[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Bộ 2 Bức Nam Vi Thê

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 5

Không thể dời đi lực chú ý của hắn, Quan Sơn Thủy đành phải nhỏ giọng cảnh cáo Phượng Cửu Thiên “Ngươi. . . . Ngươi làm cái gì a? Tam Phượng sẽ nhìn thấy.” Không phải đâu? Tên hỗn đản lại lần nữa “không cẩn thận” tiến vào vạt áo của mình, gió thu lập tức tiến vào, làm cho Quan Sơn Thủy kìm chế được rùng mình một cái.

Bởi vì cảm giác được làn da mát mẻ hắn liền vui thích. Phượng Cửu Thiên xấu xa cười liền nhéo lên ngực co dãn nhưng lại gầy yếu của Quan Sơn Thủy, lại giống như một con mèo thành công trộm cá mà rút tay về.

Quan Sơn Thủy như muốn nghẹn chết, này. . . . . . Độc xà này nhất định là cố ý, đúng vậy, sau này phải cách xa hắn, thật sự nhịn không được liền lui về sau.

Hắn đang muốn kéo lại, chợt nghe tiếng kêu sợ hãi trên đài, hơn nữa Lâu Tam Phượng bên cạnh cũng kêu lên, cám ơn trời đất, ánh mắt độc xà kia cũng bị thứ khác hấp dẫn.

Trên đài có một thanh niên đang nằm úp sấp trên đó, kế bên còn có một người uy phong lẫm lẫm đứng bên người, khinh thường ha ha cười nói: “Chỉ là hoàng mao tử chưa dứt sữa, cũng dám cùng đại gia ta cướp người, không nhìn xem cân lượng của mình. Tốt lắm, còn ai muốn thử, cứ việc bước lên, ta nhất định để tên đó bại trận.”

Tên kia vừa dứt lời, liền có một lão nhân rụt rè bước lên: “Thực xin lỗi đại gia, chúng ta. . . . trước đó chúng ta đã có điều kiện, chỉ có. . . . .những thiếu niên chưa đến ba mươi mới có thể lên đài ứng chiến.” Không đợi lão nói xong, tên kia liền trừng mắt: “Mẹ nó lão già, ý ngươi là gì? Năm nay bổn đại gia bất quá chỉ có hai lăm tuổi? Phù hợp với điều kiện của các ngươi, ngươi còn muốn dị nghị gì sao?”

Lão nhân kia trợn mắt, nghĩ thầm, đại gia ngươi thực nói quá, không nhìn lại chính mình xem trên mặt có bao nếp nhăn, nói là lão nhân năm mươi người khác còn tin. Chính là đại hán này võ nghệ cao cường, tuy hình dạng là một lão thái, nhưng lại thập phần cao lớn, làm cho người khác sợ hãi.

Phượng Cửu Thiên nhíu mày nhìn, nghĩ thầm, lão già này có điểm kì quái, nhìn dáng vẻ tên đó, rõ ràng chỉ là một lão nhân, nhưng sức bật lại cực kì kinh người. Đang suy nghĩ chợt phát hiện lão nhân đó mặc một cái quần màu xanh biếc, hắn đột nhiên nhớ tới một tổ chức, thầm nghĩ tiểu thư Lưu gia này thật không ổn rồi, chọc tới đám cầm thú đó.

Phượng Cửu Thiên không phải là đại hiệp thấy việc bất bình ra tay tương trợ, lại nhìn ra thân phận của đại hán kia, nên cũng không nghĩ muốn nhúng tay vào, thầm nghĩ mặc dù chính mình không sợ bọn họ, nhưng khiêu khích bọn chúng có chút phiền phức. Bởi vây liền kéo Lâu Tam Phượng lại nói nhỏ: “Tam Phượng, không nên nhìn nữa, sẽ phiền toái, chúng ta đi thôi.”

Lâu Tam Phượng khó hiểu nhìn về phía hắn. Phượng Cửu Thiên cũng không muốn giải thích nhiều, đang muốn cùng Tam Phượng từ trong đám người rời đi, ai ngờ Quan Sơn Thủy lại hiểu lầm ý của bọn họ., thấy Phượng Cửu Thiên ngay cả náo nhiệt cũng không xem đi ra ngoài, y liền nghĩ hắn vì Tam Phượng cho nàng trước hết rời khỏi một mình xuống tay.

Y lo lắng đứng lên, lớn tiếng nói: “Uy, ngươi kia ngươi thật quá đáng, Lưu tiểu thư người ta là muốn chọn rể, cũng không phải chiêu phụ thân ngươi chạy đến đâu làm gì?” Y vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười ha ha, đều quay đầu hướng y bội phục, có vài thanh niên không phục nhưng lại không dám lên võ đài liền lớn tiếng nói: “Đúng vậy đúng vậy, người này nói đúng, lên võ đài giáo huấn tên ấy đi.”

Quan Sơn Thủy chưa từng được nhiều người chú ý như vậy, mắt lại nhìn thấy ánh mắt long lanh của biểu muội nhìn mình, liền có ý định muốn trở thành anh hùng.

Y thầm nghĩ cũng vừa đúng lúc, nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể tách xa độc xà kia, lại có thể gây chú ý cho Tam Phượng, không chừng đây là cơ hội ngoài ý muốn của mình, sau này nàng có thể vứt bỏ độc xà kia cùng với ta một chỗ.

Tâm tình của Quan Sơn Thủy đầu đặt vào móng vuốt của Phượng Cửu Thiên, căn bản không biết lão nhân trên đài kia có bao nhiêu lợi hại, nhìn bộ dạng của tên đó, nghĩ thầm, tên đó cũng chỉ là một lão nhân, chẳng qua ỷ mình có thân mình khỏe mạnh mà làm càm, chính mình không không có võ công gì, nhưng lại có khí lực, cũng từng giao đấu với hai thanh niên to lớn trong làng, đến khi bọn họ khóc đến gọi cha gọi mẹ, đối phó với lão nhân này hẳn không có vấn đề.

Vừa nghĩ như vậy Quan Sơn Thủy liền cảm thấy nhiệt huyết, đi ra khỏi chỗ ngồi, sải bước đến phía cầu thang từ từ, mạnh mẽ uy vũ bước bên đài. Nhất thời trong đám người có vài người “rầm” ngã quỵ xuống.

“Gia, y. . . . y làm gì a?” A Xá hoảng sợ kêu lên.

Nhìn thấy sắc mặt gia nhà mình xanh mét, từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ: “Làm gì? Y không phải muốn anh hung cứu mỹ nhân sao, chẳng lẽ ngươi còn không thấy sao?”

Phượng Cửu Thiên tức giận ngồi xuống: “Không biết sống chết, Tam Phượng, nàng chạy nhanh về nói phụ thân chuẩn bị quan tài đi, có lẽ còn kịp đưa thi thể còn chưa cứng của y vào.”

Lâu Tam Phượng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liền nói: “Cái gì? Huynh nói cái gì?” Nàng chỉ biết Phượng Cửu Thiên là người có quyền thế tối cao ở Lạc Phượng thành, lại không biết thân phận thật của hắn, cũng không biết hắn có tuyệt đỉnh võ công. Lúc này bỗng nhiên nghe hắn nói thế, không khỏi luống cuống.

“Ta nói cái gì sao? Lão già kia là người mật tông giáo ở Tây Vực, bọn họ chuyên tranh đoạt những nữ tử xinh đẹp, sau đó dùng bọn họ để thải âm bổ dương.”

Phượng Cửu Thiên đem chiết phiến mở ra, chậm rãi quạt nhẹ, ánh mắt hung tợn nhìn Quan Sơn Thủy: Trốn đi cho ngươi trốn ta, hôm nay ta nhất định cho ngươi chịu đủ đau khổ. Trong lòng không ngừng cảm thán: Ai, xem ra chuyện này cũng đã thấy trước kết quả rồi, đều do y ngu ngốc, bị đánh chết cũng tốt, đỡ phải vì y thu thập cuộc diện rối rắm.

Lâu Tam Phượng sợ đến mức bật khóc: “Kia vậy làm sao đây Cửu Thiên? Biểu ca y. . . . . . y vốn không có võ công.” Nàng thất thố kêu lên, mà A Xá cũng không nói gì mà nhìn chủ tử nhà mình, không biết hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

“Yên tâm đi Tam Phượng, ta sẽ không để biểu ca bị đánh chết.” Phượng Cửu Thiên thấy mĩ nhân bên cạnh hoảng sợ, cũng mềm lòng, nắm tay an ủi nàng.

“Chính là ngươi làm thế nào để giúp y a? Những người đó. . . . . Những người đó sẽ nghe lời ngươi sao?” Lâu Tam Phượng nhìn Phượng Cửu Thiên trông mong.

“Nga, ta có một chút công phu, hiện tại ta bắt đầu vận công, đợi đến lúc biểu ca bị đánh, hẳn cũng vận đủ nội công giúp y giải vây.” Phượng Cửu Thiên thản nhiên nói, hắn là muốn giáo huấn Quan Sơn Thủy một chút, để cho y hiểu, tránh né hắn sẽ có hậu quả gì, hừ hừ.

A Xá cười trộm: chủ tử thật là biết cách nói dối, chưa bao giờ nghe có loại nói dối này a.

Chợt nghe thanh âm của Quan Sơn Thủy trên đài nói với lão nhân kia: “Yêm nói cho ngươi biết, yêm không nghĩ muốn thú Lưu tiểu thư kia, trong lòng yêm đã có người. Yêm lên đài, thần túy chủ là không quen nhìn loại người như ngươi cường thưởng dân nữ . . . . . .”

Không đợi y nói xong, chợt thấy vị thanh niên nằm úp sấp trên đài xấu hổ đứng dậy, hướng Quan Sơn Thủy ôm quyền nói: “Đại hiệp, toàn bộ trông cậy vào ngươi.” Nói xong liền phi thân xuống đài cao chín thước, biến mất trong đám người.

Quan Sơn Thủy trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lão nhân đó: “Hắn. . . . . Hắn ta có thể bay sao?”

Vừa dứt lời, dưới đài liền có vài người té ngã xuống, lão nhân kia đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo không hờn giận mà cười: “Ha ha ha, buồn cười chết ta, bay sao? Ngươi cho rằng đó là bay? Ha ha ha, thế đời thật sự thay đổi, từ lúc nào mà mấy con cóc này cứ muốn cùng ta tranh giành thiên nga, ngươi cũng không xem chính mình công phu mèo quào gì, nhưng lại dám lên đài cùng đại gia kêu gào.”

Quan Sơn Thủy co rúm lại, nhìn đám người dưới đài lặng ngắt như tờ trừng mắt nhìn y, y cảm thấy chính mình tựa hồ đang náo loạn, nhưng mà lúc này xuống đài, đừng nói chính mình không để ý mặt mũi mình, thì ngay cả biểu muội cũng sẽ phỉ nhổ mình, còn có độc xà kia, hắn sẽ cười nhạo mình đến chết. Xem ra mặc kệ chuyện này sẽ ra sao, đều đành phải đối mặt thôi.

Vị trưởng bối kia lạnh lùng cười, trong đôi mắt liền bắn ra thần sắc không kiên nhẫn, hét lớn: “Tiểu tử ngươi muốn chết, gia ta đây sẽ tiễn ngươi đến tây thiên, rồi sẽ đoạt lấy nữ oa nhi Lưu gia kia, ta xem ngươi như thế nào có thể làm khó cho ta.” Nói xong liền thi triền song chưởng, trong chưởng đó dường như còn ẩn ẩn hồng quang.

“Không tốt.” Phượng Cửu Thiên quát to một tiếng, trăm triệu không nghĩ tới lão hỗn đản này quyết định đoạt mạng của Quan Sơn Thủy trong một chiêu, lập tức không để ý tới lời nói dối vừa nãy nói với Lâu Tam Phượng, liền đạp chân một cái phi thân lên lôi đài, mà lúc này bàn tay huyễn hóa của lão nhân đó cũng đánh ra, hướng Quan Sơn Thủy đánh tới.

Quan Sơn Thủy đáng thương căn bản không biết mình lâm vào nguy hiểu, tự nhiên không biết tránh né, ngây ngốc đứng đó suy nghĩ: di, người đâu? Sai lại không thấy? Sao gió trên đầu lại lớn như vậy a? Chẳng lẽ trời nổi gió? Y ngẩng đầu lên muốn nhìn thời tiết, lại chỉ thấy một chiết phiến xuất hiện cách đầu mình vài tấc, tiếp theo liền xuất hiện tiếng nổ ầm ầm.

Đây là có chuyện gì? Quan Sơn Thủy không rõ nhìn chiết phiến, nghĩ thầm, chiết phiến này đến từ đâu? Nhìn nhìn có chút quen mắt, thật giống như của Phượng Cửu Thiên. Vừa định quay lại, chợt nghe một tiếng quát phía đối diện hét lên: “A, ai? Là ai?”

Y vội vàng hướng đối diện nhìn lại, không đợi nhìn tới lão nhân kia, khóe mắt đã thấy một dư quang, liền thấy một góc áo quen thuộc bên cạnh.

Lá gan của Quan Sơn Thủy thiếu chút nữa bị dọa hoảng sợ, ánh mắt không dám nhìn chỉ có thể nhìn lọan: “A, Phượng. . . . Phượng Cửu Thiên? Sao. . . . . Ngươi sao lại ở đây?” Y nhảy dựng lên muốn trốn xuống dưới đài trốn, lại bị giữ lại.

Phượng Cửu Thiên đè sát vai y lại: “Ngu ngốc, đừng nhúc nhích, ngươi muốn chết sao?” Rồi mới thu chiết phiến chậm rãi quạt nhẹ, khôi phục tia mỉm cười nhìn người đối diện: “Người mật tông cũng thật lớn mật, ra tay giết người, nơi này dù sao cũng là lôi đài chọn rể, ngươi không sợ gặp máu sẽ xui xẻo sao?”

“Ngươi là ai? Nếu ngươi biết ta là ai còn dám phá hư chuyện tốt của ta, tiểu tử ngươi ngại sống nhàn hạ quá sao?” Trưởng bối Mật Tông kia nói xong, liền tức giận đánh tới một chưởng, chỉ nghe “đông” một tiếng vang lên, tấm ván gỗ ghép thành lôi đài vang lên tiếng động lên, vụn gỗ tán loạn bay xuống đất, mọi người đều nhanh chóng tránh né.

“Thấy chưa? Vừa rồi không phải nhờ cây quạt của ra, một quyền này đã hạ xuống ót ngươi, ngươi cảm thấy mình cứng hơn lôi đài này sao?” Phượng Cửu Thiên tức giận nhìn Quan Sơn Thủy: “Không có ba phần ba công lực không dám lên Lương Sơn, ngươi ngay cả một chút công phu cũng không có, học người ta anh hùng cứu mỹ nhân cũng không xem lại chính mình.”

Sắc mặt Quan Sơn Thủy trắng bệch, thân hình cũng bắt đầu phát run, lúc này mới ý thức độc xà bên cạnh sẽ không một ngụm cắn chết mình, mà con ác lang kia nhất định có thể lấy đầu mình bất cứ lúc nào.

Y vô cùng nhiệt tình trốn phía sau Phượng Cửu Thiên, kiên quyết phân rõ giới hạn với người lúc nãy mình còn muốn giáo huấn.

Phượng Cửu Thiên lúc này cũng thực sinh khí, chưa bao giờ, hắn sinh khí như lúc này, suy nghĩ một chút liền cảm thấy chưởng của tên hỗn đản đối diện thật sắc bén, nếu không phải chính mình mau lẹ, thì đầu của Quan Sơn Thủy đã bị dập nát. Cho nên hắn thập phần sinh khí, trên mặt ngày càng tươi cười càng sâu

“Ta là Phượng Cửu Thiên, có lẽ khi ngươi trở về hỏi sư phụ của ngươi, hắn có thể đã nghe qua tên của ta, bằng không hỏi tên sư phụ ta cũng được, ông ta là Cổ Chính Kinh, theo như ông ta nói, ba mươi năm trước từng đem đám người được gọi là đại hộ pháp của Mật Tông, nga, hiện tại chắc hẳn cũng là đại chưởng giáo, đánh cho thất bại thảm hại. Tuy rằng sư phụ ta là người thích ba hoa, nhưng ông ta là người không có đầu óc, cho nên nếu không phải tự mình trải qua, đại khái không thể nào kể lại một chận chiến phấn khích như thế, bởi vậy ta tin tưởng, ông ta đã đem nhóm người đại chưởng giáo các ngươi đánh tới thất bại thạm hại. Hiện tại chúng ta gặp mặt, ta cho ngươi chọn hai con đường, một là lập tức rời đi, hai là ở lại, xem ta đánh ngươi thất bại thảm hại như thế nào, ngươi dám ra tay tàn nhẫn với biểu ca đáng yêu của ta, ta thật không nghĩ sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng cũng thấy mấy đại chưởng giáo của các ngươi đáng thương, ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, hiện tại liền cho ngươi lựa chọn.”

Phượng Cửu Thiên nói một tràn, người đối diện giận tím mặt, giống như một con hổ đang nổi điên, hướng Phượng Cửu Thiên xông tới.

Phượng Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng, tỏa ra sát khí, hắn thu chiết phiến lại, đem Quan Sơn Thủy đẩy sang một bên, lớn tiếng nói: “Nhìn kỹ cho ta.” Tiếp theo liền cùng lão tiền bối Mật Tông nổ ra trận chiến.

Chỉ thấy bạch y cùng hắc y tung bay trên lôi đài, tiếng gió không ngừng gào thét, hai người giống như con quay, chỉ có thể thấy hai thân ảnh mờ mờ, nháy mắt bạch y cùng hắc y xen lẫn vào nhau, rồi bỗng nhiên lại tách ra, đột nhiên lại cùng nhau phóng người lên, tiếp theo lại đột nhiên đáp xuống. Tất cả mọi người dưới đài xem tới ngây người. Bỗng nhiên Lâu Tam Phượng lấy sức dẫn đầu hét lên: “Cửu Thiên, đả bại tên bại hoại kia. . . . . .” Tiếp theo liên có tiếng hò hét của những người khác.

Tiếng hò hét vẫn không ngừng vang lên, hai thân ảnh đột nhiên tách ra. Phượng Cửu Thiên như cũ khí định thần nhàn, tay cầm chiết phiến, nhưng đại hán xoay người đã thở dốc, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm. Ông ta thoạt nhìn rất muốn ngưng chiến, nhưng Phượng Cửu Thiên đâu chịu, làm sao có thể thả hổ về rừng, hắn quyết không cho tên gia khỏa này sống sót rời đi, không chỉ như thế, hắn còn muốn vờn tên này như mèo vờn chuột, đưa ông ta đến tình trạng kiệt sức, lại tàn nhẫn giết chết, như thế mới có thể phát tiết mối hận trong lòng.

Từ trước đến nay A Xá luôn hiểu được sắc mặt của chủ nhân, đứng bên người Quan Sơn Thủy, gã hiểu được lúc này mình nên bảo vệ ai. Thấy Phượng Cửu Thiên tươi cười, không tự chủ được mà run cả người.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Quan Sơn Thủy thu hồi ánh mắt nhìn Phượng Cửu Thiên: “Có phải hay không phát sốt? Nên nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi đi, nếu không rất khó chịu.”

“Thiết, ngươi mới sốt đó.” A Xá trở mình liếc một cái xem thường, bỗng nhiên quay đầu nhìn Quan Sơn Thủy: “Ngươi không sợ hãi sao? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện gia nhà ta có bao nhiêu khủng bố dữ tợn.”

“Không có a. Tuy hắn là độc xà, bất quá hắn đối với địch nhân thật lễ phép, hừ hừ, cho tới bây giờ hắn chưa đối với yêm tươi cười hiền lạnh như vậy.” Quan Sơn Thủy bĩu môi, đã thấy A Xá nhìn mình bằng ánh mắt quái vật.

“Ngươi muốn gia cười với ngươi sao?” Gã không dám tin nói: “Ngươi có biết khi gia ta cười biểu thị cho chuyện gì không? Đại biểu cho biết hắn đã nổi lên sát tâm, lão quái vật kia chết chắc rồi, chẳng những chết chắc, gia khẳng định muốn vờn cho ông ta khí suyễn không thể thở nổi, sau đó liền hung hăng xuất chiêu, lấy cái quạt chém yết hầu ông ta, ngươi biết hay không?”

Gã nói xong liền bắt đầu phát run, mà lần này, Quan Sơn Thủy cũng bắt đầu run run, y còn nhanh chóng trốn0 sau A Xá: “Yêm, yêm không dám. . . . . nhìn hắn nở nụ cười nữa, sau này nếu hắn cười với yêm, yêm . . . . yêm nhất định sẽ né tránh, trốn ra thật xa.”

Phượng Cửu Thiên đang suy nghĩ phải giết tên này kiểu này, nào biết rằng tùy tùng của mình đang bôi xấu hình tượng hắn trước mặt Quan Sơn Thủy. Nhờ A Xá ban tặng, y vất vả lắm mới có hảo cảm với hắn nay liền bị sợ hãi thay thế.

“Được rồi, dừng ở đây được không? Chúng ta kết thúc.” Phượng Cửu Thiên phe phẩy quạt, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ thất thần trong chốc lát, rồi mới nheo ánh mắt, cẩn thận nghĩ nghĩ, cười lạnh nói: “Lão già kia, xem như ngươi may mắn, gia ta còn một số việc, hôm nay tạm tha mạng chó cho ngươi.”

Hắn nói xong, không nói thêm lời nào, nhảy xuống đài cao bên cạnh Quan Sơn Thủy, lại nghênh ngang bước qua tới Lâu Tam Phượng, ngay cả tiểu thư Lưu gia đáng thương cũng không để ý.

“Cửu Thiên, huynh vì cái gì buông tha cho tên xấu xa kia? Cô nương Lưu gia kia không phải bị ông ta chiếm đoạt sao?” Lâu Tam Phượng có chút bất mãn hỏi: “Rõ ràng huynh vận đủ một lần công lực không dễ dàng gì, nếu còn muốn đánh lại cũng khó có thể.” Nàng nói xong, Quan Sơn Thủy đang tránh né hắn cũng gật đầu, cũng không liếc Phượng Cửu Thiên một cái.

“Các ngươi biết cái gì? Đám Mật Tông đó không có chuyện có chuyện ác nào mà không làm, thải âm bổ dương chỉ là trong những chuyện xấu của bọn họ. Dượng của tiểu thư Lưu gia chính là tri phủ, chính là gần đây có một tổ chức là nhất đại danh bộ có võ công cao cường, chuyên tiêu diệt những phân đàn của Mật Tông. Bọn họ đã thương lượng, lấy Lưu gia tiểu thư làm mồi, dụ người Mật Tông mắc câu, tiểu thư Lưu gia kia chính là đệ tử của Huệ Vân trưởng lão, võ công tự nhiên không có yếu kém, vừa rồi nàng dùng truyền âm nói cho ta biết nói ta đừng ra tay, bằng không sao ta dễ dàng tha cho lão quái vật kia.”

Phượng Cửu Thiên nói xong, Lâu Tam Phượng cùng Quan Sơn Thủy mới bình tỉnh đại ngộ. Lâm Tam Phượng khâm phục nói: “A, tiểu thư Lưu gia thật tài giỏi, Cửu Thiên, ta muốn huynh dạy ta kiếm thuật, sau này ta có thể giống với Lưu tiểu thư, dẹp yên thiên hạ.”

Phượng Cửu Thiên mỉm cười đáp ứng, chợt thấy Quan Sơn Thủy dừng cước bộ, nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy trước mặt là một cái sọt, bên trong đầy ấp cua.

Hắn nghĩ thầm, có lẽ Quan Sơn Thủy thích ăn cua, thế là cười hỏi y: “Biểu ca, ngươi muốn ăn cua sao? Ta mua cho ngươi đươc không?”

Ai ngờ hắn không cười thì thôi, vừa cười, thiếu chút nữa dọa linh hồn nhỏ bé của Quan Sơn Thủy bay mất, y mãnh liệt lui vài bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Phượng Cửu Thiên, cuối cùng chạy đến trước phía trước mặt người bán cua mua một túi, sau đó trở về bên cạnh Lâu Tam Phượng phía sau A Xá, A Đắc lại kéo A Xá qua bên người mình, lúc này y mới có thể thở dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm, cách xa ba người như thế này, tay độc xà kia cũng không có thể dài như vậy, có thể bóp chết mình.

Phượng Cửu Thiên mạc danh kì diệu, bất quá thấy sắc mặt của của Quan Sơn Thủy, còn nghĩ có thể vì chuyện vừa rồi, vẫn còn một chút sợ hãi, nên hắn cũng không để ý.

Đưa Lâu Tam Phượng trở về nhà, Quan Sơn Thủy liền đem túi cua cho Trương mụ tẩu, an vị ngồi trên ghế phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh không nói gì hết, mặc kệ Phượng Cửu Thiên trêu chọc mình như thế nào, chính là vẫn không mở miệng.

“Biểu ca, ngươi thật sự làm cho ta thương tâm, ta vừa mới cứu mạng ngươi, ngươi chính là đối đãi với ân nhân của mình như vậy sao?” Phượng Cửu Thiên chính là cố ý dùng ngữ khí cô đơn nói: “Huống chi đối với nhận thức của chúng ta, ta đối với ngươi như thế nào, Tam Phượng cũng hiểu, sao ngươi lại có thể đối với ta như vậy? Ai, ta ‘bổn tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ’, ai, tình ta ai sáng tỏ.” Hắn làm bộ dáng vô cùng thương tâm: “Ta, ta rất thương tâm.”

(, bổn tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ: Đối phương không hiểu được tâm ý của mình. Giữa kẻ thù hoặc không thân thiết lắm thì nghĩa hơi giống “rượu mời không uống lại uống rượu phạt”.Người quen/người yêu thì nghĩa giống “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.)

Lâu Tam Phượng cười cười: “Cửu Thiên, huynh quá khoa trương, đây không phải là thơ tình sao, chẳng lẽ huynh xem biểu ca như tình nhân? Thật là, huynh sao có thể loạn dùng như thế.” Rồi mới chuyển hướng sang Quan Sơn Thủy: “Biểu ca, ngươi cũng thật là, Cửu Thiên đối với ngươi tốt bao nhiêu, ngươi trong lòng chắc phải rõ ràng, làm gì mà lúc nào cũng đối với hắn như thế, ngươi mà còn như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi.”

Quan Sơn Thủy ủy khuất nhìn biểu muội nhà mình, tâm ta trong sạch a Tam Phượng, ngươi có biết hay không tên gia khỏa kia là độc xà, hắn cứu ngươi, có thể giây sau liền có thể cắn yết hầu ngươi a.

Bất quá nhìn thấy biểu muội sinh khí, y cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng lên, đến trước người Cửu Thiên: “Cái kia. . . . Vừa rồi đa tạ ngươi.” Y nói xong, sau đó cúi ngươi nhanh chóng lùi lại, tốc độ nhanh chóng so với trước kia thật khác một trời một vật.

Lúc Lâu Trung Phàm trở về, cua cũng đã được chưng xong, ở giữa là một dĩa lớn cua đỏ tươi, dấm chua cũng đã được mang lên, tạo cho người ta một cảm giác thèm nhỏ dãi.

“A, biểu muội, yêm nhớ ngươi trước đây rất thích ăn cua, đến, yêm gắp cho ngươi một bát.” Quan Sơn Thủy cuối cùng cũng ngồi vào bên cạnh của Lâu Tam Phượng, mà Phượng Cửu Thiên lại ngồi bên kia.

“Không được a biểu ca, ta hiện tại không thể ăn cua, không biết vì cớ sự gì, lần trước ta ăn cả thân đều nổi hồng ngân, vài ngày sau mới hết, cho nên từ ngày đó trở đi, ta thật không dám ăn cua.” Lâu Tam Phượng có chút áy náy nhìn Quan Sơn Thủy.

“A? Không. . . . . không thể ăn sao, yêm. . . . . yêm còn cố ý mua cho ngươi,” Quan Sơn Thủy thất vọng cực kì, bất quá thấy biểu tỉnh của biểu muội, y lại bình tĩnh, một lần nữa lại tươi cười, đang muốn gắp thứ khác cho nàng, lại nghe Phượng Cửu Thiên nói: “Nga, biểu ca, ngươi gắp cho ta đi, ta thích nhất là ăn cua.”

“Ngươi không có tay sao?” Quan Sơn Thủy tức giận nói.

Nói xong liền thấy Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Biểu ca, đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng mình sao?” Trong lòng liền cả kinh sợ hãi, chính mình lại quên mất tên gia khỏa này rất nguy hiểm.

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói, hôm nay trên lôi đài Cửu Thiên đã cứu Sơn Thủy một mạng.” Lâu lão gia ha hả cười: “Sơn Thủy a, con hẳn cũng nên gỡ cho Cửu Thiên một con cua, coi như là đa tạ hắn cứu mạng mình đi.”

Nghe được lời của Lâu lão gia, dì Uyển Bình liền hét lớn: “Cái gì? Cửu Thiên cứu Sơn Thủy? Ai nha Cửu Thiên, thật sự đa tạ ngươi, mau, kính Cửu Thiên một chén rượu, không, không đúng, là ba chén, người ta chính là ân nhân cứu mạng ngươi.”

Quan Sơn Thủy trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt mẫu thân nhà mình thật dữ tợn, nhưng bà lại tươi cười hớn hở với Phượng Cửu Thiên, nước mắt trong lòng liền chảy xuống, hò hét trong lòng: “Nương a, ta thật sự là con người sao? Không phải là do người nhặt về đi.”

Trở lại phòng mình, Quan Sơn Thủy lập tức ngã xuống giường, đau lòng nhìn ngón tay đã đỏ lên của mình: “Ô ô ô, độc xà chết tiệt, như thế nào lại có thể một lúc ăn tới tám con cua, ta nguyền rủ ngươi tiêu chảy đến chết.”

Một lần nữa ngồi dậy, lại hắc hắc cười ngây ngô: “Bất quá cũng may gia khỏa kia cuối cùng cũng đã đi, Lâu gia thanh tĩnh, độc xà quay về động, ha ha ha, hẳn là sẽ có vài ngày thanh tĩnh.” Y tự nói với chính mình, nhịn không được liền đắc ý cười to.

Liền giống như Quan Sơn Thủy hy vọng, Phượng Cửu Thiên cũng không còn xuất hiện.

Mấy ngày này y thực vui vẻ, vui vẻ đến cơ hồ quên sự tồn tại của Phượng Cửu Thiên, xem sự tồn tại trước kia của độc xà như ác mộng, tỉnh lại thì vẫn như cũ trời quang mây tạnh, ban ngày vẫn sang đến đêm vẫn là tối như bình thường

Bất quá mỗi lần nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của biểu muội, trong lòng cũng có chút khó chịu, mấy ngày nay muốn nghĩ làm nàng vui vẻ, nhưng như thế nào cũng không thể phong độ thủ đoạn như Phượng Cửu Thiên a, cũng may hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, nên nàng cũng không làm khó Quan Sơn Thủ.

Nhưng mấy ngày nay, Lâu Tam Phượng chỉ vì một việc nhỏ liền thể hiện tính tình tiểu thư của mình, Quan Sơn Thủy liền ý thức được, chu dù ăn nói hay ăn mặc phương pháp nào đều không thể lấy lòng biểu muội của mình. Rốt cuộc như thế nào mới có thể làm biểu muội đáng yêu nở nụ cười? Y khổ não suy nghĩ thật lâu sau, bước ra đình viện bỗng nhiên phát hiện thời tiết ấm áp, không khỏi nảy ra ý hay.

Tìm mấy thanh tre, mấy tấm giấy cùng vài cuộn chỉ, Quan Sơn Thủy kích động đi vào đại sảnh, hướng Lâu Tam Phượng đang ngồi trên ghế gỗ lim trân trọng dâng lên như vậy quý, nói: “Biểu muội ngươi nhìn xem. Yêm chuẩn bị những gì nè? Chúng ta làm diều xong rồi ngoạn được không?” Y quơ quơ thứ trong tay.

Lâu Tam Phượng nghi hoặc hỏi lại: “Chơi diều? Biểu ca, bây giờ là mùa đông, ngươi sao co thể chơi diều?” Nói là nói như vậy, nhưng nhìn vật trong tay Quan Sơn Thủy, nhãn tình nhịn không được mà sáng lên.

“Tuy rằng bây giờ là mùa đông, nhưng thời tiêt hôm nay cực kỳ ấm áp, gió cũng nhẹ, tốt nhất chính là có gió nam, thời tiết như vậy thích hợp nhất để chơi diều.” Quan Sơn Thủy nói xong, liền đặt mấy thứ trên tay lên mặt đất, liền bắt đầu làm khung diều.

Lâu Tam Phượng liền nổi lên hứng thú, cười tùm tỉm bước đến bên người y, nhìn cánh diều từ từ hoàn thành, dùng hồ dán giấy lên khung xương, nhìn nó có hình dáng như cánh chim én.

“Oa, thật nhanh thật khá nga, biểu ca tay nghề ngươi thực tinh.” Lâu Tam Phượng lộ ra nét tươi cười, khen ngợi thiệt tình, lập tức làm cho Quan Sơn Thủy ngu ngốc mà ngây ngô cười.

“Ân, biểu muội, ngươi vẽ hoa văn lên giấy đi” Quan Sơn Thủy bắt đầu làm cái thứ hai, Lâu Tam Phượng hưng trí bừng bừng lấy bút vẽ cùng nghiên mực vẽ những hoa văn xinh đẹp lên cánh chim én.

Rất nhanh, con diều thứ hai cũng đã dán xong. Lâu Tam Phượng lại đưa bút cho Quan Sơn Thủy, hắn cũng hưng trí bừng bừng quỳ rạp trên mặt bức tranh, một bên tự nói: “Ân, con rết rất nhiều chân, miệng cũng rất nhỏ, ánh mắt. . . . . Ân, mặc kệ, nhìn lớn là được.”

“Biểu ca, chúng ta làm con diều hình dạng đại công kê đi.” Nhìn cánh diều hình con rết to lớn trên đất, Lâu Tam Phượng cao hứng phấn chấn đề nghị. Khuôn mặt nàng cười tươi như hoa, Quan Sơn Thủy làm sao có thể cự tuyệt, vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc, bởi vậy không thấy được, ở cạnh cửa không biết từ lúc nào có người xuất hiện, nhìn y ngây ngốc.

“Ai nha, các ngươi không còn là hài tử, đều trưởng thành.” Nhị thẩm đi qua bọn họ, khinh thường hừ lạnh, uốn éo uốn éo đi tới cửa, bỗng nhiên kêu to một tiếng: “Ai nha Phượng công tử, ngươi vì cái gì lại đến vào lúc này, sao không nói hạ nhân thông báo một tiếng? Ai nha sao không vào?”

Phượng Cửu Thiên thật sự phục nữ nhân này, da mặt không biệt sao lại có thể dày như vậy, trong nháy mắt có thể chuyển từ khinh thường sanh kinh ngạc lại chuyển thành kinh hỉ, hơn nữa lại chân thành vô cùng. Hắn cảm thấy nữ nhân này hẳn là có học chuyển biến sắc mặt.

“Nga, Nhị thẩm, ta vừa mới làm xong vài chuyện, sẵn tới đây thăm Tam Phượng.” Phượng Cửu Thiên tao nhã mỉm cười, từ trong lòng ngực lấy ra hộp gấm: “Đây là mấy ngày trước ta thấy đươc một đôi vòng tay bằng ngọc bích này, cảm thấy rất tốt, liền mua cho Nhị thẩm một đôi, người nhìn xem có hợp hay không.”

Nhị thẩm cười tươi ngày càng sáng lạn, vội vàng nhìn kĩ đôi vòng tay, rồi mới ha hả cười nói: “Ai nha, quả nhiên là bảo bối, ngươi nhìn xem, lại phiền Phượng công tử tốn kém, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy?” Vừa nói vừa ân cần mời người vào phòng khách, tới giữa phòng la lớn: “Trương mụ tẩu, mang trà, mau mang trà Thiết Quang Âm tối thượng đến.”

“Nhị thẩm, ngươi không phải cần đi ra ngoài sao?” Quan Sơn Thủy không chịu được bộ dạng nịnh nọt của Nhị thẩm, y trốn trong góc cách xa Phượng Cửu Thiên, đại công kê cũng sắp hoàn thành.

“Ai nha, Phượng công tử đến, ta chỉ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện thôi.” Nhị thẩm nói xong, dì Uyển Bình cũng từ cửa sau tiến vào, Phượng Cửu Thiên vôi vàng tiến lên tươi cười như gió mùa xuân: “A di, ngươi nhìn xem, đây là vòng cổ bảo thạch ta mua bên ngoài, là loại ngọc bích tốt nhất, màu sắc thập phần tinh thuần. . . . .”

Không cần phải nói, uy lực của vọng cổ bảo thạch này thì ai cũng biết. Cước bộ dì Uyển Bình liền phiêu phiêu.

Bà một đường phiêu phiêu nhanh qua, đột nhiên thấy hài tử nhà mình đang dán ba con diều kia, mắt lập tức trợn to, liền chỉ tay vào y mắng to: “A, ngươi nhìn ngươi đi, ngày nào cũng chỉ lo chơi đúng là không có tiền đồ, nhìn Phượng công tử đi, tuổi còn nhỏ mà có bao nhiêu thành công, ngươi a, ngươi đã nhiều năm ăn không ngồi rồi. . . . . . . .”

“Nga, a di, ta cảm thấy mấy con diều này làm tốt lắm a, ta đã nhiều năm không chơi diều, không nghĩ tới vừa đến liền thấy biểu ca trong này làm ba con diều xinh đẹp, thật sự làm ta hưng phấn, còn tính toán lát nữa cùng biểu ca bọn họ thả diều.”

Vừa nói xong, Phượng Cửu Thiên liền bước đến cầm đại công kê mà Quan Sơn Thủy vừa dán xong, cũng không để ai đồng ý, liền vung bút mà vẽ lên đó.

“Ai nha, Phượng công tử vui vẻ là tốt rồi.” Dì Uyển Bình lập tức đổi sắc mặt, quay qua nói với Quan Sơn Thủy: “Hài tử ngoan, rất tốt, dụng tâm làm mấy thứ này, nương biết ngươi khéo tay, tay nghề trước kia của ngươi cũng rất tốt mà.”

Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, rốt cuộc mình với Phượng Cửu Thiên ai mới là hài tử của bà a, ân, có lẽ yêm không phải, cái người tặng nàng vòng cổ bảo thạch kia mới phải.

Dì Uyển Bình bước lên nhìn cánh diều đại công kê mà Phượng Cửu Thiên vẽ, Nhị thẩm cũng bước lên nhìn, thậm chí còn kinh ngạc.

“Ai nha xem đại công kê này đi, thât sư uy vũ xinh đep a, hồng sắc của lông, còn có những vũ linh ánh vàng, ai nha ngươi xem cái vuốt vàng óng cũng rất có lực, còn cái đuôi lục sắc cũng thật sư đep, Phượng Cửu Thiên ngài thật là thần bút, cho đến bay giờ ta chưa bao giờ thấy đai công kê oai hùng như vậy.”

“Uy, không phải gà trống nào cũng có bộ dạng này sao?” Quan Sơn Thủy trợn trắng mắt, lải nhải kinh thường, y thực phục hai nữ nhân này.

Nhị thẩm hung hăng trừng liếc y một cái: “Ngươi biết cái gì? Gà trống này chính là thần kê trên trời hạ phạm, đương nhiên các gà trống trên thế gian này sao có thể sánh bằng.”

“Không đúng a, yêm nhớ rõ ở sau nhà chúng ta có nuôi dưỡng gà trồng, lớn lên cũng giống lắm, trong đó có một con hồng công kê so với con này còn uy vũ hơn.”Quan Sơn Thủy tiếp tục lải nhải, Phượng Cửu Thiên chết tiết, thật đáng giận.

“Xú tiểu tử, con không nói thì không ai nói con câm điếc.” Dì Uyển Bình rống giận, làm cho Quan Sơn Thủy đành phải câm miệng, suy nghĩ một chút, y vẫn không cam lòng, nhặt bức tranh con rết lớn của chính mình trên mặt đất lên: “Nương, người nhìn xem bức tranh con rết này như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.