CHƯƠNG 12
Bà nói đến đây, đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh nói: “Không đúng a, vô luận hắn mang sính lễ đến cho ai, quan tâm đến Sơn Thủy nhà mình làm gì, Sơn Thủy đâu có liên quan gì, cũng không thể quản a. . . .” Bà kinh dị nhìn về phía Phượng Cửu Thiên đang mỉm cười, trong lòng thầm đoán, những lời muốn ra liền nói không nên lời.
Tay Lâu Trung Phàm có chút run rẩy, cầm danh mục quà tặng trầm thanh nói: “Sính lễ cầu hôn? Cửu Thiên ngươi là muốn cầu hôn ai? Sính lễ này cũng không ít a.” Lạc Phượng thành vốn phổ biến nam phong, rất có nhiều nhà đều có nam thê nam thiếp, Lâu Trung Phàm cân nhắc, Phượng Cửu Thiên tất nhiên không chịu thú Quan Sơn Thủy làm thê, có thể chính là nạp y làm nam thiếp, nhưng đối với nam thiếp mà nói, sính lễ này quả thật quá nặng.
Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Sính lễ nhiều hay ít không thành vấn đề, quan trọng là. . . . ., ta hy vọng bá phụ hiểu được tấm lòng của ta, ta muốn thú Sơn Thủy, đương nhiên là cưới hỏi đàng hoàng, để y trở thành thê tử của ta, ta có thể cam đoan với bá phụ cùng a di. . . . . .” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua đám người nhìn dì Uyển Bình: “Nếu ta còn sống, ta sẽ cả đời đối tốt với Sơn Thủy, cả đời thương yêu y, sủng y, bảo hộ y, ta. . . .”
Không chờ Phượng Cửu Thiên nói xong, liền nghe thấy một tiếng rống to: “Đủ rồi, ngươi . . . . . . . Ngươi. . . . . . .” Sắc mặt Quan Sơn Thủy đỏ như đại tôm, tất cả mọi người đều hướng y nhìn đến, y nuốt một ngụm nước miếng, dùng thanh âm như sắp khóc nói: “Yêm. . . . Yêm đã biết rồi, Phượng Cửu Thiên. . . . . Ngươi. . . . Ngươi không cần nói nữa.”
Đám người “Oanh” một tiếng đều nổ tung, tuy rằng nam nhân thú nam nhân không phải đại tin tức gì, nhưng Phượng Cửu Thiên là một nam nhân như vậy, thế nhưng lại thú một nam nhân, một nam nhân là thổ bao tử xưng còn xưng “yêm”, cũng khó trách tất cả mọi người đều không tin.
Tất cả nữ nhân đều há hốc mồm như trứng chim, tầm mắt các nàng chằm chằm nhìn Phượng Cửu Thiên vô cùng tự tin xuyên thấu nhìn Quan Sơn Thủy xấu hổ lận quẫn hận không nói nên lời, sao cũng không thể tin chuyện này: Người Quan Sơn Thủy kia chỉ là người bình thường, thế nhưng Phượng Cửu Thiên lại tuyên bố phải sủng bảo hộ như thê của mình, trong nháy mắt, tầm mắt các nữ nhân đều nhanh chóng biến hóa.
Lâu Trung Phàm hít sâu một hơi, nhìn Phượng Cửu Thiên trước mắt như đang ép buộc, lại nhìn Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, cuối cùng lão gia tử cắn răng một cái, quả quyết nói: “Phượng công tử, chuyện này quả thật quá bất ngờ, lão phu không thể làm chủ, còn phải hỏi ý của dì Uyển Bình cùng Sơn Thủy mới có thể quyết định.”
Phượng Cửu Thiên mỉm cười gật đầu: “Đúng, quả là việc này có chút bất ngờ, cứ như vậy thỉnh bá phụ cứ nhận lễ, ta sẽ ở lại, đợi kết quả.” Ai cũng nhìn ra được, tuy rằng Phượng Cửu Thiên ăn nói khiêm tốn trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt khí thế đó làm người khác không thể phản bác.
Bởi vì sự kiện này, làm cho Lâu gia không cần tổ chức yến tiệc mừng cửa hàng mới thanh danh cũng truyền xa, qua loa tổ chức yến tiệc, Lâu Trung Phàm triệu tập tất cả thành viên trong gia đình hội họp.
Quan Sơn Thủy bổ nhào vào ***g ngực của dượng, nức nở gào khóc nói: “Dượng a, người nhất định phải lưu yêm, yêm không muốn gả cho độc xà kia, tử độc xà kia đã có ý đồ, đúng vậy hắn chính là ham tài sản nhà chúng ta, dượng người ngàn lần không thể đáp ứng.”
Tất cả mọi người đều liếc nhìn Quan Sơn Thủy, dì Uyển Bình lập tức đập lên đầu y, một bên căm giận nói: “Tỷ phu người không cần nghe Sơn Thủy nói, y ngu ngốc như vậy, Phượng công tử có thể nào ham tiền nhà chúng ta? Cho dù ham tiền nhà chúng ta, muội quả thật không muốn nói, nhưng có phải hay không Tam Phượng phù hơp với Sơn Thủy hơn? Hài tử này của muội không có điểm nào tốt, để cho một người khôn khéo có năng lực sủng y, chuyện này không có gì mà không tốt.”
Không đợi Quan Sơn Thủy đối với nương y lên án, Nhị thẩm đã lạnh lùng mở miệng: “Ta nói Uyển Bình a, ngươi đây là có ý gì? Sơn Thủy chính là hài tử thân sinh của ngươi, nếu y không muốn cùng một chỗ với Phượng công tử, chẳng lẽ ngươi có thể vì mấy chuỗi hạt mà bán con mình sao? Rốt cuộc y có phải hay không là thân sinh của ngươi?”
Quan Sơn Thủy cho tới bây giờ chưa từng cảm kích Nhị thẩm giống như bây giờ, y nhanh chóng gật đầu, lại nghe dì Uyển Bình nghiêm mặt nói: “Theo như ngươi nói Sơn Thủy không phải là hài tử của ta, không ai hiểu nó hơn ta, nó chỉ bất quá không hiểu tâm ý của mình, Sơn Thủy lại sợ Cửu Thiên, kì thật chỉ nhìn biểu hiện của y, ta liền biết, trong lòng nó cũng có Cửu Thiên.”
“Nương, người đang nói cái gì?” Quan Sơn Thủy đỏ mặt tía tai rống, trong lòng không biết vì cái gì, thế nhưng nhớ tới lúc Phượng Cửu Thiên rời đi, nhìn không được nhớ đến hắn. Y đánh cái rùng mình, nghĩ thầm, trời ạ, chẳng lẽ ta bất tri bất giác thích độc xà sao? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này, hắn không phải chỉ dùng vẻ thào xà vô hại đối tốt với ta vài ngày thôi sao? Lập trường của ta không có khả năng không kiên định như vậy a.
“Nói như thế chính là Uyển Bình ngươi đồng ý cho Sơn Thủy gả cho Cửu Thiên phải không? Sơn Thủy là hài tử duy nhất của ngươi ngươi không sợ hương khói nhà mình bị đoạn tuyệt sao?” Lâu Trung Phàm hỏi xong, Quan Sơn Thủy liền mãnh liệt gật đầu, nghĩ thầm, cuối cùng dượng cũng là người có kiến thức rộng rãi, lập tức nhắm bảy tất của nương mà đánh tới. (Lê Hoa: ==, Sơn Thủy biểu ca, ngươi đây nói cái gì, chẳng lẽ ngươi xem nương mình là xà sao?)
“Kia có là gì, không bài bạc thì lại ham uống rượu, không tính rượu chính là ăn chơi, cẩn thận tính toán, nếu hắn không ăn chơi, bài bạc, rượi chè, thì hắn có điểm nào tốt.” Dì Uyển Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ cuộc đời của muội, muội đã hiểu được, tìm một người có yêu thương mình, mới là trọng yếu, nếu Quan Sơn Thủy nhất định phải lưu hương khói, thu dưỡng một hài tử là được.” Dì Uyển Bình nói một câu xoay chuyển càn khôn, làm cho Quan Sơn Thủy cứng đờ.
“Nương, ngươi nói vốn không sai, bất quá yêm không rõ, ngươi rốt cuộc vì cái gì nhìn ra yêm cùng với độc xà kia có thể sống tốt? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được độc xà kia rất chói sáng sao, yêm theo hắn có thể bị khinh bỉ?” Quan Sơn Thủy thật sự nhịn không được, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng, y hiện tại hoài nghi lão nương vì mình suy nghĩ, hay bị sính lễ châu báu của Cửu Thiên hối lộ.
“Đúng vậy a, nếu ngươi ưu tú, thì ta đã đem ngươi ra ngoài khắp nơi mà khoe rồi phải không?” Vẻ mặt dì Uyển Bình thản nhiên: “Sơn Thủy ngươi cảm thấy mình bị khinh bỉ, chính là lúc trước ngươi có thành kiến với Phượng công tử, ngươi sao không nghĩ lại xem, lúc ngươi bị bệnh, người ta cẩn thận chiếu cố ngươi như thế nào, ai nha ta đời này xem như đã hiểu được, vấn đề nam nữ không quan trọng, mấu chốt chỉ cần người đó đối tốt với ngươi, Sơn Thủy a, ngươi tin tưởng nương, nương không phải vì sính lễ châu báu quý giá, nương thật cảm thấy nếu ngươi theo Phượng công tử, sẽ được hạnh phúc.”
Dì Uyển Bình từ ái nói với hài tử mình, trong ánh mắt chân thành tình mẫu tử, làm cho Quan Sơn Thủy cảm thấy được, lúc trước hoài nghi nương, quả thật là sai lầm.
Đại cục đã định, đám người thân thích ghen tị nhìn Quan Sơn Thủy cùng dì Uyển Bình được Phượng Cửu Thiên tiếp đón vào Tê Phượng sơn trang, nói thật, y thật không biết chính mình có khả năng làm ai hâm mộ gì, nếu là một nữ nhân, việc này đương nhiên vô cùng tốt, nhưng mình lại là một nam nhân, ai, quả thật thói đời lòng người không thể đoán được, dân phong Lạc Phượng thành có thể phóng khoáng đến mức này, không một người cổ hủ nào đứng ra chỉ trích Phượng Cửu Thiên bức nam làm thê.
Bởi vì Quan Sơn Thủy không chịu tổ chức hôn lễ trước mặt dân chúng cùng thân nhân ở Lạc Phượng thành, cho nên Phượng Cửu Thiên bất đắc dĩ, đành phải đem hôn lễ ở Lạc Phượng thành hủy bỏ, mắt thấy xuân về hoa nở, mùa đẹp nhất ở Phượng Minh sơn sắp tới, thế là hắn để Giang Bách Xuyên cùng Trương Đại Hải cùng A Xá bồi dì Uyển Bình trở về Phượng Minh Sơn trước, chính mình cùng Quan Sơn Thủy một mình hai người cùng nhau khởi hành, dọc đường đi du sơn ngoạn thủy.
Phượng Cửu Thiên làm như vậy, đương nhiên có mục đích, hắn nghĩ thổ bảo tử mình thương yêu vẫn xem mình như rắn rết, nếu không tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm của hai người, hắn rất sợ tương lai hai người thành thân tới một ngày nào đó, không có được tình yêu dịu dàng của Quan Sơn Thủy lại giống như Lí Đại Hỉ lúc trước bỏ chạy.
Mùa xuân đúng là mùa tốt nhất để dạo chơi ngoại thành, dọc đường đi từ Lạc Phượng thành đến Phượng Minh sơn, có bao duyên danh lam tuyệt đẹp, Quan Sơn Thủy tuy rằng là thổ bao tử, bất quá nhìn đến cảnh đẹp, cũng tự nhiên thập phần vui vẻ, đương nhiên, dọc đường đi vui cười không ít.
Tỷ như sau khi Phượng Cửu Thiên ngâm danh ngôn: “Cô phàm viễn ảnh bích không tận, duy kiến trường giang thiên tế lưu.(1)” Thực khiêm tốn hướng đối phương thỉnh giáo đây là có ý gì, vì cái gì khi nói ra nghi vấn lại bị cắn miệng sau đó lấy thấy một bầy thiên nga vui đùa dưới nước, Phượng Cửu Thiên lại thận miệng ngâm: “Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, xuân giang thủy noãn áp tiên tri (2)”. Sau đó lại hướng y thỉnh giáo ý tử của câu thơ.
(1) Bóng buồm đã khuất bầu không, trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời. Bài thất ngôn tứ tuyệt “Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng” của Lý Bạch.
(2) Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở, sông xuân nước ấm vịt hay liền. Bài Xuân Giang Vãn cảnh của Huệ Sùng
Mà làm cho Phượng Cửu Thiên cười đến nghiêng ngã, đối với y yêu thương không buông tay chính là, sau khi thổ bao tử Quan Sơn Thủy biết được ý tứ của câu thơ, còn nghiêm túc nói với hắn, người viết bài này khẳng định cùng vịt có thành kiến.
Bởi vì mùa xuân đến băng sông liền tan, vịt vui đùa dưới nước có gì mà ấm áp, sao có thể viết như vậy, y còn nói với Phượng Cửu Thiên, chính mình rất thích vịt, bởi vì vịt rất dũng cảm, lúc còn ở nông thôn, chúng nó cho dù bị kê áp, vẫn dũng cảm mà chiến đấu.
Tóm lại, bởi vì Quan Sơn Thủy đáng yêu, làm cho Phượng Cửu Thiên lúc đầu đi du ngoạn là có mục đích cuối cùng trở thành đi du ngoạn vì vui đùa phấn khích. Hai người cứ như vậy, một bên du sơn ngoạn thủy, một bên ăn uống mỹ thực.
Một tháng sau, Phượng Cửu Thiên thực rõ ràng tình cảm của Quan Sơn Thủy đối với mình có chuyển biến, trong lòng hắn liền nhảy nhót, thầm nghĩ, có lẽ Sơn Thủy chưa có thương yêu mình, nhưng đối với hắn nhất định có hảo cảm, bởi vì y hiện tại không kêu mình là độc xà, đây chính là chuyện tốt. Quản nhiên giống Trầm Thiên Lí nói, trước chiếm đoạt “cô” dâu, sau đó mới lại bồi dưỡng tình cảm quả nhiên là chính xác.
Ngày càng gần Phượng Minh sơn, lúc này, Phượng Cửu Thiên nhận được bồ câu đưa tin, nói dì Uyển Bình cùng Giang Bách Xuyên bọn họ đều đã đến sơn trang, trưởng lão Tử Điện Phái cùng bốn môn phái khác đều hội tụ, hiện tại chỉ chờ hai người bọn họ trở về cử hành hôn lễ long trọng.
Phượng Cửu Thiên nhận được thư tốt, trong lòng không khỏi kích động, hôn lễ của hắn cùng Quan Sơn Thủy phải vô cùng long trọng, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, cùng tư vị chưa dứt của đêm hôm đó, chính mình mấy ngày nay cùng Quan Sơn Thủy bồi dưỡng tình cảm, nhưng vẫn chưa dám cùng y làm sự tình này, trong lòng không khỏi nhớ nhung tư vị.
Hai người nhanh chóng chạy đi, kết quả đến nơi cũng đã tối, chung quanh Phượng Minh sơn đều là đồi núi, liên tiếp không dứt, Phượng Cửu Thiên lo nghĩ, mang Quan Sơn Thủy lên núi, tính toán men theo đường nhỏ trở về Phượng Minh sơn. Nếu là người bên ngoài đương nhiên không dám tại thâm sơn này mà đi, bất quá Phượng Cửu Thiên là ai a, là người chỉ mới mười ba tuổi đã bắt đầu thành lập sơn trại, đối với hoàn cảnh chung quanh, hắn rất quen thuộc, bởi vậy mới lớn gan quyết định.
Mắt thấy trời càng tối đen, bốn phía đều truyền đến tiếng sói tru lên, Quan Sơn Thủy có chút sợ hãi, giật nhẹ góc áo Phượng Cửu Thiên: “Yêm nói nè thảo xà, bầu trời tối đen, trong rừng rất khủng hoảng, không bằng. . . .không bằng tìm một chỗ nhóm lửa, để trời sáng rồi lại đi đi.”
Đúng vậy, thảo xà chính là tên hiệu y mới cấp cho Phượng Cửu Thiên, Phượng Cửu Thiên từ độc xà trở thành thảo xà thì thập phần hài lòng, ít nhất cho thấy trong lòng Quan Sơn Thủy, không còn cảm thấy mình đáng ghét như trước đây.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, Sơn Thủy, ngươi có phải hay không chưa từng thử qua gà rừng? Cũng chưa từng ngủ trong rừng rậm? Tối nay ta sẽ cho ngươi thử tư vị của gà rừng, ha hả, cho ngươi cảm thụ thấy rừng rậm thân thiết tốt đẹp đến dường nào.”
Bởi vì từ nhỏ hắn đã làm bạn với núi rừng, cho nên trong lòng Phượng Cửu Thiên, đối với rừng rậm là vô cùng yêu thích, mà sau này Quan Sơn Thủy về làm áp trại phu nhân của hắn, hắn hy vọng Sơn Thủy giống với chính mình, yêu thương núi rừng, vậy rất hoàn mỹ.
Quan Sơn Thủy gật đầu đáp ứng, bị Phượng Cửu Thiên an bài ngồi trên khối đá trơn nhẵn, cầm một cây đuốc, mắt không chớp nhìn thân ảnh Phượng Cửu Thiên ở trong núi rừng nhanh chóng quay lại, không tốn nhiều công phu, hắn tìm một hồi liền mang về hai bó củi, sau đó lại biến mất trong rừng, lúc này không biết đi làm gì.
Trong lòng Quan Sơn Thủy sợ hãi, liên tiếp tự nói với chính mình: “Cái kia. . . . . .Thảo xà nhất định sẽ trở về, hắn. . . . .hắn nếu muốn hại chính mình, căn bản không cần đến nơi này mới hại, cho dù hắn muốn cho sói ăn mình, trong rừng ngoại thành Lạc Phượng thành cũng có sói, cũng không cần đem mình đến nơi này, còn đưa tới một xe châu báu, đúng vậy, hắn tuyệt đối không hại mình.”
Trong lòng nghĩ như vậy, để phân tán sự chú ý. Trên thực tế, Quan Sơn Thủy chưa bao giờ có ý niệm lo lắng trong đầu Phượng Cửu Thiên sẽ hại mình, chẳng qua tại rừng rậm bí hiểm, người duy nhất bên người để mình ỷ lại cũng không thấy bóng dáng, trong lòng khó tránh bối rối, đầu cứ quay tới quay lui, nhìn xung quanh, tìm thân ảnh của Phượng Cửu Thiên.
Mà Phượng Cửu Thiên lúc này đã bắt được hai con gà rừng, còn có một con thỏ đang bất tỉnh, và một con thỏ khác trong bụi rậm xẹt qua trước mắt hắn, đang muốn truy đuổi, liền nghe từ chỗ Quan Sơn Thủy, truyền đến tiếng hét thảm: “Quỷ a. . . . . .”
Phượng Cửu Thiên hoảng sợ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, vừa lúc nhớ tới hình như năm năm trước có người treo cổ nơi đây? Ban đêm rừng rậm âm u, không chừng ma nhân nhiều năm trước xuất hiện, chuyện tình quả thật không bình thường, bởi vậy cố không truy con thỏ đó, uốn éo thân, nhanh chóng chạy về nơi đã an trí cho Quan Sơn Thủy.
Thì ra trên cành cây có một con cú mèo, mở to đôi mắt ánh xanh, vừa lúc Quan Sơn Thủy nhìn nó, còn tưởng rằng độc nhãn quỷ, liều mạng kêu lên.
Phượng Cửu Thiên biết được chân tướng, vừa tức giận vừa buồn cười, an ủi người trong lòng một phen, lại đốt lửa trên đất, con cú mèo kia bị ánh lửa dọa. Giật mình bay đi, Quan Sơn Thủy lúc này mới hoàn hồn.
Phượng Cửu Thiên lấy túi nước còn ít ra uống, đem hai con gà rừng ra, tìm một nơi đem nó chôn xuống, sau đó châm lửa lên đó, lại lấy con thỏ bắt được, đặt trên đống lửa mà nướng, chỉ trong chốc lát, một cổ hương khí thịt nướng bay ra.
Quan Sơn Thủy tò mò nhìn Phượng Cửu Thiên thuần thục làm, bỗng nhiên ngây ngô nói: “Di, thảo xà, thật không nghĩ đến, ngươi là con cháu nhà giàu có, còn có thể làm việc này, hơn nữa còn thuần thục hơn so với yêm, yêm chưa bao giờ dám giết gà, càng miễn bàn đến giết thỏ.”
Phượng Cửu Thiên cười nói: “Này có tính là gì, ta tuy rằng là con cháu của thế gia, nhưng từ nhỏ đã theo các sự phụ lên núi, mấy chuyện này làm hoài sẽ quen.” Hắn nói xong liền nhìn về phía Quan Sơn Thủy: “Muốn hay không nghe chuyện xưa của ta, thực phấn khích nga.”
Quan Sơn Thủy vừa nghe hai từ phấn khích, thì sao có thể bỏ qua, cho dù Phượng Cửu Thiên ép buộc, phải ôm y mới nói, phải trải qua một trận giãy dụa, cũng đồng ý, vì thế ánh lửa rọi được bóng dáng thân thiết của hai người, một người nói vô cùng hứng thú, một người vui vẻ nghe, ánh lửa đỏ ánh lên gương mặt của bọn họ, giờ khắc này không khí hòa hợp an bình biết bao.
Đại khái qua một canh giờ, con thỏ đã nướng xong, Phượng Cửu Thiên xé đùi thỏ cho Quan Sơn Thủy, ăn xong con thỏ, ánh lửa cũng tàn dần, hắn đem ngọn lửa dời qua một bên, lấy gà rừng nãy chôn dưới dấy, gỡ lớp bùn ra, đưa cho Quan Sơn Thủy, sau đó đem tro tàn dập tắt, lại một lần nữa nổi ánh lửa, lại lậy áo khoát mình lót xuống.
Phựng Cửu Thiên kéo Quan Sơn Thủy ngồi lên, mỉm cười nói: “Như thế nào, có phải ấm hơn hay không?” Quả nhiên, ấm áp hơn. Quan Sơn Thủy không nghĩ ở trong rừng rậm lại có thể thoải mái ấm áp như vậy, Quan Sơn Thủy chỉ gật đầu, một bên xé gà nướng.
Hai người nghỉ ngơi đến canh tư, tinh nguyệt biến mất, thái dương xuất hiện, đúng là sáng sớm có khác, không khí ngày càng ấm dần lên, Phượng Cửu Thiên mở to đôi mắt, thấy Quan Son Thủy cuộn người thành hình cầu, hắn mỉm cười. Ôm chầm người mình yêu thương, phát ra nội công hộ thể, ngay sau đó, Quan Sơn Thủy liền ôm hắn như một đại lô ấm áp.
Giờ khắc này, Phượng Cửu Thiên chỉ cảm thấy nhân sinh không còn gì hối tiếc, trong lòng chính là hạnh phúc của mình, bỗng nhiên thanh âm lá rụng truyền đến bên tai, lúc đầu hắn cũng không để ý, chỉ nghĩ bình thường, có thể mấy con sóc chạy tán loạn trên cây, cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy được sát khí mãnh liệt trước mặt, vội vàng ôm Quan Sơn Thủy tránh sau tảng đá, tiếp theo liền thấy ba người xuất hiện trước mặt bọn họ, ba hàn quang kiếm đồng loạt thất bại, hắn đã dùng củi khó chống đỡ mũi kiếm làm bốn phía bay tán loạn.
Phượng Cửu Thiên như thế nào cũng không nghĩ đến, ở trong rừng rậm này lại gặp địch nhân, mấy người này có thể là cao thủ khó lường, nếu không phải là cao thủ quen thuộc với rừng núi, đừng nói vào rừng ám sát người, có thể tìm phương hướng trong rừng rậm hay không là một chuyện.
“Người nào?” Phượng Cửu Thiên trầm giọng quát, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy mấy sát thủ này không phải là dạng bình thường, bọn họ dám ở địa phương này xuống tay, chắc chắc là cao thủ quen thuộc với rừng núi, võ công chắc chắn cũng rất cao.
Mà cứ như vậy, mình không thể tránh được bọn họ đuổi giết, ngay cả kêu cứu viện cũng không được, hắn cả đời gặp qua vô số lần ám sát, nhưng lúc này đâ là nguy hiểm nhất, trước mắt: bên người hắn còn có Quan Sơn Thủy là một nhược điểm trí mạng của mình.
Ba sát thủ kia không nói lời nào, mà Quan Sơn Thủy cũng chợt tỉnh, lúc này liền thấy Phượng Cửu Thiên kia và ba sát thủ kia nhìn nhau, bỗng nhiên lôi kéo Phượng Cửu Thiên, lo lắng nói: “Này ngươi làm gì thế? Thảo xà, bọn họ đều là ác ma trong truyền thuyết giết người không chớp mắt a, chúng ta nhanh chạy đi.”
Phượng Cửu Thiên nghĩ thầm, chạy sao? Như thế nào chạy? Xoay người có thể liền bị giết? Sao có thể không nghi ngờ mà chạy đi mà làm bia ngắm cho người ta, quả nhiên Sơn Thủy vẫn không có kinh nghiệm. Hắn cũng hiểu mấy sát thủ kia là loại người nào, trừ phi cố chủ cho phép, nếu không cho dù mình hỏi như thế nào cũng không nói một câu.
Còn nói tiếp, mấy sát thủ này tuy thân thể bậc nhất, nhưng Phượng Cửu Thiên khổ luyện võ công ở Tử Điện phái từ nhỏ, xem ra vẫn còn kém hơn, mặt khác người đối phương đông hơn, mà Phượng Cửu Thiên còn mang gánh nặng chính là Quan Sơn Thủy.
Quan Sơn Thủy không ngốc, Phượng Cửu Thiên mang y lui về sau, y rốt cục ý thức được, chính mình là đầu sọ liên lụy đến Phượng Cửu Thiên.
“Thảo xà, ngươi không cần lo lắng, dù sao người bọn họ muốn giết là ngươi, ngươi mau chạy nhanh đi, yêm nơi này đợi ngươi được không?”
Y nhỏ giọng nói với Phượng Cửu Thiên: “Yêm cảm thấy được nếu không có yêm liên lụy, khẳng định ngươi có thể đánh thắng ba người kia, cho nên, ngươi để yêm lại đi.”
Phượng Cửu Thiên cả đời này kết giao đều là những người thanh cao, nghe qua không biết bao từ ngữ động lòng người, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, những từ ngữ của Quan Sơn Thủy rất giản dị quê mùa nhưng lại êm tai. Hắn một tay chặn đường kiếm, một tay ôm sát thắt lưng Quan Sơn Thủy, hai mắt tỏa sáng nhìn ba sát thủ trước mặt, nói nhỏ bên tai Quan Sơn Thủy: “Lại muốn chạy trốn, ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao?”
Quan Sơn Thủy nóng nảy: “Yêm không nghĩ chạy trốn, thảo xà, ngươi xem hiện tại là tình thế gì, ngươi mang yêm theo, sẽ bị người ta giết. Ngươi. . . . Ngươi yên tâm, yêm thề ngươi yên tâm đi được không? Yêm ở nơi này chờ ngươi, còn có, rừng lớn như vậy, ngươi nghĩ yêm sẽ trốn nơi nào? Một khi đi không đúng đường, còn không phải bị lang trùng hổ báo ăn sao.”
Phượng Cửu Thiên thấy Quan Sơn Thủy nóng nảy, mới thu hồi vẻ mặt tươi cười, cố tình để ba sát thủ kia tấn công, lúc này mới điều khiển hai thanh kiếm của đối phương đâm vào vai người còn lại, hơn nữa còn đẩy Quan Sơn Thủy ra khỏi vòng vây, nhanh chóng cùng y chạy mấy trăm thước về hướng đông, lúc này mới dừng lại, quay người đối mặt với người kia.
“Sơn Thủy, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi, cho dù ở tại nơi này, ta không còn mạng sống sót.” Phượng Cửu Thiên cảm thấy sức lực của mình ngày càng suy yếu, cánh tay trái bị trọng thương, máu chảy như thác, Quan Sơn Thủy sợ đến mấy chân tay tán loạn xé quần áo của chính mình, ngốc nghếch giúp hắn băng bó.
“Rừng rậm nhiều hiểm nguy, ngươi tay không tấc sắt, lại không có kinh nghiệm, rời khỏi ta khác nào tiến vào tử địa.” Ngữ khí của Phượng Cửu Thiên bỗng trở nên phiền muộn và mang vài phần áy náy: “Ai, đều tại ta, nếu ta không nóng vội, lôi kéo ngươi nhanh chạy đi, Sơn Thủy, ngươi không thể nào gặp nguy hiểm, thậm chí chút nữa là vứt bỏ tánh mạng. . . . . . Thực xin lỗi.”
Quan Sơn Thủy hơi sợ mà run người, lần đầu tiên Phượng Cửu Thiên bởi vì lo sợ cho mình mà giải thích. Tuy rằng miệng nói ăn năng, nhưng khẩu khí rõ ràng là “Ta không biết ta sai chỗ nào, nếu thời gian có thể quay lại, cũng làm như thế” vô cùng kiêu ngạo, căn bản không có chút thành ý, lúc ấy hận chính mình không thể một cước đá hắn đi.
“Thảo xà. . . . .Ngươi. . . . .” Quan Sơn Thủy nhìn sườn mặt của Phượng Cửu Thiên, nghĩ tới nam nhân này lúc nãy đã hết sức giằng co với ba sát thủ kia, y bỗng nhiên tươi cười, thầm nghĩ trước đây sao mình không phát hiện ra, thiếu niên người cưỡng bức mình là thê, thế nhưng sự cường đại đó đâu rồi? Hắn đối với ba gã sát thủ kia không hề sợ hãi, lại sợ y gặp nguy hiểm mà trở nên vô cùng chân thành.
Phượng Cửu Thiên đương nhiên không biết mình đã để lại ấn tượng sâu sắc với Quan Sơn Thủy.
Ba tên sát thủ kia chiến đấu cứ như không muốn sống, lại vô cùng liều mạng, trong lúc song phương ác đấu, Phượng Cửu Thiên có một cảm giác, phải chạy nhanh tìm nơi trú thân, nếu không nguy hiểm sẽ tới y.