Người đi rồi, chỉ còn Quách Tốn, quân hậu mở miệng. "Quỹ cứu trợ, các ngươi quyên vạn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng; công đức bia là ngàn lượng bạc; tu sửa vương phủ cũng cần ít nhất ngàn lượng bạc; hôn sự của hoàng thúc, các ngươi lại không thể không đưa ra ngàn lượng bạc. Trà mới chưa bán, rượu mới chưa nhưỡng xong, các ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Muốn bán thân hay sao? Thạch Tỉnh cái gì cũng tùy ngươi, ngươi lại hồ nháo."
Quân hậu nói bình thản, nhưng Thiệu Vân An nghe ra mùi tức giận, trong lòng ấm áp, hắn cười hì hì rót thêm trà cho quân hậu, nói. "Tiểu thúc không cần lo, trong lòng ta tự có tính toán. Đối với trà mới, e rằng đấu giá xong sẽ có tới vạn lượng bạc nhập trướng. Nhưng đáng giá nhất chính là hồng trà cuối năm. Nếu năm nay tiểu thúc có thể tìm cho ta một ít trái nho ngon, năm sau khai trương rượu vang, tài nguyên của ta sẽ vào cuồn cuộn. Còn dương nãi tử tửu sao, hẳn có thể kiếm được nhiều. Mấy món đồ trao đổi với Đại Tư quốc lúc trước tiểu thúc cho ta xem, có lẽ sẽ có thứ đáng giá."
Quân hậu nhướn mày. "Sau này đừng có mở miệng là vạn lượng ngàn lượng, tiền không phải tiêu như thế."
Thiệu Vân An to gan nắm tay quân hậu, khoe mẽ. "Đối với Quách tiểu ca, ta phải mặt dài, còn đối với tiểu thúc, ta càng phải mặt to. Có ta ở đây, tới mười cái Hằng viễn hầu phủ ta cũng không sợ. Tiểu thúc, Quỹ cứu trợ của ngài là một việc tốt lợi nước lợi dân, cái khác không nói, nhưng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ về mặt tiền tài."
Quân hậu mỉm cười từ nội tâm.
"Tự ngươi nói đó."
"Không có tiểu thúc, ta đề nghị không phải là đánh rắm sao."
"Ăn nói không lựa lời, trở lại ta sẽ thỉnh phụ thân ngươi dạy ngươi phép tắc. Đường đường là thiếu gia Đại gia, là nhị phẩm chính quân mà ăn nói lưu manh."
Thiệu Vân An vỗ vỗ miệng. "Nên mắng nên mắng, sau này ta nhất định sẽ chú ý." (Không biết em nó nói cái câu này bao nhiêu lần rồi!