Khách quý tới nhà, Vương Thạch Tỉnh trước tiên là về nhà, thuận tiện đi đón Vương Thanh. Trên đường trở về, hắn xác thực bắt gặp một vài chiếc xe ngựa. Một đường chạy lại huyện thành, Vương Thạch Tỉnh cố gắng hồi tưởng xem có hay không nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Đinh Nhất Lâm miêu tả. Đại Giang từ phía sau đuổi theo Vương Thạch Tỉnh lớn tiếng gọi. "Ta nhớ ra rồi, vừa nãy chúng ta đúng là có gặp qua một hai chiếc xe giống vậy, hình như chạy về hướng nam. Ta mang người truy theo hướng nam, ngươi lên huyện nha tìm Tưởng huyện lệnh, nhờ hắn phái nha dịch toàn thành đi điều tra."
"Làm phiền."
Vương Thạch Tỉnh thúc mạnh mông ngựa, lao về hướng huyện thành. Đại Giang dẫn người chạy về hướng nam.
Bên trong huyện nha, Tưởng Khang Ninh đang bận việc thì thấy Vương Thạch Tỉnh trầm mặt vội vàng chạy về hướng này. Y lo lắng hỏi. "Không phải ngươi đã về nhà sao?"
"Đại ca! Vân An mất tích! Có người lừa hắn rời khỏi nhà, bây giờ chẳng biết đi đâu!"
"Cái gì?"
***
"Sau ba ngày, lấy ra, hong khô, bỏ vào nồi, hấp."
"Hấp?"
"Đúng, phải hấp, nếu không trà sẽ không dậy mùi."
Người kia quắc mắt trừng Thiệu Vân An một cái, bỏ qua việc hắn sẽ không dám dở trò, lại tiếp tục cúi xuống viết tiếp.
"Hấp một canh giờ, sau đó..."
"Sau đó làm sao?"
Người nọ ngẩng đầu.
"Sau đó mẹ ngươi!"
"Bính."
"Lạch cạch!"
Thiệu Vân An thở hào hển nhìn người nọ chảy máu đầu ngã quỵ xuống đất, đạp mạnh mấy cái vào bụng y, trong tay hắn cầm một khối phỉ thuý nhiễm huyết. Ném phỉ thuý vào lại không gian, lấy ra chai linh nhũ, Thiệu Vân An uống một giọt, đau nhức ở bụng tức khắc giảm bớt rất nhiều, miệng cũng không đau như lúc nãy nữa. Cất chai đi, Thiệu Vân An lôi ra một sợi dây thừng trói tên gia hỏa kia lại, bịt chặt miệng.
Thời này không có điện thoại, Thiệu Vân An không có cách nào báo cho Vương Thạch Tỉnh. Hắn tới cạnh cửa thám thính động tĩnh bên ngoài, thực yên lặng, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa ra, tốt quá, gian ngoài không có ai. Tên kia sẽ không thể tỉnh lại liền, Thiệu Vân An vào không gian. Không ngay lập tức đi chữa trị vết thương trên mặt, hắn chạy tới cái nhà gỗ mà Vương Thạch Tỉnh làm cho hắn, lục lọi đống đồ mà Vương Thạch Tỉnh đã giúp hắn sắp xếp.
Muốn chạy trốn ra ngoài cần phải có vũ khí. Hắn từng học qua phòng thân thuật, nhưng ở chỗ này không dùng được. Thương, không được! Dùng xong lại không thể giải thích, cái này quá cao cấp. Chuỷ thủ, không được! Đối thủ còn có kiếm đó, hắn cũng không phải cao thủ dùng vũ khí lạnh. Đột nhiên, hắn nhớ ra một dạng vũ khí, lập tức chạy ra ngoài nhà gỗ, đến cái bàn thợ mộc Vương Thạch Tỉnh làm cho hắn. Trên mặt bàn, lẳng lặng nằm mấy cái nỏ lớn nhỏ khác nhau. Vương Thạch Tỉnh tìm ra mấy cái nỏ trong đống đồ tạp hoá của Thiệu Vân An, cực kỳ yêu thích. Hắn cũng thích thương, nhưng biết rõ ở thời này không thể dùng, nhưng mấy cái nỏ thì khác. Bản thân Vương Thạch Tỉnh cũng nghiên cứu nỏ thương, nhưng gần đây do bận rộn quá mới tạm thời không đụng đến.
Tùy tiện chọn một cái, là dạng nỏ nhỏ, Thiệu Vân An vui mừng biết bao nhiêu vì lúc đó may mắn nhờ "não bổ" mà chuẩn bị nhiều đồ đạc cho tận thế. Không quan tâm cái nỏ làm từ kim loại hay bằng gỗ, Thiệu Vân An nóng vội chạy tới chỗ khác, chỗ chuyên đặt các món đồ nguy hiểm, lôi ra một thùng pháo bông và xăng. Đặt nỏ và pháo nằm chung một chỗ, nhớ kỹ vị trí trong không gian, Thiệu Vân An mới ra ngoài.
Nam nhân kia còn hôn mê, Thiệu Vân An trói chặt y thêm vài vòng, bịt cả đầu lại. Kiểm tra gian ngoài thêm một lần, vẫn không có ai, hắn khoá chốt cửa lại. Ở trong không gian không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cũng không thể trốn trong không gian mãi được. Bình tĩnh một chút, Thiệu Vân An mở cửa sổ, bên ngoài cũng không có người nào, quan sát hai bên, hình như là một trạch viện. Quay đầu lại liếc nhìn nam nhân hôn mê, Thiệu Vân An do dự một hồi, nhìn nhìn đồ đạc trong phòng. Nam nhân này tuyệt đối không thể thả đi, mẹ nó, dám đánh hắn. Nhưng cũng không thể thông qua không gian mà mang người đi, sau này không thể giải thích với người ngoài. Thứ hai, hắn không thèm để tên gia hoả muốn tìm chết này làm ô nhiễm không gian của hắn.
Trong phòng có một cái tủ, Thiệu Vân An mở ra, là trống không. Nam nhân cao hơn hắn, cũng cường tráng hơn hắn, Thiệu Vân An dùng hết sức chín trâu hai hổ mới kéo y vào trong tủ. Tên gia hỏa này không phải nói ngai vàng của hoàng thượng là ngai trống, quân hậu bán mông sao? Vậy để hắn nhìn thử xem, trước mặt hoàng thượng và quân hậu, y còn dám nói như thế hay không!
Uống thêm một ly linh tuyền bổ sung năng lượng, Thiệu Vân An lộn cửa sổ ra ngoài. Lần đầu tiên bò qua những bụi cây dường như đã lâu chưa được cắt tỉa, quan sát tình hình bốn phía, Thiệu Vân An giống như chú mèo nhỏ nhanh chóng lẻn vào một gian phòng khác, gian này cùng gian vừa nãy không thông với nhau. Trong phòng không có ai, Thiệu Vân An thu gom hết chai lọ bình vào không gian, sau đó lấy xăng ra.
"Dám bắt ta, còn dám đánh ta, ta cho các ngươi biết cái gì gọi là no zuo no die*." (*không làm chuyện ngu xuẩn thì đâu có chết)
Chạy khỏi phòng, Thiệu Vân An lôi ra hai cái pháo bông, bật lửa, ném vào bên trong khung cửa mở toang.
"Ầm ầm!"
Người trong viện chưa từng nghe qua tiếng nổ mạnh bỗng chốc sợ hãi. Ngay sau đó, ánh lửa bốc lên trên bầu trời. Người bên ngoài chấn kinh vội vã chạy tới nơi phát ra tiếng nổ, người trong phòng cũng tức tốc chạy ra, tìm xem tiếng nổ phát ra từ đâu.
"Đi lấy nước! Mau ra đây! Đi lấy nước!" Có người hô to.
"Thiếu gia! Đi lấy nước!"
Có người gõ cửa, nhưng trong phòng không có động tĩnh. Trong đầu người nọ thầm nghĩ không ổn, đẩy cửa ra, cửa khóa trái, hắn dùng chân đá văng cửa. Thấy trong phòng nào còn bóng dáng của thiếu gia cùng thân ảnh Thiệu Vân An. Người nọ vọt tới trước bàn, nhìn thấy tờ giấy viết và vệt máu trên bàn, lại phát hiện trên mặt đất có vết máu, y nhét tờ giấy kia vào trong ngực, sau đó lao đi.
"Không thấy thiếu gia! Người nọ chạy thoát! Mau đi tìm người!"
"Ầm ầm!"
"Ầm!"
"Là tiếng gì vậy!"
Trong trạch viện không có nhiều người, lúc này vô cùng náo loạn, có ba gian phòng bị cháy, kèm theo tiếng nổ mạnh đáng sợ. Có người quát lên. "Nhất định là tên kia phóng hỏa, mau tìm hắn! Thiếu gia không thấy, nhanh đi tìm thiếu gia!"
"Không thể để tên kia thoát ra ngoài!"
Trên xà nhà của một gian phòng không bị cháy, Thiệu Vân An trốn ở góc phòng. Vừa nãy có người vọt vào tìm kiếm, nhưng căn bản không hề để ý trên xà nhà có người. Ai mà nghĩ ra người bọn họ muốn bắt sẽ trốn trên xà nhà đâu, trên thế giới này làm gì có nhiều cao thủ khinh công như vậy. Đương nhiên, Thiệu Vân An làm gì có khinh công, nhưng mà hắn có thang nha!
"Động tĩnh lớn như vậy, chắc là đại ca và Tỉnh ca sẽ nhận ra nơi này có vấn đề đi?"
Thiệu Vân An nghĩ như thế. Hắn không biết nơi này là nơi nào, mạo hiểm trốn ra ngoài rất có thể bị tóm trở lại, hắn không thể ở trước mặt người ngoài mà biến mất rồi xuất hiện. Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hắn tin tưởng đại ca và Thạch Tỉnh nhất định sẽ tìm được hắn.
"Phó thống lĩnh! Ngài nghe, đó là âm thanh gì?"
Đại Giang vểnh tai, một lát sau, y hạ lệnh. "Mau cùng ta tới đó!"
Thiệu Vân An bị bắt cóc. Nghe được tin này, Tưởng Khang Ninh nhanh chóng sai nha dịch đi tìm kiếm, nghiêm tra toàn bộ xe ngựa vào ra trong thành. Đồng thời, y còn sai người đến bến tàu điều tra chỗ Thiệu Vân An biến mất, phòng hờ trường hợp Thiệu Vân An bị người mang đi theo đường thủy. Vương Thạch Tỉnh lo lắng tới mức đầu tóc bạc trắng vài sợi. Sau khi báo cho đại ca việc Vân An mất tích, hắn chạy về hướng nam tìm kiếm. Hắn cũng nhớ là chiếc xe ngựa kia đi về hướng nam, mà hướng nam đúng là hướng bến tàu.
"Đại nhân!"
Tưởng Khang Ninh cùng huyện thừa và bộ đầu đang phân tích xem Thiệu Vân An bị người nào trói đi. Hứa chưởng quầy vội vàng đi đến.
"Đại nhân, tại hạ nghe nói Vân An bị người trói mang đi."
Tưởng Khang Ninh sắc mặt nghiêm trọng gật đầu. "Chúng ta đang tìm tung tích của hắn. Hứa chưởng quầy có đầu mối gì?"
Hứa chưởng quầy nhanh chóng nói. "Đại nhân, hôm qua Ngụy Tu từng đi gặp tại hạ, muốn tại hạ hợp tác với hắn, trong lời nói tràn đầy cưỡng ép. Tại hạ nghĩ việc Vân An mất tích khó có thể không liên quan tới hắn. Hôm qua sau khi hắn rời đi, tại hạ không yên tâm nên sai người theo dõi hắn, xem hắn ở chỗ nào. Kết quả phát hiện ra hắn không rời khỏi huyện Vĩnh Tu, mà là đến trụ ở một trạch viện cách bến tàu không xa, tại hạ nghĩ có lẽ Vân An cũng ở đó."
Tưởng Khang Ninh lập tức hô. "Phiền ngươi dẫn đường! Vân An rất có thể bị người của Hằng viễn hầu phủ bắt đi! Người ở huyện Vĩnh Tu không ai dám lớn mật như thế."
"Đại nhân mời theo ta!"
Phương hướng Vương Thạch Tỉnh đuổi tới cùng địa điểm Hứa chưởng quầy cung cấp không hẹn mà trùng khớp, đều ở hướng nam. Tưởng Khang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Hằng viễn hầu phủ là hung thủ có khả năng rất lớn. Thiệu Vân An là nghĩa đệ của huyện lệnh, nghĩa tử của Sầm lão, người huyện Vĩnh Tu không dám động. Tri phủ Sắc Nam phủ lại là sư huynh của Tưởng Khang Ninh, thương nhân trong Sắc Nam phủ cũng không ai dám đụng đến Thiệu Vân An, chỉ có người kinh thành mới dám xuống tay. Sau khi loại trừ các loại khả năng, Hằng viễn hầu phủ có hiềm nghi lớn nhất.
"Phó thống lĩnh! Tòa nhà phía trước có hỏa hoạn, tiếng vang ở nơi đó thoát ra."
"Có biết đó là trạch viện của ai không?"
"Không biết. Người chung quanh nói tòa nhà kia thường không có người trụ, mấy ngày trước mới có người tiến vào, nghe nói hình như là người kinh thành."
Đại Giang nheo mắt, hạ lệnh. "Đi! Đi cứu hỏa!"
Lửa lớn thiêu cháy toàn bộ cỏ dại và cây cối trong viện, thế lửa càng lúc càng khó kiểm soát. Những hộ khác bên cạnh sợ lửa lan tới nhà mình cũng tiến lên hỗ trợ dập lửa. Tình hình loạn hết cả lên, thêm vào mấy người cưỡi ngựa, xuống ngựa lập tức tham gia đội ngũ cứu hỏa. Phần nhiều mọi người là tới hỗ trợ, nên không ai nghi ngờ bọn họ.
Đại Giang mang theo thủ vệ giả bộ cứu hỏa, vọt vào trong nhà, xa xa nghe thấy. "Còn chưa tìm được thiếu gia và người kia, cái người kia có thể đã chạy trốn!"
"Không thể nào! Hắn nhất định còn ở trong viện, mau tìm hắn!"
Ánh mắt Đại Giang thâm trầm, rút bội đao bên hông, sáu người đi theo y cũng rút đao. Trong viện nhanh chóng vang lên thanh âm "Ai nha!", tiếng rít gào đau đớn cùng tiếng đao kiếm va chạm chói tai.
Thiệu Vân An trốn ở chỗ không bị hỏa hoạn lan đến, bên ngoài hỗn loạn, hắn ở trong không gian nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ăn một chút, uống một chút, chốc chốc lại đi ra quan sát tình huống ngoài cửa sổ.
Một chân đá văng cửa phòng, Đại Giang cầm đao vọt vào. "Lục xoát!"
Hai người từ phía sau y vọt vào, lục tung. Có người mở tủ, nhìn thấy bên trong có người, lập tức hô lên. "Phó thống lĩnh!"
Đại Giang tiến đến xem xét, giơ tay giựt cái bao bố phủ trên đầu người kia, ánh mắt nhíu lại.
"Hai người các ngươi canh trừng hắn."
"Tuân lệnh!"
Đại Giang cấp tốc ra ngoài, nhìn trái nhìn phải tình hình hỏa hoạn đang được khống chế trong trạch viện, giương giọng hô to. "Thiệu Vân An, ta được quân hậu phái tới, ngươi có ở đó không? Ngươi bây giờ đã an toàn, kẻ bắt ngươi đã bị chúng ta chế phục!"
Thiệu Vân An ở trên xà nhà nghe thế thì sửng sốt, sau đó bặm bặm môi, là thật hay giả? Không phải tính lừa hắn ra ngoài đó chứ? Hắn bị lừa một lần rồi. Trừ phi là Vương Thạch Tỉnh hoặc đại ca tới, bằng không hắn tuyệt đối không lộ diện.
Đại Giang gọi nhiều lần không được Thiệu Vân An đáp lại,thủ vệ phía sau y dò hỏi. "Phó thống lĩnh, chẳng lẽ hắn đã chạy trốn?"
Đại Giang không chắc chắn, vạn nhất Thiệu Vân An thực sự thoát ra ngoài rồi, bọn họ ở chỗ này cũng lãng phí thời gian. Lúc này, có người chạy tới báo. "Phó thống lĩnh, Vương Thạch Tỉnh tới!"
Đại Giang tức khắc xuay người, lập tức nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh sắc mặt tối sầm nhanh chân đi tới. Đại Giang đợi hắn tới gần nói. "Vương huynh đệ, chúng ta còn chưa tìm được người, bất quá cái kẻ trói Thiệu Vân An đã tìm được."
Vương Thạch Tỉnh gấp gáp hỏi. "Vân An chạy ra ngoài rồi?"
Đại Giang nói. "Không biết hắn có chạy ra ngoài hay không, lúc chúng ta tới đây đã phát hỏa, hẳn là do hắn làm. Người bắt hắn là Ngụy Hoằng Chính. Chúng ta phát hiện hắn khi hắn bị đánh hôn mê, bị trói giấu ở trong tủ, hẳn cũng do Thiệu Vân An làm. Vừa rồi ta gọi một hồi lâu, hắn cũng không đáp lại, có thể là thoát ra rồi!"
Vương Thạch Tỉnh ở trong sân đi một vòng, sau đó lớn tiếng gọi. "Vân An! Đệ ở đâu? Ta đang ở đây! Vân An!"
Tỉnh ca?
Thiệu Vân An ở trên xà nhà cất giọng hô to. "Tỉnh ca! Tỉnh ca!"
Đại Giang sửng sốt, Vương Thạch Tỉnh sửng sốt, ngay sau đó, Vương Thạch Tỉnh mừng như điên chạy về một hướng. "Vân An Vân An!"
"Tỉnh ca! Ta ở bên này!"
Thiệu Vân An vội vàng từ trong không gian lấy ra cái thang, nghĩ sao hắn lại cất cái thang vào, không có thời gian trèo xuống. Có người ngoài, nếu bị thấy được thì làm sao mà giải thích lai lịch cái thang chứ.
"Vân An!"
Thiệu Vân An giương mắt, trái tim lo lắng căng chặt rốt cuộc có thể thở ra.
"Tỉnh ca!"
Vương Thạch Tỉnh chạy tới dưới xà nhà, theo sát phía sau hắn chính là Đại Giang. Nhìn thấy gương mặt Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn vươn hai tay: "Vân An, đệ nhảy xuống đi."
Xà nhà rất cao, Thiệu Vân An lắc đầu: "Không được, sẽ làm tay huynh bị thương. Huynh đi tìm cái thang hoặc dây thừng. Ta dùng dây thừng leo lên, kết quả dây thừng rớt xuống đất, bị người nhặt mất rồi."
"Không có việc gì, đệ nhảy xuống đi, ta tiếp được đệ, đệ sẽ không làm bị thương tay ta. Xuống dưới, Vân An."
Vương Thạch Tỉnh không muốn lãng phí thời gian đi tìm cái gì dây thừng hoặc cái thang, hắn chỉ nghĩ lập tức ôm lấy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhìn hai cánh tay vươn ra của Vương Thạch Tỉnh, trong óc đột nhiên hiện lên những cảnh phim điện ảnh tương tự trên TV.
"Vân An, nhảy xuống! Đừng sợ, ta sẽ không để đệ bị ngã."
"Vậy, ta nhày a."
"Nhảy!"
Thiệu Vân An hít sâu một hơi, nhắm hướng Vương Thạch Tỉnh nhảy xuống. Vương Thạch Tỉnh dồn sức vào hai chân đạp một cái, thân thể bay lên, ở giữa không trung ôm lấy cơ thể Thiệu Vân An, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hai tay hắn ôm chặt Thiệu Vân An, khiến Thiệu Vân An thấy hơi đau.
"Tỉnh ca Tỉnh ca."
Thiệu Vân An cũng duỗi hai tay ôm chặt cổ Vương Thạch Tỉnh, lúc này nghĩ lại mới cảm thấy sợ. Vương Thạch Tỉnh thả Thiệu Vân An xuống, nhấc mặt hắn lên, thân thể căng cứng tiết lộ sự tức giận trong lòng hắn. Thiệu Vân An sờ sờ mặt nói. "Không có chuyện gì, không đau."
Đại Giang lúc này mới lên tiếng. "Vương huynh đệ, Thiệu tiểu ca, các ngươi về nhà trước đi thôi, chỗ này để ta xử lý là được."
Thiệu Vân An giờ mới chú ý tới người khác, Vương Thạch Tỉnh giới thiệu. "Vị này chính là ngự tiền thị vệ Đại Phó thống lĩnh, là hoàng thượng và quân hậu phái tới."
Đại Giang nói. "Lần này do ta bất cẩn. Thiệu tiểu ca có bị thương chỗ nào khác không?"
Thiệu Vân An hành lễ. "Đại Phó thống lĩnh hảo, ta không có việc gì, chỉ bị tên gia hỏa kia cho ăn một bạt tai. Không biết người bắt cóc ta là ai. Ta đánh ngất hắn rồi trói lại giấu trong tủ."
Đại Giang tán thưởng nói. "Chúng ta đã tìm ra hắn, người trong viện cũng bị chế phục. Thiệu tiểu ca gặp nguy không sờn, tự bảo vệ mình còn bắt được hung đồ, tại hạ bội phục. Người bắt cóc ngươi là Hằng viễn hầu thứ trưởng tử Ngụy Hoằng Chính, việc này ta sẽ theo đúng sự thật bẩm báo lên hoàng thượng và quân hậu, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn."
"Hằng viễn hầu phủ?" Thiệu Vân An nổi giận, "trách không được, mở miệng đã ép ta giao ra công thức chế trà và rượu. Đại thống lĩnh, người này tuyệt không thể buông tha. Hắn mơ ước công thức còn chưa nói, còn dùng uế ngôn nói về hoàng thượng và quân hậu."
Đại Giang lập tức hỏi. "Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói hoàng thượng không có tiền, ngôi vị hoàng đế chỉ là các ngai rỗng, hắn muốn cướp kim sơn xem hoàng thượng làm sao bây giờ. Hắn còn đặc biệt vũ nhục quân hậu thiên tuế, ta thực sự không nói nên lời. Lúc hắn nói mấy lời này, đám thủ hạ của hắn cũng ở bên cạnh, Đại Phó thống lĩnh có thể hỏi bọn chúng."
Sắc mặt Đại Giang cực kỳ không tốt, giơ tay ra hiệu nói. "Ta sẽ tra hỏi bọn chúng. Hai vị trở về trước đi."
Vương Thạch Tỉnh: "Làm phiền Đại Phó thống lĩnh." Dứt lời, hắn lập tức bế Thiệu Vân An, một khắc cũng không muốn buông tay. Trong lòng Thiệu Vân An biết rõ Vương Thạch Tỉnh sợ hãi biết bao nhiêu, hắn không giãy giụa, tùy ý để Vương Thạch Tỉnh ôm hắn ra ngoài.
Không còn người lạ, Thiệu Vân An dựa vào trên vai Vương Thạch Tỉnh, nhỏ giọng hỏi. "Tỉnh ca, huynh còn biết khinh công sao?"
Vương Thạch Tỉnh cúi đầu hôn lên gương mặt bị thương của hắn, trầm giọng đáp. "Không phải khinh công. Ở trong quân chúng ta có học một ít công phu cơ bản. Từ sau khi uống linh tuyền và linh nhũ, thân mình cảm thấy ngày càng nhẹ nhàng, sử dụng công phu cũng đơn giản hơn rất nhiều." Trong giọng nói còn ẩn ẩn lửa giận.
Thiệu Vân An thở hắt ra, giận giữ nói. "Ta hai đời đều chưa từng bị người nào sỉ nhục qua. Tên kia lại còn nói, nếu như ta không viết ra công thức, sẽ kêu người cưỡng dâm ta. Nếu không có linh nhũ, bây giờ ta còn không thể nói chuyện, hắn đánh ta một bạt tai chắc chắn là dùng toàn lực. Hắn còn đạp vào bụng ta, giựt tóc của ta, Tỉnh ca, huynh phải báo thù cho ta."
Thời điểm Thiệu Vân An nói mấy câu này, gân xanh trên cánh tay Vương Thạch Tỉnh đều nổi lên.
"Ta sẽ báo thù cho đệ!"
Lần thứ hai ôm chặt Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh nhanh chân đi ra bên ngoài.
Vừa ra cửa đã chạm mặt Tưởng Khang Ninh, Hứa chưởng quầy cùng nha dịch. Nhìn thấy gương mặt Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh vội vàng xuống ngựa, hai ba bước chạy tới.
"Vân An!"
Thiệu Vân An sờ mặt. "Đại ca, có người đánh ta, ngươi phải báo thù cho ta."
Tên kia không phải không thèm để chỗ dựa của hắn vào mắt sao? Hắn muốn thử xem, có chỗ dựa rốt cuộc dùng được hay không dùng được, không đánh cho y mặt nở đầy hoa đào, y làm sao biết hoa đào màu hồng!