Không màng mọi người ở bên ngoài suy nghĩ thế nào, bên trong tẩm cung, Vĩnh Minh Đế và quan hậu đứng đối đầu với nhau, Quách Tốn và Trác Kim đứng ở trong góc. Vĩnh Minh Đế sai người kéo toàn bộ màn xuống, mở hộp gỗ mun. Hương thơm thanh khiết tản ra, ánh sáng nhu hòa hiển hiện, quân hậu nhìn thấy, kinh ngạc tới mức không kịp phản ứng.
Vĩnh Minh Đế nhấc cái bình phỉ thúy từ trong hộp ra, Quách Tốn lập tức tiến lên, hai tay đỡ lấy cái hộp, rồi lại cấp tốc lui ra. Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Lấy chén ngọc."
Quách Tốn lập tức mang tới một cái chén ngọc lớn, Vĩnh Minh Đế đổ cả tiên quả và tiên thủy vào chén. Ánh sáng Tiên quả thắp sáng toàn bộ tẩm cung, quân hậu ngừng hô hấp, ngay cả trái tim Vĩnh Minh Đế cũng đập liên hồi.
"Chuyện tiên quả chắc ngươi đã biết rồi."
Quân hậu ngẩng đầu.
Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, cầm lấy tiên quả, thả vào trong miệng, sau đó ôm lấy quân hậu. Phát hiện Vĩnh Minh Đế định làm gì, quân hậu vội vàng né tránh, nói. "Hoàng thượng, không thể!" Quỳ mạnh xuống đất. "Tiên quả chỉ có một trái, thỉnh hoàng thượng mau chóng dùng."
Vĩnh Minh Đế khom người, nắm tay quân hậu kéo hắn lại gần, không cho quân hậu có cơ hội tiếp tục phản kháng, một tay kia thì kéo đầu của đối phương, bịt kín miệng của hắn.
Nước mắt Quách Tốn và Trác Kim rơi ướt cả vạt áo. Vĩnh Minh Đế nắm chặt cằm quân hậu, ép hắn hé miệng, một trái tiên quả, Vĩnh Minh Đế cường ép quân hậu ăn nửa trái. Quả trái cây trong veo tiến vào trong miệng trộn lẫn cả vị mặn sáp từ nước mắt của quân hậu. Vĩnh Minh Đế gắt gao giữ chặt quân hậu, mãi tới khi tiên quả đi vào trong bụng, mãi tới khi trong miệng quân hậu không còn tiên quả, Vĩnh Minh Đế mới thả ra.
"Hoàng thượng..."
Nước mắt quân hậu từng giọt từng giọt rơi, Vĩnh Minh Đế ôm lấy hắn, giọng nói khàn khàn. "Ba ngàn con sông sâu, trẫm chỉ múc một gáo nước uống. Lên trời xuống đất, trẫm phải mang theo ngươi, trẫm..." Âm thanh Vĩnh Minh Đế dừng lại, sau đó đau đớn nắm chặt quân hậu, cả người co rút.
"A!"
"Hoàng thượng!"
"Thiên tuế!"
Bên trong tẩm cung đột nhiên vang lên tiếng hoàng lượng gào thét đau đớn, ở bên ngoài, mọi người lập tức sững sờ liếc nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, rồi không hẹn mà cùng xúm lại gần cửa tẩm cung.
"Hoàng thượng!"
"Không được vào!" là quân hậu.
"Thạch Tỉnh, An nhi!" Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương bị dọa chết khiếp, tay chân Tưởng Khang Ninh cũng trở nên lạnh lẽo. Vương Thạch Tỉnh sắc mặt trầm tĩnh, nói. "Đã là tiên quả thì khi dùng hẳn là sẽ có một ít khác thường."
Thiệu Vân An nói. "Thiên tuế không cho vào, chắc là không phải chuyện xấu."
"Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An! Nếu như hoàng thượng và thiên tuế có mệnh hệ gì! Bầm thây vạn đoạn các ngươi còn chưa đủ!" Một vị quan viên tức giận mắng.
Thiệu Vân An liếc hắn một cái. "Muốn chém muốn giết cũng là do hoàng thượng lên tiếng, vị đại nhân này, có phải ngài đang ngóng trông hoàng thượng và quân hậu xảy ra chuyện gì hay không? Quân hậu đã nói là không được vào, còn chưa có kết quả mà ngài đã không đợi được rồi hả, thật là khó coi."
Thiệu Vân An hoàn toàn tự tin, hắn còn đang đợi hoàng thượng trọng thưởng đây này. Có hai chỗ dựa lớn là hoàng thượng và quân hậu, còn có phủ tướng quân, dù có đứng trước mặt vài vị quốc công, hắn cũng không thèm nể mặt.
"Câm miệng hết cho ta! Còn chưa rõ tình huống bên trong, ở đây ăn nói linh tinh không ra thể thống gì!"
Đại lão tướng quân tức giận mắng, nhưng mọi người đều biết trong lòng ông ám chỉ ai. Bị "thảo dân" Thiệu Vân An dĩ hạ phạm thượng, còn bị Đại lão tướng quân mắng, vị quan viên kia không tài nào nhịn nổi. Có người kéo kéo y, y nhìn Thiệu Vân An hừ một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Bên trong tẩm cung liên tục truyền ra tiếng gào thét của hoàng thượng, nội tâm mọi người rối loạn. Đồng thời, trong lòng mọi người không khỏi suy đoán, không có thanh âm của quân hậu, chẳng lẽ hoàng thượng một mình ăn tiên quả? Đừng nói các quan viên, ngay cả Thiệu Vân An cũng có suy nghĩ này. Không lẽ hoàng thượng độc chiếm, nếu như thế thì đúng là bị vả mặt rồi. Thiệu Vân An đã quên, hoặc là nói, hắn không nghĩ tới thời điểm hắn tặng linh nhũ cho quân hậu, quân hậu đã đau qua một lần, cho nên hiện tại tuy rằng có đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng.
Trong tẩm cung, quân hậu giữ chặt Vĩnh Minh Đế, không cho hắn tự làm mình bị thương. Trác Kim và Quách Tốn trắng mặt, nhưng nhờ quân hậu chỉ huy nên mới không luống cuống tay chân.
Cả đời Vĩnh Minh Đế chưa từng đau thế này, đau tới mức hắn căn bản không thèm chú ý thân phận, liên tục gào thét thảm thiết. Quân hậu cùng Trác Kim và Quách Tốn cởi bỏ y phục của Vĩnh Minh Đế, trên người hắn hiện tại đã dính đầy chất lỏng màu đen hôi thối.
Đợi tới khi tiếng gào thét chuyển sang rên rỉ, Quách Tốn và Trác Kim không biết đã đổ bao nhiêu bồn nước bẩn. Đám người bên ngoài nhìn thấy từng bồn nước trong đi vào, lại từng bồn nước bẩn đi ra, thì không khỏi suy đoán tình huống bên trong, một vài người nhận ra cái gì đó, trong lòng liên tục thấp thỏm.
Y phục của quân hậu cũng bị ô uế, nhưng phần lớn là do lây dính từ trên người Vĩnh Minh Đế. Quân hậu liên tục rót nước cho Vĩnh Minh Đế, đợi tới khi Vĩnh Minh Đế đỡ đau, câu đầu tiên hắn nói chính là. "Lấy ngựa gỗ." (cái để mình giải quyết nỗi buồn ấy mọi người!)
Vĩnh Minh Đế bị dằn vặt gần một canh giờ. Một canh giờ, có lẽ không dài, nhưng đối với Vĩnh Minh Đế mà nói, giống như trời đất trải qua một vòng tuần hoàn. Quách Tốn và Trác Kim tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Vĩnh Minh Đế thì kinh ngạc tới rớt cằm.
Cửa tẩm cung rốt cuộc mở ra, người bước ra là Quách Tốn, Gương mặt Quách Tốn đầy mồ hôi nhưng mang theo ý cười. Một ít người thấy thế cũng cười, có một số người nhìn thấy thì tâm trạng lập tức nặng nề. Ông lão hỏi. "Hoàng thượng và quân hậu thế nào?"
Quách Tốn hướng Ông lão cười nói. "Hoàng thượng và quân hậu thân mình vô cùng tốt, hiện giờ đang tắm rửa thay y phục. Hoàng thượng nói ngài, Đại lão tướng quân, Vương gia và các chư vị đại thần tới Đông lâm điện chờ."
Vô cùng tốt...
Rất nhiều người trong lòng thấp thỏm. Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương có thể hoàn toàn yên tâm nở nụ cười. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bình tĩnh nhất, vốn là tiên quả thật, ăn xong chẳng lẽ không tốt.
Ngay sau đó, Quách Tốn và Trác kim đi dàn xếp nhóm thái giám và cung nữ chuẩn bị nước ấm. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi theo tới Đông Lâm điện. Hiện giờ không còn ai nói chuyện, không còn ai nghi ngờ chuyện tiên quả là giả. Toàn bộ ánh mắt dừng trên người Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Hai người vô cùng bình thản đứng sau lưng Ông lão và Đại lão tướng quân, có thể nói là không cao ngạo, không nóng nảy. Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương không hề che dấu sự vui mừng, trong lòng nhộn nhạo không hề giống với vẻ ngoài bình tĩnh.
Lần này lại chờ thêm đến một canh giờ, lúc Vĩnh Minh Đế cầm tay quân hậu cùng nhau bước vào Đông Lâm điện, ngay cả Thiệu Vân An cũng nhịn không được là huýt sáo ở trong lòng. Nhìn da mặt Vĩnh Minh Đế đi, vừa trắng vừa hồng, vốn là mái tóc hoa tiêu do lao tâm lao lực nhiều, giờ phút này, trông Vĩnh Minh Đế chẳng khác nào một vị thiếu niên xanh tươi có thể nhéo ra nước.
Biến hóa của quân hậu còn lớn hơn. Sắc mặt hồng hào không nói, cả người nhìn cứ như là thiếu niên mười sáu tuổi. Da trắng tới mức khiến người ta muốn choáng mắt. Đại lão tướng quân hoảng hốt, dường như vô tình quay trở về thời điểm rất nhiều năm về trước.
Ông lão là người đầu tiên phản ứng. "Chúc mừng ngô hoàng, chúc mừng thiên tuế!"
Đại lão tướng quân hoàn hồn, nhờ Vương Thạch Tỉnh đỡ mà quỳ xuống hô. "Chúc mừng ngô hoàng, chúc mừng thiên tuế!"
Trong nhất thời, tiếng chúc mừng đồng loạt vang lên.
"Chúng ái khanh bình thân, Thạch Tỉnh cùng Vân An mau đứng lên."
Vĩnh Minh Đế cố ý thêm vế sau, có thể thấy được tâm tình hắn cực kỳ tốt. Rất nhiều người nhìn mà cảm thấy phức tạp đồng thời thống hận. Đại lão tướng quân ha hả cười, trực tiếp nói. "Hoàng thượng và thiên tuế ăn tiên quả, là phúc của hoàng thượng và thiên tuế, là phúc của con dân Đại Yến."
Vĩnh Minh Đế cùng quân hậu an tọa, đồng dạng vui mừng đáp. "Phúc này không phải của trẫm và quân hậu tạo ra, đây là phúc do Thạch Tỉnh và Vân An đưa tới cho trẫm và quân hậu."
Quân hậu cười ra tiếng, nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, nói. "Hai người các ngươi trung tâm với hoàng thượng, hoàng thượng đã nhìn thấy. Các ngươi dâng tiên quả, có thể nói là kỳ công. Hoàng thượng muốn ban thưởng cho các ngươi, bổn quân cũng muốn ban thưởng."
Thiệu Vân An quỳ gối. "Hoàng thượng, thiên tuế, ta và Tỉnh ca không cần trọng thưởng, chỉ khẩn cầu hoàng thượng và thiên tuế ban tiên thủy." Dập đầu. Để che giấu bí mật lớn nhất của mình, quỳ xuống thì có là gì, miễn là có thể công khai lấy tiên thủy trước mặt mọi người.
Vương thạch tỉnh cũng quỳ xuống. Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương lo lắng, quỳ gối định cầu tình. Vĩnh Minh Đế phất tay ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, hắn nói. "Thạch Tỉnh, Vân An, hai người tận trung, tận hiếu với trẫm, tận nghĩa với Đại Yến. Tiên quả các ngươi có thể tự mình độc chiến, nhưng lại không màng nguy hiểm mà dâng lên cho trẫm, chưa kể có thể sẽ bị trẫm trách phạt, bị người gian hãm hại. Còn cầu xin trẫm ban tiên thủy, nhưng không vì bản thân các ngươi, trẫm rất là cảm kích, thậm chí là cảm động."
Dừng một chút, giọng Vĩnh Minh Đế chợt thay đổi. "Nguyên Hoằng Mân."
"Có hạ thần." Đại thần phủ nội các bước ra khỏi hàng.
"Chuẩn bị thánh chỉ."
"Tuân lệnh."
Nguyên Hoằng Mân lập tức ngồi xuống bàn chuyên dùng để viết thánh chỉ, Quách Tốn đã soạn xong giấy.
"Thôn dân thôn Tú Thủy, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, trải qua vạn hiểm hái tiên quả vì trẫm và quân hậu, phong Vương Thạch Tỉnh làm Trung Dũng hầu, thế hệ sau đời đời được thừa hưởng tước vị; ban Thiệu Vân An làm nhị phẩm chính quân, phong trưởng tử Vương Thanh làm thế tử, trưởng nữ Vương Cảnh Nghiên làm Nghi Lan quận chúa, lấy hình ảnh hổ tiên làm hộ quốc thần thú.
Ban một đôi kim bài miễn tử. Thôn Tú Thủy chuyển tên thành Trung Dũng thôn, theo tước hiệu của Trung Dũng hầu. Từ hôn cho Nghi Lan quận chúa và nghĩa tôn của La Vinh Vương. Thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, ba mỏ ngọc quặng, một trăm nô bộc, một trăm cây tơ lụa, một trăm thợ thủ công, một lò nung và một dệt phường. Cho phép Trung Dũng hầu tự lập môn hộ, tự lập từ đường. Từ giờ trở đi, gia tộc của Trung Dũng hầu lấy tên là Trung Vương thị."
Không nói đến những đại thần kinh hoảng thế nào khi nghe tuyên chỉ, cũng không nói đến nội các đại nhân viết thánh chỉ mà tay run cầm cập, chính Thiệu Vân An nghe xong còn cảm thấy tê cả đầu, huống chi là Vương Thạch Tỉnh.
Vĩnh Minh Đế ban thưởng không hề nhắc tới hoàng kim bạc trắng, cũng không thưởng đồ cổ và tranh chữ, bởi vì mấy thứ này Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không thiếu, cũng không cần. Hắn chỉ ban thưởng những thứ mà hai người họ tuyệt đối cần và đương nhiên là dùng được. Vĩnh Minh Đế nói xong, quân hậu mở miệng. "Từ giờ trở đi, chính quân và Nghi Lan quận chúa có thể tùy ý hành tẩu trong cung điện của bổn quân."
Trác Kim hai tay bưng hai cuộn giấy ngọc tới trước mặt Thiệu Vân An. Thiệu Vân An quỳ xuống, hai tay tiếp nhận. Quân hậu nói tiếp. "Thế tử Trung dũng hầu và Tưởng Mạt Hi nhập học Quốc tử giám, việc này đành nhờ lão đế sư tự mình xử lý."
"Lão thần xin tuân theo ý chỉ của thiên tuế."
"Nghi Lan quận chúa mỗi ngày sẽ vào trong cung học tập lễ nghi, còn thỉnh lão sư tìm người thích hợp để dạy cầm kỳ thi họa cho Nghi Lan quận chúa."
"Lão thần sẽ tức tốc làm."