CHƯƠNG 5
Ta như dây leo, vững vàng bám trụ vào phụ hoàng không buông, để mặt phụ hoàng ôm ta trở về tẩm cung.
Trên giường vua thoang thoảng mùi hương quen thuộc, phảng phất như còn lưu lại dấu vết của cuộc cuồng *** lúc trước.Đối với ta, cái gì cũng không còn nghĩ được nữa.
Dù phụ hoàng đắp cho ta hai tấm chăn tơ tằm dày, nhưng ta vẫn cảm thấy rất lạnh, cổ họng khô rát đau đớn, ta lạnh run cầm cập, dường như bắt đầu nói mê rằng muốn uống nước.
Nước tới. Phụ hoàng tự mình mang nước cho ta uống, từng giọt từng giọt khiến ta cảm thấy như sa mạc khô khốc cuối cùng cũng có nước.Hắn hôn lên mi ta, trán ta, ấm áp giống như ngày xưa . Lúc còn nhỏ ta bị sốt cao, phụ hoàng cũng làm như vậy để an ủi dỗ dành ta.
Là mộng hay thật, ta cũng không biết rõ. Nếu giờ khắc này là mộng, ta mong mình đừng bao giờ tỉnh dậy nữa
”Đừng, đừng đi…” Ta quơ tay loạn xạ trong không trung, kéo lấy tay áo phụ hoàng, tựu không bao giờ … buông ra nữa.
Phụ hoàng tựa hồ thấp giọng nói với ta điều gì đó, nhưng ta không nghe rõ, như cũ nắm chặt không buông. Ta, luyến tiếc giấc mộng ấm áp này.
Hình như ta nghe được hắn thở dài một tiếng, cúi xuống, chậm rãi cởi vạt áo ta ra.
Hắn nhẹ nhàng chui vào chăn, kéo ta vào lòng, ủ ấm ta.
Nằm trong lòng Phụ hoàng ấm áp như ngồi bên bếp lò vậy. Ta cuối cùng không còn run nữa, cuộn mình trong lòng Phụ hoàng mà yên giấc, hưởng thụ giấc mộng đẹp.
Hôm đó, Phụ hoàng không lâm triều. Ta sau này mới biết, từ ngày đăng cơ đến giờ, đó là lần đầu tiên Phụ hoàng không lâm triều.
Quỳ trong gió lạnh suốt một đêm, ta bị phong hàn cũng không nhẹ.Nhưng đích thân Hoàng thượng ra lệnh, ngự y nào còn không tận tâm tận lực chữa trị?Ba ngày sau, ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phụ hoàng ngồi bên giường nhìn tiểu thái giám hầu hạ ta uống thuốc, hình như có chút suy nghĩ.
Đột nhiên hắn hỏi: “Phụ mẫu của ngươi còn hay mất?”
Ta nín thở – chẳng lẽ Phụ hoàng đã phát hiện ra điều gì?
“Ngươi không cần sợ, trẫm chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.” Hắn cười nhạt: “Ngươi sốt cao suốt mấy ngày, thần trí không được tỉnh táo, cứ luôn miệng gọi phụ thân mẫu thân, trẫm mới hỏi.”
Thật may mắn là ta không gọi Phụ hoàng, Mẫu phi! Ta cúi đầu, tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm: “Liên Sơ song thân đều đã tạ thế nhiều năm rồi.”
Ta tự nhắc bản thân mình phải nhớ kĩ, ta là con hát Liên Sơ. Sau này, dù là trong mộng, ta cũng không cho phép mình nói gì khác.
Ta tới nước này đã không còn đường quay lại. Chỉ nói sai một chữ thôi là có thể khiến ngàn kẻ khác phải rơi đầu.
Phụ hoàng cũng không hỏi nữa, chỉ cười cười: “Nếu vậy hẳn là ngươi trong lúc bệnh tưởng trẫm là thân nhân, cứ một mực ôm lấy trẫm mà gọi phụ thân.”
“Liên Sơ đúng là đầu óc mê muội, dám xúc phạm đến Hoàng thượng, xin Hoàng thượng giáng tội.” Ta dập đầu ở mép giường, không muốn ai nhìn thấy nụ cười còn đau thương hơn là khóc trên mặt ta lúc này.
Phụ hoàng đương nhiên không trách tội ta, trái lại còn cười nói: “Tưởng niệm phụ thân đã mất cũng là lẽ thường tình, cũng là do ngươi hiếu thuận, sao trẫm lại trách tội ngươi? Chỉ là…” Hắn nâng mặt ta lên, ánh mắt lấp lánh.
“Trẫm tuy so về tuổi tác thì đáng làm cha ngươi, nhưng trẫm không muốn trong lòng ngươi coi trẫm như cha, a!”
Hắn cười châm biếm, ánh mắt vừa nồng cháy vừa nghiêm túc, không cho người khác chống cự.
Ta chỉ có thể nhắm chặt mắt, để hắn hôn nhẹ lên môi, nụ hôn nóng bỏng như lửa.
“Trẫm không muốn làm trưởng bối của ngươi, trẫm muốn làm nam nhân của ngươi…” Hắn ngay cả hơi thở thoảng qua tai ta cũng nóng rực, nỉ non thở dài: “Liên Sơ à Liên Sơ, vì sao càng ngày trẫm càng không buông ngươi ra được? Thời gian ngươi bị bệnh, trẫm đến rời đi cũng không nỡ!
Trẫm cứ muốn ôm lấy ngươi, chờ bệnh của ngươi chuyển biến tốt đẹp. Ngươi nói xem, trẫm đến vậy nghĩa là thế nào?…”
Hắn muốn ta giải thích, nhưng bản thân ta cũng không có đáp án. Ta chỉ có thể yên lặng, đau đớn chờ hắn lại ban cho ân sủng.
Tận trong thâm tâm ta lần đầu cảm thấy vừa bi ai vừa tuyệt vọng đến tê dại thế này. Ta thấy bình tĩnh đến gần như chết lặng. Nếu như hỏi cảm giác lúc này của ta, có lẽ là một chút cảm kích – Phụ hoàng dù sao cũng là quan tâm đến ta.
Là phụ tử thiên tính, là quân vương háo sắc, ta không cần biết.Dù sao hắn cũng ít nhiều quan tâm ta, không buông ta ra được.Chỉ cần nghe Phụ hoàng nói vậy, ta đã thấy mỹ mãn. Ta cắn răng thầm rên rỉ, mặc cho hắn tỉ tê. Dù sao thì thân xác thối tha này, từ lâu đã dơ bẩn không chịu nổi.Phụ tử tương gian, luân lý đảo lộn, tất cả những bí mật, những tội nghiệt này, cứ để một mình ta gánh chịu.Trời xanh nếu muốn phạt, xin cũng chỉ phạt một mình ta.
Hắn là vua một nước, gánh không nổi tội nghiệt này.
Ta từ đó về sau bị lưu lại tẩm cung Hoàng thượng.
Phụ hoàng trước giờ vốn không gần nam sắc, nay lại vì một con hát nho nhỏ mà phá lệ, lại còn không lâm triều.Phi tần trong hậu cung đều thóa mạ ta dụ dỗ mê hoặc hắn, dùng hình nhân mà rủa cho ta chết.Đến cả Hoàng hậu cũng to tiếng với Phụ hoàng một trận, cuối cùng bị Phụ hoàng cảnh cáo không được tìm đến ta gây sự.
Những điều này đều ta do tiểu thái giám hầu hạ vì muốn lấy lòng mà kể cho ta nghe. Ta chỉ cười, không nói gì.
Những mưa gió tin đồn bên ngoài ta không để ý, cũng không muốn để ý. Ta chỉ mỗi ngày ở trong tẩm cung, nửa bước cũng không bước ra – ngoài tẩm cung, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn ta chằm chằm mà mong ta chết đi.
Phụ hoàng cũng cố ý tăng số thị vệ, ngày đêm tuần ta, nghiêm cấm bất cứ người nào đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta. Ta không khỏi cảm thấy mình như cá chậu chim ***g.
Ta vừa lặng lẽ vừa u buồn, dù luôn nở nụ cười nhưng cũng không qua nổi mắt Phụ hoàng. Một hôm, sau cuộc mây mưa, hắn ôm ta vào lòng chờ ta điều hòa lại hơi thở, nhịn không được mà thở dài.
“Ngươi dạo này càng ngày càng u sầu, có tâm sự gì, cứ nói trẫm nghe!”
Ta lắc đầu. Tâm sự này, dù ta có nói cho hết thảy thiên hạ nghe cũng không thể nói cho Phụ hoàng.
Hắn trừng mắt nhìn nụ cười của ta, bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ngươi đang nghĩ về Lý Thanh Lưu đúng không?”
Hắn nói có vẻ vừa tức giận vừa ghen tuông, ta không thể không chú ý, hơi thay đổi sắc mặt: “Thần không có.”
Ta quả thực không có. Con người trong sạch kia, thời gian ba năm ở bên hắn, tất cả ta chôn vào chỗ sâu nhất trong ký ức, ngay cả hồi tưởng lại cũng không dám. Ta càng không dám tưởng tượng, Thanh Lưu nghe được những lời đồn đại trong cung sẽ nghĩ gì về ta?
Phụ hoàng thấy ta thất thần, càng không tin lời phủ nhận của ta, liếc xéo ta: “Hắn không phải nghĩa huynh của ngươi sao? Ngươi cùng hắn sống chung suốt ba năm trời, lại còn nói không nhớ hắn? A, buồn cười là hôm qua bãi triều, Lý Thanh Lưu còn đến gặp trẫm cầu xin trẫm thả ngươi về nhà hắn.Hừ, thật to gan.”
Ta kinh ngạc vạn phần, Thanh Lưu trước giờ luôn cẩn trọng giữ mình, nay lại vì ta mà dám xúc phạm thiên nhan?
Mắt bỗng thấy cay cay, ta thấp giọng thay hắn giải nguy: “Hắn xưa nay xem Liên Sơ như đệ đệ ruột thịt, vì sốt ruột nên mới cả gan cầu xin Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn trách tội, xin hãy trách tội Liên Sơ.”
“Ngươi biết rõ trẫm sẽ không trách phạt ngươi.” Phụ hoàng gượng cười: “Hắn xem ngươi như đệ đệ, vậy còn ngươi thì sao?”
Ta im lặng. Phụ hoàng cũng không mong ta sẽ trả lời, chỉ ôm chặt lấy ta: “Liên Sơ, chuyện trước đây của ngươi trẫm không truy cứu nữa. Nhưng giờ ngươi đã ở bên trẫm thì phải toàn tâm toàn ý với trẫm.Bằng không, người đầu tiên trẫm trách tội sẽ là Lý Thanh Lưu.”
Hắn nửa cầu xin nửa uy hiếp, khiến ta không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng ta càng thêm chắc chắn, tính mạng Thanh Lưu đích thực nằm trong tay ta.
Sắc mặt ta lúc đó có lẽ rất thê lương. Phụ hoàng nhìn ta một chút, than nhẹ bên tai ta: “Trẫm biết tuổi tác trẫm lớn hơn ngươi nhiều, không so bì được với Lý Thanh Lưu trẻ trung tuấn tú. Quên đi, chỉ cần ngươi không liên hệ gì với hắn nữa, còn ngươi nghĩ gì về hắn trẫm cũng không quản được.A, trẫm lần này, quả thực là thua ngươi rồi.”
Ta không ngờ, Phụ hoàng uy nghiêm như thần thánh mà lại có thể trước mặt một con hát nho nhỏ dùng khẩu khí nhượng bộ bất lực này. Nhưng hắn hình như không nói đùa.
Y phục hàng ngày trong cung của hắn trước đây màu sắc trầm nhã, nay càng ngày càng tươi tắn rực rỡ. Ngay cả ria mép hắn cũng cạo đi.
Ta chợt hiểu, thì ra hắn sợ ta chê hắn già. Nhưng làm thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn chính là cha ruột của ta.
Trước ánh mắt mong đợi của Phụ hoàng, ta không còn cách nào khác ngoại trừ cố gắng mỉm cười.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ hay là cứ ở bên Phụ hoàng cả đời như thế này cho đến ngày hắn quy thiên. Mà ta, theo tục lệ cũ trong cung, hẳn cũng sẽ bị chôn sống theo.
Đương nhiên đó là nếu như Phụ hoàng trước khi băng hà vẫn sủng ái ta. Những phi tần thất sủng thậm chí còn không có vinh dự đưa tiễn Hoàng thượng về miền cực lạc.
Ta hơn một lần tự hỏi, Phụ hoàng đến bao giờ sẽ mất hứng thú với ta. Dù sao ta cũng không phải nữ nhân.Mỗi ngày, trước khi chuẩn bị cho Phụ hoàng rời giường, ta đều phải cạo mặt nhẵn nhụi. Ta cũng sẽ không muời chín tuổi mãi. Đến khi dáng dấp thô cứng, giọng trầm lại, đến khi khóe mắt có nếp nhăn, Phụ hoàng còn muốn ôm ta sao?
Chỉ sợ đây cũng chính là nguyên nhân Thấm Hoàng hậu đến nay vẫn án binh bất động.
Huống hồ, ta không có khả năng sinh con nối dõi cho Hoàng thượng, vĩnh viễn không thể uy hiếp được địa vị của thị. Thậm chí thị còn cảm ơn ta một mình chiếm hết Hoàng thượng ân sủng, khiến các phi tần khác đến gặp mặt Hoàng thượng còn không được chứ đừng nói đến chuyện hầu hạ mưa móc hay sinh con. Thị căn bản không cần phải lo lắng một Mẫu phi thứ hai sẽ xuất hiện.
Tính toán thiệt hơn, thị mừng rỡ biết thời biết thế, thường gửi cho ta gấm vóc lụa là cùng quần áo đẹp, trước mặt Hoàng thượng lại tỏ vẻ hiền lành, không hề nói xấu ta.
Ngay cả hội thưởng hoa cúc trong cung, thị cũng rộng lượng đề nghị với Hoàng thượng đem ta theo cùng.
Phụ hoàng đương nhiên hoàn toàn đồng ý. Buổi tối hắn ôm ta vào lòng cùng ngắm trăng, cười vang: “Liên Sơ, trẫm biết ngươi cả ngày quanh quẩn trong phòng rất bức bối. Hội thưởng cúc ngày mai, trẫm cố ý gọi đoàn xiếc ảo thuật bậc nhất kinh thành cùng với đoàn múa rối đến, ngươi nhất định sẽ rất thích thú.”
Hắn cao hứng bừng bừng, vuốt tóc ta: “Trẫm muốn thấy ngươi thật lòng nở nụ cười.”
Thật lòng cười? Ta cũng muốn biết được thật lòng cười thì sẽ cảm thấy thế nào. Đáng tiếc, điều đó cả kiếp này cũng không thể thực hiện được.
Ta như thường ngày yên lặng mỉm cười, dựa vào ngực Phụ hoàng, nghe tiếng tim hắn đập.
Phụ hoàng nói không sai, đoàn xiếc ảo thuật và đoàn múa rối quả thật đều rất xuất sắc. Phi tần đến dự yến vỗ đến đỏ cả tay, văn võ bá quan cũng trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Màn phun lửa làm cho các vị đại nhân vừa sợ vừa khâm phục, vỗ tay tán thưởng. Khuôn mặt anh tuấn của Phụ hoàng ửng đỏ dưới ánh lửa, vừa cười vừa liên tục giảng giải cho ta: “Xem kìa Liên Sơ, tên kia vừa đi cà kheo vừa xoay bát…”
Vòng lửa như Lưu Tinh [sao băng] múa lượn trước mắt ta…
Tất cả những cảnh này hệt như nhiều năm trước…
Đó là sinh nhật bốn tuổi của ta. Phụ hoàng cũng gọi những nghệ nhân hạng nhất đến biểu diễn cho ta xem, cũng ôm ta vào lòng, cũng không hề phiền lòng mà giải thích cho ta đủ chuyện…
Ta đột nhiên từ trong vòng tay của Phụ hoàng đứng lên, không hề suy nghĩ, tiến vào giữa đoàn xiếc ảo thuật, cầm lấy một chiếc chong chóng, rồi như năm đó lúc bốn tuổi quay về ngồi vào lòng Phụ hoàng, cười nói: “Chong chóng thật đẹp, Sở nhi rất thích, người xem…”
Phụ hoàng nhìn ta không chớp, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Ta đỉnh đầu bỗng nhiên như bị ai đâm mạnh vào, rơi thẳng trở vào thực tại. Hai tiếng “Phụ hoàng” vốn đã niêm phong lại trong lòng, nay lại bật ra khỏi môi.
…Ta vừa rồi mới nói gì đó?…
Phụ hoàng bỗng nắm lấy cổ tay ta. Chong chóng nhẹ nhàng rơi xuống đất, tim ta bỗng ngừng nhịp. Mọi vật bỗng biến mất hết, bỗng nhiên xung quanh trở nên trống rỗng vô cùng, chỉ còn lại khuôn mặt của Phụ hoàng.