Hãn Phu

Chương 224: Chương 224




Đôi phụ "mẫu" Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhìn nhi tử ngủ cả ngày không thấy tỉnh, cũng không thấy đòi ăn hay khóc nháo, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Mà Túc Thần Dật chính là người đầu tiên nhận ra điều không thích hợp. Đứa nhỏ mới sơ sinh thông thường dù chưa biết đòi uống sữa, nhưng cũng phải tè dầm, quấy khóc.

Hài tử không ổn, người Đại gia hoảng sợ. Túc Thần Dật trực tiếp vào cung mời thái y, Vĩnh Minh Đế và quân hậu biết tin thì vô cùng lo lắng. Ninh Mục mang theo năm sáu thái y chạy nhanh tới Trung Dũng công phủ. Nhưng các thái y kiểm tra nửa ngày cũng không phát hiện ra đứa nhỏ bị làm sao, bất kể nhìn thế nào, có vẻ như đứa nhỏ chỉ đang ngủ.

Thân nhiệt tiểu quận vương bình thường, sắc mặt bình thường, tức là không có dấu hiệu bị vàng da do bệnh vàng da ở trẻ sơ sinh phát tác. Không tìm ra được nguyên nhân, Ninh Mục trực tiếp ở lại trong phủ. Vương Thạch Tỉnh bí mật cho hài tử uống một ít linh tuyền pha loãng, linh nhũ có tác dụng quá mạnh, không dám cho hài tử uống, pha loãng cũng không dám, nhưng hài tử mãi không tỉnh.

Lúc này Thiệu Vân An vừa sợ vừa hoảng, lo nghĩ liệu có phải vì hắn luôn khăng khăng không muốn hài tử nên đứa nhỏ này mới phản kháng. Toàn bộ Trung Dũng công phủ bởi vì tiểu Hành Dực bất thường mà lâm vào tình trạng lo lắng hoảng loạn. Tưởng Mạt Hi không tới tư vụ phường. Nhóc và Ni tử ở bên giường canh giữ đệ đệ, nhìn đệ đệ, cho rằng đệ đệ bị bệnh. Ni tử không ngừng khóc, bé rất thích đệ đệ mới sinh này.

Người trong cung liên tục tới hỏi thăm tin tức. Vĩnh Minh Đế cùng quân hậu không rời khỏi cung, hai người cũng lo lắng cho sự an toàn của hài tử. Ở trước mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An khóc. Vương Thạch Tỉnh cảm thấy rất khó chịu. Ngày hôm sau, tiểu Hành Dực vẫn ngủ say như vũ, không ăn không uống không tiểu tiện. Thiệu Vân An ôm bé, không hiểu sao tên tiểu gia hỏa có thân nhiệt nóng hầm hập, gương mặt hồng hào này lại ngủ mãi không chịu tỉnh. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, tồi tệ nhất có thể là bại não. Nghĩ tới điều này, Thiệu Vân An ngược lại khá bình tình. Hắn có linh nhũ, quá lắm thì đứa nhỏ sẽ giống như Chu Thiên Bảo, có ca ca tỷ tỷ che chở, có hắn và Vương Thạch Tỉnh đau, không sao cả.

Ngày thứ ba, tiểu Hành Dực lần lượt ngủ trong vòng tay của cha, cha nhỏ, đại bá, tiểu gia gia, tằng gia gia, tăng nãi nãi. Thái y Ninh Mục vẫn không tìm ra nguyên nhân, đại phu tướng quân phủ cũng không tra ra được. Đại phu mời từ bên ngoài tới cũng không thể tìm ra nguyên nhân khiến hài tử mãi hôn mê bất tỉnh. Lúc này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã chấp nhận hiện thực là đứa nhỏ có thể bị dị tật hoặc ốm yếu. Vương Thạch Tỉnh càm thấy rất khó chịu, nhưng ở trước mặt Thiệu Vân An, người đồng dạng thập phần khó nhịu, hắn phải cố nén cảm giác này lại.

Toàn bộ Trung Dũng công phủ chìm trong không khí ảm đạm. Túc Thần Dật mỗi đêm đều lau nước mắt. Đại Chiến Kiêu không ra khỏi cửa, an ủi đệ đệ và cha nhỏ, trong lòng y cũng khó chịu vạn phần. Lão tướng quân yêu cầu mọi người che giấu chuyện này với Đại Minh Vinh đang ở biên quan xa xôi.

Giữa đêm khuya thinh lặng, Thiệu Vân An nhờ Hổ ca canh cửa, hắn và Vương Thạch Tỉnh mang tiểu Hành Dực vào không gian. Thiệu Vân An tháo tã lót của nhi tử, ôm nhi tử vào hồ nước, nhìn gương mặt ngủ dễ thương của hài tử, hốc mắt Thiệu Vân lại đỏ. Sau đó, hắn hít sâu mấy hơi, dùng sức chớp mắt, cố gắng trấn tĩnh tinh thần.

Vương Thạch Tỉnh cũng bởi bỏ y phục đi vào hồ nước, ôm lấy tiểu nhi tử từ trong lồng ngực Thiệu Vân An, kỳ cọ cho bé. Để tức phụ bớt buồn, Vương Thạch Tỉnh cố gắng tìm cái gì để nói. Hắn chạm vào nốt ruồi đỏ giữa xương quai xanh của hài tử, lên tiếng. "Đệ nhìn nhi tử chúng ta có nốt ruồi đỏ này, rất lớn, còn ở chính giữa xương quai xanh, nếu ở thời đại của đệ, chắc chắn không dễ che."

Thiệu Vân An miễn cưỡng cười nói. "Huynh nên cảm thấy may mắn vì nốt ruồi mọc ở giữa xương quai xanh. Nếu mọc ở giữa lông mày thì còn thú vị hơn nữa, nam hài tử với một viên mỹ nhân chí."

Vương Thạch Tỉnh hôn nhi tử, không ngần ngại đáp. "Nhi tử của ta lớn lên tuấn tú, mỹ nhân chí cũng đẹp."

Thiệu Vân An không thể nào cười nổi, nghẹn ngào. "Tỉnh ca, xin lỗi, đều do ta không tốt."

Vương Thạch Tỉnh vươn tay ôm tức phụ. "Đừng dằn vặt bản thân nữa."

Thiệu Vân An tiếp tục rơi nước mắt. "Nếu không phải ngày nào ta cũng ghét bỏ con, con sẽ không như thế này. Tất cả đều là lỗi của ta."

"Sao đệ lại tin cái này? Hài tử ở trong bụng đệ phiên giang đảo hải, đâu có chỗ nào trông như bị bệnh. Lúc sinh ra khóc lớn cỡ nào đệ cũng nghe thấy rồi. Nếu nó có chuyện gì thì dù trình độ chữa bệnh thời đại này có thấp, nhưng thái y vẫn có thể tìm ra một chút manh mối. Bây giờ không ai kiểm tra ra thứ gì, có lẽ hài tử của chúng ta ở trong bụng đệ còn chưa ngủ đủ. Tức phụ nhà người khác lúc sinh hài tử, phải đau bụng nửa ngày mới vỡ nước ối. Đệ bị vỡ nước trước, uống dược trợ sản kích thích nó mới chịu đi ra, ngủ đủ giấc sẽ tỉnh lại."

Thiệu Vân An ôm eo Vương Thạch Tỉnh, nước mắt từng giọt rơi xuống hồ. Vương Thạch Tỉnh hôn lên đầu hắn. "Tức phụ, đừng trách chính mình, không liên quan gì tới đệ. Nó sinh ra đã khóc. Ta tận mắt nhìn thấy. Nó nhất định sẽ không ngủ cả đời, quá lắm thì giống như Thiên Bảo, nhà ta không phải không nuôi nổi. Đệ thấy đấy, Thiên Bảo hiện giờ đã thú thê, sắp sửa lên chức cha. Nhi tử của chúng ta sẽ ổn thôi."

"Tỉnh ca, ta sẽ không bao giờ nói không cần hài tử nữa. Nếu tương lai Hành Dực muốn làm ca ca, ta sẽ sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội."

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu, tìm được miệng tức phụ, hôn xuống.

Hai giờ sau bọn họ mới rời khỏi không gian, không phải hai người làm sự tình xấu hổ gì đó bên trong. Ngâm linh tuyền cho Hành Dực xong, cả hai lục lại mấy quyển sách về cách nuôi dạy trẻ trong không gian nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào. Sau khi ra ngoài, Hổ ca lập tức nghiêng người, ngửi ngửi Hành Dực, nhưng không liếm. Hổ ca cũng biết, đầu lưỡi của mình mà liếm lên sẽ khiến khuôn mặt nho nhỏ của Hành Dực bị thương.

Vương Thạch Tỉnh đặt tiểu Hành Dực ở bên cạnh Thiệu Vân An, hắn ôm tức phụ từ phía bên kia. Hổ ca ghé vào cạnh giường. Không phải Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không cho Hổ ca lên giường, mà vì hình thể của nó quá lớn.

Đêm đã sâu, Vương Thạch Tỉnh vẫy tắt ngọn nến. Dù biết nhi tử không đi tiểu nhưng Thiệu Vân An vẫn quấn tã cho con, hy vọng ngày mai khi mở mắt hài tử sẽ trở lại bình thường. Đợi tới khi hô hấp bên tai đều đều, Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng từ trong ổ chăn bước ra khỏi giường, bế nhi tử ra ngoài. Khi chỉ có một mình, hắn mới dám bộc lộ bi thương cùng sự thống khổ. Đây là hài tử đầu tiên của hắn và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh đã trút xuống bao hy vọng cùng tình yêu thương của người cha. Sự xuất hiện của đứa nhỏ này hoàn toàn khác với Vương Thanh. Đồng đạng, nỗi thống khổ của Vương Thạch Tỉnh còn nặng nề hơn cả Thiệu Vân An, nước mắt nam nhi đâu dễ rơi. Tiểu Hành Dực ngủ say sẽ không biết, giọt nước rơi trên mặt bé đến từ nơi nào.

Khi bình minh sắp ló dạng, Vương Thạch Tỉnh đặt hài tử trở lại giường, hắn cũng quay về chỗ cũ trong chăn. Hai ngày nay, Vương Thạch Tỉnh căn bản ngủ không được, nhưng hắn biết mình cần phải ngủ và nghỉ ngơi. Bên ngoài dần dần có tiếng nói, Vương Thạch Tỉnh chìm dần vào giấc ngủ, đáy mắt xanh thẳm.

Lỗ tai Hổ ca giật giật, cặp mắt kim sắc mở ra, lỗ tai lại động, nó đứng dậy nhìn về phía bên trong giường. Cả Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều đang ngủ, nhưng tấm màn tối che khuất ánh sáng không cản trở nổi Hổ ca.

Chiếc khăn quấn trên giường đang mấp máy, Hổ ca mở to mắt, đồng tử tròn xoe như tiểu hắc động, không chớp mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ đang động đậy. Ngay sau đó, lông mao trên người Hổ ca dựng đứng, theo sau chính là tiếng khóc kinh thiên động địa.

"Oa a...!"

Vào buổi sáng sớm trong Trung Dũng công phủ, chỉ một tiếng khóc của tiểu oa nhi đã khiến cả nhà gà bay chó sủa.

Thụy An quận vương rốt cuộc đã tỉnh, vừa tỉnh lại, tiếng khóc trực tiếp nhấc lên tới nóc nhà, khóc tới mức hai người cha bên cạnh bé gần như điếc tai. Hổ ca không chịu nổi tiếng khóc đã chạy trốn. Tiếng khóc của Thụy An quận vương khiến cha và cha nhỏ dở khóc dở cười, khiến đại bá và tiểu gia gia dở khóc dở cười, khiến tằng gia gia, tằng nãi nãi, tằng tiểu gia gia dở khóc dở cười. Tiếng khóc đó, giọng hét đó, chắc chắn là kết quả của ba ngày tích tụ.

Vương Thạch Tỉnh ôm đứa nhi tử đang khóc của mình cười như một thằng ngốc. Bà vú tới, cố nén cơn đau thủng màng nhĩ, ôm tiểu quận vương tới phòng cách vách cho uống nãi. Một lúc sau, bên tai mọi người rốt cuộc cũng được thanh tịnh. Thiệu Vân An che trán, cười rên rỉ. "Ta sắp điếc rồi!"

Thụy An quận vương tỉnh, khí thế tại Trung Dũng công phủ tăng lên, nụ cười muộn màng ba ngày trở lại trên mặt mọi người. Chủ gia tâm tình tốt, hạ nhân hưởng phúc khí. Vĩnh Minh Đế và quân hậu nhận được tin cũng thở phào nhẹ nhõm. Ni tử hét lên sung sướng trong vòng tay của Hi ca ca. Vương Thanh cũng nở nụ cười đầu tiên sau ba ngày.

Ngủ đủ ba ngày, tiểu Hành Dực dùng cách này để nói với mọi người rằng, nhóc thức dậy rồi đây. Tiểu Hành Dực ăn no nê, ở trên người cha, phun đủ mười phần đồng tử nước tiểu, sau một lúc, cha nhóc còn chưa kịp thay đổi xiêm y khác, nhóc lại phun thêm mười phần nữa. Nhưng cha nhóc không những không cảm thấy kinh tởm mà còn hớn hở muốn bệnh.

Thái y kiểm tra, không ra cái gì. Bất kể kiểm tra thế nào, Thụy An quận vương vẫn là một hài tử béo tốt. Về phần tại sao nhóc ngủ mê man ba ngày, còn chưa có kết luận. Tuy nhiên, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không còn vướng bận nữa, có thể là do tác dụng của linh tuyền, hoặc cũng có thể là Vương Thạch Tỉnh đoán đúng, tiểu tử này ở trong bụng chưa ngủ đủ, cho nên sinh ra mới ngủ tiếp, dù sao chỉ cần hài nhi khỏe mạnh là được.

Vài ngày tiếp theo, Hành Dực biểu hiện rất bình thường. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên xi thì xi, nên a a thì a a. Nhi tử khỏe mạnh, Vương Thạch Tỉnh ngay cả giặt tã cũng giặt tới mức cao hứng. Tất nhiên, hạ nhân trong quốc công phủ sẽ không để quốc công tự mình giặt tã cho tiểu quận vương, bất quá hắn vẫn giành giặt tã một lần.

Tiểu Hành Dực bình thường, những người quan tâm nhóc an tâm, còn những người mong đợi nhóc xảy ra chuyện thì tự nhiên trong lòng tiếc nuối. Túc Thần Dật mỗi ngày đều cảm tạ ông trời phù hộ, y cảm thấy nhi tử làm quá nhiều việc thiện, ông trời không đành lòng để hắn chịu đau khổ, cho nên mới để tiểu Hành Dực trở lại bình thường. Thiệu Vân An nghĩ đến xá lợi tử bị mất, quyết định đi sao chép kinh thư với cha nhỏ mình.

Một tháng sau, Trung Dũng công bày tiệc trăng tròn, Lần này, Vĩnh Minh Đế lại ban cho Trung Dũng công một vinh dự không gì sánh được, tiệc trăng tròn của Thụy An quận vương sẽ tổ chức trong hoàng cung. Tiểu Hành Dực tròn một tháng tuổi mũm mĩm, tò mò nhìn xung quanh với đôi mắt to tròn, chẳng có chỗ nào là ngu dại giống như mọi người nghĩ lúc trước, sự thông minh đó ngay cả Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều yêu thích.

Tiểu Hành Dực lần đầu tiên tiến cung đã bị quân hậu ôm tới Cảnh U cung chơi với tiểu thái tử. Hai đứa nhỏ cách nhau một tháng song song nằm trên giường, ngươi ân một tiếng, ta a một tiếng, quân hậu yêu thích không chịu nổi.

Tiểu Hành Dực vừa giống Thiệu Vân An, vừa giống Vương Thạch Tỉnh. Có thể nói đứa nhỏ này ngậm thìa vàng ra đời. Hổ ca một tấc cũng không rời tiểu Hành Dực, quân hậu không để Hổ ca vào cung bảo hộ thái tử nữa. Đại Kim Tiểu Kim không đủ trầm ổn, Thiệu Vân An không dám để chúng vào cung bảo hộ. Hổ ca không muốn tiến cung, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh không thể miễn cưỡng nó, nhưng cũng rất vui vì Hổ ca coi trọng tiểu Hành Dực.

"Vân An, ngươi và Thạch Tỉnh thực sự định đưa tiểu Hành Dực ra biên quan ư?" Quận hậu hỏi.

Thiệu Vân An trả lời. "Vâng, ta muốn mang hài tử đi gặp cha. Bọn nhỏ Ni tử, Thanh nhi và Hi nhi đều muốn đi, ta đã đồng ý. Trên đường đi còn có Hổ ca, Đại Tim, Tiểu Kim và ca ca, nên an toàn là không thành vấn đề. Đồ dùng cho hài tử cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng, không sao hết."

Quân hậu nhìn hai tiểu tử đang ê a trên giường, ra quyết định. "Vậy, ngươi dẫn thái tử đi theo đi."

"Hả?" Thiệu Vân An sửng sốt, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Quân hậu nhìn Thiệu Vân An. "Ở trong cung, bổn quân luôn lo lắng cho an nguy của hắn, dù là trong hậu cung hay chuyện liên quan tới quỹ hội, bổn quân không thể nào tĩnh tâm xử lý. Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, nhưng bổn quân lại không nỡ để thái tử rời xa mình. Nhưng bổn quân không chỉ đơn giản là một người cha nhỏ, bổn quân là quân hậu của hoàng thượng, là quốc mẫu của Đại Yến. Vân An, ngươi quyết định mang Hành Dực tới biên quan, bổn quân biết rõ ngươi nhất định đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Xem như bổn quân cầu xin các ngươi đi, bổn quân tin tưởng ngươi có thể chăm sóc tốt cho thái tử. Bổn quân, cũng cần thời gian, bổn quân sợ." Quân hậu lắc đầu. "Bổn quân sợ, quá lo lắng cho thái tử sẽ bỏ bê hoàng thượng, cuối cùng lại sủng ra một vị hôn quân."

Thiệu Vân An thật sự không biết nên đánh giá quân hậu thế nào, giờ khắc này, hắn vô cùng kính nể quân hậu. Hắn có thể lý giải tâm tình của quân hậu, đó là bản chất của con người, nhưng quân hậu lại dùng phương pháp phụ tử chia lìa để sửa chữa nó.

Thiệu Vân An quỳ xuống, không hỏi quân hậu có thể sẽ nhớ hài tử hay không, trịnh trọng nói. "Tiểu thúc, ngài cứ yên tâm giao thái tử cho ta đi. Ta đảm bảo, chờ ta từ biên quan trở về, ta sẽ trả lại cho ngài một thái tử mạnh mẽ!"

Quân hậu hai tay nâng hắn dậy. "Vân An, người duy nhất mà bổn quân và hoàng thượng có thể giao phó, chỉ có ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.