Vương Thạch Tỉnh chỉ là một thảo dân ở thôn Tú Thủy, nhưng bởi vì tìm được tiên quả cho hoàng thượng và thiên tuế nên được phong làm Trung Dũng hầu, là một trong năm ngũ hầu, lấp vào chỗ trống của Hằng viễn hầu đã bị phế. Hơn nữa, hoàng thượng trọng thưởng khiến không ít người đỏ mắt, nhưng Vương Thạch Tỉnh mở miệng chính là quyên góp vạn kim, vạn bạc, đồng dạng khiến người khác thổn thức không thôi, hắn tìm bạc ở đâu mà nhiều thế?
Phần thưởng của Vĩnh Minh Đế cùng với thánh chỉ chính thức đến cùng thời điểm sau khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuất cung tới nhà mới, do Quách Tốn tự mình truyền chỉ. Ngay khi thánh chỉ tới, nó lập tức củng cố địa vị Trung Dũng hầu của Vương Thạch Tỉnh và Chính quân của Thiệu Vân An. Ngay cả hai đứa nhỏ, Vương Thanh và Ni tử, chừng một năm trước thôi còn bị người khác ngược đãi, bây giờ lắc mình biến hóa thành thế tử và quận chúa. Phải biết rằng, nữ nhi duy nhất của hoàng đế cũng chỉ có phẩm cấp là quận chúa. Chưa kể, thôn Tú Thủy, hiện giờ là Trung Dũng thôn, toàn bộ trở thành tài sản riêng của Vương Thạch Tỉnh.
Vĩnh Minh Đế trực tiếp hạ chỉ, ban Tưởng Mạt Hi trở thành nghĩa tôn của La Vinh Vương, để nhóc có thể xứng với thân phận của Ni tử. Người cổ đại rất coi trọng môn đăng hộ đối, Quách Tử Mục bây giờ cũng trở thành nghĩa đệ của Trung Dũng hầu, về mặt thân phận, xem như có thể miễn cưỡng xứng với La Vinh Vương. Có thể nói, thánh chỉ của hoàng thượng lần này, chủ yếu là thay đổi thân phận một nhà Thiệu Vân An, cũng giúp bọn họ giải quyết nan đề về thân phận địa vị.
Vĩnh Minh Đế không trực tiếp trả lời khẩn cầu về tiên thủy, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không nhắc lại, bất quá, Thiệu Vân An vẫn không hiểu nổi. Tiên quả ăn rồi, ban tiên thủy cho cận thần cũng đâu có sao, hắn thật sự đoán không nổi tâm tư của Vĩnh Minh Đế, nói thẳng ra là có hơi chút thất vọng. Nếu vậy thì hắn phải tìm cách khác để giải quyết chênh lệch độ tuổi giúp La Vinh Vương và Quách Tử Mục.
Ở nhà mới tiếp nhận thánh chỉ xong, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bị mời tới tướng quân phủ. Đối với thánh chỉ của Vĩnh Minh Đế, lão tướng quân rất vui, cũng có chỗ khó xử. Nếu Thiệu Vân An là bình dân, tướng quân phủ nhận lại người thân thì không sao, nhưng hiện tại Thiệu Vân An lại là chính quân của Trung Dũng hầu, tướng quân phủ mà nhận thân thì không tránh khỏi người ngoài lên án. Lão tướng quân thật sự muốn nhận lại Thiệu Vân An càng sớm càng tốt, mà hết thảy chỉ có thể chờ kết quả điều tra của Đại Giang ở thôn Thiệu gia. Nhưng ai mà ngờ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại nện cho mọi người một cú kinh hỉ như vậy.
Đối với việc thay đổi thân phận, ba hài tử còn chưa đủ lớn để nhận thức. Vương Thanh nghe nói được tới Quốc Tử giám học thì vui vẻ vô cùng, nhưng cũng hơi buồn. Trước khi rời thôn, nhóc còn hứa với Quách Ngọc và Trâu Văn Triết là sẽ trở về, bây giờ phải làm sao đây? Ni tử và Tưởng Mạt Hi là vui nhất, hai nhóc rốt cuộc có thể đính thân. Tưởng Mạt Hi trở thành nghĩa tôn của La Vinh Vương chính là một cú vả mặt cực mạnh cho An quốc công phủ. Thời điểm Vĩnh Minh Đế hạ chỉ, sắc mặt An quốc công và trưởng tử phải nói là khó coi tới cực điểm. Tuy nhiên, Tưởng Khang Thần và Võ Giản đã hòa ly, Tưởng Mạt Hi đi theo Tưởng Khang Thần, tên dòng họ cũng đổi, cho dù mọi người ai cũng biết Tưởng Mạt Hi mang huyết mạch An quốc công, nhưng không thể phản bác được gì, vì căn cứ trên pháp luật, Tưởng Mạt Hi và An quốc công không còn quan hệ,
Vương Thạch Tỉnh hiện giờ là Trung Dũng hầu, lão tướng quân không thể tiếp tục "che giấu" Thiệu Vân An. Cổng chính phủ tướng quân rộng mở, toàn bộ người trong phủ ra nghênh đón một nhà tân Trung Dũng hầu tới. Thiệu Vân An đương nhiên đi theo Vương Thạch Tỉnh bước lên bậc tam cấp vào phủ tướng quân. Ngay khi Túc Thần Dật hình thấy diện mạo của hắn thì ngây ngẩn. Thê tử của Đại Minh Quân đã biết trước tin tức, đại tẩu Đại thẩm thị vội kéo áo Túc Thần Dật một chút. Túc Thần Dật hoàn hồn. Lão tướng quân mở miệng trước. "Toàn bộ tướng quân phủ cung nghênh Trung Dũng hầu và Chính quân."
Thiệu Vân An thiếu chút nữa là quỳ xuống, Vương Thạch Tỉnh vội vàng đáp. "Lão tướng quân đừng dọa chúng ta. Ta, Vân An cùng bọn nhỏ còn định quấy rầy lão tướng quân."
Đại lão tướng quân nhìn Thiệu Vân An, đáy mắt hàm chứa cả vui sướng lẫn khổ sở. Thiệu Vân An tiến lên một bước tự mình đỡ Đại lão tướng quân, nói. "Lão tướng quân, ta và Tỉnh ca hai tháng nữa sẽ trở lại thôn Tú Thủy, hai tháng này chỉ sợ chúng ta sẽ ở lại chỗ của ngài, ngài không được ghét bỏ nha."
Thiệu Vân An nói lời thân cận khiến Đại lão tướng quân vui vẻ không thôi, lão phu nhân và lão chính quân cũng cao hứng. Lão tướng quân vỗ tay Thiệu Vân An, nói. "Sao lại ghét bỏ, ta còn mong các ngươi ở lâu hơn. Việc tu sửa nhà mới cần có người quản lý, các ngươi có cần gì thì cứ việc yêu cầu."
Thiệu Vân An. "Vậy thì tốt quá, trong tay ta quả thật là không có người thích hợp."
Đang nói chuyện, bỗng một toán cấm vệ quân chạy tới. Mọi người lập tức quay qua nhìn, thấy người cưỡi ngựa dẫn đầu là Trác Kim, trên tay bưng một cái hộp. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kinh hỉ nhìn nhau một cái, chẳng lẽ? Đại lão tướng quân thì ngừng thở.
"Hoàng thượng ban khẩu dụ!"
Toàn bộ quỳ lạy.
"Ban lão tướng quân một lọ tiên thủy."
Đại lão tướng quân trợn mắt, mọi người còn lại cũng kinh hãi hô thành tiếng. Thiệu Vân An quỳ gối bên cạnh lão tướng quân vội vàng đỡ lấy ông. "Lão tướng quân, mau tiếp chỉ nha."
Đại lão tướng quân giật mình, hốc mắt chuyển đỏ. Ông nặng nề dập đầu ba cái, giọng phát run. "Lão thần, khấu tạ Hoàng Thượng thánh ân!"
Trác Kim bước tới đưa hộp, Đại lão tướng quân run rẩy khẽ vươn tay, Thiệu Vân An giơ tay ra. "Trác công công, ta nhận thay lão tướng quân."
Trác Kim đặt hộp vào tay Thiệu Vân An, vỗ vỗ ngực. "Cả một đoạn đường nô tài thực là lo lắng, sợ xảy ra bất trắc. Vương Thiệu chính quân nhận rồi thì thật là tốt."
Thiệu Vân An hỏi. "Hoàng thượng ban tiên thủy cho những ai thế?"
Trác công công cười nói. "Trung Dũng hầu có thiện hiếu, hoàng thượng ban thưởng tiên thủy cho lão tướng quân, lão đế sư, Vương gia cùng nghĩa phụ của ngài."
"Đa tạ công công đã cho biết."
"Ai nha, Vương Thiệu chính quân đừng dọa nô tài. Nô tài phải hồi cung phục chỉ đây."
"Trác công công đi thong thả."
Hướng Thiệu Vân An hành lễ, Trác công công lau mồ hôi trên trán bước đi. Thiệu Vân An nhướn mày nhìn người nào đó đang nhếch miệng cười trộm, hừ hừ, hắn còn chưa nhập gia phả nhà họ vương đâu, tại sao lại thêm họ vương vào phía trước rồi? Khó chịu quá làm sao bây giờ?
Vương Thạch Tỉnh đỡ Đại lão tướng quân, trong lòng trộm vui vẻ. "Lão tướng quân, đứng lên thôi."
Đại lão tướng quân cả đời sát phạt, thế nhưng đứng trước tiên thủy lại là. "Chân ta hơi tê."
Cùng lúc này, phủ Ông lão đế sư, phủ La Vinh Vương, và Sầm phủ đồng thời nghênh đón một đội cấm vệ quân. Phản ứng của Ông lão, La Vinh Vương và Sầm lão so với Đại lão tướng quân thì y như nhau, chẳng khác chút nào. Tưởng Khang Ninh đỡ nghĩa phụ đang rơi nước mắt, vui mừng không thôi. Phủ La Vinh Vương thì có hơi gà bay chó sủa. La Vinh Vương run chân, thế tử thì bị dọa tới mức bệnh tim tái phát, nếu không nhờ Quách Tử Mục học được cách sơ cứu tim phổi từ Thiệu Vân An, Mộ Dung thế tử chắc là chưa kịp dùng tiên thủy chữa bệnh đã đi trước rồi. Mà ồn ào nhất chắc là phủ Sầm lão. Vừa mới nhận được tin ở trong cung do Tưởng Khang Ninh phái người truyền tới, còn chưa kịp tiếp thu thì hoàng thượng đã ban tiên thủy tới. Sầm lão kích động tới mức hôn mê bất tỉnh. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không ở đây nhưng cũng đủ dọa Sầm Quyết Uyên sợ gần chết.
Thành thật mà nói, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An là ngoài ý muốn. Thiệu Vân An không khỏi suy đoán, hoàng thượng làm vậy chắc là muốn đùa ác đúng không? Ở bên nghĩa phụ chắc chắn sẽ loạn, Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh đi qua, hắn lưu lại. Chưa kể, cũng may là Vương Thạch Tỉnh đi qua. Sầm lão, người biết ít nhất về tiên quả, thực sự cần hắn vào lúc này.
Đỡ lão tướng quân chân run vào phòng, Thiệu Vân An liên tục xoa ngực cho ông, con dâu và nữ nhi thì ở bên cạnh, người quạt gió, người rót nước. Lão chính quân và lão phu nhân không ngừng lau nước mắt. Đợi tới khi lão tướng quân bình tĩnh, ông nhìn cái hộp trên bàn, không biết phải làm gì.
Thiệu Vân An giữa những tiếng kinh hô mà mở hộp, nhấc lên bình sứ nhỏ ở bên trong, trực tiếp nói. "Lão tướng quân, ngài và lão phu nhân, lão chính quân dùng ngay bây giờ đi."
Đại lão tướng quân nín thở, phản ứng đầu tiên là. "Chờ Minh Quân và Minh Vinh về đã."
Thiệu Vân An lắc lắc cái bình, lần thứ hai dọa mọi người hết hồn, nói. "Tiên thủy không có nhiều, nếu chia làm bốn thì chẳng được bao nhiêu. Số lượng này chỉ đủ cho ngài, lão phu nhân và lão chính quân mỗi người một ngụm. Còn chưa biết Đại tướng quân khi nào mới trở về, tới lúc đó e là tiên thủy sẽ hết tác dụng. Ngài nên dùng ngay bây giờ đi."
Con dâu cả, Thẩm Băng lên tiếng. "Cha, ngài uống đi, đây là hoàng thượng ban cho ngài, nếu ngài để lại cho bọn Minh Quân, sợ là sẽ bị người ta lên án. Minh Vinh Và Minh Quân mà biết cũng sẽ không uống."
Túc Thần Dật không nói chuyện, ông vẫn luôn nhìn mặt Thiệu Vân An, có chút hốt hoảng.
Thiệu Vân An làm bộ không để ý tới sự lạ thường của Túc Thần Dật, tiếp tục khuyên nhủ. "Ta làm thêm cố nguyên cao cho nhóm Đại tướng quân bồi bổ thân thể, ngài cứ yên tâm. Hiện giờ có quỹ cứu trợ, triều đình sau này cũng sẽ chậm rãi có tiền, điều kiện biên quan tốt lên, nhóm Đại tướng quân cũng sẽ tốt. Ngài uống đi."
"Cha, ngài với nương và cha nhỏ mau uống đi."
Đại Huỳnh Hương thúc giục. Ba đứa nhỏ ngậm chặt miệng, bọn bé nhất định sẽ không nói, tiên thủy đựng tiên quả thì tính là gì, trong nhà còn có linh nhũ nữa cơ.
Bị Thiệu Vân An và vãn bối trong nhà thúc giục, Đại lão tướng quân rốt cuộc gật đầu. Thiệu Vân An kiến nghị ba vị lão nhân về phòng uống, không nên uống ở chính sảnh. Thẩm Băng, Đại Huỳnh Hương và Thiệu Vân An cùng nhau đỡ ba vị lão nhân trở về phòng. Túc Thần Dật cứng ngắc đi theo sau, ánh mắt không rời khỏi Thiệu Vân An, những người còn lại thì chờ ở chính sảnh.
Trở về phòng, ba vị lão nhân ngồi xuống, Đại Huỳnh Hương cầm tới ba cái chén ngọc. Chỉ duy nhất Thiệu Vân An dám động vào bình ngọc, hắn mở nắp, đổ tiên thủy màu ngọc bích vào ba chén. Mọi người cho rằng tiên thủy có màu ngọc bích, nhưng ai có thể nghĩ đến, Thiệu Vân An chỉ là nhỏ linh nhũ vào thứ nước gọi là tiên thủy vào sáng sớm. Vốn hắn cho rằng, kế hoạch của mình đã thất bại, kết quả Vĩnh Minh Đế muốn đùa giỡn.
Tiên thủy rót hết không còn một giọt nào, vừa đủ ba chén nhỏ, tương đương với mỗi người một ngụm. Thiệu Vân An cầm một chén đưa cho lão tướng quân, lão tướng quân trợn mắt.
"Lão tướng quân, ngài uống đi."
Thiệu Vân An nhìn thấy tay lão tướng quân rõ ràng phát run, hắn đơn giản bưng chén tới bên miệng lão tướng quân, lão tướng quân nuốt nuốt cổ họng mấy lần, hé miệng. Chỉ chốc lát sau, phủ tướng quân rối loạn. Chỉ là tiên thủy thôi, nhưng lão tướng quân không thể thoát khỏi cơn đau nhức thống khổ.