Ngày này, bất cứ ai tham dự hôn lễ sẽ không bao giờ quên được từng màn trong hiện trường. Đại sảnh Vân Long các trang trí như mới, mùa đông tháng chạp, nhưng hoa tươi trưng đầy từng bồn! Nơi nơi đều tràn ngập màu đỏ, ngay cả bàn ăn cũng được trang trí, trên đài chính giữa treo một chữ "Hỉ" đỏ thẫm. Trang trí bên trong đại sảnh khiến người xem trước mắt sáng ngời, mới mẻ độc đáo lạ kỳ.
Giờ lành đã tới, La Vinh Vương một mình đứng ở chính giữa lễ đài trong đại sảnh. Tưởng Khang Thần một thân chính trang mạc danh xuất hiện trên đài. Vĩnh Minh Đế nhỏ giọng hỏi. "Quách Tử Mục tính đào hôn à?"
Thiệu Vân An thần bí nói. "Hoàng thượng, một lát nữa người sẽ biết."
Vĩnh Minh Đế hừ hừ. Hắn là hoàng thượng đó! Còn dám giấu giếm hắn!
Lúc này, một bản nhạc chưa ai từng nghe qua vang lên, mọi người đồng loạt hướng về một góc, nơi đó có một nhóm nhạc đang ngồi, có đàn tranh, đàn tỳ bà, đàn tam thập lục, tiêu vào sáo. Đây là khúc nhạc hôn lễ cổ điển mà hắn nhờ nghĩa phụ viết lại theo lời ngâm nga của hắn.
Giờ này, không biết ai là người thốt lên đầu tiên. Tiếp theo, tiếng cảm thán ngày càng nhiều. Từ cửa phụ Vân Long các thông đến hậu viện, tiếng cảm thán nhanh chóng lan ra tới đại sảnh, ngay cả bài diễn tấu hôn lễ cổ điển cũng lệnh nhịp vài giây.
Ở cửa bên hông, Quách Tử Mục đã thay hỉ phục, một tay giơ lên, tay còn lại được huynh trưởng Quách Tử Du nắm. Vương Thanh và Ni tử diện y phục lộng lẫy, hai đứa nhỏ trong tay cầm lẵng hoa, vừa đi vừa dùng sức tung mấy cánh bông tươi ra ngoài.
Quách Tử Mục tóc để xõa, chỉ thắt vài bím tóc, trên đầu đeo lưu li quan màu vàng, hỉ bào màu đỏ tươi không giống như hỉ bào đại chúng phổ biến mà y mặc lúc rời Trung Dũng hầu phủ. Quách Tử Mục là nam thê, dựa theo quy củ, hỉ bào thành thân phải thêm vào một chút tà váy, thể hiện vai trò trong quan hệ phu thê.
Nhưng hỉ bào này của Quách Tử Mục, mặt trước chính là kiểu trường bào chính thống của nam tử, nhưng mặt sau có một cái tà váy dài. Một còn phượng hoàng bay lên giữa ngọn lửa cuồng nộ, miệng ngậm kim ô, tà váy dài phía sau chính là lông đuôi của phượng hoàng, nhưng lại cũng giống như phượng hoàng đang dang rộng cánh. Gương mặt tuyệt thế vô song không gì có gì che lấp của Quách Tử Mục hiện hiển trước mặt mỗi người. Theo từng bước đi, y phảng phất giống như một con phượng hoàng muốn sải cánh bay.
Một nữ nhân nhịn không nổi cảm thán. "Trên hỉ phục có nạm đồ vật!"
Tất cả khách nhân có khoảng cách tương đối gần với Quách Tử Mục trợn tròn mắt. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, phượng hoàng trên hỉ phục của Quách Tử Mục không chỉ được làm bằng chỉ vàng, mà còn được làm từ vô số ngọc trai và đá quý. Có thể nói, bên ngoài hỉ phục của Quách Tử Mục đính đầy ngọc trai, đá quý đủ mọi loại màu sắc, ai nhìn thấy cũng phải lóe mắt. Khách nhân ở xa không nhìn rõ, sau khi dò hỏi xong thì đều choáng váng, đặc biệt là nữ nhân, chỉ hận không thể giật hết xuống mang về nhà.
Bộ hỉ phục này cũng giống như gương mặt của Quách Tử Mục, có thể nói là tuyệt thế hí phục. Mặc ở trên người Quách Tử Mục, đến cả quân hậu cũng nhìn thẳng không chớp mắt. La Vinh Vương trực tiếp bị hút mất linh hồn. Dưới cơn mưa cánh hoa, Quách Tử Mục giống như tiên tử bước ra, nói đúng hơn là phượng hoàng tiên tử.
Quách Tử Du nắm tay đệ đệ dẫn lên đài. Tưởng Khang Thần hoàn hồn, toát mồ hôi lạnh. Thế mà y lại xem tới ngẩn cả người, suýt chút nữa làm hỏng hết đại sự! Tưởng Khang Thần từ phía sau La Vinh Vương nhỏ giọng nói. "Vương gia, hoàn hồn, sắp bắt đầu rồi!"
La Vinh Vương khó khăn hồi thần, hai mắt dán chặt trên người Quách Tử Mục cơ bản không thể dứt ra nổi. Tưởng Khang Thần giơ tay ra hiệu, nhóm nhạc biểu diễn lập tức dừng lại. Nghệ nhân diễn tấu cũng toát hết cả mồ hôi lạnh, bọn họ nhìn Vương chính quân tới ngây người, may mà không làm hỏng đại sự!
Quách Tử Mục nắm tay đệ đệ trao cho La Vinh Vương, mở miệng. "Vương gia, ta giao tiểu Mục cho ngài."
La Vinh Vương lập tức tiếp nhận, hai tay nắm chặt, thề nói. "Ngươi yên tâm, ta sẽ đau hắn, yêu hắn, hộ hắn, không để hắn chịu nửa điểm ủy khuất!"
Hai người đều tự xưng là "ta", không còn chênh lệch giai cấp, không còn chênh lệch thân phận. Tưởng Khang Thần làm người chủ trì, lên tiếng. "Thỉnh hoàng thượng chúc phúc cho đôi tân nhân!"
Vĩnh Minh Đế bất động, Thiệu Vân An nhỏ giọng hô. "Hoàng thượng, ngài mau nói vài câu."
Vĩnh Minh Đế đứng lên, tựa hồ không cao hứng liếc mắt nhìn Thiệu Vân An một cái. Với tư cách là người có địa vị cao nhất trong số các khách nhân lần này, Vĩnh Minh Đế đầu tiên là ca ngợi lòng trung tâm và sự quan trọng của La Vinh Vương đối với quốc gia xã tắc Đại Yến, sau đó là chúc mừng hai vị tân nhân, hy vọng hai người họ bách niên giai lão, mấy câu bình thường hay dùng, nhưng chung quy vẫn là thật tâm chúc phúc.
Sau Vĩnh Minh Đế, Tưởng Khang Thần lại mời Ông lão và Đại lão tướng quân chúc phúc. Hai ông là bằng hữu của La Vinh Vương, tự nhiên là chúc phúc cho tâm nguyện được thỏa mãn, chúc hai vị tân nhân hạnh phúc trăm năm. Đợi hai vị lão nhân nói xong, một chiếc xe đẩy đựng đồ ăn đi ra. Xe đẩy độc đáo này là do Vân Long các sáng tạo.
"Hả, đó là cái gì vậy?"
"Đẹp quá! Là để ăn hả?"
"Vương chính quân thật hạnh phúc!"
Trên xe đẩy là một cái bánh kem sáu tầng có màu đỏ thẫm, giống như bữa tiệc cưới màu đỏ hôm nay. Trên mặt bánh màu đỏ, từng cánh hoa bách hợp tạo thành biển hoa, rơi từ trên xuống.
Tưởng Khang Thần lần nữa lên tiếng. "Vương gia, hôm nay là ngài đại hỉ của ngài với Quách công tử, ngài có lời gì muốn nói hay không?"
La Vinh Vương chưa bao giờ kích động thế này. Ông nắm lấy bàn tay lạnh lẽo hơi hơi run rẩy của Quách Tử Mục, La Vinh Vương nhìn sâu vào đáy mắt mỹ lệ đến cực điểm của Quách Tử Mục, sau đó nhìn về phía khách nhân dưới đài, cuối cùng lại dừng trên khuôn mặt một người.
"Hôm nay." La Vinh Vương nghẹn ngào. "Hôm nay, bổn vương, thật cao hứng! Bổn vương, vĩnh viễn không quên được hôm nay, quên không được người đã vì bổn vương mà mang đến bất ngờ lớn thế này!"
Thiệu Vân An là người đầu tiên vỗ tay, không khí nháy mắt bùng cháy.
"Bổn vương, rốt cuộc, đã cưới tiểu Mục vào cửa!" La Vinh Vương rút tay ra, ôm eo Quách Tử Mục.
"Tiểu Mục, sẽ là chính quân duy nhất của vương phủ ta! Là chủ tử nội trạch duy nhất! Bổn vương sẽ không nạp thê nạp thiếp, bổn vương chỉ cần một mình hắn! Tài sản tánh mạnh của bổn vương, từ nay đều thuộc về hắn!"
Quách Tử Mục đang cười, nhưng từng giọt nước mắt tuôn rơi. La Vinh Vương lau nước mắt cho y, ôm y. Thiệu Vân An vỗ tay tới mức đỏ bừng. Rất nhiều cô nương tức phụ đỏ mặt, thật là ghen tị quá! Trông thật là hạnh phúc!
Đợi La Vinh Vương buông Quách Tử Mục ra, Tưởng Khang Thần nói tiếp. "Vương chính quân, ngài có lời gì muốn nói không?"
Quách Tử Mục gật đầu, đồng dạng nghẹn ngào. "Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có hai chữ "cám ơn." Nghĩa huynh cho ta tân sinh, vương gia cho ta hạnh phúc. Quách Tử Mục ta không có gì báo đáp, chỉ có thể tận tâm mà làm." Nhìn về phía dưới đầi. "Vân An, ngươi vĩnh viễn là nhà ngoại của ta." Quay đầu nhìn La Vinh Vương. "Vương gia, đa tạ, ngươi nguyện ý, yêu ta."
Thiệu Vân An lại lần nữa vỗ tay tán thưởng, kích thích bầu không khí. Thân là cổ nhân, tỏ tình táo bạo như vậy quả thực khiến người ta đỏ mặt mà. Tưởng Khang Thần cao giọng. "Bây giờ, thỉnh vương gia và vương chính quân trao đổi nhẫn!"
Tưởng Khang Thần mang nhẫn ra, trước sự chứng kiến của nhiều người, dưới sự hướng dẫn của Tưởng Khang Thần, Quách Tử Mục và La Vinh Vương đeo nhẫn cho nhau. Vân An nói, nhẫn đeo rồi không thể tháo ra, bọn họ mới là phu thê chân chính.
Thiệu Vân An kỳ thật là muốn nhìn thấy hai người hôn nhau, nhưng đáng tiếc, ôm nhau trước mặt khách nhân đã là cực hạn, chỉ đành tiếc nuối trong lòng. Kế tiếp chính là cắt bánh kem rồi kính rượu. Quách Tử Mục không nỡ cắt bánh, nhưng đây là một trong những trình tự cần thực hiện. Sau khi vừa tiếc vừa đau khổ, Quách Tử Mục và La Vinh Vương cùng cầm dao tre cắt bánh. Tất cả bọn hài tử bên dưới đều hâm mộ, ghen ghét liếc nhìn Vương Thanh và Ni tử. Hai đứa nhóc nãy giờ đều đứng ở góc đài, chờ Quách Tử Mục cắt bánh kem xong, lập tức đưa cho hai đứa mỗi người một miếng bự. Ni tử còn hỏi thêm một phần cho Hi ca ca. Vương Thanh giúp muội muội bưng phần bánh xin thêm kia, bước xuống đài, tiến đến một cái bàn khác đưa cho Tưởng Mạt Hi. Các tiểu bằng hữu dưới đài lập tức bật khóc, đòi ăn bánh kem.
Hôn lễ lần này có thể nói là long trọng nhất trong lịch sử Đại Yến. Người ngưỡng mộ ghen tị đếm không xuể, nhưng không ai có cớ đàm tiếu cái gì. Toàn bộ phí dụng tổ chức hôn lễ do Trung Dũng hầu phủ bỏ ra, bộ hỉ phục tuyệt thế, độc nhất vô nhị của Quách Tử Mục là do do dệt phường dưới danh nghĩa Trung Dũng hầu phủ chế tác. Toàn bộ những khoản phí này, một, không phải là tiền tham nhũng, hai, không phải là tiền hối lộ. Hiện giờ toàn bộ Yến quốc, ai có thể tài đại khí thô hơn so với Trung Dũng hầu phủ?
Rất nhiều người đã thay đổi cái nhìn với Tưởng Khang Thần. Nghĩa đệ xuất giá đã phô trương như thế, nếu tới phiên khuê nữ xuất giá, không biết còn phô trương tới nhường nào? Tưởng gia quả là có phúc. Nhìn Tưởng Khang Ninh đi, sau này hồi kinh tuyệt đối sẽ thăng quan tiến chức. Tưởng Khang Thần lại là tâm phúc của quân hậu, có thể chủ trì hôn lễ của La Vinh Vương, còn có thể là con người cũ trước đây sao. Ngẫm lại việc Võ gia trở thành lịch sử, bao nhiêu người đành thở dài, Võ gia đúng là tự mình bóp chết mình. Rất nhiều gia chủ không khỏi lấy đó làm lời cảnh báo.
Tiệc cưới này trực tiếp ăn từ trưa tới tối. Thức ăn ở Vân Long các vốn dĩ chất lượng đã cao, nhưng món bánh kem sáu tầng là đáng nhớ nhất. Nhân số đông đảo, mỗi người chỉ được phân một miếng nhỏ. Chỉ có ba hài tử, và người ngồi ở bàn chính mỗi người được phân một khối. Hài tử có quan hệ tốt với ba hài tử như Vương Diễn và Triệu Tùng Bác thì được ba hài tử chia cho hai miếng.
Món bánh này do chính Thiệu Vân An tự mình chỉ đạo, hơn hai mươi đầu bếp Vân Long các và tiệm bánh ngọt Vân Long cộng lại làm ròng rã ba ngày mới xong. Có thể nói, nhờ hôn lễ này của Quách Tử Mục mà danh tiếng Trung Dũng hầu phủ bùng nổ. Quách Tử Du ở dưới đài không ngừng lau nước mắt. Đại ân đại đức của Trung Dũng hầu phủ, y và đệ đệ đời này không thể nào trả hết.
Quách Tử Du âm thầm gạt lệ, Túc Thần Dật thỉnh thoảng lau khóe mắt. Quách Tử Mục thành thân, nhi tử tổ chức rất hào phóng. Túc Thần Dật nghĩ đến cảnh nhi tử của mình xuất giá cách bất kham, trong lòng không khỏi thương tâm. Đại Chiến Kiêu cũng có chút phiền muộn. Ô Chân công chúa ngồi bên cạnh thấy thế, thấp giọng hỏi. "Túc thúc thúc tại sao lại khóc?"
Đại Chiến Kiêu buồn bã trả lời. "Cha nhỏ nghĩ tới Vân An. Thời điểm Vân An thành thân, đừng nói là có khoa trương cỡ này hay không, hắn là bị ép gả. Người trong nhà không ai hay biết. Tới lúc biết được thì hắn đã là thê của người khác."
Ô Chân công chúa nghe vậy, không biết an ủi thế nào. Đối với cổ nhân mà nói, hôn lễ không thể nào làm bổ sung, chỉ có thể nói. "Vậy thì chờ sinh hạ hài tử xong, nhân dịp trăng tròn làm luôn một lần."
"Trăng tròn không phải hôn lễ." Đại Chiến Kiêu nhấp ngụm rượu.
Ô Chân công chúa rót đầy rượu cho y, hào sảng cầm chén của mình. "Khó có dịp uống dương nãi tử tửu thống khoái, hôm nay không say không về."
Đại Chiến Kiêu liếc nhìn Ô Chân công chúa ánh mắt đầy anh khí, nâng ly. "Công chúa, mời."
Hôn lễ lần này, chủ khách đảm bảo tẫn hoan, hoặc là nói, rất nhiều khách nhân không muốn rời khỏi. Rượu trong bữa tiệc đều là dương nãi tử tửu, ở đâu gặp chuyện tốt như vậy? La Vinh Vương uống rất nhiều, Quách Tử Mục uống không nhiều lắm. La Vinh Vương không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp lúc say rượu của Quách Tử Mục, như hiện tại đã đủ khiến ông lo lắng rồi. Thời điểm La Vinh Vương mời tới bàn Lỗ quốc công phủ, ông đặc biệt cảm tạ Túc Cẩn An. Thương thế Túc Cẩn An đã khỏi hẳn, mặc dù Lỗ quốc công mỗi khi nghĩ tới vẫn thấy sợ. Tuy nhiên cũng nhờ sự kiện kia mà địa vị Túc Cẩn An trong Lỗ quốc công phủ càng thêm củng cố. Lỗ quốc công đã chuẩn bị xin thỉnh phong thế tử cho y.
Túc Cẩn An uống liên tiếp hai chén, trước sau không dám nhìn thẳng mặt Quách Tử Mục, hay là nói, hầu hết nam nhân ở đây đều không dám nhìn thẳng vào gương mặt yêu nghiệt kia. Tới khi La Vinh Vương mời rượu hết các bàn tiệc, ông dẫn Quách Tử Mục tới bàn chính, là bàn của Vĩnh Minh Đế và quân hậu.
Ngay khi hai người ngồi xuống, quân hậu cười nói. "Sau này hôm nay, nhan sắc của Vương chính quân sẽ vang danh khắp tứ hải."
La Vinh Vương thở dài. "Vân An, ngươi thật đúng là cho ta một cái đại kinh hỉ."
Có người âm dương quái khí. "Đúng vậy, hắn còn dám giấu giếm cả trẫm. Bánh kem này cũng là lần đầu tiên trẫm được ăn."
Ách ách, bầu không khí có vẻ không đúng. Thiệu Vân An liếc nhìn Vĩnh Minh Đế, cười nói. "Quách tiểu ca ngày thường đều mang mặt nạ, ngày đại hôn không thể nào lại mang mặt nạ đúng không? Đâu có gì đáng xấu hổ mà không thể gặp người. Cho mọi người nhìn thấy vẻ tuyệt mỹ của Quách tiểu ca, còn đỡ hơn để mọi người đàm tiếu sau lưng, nói Quách tiểu ca giả cho Mộ Dung bá bá vì địa vị vương chính quân."
"Đúng đúng đúng, ngươi lo lắng là đúng. Nhưng Vân An, ngươi tốt xấu cũng nên làm cho ta bộ hỉ phục đẹp chút chứ, ta đứng trước mặt tiểu Mục, hoàn toàn là không xứng a."
Thiệu Vân An không lớn không nhỏ chọc vào nỗi đau người khác. "Mộ Dung bá bá, ngài muốn xứng với bộ dáng tiểu mục, chuyện này thật khó."
"Ha ha ha..."
Ông lão và Đại lão tướng quân cười to. La Vinh Vương đau lòng.
Thiệu Vân An vội vàng nịnh nọt. "Hoàng thượng, bánh kem caramen này cũng là lần đầu tiên thần nếm thử, thần còn sợ ngài sợ ngọt. Nếu ngài thích, chờ thần có thời gian, thần sẽ thường xuyên làm cho ngài. Bánh kem caramen này tương đối tốn thời gian."
Quân hậu hỏi. "Tiệm bánh ngọt không bán món này sao?"
"Món này quá phí thời gian, kỹ thuật cũng cao, nhóm đầu bếp còn chưa nắm giữ tốt, đợi bọn họ thuần thục rồi mới bán ra ngoài. Hiện giờ chỉ nhận đặt hàng riêng, hơn nữa mỗi tháng chỉ nhận năm đơn hàng, ta phải ở bên cạnh chỉ đạo."
Vĩnh Minh Đế liếc nhìn bộ hỉ phục trên người Quách Tử Mục thêm vài lần, nhìn tới mức Thiệu Vân An không khỏi lộp bộp trong lòng. Vĩnh Minh Đế và quân hậu không ở lại đến cuối cùng, sau khi ăn xong thì rời đi. Quân hậu đang mang thai không thể ngồi lâu. Tuy nhiên, trước khi Vĩnh Minh Đế rời đi đã phân phó Quách Tốn truyền lời, sau khi tiệc cưới kết thúc, hắn muốn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tiến cung. Cung tiễn hoàng thượng và quân hậu hồi cung, Thiệu Vân An sờ sờ đại gia gia bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. "Gia gia, hoàng thượng không vui sao?"
Đại lão tướng quân chỉ trả lời. "Hoàng thượng có khúc mắt, các ngươi tiến cung sẽ biết, không cần lo lắng."
Có mấy lời này của gia gia, Thiệu Vân An nhẹ nhõm thở phảo. Chỉ cần hoàng thượng không có bất kỳ suy nghĩ nào với Quách Tử Mục, mấy chuyện khác đều không sao.