Dọc đường đi không trì hoãn, đến cả cơm trưa cũng dùng trên xe ngựa, mọi người ai ai cũng mong ngóng mau đến kinh thành. Chạng vạng, trước khi cổng thành kịp đóng, đại đội nhân mã cuối cùng tới nơi. Nói thật, Thiệu Vân An có hơi căng thẳng. Hắn sắp sửa gặp mặt hai vị đại nhân quyền lực cao cấp nhất quốc gia này. Cho dù đây là kinh thành ở triều đại cổ, mức độ phồn hoa không thể so với thủ đô thời hiện đại, nhưng hai chữ "kinh thành" không chỉ đại diện cho mỗi trình độ phồn hoa.
Đây là lần đầu tiên Vương Thạch Tỉnh lên kinh thành, hắn cũng hơi căng thẳng. Vương Thanh và Ni tử vén rèm cửa nhìn bên ngoài, cổng thành ở kinh thành cao ơi là cao. Cảm xúc Tưởng Mạt Hi không tốt cho lắm, nhóc không có cảm tình gì với kinh thành.
Có La Vinh Vương và An công công, đoàn người phi thường thuận lợi thông qua cửa thành. Bất quá ở giữa có xảy ra chút sự cố nho nhỏ. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim quá mức thu hút, ba con vừa xuất hiện ngoài cổng thành, nhóm quan binh lập tức cho rằng có hổ dữ xuống núi nên phút chốc rối loạn hết cả lên, xém chút nữa là hỏa tiễn đã bắn ra, may mà An công công và La Vinh Vương kịp thời lộ diện. Có ba con đại hổ, đoàn người lập tức thu hút sự chú ý của dân chúng. Không ít người dừng lại quan sát, dò hỏi xem là công tử nhà ai sao mà lớn lối như thế, có thể thuần phục cả ba con hổ.
Tiến vào trong thành, Tưởng Khang Ninh và đoàn người chia đôi hai ngả. Y đi gặp Ông lão trước, thuận tiện mang lễ gặp mặt của Thiệu Vân An dành cho Ông lão đi luôn. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thì theo An công công tới nơi ở đã sắp xếp trước, sau khi diện kiến hoàng thượng và quân hậu xong mới tới thỉnh an Ông lão đế sư.
An công công dẫn đoàn người tới toà nhà mà quân hậu an bài. Phủ của Hộ bộ thượng thư đương nhiên là tòa nhà lớn số một số hai kinh thành. Chưa đề cập tới việc Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có thích tòa nhà hay không, Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim vô cùng yêu thích. Cả đường đi phải ngồi thuyền khiến chúng nó sớm nghẹn khuất. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn chưa tiến qua đại môn, ba đứa chúng nó đã phóng vào bên trong, nháy mắt mất bóng.
Phủ Hộ bộ thượng thư bị niêm phong có người tới ở, đi chung còn có La Vinh Vương và An công công thân tín bên cạnh quân hậu, chẳng mấy chốc, người kinh thành đều chú ý tới vị quý nhân bí ẩn này.
Trong đầu Thiệu Vân An nện như sấm, bây giờ có muốn hạ thấp cũng không kịp. Bất quá tòa nhà này, hắn thích. Ở hiện tại, nếu không có mấy trăm triệu trong tay, đừng hòng nghĩ tới việc sở hữu một tòa tư nhân gia viên, huống chi tòa nhà lớn thế này cứ vậy mà do một người quyền lực ban thưởng cho hắn, một phân tiền cũng không mất. Thiệu Vân An dựa vào Vương Thạch Tỉnh, hỏi. "Tỉnh ca, không phải chúng ta đang nằm mơ chứ?"
"Không phải." Vương Thạch Tỉnh cũng không ngờ tòa viện này tốt như vậy.
"Thế này thì cứ xách giỏ vào ở thôi a. Quá tốt rồi, ta cứ nghĩ tòa nhà của chúng ta là hào trạch, nhưng so với nhà của quan nhất phẩm mà nói, đúng là nông gia nhạc nha."
Vương Thạch Tỉnh. "Ta cảm thấy nhà của chúng ta tốt hơn, do chính đệ thiết kế."
Được rồi, cái này hắn thích nghe.
Giương mắt, nhìn thấy thân ảnh ba hài tử sắp sửa biến mất, Thiệu Vân An vội vàng gọi. "Hi nhi! Trời tối, đừng mang bọn nhỏ đi lung tung, chút nữa chúng ta còn phải ra ngoài."
Tưởng Mạt Hi xoay người, nắm tay Ni tử, mang theo Vương Thanh vòng trở về.
Vương Thạch Tỉnh căn dặn Tần Âm những món đồ nào để lại, những món đồ nào giao cho An công công mang đi, giao phó xong, hắn và Thiệu Vân An tìm chỗ rửa mặt, đổi xiêm y. Đến gặp quý nhân, không thể lôi thôi luộm thuộm. Ở bên này, La Vinh Vương mất tập trung trò chuyện với An công công xong thì tới gần Quách Tử Mục, lắp bắp hỏi. "Tử Mục nha, ngươi, ngươi tới phủ của ta sao?"
La Vinh Vương đã tính sai. Ông không ngờ quân hậu ra tay nhanh như vậy. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chưa tới kinh thành mà tòa nhà đã chuẩn bị xong xuôi. Lần này ông đâu còn lý do (mượn cớ) để Quách Tử Mục tới phủ ông ở cơ chứ.
Quách Tử Mục cúi đầu, dịu dàng hỏi. "Ngài có phải là, không muốn ta tới hay không?"
"Sao thế được!" La Vinh Vương cao hứng, nhanh chóng nói. "Ta sợ ngươi cảm thấy chỗ này rất tốt, không muốn đi."
"...Ta không đi, ai nấu cơm cho ngài, ai làm điểm tâm cho ngài?"
La Vinh Vương lắc đầu lia lịa. "Không có không có. Ăn quen đồ ăn ngươi làm rồi, đồ ăn của vương phủ chỉ dành cho gia súc."
Cái này, La Vinh Vương, nói như vậy là không được nha.
Chờ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sửa soạn thỏa đáng, An công công nhìn thấy La Vinh Vương và Quách Tử Mục thì thầm to nhỏ một chỗ, ông cũng không nghĩ nhiều. Không chờ quá lâu, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trở ra, hai người thay một bộ y phục xa hoa, nhưng màu sắc tương đối nhẹ nhàng. Đi cùng còn có ba hài tử, rõ ràng đã rửa mặt, thay y phục.
Thiệu Vân An nói. "An thúc, ba đứa nhỏ, Quách tiểu ca và Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim sẽ ở chỗ vương gia. Ta sợ ta và Tỉnh ca bận rộn, không chăm sóc cho bọn nhỏ được. Bọn nhỏ cũng không muốn tới nhà bá phụ. Tình huống Quách tiểu ca ngài cũng biết, ta và Tỉnh ca đã thương lượng, cảm thấy Quách tiểu ca ở lại vương phủ tương đối an toàn, Quách tiểu ca cũng có thể chăm sóc bọn nhỏ."
La Vinh Vương nở nụ cười, trong lòng âm thầm khen Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An "hiểu chuyện," ngoài miệng nói. "Vậy là tốt nhất! Quý phủ của ta thanh tịnh, Tử Mục với bọn nhỏ tới ở là tốt nhất. Chỗ ta rất lớn, bọn Hổ ca sẽ không bị gò bó. Các ngươi nhất định sẽ rất bận rộn, cứ yên tâm giao hài tử cho ta là được."
Quách Tử Mục trong lòng nở nụ cười, Thiệu Vân An và Thạch Tỉnh ca đúng là hiểu rõ tâm y mà. Thiệu Vân An nói như vậy, lập tức loại trừ mấy lời đồn đoán về việc Quách Tử Mục một mình tới ở tại vương phủ.
Trời tối, còn phải diện kiến quân hậu, An công công không trì hoãn. Bọn nhỏ và Quách Tử Mục tới vương phủ trước, chờ ngày mai mới chính thức bái kiến quân hậu. Vốn Thiệu Vân An có thể đợi ngày mai mới đi, nhưng có nhiều người mong ngóng gặp hắn như vậy, hắn không thể chờ tới ngày mai.
Lúc này tại phủ Đại tướng quân, lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân đều có chút nóng ruột mà chờ đợi ở An tư viện. Đại Huỳnh Hương, Đại Minh Qua cùng với đám hài tử đều muốn gặp Thiệu Vân An, nhưng bị lão tướng quân cự tuyệt. Nhân gia vừa mới vào kinh, không được phép dọa người ta chạy mất. Thiệu Vân An sẽ ở kinh thành một thời gian, sau này có rất nhiều cơ hội. Bởi vì quân hậu thiên tuế muốn gặp Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cho nên lão tướng quân không thể chờ ở chính sảnh, chỉ có thể chờ ở An Tư viện, chỗ quân hậu hiện cư ngụ.
Đối với lần gặp mặt này, Vĩnh Minh Đế và quân hậu thập phần coi trọng. Nước trà và điểm tâm chuẩn bị đầy đủ chưa nói, Vĩnh Minh Đế cả ngày không thể tập trung làm chính sự, từ giữa trưa đã bắt đầu tới đây. Ông lão muốn gặp Thiệu Vân An, nhưng Tưởng Khang Ninh hồi kinh nhất định sẽ tới thỉnh an ông trước, cho nên Ông lão đành nhịn, không phải ngày mai Thiệu Vân An sẽ tới chỗ ông hay sao. Ông lão đợi Tưởng Khang Ninh, Sầm lão chỉ có thể về phủ chơi với con cháu, nói chuyện phiếm với phu nhân. Sầm lão cũng muốn gặp Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng biết rõ, sợ là phải đợi thêm vài ngày nữa.
Chờ mãi chờ mãi không thấy tới, lão phu nhân không nhịn nổi hỏi. "Sao còn chưa tới nữa? Không phải nói đã vào thành sao?"
Lão chính quân trả lời. "Bọn nhỏ mang theo mấy chục cỗ xe, còn phải tới nhà mới, sợ là không thể nhanh như vậy."
Nếu Thiệu Vân An biết có nhiều người chờ hắn, phỏng chừng có thể xem xét tới phương án chạy trốn về thôn Tú Thủy. Người ta hơi sợ à nha.
Đoàn người Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rời khỏi tòa nhà mới lập tức chia hai hướng. La Vinh Vương mang Quách Tử Mục, ba hài tử và ba con đại miêu hồi phủ. An công công đưa Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh tới phủ Đại tướng quân. La Vinh Vương mang theo hai cỗ xe chở đồ, Thiệu Vân An mang theo bốn xe. Ra ngoài cổng, Thiệu Vân An giao cho Quách Tử Mục một cái túi, bí hiểm nói với y, kêu y phải nhân lúc đêm khuya vắng người mới được mở. Quách Tử Mục thấy hắn thần thần bí bí, tâm vô thức nảy lên theo.
Phủ đại tướng quân tập trung nhiều người, lần này lên kinh thành, Tưởng Khang Ninh và Khang Thụy đã tính tới việc quân hậu còn ở tại phủ Đại tướng quân, vậy mọi người nhất định phải tới phủ đại tướng quân diện kiến. Chưa kể, chỉ với ba nghìn năm trăm lượng vàng, lão tướng quân đương nhiên muốn gặp mặt bọn họ một lần. Cho nên, lễ vật mang tới phủ tướng quân không thể thiếu. Cộng thêm lễ vật cho hoàng thượng và quân hậu. Thiệu Vân An chỉ mang theo một ít, còn lại đã giao cho An công công đưa vào trong cung.
Một cỗ xe ngựa và hai chiếc xe bò chở đầy đồ đạc dừng ở lối vào phủ đại tướng quân. Cổng chính ở tướng quân phủ mở ra, quản gia trong phủ cùng với hơn mười gã sai vặt vội vã chạy tới. Quản gia tới trước xe ngựa khom lưng. "An đại nhân, Thiệu tiểu gia và Vương lão gia đã tới sao?"
Thiệu Vân An nổi da già. Vương Thạch Tỉnh kìm nén cảm giác muốn xoa tay. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy kinh hoảng, dường như muốn nói "chúng ta chẳng lẽ nổi tiếng đến thế sao?"
Nô tài đánh xe trả lời. "Chính là đại nhân và hai vị lão gia, còn thỉnh thông báo lão tướng quân."
"Vâng!"
Quản gia phái người đi thông tri, nô bộc vén rèm xe, An công công không đợi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, tự xuống xe trước. Hai người vội vã theo sau.
"An đại nhân!"
An công công cười nói. "Hai vị khách quý đã đến."
Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh xuống xe, quản gia tức khắc hành lễ. "Cung nghênh Thiệu tiểu gia, Vương lão gia. Lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân đều đang sốt ruột mong chờ."
Thiệu Vân An tâm can giật giật. "Lão tướng quân, bọn họ đều có mặt nha." Quản gia phủ đại tướng quân còn kêu hắn là "tiểu gia..." dự là có chuyện bất thường!
Quản gia cúi đầu nói. "Mời hai vị theo ta."
An công công. "Đi thôi."
Thiệu Vân An có cảm giác như sắp ra pháp trường. Đâu cần phô trương như vậy biết không? Thật ra thì hắn không ngại ra thiên môn đâu!
Vương Thạch Tỉnh biết Thiệu Vân An nghĩ gì. Hắn là người hiện đại, khác với những người thời đại này, nói chuyện với những người có quyền thế thì phải hành lễ hoặc quỳ xuống, còn phải uốn lưỡi bảy lần mới dám mở miệng, đây là lý do chính mà hắn không muốn tới kinh thành. Vương Thạch Tỉnh dắt tay Thiệu Vân An, trấn an hắn.
An công công ở bên cạnh động viên. "An nhi đừng sợ, thấy quý nhân thì dập đầu hành lễ, chú ý hơn ngày thường là được. Ngươi biết đúng mực, không cần sợ làm quý nhân phật lòng. Quý nhân muốn gặp ngươi, đợi lát nữa sợ là còn ban thưởng, ngươi chỉ cần tiếp chỉ thôi."
Thiệu Vân An không còn cách nào khác, mở miệng hỏi. "Híc, tí nữa ta phải dập đầu mấy cái?"
"Ha ha." An công công an ủi. "Quỳ dập đầu một cái, giới thiệu danh tính cho quý nhân là xong, quý nhân sẽ không để ngươi quỳ lâu."
"À." Nhưng mà ta không muốn quỳ đâu, ta là người hiện đại, không có thói quen quỳ gối nha.
Vào phủ đại tướng quân, Thiệu Vân An không có tâm trạng tham quan cảnh sắc. Trời tối đen, nơi này không đèn, chỉ treo một ít đèn lòng ven đường và trên mái hiên, ánh sáng hữu hạn. Hơn nữa, phủ đại tướng quân không xa hoa, số lượng đèn lồng không nhiều, cho nên Thiệu Vân An chỉ cúi đầu chuyên tâm đi đường, tránh xấu mặt.
Đi đi đi, dù sao cũng là phủ đại tướng quân, cây cầu nhỏ, tiếng nước chảy, hoa viên núi giả, thứ gì cần có đều có, hơn nữa diện tích phi thường rộng. Thiệu Vân An cảm giác đi chừng mười phút, quẹo bên này, quẹo bên kia, rốt cuộc quản gia dẫn đường cũng dừng lại ở trước một tòa viện.
Quản gia đi vào thông báo, Thiệu Vân An nhanh chóng nghe thấy giọng nói của một ông lão phát ra từ bên trong. "Mau để bọn họ tiến vào!"
Nghe thấy thanh âm này, Thiệu Vân An đột nhiên hết khẩn trương, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nhỏ giọng. "Không sợ."
"Ừ, ta không sợ."
Rốt cuộc cũng là người từng trải qua sống chết, Vương Thạch Tỉnh tương đối bình tĩnh. Quản gia đi ra, An công công nói. "Đi thôi, đừng hoảng hốt, cứ đi cùng ta là được."
"Ai ở bên trong thế?" Giọng của hoàng thượng và quân hậu không thể nào già như vậy chứ?
An công công nhìn quản gia nháy mắt ra hiệu, quản gia đáp lời. "Chính là quý nhân, hai vị xin mời đi theo."
"Đi thôi."
An công công nắm lấy tay kia của Thiệu Vân An, kéo hắn. Thiệu Vân An trong lòng gào to. "An thúc, ngài nhẹ chút! Ta đâu có chạy đâu!"
Nha hoàn từ bên trong kéo rèm cửa, Thiệu Vân An cúi đầu bị Vương Thạch Tỉnh và An công công mang (túm) vào phòng. Thiệu Vân An cảm giác như xương tay của mình sắp bị bóp gãy, lần đầu tiên hắn biết sức của An công công lớn đến thế.
An công công bước vào lập tức hô. "Nô tài khấu kiến hoàng thượng, thiên tuế, khấu kiến lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân." Hô xong, An công công tiến lên hai bước quỳ xuống.
Nhờ có An công công làm mẫu, Thiệu Vân An âm thầm hít sâu một hơi, hạ đầu gối. Đương nhiên Thiệu Vân An không muốn quỳ, nhưng lại cảm thấy hưng phấn lạ thường, hắn sắp sửa nhìn thấy hoàng đế chân chính, chứ không phải diễn viên đóng giả hoàng đế trên ti vi! Không biết hoàng đế ở ngoài đời thực có soái hay không nha, có bụng bia hay không nha!
"Thảo dân, Thiệu Vân An, khấu kiến hoàng thượng, thiên tuế, khấu kiến lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân." Thiệu Vân An học theo An công công hành lễ, hắn cảm thấy trong phòng nhất định không chỉ có tưng đây người, nhưng An công công chỉ hô có vài tên, hắn nói theo y như đúc. Chưa kể, nếu còn người khác, hắn cũng không quen biết.
Thiệu Vân An quỳ xuống dập đầu, Vương Thạch Tỉnh cũng quỳ xuống dập đầu, chỉ khác là sửa lại tên.
Hai người khai danh tính xong, Vĩnh Minh Đế vội lên tiếng. "Hai người các ngươi mau mau bình thân. Quách Tốn, ban tọa."
Nhớ lại lời dạy lúc nãy của An công công, Thiệu Vân An không đứng lên, chỉ nói. "Thảo dân không dám." Mau ban ta đứng lên đi! Ta chỉ đang khiêm tốn thôi!
Có người trực tiếp lại gần đỡ (túm) hắn đứng lên, sau đó, Thiệu Vân An nghe thấy người nam nhân mới nói ban tọa bật cười, còn nói. "Trẫm nghe nói nam thê của Vương Thạch Tỉnh rất bưu hãn, ở huyện Vĩnh Tu có tiếng là hãn phu, sao tới trước mặt trẫm lại không dám?"
Mẹ ơi, sao ngài không nói thẳng ta là bát phu! Uy danh của mình đã truyền tới tai hoàng đế, Thiệu Vân An khóc không ra nước mắt. Hắn là bị hoàn cảnh ép buộc biết không. Vương Thạch Tỉnh cảm thấy vô cùng có lỗi, là hắn liên lụy tới tức phụ.
Thiệu Vân An từ lúc tiến vào vẫn luôn cúi đầu, thiên tuế cho rằng hắn khẩn trương, mở miệng. "Vân An, Thạch Tỉnh, ngồi xuống nói chuyện."
An công công. "Mau tạ ơn thiên tuế."
Đây là giọng của thiên tuế sao, nghe khá tốt. Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh vội vàng tạ ơn. Có người đặt ghế ở phía sau hai người, Vương Thạch Tỉnh kéo Thiệu Vân An ngồi xuống. Không phải Thiệu Vân An không dám ngẩng đầu, là do trước khi tới, Tưởng Khang Ninh ngàn vạn lần dặn dò hắn, không được sự cho phép của quý nhân, tuyệt đối không được ngẩng đầu nhìn, nhất định phải tỏ vẻ khiêm tốn, sợ hãi. Tưởng Khang Ninh là sợ Thiệu Vân An làm long nhan tức giận, nên dọc đường đi không ngừng giáo dục hắn. Thiệu Vân An bị Tưởng Khang Ninh lải nhải tới mức sợ hãi, nếu y nghe nói Thiệu Vân An không làm theo lời dặn dò, coi chừng lại lải nhải cả một đường trở về, khiến Thiệu Vân An đau đầu muốn đập vào tường cũng không được.
Lúc này An công công mới nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, lão tướng quân, Vân An và Thạch Tỉnh mang tới không ít lễ vật hiếu kính hoàng thượng và thiên tuế, nô tài đã sai người mang vào cung, cũng mang một ít lại đây cho thiên thuế, phần của phủ tướng quân nô tài đã bàn giao xong."
Quản gia phủ đại tướng quân lập tức nói. "Lão nô đã sai người mang hết tới đây."
Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Các ngươi có tâm. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên trẫm gặp mặt hai người các ngươi, nhưng không phải lần đầu tiên thu được lễ vật hiếu kính của các ngươi. Trẫm a, hiện giờ mong nhất chính là nhận được quà của các ngươi. Không biết lễ vật lần này là thứ gì nha?"
Ha hả, hoàng đế thực là thẳng tính mà.
Vương Thạch Tỉnh thế tức phụ trả lời. "Hồi hoàng thượng, thảo dân mang theo ít trà do Vân An tự chế, còn có ít rau củ nhà tự trồng, một ít đồ thôn quê để hoàng thượng, thiên tuế và lão tướng quân nếm thử thứ mới lạ. Còn có một ít thức ăn Vân An tự làm, cũng không phải đồ vật quý trọng gì."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu. "Các ngươi cho là không quý trọng, nhưng trẫm thấy mới lạ cực kỳ. Thiệu Vân An, ngẩng đầu lên, để trẫm và thiên tuế nhìn xem. Ngươi chính là phúc tinh của trẫm và quân hậu đó."
A~a~
Vì cái chi hắn lại nghĩ tới "Phúc tinh cao chiếu Trư Bát Giới!"
Thiệu Vân An không chút do dự ngẩng đầu, cái cổ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi. Hắn vừa ngẩng lên, nụ cười trên mặt quân hậu tức khắc cứng lại, ngay cả lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân cũng ngây ngẩn cả người.