Hãn Phu

Chương 100: Chương 100




Người Tống gia tới tìm Vương Thạch Tỉnh! Tin tức này nhanh chóng bay một vòng quanh thôn Tú Thuỷ. Trong thôn, phàm là những ai đang ở nhà đều tới xem. Ngay cả Vương Quách Chiêu Đệ cũng nhịn không được ra hóng chuyện. Trừ bỏ một số ít người ôm tâm lý xem Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh bị bẽ mặt, những người còn lại đều cười nhạo Tống gia không biết tự lượng sức mình. Bọn họ cho rằng Thiệu Vân An là Tống Ngọc Hoa giống như cha nàng chỉ biết nhu nhược sao? Thừa dịp Vân An chưa trở về, các ngươi nên nhanh đi đi.

Tống Ba Tử không lên tiếng, ông hơi chột dạ. Tống Cảnh thị thì khí thế kiên cường chống đỡ, nhất quyết cho rằng Vương gia có lỗi với Tống gia. Vương Thạch Tỉnh quên mất Tống gia cũng không sao, chẳng lẽ còn ngăn cản bọn họ tới thăm ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ?

Bên trong Vương trạch, Chu thẩm dừng việc làm cặp sách, Chu thúc không trồng hoa, Quách Tử Mục không nghiên cứu điểm tâm, ba người ở trong chính sảnh sốt ruột chờ đợi. Sầm lão và Sầm phu nhân xa nhà, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa về, ngay cả Vương Thanh cũng còn ở học đường, không có ai có thể làm chủ.

Chu thẩm sốt ruột nói. "Làm sao bây giờ? Người ta là dương cao cờ hiệu tới thăm Thanh nhi và Ni tử. Vân An nếu không cho người ta vào cửa sẽ là hắn không đúng."

Chu thúc liên tục thở dài. "Thạch Tỉnh thế nào toàn gặp phải loại người này? Người có lỗi với Ngọc Hoa là Vương Chu thị, chứ đâu phải Thạch Tỉnh. Cho dù tính là có lỗi đi, thế sao lúc Thạch Tỉnh không ở nhà, không thấy người Tống gia tới? Nếu bọn họ tới, Thanh nhi và Ni tử sẽ phải chịu khổ như vậy sao?"

Quách Tử Mục cúi đầu nói. "Bọn họ nhất định là nghe nói Thạch Tỉnh có tiền, tới đòi bạc!" Quách Tử Mục cúi đầu không phải là nhát gan, mà do y có thói quen cúi đầu trước người ngoài.

Chu thẩm cũng thở dài. "Đành chờ xem Vân An xử lý thế nào đi. Ta thấy Thạch Tỉnh nhất định nghe theo hắn. Nếu Thạch Tỉnh thật sự để Tống gia ở trong lòng, sao không bao giờ nghe hắn nhắc tới Tống gia với chúng ta, Thanh nhi và Ni tử cũng chưa từng nhắc tới ngoại công."

Chu thúc gật đầu đáp. "Hết thảy chờ Vân An và Thạch Tỉnh trở về, chúng ta không thể mở cổng. Mấy người này một khi vào cửa rất khó mời ra."

Chu thẩm đứng lên nói. "Ta ra đằng trước. Ngộ nhỡ Vân An trở về không biết rõ lại cho bọn họ tiến nào, vậy chuyện lúc sau càng khó nói."

"Bà mau đi đi."

******

Thiệu Vân An bận bịu trong không gian, nào đâu biết có người (không biết) muốn tới cửa gây sự (muốn chết). Hắn ở trong không gian xử lý hoa cúc thường và hoàng cúc, dùng để làm trà. Bận rộn luôn tay, quên mất cả thời gian, hơn nữa thời gian trong không gian chậm hơn bên ngoài, Thiệu Vân An bất tri bất giác cho rằng trời còn sớm.

Nhiệt độ không khí thời cổ đại vốn thấp, hiện giờ là tháng hai, trời còn lạnh. Cổng lớn Vương trạch trước sau không mở, người nhà Tống gia ở bên ngoài bị lạnh run lẩy bẩy. Cổ đại làm gì có quần áo giữ ấm, người Tống gia không có tiền, áo bông mặc trên người chỉ là áo bông mỏng đầy miếng chắp vá. Người lớn có chịu lạnh được hay không còn chưa tính, hài nhi mới sinh làm sao chịu nổi. Nhi tử của Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị bị lạnh nên khóc oà lên, cũng có khả năng là đói bụng. Tống Cảnh thị nhất quyết không chịu đi, một mực kêu Tống Ba Tử đi gõ cửa. Người Vương trạch cũng thật ác độc, nhẫn tâm nhìn một anh bị bị cóng đến khóc thét.

Tống Ba Tử bị lão bà bắt đi gõ cửa, ông cũng lạnh quá chừng. Gõ cửa hồi lâu, bên trong như cũ không có động tĩnh. Ở phía sau cửa, Chu thẩm, Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị tức giận không nhịn được. Đinh Cát thị có hài tử, Đinh Diệp thị từng có một hài tử tuy đã chết non, nhưng cũng là người từng làm mẫu thân. Chu thẩm và Trịnh Vệ thị thì càng đừng nói. Thân làm nương lại vì tiền mà mặc kệ hài nhi ở bên ngoài chịu lạnh, rốt cuộc tâm như thế nào vậy!

Trịnh Vệ thị tức giận nhỏ giọng nói. "Bọn họ chính là ước người ngoài nói chúng ta lòng dạ ác độc đây mà. Muốn chúng ta nhịn không được mở cửa cho họ tiến vào."

Chu Thẩm vội vàng nói. "Vạn lần không được! Thạch Tỉnh và An nhi không ở nhà, chúng ta không nhịn được cũng không thể mở cửa!"

Hài tử ở ngoài cửa khóc lớn. Có người đến, Tống Ba Tử quay qua xem, lập tức ngừng tay, lui tới một bên. Người tới là Vương Văn Hoà, bên cạnh Vương Văn Hoà là Triệu lý chính cùng trưởng tử Triệu Nguyên Đức.

Người Tống gia không biết Vương Văn Hoà, nhưng nhận thức lý chính. Tống Cảnh thị lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, tiến lên khóc lóc kể lể. "Triệu gia lý chính, ngài nhìn xem. Chúng ta tới tìm Thạch Tỉnh, muốn thăm Thanh nhi và Ni tử một chút, bọn họ không cho chúng ta vào cửa. Đáng thương cho tiểu nhi tử mới tám tháng của ta, ở bên ngoài lạnh như vậy, nó cả ngày chưa ăn uống, bọn họ không quan tâm, mặc cho nó như vậy gào khóc. Triệu gia lý chính, ngài phải làm chủ cho chúng ta nha."

Triệu lý chính lạnh lùng trừng mắt, Tống Ba Tử co rúm người lại, cúi đầu lui ra phía sau thêm mấy bước. Tiếu Đại Du cũng không dám lên tiếng, trốn phía sau nương mình.

Triệu Chính mắng. "Biết hài tử chịu lạnh không nổi mà các ngươi còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi về? Thạch Tỉnh với khuê nữ nhà các ngươi đã hoà ly, nguyên nhân thế nào trong lòng các ngươi hiểu rõ. Nếu không phải Thạch Tỉnh phúc hậu, khuê nữ nhà các ngươi đã bị hưu rồi! Trong nhà có khuê nữ bị hưu, đến lúc đó sắc mặt các ngươi chắc đẹp lắm sao? Đến lúc đó nhi tử các ngươi ngay cả tức phụ cũng thú không được!"

Tống Cảnh thị lập tức nói. "Ngọc Hoa nhà chúng ta còn không phải bị Vương gia ức hiệp thậm tệ mới phải rời đi hay sao? Sao có thể trách Tống gia chúng ta? Muốn trách cũng nên trách Vương gia sai!"

Vương Thư Bình không khách khí nói. "Tống thẩm, nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân thân sinh của Ngọc Hoa đã sớm qua đời thì phải?"

Tống Cảnh thị tức khắc nghẹn lời, sau đó nguỵ biện nói. "Ta, ta là, Ngọc Hoa, kế mẫu, không được sao? Ta, ta coi Ngọc Hoa như nữ nhi thân sinh của mình vậy!"

Bốn phía lập tức vang lên tiếng cười nhạo, có phụ nhân hóng chuyện lên tiếng. "Sao trước đây ta chưa từng nghe Ngọc Hoa nhắc tới người "mẫu thân" này nhỉ?"

"Đúng đó nha. Nghe nói lúc Thạch Tỉnh đi tòng quân bà ta mới được thú vào cửa, năm sau nữa thì Ngọc Hoa bỏ trốn, cái này thì thân tới mức nào nha!"

"Ha ha ha..."

Tống Cảnh thị bị cười nhạo không có cách nào phản bác, Triệu Chính lớn tiếng nói. "Cha Tống thị, Vương gia có sai, chẳng lẽ khuê nữ nhà ngươi không sai? Khuê nữ nhà các ngươi thừa dịp Thanh nhi và Ni tử không ở nhà mà bỏ trốn. Khi đó Ni tử bao lớn? Còn chưa tới hai tuổi! Nàng nhẫn tâm tới mức cả hài tử cũng không cần, các ngươi còn không biết xấu hổ nói Vương gia sai?"

Vương Văn Hoà bồi thêm. "Vương gia có lỗi với Ngọc Hoa, nhưng Ngọc Hoa cũng có lỗi với Vương gia. Thạch Tỉnh và Ngọc Hoa đã hoà ly, hắn không còn là người Vương thị. Các ngươi với hắn bây giờ là người dưng, chớ nói gì đến Thanh nhi và Ni tử, từ khi hai đứa nó sinh ra tới giờ, các ngươi tới thăm được mấy lần? Từ khi Ni tử sinh ra, Tống gia các ngươi có người nào tới thăm! Đừng vì Thạch Tỉnh có tiền, các ngươi dựa vào Thanh nhi và Ni tử mà sinh lòng tham. Hài tử có đồng ý gặp mặt các ngươi hay không còn chưa biết. Các ngươi trở về đi thôi, đừng ở chỗ này tự chuốc lấy nhục."

"Đúng thế. Không phải vì Thạch Tỉnh có tiền nên muốn đến chiếm của hời chứ gì. Các ngươi tưởng Vân An là Ngọc Hoa nhà các ngươi sao. Đừng đợi đến lúc tiền không chiếm được, còn bị dính phiền phức. Vương Điền Nham và tức phụ hắn không phải muốn chiếm tài sản của Thạch Tỉnh, kết quả bị Vân An đưa vào ngồi nhà lao sao? Vương lão thái cũng muốn chiếm tài sản Thạch Tỉnh, kết quả thế nào, công danh của nhi tử thiếu chút nữa không giữ nổi, danh dự của nữ nhi cũng mất hết không ai thèm lấy, bản thân bà còn bị tộc trưởng phạt đại bản. Vân An là đệ đệ của huyện lệnh đại nhân, là nghĩa tử của Sầm viện trưởng, đồ của hắn dễ chiếm thế sao?"

Có vài người ở bên cạnh nói, những người khác thì chỉ chỏ người Tống gia, có người sinh lòng tốt khuyên bọn họ mau rời đi, người có quan hệ tốt với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thì nói lời không khách khí.

Tống Ba Tử muốn bỏ chạy, Tiếu Đại Du cũng hơi sợ, tỷ phu y gặp mới có hai lần sao lại cưới nam thê đáng sợ như vậy chứ, không phải nói mới mười sáu, so với y lớn hơn ba tuổi hay sao? Tiếu Đại Tu ở phía sau kéo áo nương mình. "Nương, chúng ta về thôi."

Tống Cảnh thị xoay người véo tay y, mắng. "Nhìn tiền đồ của ngươi kìa! Câm miệng cho ta!"

Tống Ba Tử cũng tiến lên, nhỏ giọng nói. "Nương hài tử à, hay là, chúng ta về trước đi. Ngươi xem, Thạch Tỉnh không ở nhà, ngày khác chúng ta lại..."

"Muốn về ông tự về đi!" Tống Cảnh thị đoạt lại hài nhi trong lòng Tống Ba Tử, xoay người hướng về phía đám đông giả bộ khóc lóc nói. "Đương gia nhà ta ngày nào cũng nói muốn đi thăm Thanh nhi và Ni tử một chút, nhưng lại sợ người họ Vương làm khó dễ chúng ta. Hai đứa nó bây giờ đang ở sau cổng lớn, chúng ta lại không thể thấy.

Ngọc Hoa nếu được sống an ổn thì sao phải bỏ trốn cơ chứ, không phải do bị bức ép khổ sở quá mới bỏ đi hay sao? Có mẫu thân nào lại nhẫn tâm rời bỏ hài tử của mình chứ? Nữ nhân đã thành thân mang theo hai hài tử ở bên ngoài sống khổ thế nào? Nếu không phải vì hai hài tử ở Vương gia sao Ngọc Hoa lại phải ngậm đắng nuốt cay? Bị gia mẫu ức hiếp còn chưa tính, còn bị đệ tức bắt nạt. Ngọc Hoa từ khi gả tới Vương gia có ngày nào được sống an lành? Thạch Tỉnh vừa mới tái hôn tân tức phụ liền phân gia, trước kia sao lại để Ngọc Hoa chịu nhiều năm khổ sở như thế, sao hắn lúc đó không phân gia?"

Triệu Chính cả giận. "Tống gia, lời của ngươi không đúng. Thạch Tỉnh có thể phân gia là do thú được Vân An. Vương gia lúc trước xem trọng gia tài nhà Vân An, ép Thạch Tỉnh thú, Thạch Tỉnh lấy việc phân gia làm điều kiện. Sau đó Vương gia đổi ý, bức Thạch Tỉnh hưu thê, Thạch Tỉnh không chịu, Vương gia khiến Thạch Tỉnh tay không phân gia, cả một hạt gạo cũng không cho. Chỉ có thể nói Thạch Tỉnh hảo mệnh, thú được tức phụ lợi hại như Vân An. Chính Thạch Tỉnh cũng nói tài sản trong nhà toàn bộ do Thiệu Vân An làm nên, nhà bọn họ do Vân An chưởng quản. Khuê nữ nhà ngươi bỏ rơi hài tử, nhưng Vân An lại xem Thanh ni và Ni tử như hài tử thân sinh mà thương yêu."

Triệu Nguyên Đức lên tiếng. "Tống thẩm, nếu ngài thật sự là đến thăm Thanh nhi và Ni tử, chờ Thạch Tỉnh trở về thì nói hắn mang Thanh nhi và Ni tử đi gặp mọi người. Nếu vì nguyên nhân khác thì thôi đi. Ngài xem hài tử vẫn đang khóc, chắc chắn đói bụng đi. Vân An và Thạch Tỉnh không biết lúc nào mới về, hai người họ không ở nhà, người trong nhà sẽ không cho các ngươi vào trong, cẩn thận coi chừng người chưa gặp được mà nhi tử đã bị lạnh cóng."

"Đúng vậy, các ngươi về trước đi." Thôn dân khác dồn dập nói.

Tống Ba Tử kéo áo lão bà nhà mình, Tiếu Đại Du không dám nói nữa, sợ bị nương véo. Hài nhi khóc đến mức thở không nổi, Tống Cảnh thị cắn môi nhất định không đi. Nếu bà rời đi, lần sau làm sao đến! Tống Ba Tử kéo lão bà, nói. "Hài tử đói bụng, trời lạnh, đừng để nó bị bệnh, chúng ta về trước đi, ngày khác trở lại."

Tống Cảnh thị nhìn Tống Ba Tử như người vô hình, không chịu đi.

Vương Thư Bình nói. "Nếu các ngươi nhất định phải gặp Thạch Tỉnh, vậy tới nhà chúng ta chờ đi. Nếu thật sự để hài tử bị lạnh, lại không gặp được Thạch Tỉnh, không phải là mất nhiều hơn được sao?"

Tống Ba Tử nghe xong lập tức gật đầu. "Đúng, đúng vậy, mấy ngày này thực sự quá lạnh, hài tử từ sáng tới giờ chưa ăn gì."

Tống Cảnh thị trừng mắt liếc Tổng Ba Tử, nhưng trong lòng thực sự hơi lo sợ hài tử bị chuyện gì, nhi tử là chỗ dựa cho bà ở Tống gia, cũng là lợi khí giúp bà sai khiến Tống Ba Tử, nếu thật sự xảy ra chuyện, Tống Ba Tử gần năm mươi mới có đứa nhi tử này chắc chắn liều mạng với bà.

Tống Cảnh thị không cam lòng liếc nhìn cổng lớn Vương trạch, hướng Vương Thư Bình gật đầu. "Vậy thì, phiền toái đại huynh đệ."

"Đi thôi."

Vương Thư Bình dẫn nhóm người Tống Ba Tử về nhà y, sau đó ra hiệu cho Triệu Nguyên Đức.

"Tất cả mọi người giải tán đi." Triệu Chính giải tán đám đông, chắp tay sau lưng khí nóng bừng bừng bước về nhà.

*****

Trong ổ chăn quá nóng, Ni tử bị nóng tỉnh dậy. Mơ mơ màng màng mở to mắt, trên eo nằng nặng, Ni tử sờ sờ, nguyên lai là Hi ca ca đang ôm nàng nha, khó trách nóng như vậy.

"Hi ca ca, ta nóng." Ni tử muốn xoay người nhưng bất động. Bé đẩy đẩy Tưởng Mạt Hi ngủ say bên cạnh.

Tưởng Mạt Hi bị Ni tử đánh thức, mở mắt ra, Ni tử đẩy đẩy nhóc. "Hi ca ca, nóng quá."

Tưởng Mạt Hi vẫn còn buồn ngủ, nhóc thả eo Ni tử ra, trở mình. Ni tử ngáp một cái, ngồi dậy. Tưởng Mạt Hi lại đột nhiên quay người sang, nhìn Ni tử.

"Hi ca ca, ta khát, ngươi có khát nước không?"

Hỏi xong, Ni tử vén chăn xuống giường, đi tìm nước uống. Tưởng Mạt Hi cũng ngồi dậy, ngoài phòng truyền tới thanh âm của Ni tử. "Hạ Xuân tỷ tỷ, ta khát."

"A! Tiểu thư dậy rồi. Ta rót nước cho ngài, ngài mau trở lại trên giường đi, bên ngoài lạnh lắm!"

"Hi ca ca cũng muốn uống nước."

"Được được được, tiểu thư mau lên giường đi."

Hạ Xuân nắm tay Ni tử tiến vào, đỡ bé lên giường, đắp kín chăn, còn lấy thêm áo khoác bông phủ lên cho bé. Ni tử hỏi. "Hạ Xuân tỷ tỷ, ca ca về chưa?"

Hạ Xuân trả lời. "Nhị thiếu gia chưa về, lão gia và tiểu lão gia cũng chưa về." Dừng một chút, Hạ Xuân do dự nói. "Tiểu thư, ngài, ngoại gia gia của ngài đến."

Ni tử ngây ngẩn, ngoại gia gia? Đó là ai a?

Hạ Xuân thấy vẻ mặt Ni tử mê mang, nhìn ra dị thường, nói. "Là ngoại gia gia, và kế ngoại nãi nãi, còn có cữu cữu. Nói là đến thăm ngài và nhị thiếu gia, mà lão gia và tiểu lão gia không có ở nhà. Chu nãi nãi không dám để bọn họ vào cửa. Ngài có muốn đi gặp không?"

Ni tử còn đang ngây ngẩn nhìn Hạ Xuân, theo bản năng nói. "Ngoại gia gia? Kế ngoại nãi nãi? Còn có cữu cữu?"

"Vâng. Bọn họ nói như vậy. Nói là họ Tống."

Hạ Xuân nói xong từ "Tống," Ni tử bất giác rùng mình. Ngay sau đó, Hạ Xuân lập tức kinh hoảng, vành mắt Ni tử đỏ lên, rồi "oa" một tiếng khóc rống, trong miệng gọi. "Ta không có ngoại gia gia, không có ngoại gia gia! Ca ca nói ngoại gia gia mất rồi, ngoại gia gia đã sớm mất! Oa...cha nhỏ, ta muốn cha nhỏ..."

Ni tử nhảy xuống giường chạy ra ngoài, có một người so với Hạ Xuân còn nhanh hơn, nhảy xuống, từ phía sau ôm lấy Ni tử.

"Ta muốn cha nhỏ, ta muốn cha nhỏ, cha nhỏ...oa..."

"Tiểu thư...!"

Hạ Xuân sợ hãi, chạy đến quỳ trước mặt Ni tử, gấp gáp nói. "Tiểu thư, ngài sao vậy? Ngài đừng dọa Hạ Xuân!"

Tưởng Mạt Hi đẩy mạnh Hạ Xuân một cái, khiến nàng ngã xuống đất, sau đó nhóc lùi về phía bên giường, hai tay ôm chặt eo Ni tử.

"Cha nhỏ cha nhỏ..."

Ni tử khóc oà đòi cha nhỏ.

"Tiểu thư!"

Hạ Xuân đứng dậy muốn tới gần, trước mặt bị ném một kiện y phục. Kéo Ni tử tới mép giường, Tưởng Mạt Hi tiện tay với y phục của mình ném qua, tựa hồ không muốn cho Hạ Xuân lại gần.

Hạ Xuân run sợ, nhìn bộ dáng Ni tử và Tưởng Mạt Hi, nàng xoay người chạy ra ngoài. Tưởng Mạt Hi kéo Ni tử lên giường, ôm lấy bé, một tay xoa xoa sau lưng. Bị Tưởng Mạt Hi ôm không thoải mái, Ni tử thay đổi tư thế, ôm Tưởng Mạt Hi khóc càng thương tâm.

"Hi ca ca, ta không có ngoại gia gia, ta không muốn thấy bọn họ, ta muốn cha nhỏ..."

Tưởng Mạt Hi không nói lời nào, nhóc chỉ không ngừng vỗ lưng Ni tử, dùng phương pháp này an ủi bé.

Trong trí nhớ của Ni tử, bé chưa từng có ngoại gia gia, càng không có ấn tượng gì với kế ngoại nãi nãi. Ở trong khoảng thời gian bi thảm kia, ca ca nói cho bé biết, ngoại gia gia, ngoại nãi nãi của bọn bé sớm mất rồi, cho nên không cần chờ ngoại gia gia và ngoại nãi nãi tới cứu. Lúc nương rời bỏ, bọn bé thường bị nãi nãi la mắng, nhiều nhất chính là mắng bọn bé nuôi tốn tiền, mắng người "Tống" gia bỏ trốn, muốn trả bọn bé về "Tống" gia mà không tìm được người.

Hiện tại cái gì mà ngoại gia gia, nãi nãi, cữu cữu muốn gặp bé? Bé không gặp! Bé có cha nhỏ, có người xấu muốn đến bắt nạt bé và ca ca, cha nhỏ mau trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.