Hãn Phu

Chương 203: Chương 203




Sự việc lần này có thể nói đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Thiệu Vân An. May mắn thay người tấn công hắn là Thiệu Đại Hổ. Thiệu Đại Hổ ôm tâm tư dơ bẩn nên hắn mới còn mệnh sống. Nhưng nếu là người tới giết hắn thì sao, cho dù có không gian, hắn cũng khó thoát khỏi vận rủi trong trường hợp không phòng bị. Sinh sống ở xã hội hiện đại hơn hai mươi năm, ở cổ đại còn chưa chân chính trải qua bất cứ điều gì thực sự ảnh hưởng tới sinh tử, cũng bởi vì ỷ y vào việc mình có không gian nên mới cho Thiệu Đại Hổ cơ hội thừa nước đục thả câu.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Thiệu Vân An mới cảm thấy sợ hãi. Toàn thân đau nhức, Thiệu Vân An ở trong ổ chăn gian nan trở mình, bên gối trống không, không biết Vương Thạch Tỉnh đã thức dậy từ lúc nào, hắn thậm chí một chút cũng không nhận ra. Nhưng bởi vì hôm qua gặp nạn, buổi tối lại vận động kịch liệt hai lần, nếu không nhờ linh tuyền, hắn hiện tại sợ là còn hôn mê. Bất quá không nhờ linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh sẽ không chạm vào hắn.

Thiệu Vân An không muốn đứng dậy, nằm ở trên giường ngẫm lại sai lầm của mình. Sau này nếu ra ngoài, hắn có thể không mang theo hộ vệ, nhưng nhất định phải mang theo Hổ ca! Ngay cả có giấu Hổ ca vào không gian cũng được!

Thiệu Vân An lần này bị thương, không đề cập tới người khác, chỉ riêng Vương Thạch Tỉnh thôi đã bị dọa chết khiếp. Thiệu Vân An mất tích, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là người kinh thành động tay chân, trái tim lạnh ngắt.

Vào phòng ngủ, nhìn thấy Thiệu Vân An đã tỉnh, Vương Thạch Tỉnh bưng khay bước nhanh tới bên bàn đặt khay xuống, sau đó nhanh chóng tới mép giường. Hổ ca từ tốn bước vào, tìm một chỗ trống nằm sấp xuống, nó vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.

"Tức phụ, tinh lại lúc nào vậy? Thân thể còn đau không?"

"Mới vừa tỉnh, trên người không sao, nhưng đầu còn hơi đau. Huynh bôi thuốc cho ta đi."

Lông mày Vương Thạch Tỉnh gần như nối lại với nhau. Hắn nhỏ giọng nói. "Bôi linh nhũ đi, dược trong cung không tốt bằng linh nhũ, tác dụng quá chậm."

Thiệu Vân An níu Vương Thạch Tỉnh ngồi dậy, thanh âm mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh giấc. "Không được, lần này ta bị thương có rất nhiều người nhìn thấy. Ngược lại khá tốt, khẳng định có nhiều người nghĩ chúng ta còn tiên quả, cứ để cho vết thương trên mặt hồi phục chậm một chút." Thấp giọng. "Lần này coi như chó ngáp phải ruồi, người khác không nói, ngay cả hoàng thượng và quân hậu đều nghi ngờ chúng ta còn tiên quả hay không."

Vương Thạch Tỉnh đau lòng. "Nhưng đệ phải chịu đau."

"Không sao, uống nước là được. Thuốc trong cung cũng khá tốt, dù sao cũng không phá tướng, không có việc gì."

Không còn biện pháp, Vương Thạch Tỉnh bưng chậu nước ấm rửa mặt cho Thiệu Vân An, bôi thuốc cho Thiệu Vân An. Trong lúc Vương Thạch Tỉnh bận rộn, Thiệu Vân An đã mặc y phục xong. Ở trong phòng dùng cơm, Thiệu Vân An lại lên giường nằm, sau đó nói với Vương Thạch Tỉnh. "Huynh phái người nói với Hà tử ca một tiếng, ta không có việc gì, đợi vết thương trên mặt lành lại ta sẽ đi gặp hắn, nói hắn cứ yên tâm ủ rượu."

"Lát nữa ta sẽ nhờ Yến Phù Sinh đi qua. Gia gia đã phái người hồi kinh đưa tin. Cha nhỏ nói ngài ấy sẽ hồi kinh với đệ."

"Cũng tốt." trầm mặc một hồi, Thiệu Vân An nói. "Chuyện nhà họ Thiệu tới đây chắc là kết thúc rồi. Thiệu thị nhất tộc bị liên lụy, giờ cũng nên dừng lại. Thiệu Đại Hổ đã chết, Thiệu gia coi như đã chịu quả báo lúc trước. Nếu ở thời đại của ta, tội bọn họ không đến nỗi phải chết."

Vương Thạch Tỉnh không nói lời nào, hắn là cổ nhân, hắn hiểu rõ đồng thời ủng hộ việc trừng phạt Thiệu gia và Thiệu tộc, hiện tại càng ủng hộ hơn! Thiệu Vân An giật nhẹ hắn. "Không phải ta rộng lượng, nhưng ta không muốn cành mẹ đẻ cành con. Hiện tại, có thể mọi người sẽ cho rằng Thiệu Đại Hổ chết không hết tội, nhưng nếu chúng ta tiếp tục trừng phạt tộc nhân Thiệu thị, thì chính là chúng ta lòng dạ hẹp hòi. Tộc nhân Thiệu thị chung quy là bị liên lụy mà thôi."

Vương Thạch Tỉnh. "Đệ muốn cầu xin cho Thiệu thị tộc nhân?"

Thiệu Vân An trợn mắt. "Ta cầu tình có tác dụng sao? Nếu có tác dụng ta đã sớm làm. Ta trước giờ không hề có hảo cảm với việc giết chóc, hy vọng lần này không cần phải giết thêm một người nào nữa."

Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị thương của Thiệu Vân An, một lúc lâu sau mới đáp. "Ta viết thư cho hoàng thượng."

"Thưởng một cái nào."

Thiệu Vân An hôn Vương Thạch Tỉnh. Là một người hiện đại, hắn cảm thấy xử trảm quả thực là một tội lỗi."

Tuy rằng Vương Thạch Tỉnh đã phái Yến Phù Sinh báo tin cho nhà lí chính, dặn Triệu Hà chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật ủ rượu, nhưng gia đình lí chính vẫn không yên tâm. Tuy nhiên, nhiều ngày sau khi sự việc trôi qua, Trung Dũng thôn sóng yên biển lặng, nhà lí chính mới nhẹ nhõm hơn một chút. Thiệu Vân An ở trong phòng dưỡng thương, thuận tiện giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh xây dựng từ đường Trung vương thị. Kết hợp một số kiểu từ đường mà "đời trước" hắn từng nhìn thấy, Thiệu Vân An đưa ra một số gợi ý cho Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh tìm thấy một ít tư liệu về từ đường trong thư phòng của Thiệu Vân An trong không gian, cuối cùng cũng xác định được bản thiết kế từ đường Trung vương thị.

Hầu phủ tuyển người xây từ đường Trung vương thị, thôn dân Trung Dũng thôn lần lượt tới báo danh. Tuy rằng tộc nhân vương thị cảm thấy không dễ chịu cho lắm, nhưng thời điểm này đi qua hỗ trợ còn hơn là không làm gì, ngay cả Vương Văn hòa cũng đi xin làm cai sự. Thiệu Vân An không lộ diện, vết bầm tím trên mặt chưa biến mất. Hắn xảy ra chuyện khiến Túc Thần Dật vô cùng sợ hãi. Nhân cơ hội không có việc gì làm, hắn dành thời gian cho Túc Thần Dật, tiểu gia gia và nãi nãi coi như một ít lòng báo hiếu.

Trung Dũng thôn yên bình, nhưng quân hậu nhận được tin xong thì rất tức giận. Một điêu nhân nho nhỏ có thể làm Thiệu Vân An bị thương, đám thị vệ phái đi quá thất trách! Quân hậu đề nghị Vĩnh Minh Đế phái thêm một trăm cấm vệ quân khác tới Trung Dũng thôn, tới lúc đó hộ tống Thiệu Vân An hồi kinh, đồng thời thay đổi cả thủ lĩnh thị vệ lúc trước. Nếu không nhờ bức thư của Vương Thạch Tỉnh, cộng thêm bức thư của Thiệu Vân An gửi tới gần như cùng lúc, tộc nhân Thiệu thị khó tránh khỏi trừng phạt liên đới. Đối với người đứng đầu xã hội phong kiến mà nói, liên đới chỉ là một kiểu khiển trách mà thôi. Vì vậy, quân hậu cảm thấy chất tử nhà mình quá mềm lòng, Vương Thạch Tỉnh không để ý hắn kỹ, sau này sẽ khó phòng bị người khác lợi dụng. Chỉ là hiện tại có dạy cũng không kịp, chỉ có thể xếp một người nào chiếu cố mới yên tâm. Thiệu Vân An còn chưa biết, bức thư "cầu tình" xém chút là bán mất luôn "tự do" của hắn. May mắn thay, một sự kiện xảy ra sau đó đã làm thay đổi cách nhìn của quân hậu về hắn, xem như được dỡ bỏ lệnh cấm.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Thiệu Vân An cảm thấy thoải mái toàn thân. Vết thương trên mặt đã lành bảy tám phần, vết thương sau cổ đã dùng linh nhũ chữa trị nhưng vẫn bọc vải trắng để che giấu.

"Hổ ca, ngươi ở bên ngoài sao?"

Cửa phòng tắm bị "người" mở ra, Hổ ca ung dung bước vào. Thiệu Vân An nói nhỏ. "Ta đọc sách, ngươi giúp ca canh chừng."

Hổ ca nằm sấp tại cửa, không mảy may quan tâm tới bồn nước nóng bốc hơi. Thiệu Vân An lấy ra một cuốn sách nuôi dạy trẻ em đã được chỉnh sửa. Đây là sách dạy nấu ăn cho thai phụ, Thiệu Vân An dự định nghiên cứu thêm một ít thực đơn cho thai phụ trước khi lên kinh thành, lúc hồi kinh rồi có thể làm thêm một ít món ăn mới cho quân hậu. Trước đây lúc đại tẩu mang thai, đại ca đích thân mời chuyên gia ẩm thực tới lo ăn uống cho đại tẩu. Hồi đó hắn bận việc nhà hàng nên không tham dự nhiều, chỉ biết mấy công thức chung chung, giờ đi chăm bà bầu, à không, dựng phu, tự nhiên phải chuyên nghiệp hơn.

Mãi tới khi nước lạnh, Thiệu Vân An mới thu dọn sách, đứng dậy khỏi bồn. Hắn cầm khăn tắm ở bên cạnh bồn lau mình, lẩm bẩm. "Bà bầu kiêng kị nhiều thứ quá, cái này không ăn được, cái kia cũng phải cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn thời này còn hữu hạn, sớm biết vậy nên mang thêm nhiều món ra. Chỉ có dưa chuột với cà chua không đủ a."

Thiệu Vân An bỏ khăn tắm, mặc lại xiêm y rồi bước khỏi phòng. Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về thực đơn cho bà bầu. Đi được vài bước, hắn quay đầu lại. "Hổ ca, ở đây có tổ yến hay động yến không?"

Hổ ca giương mắt.

"Không có sao?"

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, dậm nhanh bước chân.

Kinh thành, sau khi nhận thư của Thiệu Vân An, quân hậu hiển nhiên rất kinh ngạc. Trác Kim thấy thế, tò mò. "Thiên tuế, Vương Thiệu chính quân có gì không ổn hay sao?"

Quân hậu nghi hoặc, khó hiểu nói. "Hắn nói tổ yến rất hữu dụng với bổn quân và thai nhi trong bụng, nhưng trong triều ta không có chỗ nào làm tổ yến. Hắn muốn bổn quân phái người đi tìm xem chỗ nào có động yến. Nếu có thì thu gom một số tổ yến."

"Tổ yến?" Phản ứng đầu tiên của Trác Kim chính là. "Cái đám râu ria đó sao có thể hữu dụng cho ngài và tiểu hoàng tử chứ?"

"Hắn không giải thích trong thư, chỉ nói là tìm về trước, đợi hắn hồi kinh sẽ xử lý. Nếu chất lượng tốt thì mua nhiều một chút."

Trác Kim đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn đáp. "Nô tài lập tức phái người đi hỏi."

"Ngươi tìm An Trạch, nói hắn đi kiểm tra."

Trác Kim sửng sốt, cúi đầu ảm đạm nói. "Vâng, nô tài lập tức đi ngay."

Quân hậu thấy bộ dáng này của ông, gấp thư để sang một bên, nói. "Trác Kim, ngươi có ý kiến gì với bổn quân sao?"

Trác Kim quỳ thụp xuống. "Nô tài không dám."

Quân hậu minh bạch nói. "Ngươi hâm mộ An Trạch có thể xóa bỏ nô tịch."

Trác Kim ngẩng đầu. "Nô tài tuyệt đối không có tâm tư này! Có thể hầu hạ thiên tuế, là phúc phận nô tài cầu còn không được! Nô tài sinh là người của thiên tuế, chết cũng là người của thiên tuế!"

Quân hậu biểu tình lạnh nhạt nói. "Đứng lên đi, bổn quân biết ngươi trung tâm."

Trác Kim không đứng dậy, quỳ sấp trên mặt đất.

Quân hậu nói. "Ngươi không cần ghen tỵ với An Trạch. Bổn quân ban ân điển cho hắn, hắn phải làm được những gì mà bổn quân muốn hắn làm. Ngươi trung tâm với bổn quân, trong lòng bổn quân biết rõ. Bổn quân đáp ứng ngươi, tương lai, bổn quân sẽ cho ngươi một lần nữa trở lại làm người, ngoại trừ không thể thú thê, ngươi sẽ không khác gì hán tử bình thường."

Trác Kim đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Quân hậu phất tay. "Ngươi đi đi. Nói An Trạch phải mau chóng. Vân An sợ là sắp hồi kinh, đừng làm lỡ chuyện hắn giao phó."

"Thiên tuế..." Trác Kim ấp úng, thần sắc hoảng loạn, vừa rồi, là ông nghe lầm ư!

Quân hậu. "Làm sao? Không muốn trở về làm nam nhân?"

Trác Kim hóa đá, bởi một câu nói của quân hậu mà đầu óc nổ tung. Trở lại thành nam nhân, đối với bất kỳ thái giám nào cũng đều là hy vọng xa vời. Nhưng ông vừa mới nghe quân hậu nói cái gì? Thiên tuế, thiên tuế nói, có thể cho ông trở lại thành nam nhân? Liệu sau khi chết, ông có thể trả lại thân xác "hoàn chỉnh" cho cha nương không?"

"Hử? Còn thất thần cái gì?"

Trác Kim hoảng hốt định thần, không màng đau đớn dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó tay chân lảo đảo đứng dậy, thậm chí quên cả quỳ an.

Nhìn dáng vẻ ông, khóe miệng quân hậu nhếch lên nụ cười tà mị.

Khách điếm trong kinh thành, kể từ sau khi hội đấu giá kết thúc đều chật kín chỗ. Các thương nhân ngoại quốc chiếm cứ tám phần khách phòng. Ở một gian khách điếm, trong nội gian phòng thượng hạng, một vị thiếu nữ mặc nhung trang, khuôn mặt u sầu ngồi bên cạnh bàn, vài hán tử cao lớn vạm vỡ đứng cung kính xung quanh.

Thiếu nữ hỏi. "Có chắc hôm nay Trung Dũng hầu chính quân sẽ hồi kinh không?"

Một đại hắn trả lời. "Chúng ta chi rất nhiều tiền, người trong cung truyền tin nói, quân hậu có thai, muốn Trung Dũng hầu chính quân tức tốc hồi kinh hầu hạ."

Thiếu nữ nắm chặt tay. "Bất kể giá nào, đợi hắn hồi kinh, ta nhất định phải gặp mặt hắn!"

"Vâng!"

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm, có người gõ cửa, lại có người bước tới mở cửa. Một vị đại hán đồng dạng cao lớn cường tráng không kém bước nhanh tới, phấn khích nói. "Công chúa! Lão bản Vân Long các phái người đi tìm động yến, nghe nói là muốn tổ yến!"

"Tổ yến?" Mọi người trong phòng tức khắc lộ vẻ ngạc nhiên.

Thiếu nữ đứng lên. "Có biết nguyên do không?"

"Không biết, nhưng lão bản Vân Long các nói với bên ngoài rằng, động yến nhà ai có tổ yến sẽ thu mua giá cao!"

Thiếu nữ nghe xong lập tức nói. "Ngươi nhanh tới Vân Long các!" Tiếp đó, "Không, ta đi cùng với ngươi!"

Có lẽ đây chính là cơ hội mà vu tổ ban cho nàng chăng? Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội! Động yến, tổ yến, bọn họ không thiếu nhất chính là thứ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.