Hãn Phu

Chương 33: Chương 33




Được nghỉ hai ngày nên làm nhiều một tý ahihi.

Chương 33

"Sao cơ!" Vương lão thái thất kinh, trả lại bạc?

Vương Chi Tùng mở miệng. "Nương, trả lại bạc cho tộc trưởng đi."

Ngay cả tiếng Thư Bình ca cũng không chịu gọi.

Vương lão thái nghe thế thì nổi nóng. "Bạc đã đưa còn trả về! Nương giữ lại còn không phải để ngươi dùng hay sao?"

Ồn ào!

Xung quanh một trận nổ tung. Vương lão thái quả thực muốn rút bạc của tộc trưởng!

Thanh âm Vương Thư Bình lạnh xuống. "Vương thẩm, bạc của người khác không phải từ trên trời rơi xuống. Ngươi đến nhà ta khóc nháo, nói trong nhà không có ai xuống ruộng làm việc, cha ta tốt bụng mới lấy ba lượng bạc giúp ngươi. Ngươi lại muốn giữ lại tự dùng? Vương thẩm, Chi Tùng đọc sách, chúng ta không nên gây sự đến khó coi, thẩm khẳng định không thiếu chín trăm văn, trả ta ba lượng bạc đi!"

Thôn dân sôi nổi hẳn lên. Có người nói Vương lão thái không có đạo lý, cũng có người nói Vương Chi Tùng đọc sách sao có thể bòn rút tiền của tộc trưởng, khác nào lừa đảo đâu.

Vương Chi Tùng mặt đen đến không thể đen hơn, Vương lão thái định khóc lên thì bị Vương Chi Tùng chặn lại. Vương Chi Tùng bắt Vương lão thái trả ba lượng bạc cho Vương Thư Bình. Cái này còn chưa tính, Vương lão thái một bên tâm không cam trả lại bạc, bên kia năm người lưu dân bắt đầu ầm ĩ đòi mấy ngày tiền công, bằng không bọn họ không làm. Vương lão thái làm sao chịu trả, việc đồng ruộng còn chưa có làm xong mà! Nhưng các thôn dân vây xem bàn tán xôn xao, đủ các loại khinh thường cùng trào phúng, Vương Chi Tùng không thể mất mặt hơn nữa lại buộc Vương lão thái kết toán tiền công cho năm người. Tiền công vừa tính xong, Vương Thư Bình liền xoay qua mướn năm người này giúp y làm ruộng.

Vương Văn Hòa bị chọc tức đến đổ bệnh, Vương Thư Bình không muốn phụ thân lại ra ruộng làm việc, y lại là con trai độc nhất, trong nhà già già, trẻ trẻ, cả nương lẫn tức phụ đều làm không được bao nhiêu, dù sao ba lượng bạc nguyên bản chính là đưa Vương lão thái thuê người làm. Vương Thư Bình đơn giản xa xỉ một lần vậy, có thể để cho cha nương thoải mái chút. Vương Thư Bình không trả công cao như Vương Thạch Tỉnh, mỗi người ba mươi văn nhưng bao ăn ở, cũng là trong vòng mười lăm ngày phải làm xong, trước đặt cọc ba trăm văn. Năm người nghe xong lập tức đáp ứng.

Phía bên Vương Thạch Tỉnh trả cao hơn, nhưng không bao ăn ở. Chưa kể, năng lực bọn họ kém hơn nhiều so với mấy người Vương Thạch Tỉnh mướn, nên không có dị nghị gì. Lập tức, Vương Thư Bình đem người mang đi. Vương lão thái ngồi thụp xuống định gào lên thì bị Vương Chi Tùng túm lấy kéo vào nhà. Nhìn thấy Vương Xuân Tú, Vương lão thái bắt đầu la mắng chuyện Vương Xuân Tú đẩy quần áo dơ cho nữ nhân kia giặt, còn tặng cho Vương Xuân Tú một cái bạt tai. Vương Xuân Tú khóc lóc, Vương Chi Tùng trở về phòng, đem văn chương y mới viết hồi nãy hung bạo xé nát.

*

"Cực phẩm hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều."

Đây là Thiệu Vân An cùng ngày được Vương Tứ thẩm cực kì bát quái đến nói cho biết, nghe thấy Vương lão thái lại làm ra chuyện kỳ ba xong thì cảm khái. Dây thần kinh một nhà bọn họ quả thật có thể đổi mới vô hạn. Chẳng qua, Vương Thư Bình thẳng thắn đòi bạc khiến hắn rất kinh ngạc. Hắn nghi ngờ đấy không phải ý tứ của Vương Thư Bình, hay là tộc trưởng bắt đầu tỉnh lại?

Chuyện cười nhà Vương lão thái cùng Vương Thạch Tỉnh không quan hệ. Nhà mới đã có Chu thúc cùng Vương lão cha giám sát, hết thảy thuận lợi. Mấy người tới làm ruộng cũng thành thật chịu thương chịu khó, còn có một vị là người trong thôn nên Vương Thạch Tỉnh cũng yên tâm giao cho người đó phụ trách. Đất trồng rau ở vườn sau đã sửa sang, gieo hạt xong, giao cho Vương Thanh chăm sóc. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày đều đến hai chỗ kia nhìn qua một lượt, không có chuyện gì mới vác sọt lên núi hái hoa cúc, thuận tiện thu thập chút hoa quả khô. Không phải để bán mà là đưa cho Thiệu Vân An dùng. Đêm qua tình cảm mãnh liệt, mặc dù hắn không làm đến bước cuối cùng nhưng ngón tay vẫn đi vào, hắn sợ sức khoẻ Thiệu Vân An bị ảnh hưởng. Nhưng mỗi lần Thiệu Vân An khó chịu đến muốn khóc, hắn lại nhịn không được dùng ngón tay.

Đợt lá trà đầu tiên đã hoàn toàn có thể sử dụng. Thiệu Vân An không động đến, chủ yếu là do hắn và Vương Thạch Tỉnh bận rộn quá. Uống trà thường là vào lúc thảnh thơi, hai người bận rộn đến mức thời gian ngủ còn không có, pha trà làm cái gì. Hôm nay Vương Thạch Tỉnh lại lên núi, Thiệu Vân An chưng hoa cúc xong thì vào phòng.

Vương Thanh cùng Vương Ni ở bên trong học bài. Thiệu Vân An lẻn vào trong không gian chọn ra một bộ trà cụ dùng để pha trà long tĩnh, gồm ấm trà tử sa, bếp trà, thùng gỗ nhỏ và gáo múc nước bằng trúc. Trong thùng gỗ nhỏ đựng sẵn nước linh tuyền pha với nước giếng. Nước linh tuyền tuy không bằng linh nhũ thạch, nhưng nếu hoàn toàn dùng nước linh tuyền sẽ có cảm giác rõ ràng. Cho tới nay, nước dùng trong nhà đều là hỗn hợp linh tuyền và nước giếng. Trước khi nói cho Vương Thạch Tỉnh biết chuyện không gian, Thiệu Vân An không định thay đổi.

Pha trà long tĩnh tốt nhất chính là chén thuỷ tinh, vậy mới gọi là cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc nơi này không có thuỷ tinh, bởi vì thời đại này chưa có! Thiệu Vân An lấy ra chính là chén men sứ thanh hoa. Trà chế xong đã được chia vào các bình sứ nhỏ. Thiệu Vân An dùng xúc trà lấy một muỗng bỏ vào trong chén sen, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chờ Vương Thạch Tỉnh trở lại.

Vương Thư Bình đòi lại bạc đương nhiên không phải ý của tộc trưởng. Tuy nhiên khi Vương Thư Bình về nhà đem mọi chuyện thuật lại cho phụ thân, Vương Văn Hoà cũng không khiển trách y, chỉ thở dài, nói. "Không nên chậm trễ việc trong nhà." Vương Tiền thị lại một hơi thoá mạ nhà Vương lão thái, nhưng dù sao cũng rất vừa lòng khi đương gia nhà bà lần này không bênh vực Vương lão thái.

Vương Thạch Tỉnh trước giờ cơm trưa sẽ trở về, Thiệu Vân An không để hắn giống như trước đây sớm đi tối về, mệt đến chân không chạm đất. Lại nói, Vương Thạch Tỉnh hái hoa cúc, rõ ràng tâm tư không thuần khiết, nam nhân ngày càng phát triển theo xu hướng muộn tao.

"Giếng thúc có ở nhà không?"

Ngoài sân truyền đến một giọng nam ồm ồm, nghe qua chính là đang ở thời kỳ vỡ giọng. Thiệu Vân An đang ở trong phòng kiểm kê tài vụ, nghe thấy liền xuống giường ra ngoài. Vương Thanh cùng Vương Ni cũng thăm dò nhìn ra.

Mở cửa, bên ngoài xuất hiện một cậu bé vô danh, làn da ngăm đen, nhưng nhìn qua rất có tinh thần. Thiệu Vân An ôn hoà nói. "Hắn lên núi rồi, khi nào ăn cơm trưa mới trở về, có chuyện gì sao?"

Thiếu niên hơi thẹn thùng, tựa hồ cũng hơi sợ hãi vị tức phụ "bưu hãn" này của giếng thúc, cười cười nói. "Ta nói cho giếng thúc biết chỗ có cây trà, giếng thúc kêu ta mang về xem thử, ta liền mang tới."

"Cây trà? Ngươi vào nhà đi."

Cậu bé nhìn Thiệu Vân An vài lần, do dự một chút vẫn đi theo vào, Thiệu Vân An cho ràng đối phương sợ mình nên mới khẩn trương như vậy. Kỳ thật người ta chiều cao so với Thiệu Vân An cũng tương đương, chỉ có điều nhỏ hơn ba tuổi. Vương Thạch Tỉnh không có ở nhà, cậu bé vẫn hơi dè chừng. Nói sao thì Thiệu Vân An cũng là tiểu nam thê của Vương Thạch Tỉnh.

Thiệu Vân An không chú ý tới điểm này. Vương Thanh sau khi nhìn thấy gương mặt của thiếu niên cũng lập tức ra khỏi phòng. Thiếu niên hướng Vương Thanh cười cười, ở trong cái sọt sau lưng rút ra hai nhành cây. "Chính là cái này."

Thiệu Vân An vừa nhìn thấy, tim liền đập bang bang trong ngực. Cơ hồ là duỗi tay đoạt lấy, hắn trước tiên nhìn kỹ, sau đó ngửi ngửi, cuối cùng là ngắt hai phiến lá non ngậm vào miệng, một cái tên dần xuất hiện.

Kỳ môn hồng trà!

Thiệu Vân An kích động nhìn thiếu niên. "Ngươi tìm thấy nó ở đâu? Có nhiều hay không?"

Thiếu niên bị phản ứng của Thiệu Vân An làm cho bối rối, cúi đầu ngượng ngùng nói. "Ở đỉnh núi phía đông. Giếng thúc mang ta đi hái trà, ta cảm thấy trên đỉnh núi cũng có mấy cây thoạt nhìn rất giống cây trà, nhưng mấy cây giếng thúc mang ta đi hái lại không giống, ta không chắc lắm! Hôm nay nói chuyện với giếng thúc, ta mới đi hái hai cành cho hắn xem."

"Là trà! Đây là trà! Nơi đó có bao nhiêu?" Mỗi một lỗ chân lông của Thiệu Vân An đều run rẩy.

Thiếu niên rất hào hứng, lại có chút tiếc nuối. "Không nhiều lắm, chỉ hơn mười cây, ta không để ý. Nếu đúng là trà thì ta liền đi hái."

"Đừng! Dừng lại! Đừng đi!" Thiệu Vân An theo bản năng kéo tay y lại. Vương Thanh mím môi, thiếu niên thì như bị điện giật rút tay về.

Thiệu Vân An nói. "Trà này hiện tại không thể hái. Chờ đến tiết thanh minh hoặc tiết cốc vũ mới có thể hái, còn lại hoàn toàn lãng phí. Chỗ kia có xa hay không? Dễ đi không?"

Thiếu niên cào cào tóc. "Không quá dễ đi, ở tuốt trên đỉnh núi, bất quá ta có thể đi, trước kia ta từng lên núi hái thảo dược."

Thiệu Vân An lại vội vàng hỏi. "Thế người khác có biết chỗ đó không?"

Thiếu niên lắc đầu.

Thiệu Vân An thậm chí còn muốn run hơn. Hắn hít sâu một hơi ổn định tâm thần, lộ ra nụ cười hoà ái nhất. "Ngươi gọi là gì nhỉ?"

"Ta là Đường Căn Thụ."

"Hì hì, tiểu Đường, ngươi xem thế này được không. Nơi đó ngươi tạm thời giữ bí mật, sang năm khi nào có thể hái ta sẽ kêu giếng thúc cùng ngươi đi, toàn bộ lá trà hái được đều tính cho ngươi, tám trăm văn một cân."

Đường Căn Thụ hô hấp đình trệ, không kịp phản ứng.

Thiệu Vân An có hơi gấp gáp. "Trà này cùng với trà giếng thúc mang ngươi đi hái không giống nhau, nếu sau này bán được giá, ta lại thêm tiền cho ngươi."

"Không không không!" Đường Căn Thụ mặt đỏ bừng lên. "Nhiều quá! Nhiều quá rồi, chỗ kia ta sẽ không nói ai biết đâu. Ta hái được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Giếng thúc đã giúp ta rất nhiều, không tính tiền cũng được."

Làm sao lại có một tiểu tử vừa hàm hậu vừa thành thật như vậy chứ! Thiệu Vân An hoàn toàn quên mất, hắn bây giờ mới có mười sáu, chứ không phải hai mươi sáu.

"Đây là ngươi xứng đáng nhận được, không được từ chối, nghe ta. Bất quá ngươi nhất định không thể nói người khác biết."

Đường Căn Thụ khó khăn gật đầu. "Ta sẽ không nói." Y còn đinh từ chối, lại bị Thiệu Vân An cướp lời. "Ngươi không cần ngại ngùng, thật ra là ta lợi dụng ngươi. Loại trà ngươi phát hiện quả thực rất hiếm." Thiệu Vân An quay đầu lại. "Thanh nhi, lấy một bao trà hoa cúc đưa cho tiểu Đường ca ca."

"Không cần! Không cần đâu!" Mặt Đường Căn Thụ đỏ đến muốn nhỏ ra máu.

Vương Thanh im lặng về phòng lấy trà, Thiệu Vân An càng xem trong tay càng thích. Cành này vẫn còn sinh khí, chốc nữa bỏ vào trong không gian, hắn liền có sẵn kỳ môn hồng trà để trồng rồi.

Đường Căn Thụ đứng tại chỗ bất an không ngừng xoa tay, vẫn là cảm thấy chính mình lợi dụng người ta. Vương Thanh đi ra, trong tay là một bao giấy trà hoa cúc. Thiệu Vân An cầm lên bỏ vào sọt Đường Căn Thụ. "Đây là trà hoa cúc ta tự mình làm, thanh nhiệt hạ hoả, mang về cho người nhà nếm thử."

"Thứ này rất quý, ta không cần." Đường Căn Thụ nói xong định lôi ra.

Thiệu Vân An đè tay y lại. "Ngươi cứ khách khí như vậy sao ta dám thu trà của ngươi. Lấy về dùng đi."

Vẫn còn chưa ý thức được thân là nam thê, lại cùng "nam nhân" nhỏ hơn ba tuổi tiếp xúc da thịt là sự kiện nghiêm trọng cỡ nào. Cũng không nhận ra rằng, mấy thiếu niên tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm gọi là thiếu niên, sao lại có thể giống như hắn, một thúc thúc không biết xấu hổ chứ (ý là mấy em còn nhỏ da mặt mỏng, không giống Thiệu Vân An thân thể mười sáu nhưng tâm hồn hai mươi sáu). Thiệu Vân An ha ha cười nói. "Ta không giữ ngươi nữa, ngươi cũng vội đi, chờ giếng thúc ngươi trở về ta sẽ nói với hắn. Thật sự rất cám ơn ngươi, tiểu Đường."

"Không cần, không cần!" Đường Căn Thụ mặt đỏ bừng chạy trối chết. Vân An thúc không chỉ không giống như lời đồn đãi vô cùng đáng sợ, ngược lại là quá nhiệt tình!

Đường Căn Thụ vừa đi, Thiệu Vân An liền nói. "Thanh nhi tiếp tục học bài đi, chốc nữa cha nhỏ đi nấu cơm. Chuyện hôm nay ngươi và Ni tử phải giữ kín biết không?"

"Dạ biết, cha nhỏ yên tâm. Ta giúp ngươi nấu cơm."

"Không cần đâu. Cha nhỏ làm đồ ăn ngon cho các ngươi."

Tâm tình Thiệu Vân An rất tốt một đường phiêu vào phòng, đóng cửa, nhanh nhẹn đem hai nhánh trà bỏ vào trong không gian.

"Ở chỗ này không thể gọi là kỳ môn hồng trà, phải gọi là trà đen Tú Thuỷ. Hắc hắc hắc ~"

Thiệu Vân An còn đang hưng phấn không phát hiện Vương Thanh do dự.

Thiệu Vân An khoá trái cửa, tiến vào không gian đem hai cành cây trồng xuống đất, tưới linh tuyền. Sờ sờ hai nhành cây non mềm, hai mắt Thiệu Vân An lấp lánh. "Các ngươi nhanh nhanh lớn lên nha!"

Sợ Vương Thanh cùng Vương Ni tìm hắn, Thiệu Vân An nhanh chóng rời khỏi không gian. Ra khỏi phòng, đến cách vách nhìn hai đứa nhỏ học tập, châm thêm trà xong mới xuống phòng bếp. Hai đứa nhỏ uống chính là trà hoa cúc cam thảo. Gần đây thời tiết khô nóng, rất thích hợp uống loại này.

Món mì Thiệu Vân An biết làm chỉ là đồ ăn nhẹ. Vương Thạch Tỉnh không ở bên cạnh, hắn đơn giản nấu cơm, xào rau. Trong đầu tưởng tượng ra một thực đơn, Thiệu Vân An quyết định giữa trưa làm cơm thịt kho Đài Loan, một nồi súp nấm thịt sắt lát, lại thêm đĩa gỏi khoai tây. Nghĩ xong thực đơn, Thiệu Vân An đeo tạp dề, cuốn tay áo chuẩn bị làm việc.

Vương Thanh ra tới. "Cha nhỏ, ta giúp ngươi nấu cơm."

(Haizz, tội nghiệp Vương Thanh, chắc lại sợ cha nhỏ theo người khác bỏ đi giống như nương đây mà!)

Thiệu Vân An nhìn bé một cái nói. "Hiện tại không cần, tý nữa ngươi giúp cha nhỏ nhóm lửa. Nếu muốn giúp thì ra vườn rau xem một chút, cho bò và dê uống nước, ăn cỏ."

"Vâng."

Vương Thanh mang theo cái xô nhỏ đi ra hậu viện, Ni tử cũng đi đến, giúp ca ca làm việc.

Bê con mua về sang năm mới có thể xuống ruộng làm. Hai con dê Thiệu Vân An nuôi để lấy sữa cho hai đứa nhỏ uống. Trong không gian có sữa bò, sữa bột, nhưng không thể lấy ra. Nước dùng cho bê và dê uống đều đã pha linh tuyền, Thiệu Vân An muốn chúng nó mau chóng lớn lên thật rắn chắc, sớm chút phát huy tác dụng. Đáng tiếc là không có bò sữa, nếu không nuôi bò tốt hơn, sữa dê dù sao cũng có chút mùi.

Khi Thiệu Vân An chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, thì Vương Thanh cùng Ni tử cũng tưới xong vườn rau, cho bê và dê ăn no. Thiệu Vân An kêu Vương Ni tự mình chơi, còn Vương Thanh thì giúp hắn nhóm lửa. Bếp cổ ở nông thôn hắn thử cách nào cũng không nhóm lửa được, ngày thường đều là Vương Thạch Tỉnh hoặc Vương Thanh làm.

Vương Thanh im lặng nhóm lửa, Ni tử cũng không đi chơi mà an tĩnh ngồi cạnh ca ca, lâu lâu lại đưa qua một cành củi. Kỳ thật, bé là muốn nhìn cha nhỏ nấu đồ ăn ngon. Món ăn trong nhà, trừ mấy món mì, đều do cha nhỏ làm. Khẩu vị của Vương Ni cũng theo đó mà bị dưỡng lên một tầm cao mới.

Thiệu Vân An nấu súp trước, đun sôi đặt ở trên bếp lửa, tiếp theo là xào xơ qua khoai tây một lần. Hai đứa nhỏ hít hít mũi không ngừng, cho đến khi mùi thịt kho bốc ra thì bụng hai đứa đã kêu rột rột.

"Cha nhỏ, đây là cái gì? Thơm quá à!" Vương Ni nhón chân ngó vào trong nồi.

Thiệu Vân An cười nói. "Trưa nay chúng ta ăn cơm thịt kho, đây là nước om thịt để tưới lên cơm, có thơm không?"

"Thơm!!"

Vương Thanh cũng nhịn không được nhìn vào trong nồi, chỉ cảm thấy bụng cứ ùng ục kêu mãi, ngẩng đầu hỏi. "Cha nhỏ, ngươi sẽ rời đi sao?" Giống như nương vậy, rời bỏ cha, rời bỏ hai bé.

Thiệu Vân An ngừng động tác xào nấu, xoa xoa đầu Vương Thanh. "Tiểu thí hài không được suy nghĩ nặng nề như vậy. Ta muốn rời khỏi cha ngươi cũng phải chờ cha ngươi viết giấy ly hôn, ờm... hoà li trước chứ."

Vương Thanh cùng Vương Ni đồng thanh. "Cha sẽ không!"

Thiệu Vân An cười dịu dàng. "Đúng vậy nha! Cho nên suy nghĩ kia của ngươi không có hiệu lực."

Vương Thanh cắn môi, trong mắt ẩn ẩn nét vui mừng khôn siết. Vương Ni thì nhoẻn miệng cười tươi.

"Được rồi! Chuẩn bị mở tiệc nào, dọn ở trong phòng hai đứa đi. Chờ cha về liền khai tiệc."

Vương Thanh cùng Vương Ni nhanh chóng dọn sẵn chén đĩa, ngóng trông cha về nhanh nhanh một chút, hai bé đói bụng quá! Nhìn hai đứa nhỏ vào phòng, Thiệu Vân An nhướn mày: Sợ mình cùng Thạch Tỉnh hoà li ư? Không ngờ mình cũng có duyên với hài tử ra phết. Xoay người, Thiệu Vân An quẳng vấn đề mà Vương Thanh hỏi ra khỏi đầu. Hắn cùng Thạch Tỉnh có hoà ly hay không hắn không biết, nhưng hiện giờ thật sự không có tâm trạng để ý.

"Đúng là kỳ quái, không phải mình thích tên muộn tao kia rồi chứ?" Thiệu Vân An hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng, hắn là cố ý để mọi người thưởng thức tay nghề nấu nướng của hắn, lại còn tự ngạo kiều nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.