Hãn Phu

Chương 67: Chương 67




Buổi tối cơm tất niên, tuy đã ăn qua không biết bao nhiêu món mỹ thực, Vương Thanh và Ni tử vẫn nhịn không được hít khí. Thiệu Vân An nấu lẩu, là loại nồi nấu lẩu liền bếp. Ngoài ra còn có các món khác như gà, vịt, cá, heo, dê, rau dưa. Thiệu Vân An còn tự mình làm tàu hũ, ủ rượu gạo. Vịt Thiệu Vân An làm chính là món vịt quay chính tông với lớp da nướng mỏng, trong suốt, quết lên tương ngọt, phối hợp với hành lá. Gà là gà nướng, cá hầm cải chua, và rất nhiều món từ thịt heo. Thịt dê thì có thịt để nhúng lẩu, thịt nai kho tàu, và canh gà hầm lộc nhung.

Uống vào chén rượu gạo ấm nóng, món ngon nhập bụng, là khách nhân, Sầm lão nhìn một bàn đầy ắp thức ăn vội vã nói hai câu chúc phúc xong tức khắc động đũa. Vương Thanh và Ni tử vừa ăn, vừa gắp thức ăn vào chén Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi ăn ngon đến không chịu ngẩng đầu.

Tưởng Khang Thần mặt mày hồng hào, vừa ăn vừa nói. "Vân An, thịt dê nhúng lẩu ăn quá ngon, vịt quay ăn cũng ngon, dư sức lên kinh thành mở cửa tiệm. Rượu gạo hương vị rất thơm, cơm rượu cũng ngon, đáng tiếc lại làm từ gạo." Dùng lương thực làm rượu, triều đình có lệnh cấm, cho nên rượu gạo này bọn họ chỉ có thể lén lút uống, không thể mang ra ngoài buôn bán.

"Khang Thần đại ca muốn mở cửa tiệm cứ mở, ta viết cho ngươi công thức làm tương vừng và lẩu. Ngươi hồi kinh thương lượng với An đại nhân mở một tiệm lẩu. Lẩu thích hợp ăn vào mùa đông, phối hợp tốt nhất là với thịt dê. Chờ khi nào trời ấm lại, tiệm lẩu có thể bán thêm đồ ăn vặt khác. Vịt quay có thể bán ở tửu lầu, ta sẽ viết ra công thức, bất quá lại vất vả Tưởng đại ca. Rượu gạo và cơm rượu lúc hồi kinh ngươi mang về một ít, không thể buôn bán, nhưng cho người nhà dùng là vẫn có thể."

Tưởng Khang Thần. "Chỉ cần sinh ra tiền, cái gì cũng không vất vả. Lẩu và vịt quay là độc nhất ở Yến Quốc, không muốn kiếm tiền cũng khó."

Tưởng Khang Thần dường như có thể nhìn thấy ánh bạc sáng lấp lánh. Không còn quan hệ với Võ gia, lại phục mệnh quân hậu làm sinh ý, Tưởng Khang Thần rốt cuộc tìm được mục tiêu và trọng tâm cuộc đời mình.

Có người lại không vui.

"Ngươi cái đồ lười biếng, sao không mở tiệm ăn trong huyện? Chỉ cần mở tiệm, chắc chắc càng nổi tiếng hơn Nhất Trượng Hiên!"

Sầm lão oán trách.

Thiệu Vân An lắc đầu. "Đó là cả một vấn đề. Ta không muốn cạnh tranh với Nhất Trượng Hiên, cũng không tin chủ nhân đằng sau bọn họ không tra ra trà và rượu có quan hệ đến ta và Tỉnh ca. Nếu đi cạnh tranh với bon họ, chẳng phải nhiều thêm kẻ thù sao? Ngài và lão phu nhân muốn ăn lúc nào cũng có thể lại đây, ở chỗ ta thì không sao. Nếu không tiện ta nhờ Thanh nhi và Ni tử đưa đến cho hai ngài, vậy không cần đi ra tiệm làm gì. Bất quá ta tính sau này đưa công thức làm tương vừng cho tộc trưởng. Nhi tử của tộc trưởng, Vương Thư Bình với ta và Tỉnh ca quan hệ không tồi, cũng có mong muốn kế thừa sự vụ trong tộc. Ta và Tỉnh ca bán công thức cho Triệu thị và Tôn thị, dù sao cũng phải đưa Vương thị một cái. Nhưng phải đợi Vương Thư Bình lên làm tộc trưởng trước, đến lúc đó không chừng ta lại có thêm ý tưởng mới."

Vương Thanh và Ni tử chuyên tâm ăn cơm, không chú ý người lớn nói chuyện. Cha nhỏ từng nói, lúc người lớn bàn chuyện, hài tử không được xen vào, càng không được dò hỏi. Còn Tưởng Mạt Hi, lại càng không thèm để ý.

Tưởng Khang Thần làm chủ. "Không vấn đề gì. Dựa vào năng lực bọn họ, cùng lắm chỉ ở trong địa bàn Sắc Nam phủ. Sinh ý của chúng ta lớn đến mấy cũng đâu thể gom toàn bộ sinh ý của Đại Yến vào cái huyện này. Nhưng tiệm lẩu, nhất định phải mở, vịt quay cũng vậy."

Thiệu Vân An ngẫm lại nói. "Vậy làm bản kế hoạch đi, ta nghĩ xem cách gì có thể kiếm tiền thì viết xuống, ngươi khi trở về cùng An đại nhân chọn lựa. Chúng ta đừng chỉ tập trung vào mỹ thực. Nhưng mà có nhiều chữ ta còn chưa biết, cần đại ca viết thay."

Tưởng Khang Ninh liên tục gật đầu. "Chủ ý rất hay. Nhưng ngươi phải tự viết, ta ở bên cạnh chỉ, không biết chữ cũng không thể cả đời không biết, Thạch Tỉnh cũng phải theo học."

"Được."

Một bữa cơm cả nhà ăn thực thoả mãn. Sầm lão thế nhưng quyết định sẽ ở lại ăn hết tết, không thèm quan tâm sẽ có bao nhiêu khách nhân đến phủ ông chúc tết. Buổi tối ba mươi đón năm mới, Thiệu Vân An bận rộn làm vằn thắn, Vương Thạch Tỉnh theo hài tử đi đốt pháo trúc, cả nhà bất đồng dòng họ hoà thuận vui vẻ. Trong lúc này, Tưởng Khang Ninh gọi Quách Tử Du đơn độc vào tiểu thính, nói chuyện với y một lúc, khi Quách Tử Du trở lại, hốc mắt đã hồng hồng.

Ngoài viện, món đồ chơi bằng gỗ trong tay Tưởng Mạt Hi bị bọc kín mít được đổi thành một con chim máy nhỏ bằng gỗ. Bé và Vương Thanh, Ni tử mỗi người đều có một cái, do Thiệu Vân An lấy trong không gian ra. Đừng hỏi hắn tại sao trong không gian có cái này, chính hắn còn không nhớ rõ làm sao có.

Tưởng Mạt Hi nhìn pháo trúc nổ giòn ngoài viện, hai tay giữ chú chim máy như bảo bối, biểu tình đờ đẫn không giống dáng vẻ ngây thơ của hài tử, chỉ có mắt to đen láy tràn đầy nghiêm túc.

Pháo trúc nổ hết, Vương Thanh và Ni vui vẻ chạy lại tìm Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi cúi đầu, lại tiếp tục chơi chú chim nhỏ trong tay.

"Hi ca ca, chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm!"

Ni tử nắm tay Tưởng Mạt Hi, kéo người không hề có phản ứng gì với bé vào trong phòng. Tưởng Mạt Hi cũng không phản kháng, im lặng tuỳ ý Ni tử kéo bé đi. Vương Thanh thấy Tưởng Mạt Hi ngay cả lúc đi đường cũng cúi đầu chơi chim nhỏ, nghĩ nghĩ, lấy con chim máy nhỏ màu xanh từ trong túi đưa ra. "Đại ca, ta cho ngươi."

Tưởng Mạt Hi dừng chân, đờ đẫn nhìn chim máy nhỏ trong tay Vương Thanh. Vương Thanh kéo một tay Tưởng Mạt Hi qua, bỏ chim nhỏ của mình lên. "Ta cho ngươi."

Ni tử thấy thế, cũng lấy chim máy nhỏ màu đỏ trong túi của mình ra. "Hi ca ca, ta cũng cho ngươi."

Tưởng Mạt Hi bất động nhìn hai con chim nhỏ nhiều ra trên tay, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

"Đi thôi, về phòng, bên ngoài lạnh quá.

Vương Thanh kéo tay Tưởng Mạt Hi nhanh chân về phòng, hoàn toàn xem Tưởng Mạt Hi như người bình thường. Tưởng Mạt Hi ôm ba chú chim nhỏ đẩy nhanh bước chân, Ni tử khuôn mặt đỏ bừng cười tươi theo sau. Nhìn cảnh này, Tưởng Khang Thần quay đầu sang hướng khác giữ không cho nước mắt rơi xuống. Ở Võ gia, người lớn hay hài tử đều khi dễ nhi tử, đánh bé, mắng bé, nói bé là thằng ngốc.

Tưởng Khang Ninh ôm bả vai huynh trưởng, thấp giọng. "Ca, Hi nhi sẽ tốt."

"...Ừ."

Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh ôm vào trong ngực, không lên tiếng quấy rầy hai vị huynh đệ kia. Hắn sẽ cố gắng hết sức "chữa trị" cho hài tử số khổ này.

*****

Đây là năm thứ năm sau khi hoàng đế đăng cơ. Giống như đêm ba mươi những năm trước, Vĩnh Minh Đế dùng bữa tối tất niên không nóng không lạnh với vài vị phi tần ít ỏi của mình, sau đó nghỉ ngơi trong cung của quân hậu Đại Tề Du. Nhưng đêm ba mươi năm nay, tâm trạng Vĩnh Minh Đế hoàn toàn khác các năm trước.

Vĩnh Minh Đế vừa mới tẩy rửa xong, mái tóc dài buông xoã phía sau. Trên bàn nhỏ trước mặt là mấy đĩa thức ăn quân hậu đích thân làm, còn có chén rượu Dương Nãi tử. Lúc Vĩnh Minh Đế ban thưởng rượu Dương nãi tử, quân hậu đã để dành lại hơn phân nửa. Vĩnh Minh Đế rất nghèo, trà và rượu bán đắt, tên hoàng đế nghèo như hắn đành lấy Dương nãi tử tửu của mình đưa cho An công công đi bán, nhưng yêu cầu quân hậu giữ lại phần đã ban thưởng. Vĩnh Minh Đế đau lòng quân hậu, Đại Tề Du làm sao lại không đau lòng bệ hạ của mình.

Cung Cảnh U nguyên bản được trang trí xa hoa. Từ khi Đại Tề Du vào ở, rất nhiều kỳ trân dị bảo được chuyển vào tư khố của Vĩnh Minh Đế nhằm ban thưởng cho quần thần. Hiện giờ cung Cảnh U vô cùng mộc mạc. Hôm nay trên bàn cũng chỉ có sáu món ăn, làm từ các công thức của Thiệu Vân An do An công công mang về.

Đại Tề Du có thể mang binh đánh giặc, hành quân bày trận, đánh đàn vẽ tranh, nhưng trù nghệ thì rất là... món sở trường chỉ có thịt nướng, mặc dù có kinh nghiệm chinh chiến lâu năm. Dựa theo thực đơn của Thiệu Vân An, Đại Tề Du làm sáu món, không thể so với sự khéo léo của Thiệu Vân An, nhưng Vĩnh Minh Đế dùng rất vừa lòng. Vĩnh Minh Đế độc sủng quân hậu Đại Tề Du không biết đã rước lấy bao nhiêu bất mãn từ quần thần. Nhưng Vĩnh Minh Đế chuyện gì cũng có thể thoả hiệp, chỉ duy nhất chuyện này là không. Hắn cùng Đại Tề Du lớn lên từ nhỏ, niên thiếu yêu nhau, Đại Tề Du vì hắn mà mấy lần vào sinh ra tử, cuối cùng tổn hại thân mình, ngay cả hài tử cũng không giữ nổi.

Vì kế thừa hoàng vị, Đại Tề Du từng khuyên nhủ Vĩnh Minh Đế tuyển tú nạp phi, nhưng Vĩnh Minh Đế không muốn. Ở trong lòng hắn, chỉ có hài tử của hắn và Đại Tề Du mới xứng đáng kế thừa. Cho nên Vĩnh Minh Đế ra lệnh cho viện thái y điều dưỡng thân thể quân hậu, nếu thật sự không được, hắn đành tuyển vài nữ tử không có bối cảnh tiến cung, sinh hạ hài tử rồi đưa cho quân hậu giáo dưỡng. Quân hậu của hắn chỉ có Đại Tề Du.

Mỗi món ăn đều thử một miếng, Vĩnh Minh Đế buông đũa, cầm chén rượu. "Tay nghề quân hậu ngày càng tiến bộ."

Đại Tề Du cười nói. "Ngài lại an ủi ta, tay nghề của ta thế nào ta tự rõ, ngược lại lại uỷ khuất hoàng thượng."

"Lời này không đúng rồi. Quân hậu ngày thưởng phải chưởng quản nội cung, còn phải vì trẫm phân ưu giải lao, hiện giờ còn quản lý việc sinh ý, có thể vì trẫm tự mình làm vài món ăn đúng là không dễ. Quân hậu làm cái gì, trẫm đều thích ăn."

Đại Tề Du mỉm cười hạnh phúc. Vĩnh Minh Đế cầm lấy bàn tay quanh năm lạnh lẽo của Đại Tề Du, đặt lên mặt mình. "Trẫm có thể rời bỏ bất cứ ai, chỉ duy nhất không thể rời khỏi quân hậu. Kiếm bạc quan trọng, nhưng quân hậu phải chú ý thâm mình mới được, đừng để trẫm lo lắng."

Đại Tề Du ôn nhu chạm vào mặt hoàng thượng nói. "Thần nói rồi, muốn cùng người đi thật lâu thật lâu, thần sẽ chú ý. An trạch và Tưởng Khang Thần làm việc rất tốt, việc thần làm chẳng qua là đóng vai một chỗ dựa thật vững chắc, việc này còn cần bệ hạ xuất lực, nội cung thanh tịnh, thần cũng không có việc gì phải làm."

Vĩnh Minh Đế hỏi. "Cố nguyên cao ngươi ăn vào có hiệu quả không?"

Đại Tề Du đáp. "Mới dùng chưa bao lâu, không nhanh như vậy. Ít nhất hai ba tháng mới có hiệu quả, nhưng chắc chắn không có hại. Thiệu Vân An nói bệ hạ cũng có thể ăn, ngài không được lười biếng."

Vĩnh Minh Đế thờ dài. "Trẫm hy vọng cố nguyên cao có hiệu quả, gần đây còn đau bụng không?"

"Gần đây không còn đau bụng nữa." Rút tay lại, Đại Tề Du trên mặt mang theo ý cười. "Bệ hạ nhanh ăn đi, đồ ăn sắp nguội."

Vĩnh Minh Đế lần nữa nhấc đũa lên, Đại Tề Du cũng cầm lấy đôi đũa bồi hoàng thượng dùng cơm. Vĩnh Minh Đế uống hai chén rượu Dương nãi, cảm thán. "Thiệu Vân An đúng là kỳ nhân, hy vọng hắn có thể giảm bớt gánh nặng thiếu bạc của trẫm."

Đại Tề Du nói. "Đã là kỳ nhân, bệ hạ tất nhiên phải bảo vệ chu toàn. Ngay cả hắn trước sau khác biệt nhiều như thế, bệ hạ không cần quá mức so đo. Người nọ chết qua một lần, chắc chắn gặp được kỳ ngộ. Hắn chỉ cần trung thành với bệ hạ, với triều đình, bệ hệ cứ xem như hồ đồ cho qua. Thần thấy thế này, trà rượu năm nay kiếm lời không ít. Tửu lầu, cửa hàng bán điểm tẩm sau khi khai trương sinh ý tuyệt đối dồi dào. Chỉ là nếu muốn quốc khố tràn đầy, không thể bỏ qua hộ bộ, bệ hạ nên suy tính sớm."

Vĩnh Minh Đế gắp một miếng thức ăn vào miệng, nói. "Chờ trẫm dẹp yên mấy đại gia hoả lòng tham không đáy đã. Chỗ đế sư đã trù bị nhiều năm, chỉ chờ sang năm khoa khảo. Người trẫm an bài đến lục bộ đã có kết quả. Năm nay sinh ý lá trà vẫn do quân hậu toàn quyền quản lý, đợi sang năm trẫm hoàn toàn thu phục lục bộ sẽ dựa theo kiến nghị của Tưởng Khang Ninh, mở rộng việc sản xuất lá trà. Đến lúc đó trẫm sẽ để Hộ bộ tham dự, nhưng trà và rượu từ Thiệu Vân An vẫn do quân hậu đảm nhận, coi như sinh ý chính của trẫm. Nếu Tưởng Khang Ninh làm tốt, trẫm định để hắn nhập kinh, quân hậu thấy thế nào?"

Đại Tề Du trầm tư nói. "Tưởng Khang Ninh, người này trong lòng có khát vọng nhưng không cổ hủ, nhìn cách hắn đối xử với Thiệu Vân An và gia đình bên phu quân y là có thể nhận ra. Khát vọng của hắn chắc chắn không chỉ là chức huyện lệnh nho nhỏ. Điều hắn nhập kinh cũng có thể vì bệ hạ phân ưu. Chẳng qua, người tiếp nhận chức huyện lệnh huyện Vĩnh Tu bệ hạ nên tuyển chọn thận trọng. An Trạch nói một nhà Thiệu Vân An không muốn vào kinh, chỉ muốn ở trong thôn nhàn nhã sinh hoạt. Tưởng Khang Ninh rời đi, nhà bọn họ chẳng khác nào mất đi chỗ dựa, vẫn phải tính toán thật hợp lý.

Vĩnh Minh Đế gật đầu nói. "Trẫm cũng nghĩ đến. Muốn tuyển người thì chọn người ở chỗ Ông lão đi." Tiếp theo, Vĩnh Minh Đế nghiêm túc bồi thêm. "Nếu hắn có thể điều trị thân thể ngươi tốt lên, trẫm phong cho nam nhân của hắn một cái hầu tước, ngay cả tri phủ Sắc Nam Phủ cũng phải kính nhà hắn ba phần."

Đại Tề Du mỉm cười. "Bệ hạ không sợ bọn họ có lòng tham sao?"

Vĩnh Minh Đế giọng điệu như hôn quân nói. "Chỉ cần có thể khiến thân thể quân hậu của trẫm khoẻ mạnh, trẫm còn ngại bọn họ tham lam sao? Bất quá, nếu hai phu phu họ cần vì trẫm trọng dụng, trẫm vẫn muốn lệnh một nhà bọn họ nhập kinh."

Đại Tề Du bật cười thành tiếng, có người nam nhân như thế này yêu thương, dù vì người nam nhân này mà thân mình tổn hại, mất dương thọ thì đã sao, y vĩnh viễn không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.