CHƯƠNG 7
“Bất quá. . . . . .Vì cái gì mà ta đối với gương mặt bình thường này nổi lên tính khí?” Phượng Cửu Thiên vừa nói, liền đem Quan Sơn Thủy tử thiên đường đánh xuống địa ngục, lại hung hăng chà đạp môi y, ngữ khí lại đột nhiên hung ác, hai tay cũng dùng sức, tách hai chân y ra, nơi tư mật không bao giờ lộ ra trước mặt người khác liền bại lộ.
Lão thiên gia, cho ta chết đi. Trong lòng Quan Sơn Thủy kêu rên, y lớn tới dường này, thế nhưng. . . . .Thế nhưng lại đem địa phương đó lộ ra cho người ta xem, nhưng mà làm y cảm thấy thẹn chính là động tác kế tiếp của Phượng Cửu Thiên.
Hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mầm rễ hồng nhạt nằm trong bụi cỏ, lại cẩn thận nhìn, rồi mới vừa lòng nhẹ nhàng búng một cái, một cổ điện lưu từ nơi đó chạy đi khắp tứ chi của Quan Sơn Thủy, làm chi y kìm lòng không được run run, y có chút hoảng, không biết loại cảm giác này là gì. . . . . Cái gì. . . . . . Loại cảm giác này dường như làm y có chút thoải mái?
“Tốt lắm a, xem ra ngươi không cùng nam nữ khác lêu lổng.” Phượng Cửu Thiên nhẹ nhàng liếm một chút lên mầm xanh nhỏ nhắn, hương vị xạ hương tự nhiên của xử nam làm kích thích dục vọng của hắn, đem thuốc bôi trơn xoa lên tay tiến vào dũng đạo của y, hắn mềm nhẹ dùng kĩ xảo mở rộng.
Quan Sơn Thủy liều mạng giãy dụa, có lẽ chuyện sắp đến kích thích y, cũng có lẽ Phượng Cửu Thiên cũng đã giải thông huyệt cho y, tóm lại không hiểu vì sao tay chân lại có thể hoạt động, liền bắt đầu tránh né.
Bất quá hết thảy đã muộn, Phượng Cửu Thiên hung hăng ôm thân hình gầy yếu của y, hắn ghé sát vào lỗ tai y như hạ bùa chú lại một lần nữa nói: “Nhớ rõ, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta, là thổ bao tử thuộc về ta. . . . “ Thanh âm cuối cùng vừa chấm dứt, hung khí cực đại nóng bỏng của hắn liền tiến vào nơi chưa bao giờ tiếp nhận ngoại vật.
“A. . . . . “ Hét thảm lên một tiếng, nhưng chỉ vang lên trong nháy mắt, lập tức bị đôi môi chặn lại thanh âm phát ra từ cổ họng.
Ánh trăng phía tây dời đi không khí hoàn toàn yên lặng, nụ hoa thưa thớt cùng với hàng cây se lạnh nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm “vi vu” nho nhỏ.
Một đạo thân ảnh trong biệt viện Chu Đại Tiểu dò xét, phát hiện trong viện im ắng, cửa không có gì mai phục, thế là khởi động thắt lưng, duyên dáng rời đi, qua một hồi lâu, thân ảnh gầy yếu liền biến mất giữa trời tối.
Ánh trăng cuối cùng cũng biến mất thay vào đó là ánh mặt trời ban ngày. Sáng sớm người hầu ở biệt viện Chu gia liền vì khách quý mà chuẩn bị bữa sáng.
Nhưng lúc này, tại phòng nghỉ của khách quý, sinh mệnh của ấm trà tinh xảo đã ra đi, khách nhân nổi giận “choang” một tiếng, ấm trà đáng thương đã tan xương nát thịt.
“Quan Sơn Thủy, ngươi giỏi lắm, đêm qua đã nói ngươi là người của ta, sáng hôm nay dám trốn ta bỏ đi vô tung vô ảnh, người chờ đó, ta xem ngươi có thể trốn tới đâu, hòa thượng chạy trốn, miếu cũng có thể dời sao? Ta không tin, Thẩm Thiên Lí, Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương đều có thể ôm mỹ nhân trở về, không đúng, ôm thổ bao tử trở về, chẳng lẽ ông trời để Phượng Cửu Thiên ta cô đơn sao? Được, ta xem ngươi lợi hại, hay ta lợi hại, không phải chỉ bức một nam nhân làm áp trại phu nhân thôi sao? Có gì mà khó khăn? Mật Tông ta có thể diệt dễ dàng, chỉ là hàng phục một thổ bao tử thôi có gì mà khó khăn.”
Từ nổi giận cuối cùng trở thành lời thề son sắt, những ngày gian khổ của Phượng Cửu Thiên bức nam làm vợ, chỉ mới bắt đầu những bước đầu tiên.
Quan Sơn Thủy trốn về nhà ngày hôm sau liền sinh bệnh, đây chính là lần đầu của y, cái địa phương kia tự nhiên không chịu nổi hung khí thô to của Phượng Cửu Thiên, cho dù có chuẩn bị bôi trơn chu toàn, nơi đó cũng bị nứt ra. Hơn nữa chưa đến bình minh y đã bỏ chạy, tuy rằng trời đã vào lập xuân, nhưng thời tuyết chưa hoàn toàn chuyển ấm, hơn nữa trời tối gió trời có chút se lạnh xuân hàn, bởi vậy trong ngoài đều bị tổn thương, về nhà liền ngã bệnh.
Lâu lão gia là người thập phần quan tâm đến ngoại sanh của mình, vội vàng thỉnh danh y đến xem bệnh, nhưng Quan Sơn Thủy nào dám đem vết thương nơi hậu đình cho thầy thuốc xem, bởi vì thế chỉ có thể chuẩn bị phong hàn bình thương, địa phương bị thương kia đâu phải chỉ cần bắt mạch là biết được, bởi vậy thầy thuốc liền viết đơn thuốc, dặn y chỉ nên ăn những thức an nhẹ liền rời đi.
Trong phòng mấy đem liền, hậu đình đau đớn cũng không hết, nhưng lúc này bệnh cũ lại kéo đến.
Quan Sơn Thủy có bệnh nhiệt, mỗi lần phát bệnh trong người nóng ran, nóng đến không thể nào thở được, vô cùng khó chịu, không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, qua hai ba ngày sau, cũng không tốt hơn, hỏi nhiều thầy thuốc, không ai biết mắc bệnh gì, cũng may hằng năm căn bệnh này chỉ tới hai ba lần mà thôi, sau đó cũng không có chuyện xảy ra, bởi vậy dần dần Quan Sơn Thủy không để ý chuyện đó trong lòng.
Cứ như vậy, cảm mạo không hết, lại thêm căn bệnh mới, cho nên cảm mạo ngày càng nặng. Quan Sơn Thủy mỗi ngày đều mắng Phượng Cửu Thiên, sau đó lại ai thán mình yếu đuối, chẳng những bị độc xà cắn một ngụm, ngay cả bệnh cũ cũng mò tới cửa.
Nhưng y không biết chính là, một ngày sấm giữa trời quang. Thời điểm y đang trằn trọc trên giường trong đầu tưởng tượng đem Phượng Cửu Thiên xé thành tám mảnh mới có thể giảm bới thống khổ, người khởi xướng ──Phượng Cửu Thiên nay lại nghênh ngang bước tới cửa.
Thời điểm Phượng Cửu Thiên tới cửa, cũng đã cách một ngày một đêm, nói cách khác, chính là sáng sớm ngày thứ ba, gia khỏa này liền chạy tới đây. Hỏi ngày kia hắn làm gì, kia còn phải hỏi sao? Người cẩn thận giống như Phượng Cửu Thiên, đương nhiên tranh thủ lấy tình cảm tốt của Lâu Trung Phàm.
Hắn cũng như lần trước lấy cớ hợp tác, một hơi kí với Lâu lão gia mấy cái hiệp nghị, hơn nữa còn tỏ vẻ, lúc trước cùng Lâu Tam Phượng bất quá chỉ là nhất thời xúc động, ý loạn tình mê mà thôi, hiện giờ nếu Lâu tam tiểu thư đã có người trong lòng, hắn quyết không tung đao đoạt ái lần nữa, bất quá sau này, mọi người đều là bằng hữu.
Lâu Trung Phàm kì thật sớm đã hiểu được, người giống như Phượng Cửu Thiên sao có thể cùng một chỗ với nữ nhi nhà mình, chỉ cần hắn không làm ra chuyện tình gì, chính mình cũng không tất yếu phải trừng mắt lãnh đạm, huống chi người ta cũng chưa nói cùng nữ nhi mình kết giao, bất quá chỉ là bằng hữu mà thôi.
Cho nên mọi chuyện cũng không có chuyện gì, cũng không giận dữ, nhiệt tình kí hiệp ước, tự nhiên là phải khách khí, nói vài câu sau đó liền mời người ta tới nhà, ông thật không ngờ Phương Cửu Thiên thế nhưng lại vô cùng cao hứng mà đáp ứng, hơn nữa hôm sau liền tới cửa.
Thời điểm Phượng Cửu Thiên đến, Lâu Trung Phàm còn chưa rời cửa. Nhìn thấy hắn liền sửng sốt, Nhị thẩm cùng dì Uyển Bình cũng ngây người, sau đó cũng nhiệt tình chu đáo hoan nghênh, dù sao vòng tay cùng vòng cổ kia cũng không phải là phàm vật, đó cũng chính là trang sức quý giá nhất trong hộp trang sức của họ.
Lâu Tam Phượng sáng sớm đã ra ngoài, Phượng Cửu Thiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, trời thật sự muốn giúp ta. Tao nhã ngồi trong phòng khách uống trà, hắn lo lắng phải mở miệng thế nào để hỏi chuyện Quan Sơn Thủy, Dì Uyển Bình cùng Nhị thẩm cũng không phải người ngu ngốc gì, nếu chính mình vào thẳng chủ đề, chỉ sợ các bà thấy kì quái, mà chính mình cũng không muốn các bà biết chuyện vào lúc này.
Hắn âm thầm trầm ngâm, dì Uyển Bình cùng Nhị thẩm cũng chỉ có thể mắt to trừng măt nhỏ, không khí phòng khách im lặng có chút không được tự nhiên, sau một hồi, Nhị thẩm thấy Phượng Cửu Thiên không có ý tứ nói chuyện, liền đặt chén trà xuống, cùng dì Uyển Bình nói chuyện: “Bệnh Sơn Thủy có khỏi sắc hay không? Sao hôm qua còn chưa tới ăn cơm?”
Dì Uyển Bình thở dài nói: “Ai, cũng không biết vì sao, từ bên ngoài trở về liền cảm mạo, bệnh cũ lại tái phát, làm y sốt không ngừng, vừa đứng lên liền khó chịu, bệnh này trị như thế nào cũng không hết, nhưng qua hai ba ngày liền tốt, cho nên không có biện pháp, hai ngày rồi, nhưng cũng phải chờ chứng nhiệt kia tốt lên mới có thể tiếp tục trị phong hàn.”
Trong lòng Phượng Cửu Thiên liền cả kinh, nhanh chóng đứng bật dây, dì Uyển Bình cùng Nhị thẩm thấy vậy liền kinh ngạc, hắn cố gắng nén lo lắng trong lòng nho nhã lễ độ nói: “Nga, ta cùng Tam Phượng tuy rằng đã không có quan hệ gì, nhưng ta với biểu ca thủy chung vẫn là bằng hữu, huống chi biểu ca là người hàm hậu, ta cùng y rất hợp ý nhau, hôm nay đến nguyên là muốn cùng biểu ca đi dạo, thuận tiện tới cửa hàng ta nhìn xem, y thế nhưng lại bị bệnh sao?”
Dì Uyển Bình vừa nghe lời này, kinh hỉ đến đuôi lông mày cũng dựng lên, vội vàng gật đầu nói: “Ai nha, nhi tử có thể cùng Phượng công tử học hỏi, ta đương nhiên là cầu không được, đứa nhỏ này thật không có phúc khí, hai ngày nay bệnh thật lợi hại, nga, nếu Phượng công tử có tâm, chờ y hết bệnh, có thể tới dẫn y đi học hỏi.”
Phượng Cửu Thiên mỉm cười nói: “Điều này đương nhiên là được, a di không nói ta cũng muốn làm vậy, bất quá biểu ca bị bệnh, xét tình xét nghĩa ta cũng nên thăm y, biểu ca vẫn ở nơi cũ sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Dì Uyển Bình không biết vô tình hay hữu ý mà liếc nhìn Nhị thẩm một cái, trong lòng vô cùng đắc ý, nghĩ thầm, nhi tử nhà các ngươi tuy có năng lực, là con cháu thế gia, ngươi muốn Phượng công tử dẫn nó đi học hỏi, Phượng công tử lại hờ hững, trước nay mấy người các ngươi đều xem thường Sơn Thủy ngu ngốc, xem đi cuối cùng như thế nào? Hừ hừ, ai nói là thành thật không hữu dụng, Phượng công tử chính là người yêu thích người thành thật ni.
Phượng Cửu Thiên đáp ứng một tiếng, liện vội vàng chạy ra hậu viện, vừa tới phòng Quan Sơn Thủy, chợt nghe thanh âm nha nha mắng người, tuy rằng không nói tên mình, nhưng hai chữ độc xà được phát ra với tần xuất rất cao, làm kẻ khác phải líu lưỡi.
Người làm kẻ khác líu lưỡi kia chính là Quan Sơn Thủy đang chửi mắng người vô cùng nghệ thuật, tỷ như mắng độc xà kia không tìm được thức ăn qua mùa đông, độc xà khác còn có thể ngủ đông, còn nó chỉ có thể oa trong động run run, còn cái gì bị người ta nhổ hết nanh độc, không có thể phóng độc hại người linh tinh, tóm lại mắng đủ loại, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy buồn cười.
Trong lòng Phượng Cửu Thiên liền xét qua một trận ấm áp cảm động, nghĩ thầm, thổ bao tử này bị ta đối đãi như vậy, nhưng khi mắng cũng còn phúc hậu a, sao lại có người đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn kéo y vào ***g ngực mà yêu thương.
Bởi vì nghe Quan Sơn Thủy mắng đến cao hứng, cho nên Phượng Cửu Thiên ở ngoài cũng không hé răng, chỉ lặng lẽ đẩy cửa, rón ra rón rén bước đến bên người Quan Sơn Thủy, chỉ thấy y khép hờ ánh mắt, môi liên tục động động, đôi môi kia tuy đang mắng người nhưng thập phần đáng yêu.
Nhẹ nhàng đưa tay đặt trên trán Quan Sơn Thủy, cảm giác được nhiệt độ Phượng Cửu Thiên liền cảm thấy sốc. Nhìn Quan Sơn Thủy không thể mở mắt, chỉ có thể thì thào nói: “Nương, người đã đến rồi, cho yêm một chén nước đi, miệng yêm khô muốn chết, nga, có thể vừa rồi nói hơi nhiều.”
Phượng Cửu Thiên cười khẽ, tự mình đến bàn lấy cho y chén nước ấm, hắn cho Quan Sơn Thủy uống, Quan Sơn Thủy vẫn không mở mắt, tiếp nhận chén nước uống sau đó lại hét lên “A” một tiếng vô cùng mỏng manh: “Nương người làm gì a? Biết rõ trong lòng yêm nóng như lửa đốt, lại cho yêm uống nước nóng, yêm muốn uống nước giếng.”
“Không được, nước kia rất lạnh, sẽ tiêu chảy.” Phượng Cửu Thiên quả quyết nói, hắn thấy bên cửa sổ có một bát nước, bên trong đại khái là nước giếng, bất quá sẽ không cho thổ bao tử uống, nó rất lạnh, y sẽ đau bụng mà không chịu nổi.
Thanh âm của Phượng Cửu Thiên không lớn, nhưng Quan Sơn Thủy nghe vào tai, so với sấm vang còn muốn vang hơn. Y sợ đến mực đang nằm trên giường liền bật dậy, trực diện nhìn Phượng Cửu Thiên, sau một hồi lâu mới hô lên: “Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi làm sao lại có thể xuất hiện nơi này? Nói. . . Nói cho ngươi biết, nương của yêm cùng Nhị thẩm các bà đều. . . . Đều ở nhà, yêm. . . . . Dượng của yêm chắc cũng chưa đi. . . . . .”
“Không đâu, Lâu bá phụ vừa mới ra ngoài, hai vị a di ở trrong phòng khách uống trà, còn thuận tiện thảo luận bệnh của ngươi, ta được các bà cho phép vào thăm ngươi.” Phượng Cửu Thiên lại lấy tay sờ trán Quan Sơn Thủy, nghi hoặc nói: “Sao có thể như vậy? Nếu là cảm mạo, không nên sốt cao như vậy mới đúng.” Hắn đột nhiên nhớ đến điều gì, hai mắt sáng rực nhìn Quan Sơn Thủy: “Phía sau của ngươi bị thương? Qua đây, ta xem vết thương của ngươi.”
Quan Sơn Thủy không thể nói lên lời, này. . . . . . . Tên hỗn đản này có biết hay không mình nói cái gì không a? Thế nhưng sao có thể chủ động đi xem vết thương của mình, hắn không biết xấu hổ nhưng mình thì có a.
Ý thức được giãy dũa vô ích, phản kháng cũng vô tác dụng, Quan Sơn Thủy liền lấy chăn phủ lên mặt, lớn tiếng nói: “Yêm phải ngủ, buổi tối ngươi tới thăm yêm sau đi.” Tuy rằng biết không có nhiều tác dụng, nhưng y vẫn hy vọng Phượng Cửu Thiên còn một ít lương tâm, buông tha cho mình.
Phượng Cửu Thiên suýt nữa cười ra tiếng, vốn nghĩ thổ bao tử này so với Lí Đại Hỉ, Trương Đại Hải cùng với Chu Vị cường hơn nhiều, tối thiểu thì cũng có chút ngốc, nhưng ai ngờ lại ngốc tới dường này, dĩ nhiên so với ba người kia còn ngốc hơn.
Hắn cố nén cười, ôn nhủ lấy chăn ra khỏi mặt của Sơn Thủy: “Không quan hệ, cho ta xem, thượng chút dược là tốt rồi, nếu không nó sẽ tiếp tục đau, có thể còn nhiễm trùng, sưng phù lên hồng hồng sẽ thực đáng sợ nga.”
Qua Sơn Thủy trở mình, y muốn nói cho Phượng Cửu Thiên biết mình đã xỉu rồi, bỗng nhiên nhớ tới xỉu sao còn có thể nói chuyện, thế là vội vàng ngậm miệng lại, Phượng Cửu Thiên vừa đem tay bắt y trở mình, y lại liền trở mình lại, trong lòng luôn cầu độc xà này mau biến mất.
Phượng Cửu Thiên cuối cùng nhịn không được cười to ra tiếng, trở mình Quan Sơn Thủy đặt dưới thân mình, khó khăn lắm mới có thể nhịn cười, hắn ôn nhu nói: “Ngươi a ngươi a, không nghĩ tới thời điểm ngươi ngốc lại thật giống thảo xà.” Nhìn thấy người dưới thân mình dừng giãy dụa, hiển nhiên biết mình nói ra vấn đề mà Quan Sơn Thủy tò mò.
Thế là tiếp tục nói: “Ngươi biết không? Ở phương bắc có một loài thảo xà, lúc nó chết sẽ trở mình bộ dạng thật kì quái, cho nên lúc thảo xà này gặp nguy hiểm, sẽ bày ra tư thế kì quái này mà giả chết. Nhưng buồn cười chính là, nếu có người trở mình nó, nó sẽ lại tiếp tục trở mình thành bộ dạng kì quái đó, từ chết giả cuối cùng thành chết thật, ha ha ha, ngươi nói xem bổn xà có phải thật ngốc không a.”
Nhất thời ánh mắt Quan Sơn Thủy liền mở to, ha ha cười nói: “A, như thế nào có bổn xà như thế? Chỉ cần nó động người khác liền biết nó không chết, cố chấp tư thế đó làm gì chứ?”
Y bỗng nhiên dùng tiếng cười, bởi vì nhớ tới hành vi hồi nãy của mình với thảo xà quả thật giống nhau như đúc. Ô ô ô, thật sự hiếu kì, chính mình lại có thể ngốc đến trình độ đó?
Phượng Cửu Thiên thấy thổ bao tử đang tươi cười, rồi bỗng nhiên đổi thành bộ dáng uể oải, trong nháy mắt tâm tình liền vui vẻ, thật là tâm hoa nộ phóng. Thầm nghĩ, khó trách từ xưa đến nay, bao nhiêu người vì người trong lòng mình mà không tiếc thiên kim, đừng nói là thiên kim, cho dù là vạn kim, có thể mua tiếng cười của ái nhân, cũng rất đáng giá.
“Tốt lắm, xoay người lại cho ta xem.” Thừa dịp Quan Sơn Thủy còn ai thán trình độ vụng về của mình, Phượng Cửu Thiên liền thay y trở mình, không đợi y phản kháng liền cởi quần y xuống. Rồi bị vết thương sưng đỏ đến khiếp sợ của y làm ngây dại,
Trong nháy mắt, trời đất tối tăm sắc trời biến sắc. Quan Sơn Thủy vùng vẫy, trên mông liền bị hai bàn tay đánh lên, độc xà phía trước còn ôn nhu lúc này đã nổi giận quát: “Miệng vết thương thành dạng gì rồi ngươi biết không? Thế này còn dám che lại, ngươi đợi phía sau ngươi thối rửa rồi mới cho ta xem phải không?” Hắn vừa tức vừa vội, tâm vô cùng đau đớn, tay run run lấy thuốc mở trong ***g ngực ra.
Quan Sơn Thủy thấy hắn đúng là thiên hạ vộ địch mặt dày. Y thật muốn một cước đá Phượng Cửu Thiên, chỉ mặt hắn hỏi hắn xem mình ra nông nỗi là do ai hại, bất quá vừa động, hậu đình liền truyền đến cơn đau lợi hại, làm cho y hoàn toàn vô lực.
Đang muốn giãy dụa, bỗng nhiên địa phương làm người ta thấy thẹn thùng kia, nào giờ đau đớn nỏng bỏng lại cảm thấy được vô cùng mát mẻ. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với hỏa nhiệt bệnh cũ trong người như quả thật như một tảng băng làm giảm nhiệt, thoải mái đến nói không nên lời.
Cũng bởi vì vậy đại não liền kêu gào phải đá văng tên ngụy quân tử kia, không cần hắn hảo tâm, nhưng cánh tay cùng tứ chi đều cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh. Đến ngay cả thắt lưng, ngượng ngùng, đang bị Phượng Cửu Thiên áp, cũng vô lực cử động.
Quan Sơn Thủy cảm thấy như vậy rất đáng xấu hổ, bị một nam nhân cường bạo không tính đi, hiện tại lại bị nam nhân đó mạnh mẽ nhìn địa phương kia. Tuy toàn thân không còn sức lực nhưng vẫn ra sức mắng: “Nguyền rủa ngươi, nhìn địa phương không nên nhìn, nguyền rủa ngươi bị đau mắt.”
Hiện tại chỉ còn miệng coi như nghe lời, tự đáy lòng y vô cùng cảm kích, chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe từ miệng phát ra tiếng kêu “Ô”, một cỗ đau nhức chạy dọc toàn thân, đau đến nháy mắt liền chảy mồ hôi lạnh.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta không nghe rõ.” Phượng Cửu Thiên thản nhiên nói, ngữ khí lạnh lùng hoàn toàn không tương xứng với bàn tay đang vô cùng ôn nhu của hắn, ngón tay thon dài thật cẩn thẩn tách ra mị thịt sưng đỏ, lấy khăn trắng thấm nước tẩy trừ cho Quan Sơn Thủy, lại chấm một ít thuốc mỡ, vẽ loạn ở trên trong dũng đạo cùng với nộn thịt bên ngoài.
“A a a, ngươi muốn giết người sao? Đau muốn chết.” Quan Sơn Thủy liều mạng kêu lên: “Yêm. . . . . . Yêm không có nói gì ngươi a, ngươi. . . . . Ngươi rất tốt đi? A a a . . . . “ Không đợi nói xong, quả nhiên lại cảm thấy một trận mát rượi.
Trong lòng y tức giận muốn chết, liều mạng oán thầm độc xà ngoan độc lòng dạ hẹp hòi. Nhưng vô luận như thế nào miệng cũng không dám nói ra.
Cũng may cái miệng cũng phản chiến không nghe lời mình, nên cuối cùng khổ hình cũng đã qua. Hậu đình đau đớn nóng bỏng cũng giảm bớt không ít. Phượng Cửu Thiên rời khỏi người y, Quan Sơn Thủy lại tiếp tục trở mình, ho khan hai tiếng, thành khẩn nói: “Độc xà, nga, không đúng, là Phượng Cửu Thiên, a, cũng không đúng, là Phượng công tử. . . . . . . .”
Y chắp tay: “Phượng công tử a, tuy rằng ngươi đối với yêm làm ra chuyện không thể tha thứ, nhưng ngươi yên tâm, yêm cũng không phải là nữ nhân, nên cũng sẽ không yêu cầu ngươi chịu trách nhiệm gì, cùng lắm xem như bị chó cắn một ngụm ngươi nói đúng hay không? Ân, ngươi tuổi còn nhỏ, yêm coi như ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, cho nên, sau này chúng ta cũng không có quan hệ gì, ngươi cũng không cần áy náy mà đến thăm yêm, yêm cũng không thể vì chuyện này mà lừa gạt tống tiền ngươi, nếu có thể, yêm nguyện cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ngươi, chúng ta từ nay về sau ngươi đi đường dương mộc của ngươi, yêm đi cầu độc mộc, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?”
Phượng Cửu Thiên vẫn ung dung ngồi xuống: “Sơn Thủy, ngươi nghĩ thật hoàn mĩ a, nga, chúng ta là phu thê đó là chuyện thật, ngươi nghĩ muốn vung tay, đem ta đuổi đi sao? Nói cho ngươi biết, không thể.” Hắn kiên định nói, không ngờ lại nhìn Quan Sơn Thủy ngốc lăng làm ánh mát hắn lập tức tràn ngập lửa giận.
“Uy, ngươi sao có thể không nói đạo lí như thế? Hai người chúng ta. . . hai người chúng ta ai là người bị hại không phải đã rõ ràng rồi sao? Yêm. . . . . Yêm không có yêu cầu gì, không lừa bịp tống tiền ngươi, cũng không kêu ngươi chịu trách nhiệm, chính là chỉ muốn ngay lập tức từ nay về sau không còn nhìn thấy mặt nhau, a . . . . . yêm đã rộng lượng như vậy, ngươi như thế nào lại không buông tha yêm? Ngươi điên rồi sao?”
“Lừa bịp tống tiền? Ngươi nghĩ muốn lừa bịp tống tiền ta như thế nào?” Phượng Cửu Thiên tới gần y, tà nịnh cười: “Bảo ta trả thù lao. Nếu không đem chuyện lúc đó nói cho người khác biết? Ngươi cảm thấy rằng ta sẽ sợ hãi sao? Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao Quan Thủy, ta ước gì đem chuyện chúng ta nói cho nhiều người biết, nga, nếu không ngại, ta thật muốn lao xuống lầu nói rõ mọi chuyện với Lâu lão gia cùng nương của ngươi, ngươi có đồng ý cho ta làm thế không?”
Hai mắt sáng trong suốt tràn ngập hưng phấn, tỏ vẻ không phải chỉ nói mà thôi, mà hắn thật sự nghĩ muốn làm.
Quan Sơn Thủy bị dọa ngây người, nếu để mọi người biết y bị Phượng Cửu Thiên cường bạo, gia khỏa kia sẽ ra sao cũng không cần biết, chính mình sẽ thắt cổ trước, không cần một ai đến phúng điếu, có thể hay không? Nói ra y làm sao có thể ngốc lăng ở nơi này.
Sắc mặt y trắng bệch, lập tức giữ tay Phượng Cửu Thiên hét lớn: “A, không. . . . . Ngươi không cần làm vậy, ngươi. . . . . .”
“Sao không thể, ngươi nhìn xem, ta không sợ hãi, ngươi sợ hãi cái gì? Thế nhưng lại dám nghĩ lừa bịp tống tiền.” Phượng Cửu Thiên cười đến như một con đại hồ ly, ân, nguyên lai thú một thố bao tử cũng có một loại ưu đãi, chính là căn bản không cần tâm tư gì nhiều, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái, không, chỉ cần liếc nửa con mắt liền nhìn ra được nhược điểm của y, hơn nữa chỉ cần nhắm vào nhược điểm đó liền công kích thành công.
Phượng Cửu Thiên chậm rãi lại khụ một tiếng, đến gần Quan Sơn Thủy một chút, hắn bắt đầu nhắm vào nhược điểm thứ hai của Quan biểu ca mà phát động tấn công: “Ân, biểu ca không cần ta chịu trách nhiệm, chính là tha thứ cho ta, nhưng ta không cần.”
Hắn nắm tay Quan Sơn Thủy, chân thành nói: “Biểu ca, ta nguyện ý đối với ngươi chịu trách nhiệm a, ta nằm mơ cũng muốn thú ngươi làm vợ, ta nghĩ muốn cho ngươi mặt hỉ phục đỏ thẫm, phủ thêm khăn voăn hồng, cùng ta bái thiên địa, nhận lời chúc phúc của mọi người, rồi chúng ta có thể động phòng, làm chuyện tình giống tối đêm đó. . . . . . . .”
Hắn càng nói, sắc mặt Quan Sơn Thủy càng trắng, lúc này độc xà không biết xấu hổ kia lại kích động kêu to: “A, biểu ca, Quan Sơn Thủy, hãy cho ta chịu trách nhiệm đi, sau khi chúng ta ở đây thành thân, ngươi cùng ta trở về Phượng Minh sơn, ở đó có sư phụ, sư bá, sư thúc của ta, có mặt các huynh đệ sẽ cùng nhau thành hôn một lần nữa, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời. . . . .”
Huyết sắc trên mặt Quan Sơn Thủy hoàn toàn thối lui sạch sẽ, y nhanh chóng che miệng Phượng Cửu Thiên, dạ dày từng đột cuồn cuộn xúc động. Nga, không biết có phải hay không y lỗi giác, y giống như nghe được thanh âm nôn mửa ngoài cửa sổ, bất quá y nghĩ chính mình nghe nhầm, bị độc xà này làm tức giận nên lỗi giác đi, ngoài cửa sổ làm sao có thể có người.
“Cầu ngươi. . . . . Không cần nói, yêm . . . . . yêm mấy ngày này không có ăn gì. . . . . . Nôn. . . . . Nôn không được.”
Y từng đợt nôn khan, ô ô ô, lúc trước không nhìn rõ ràng, miệng độc xà này quả thật thối như mông của hắn, sao có thể nói ra mấy lời này? Muốn mình ghê tởm mà chết không cần đền mạng phải không?
“Ân? Nôn khan? Biểu ca, chẳng lẽ ngươi có thai? Bất quá ngươi là nam nhân a, hay là, ngươi là nam nhân còn là nữ nhân. . . . “ Hừ hừ, dám muốn không có quan hệ với mình, Phượng Cửu Thiên hắn không thể cho tên thổ bao tử này nhận thức số phận của mình, tên hắn sẽ viết ngược lại.
Quan Sơn Thủy cuối cùng cũng phun ra, ói ra một ngụm mật, rồi ngã đầu xuống chăn: Ô ô ô, lão thiên gia rất tàn nhẫn a, ta là một người bệnh, bệnh cũ lại tái phát, vì cái gì người còn muốn tên độc xà này đến cắn ta, nếu muốn ngụm cắn chết ta cũng được, như thế nào lại cố tình cắn một ngụm rồi cắn một ngụm, làm cho toàn thân ta hoàn toàn bị thương.
“Phượng. . . . . . . Phượng công tử, ngươi muốn. . . . Ngươi muốn điều kiện gì, cứ nói đi.” Quan Sơn Thủy cuối cùng cũng nhận mệnh của mình mà ngồi thở dài, y cuối cùng đã hiểu được, người không thể đấu với độc xà, hơn nữa làm người thẳng thắn không tốt.
Y trước kia vẫn kiêu ngạo mình thẳng thắn, nhưng hôm nay y chỉ hận mình không đủ giảo hoạt, da mặt không đủ dày, vì thế mới bị độc xà này dắt mũi.
Cũng nên một vừa hai phải. Phượng Cửu Thiên tự nhận tâm tình tốt nghĩ: dù sao thổ bao tử biểu ca còn bệnh, huống chi y đã chủ động nhượng bộ, nếu làm quá, có lẽ sẽ ngược lại không tốt đẹp gì, phải biết rằng một con rết hiền lành, nếu gặp đại công kê gây sự công kích, cũng sẽ cắn ngược lại mấy phát.
“Sơn Thủy, ta ngày mai có thể sẽ đến nhìn ngươi, không được trốn, ân, còn có, muốn ăn gì thì nói cho ta biết, nga, không thoải mái chỗ nào, đểu phải nói cho ta rõ, ngày mai ta sẽ mang đại phu cùng thức ăn đến, nếu ngươi dám trốn ta, ta sẽ đem chuyện chúng ta triệu cáo thiêu hạ, để mọi người ở Lạc Phượng thành đều chúc phúc cho chúng ta.”
“Chúc phúc cái đầu ngươi.” Quan Sơn Thủy bi phẫn nói: “Nếp sống Lạc Phượng thành cởi mở, nam tử không thể thất lễ trong chuyện nam nữ, đến lúc cho mọi người biết ngươi cường bạo yêm, mỗi người một ngụm nước miềng cũng đủ dìm chết ngươi.”
“Ân, phải không?” Phượng Cửu Thiên khơi mào lông mi: “Có lẽ, bất quá ta nghĩ lúc đó phát cho mỗi người ngàn lượng bạc, là có thể mua chuộc toàn bộ người Lạc Phượng thành thay ta làm mối đến cửa cầu hôn đi? Đến lúc đó mỗi người một lời tốt đẹp là có thể san bằng cánh cửa Lâu gia, Sơn Thủy ngươi có muốn hay không cùng ta đánh đố?”
“Không, không cần, yêm không muốn cùng kẻ điên chấp nhất.” Quan Sơn Thủy nhụt chí tê liệt ngồi trên giường, đúng vậy, y sao có thể quên, dượng từng nói qua, gia khỏa này là người có tiền nhất ở Lạc Phượng thành, mọi sự trên đời này, chỉ có tiền tài mới có thể làm người ta động tâm, tục ngữ cũng có câu có tiền cũng có thể sai khiến thần thánh, huống chi ở Lạc Phượng thành đều là phàm phu tục tử đi?
Hiện tại y thầm nghĩ nhanh chóng đuổi tên ôn thần cao quý này, yêu cầu gì đều có thể đáp ứng hắn. Thế là y miễn cưỡng khoát tay nói: “Yêm cái gì cũng không cần, hiện tại yêm thật sự nóng, ngươi còn cố tình phát nhiệt khí trong phòng, van cầu ngươi nhanh ra ngoài đi, đây là chiếu cố tốt nhất đối với yêm.”
Phượng Cửu Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy, ánh mắt không còn bất cần đời như lúc trước, nếu lúc này Quan Sơn Thủy ngẩng đầu nhìn lên một cái, sẽ kinh hãi phát hiện ánh mắt thâm tình của hắn.
“Vậy ngươi hảo hảo nghĩ ngơi đi, ngày mai ta tiếp tục đến thăm ngươi.” Phượng Cửu Thiên trầm thanh nói: “Ngươi yên tâm, là ta lo lắng không chu toàn, cho nên trong vòng mấy ngày này ta tuyệt đối không làm loại sự tình gì đâu.”
Lời nói của hắn làm Quan Sơn Thủy nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn tươi cười, tựa hồ cảm tạ đại ân đại đức của hắn.
Phượng Cửu Thiên thở dài, phát hiện thổ bao tử này quá trì độn, không thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Thế là hắn không thể không nói thêm một câu: “Bất quá chờ vài ngày, sau khi bệnh của ngươi tốt lên, ta sẽ không nhẫn nại, tính sự của nam nhân phải tập luyện nhiều mới có thể chậm rãi quen dần, dần dần không thể – rời khỏi nó, Quan Thủy, ta thật muốn nhìn biểu hiện của ngươi khi hướng ta cầu hoan.”
“Phanh” một tiếng, bình hoa trên đầu giường liền hướng phía Phượng Cửu Thiên bay đến.
Dùng hành động ném đồ của nữ nhân đối với độc xà này, chính là bình hoa này tuy rằng không thể lấy mạng hắn nhưng y cũng muốn hắn bị thương.
Quan Sơn Thủy oán hận trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, hắn thế nhưng còn muốn làm, phi, hắn nghĩ mình là gì, là tiểu quan để hắn tùy ý khi dễ sao?
Phượng Cửu Thiên tiếp được bình hoa, chỉ liếc nhìn một cái, liền đặt nó lại lên bàn, một bên nói: “Thật là, Lâu lão gia cũng quá keo kiệt, thế nhưng lại đem bình hoa giả đặt ở đầu giường, bất quá mặc kệ như thế nào, cũng là dùng tiền mua về mà đúng không? Cho nên biểu ca a, ta đặt ở nơi này, ân, ta sẽ nhớ kỹ, sau này phòng ngủ chúng ta không nên đặt loại vật cồng kềnh này, để tránh ngươi hở ra là ra tay hành hung.”
Hắn vừa nói, một bên mỉm cười bước ra ngoài, chỉ còn lại Quan Sơn Thủy nhìn bóng dáng hắn biến mất, sau một hồi lâu mới hung hăng nắm tóc của mình, ở trên giường liều mạng giãy dụa.
Ô ô ô, lão thiên gia a, rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệt gì? Chẳng lẽ ta đốt phòng của ngươi còn hủy hoa viên của ngươi sao? Ngươi sao có thể trừng phạt ta như vậy? (Lê Hoa: Khụ khụ, cái kia biểu ca a, ta tin tưởng lão thiên gia không phải muốn trừng phạt ngươi, người làm việc xấu chắc chắn là Phượng Cửu Thiên, cho nên lão thiên gia vì trừng phạt hắn, mới đem ngươi cho hắn. Sơn Thủy biểu ca, phấn khởi truy đuổi. Sơn Thủy: Tai họa đều do mẹ kế ngươi gây ra, trừng phạt thì trừng phạt hắn đi, ngươi như thế nào lại ném lên đầu ta? Ta muốn đánh chết ngươi. Lê Hoa oa oa chạy trốn: Phượng Cửu Thiên, Sơn Thủy biểu ca nổi điên, ngươi còn không mau đến đem y tha đi, nếu không ta sẽ không bắt y cho ngươi a. Mọi người: ==|||||||||)
Ngày hôm sau, Phượng Cửu Thiên quả nhiên đúng hẹn ước, tuy rằng Quan Sơn Thủy cầu nguyện một đêm, hy vọng hắn sẽ đột nhiên mất trí nhớ quên đi chính mình, nhưng thực đáng tiếc, y cuối cùng lại thất vọng rồi.
Lần này Phượng Cửu Thiên chẳng những mang theo tùy tùng A Xá, còn dẫn theo một thanh niên tuấn mỹ, nói là đại phu tốt nhất trong thiên hạ, hắn cố ý mời riêng đến xem bệnh cho Quan Sơn Thủy.
Thanh niên kia hừ một tiếng nói: “Không cần tâng bốc ta, ta đúng là xấu số, khó khăn lắm mới có thể xuống Tranh sơn, nghĩ muốn chơi đùa một phen, bất quá nghe nói ngươi ở Lạc Phượng thành, nghĩ ngươi dù gì cũng là huynh đệ tốt của đại ca nên mới đến thăm ngươi, ai ngờ lại bị ngươi bắt làm việc, sớm biết thế ta sẽ không đến đây.” Tuy có dì Uyển Bình, Nhị thẩm cùng Lâu lão gia còn chưa rời cửa và Nhị tiểu thư, Phượng Vũ nửa điểm mặt mũi cũng không chừa cho Phượng Cửu Thiên.
“Ai nha Tiểu Vũ ngươi không thể nói thế, chẳng lẽ chúng ta không phải là huynh đệ sao? Ngươi là ngũ đệ của Thiên Lí, cũng như là ngũ đệ của ta.” Phượng Cửu Thiên lại tuyệt không tức giận, còn cười ha hả nói, nói xong liền chào hỏi đám người Lâu lão gia cùng dì Uyển Bình, liền đẩy Phượng Vũ đến phòng Quan Sơn Thủy.
“Hừ hừ, trước kia là ngũ đệ ta đây còn được các ngươi ưu đãi, hiện giờ, xem ra không làm cũng không được.”
Trên đường đi đến hậu viện, Phượng Vũ nhịn không được oán giận: “Đại ca ta trước kia cũng như vậy, Đại Hỉ ca chỉ có một chút đau đầu cảm mạo, hắn nói cho ta nghe như bệnh bất trị. Thẳng đến lúc ta không còn kiên nhẫn liền xuống núi, vốn nghĩ muốn đến nơi Giang đại ca ngoạn hai ngày, kết quả cũng vậy, nhà hắn có Trương Đại Hải vì tham mấy quả đào bán lấy tiền. Không cẩn thận té từ trên cây xuống, liền giữ chặt tên đó năm ngày, kì thật Trương Đại Hải tuy gầy yếu, nhưng thể trạng cường tráng như trâu vậy, như thế nào cũng không quan tâm tới ta?”
“Đúng đúng đúng, là bọn họ không biết trọng nhân tài, ủy khuất Tiểu Vũ.” Phượng Cửu Thiên cười cười gật đầu, cao ngạo như hắn chưa từng ăn nói khép nép như thế, bất quá vì Quan Sơn Thủy, cũng chỉ có thể chịu Phượng Vũ vênh váo tự đắc, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Bất quá Tiểu Vũ a, ta cùng bọn họ bất đồng, Sơn Thủy nhà ta đích thật mắc quái bệnh, đại phu đã xem nhiều lần, một đám đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp, cho nên mới cần ngươi ra tay a.”
Phượng Vũ hừ một tiếng nói: “Tốt, ngươi tốt nhất cầu nguyện cho Sơn Thủy nhà ngươi có bệnh đủ quái đi, có thể khiến ta hứng thú. Đừng giống Niếp đại ca, lòng như lửa đốt bắt ta lên núi, nói tên họ Chu nhà hắn sau khi lạc đường ở sau núi, tìm được thì đã bất tỉnh, trên chân còn có vết thương, không biết bị cái gì cắn. . . . .”
Không đợi hắn ta nói xong, Phượng Cửu Thiên liền kinh ngạc nói: “Cái gì? Sao lại có việc này? Có phải hay không lá quỷ kế của nữ tử Hàn Phương kia, cố ý muốn hại Chu Vị sao?”
Vốn việc này không có vấn đề gì, hắn không phải quan tâm, nhưng hiện tại bất đồng, hắn cũng yêu thượng một thổ bao tử, Hàn Phương kia vốn không đáng để hắn để vào mắt, lòng nữ nhân kia lại vô cùng độc, bởi vậy nàng có bao thủ đoạn xấu xa, chính mình nắm giữ được nhiền tin thì càng tốt, miễn cho Sơn Thủy của hắn sau này ngây ngốc trên núi cũng gặp độc thủ.
“Cái gì, Hàn Phương tiên tử tuy rằng không phải là người tốt lành gì, bất quá các ngươi cũng đừng đem tất cả chuyện xấu hướng lên đầu nàng.”
Từ lỗ mũi Phượng Vũ lại hừ một tiếng: “Sau khi ta xem mới biết được, lí do hôn mê kì thật tên họ Chu kia chỉ vì lạc đường nên vừa sợ vừa mệt thôi. Mà vết thương kia cũng không phải đồ vật này nọ gì cắn, kỳ thật là bị gà rừng mổ.”
Nhắc tới Phượng Vũ liền muốn sinh khí, chính mình là đệ nhất danh y trên giang hồ, hiện giờ lại bị mấy vị đại ca của mình bắt đi xem mấy bệnh tầm thường, điều này làm cho hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận.
“Nga, này. . . . . Như vậy a.” Mắt của Phượng Cửu Thiên cũng bắt đầu choáng váng, nghĩ thầm, gia khỏa Niếp Thập Phương này, cũng thật sự quá kém đi, chẳng lẽ ngay cả hôn mê hay ngủ say đều không phân biệt được sao? Gà rừng mổ một cái, thì vết thương có thế lớn đến đâu, thế nhưng lại tưởng vật thể không biết tên cắn, ngươi a, cũng thật hơi quá đáng, khó trách Tiểu Vũ sinh khí.
Đang muốn nói gì, thì đã muốn đến ngoài cửa của Quan Sơn Thủy, Phượng Cửu Thiên không gõ cửa, lệnh A Xá ở ngoài cửa, rồi mới cùng Phượng Vũ nghênh nganh bước vào. Chỉ nghe tiếng “phần phật.” chỉ thấy trên giường nhanh chóng có một thân ảnh đem chăn đang dưới mông kéo lên đầu. Bất quá vì y quá dùng sức, làm cho chăn dường như kéo hết lên đầu, mà lộ ra phần eo cùng thân mình
Phượng Vũ nhìn mà ngây người, đang muốn hỏi có chuyện gì, chợt nghe trong chăn mơ hồ truyền ra lời vô nghĩa, cẩn thận nghe một chút, nguyên lai là cái gì “thiên linh linh địa linh linh, Ngọc hoàng đại đế mau hiện linh, những gì yêm vừa nhìn thấy đều là giả, toàn bộ đều là giả, không ai bước vào phòng yêm, đúng, không ai tiến vào không ai tiến vào không ai tiến vào. . . . . .” Những lời nói linh tinh.
Phượng Vũ nghi hoặc nhìn Phượng Cửu Thiên, rồi mới bình tĩnh đại ngộ: “A, trách không được nhiều đại phu đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp, nguyên lai là người điên a, y vì cái gì mà điên? Là bởi vì có chuỗi sự kiện nào đó kích thích, hay là vừa sinh ra đã ngu ngốc lai thêm điên, nếu là bẩm sinh, đừng nói là ta, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không có biện pháp.”
Phượng Cửu Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, tiến lên kéo chăn ra, gầm nhẹ nói: “Ngươi đang làm cái gì? Nói những lời loạn thất bát tao gì?”
Quan Sơn Thủy kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nửa ngày, mới tiếp tục khóc: “Ngọc hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, Bồ Tát, mấy vị La hán, các người thật không đáng tin, rõ ràng đêm qua đốt cho các người nhiều cao hương như vậy, ở phật đường, yêm đã cầu phải phù hộ cho yêm vĩnh viễn không nhìn thấy độc xà, vì cái gì lúc nhận hương các người không phản đối, bây giờ vì cái gì hắn lại xuất hiện trước mắt yêm?”