Về đến nhà, vừa mới vào phòng, Sầm lão hỏi liền. "An nhi, tại sao ngươi lại thêm vào điều khoản đó? Nếu Vương Chu thị thoái thác, chỉ cần còn thư khế, Khang Ninh có thể phán giam cầm bà ta, ngươi cần gì phải làm ác nhân."
Thiệu Vân An cười nói. "Dù sao trong mắt người nhà họ nhi tử đã là ác nhân, ác thêm chút thì có gì đáng kể. Nhi tử đương nhiên sẽ không thật sự bắt bọn họ làm nô, bọn họ có tình nguyện nhi tử cũng chẳng thèm. Nhi tử chỉ muốn bọn họ không yên, lấy được tiền cũng không thống khoái. Ngài xem, Vương Đại Lực còn dám đánh cọp mẹ Vương lão thái, ngay cả Vương Xuân Tú e rằng càng thất vọng về mẫu thân mình. Dựa vào cái gì bọn họ khi dễ Tỉnh ca, Thanh nhi và Ni tử nhiều năm, mà tự dưng đòi tiền nhi tử liền hào phóng đưa cho. Nếu nhi tử không thêm vào điều kiện bổ sung, hôm nay Vương lão thái sẽ bị đưa đến từ đường sao? Người thân còn không thèm cho bà ta sắc mặt hoà nhã, ngài thấy không, bà ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận thư khế."
Sầm lão thở dài lắc đầu. "Sao phải thế này. Nguyên bản là người một nhà, nhất thiết phải náo loạn đến nông nỗi như thế. Chỉ cần bà ta có một chút tình mẫu tử với Thạch Tỉnh, gia đình bà ta sẽ không đến bước này. Bà ta không biết, hôm nay nháo sự như vậy, khẳng định Vương Chi Tùng không còn hi vọng thi khoa khảo."
Vương Thạch Tỉnh không cảm xúc nói. "Bà ấy điên rồi."
Thiệu Vân An gật đầu tán thành. "Hoàn toàn điên rồi, nhi tử chắc chắn tinh thần bà ta có vấn đề. Không liên quan gì đến việc xấu hổ hay không xấu hổ."
Sầm lão lắc đầu. "Thôi thôi, có điên hay không cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Thạch Tỉnh, Vân An, coi như hôm nay đã giải quyết hết phiền toái. Các ngươi có thể xuy xét việc nhận thân hay chưa?"
Thiệu Vân An buông tay Vương Thạch Tỉnh, da mặt dày lại gần hỏi. "Lão gia tử, vừa nãy ngài ngầu như vậy, có phải đang sốt ruột chuyện này hay không a?"
"Ngầu?"
"Ai nha, có nghĩa là nói quá hay đó!"
Sầm lão cười cười, búng trán Thiệu Vân An. "Đương nhiên, vi phụ rất sốt ruột, lỡ ngươi bị người khác nhận mất thì sao?"
"Làm sao mà mất chứ, đứa nhi tử này đâu có dễ nhận. Nhi tử thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta làm ngay bây giờ đi."
"Đi đi đi." Sầm lão đẩy Thiệu Vân An, dở khóc dở cười. "Nhận thân là chuyện đại sự, sao có thể qua loa được. Ta phải chọn ngày lành, còn phải mời khách nhân, rất nhiều việc. Ta với sư huynh ngươi đi chọn ngày trước, ngươi đi làm hai bát mì, nhớ thêm trứng trần."
"Vâng vâng vâng, các ngài cứ từ từ chọn nha."
Thiệu Vân An tươi cười kéo Vương Thạch Tỉnh đi đến trù phòng. Hai người đi rồi, Sầm lão vuốt vuốt râu. "Nhi tử tốt thế này mà không cần, vậy lão phu không khách khí."
Khang Thuỵ hỏi. "Lão sư, ngài có thông báo với sư đệ, sư muội chưa?"
Sầm lão đáp. "Mấy ngày trước có viết thư, vi sư nói, vẫn chưa nhận được hồi âm, hẳn là hai đứa nó không phản đối."
Khang Thuỵ gật đầu. "Hẳn là. Có Vân An và Thạch Tỉnh bên cạnh ngài, sư đệ sư muội càng yên tâm."
"Đến thư phòng."
"Vâng."
Trong phòng bếp, vốn dĩ là cảnh tượng nấu mì lại chuyển sang cảnh tượng hai người ôm nhau. Chuẩn xác mà nói là Vương Thạch Tỉnh ôm chặt Thiệu Vân An. Thiệu Vân An xoa xoa lưng hắn.
"Tỉnh ca, huynh được tự do."
Vương Thạch Tỉnh siết chặt cánh tay.
"Chúng ta chúc mừng đi."
"Vào không gian."
Người trong phòng bếp đột nhiên biến mất, cửa phòng khoá trái, Thiệu Vân An cũng không sợ có ai phát hiện hai người biết mất. Vừa tiến vào trong không gian, Vương Thạch Tỉnh ngay lập tức cởi y phục của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhảy lên ôm Vương Thạch Tinh, hai chân cuốn lấy eo hắn, cũng xé rách xiêm y của Vương Thạch Tỉnh. Cả hai giống như những con sói đói khát quá lâu không chờ kịp phải dung hợp với nhau.
Y phục hai người nhanh chóng lộn xộn, Vương Thạch Tỉnh không thể chờ cởi hết áo của Thiệu Vân An, hắn trực tiếp cởi quần, không hề ôn nhu mà đỡ vật thể nóng bỏng của mình cạy mở mật huyệt nhắm chặt của Thiệu Vân An, đưa vào bên trong. Tiếng rên rỉ của Thiệu Vân An vang vọng khắp không gian. Ở nơi riêng tư này, hai người hoàn toàn nuông chiều bản thân, thả hồn theo đuổi sự kích thích giác quan mãnh liệt nhất.
Miếng bịt mắt của Vương Thạch Tỉnh bị Thiệu Vân An ném vào trong ao. Hắn ấn Thiệu Vân An đang treo trên người xuống mặt đất, hung hăng luật động. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể trút bỏ hết nội tâm kích động mãnh liệt. Hắn hẳn phải tích đức ba đời mới có được kỳ nhân đến từ thế giới một nghìn năm sau.
Ai cũng cho rằng hắn không xứng với người này, chính hắn cũng biết. Điều duy nhất hắn có thể làm hài lòng người này chính là năm lượng thịt ở dưới thân. Nghĩ như vậy, Vương Thạch Tỉnh đẩy nhanh tốc độ. Thiệu Vân An rơi nước mắt, hoàn toàn đắm chìm trong vòng xoáy tình cảm mà Vương Thạch Tỉnh tạo ra.
Khi Vương Thạch Tỉnh thở gấp, nằm phía trên Thiệu Vân An đình chỉ vận động, Thiệu Vân An đến động ngón tay cũng không còn sức. Toàn bộ tinh lực của hắn dường như bị trận tình ái này cướp hết. Cả hai người áo trên thì xốc xếch treo trên thân, phần bên dưới thì ướt át lộn xộn. Vương Thạch Tỉnh hôn Thiệu Vân An, sau đó mới cởi hết áo trở người, để hắn ghé vào trên người mình.
Thiệu Vân An thở gấp một hồi lâu, thân thể còn chìm trong dư vị sau cao trào. Vương Thạch Tỉnh tiếp tục chôn chính mình trong địa phương ấm áp kia, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc và bình yên.
"Tức phụ."
"Ừ..."
"Cám ơn đệ."
"Huynh, cám ơn, sai người."
Thiệu Vân An trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh bóp vài cái cho hả giận, đôi mắt nửa khép nói. "Huynh cảm tạ, nên là người Quách gia." Thở hổn hển mấy hơi, hắn nói tiếp. "Nếu không phải bọn họ tới, tới nháo, lão gia tử cùng sư huynh, sẽ không nhúng tay, cũng sẽ, không có chuyện tiếp đó."
Ngực Vương Thạch Tỉnh phập phồng, sau một hồi khá lâu, Thiệu Vân An gần như ngủ thiếp đi, hắn mới ra tiếng. "Đệ và ta, thật sự nhận Sầm lão làm cha sao?"
Thiệu Vân An mở to mắt, ngẩng cổ. "Huynh không muốn?"
Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta nghe đệ, chỉ là muốn biết đệ suy nghĩ thế nào."
Thiệu Vân An đáp. "Ta cảm thấy Sầm lão là người có thể tín nhiệm. Chỗ dựa của hai chúng ta càng nhiều càng tốt. Sầm lão nguyện ý làm cha, khẳng định là thật tâm muốn nhận hai đứa nhi tử chúng ta. Với lại, huynh với ta không có cha, thêm một người để hiếu thuận cũng không tồi, huynh thấy thế nào?"
"Ta nghe theo đệ."
"Huynh đừng nghe theo ta, huynh nghĩ thế nào."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Nếu không phải đệ, Sầm lão nhất định không muốn nhận ta. Ta có cha cũng như không có. Ta không biết thêm một người cha nữa sẽ khác như thế nào."
Thiệu Vân An đau lòng sờ lên con mắt trái bị thương của Vương Thạch Tỉnh. "Chỉ là đổi cách xưng hô, cứ như hiện tại là tốt rồi. Chính là đời này có thêm một vướng bận, trong nhà có thêm một người. À không, là hai người, còn có lão phu nhân."
"Tốt!"
"Giống như chỗ ta nơi đó nhận con nuôi. Chúng ta sẽ không tranh giành gia sản của Sầm lão, còn thêm người thân. Huynh ta kỳ thật ở đời này chỉ là lục bình, không có gốc rễ, thêm nhiều người thân, mới thêm nhiều gốc rễ."
"Tốt, đều nghe đệ." Vương Thạch Tỉnh hôn trán tiểu tức phụ, "Tức phụ, đừng rời khỏi ta." Chỉ có ở trước mặt người này, hắn mới lộ ra chút yếu đuối.
Thiệu Vân An cố ý nhấn mạnh. "Ta có thể rời đi đâu!" Một tay sờ lên năm lượng thịt của Vương Thạch Tỉnh, hơi thở Vương Thạch Tỉnh tức khắc thay đổi. Thiệu Vân An vội vàng dừng lại. "Lão gia tử và sư huynh còn chờ mì sợi đó!"
Vương Thạch Tỉnh bỏ ra một nghìn ba trăm lượng bạc, ước chừng 6 nén bạc để đoạn tuyệt với bổn gia, hơn nữa rời khỏi gia phả Vương thị, từ đây chân chính thành người tự do. Chuyện này trong lúc nhất thời trở thành đề tài bàn tán lúc nhàn hạ của dân cư thôn Tú Thuỷ. Vương Văn Hoà bởi vì coi trọng Vương Chi Tùng, luôn luôn nhường nhịn (dung túng) cả nhà Vương lão thái. Mà hiện tại, đã sớm thất vọng tột đỉnh, Vương Văn Hoà lấy uy nghiêm của tộc trưởng, căn cứ theo tộc quy, hung hăng giáo huấn Vương lão thái một phen.
Vương lão thái bất kính với tộc trưởng, ức hiếp tộc nhân, thậm chí còn muốn chiếm lấy bạc của toàn tộc, vi phạm nghiêm trọng các quy tắc trong tộc, Vương Văn Hoà phạt bà năm mươi đại bản, quỳ từ đường ba ngày. Trong lúc này, vậy mà không có tộc nhân nào cầu tình dùm Vương lão thái. Ngay cả Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú cũng không cầu xin cho bà. Vương lão thái bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, còn chưa tới hai mươi trượng đã hôn mê bất tỉnh.
Sau cùng, vẫn là do Vương Thư Bình đứng ra "cầu xin," ba mươi đại bản tạm thời giữ lại, dùng để cảnh cáo. Nếu bà lại ngựa quen đường cũ, thì nhân đôi hình phạt. Chờ bà hồi phục vết thương mới đến từ đường quỳ ba ngày.
Vương lão thái hôn mê bị người khiêng về nhà. Vương Đại Lực không chờ Vương lão thái tỉnh dậy để hỏi ý kiến, ông làm chủ trả cho Quách phụ một trăm lượng bạc, nhờ đối phương tìm người chuộc Quách Chiêu Đệ và Vương Điền Nham ra. Vương Tại Tranh tạm thời đi cùng Quách phụ và Quách mẫu, chờ Quách Chiêu Đệ ra tù mới trở lại. Làm xong mấy việc này, ngày hôm sau Vương Đại Lực mang Vương Xuân Tú lên huyện tìm Vương Chi Tùng. Vương Xuân Tú ở trong thôn không dám ngẩng đầu. Vương lão thái rốt cuộc tự tay huỷ hoại hết phần thanh danh cuối cùng của khuê nữ. Một người vọng tưởng muốn gả cho huyện lệnh đại nhân làm phu nhân, lại thích dụ dỗ nam nhân, ai dám lấy? Đến làm thiếp chưa chắc có người muốn.
Lúc này Vương Xuân Tú thực sự không muốn sống nữa. Vương Đại Lực sợ nàng xảy ra chuyện, đưa nàng đến chỗ Vương Chi Tùng, nhờ Vương Chi Tùng để ý nàng. Vương Đại Lực còn để lại cho hai đứa hài tử một trăm lượng bạc. Sau khi Vương Chi Tùng biết chuyện trong nhà, trước mắt biến thành màu đen. Mẫu thân huỷ hoại thanh danh của tỷ tỷ, thậm chí một chút sĩ diện cuối cùng của y cũng bị huỷ hết. Trước mặt Sầm viện trưởng và Khang viện trưởng làm trò, liệu y còn có thể trở lại huyện học hay không. Trước kia, y có thể tìm Thạch Tỉnh cầu xin, hiện tại, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn rời khỏi nhà, còn ký thư khế đó, y làm sao đi gặp được!
Vương Chi Tùng ngay tức khắc khiển trách phụ thân vì sao đồng ý thư khế kia. Vương Đại Lực nói ra một sự kiện, Vương Chi Tùng trừng to mắt nhìn phụ thân, đứng hình tại chỗ.
Lúc Vương Đại Lực rời đi, bóng lưng như gù xuống vì gánh nặng. Vương Chi Tùng đứng ngẩn người một lúc lâu không hồi phục, bên tai văng vẳng bí mật phụ thân vừa mới nói cho y.
__ "Vương Thạch Tỉnh, không phải thân tử của ta.Ta không biết thân phụ của hắn là ai, nương ngươi không chịu nói, nhà ngoại ngươi cũng không chịu nói cho ta. Lúc bà mối gặp ta từng hứa hẹn, chỉ cần đồng ý thú nương ngươi sẽ đưa hai trăm lượng của hồi môn và mười mẫu điền. Dù sao ta cũng chưa thú thê, nên đồng ý. Đêm động phòng, ta mới biết được vì sao nương ngươi phải vội vàng gả cho ta, một người thật sự không có năng lực. Trước khi nàng thành thân đã ăn dựng quả, sau khi thành thân chưa đến một tháng thì có. Giấy không gói được lửa, ta không biết khi nào chuyện này bị người ngoài phanh phui, tránh sau này ngươi bị ảnh hưởng, không bằng hiện tại để hắn rời đi, còn có thể thêm một bút bạc cho ngươi đọc sách.
Nương ngươi chỉ biết liên luỵ ngươi, không giúp ngươi được việc gì tốt cả. Nhị ca, nhị tẩu của ngươi cũng không phải thiện tâm, sau này chắc chắn phiền toái đến ngươi. Chờ ngươi khảo tú tài, ta sẽ để các ngươi phân gia. Ngươi phân ra ngoài thì nhị ca nhị tẩu vô pháp đụng tới ngươi. Nương của ngươi, ta sẽ quản giáo nàng. Thanh danh tỷ tỷ ngươi bị nương ngươi huỷ hết rồi, ngươi tìm giúp nàng nhà nào đó, nghèo một chút cũng không sao, gả nàng đi càng xa càng tốt. Ngươi cứ lo việc đọc sách, sớm ngày lấy công danh, sau này không cần trở về."
Đây có lẽ là lần Vương Đại Lực nói nhiều nhất. Lầm lũi nhịn nhục cả đời chỉ đổi lại việc thê tử gây tai họa cho nhi tử và nhi nữ. Ông không thích Vương Thạch Tỉnh, bởi mỗi lần nhìn thấy đứa "nhi tử" này, ông lại nhớ đến đêm tân hôn đó, thê tử coi khinh ông. Vô luận nam nữ, lần đầu tiên ăn dựng quả trên cơ thể sẽ xuất hiện hồng ấn một hai tháng. Ông nhẫn nhục, nhưng không thể nào nhẫn được việc thê tử đêm tân hôn đã không còn hoàn bích (không còn trọn vẹn á!), trong bụng thậm chí còn hoài dã chủng chẳng biết của nam nhân nào.
Vương Thạch Tỉnh sinh ra không giống ông, càng ngày càng cao lớn. Ông từng hi vọng đứa nhi tử này cứ chết ở bên ngoài, như thế có thể vẫy bỏ đi vết nhơ sáng rõ nhất đời mình. Nhưng ngược lại, sức sống của đứa nhi tử này lại mạnh mẽ, không chỉ còn sống, mà sống ngày càng tốt. Vương Đại Lực càng không biết phải đối mặt với hắn thế nào. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh chính thức rời Vương gia, hoàn toàn cắt đứt triệt để quan hệ với ông, Vương Đại Lực ngược lại cảm thấy như trút bỏ gánh nặng, như vậy cũng tốt, như vậy, cũng tốt.
Vương Đại Lực đi một hồi lâu, Vương Chi Tùng rầm một cái đặt mông ngồi bên băng ghế. Vương Thạch Tỉnh, là do nương hắn, trộm hoài dã loại? Vương Chi Tùng đánh cái rùng mình, nếu việc này lộ ra bên ngoài, đừng nói là khoa khảo, y ngay cả gặp người cũng không còn thể diện. Vương Chi Tùng vội vàng quay đầu kiểm tra bốn phía, hoảng loạn xốc màn cửa nhìn thử xem Vương Xuân Tú có nghe thấy hay không. Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết, tuyệt đối không thể! Vương Chi Tùng chưa bao giờ ghét bỏ vị mẫu thân chỉ biết gây hại cho mình đến thế này, cũng là lần đầu tiên sinh ra ý tưởng "vì sao cha không hưu nương đi chứ."
Vương Thạch Tỉnh thoát ly tông tộc, người phiền lòng nhất chính là Vương Văn Hoà. Hôm ấy sau khi về đến nhà, Vương Thư Bình mới giải thích tại sao lại ngăn cản phụ thân. Vương Thạch Tỉnh đã dứt khoát rời khỏi gia tộc, căn cứ vào độ da mặt dày của Vương lão thái, cho dù Vương Thạch Tỉnh cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng chỉ cần còn ở trong tộc, người nhà kia sẽ không dễ dàng từ bỏ Vương Thạch Tỉnh (từ bỏ tiền tài.) Nếu cưỡng chế Vương Thạch Tỉnh ở lại, ngược lại sẽ mang đến hiềm khích, chẳng thà cứ thuận theo ý Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Dựa vào cách đối nhân của hai người, nếu rời khỏi Vương tộc có lẽ sẽ còn nghĩ cách giúp Vương thị mưu cầu tương lai. Chưa kể, Vương Diễn dựa vào thể diện hai người họ mới có thể đến Bạch Nguyệt học đường. Chỉ vì Vương Diễn thôi, bọn họ đã không thể ngăn trở.
Vương Văn Hoà hiểu rõ đạo lý này, nhưng tâm trạng đâu thể nhẹ nhàng chỉ trong một chốc lát. Ông cũng rất hối hận, nếu ngay từ đầu đối xử công bằng với Vương Thạch Tỉnh chút, Vương Thạch Tỉnh sẽ không dứt khoát rời khỏi gia tộc. Nói tới nói lui, chính là do ông không làm tốt cương vị tộc trưởng.
Đương nhiên, người cao hứng nhất, ngoại trừ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, chính là Sầm lão. Ông thật tâm muốn nhận cả hai làm nhi tử. Hiện giờ, hai đứa coi như không còn mối bận tâm về sau, thế thì nên chuẩn bị ngày làm lễ nhận thân là vừa. Sầm lão coi xong lịch, chọn ngày mùng ba tháng hai. Nhận thân xong ông sẽ hồi kinh, có Khang Thuỵ bồi ông.
Thiệu Vân An bỏ thư khế mới vào không gian. Tinh thần lẫn diện mạo của Vương Thạch Tỉnh sau khi được giải thoát hoàn toàn khác, cả người nhẹ nhàng hẳn. Vương Thanh và Ni tử miễn bàn cao hứng đến cỡ nào. Từ sau lúc biết chuyện, Ni tử lao ầm vào trong lòng cha nhỏ khóc nức nở. Vương Thanh tay lau nước mắt nhưng miệng mỉm cười. Tưởng Mạt Hi nhìn Ni tử khóc lớn, bàn tay nắm khối rubik bậc chín siết chặt hơn, sau đó dưới sự thất kinh của mọi người, đi đến trước mặt Thiệu Vân An, xoa đầu Ni tử. Thiệu Vân An kinh ngạc đến mức la lên, cả Tưởng Khang Ninh cũng thất thố tại chỗ.