùng với gương mặt giống như con mèo nhỏ thấy cuộn len liền vui vẻ. Khiến Thẩm Thiên Lí trước giờ luôn chú trọng hình tượng cũng chảy nước miếng ròng ròng, y than nhẹ một câu: “Lý Đại Hỉ, ngươi đúng là yêu tinh”, lập tức nhào tới.

“Ngươi làm gì? Vương bát. . . . . .” Chữ “đản” được nuốt vào kịp thời khi nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Thẩm Thiên Lí, Lý Đại Hỉ bị đặt ở trên giường, sợ hãi nghiêng đầu, cuối cùng bị người kia bóp chặt cằm mới không cam lòng nhìn thẳng: “Thẩm. . . . . . Thẩm Thiên Lí, ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Hắn phóng thấp ngữ khí, tự thấy thế này đã là phi thường cung kính.

Bất quá Thẩm Thiên Lí hiển nhiên không cho rằng như vậy, nhưng là. . . . . . Quên đi, loại thời điểm này mà truy cứu vấn đề cung kính vô lễ sẽ khiến thiên nộ nhân oán (=))), cùng lắm thì về sau hảo hảo giáo hắn cách nói chuyện với y là được. Y xé rách y phục trên người Lý Đại Hỉ, ba ba ba một trận thanh thúy tiếng vang.

Lý Đại Hỉ nóng nảy, liều mạng nắm vạt áo hét lớn: “Ngươi. . . . . . Ngươi lại xé y phục ta, đều là y phục mới, ngươi không thể từ từ cởi sao? Móng vuốt của ngươi được sinh ra để xé y phục người khác hả? Đây là tơ lụa, từ nhỏ tới giờ ta chỉ mới thấy, ngay cả sờ cũng chưa sờ qua a. . . . . .” Mặc Lý Đại Hỉ mắng mỏ, một thân xiêm y mới tinh đã bị xé thành mảnh nhỏ ném xuống đất, Thẩm Thiên Lí lúc này cũng không có tâm tư cùng hắn so đo chuyện hắn đem tay mình nói thành móng vuốt. Hai mắt Thẩm Thiên Lí phát ra quang mang của loài lang, nồng cháy chăm chú nhìn màu da mạch sắc của người dưới thân.

Lý Đại Hỉ còn đang nhìn y phục bị xé nát mà thương tâm, đột nhiên phát giác mắt bị che trụ, một cái đầu lưỡi ẩm ướt nhiệt nhiệt phủ lên khiến hắn vô cùng khó chịu, không mở mắt ra được, hắn vội vàng luống cuống tay chân giãy dụa, hoàn hảo, lại có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng tiếp tới cái mũi bị cắn.

“Thẩm Thiên Lí, ngươi. . . . . . Đói bụng đi?” Hắn thử hỏi, người kia liếm mắt cắn mũi mình cứ như đang thưởng thức món ngon, hẳn là đói bụng lắm: “Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật ta cũng đói bụng, chúng ta trước. . . . . . ăn một chút gì đi.” Hắn đôi mắt trông mong. Là đói bụng thật đó, hai ngày không có tâm tư ăn cái gì ra hồn, ở trong trại chắc là có bánh bột ngô.

“Ta hiện tại muốn ăn ngươi.” Thẩm Thiên Lí rống to, bây giờ y thập phần xác định, thổ bao tử này do trời phái xuống tra tấn y: “Muốn ăn cơm ngày mai ăn, đến lúc đó còn uống rượu giao bôi.”

Mặc kệ, y nhịn không nổi nữa, một phen kéo quần Lý Đại Hỉ xuống, y phát hiện thiên hạ dưới thân mình có một đôi chân dụ nhân, thon dài đều đều, hơn nữa còn rắn chắc, không phải cái loại thô thiển, là loại tràn đầy sức sống, co dãn vô cùng tốt.

Y nhìn lại ái nhân toàn thân cao thấp bị y lột sạch chỉ còn lại mỗi tiết khố đỏ, có thể là bởi vì cuộc sống quá nghèo khổ, Lý Đại Hỉ thực gầy, không phải loại gầy yếu suy nhược, là gầy dẻo dai, da thịt co dãn mười phần tràn ngập sức sống cùng sức bật, chỉ cần chạm vào, sẽ cảm thấy toàn thân đều lâm vào hưng phấn sôi trào.

“Ăn. . . . . . Ăn ta. . . . . .” Lý Đại Hỉ rốt cục có chút sợ hãi, hắn biết Thẩm Thiên Lí không phải thật sự muốn ăn mình, chính là. . . . . . Chính là ánh mắt người kia tràn đầy sắc thái *** trắng trợn thiêu đốt, làm cho Lý Đại Hỉ dù không hiểu *** là gì cũng biết nguy hiểm đã tới gần, gian nan nuốt nước miếng, không đợi hắn lên tiếng, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên lòn vào trong đoản khố của hắn, cầm lấy thứ tối trọng yếu của nam nhân cùng với hai quả cầu phía dưới.

Có chút đau, nhưng càng nhiều chính là cảm giác lạ lẫm trước giờ chưa từng có theo ma sát mà nóng dần lên, Lý Đại Hỉ cũng không dám liếc nhìn xem nam nhân đến tột cùng đang làm cái gì, chỉ sợ sẽ khiến hắn không để ý hậu quả mà phản kháng, tính mạng của Nhị Thúc cùng toàn bộ người trong thôn đang ở trong tay hắn. Phải cố gắng nghĩ tới mọi người, hắn mới có thể liều mạng ức chế xúc động muốn một cước đạp tiểu hỗn đản kia xuống giường. Cắn thần quay đầu đi chỗ khác, Lý Đại Hỉ toàn thân bởi vì khắc chế quá độ cùng nhục nhã mà run rẩy.

“Thực sắc tính dã, loại sự tình này, ngươi khống chế không được đâu.” Thẩm Thiên Lí thản nhiên cười, tay kia cởi đoản khố chướng mắt ra, trước mắt y là tình cảnh hương diễm mà lại *** mĩ: ngọc trụ nhỏ bé phấn nộn hồng sắc ngoan ngoãn nằm trong tay y đang dần dần nóng lên, bên dưới là hai tiểu cầu đáng yêu đang gắt gao co rút lại, theo động tác ngày càng nhanh của y, ngọc trụ kia càng ngày càng lớn, trên đỉnh bắt đầu chảy ra dịch trong suốt, y biết Lý Đại Hỉ đã muốn bắn ra.

Quả nhiên nghe thấy người dưới thân rên rỉ một tiếng, toàn thân kịch liệt rung động vài cái. Ngay sau đó một cỗ bạch dịch nồng đậm phun ra, đại đa số đều bắn vào tay Thẩm Thiên Lí, một ít dính trên y phục y.

Bất quá Thẩm Thiên Lí cũng không cảm thấy kinh hỉ, dùng sức kéo đầu người dưới thân nhìn thẳng mình, không ngoài dự đoán phát hiện hai cánh môi làm cho y yêu quý không thôi kia đã bị cắn đến loang lổ vết máu, y vừa sinh khí lại vừa đau lòng, liền mắng: “Ngu ngốc, loại sự tình này thực bình thường, là nam nhân thì đều có nhu cầu, bắn ra cũng không có gì phải cảm thấy thẹn, ngươi làm gì đem môi cắn thành như vậy, về sau cùng một chỗ với ta, mỗi buổi tối đều phải làm việc này, nếu còn để ta thấy bất kì chỗ nào trên người của ngươi bị thương, ta sẽ khiến cho xung quanh ba dặm biến thành biển máu, nghe hiểu không? Cả người lẫn súc vật, một mạng cũng không lưu. Cho ngươi phản kháng ta, ta cho ngươi phản kháng ta.” Y một bên rống, một bên đột nhiên tách hai chân Lý Đại Hỉ ra, nương theo dịch thể niêm hoạt trên tay, hướng tiểu huyệt e thẹn ẩn nấp kia cho vào một ngón tay.

Lý Đại Hỉ rên một tiếng, quật cường trừng Thẩm Thiên Lí: “Phi, ngươi trừ bỏ dùng tính mạng của người trong thôn áp chế ta, còn có thể làm gì khác?” Hắn thở hổn hển, tại sao cái địa phương kia mà hỗn đản này cũng không buông tha? Chẳng lẽ lúc tắm rửa mấy người đó bất chấp việc mình phản kháng, cường ngạnh dùng một cái ống đem địa phương kia rửa đến ba lần nước là vì loại sự tình hỗn đản này hiện tại đang làm sao?

Lý Đại Hỉ rốt cục có chút hiểu được, liền bởi vì hiểu được, cho nên sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cũng bắt đầu run run, cái ống nhỏ như vậy nhét vào địa phương kia mà còn khiến hắn đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu, nếu Thẩm Thiên Lí cho vào thêm mấy ngón tay nữa. . . . . . Hắn không dám tưởng tượng tiếp, liền cầm lấy cánh tay người kia, tuy căn bản nói không nên lời, nhưng vì để cho Thẩm Thiên Lí buông tha hắn, Lý Đại Hỉ cố gắng kiên cường nói: “Nói cho ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi không thể tiếp tục cho tay vào. . . . . . Hảo. . . . . . Đau quá, ngươi. . . . . . Cũng. . . . . . Không chê bẩn. . . . . .”.

Thẩm Thiên Lí ngừng lại một chút, chợt hiểu được ý tứ của hắn, y cười ha ha, rút ra ngón tay, cởi y phục, vật thô to nơi khố hạ dâng trào như muốn nói là đã vận sức chờ phát động, ngay cả gân xanh đều nổi lên, Lý Đại Hỉ nhìn thấy mà mắt trợn tròn, bình thường cùng bằng hữu tắm rửa thượng xí cũng từng xem thấy hết, chính là. . . . . . Chính là cái thứ kia của Thẩm Thiên Lí, nó gấp hai bọn họ a. (khiếp, lớn dữ vậy =)))

Gia hỏa này tuy rằng thoạt nhìn cao lớn anh tuấn, nhưng nói như thế nào y cũng là một bộ dáng công tử sống an nhàn sung sướng a, làm sao có thể dưỡng ra như vậy. Lý Đại Hỉ ngẩng đầu không dám tin nhìn người kia vẻ mặt đắc ý.

Thẩm Thiên Lí đem hai chân Lý Đại Hỉ ép đến trước ngực, xấu xa cười nói: “Đại Hỉ, ngươi thật sự là rất đơn thuần, địa phương kia có tiềm lực như vậy, làm sao ngón tay có thể thỏa mãn được?” Y đưa cự vật đến huyệt khẩu phấn hồng của thiên hạ dưới thân mà cọ xát, tay dính bạch dịch cẩn thận vẽ loạn lên phân thân.

Lý Đại Hỉ bị dọa đến ngây người, như thế nào. . . . . . Như thế nào có thể, địa phương kia ngay cả cho vào một ngón tay đều đau muốn chết, như thế nào có thể dung nạp được cự vật này, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng mà lúc này hắn mới phát hiện, lực lượng của mình cùng Thẩm Thiên Lí thật sự chênh lệch rất xa, y chỉ cần dùng một bàn tay liền thoải mái chế trụ hắn.

Hắn tuyệt vọng nhìn tên hỗn đản nào đó đem bạch dịch hắn bắn ra thoa hết lên vật khủng bố dữ tợn kia, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào, đau đớn khủng khiếp như thủy triều ập tới lan tỏa khắp người hắn. Lý Đại Hỉ kêu thảm thiết một tiếng, toàn thân căng thẳng, trong đầu chỉ có một ý niệm: theo cái địa phương nhỏ hẹp kia, cả người mình cũng sắp bị tê thành hai nửa.

“Thả lỏng.” Thẩm Thiên Lí cũng hấp một ngụm lãnh khí, vật nơi khố hạ ngạnh như sắt thép bị giáp hảo đau, giống như bị chặt đứt, y hít sâu một hơi, dùng sức đẩy mạnh vào, mãi cho đến khi toàn bộ nam cái đều được vách nội bích mềm mại lửa nóng bao phủ, mới thở hào hển dừng động tác, mà lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Lý Đại Hỉ cơ hồ muốn đem phòng phá sập.

Y có chút kỳ quái, nhớ tới một bằng hữu, nghe nói đêm động phòng hoa chúc đối nam thiếp là Thượng Thư Đại Nhân dụng cường thì, vị đại nhân mỹ mạo đau đến cả thân mình giống như bị ép ra nước, nhưng trước lúc hôn mê, vẫn chỉ dùng đôi mắt đan phượng phẫn hận trừng, vô luận bị gây sức ép như thế nào, nửa tiếng cũng không kêu. Thế mà Lý Đại Hỉ, rõ ràng cũng là một người quật cường, sao mà chút cốt khí đó cũng không có, kêu so với heo bị chọc tiết còn thảm hơn. Hơn nữa với chất giọng khỏe mạnh của hắn, tiếng kêu này thật sự là trong vòng mười dặm còn nghe được đi, phỏng chừng chim chóc trên núi đêm nay khỏi ngủ, tất cả đều bay đi tìm chỗ nấp.

Y chậm rãi động, lại động, tràng đạo chảy huyết giúp bôi trơn thêm cho y thuận tiện ra vào, luật động hơn trăm hạ, Lý Đại Hỉ kêu thảm thiết biến thành rên rỉ, thân mình cũng nhũn ra, Thẩm Thiên Lí tràn đầy ý nghĩ yêu thương, nhưng tiếng rên rỉ kia lại làm cho dục vọng của y càng lớn. Y cúi đầu hung hăng khẳng cắn anh quả tử sắc đã dựng thẳng trước ngực của thiên hạ dưới thân, một bên suyễn trứ thô khí nói: “Ngươi này yêu tinh, ta cho ngươi tái câu dẫn ta, cho ngươi tái câu dẫn ta.”

Miệng nói, tay cũng không nhàn rỗi, ở ngọc trụ mới quen tư vị *** của Lý Đại Hỉ xảo diệu vuốt ve, làm cho vật đáng thương kia ngốc hồ hồ bắn một lần lại một lần, nhìn thấy trên bụng Lý Đại Hỉ dính đầy bạch dịch, y vừa lòng nở nụ cười: tốt lắm, hắn là của mình, hắn phía trước cùng mặt sau lần đầu tiên đều kính dâng cho mình, không có ai có thể từ trong tay mình cướp đi hắn.

Lão thiên gia a, tên hỗn đản này không nói đạo lý. Lý Đại Hỉ ý nghĩ thủy chung thanh tỉnh, nghe đến câu yêu tinh cùng câu dẫn thì, cơ hồ ủy khuất muốn khóc: “Rõ ràng là ngươi tên hỗn đản này một lần lại một lần tìm ta gây sự, cuối cùng còn đem tính mạng của Nhị Thúc ta cùng toàn thôn dân bức ta gả cho ngươi, ta khi nào thì câu dẫn ngươi?” Hắn không phục mắng, bởi vì quá mức kích động, toàn thân cao thấp mỗi tế bào đều đang kêu gào đòi lấy lại công đạo từ Thẩm Thiên Lí, dưới tình huống như vậy, tràng đạo bất chợt co rút mãnh liệt, Thẩm Thiên Lí bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, một trận khoái cảm dâng lên khiến đầu óc y mê muội, sau đó hội tụ đến vật nơi khố hạ kia, sau đó nữa, y bắn.

Cùng lúc đó, Lị Đại Hỉ, người có lực nhẫn nại phi phàm cho tới bây giờ cũng không ngất xỉu, cũng cảm giác được mặt sau nơi địa phương cảm thấy thẹn kia có gì đó khác thường, vì cái gì bên trong vừa nhiệt vừa đau, dường như có cái gì phun vào, hắn kinh ngạc cố gắng nâng người, lần đầu tiên nhìn về phía chỗ hai người kết hợp, lại nhìn đến trên bụng mình đầy bạch dịch, rốt cục, hắn biết cái thứ phun vào bên trong mình là cái gì. “A” một tiếng, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, sau đó liền như vậy thẳng tắp ngã về giường, cứ như vậy. . . . . . Hôn mê bất tỉnh.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.