Hãn Phu

Chương 159: Chương 159




Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi ngủ, những người còn lại ở An Tư viện không có tâm tư để ngủ. Ấu tử của Đại Minh Vinh, Đại Chiến An bị người Hồ ở biên quan bắt cóc. Người Hồ ban đầu còn dùng Đại Chiến An để uy hiếp Đại Minh Vinh, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nhóm người bắt cóc này đầu một nơi, thân một nẻo, bắt đầu từ đó, Đại Chiến An hoàn toàn biết mất, chẳng biết đi đâu. Năm đó, người Hổ sở dĩ có thể bắt cóc Đại Chiến An là do gian thần trong triều cấu kết với người Hồ, âm mưu hãm hại Đại gia. Kết quả cuối cùng, gian thần đã bị xử tử chém đầu, nhưng Đại Chiến An thì mất tích không rõ. Thời thế khi đó hỗn loạn, tân đế lại mới lên ngôi, Đại gia vì đại cục, chỉ có thể phái người âm thầm tìm kiếm, nhưng một khi chậm trễ là chậm trễ tới mười hai năm cốt nhục chia lìa.

Quân hậu khuyên lão chính quân và lão phu nhân đi nghỉ ngơi, không nên để ảnh hưởng tới thân thể. Thiệu Vân An có phải Đại Chiến An mất tích hay không, chỉ cần thẩm tra người Thiệu gia là rõ. Lão chính quân và lão phu nhân làm sao có thể ngủ được. Hài tử mất tích kia là nỗi đau trong lòng mỗi người Đại gia, đặc biệt là Đại Minh Vinh và Túc Thần Dật. Mười mấy năm, mỗi lần Túc Thần Dật tới An Tư viện lại cảm thấy thương tâm.

Thật vất vả khuyên lão Chính Quân cùng lão phu nhân đi nghỉ ngơi, Quân hậu thở dài một tiếng, Vĩnh Minh đế ôm lấy hắn: "Chớ lo lắng. Trẫm thấy, tám chín phần mười."

Quân hậu lắc đầu. "Hoàng thượng, Thiệu Vân An biết bản thân bị thu dưỡng không rõ ràng, nhưng tại sao chưa từng nghĩ tới việc tìm thân nhân? Mặc dù trước đây thân bất do kỷ, nhưng với thân phận hiện giờ của hắn, muốn tìm thân nhân chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng hắn lại không làm."

Lúc này Vĩnh Minh Đế mới kịp phản ứng, nhíu mày. "Chẳng lẽ nói, hắn căn bản không muốn biết phụ mẫu thân sinh là ai?"

Quân hậu nặng nề nói. "Sợ là vậy, tâm của hắn không đặt ở phương diện này."

Vĩnh Minh Đế không rõ. "Tại sao hắn không muốn tìm thân nhân?"

Quân hậu. "Vấn đề này phải hỏi hắn."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở trong phòng dành cho khách tại phủ đại tướng quân, ôm nhau ngủ say. Nhưng ở bên phía vương phủ, các chủ tử còn chưa được nghỉ ngơi.

La Vinh Vương tới thôn Tú Thủy một chuyến, lúc về đột nhiên mang theo ba hài tử, một vị hậu bối cùng ba con đại miêu. Ba con đại miêu xem tí nữa là hù chết hạ nhân trong phủ, khiến thế tử sợ tới mức phát bệnh tim. Cũng may là có ba đứa nhỏ, nên đám Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim tương đối nể tình.

La Vinh Vương sai người hầu đi chuẩn bị đồ ăn, ba hài tử cơm nước xong thì đi ngủ, đã không còn sớm. Hổ ca, Đại Kim Tiểu Kim ăn thịt, tạm thời dùng gà vịt trong phủ cho bọn nó ăn. Còn tại sao lại là tạm thời, đó là vì Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim không ưa thịt bình thường, chẳng là Thiệu Vân An không có bên cạnh, nên chúng nó chỉ tạm thời chấp nhận cho no bụng.

Trở lại vương phủ, La Vinh Vương đi sắp xếp chỗ ở. Ba hài tử ở chung viện với thế tử và nhị thiếu gia. Tưởng Mạt Hi không chịu để Ni tử ở một mình. Ni tử cũng không muốn. Đây là nơi xa lạ, bé hơi sợ. Cho nên, La Vinh Vương đơn giản xếp cho ba nhóc ở chung một viện. Ni tử ở một gian. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi ở một gian. Mộ Dung Huy bẩm sinh hướng nội, nên không cần lo lắng giữa đám nhóc con xảy ra mâu thuẫn. Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim ở cùng ba hài tử, giường ngủ thì ở trên mặt đất, tùy tiện thôi.

Nhưng phòng ở của Quách Tử Mục là đặc biệt nhất, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, La Vinh Vương tự bố trí phòng cho Quách Tử Mục ở sát bên viện của mình. Mấy ngày trước La Vinh Vương đã phái người trở về báo tin, nhờ quản gia dọn dẹp Phi Lưu viện. La Vinh Vương bố trí cho một hậu bối mang mặt nạ ở viện sát bên khiến toàn bộ vương phủ tức khác ngỡ ngàng.

Trời đã khuya, mọi người ăn uống đơn giản, La Vinh Vương nhờ Quách Tử Mục đưa ba hài tử về phòng trước, ông còn kêu quản gia đi nấu nước cho mọi người tắm rửa. Chờ La Vinh Vương thu xếp xong, thế tử Mộ Dung Nghi tới bên người ông, giật nhẹ tay áo.

"Có chuyện gì?"

Trong đầu La Vinh Vương đang nghĩ, không biết có nên đưa một nha đầu hoặc tiểu tư cho Quách Tử Mục hay không, bị thế tử xen vào, ông tức khắc hoàn hồn.

"Cha." Mộ Dung Nghi bộ dáng giống như ăn trộm. "Quách Tử Mục có phải hay không, là cha nhỏ mà ngài tìm cho ta và tiểu Huy nha?"

La Vinh Vương lập tức nổi giận gõ trán y. "Mê sảng! Ngươi tưởng cha ngươi là cầm thú à!" La Vinh Vương tự động làm lơ sự chột dạ trong lòng khi nói lời này.

Mộ Dung Nghi ôm trán, giải thích. "Ngài không thể trách ta nha. Có bao giờ ngài mang người ở bên ngoài vào phủ đâu? Còn an bài ở Phi Lưu viện, dựa sát ngài như thế. Cha, tại sao hắn mang mặt nạ? Có phải là dung mạo bị hủy, không dám gặp người?"

"Ngươi mới không dám gặp người!" Lúc này, La Vinh Vương tuyệt đối có tiềm chất làm cha dượng. "Tiểu Mục là quá xinh đẹp, không thể cho bọn phàm phu tục tử nhìn thấy."

Mộ Dung Nghi nghe xong, lập tức yêu cầu. "Đẹp vậy sao, ta muốn nhìn!"

La Vinh Vương không hiểu vì sao lại cảm thấy thế tử thật phiền. "Đi đi đi, mau về phòng ngươi mà ngủ, đã giờ nào rồi, ngươi muốn ngày mai ngực lại không khỏe đúng không? Ngươi không được tìm Tử Mục có nghe không, trừ phi Tử Mục tự mình tháo mặt nạ. Tiểu Huy thì ta yêu tâm, còn ngươi, nếu chọc Tử Mục giận, ta sẽ đánh mông ngươi!"

Mộ Dung nghi hít hà một hơi: "Ngài còn nói không phải tìm cha nhỏ cho ta!"

"Ngươi ngứa da có phải hay không!"

"Ta đi ngủ!"

Mộ Dung Nghi nhấc chân chạy khiến La Vinh Vương ở phía sau sợ chết khiếp. "Đừng chạy! Đừng chạy!" (Haizz, vẫn là thương con)

Mộ Dung Nghi vội dừng bước, chậm rãi ôm ngực bước đi.

Thế tử dám chạy, tim La Vinh Vương không khỏi đập liên hồi. Ông vuốt vuốt ngực, trấn định tâm thần, nhấc chân rời đi.

La Vinh Vương đi tới viện của ba đứa nhỏ, bọn nhóc đều ngủ, Hổ ca thì ở trong phòng Ni tử. Đại Kim, Tiểu Kim chen trên giường của Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh. La Vinh Vương làm lơ hai con đại miêu trên giường, kéo chăn cho hai đứa nhóc, dặn dò Miêu Nguyên và Tô Sách chiếu cố hai vị thiếu gia, sau đó ông rời khỏi.

Trở về trong viện, bước chân La Vinh Vương chần chờ. Đi hai vòng quanh sân, La Vinh Vương không vào phòng, mà dậm bước tới Phi Lưu viện bên cạnh. Vào bên trong, nhìn thấy trong phòng sáng đèn, La Vinh Vương lập tức đẩy cửa. Hai người thị nữ hầu hạ Quách Tử Mục nhìn thấy vương gia thì vội vã hành lễ.

La Vinh Vương không vui hỏi. "Đã trễ thế này, tại sao còn đốt nến? Quách thiếu gia chưa nghỉ ngơi sao?" La Vinh Vương không vui vì hai thị nữ này không hầu hạ Quách Tử Mục chu toàn.

Một thị nữ vội trả lời. "Hồi vương gia, Quách thiếu gia sai bọn nô tỳ chuẩn bị nước, nói là muốn tắm gội nên không cho bọn nô tỳ hầu hạ. Chúng nô tỳ không dám rời đi, nhưng Quách thiếu gia không cho chúng nô tỳ vào trong. Giờ này Quách thiếu gia đã ngủ hay chưa bọn nô tỳ không biết, nô tỳ vừa mới hỏi nhưng không thấy Quách thiếu gia trả lời, có lẽ là đã ngủ."

La Vinh Vương nội tâm mâu thuẫn, vẫy tay. "Các ngươi lui ra đi."

"Vâng."

Hai thị nữ cúi đầu lui ra.

Sở dĩ La Vinh Vương mâu thuẫn, là do ông muốn người khác hầu hạ Quách Tử Mục, muốn y trở thành thiếu gia thế gia chân chính, không cần bận rộn cả ngày như lúc ở vương trạch. Nhưng, ông lại không muốn người khác nhìn thấy gương mặt Quách Tử Mục. Nam nhân, nữ nhân đều không muốn.

La Vinh Vương sốt ruột đi lòng vòng ở gian ngoài, sau đó ông dạo bước tới cửa phòng bên trong, lên tiếng. "Tử Mục, ngươi ngủ chưa?"

Không có tiếng đáp.

La Vinh Vương nhẹ nhàng gõ cửa. "Tử Mục, ngươi ngủ sao?"

Vẫn không có ai.

La Vinh Vương hít sâu, đẩy cửa, cửa không khóa, ông đẩy thêm một cái, cửa bung ra.

"Tử Mục, Mộ Dung bá bá vào đây." Âm thầm nhắc nhở, mình là "bá bá".

La Vinh Vương cất bước vô trong, ngay khi khung cảnh trong phòng lọt vào mắt, La Vinh Vương vứt hết mọi do dự ra khỏi đầu, ông gấp gáp chạy tới bên cạnh bồn tắm. Quách Tử Mục đã ngủ thiếp đi.

Nước lạnh, La Vinh Vương nâng mặt Quách Tử Mục, vội hô. "Tử Mục Tử Mục, mau tỉnh lại, sao lại ngủ ở đây!"

Quách Tử Mục lẩm bẩm một tiếng, có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

"Tử Mục, mau tỉnh lại, mau đứng lên!"

Quách Tử Mục rùng mình, La Vinh Vương mặc kệ y đang trần trụi, hai tay vòng qua nách bế y lên. Con ngươi mỹ lệ của Quách Tử Mục chầm chậm mở ra, trong nháy mắt, tim La Vinh Vương ngừng đập.

La Vinh Vương lảng tránh ánh mắt Quách Tử Mục, chật vật để y dựa vào người, một tay với lấy khăn vải đặt trên ghế bao lấy Quách Tử Mục. Quách Tử Mục giật mình hoàn hồn, y ngủ quên ư!

"Hắt xì!"

"Mau, mau ra ngoài!"

Quách Tử Mục rùng mình, vịn vào La Vinh Vương bước ra khỏi dục dũng. La Vinh Vương chẳng biết hạ mắt vào chỗ nào. Đêm đó, trời tối đen, ông chỉ dùng tay sờ thôi mà suýt nữa mất khống chế, bây giờ trong phòng có ánh sáng, hoàn toàn nhìn thấy thân thể Quách Tử Mục, La Vinh Vương cảm thấy khí huyết dồn hết lên mũi với trán.

"Hắt xì!"

Quách Tử Mục hắt xì khiến La Vinh Vương thu lại tâm tư không đơn thuần. Ông nửa ôm Quách Tử Mục tới trên giường, tiện tay rút thêm miếng khăn phủ lên tóc y.

"Ta kêu người nấu canh gừng cho ngươi!"

Nói xong, La Vinh Vương vọt ra ngoài, dùng từ chạy trốn có vẻ đúng hơn.

Gương mặt Quách Tử Mục đằng sau lớp khăn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Có lẽ Vân An nói đúng. "Ngài" cũng thích y, nhưng ngại tuổi tác, không dám vượt qua lôi trì. Y sẽ làm ngài minh bạch, y không để bụng chuyện tuổi tác, chỉ cần có thể ở bên ngài, cái gì y cũng không quan tâm.

La Vinh Vương chạy về viện của mình, kêu thị nữ nấu canh gừng, rồi lại chạy trở lại. Sau khi nhìn thấy Quách Tử Mục còn giữ nguyên bộ dáng lúc ông rời đi, lòng ông đau xót không thôi.

"Tại sao còn ngồi, muốn bị đông lạnh sao!"

La Vinh Vương vươn tay lau tóc cho Quách Tử Mục, ngay sau đó, động tác của ông dừng lại, thân thể cứng ngắc. Quách Tử Mục dùng toàn bộ cơ thể trần trụi ôm lấy ông, làn da trắng nõn dán lên người khiến La Vinh Vương khó khăn nuốt nước miếng, khăn vải chẳng biết đã rơi từ lúc nào.

"Nếu ta đông lạnh, ngài có đau lòng không?"

La Vinh Vương nhắm mắt, thanh âm ám ách. "...sẽ, sẽ đau lòng." Nói xong, ông kéo tay Quách Tử Mục ra, nửa quỳ, bất đắc dĩ nói. "Tử Mục, ngươi nhìn Mộ Dung bá bá đi, gương mặt này, gương mặt này đã già, quá già, già tới mức không xứng với ngươi. Nếu, nếu Mộ Dung bá bá trẻ hơn mười tuổi, nhất định Mộ Dung bá bá sẽ thú ngươi làm chính quân!"

Đáng giá, chỉ cần mấy lời này của ngài, dù có dùng cách đê tiện vô sỉ, y vẫn cảm thấy đáng giá.

Quách Tử Mục sờ mặt La Vinh Vương, ngón cái vuốt ve khóe mắt hằn sâu hoa văn. "Nếu ta không có gương mặt này, ngài có thích ta không?"

"Sẽ, sẽ thích." Lần đầu tiên La Vinh Vương chủ động nắm tay Quách Tử Mục, thừa nhận tâm mình, đồng thời chua xót nói. "Tử Mục ngoan ngoãn như vậy, tính tình hiền lành, lại làm đồ ăn ngon, ai cũng sẽ thích. Nhưng ta, ta thật sự già rồi, già tới mức, không xứng với ngươi."

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão...

Trong đầu Quách Tử Mục hiện lên câu thơ Thiệu Vân An đọc cho y, chính là câu thơ miêu tả chân thật về tình cảm giữa y và La Vinh Vương. Nhưng, cho dù chỉ có một ngày, thế thì có sao?

Quách Tử Mục vòng qua cổ La Vinh Vương, cả người chui vào ngực ông. La Vinh Vương với chăn che đậy cơ thể đơn bạc trần trụi.

"Ngài nói, ngài già rồi, không xứng với ta. Nhưng ta, mới là, không xứng với ngài. Thân thể ta, đã sớm không sạch sẽ."

La Vinh Vương lập tức nhớ đến một sự kiện, vội vã đẩy Quách Tử Mục ra, nhìn y, nhưng đối phương bất chấp ôm lấy cổ ông. La Vinh Vương nóng vội. "Tử Mục, tên hỗn đản kia có phải hay không!"

Quách Tử Mục nghẹn ngào. "Ngài ghét bỏ ta ư?"

La Vinh Vương đau lòng muốn chết, ôm chặt Quách Tử Mục, nói. "Không ghét không ghét. Tử Mục, đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ. Cơ thể ngươi sạch sẽ nhất. Mộ Dung bá bá, ta, ta, ta tận mắt nhìn thấy, còn sờ qua, ta biết, thân mình Tử Mục, sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất."

Quách Tử Mục bật khóc. "Hắn, còn chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng mà..."

"Không nghĩ không nghĩ. Thân mình ngươi, chỉ có ta chạm vào."

Quách Tử Mục buông La Vinh Vương, nước mắt tuôn trào, một lần nữa, giống như hiến tế mà hôn La Vinh Vương. Thân mình La Vinh Vương căng thẳng, nhưng ngay sau đó, ông đột ngột ôm chặt Quách Tử Mục, kịch liệt hồi đáp.

Chăn rơi xuống, khăn vải rơi xuống, cơ thể lạnh lẽo không cần dùng tới canh gừng giải hàn. Bàn tay La Vinh Vương thô ráp, dễ dàng xóa đi sự lạnh lẽo trên cơ thể Quách Tử Mục, khiến thân mình y nóng hơn bao giờ hết.

Thân thể Quách Tử Mục nóng lên, nhưng thể xác và tinh thần La Vinh Vương đã mấy thập niên rồi mới bốc nhiệt trở lại. Dưới thân, da thịt Quách Tử Mục trắng nõn lây dính màu sắc của ông. La Vinh Vương đột nhiên đình chỉ.

Quách Tử Mục hơi thở gấp gáp, ôm chặt La Vinh Vương, sợ ông chạy trốn. La Vinh Vương đồng dạng thở gấp, một tay che mắt Quách Tử Mục, nói nhỏ bên tai y. "Tử Mục, Mộ Dung bá bá, không thể, không thể muốn ngươi."

"Vì cái gì?" Quách Tử Mục sắp khóc, cứ tưởng người này nguyện ý muốn y.

La Vinh Vương cắn chặt khớp hàm, thống khổ nhắm mắt, một tay run run nắm tay Quách Tử Mục, chậm rãi đặt vào giữa hai chân mình. Đôi mắt dưới lòng bàn tay rõ ràng trợn to. La Vinh Vương buông tay ra, không dám nhìn Quách Tử Mục, xoay người chuẩn bị xuống giường.

Chăn đệm chuyển động, cơ thể La Vinh Vương bị người ở phía sau ôm lây.

"Ngài lại không cần ta ư?"

Lần này, đôi mắt trừng lớn đổi thành La Vinh Vương. Một bàn tay sờ lên đũng quần La Vinh Vương. "Nơi này mặc kệ là cái dạng gì, ta đều thích."

Hô hấp La Vinh Vương thô suyễn. Bàn tay nhanh chóng rụt trở về, rồi lại ôm chặt ông. "Ta thích ngươi...thích ngươi..."

La Vinh Vương kéo đôi tay bên hông ra, xoay người, mạnh mẽ đè lên. Ngay giây phút Quách Tử Mục nói thích ông, tia lý trí cuối cùng của La Vinh Vương đã không cánh mà bay. Ông thích, thích tới mức, đêm không thể ngủ.

Quách Tử Mục khóc, khóc vì La Vinh Vương chủ động hôn y, vuốt ve y. Lo sợ đối phương thay đổi chủ ý, y ôm chặt La Vinh Vương, sợ ông chạy trốn.

La Vinh Vương cởi quần, cởi nội y, đặt thứ mà ông cho là xấu xí thô bỉ vào bụng nhỏ của Quách Tử Mục. Quách Tử Mục chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhìn ra chỗ khác, cả người đỏ ửng.

Y rút một cái bình nhỏ đặt dưới gối đầu, âm thanh như muỗi kêu. "Vân An, cho."

Hồng hộc, La Vinh Vương thở hổn hển, không rảnh quan tâm tại sao Thiệu Vân An lại cho Quách Tử Mục thứ này. Ông cơ hồ là đoạt lấy cái bình, mở nắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.