Ngày hôm sau, Nguỵ Hoằng Nho cùng phụ thân là Hằng viễn hầu Nguỵ Xuân Lâm tiến cung tham dự thiết yến. Nguỵ Hoằng Chính là thứ tử, lại không có quan chức, không có tư cách diện thánh. Vì vậy, sau khi nhìn Nguỵ Hoằng Nho ngồi xe ngựa vào hoàng cung, Nguỵ Hoàng Chính vừa tức vừa hận. Rõ ràng y mới là trưởng tử, nhưng vì mẫu thân y là thiếp thất, mọi thứ y đáng lý có phải chắp tay dâng lên cho Nguỵ Hoằng Nho. Sớm muộn gì cũng có một ngày, y đạp Nguỵ Hoằng Nho xuống dưới chân.
Hằng viễn hầu vừa vào cung mới biết, cung yến hôm nay hoàng thượng mời tới không ít khách nhân. "Tam công, năm hầu, một vương một tướng" có mặt còn chưa nói, quan nhị phẩm trong triều cũng có mặt. Không chỉ có như vậy, khách tới đây còn có mặt người bộ lạc Sơn nhân và thương khách Tiên Lộc quốc. Nhìn trận thế này, nội tâm Hằng viễn hầu run lên.
"Hầu gia."
Hằng viễn hầu xoay người, chào hỏi ông chính là La Vinh Vương Mộ Dung Đoan. Mộ Dung Đoan là hoàng đệ của tiên đế Khang Thịnh, mẫu thân của ông xuất thân là cung nữ, địa vị ở trong cung không cao. Từ khi Khang Thịnh đế hôn mê, trong cung tình hình hỗn loạn. Các hoàng tử ở kinh thành không ai để ý ông, nữ nhân hậu cung thì tranh quyền đoạt thế. Chỉ có La Vinh Vương vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Khang Thịnh đế.
La Vinh Vương từ chối tham dự việc triều chính, cũng không tham dự việc tranh giành thái tử vị, bởi vì y "không có năng lực" gì. Mộ Dung Khôn sau khi đăng cơ thì hào phóng phong ông làm La Vinh Vương. Trong mắt các thế gia vọng tộc, người này không có năng lực gì, không tham dự triều chính, suốt ngày trồng hoa nuôi chim chỉ là một con cờ mà Vĩnh Minh đế rộng lượng đặt đi tiếp mà thôi, trong mắt họ căn bản không có giá trị.
Hằng viễn hầu ngoài mặt khách khí chào hỏi với La Vinh Vương, cũng thăm dò hỏi. "Vương gia, hoàng thượng có chuyện gì mà tâm tình tốt, lại mời mọi người dự cung yến thế?"
Vĩnh Minh đế không có tiền, quanh năm suốt tháng chỉ có thời điểm lúc ăn tết là mới mở tiệc, nhưng đồ ăn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản. Năm cũ vừa qua, hoàng thượng lại tổ chức cung yến, sao không khiến người khác hiếu kỳ cho được.
La Vinh Vương mặc phục sức mộc mạc, ngoại trừ vương phục bên ngoài, trên người không mang theo ngọc bội hay trang sức nào cả. Bởi vì hàng năm ở trong vườn hoa, La Vinh Vương vừa ngăm đen lại cường tráng, mái tóc hoa râm cộng thêm nét mặt tang thương. Nếu không mặc phục sức của vương gia, nhìn từ đầu tới chân rất dễ hiểu lầm là tên quê mùa nào đó. Vĩnh Minh đế cũng sở hữu làm da ngăm đen, do mấy năm qua ở trong cung ít khi ra ngoài, mới dưỡng trắng hơn được chút xíu.
La Vinh Vương cười nói. "Bản vương vừa nãy đi gặp hoàng thượng có hỏi. Hoàng thượng nói ngài có món ăn ngon muốn mời chúng ta cùng nếm thử. Bản vương hỏi là món gì, hoàng thượng không chịu nói." La Vinh Vương liếm liếm miệng. "Bản vương lại hi vọng hoàng thượng có thêm nhiều rượu ngon, bản vương hiện tại thèm chết mất." Tiếp đó, ông tò mò hỏi. "Bản vương nghe nói hầu phủ đang thu mua rượu dương nãi tử và trà long tĩnh. Nếu thực sự vậy thì bản vương phải mua mấy cân. Nhưng mà bản vương không có nhiều bạc, hầu gia phải ưu tiên cho bản vương giá đặc biệt đó nha!"
Hằng viễn hầu lúc này hơi đen mặt. Nguỵ Hoằng Nho bình tĩnh không lên tiếng. Hằng viễn hầu lúng túng trả lời. "Có việc này sao? Bản hầu sao lại không biết? Chờ về phủ bản hầu sẽ tra hỏi rõ ràng."
La Vinh Vương kinh ngạc. "Sao vậy? Hầu gia không biết? Mấy ngày trước hạ nhân của bổn vương còn đến hỏi bổn vương, trong phủ còn tồn dư rượu dương nãi tử và trà long tĩnh mà hoàng thượng ban tặng hay không, nói Hằng viễn hầu phủ ra giá này để thu mua một cân rượu dương nãi tử, trà long tĩnh thì giá này!" Ông đồng thời giơ hai tay, một tay ba ngón, một tay năm ngón, dường như không nhìn thấy gương mặt đã đen của Hằng viễn hầu. La Vinh Vương nói tiếp. "Hầu gia thực sự là giàu nứt đố đổ vách, con số này đúng là làm bổn vương động lòng, nhưng trà và rượu là hoàng thượng ban tặng, bản vương có tham tài cỡ nào cũng không dám mang đồ hoàng thượng ban tặng đem bán kiếm tiền, đành phải từ chối thôi." Thở dài một cái. "Không phải chứ, uống rượu vào là chứng nghiện rượu của bổn vương lại tái phát, nhưng mà uống rượu dương nãi tử xong thì không tài nào uống rượu khác nổi, chỉ có thể trông cậy vào hầu gia."
Giọng nói của La Vinh Vương khá lớn, người xung quanh đều nghe thấy hết, càng khiến Hằng viễn hầu ngứa răng chính là, con ma ốm, thế tử La Vinh Vương cũng lại gần phá rối!
Thế tử La Vinh Vương Mộ Dung Nghi, năm nay hai mươi hai. Danh tự nghe rất oai nhưng lại là một người bẩm sinh ốm yếu từ khi còn trong bụng mẫu thân. Không biết uống phải thuốc gì mà thân thể không khoẻ lên, ngược lại thân hình trắng trắng mập mập, đứng cạnh La Vinh Vương đen gầy giống như hai thái cực đối lập. La Vinh Vương còn có một tiểu hài tử nữa tên gọi Mộ Dung Huy, vừa tròn mười tuổi, do thiếp thất hạ sinh, tương đối hướng nội, nhóc đi theo sau lưng Mộ Dung Nghi, nắm y phục của đại ca, tò mò nhìn lén khuôn mặt hoá đen của Hằng viễn hầu.
Hằng viễn hầu lúng túng đến mức hận không thể lấy tay che miệng hai phụ tử La vinh vương. Chuyện này ông có thể làm, nhưng ở chỗ này nói oang oang ra như thế là vô cùng bất kính đối với hoàng thượng. Ngay cả người Sơn nhân và Tiên Lộc quốc cũng nghe thấy, chuyển sự chú ý qua bên này.
"Haizz, Nguỵ hầu gia, nguyên lai là phủ ông thu mua nha. Vừa khéo, lão phu cũng muốn mua một ít, ông không thể lấy giá quá cao, lão phu không có nhiều bạc như vậy."
Ninh quốc công Sở Văn Sĩ vuốt râu cười ha hả đi tới. Hằng viễn hầu lúc này rất muốn mắng nhi tử Nguỵ Hoằng Chính làm việc không mau lẹ. Trà và rượu còn chưa thu được bao nhiêu mà chuyện đã lan ra khắp kinh thành!
Có Ninh quốc công tham dự, những người khác không biết vì mục đích gì cũng tìm tới Hằng viễn hầu, muốn mua trà và rượu của ông. Hằng viễn hầu sau gáy đổ mồ hôi, nhưng không thể nổi giận. Nguỵ Hoằng Nho ngay lúc phụ thân sắp chống đỡ không được mới lên tiếng. "Các vị thúc bá, việc này gia phụ xác thực không biết, trong này có lẽ có hiểu lầm nào đó. Ai chả biết trà và rượu của các thúc bá đều do hoàng thượng ban thưởng, có cho Hoằng Chính mười cái lá gan, hắn cũng không dám đánh chủ ý tới đồ của hoàng thượng. Đợi trong phủ điều tra rõ ràng, tiểu bối sẽ cho các vị thúc bá câu trả lời."
Hằng viễn hầu vội vã gật đầu. "Đúng đúng! Sau khi hồi phủ bản hầu nhất định điều tra rõ, Nếu thật là Hoằng Chính không hiểu chuyện, bản hầu tuyệt đối nghiêm trị không tha, nhất định sẽ cho vương gia và quốc công câu trả lời thích đáng."
La vinh vương làm bộ tiếc nuối nói. "Không đến nỗi vậy chứ. Nếu Hoằng Chính có thể thu mua trà và rượu thật, bản vương mới có lộc ăn a. Haizz, sao mà số lượng trà mới rượu mới ít quá vậy. Xem ra bản vương lại phải mặt dày đi xin quan hậu nữa rồi, chỗ hoàng thượng thì đảm bảo là không thành."
Một người Tiên Lộc quốc nhỏ giọng hỏi đại thần bên cạnh. "Dương nãi tửu và trà long tĩnh không phải sinh ý của Hằng viễn hầu phủ sao?"
Người kia lập tức thấp giọng trả lời. "Đương nhiên không phải." Kiểm tra hai bên, y lí nhí nói. "Dương nãi tửu và trà long tĩnh là sinh ý của quân hậu, Hằng viễn hầu phủ mà..." Y lập tức nháy mắt "ngươi hiểu mà."
Thương nhân Tiên Lộc quốc đã hiểu, những thương nhân còn lại và người bộ lạc Sơn nhân cũng đã hiểu. Nhưng thương nhân Tiên Lộc quốc không rõ. "Nhưng sao Nguỵ Hoằng Chính lại nói, dương nãi tửu và trà long tĩnh vốn là của Hằng viễn hầu phủ, chỉ là bị..." nhỏ giọng xuống "quân hậu đoạt mất. Người chế trà và ủ rượu kỳ thật là người của Hằng viễn hầu phủ."
Người nọ kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại hạ hạ giọng. "Nguỵ Hoằng Chính nói thế sao?"
Thương nhân hai nước gật đầu.
Người nọ che nửa miệng lại. "Nguỵ Hoằng Chính đúng là gan to bằng trời, người chế trà và rượu kia là nghĩa đệ của huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh đại nhân. Tưởng đại nhân lại là nghĩa tử của Ông lão. Ông lão lại là lão sư của hoàng thượng, chư vị nói xem, người kia là người Hằng viễn hầu phủ, hay là người của hoàng thượng cùng quân hậu?"
Thương nhân hai nước lúc này mới giật mình, nguyên lai người có thể ủ ra rượu ngon như vậy, chế ra trà xanh như vậy lại có quan hệ với hoàng thượng! Thương nhân hai nước ngay lập tức minh bạch nên làm thế nào.
Ngay khi không khí ở hiện trường đang phát triển theo hướng quỷ dị, một thanh âm lanh lảnh vang lên, cứu với Hằng viễn hầu đang muốn chôn mặt xuống đất.
"Hoàng thượng giá lâm! Quân hậu giá lâm."
Tất cả mọi người lập tức im lặng, ngay khi hai vạt áo màu vàng xuất hiện, mọi người quỳ xuống. "Bái kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, quân hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Miễn lễ, bình thân!"
"Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn quân hậu."
Vĩnh Minh đế nắm tay quân hậu xuất trận, đi phía sau hai người là Ông lão và Đại lão tướng quân. Vĩnh Minh đế không ngại tỏ cho mọi người biết, hai vị lão nhân đây chính là người y tin tưởng nhất.
Tâm trạng Vĩnh Minh đế rất tốt, ban mọi người an toạ, rồi mở miệng. "Từ khi trẫm đăng cơ tới nay đều bận rộn chuyện quốc sự, chưa có cơ hội rảnh rỗi ăn mừng cùng chư vị ái khanh, trẫm cảm thấy thật tiếc nuối. Mấy ngày trước, trẫm nghe quân hậu nhắc tới có thương nhân bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc đến Đại Yến đàm sinh ý, làm trẫm không khỏi nhớ đến Khang Thịnh cách đây mười năm, thương nhân các quốc gia tụ hội tại kinh thành, mang theo phồn hoa náo nhiệt, trẫm cảm thấy hào hứng, cũng cảm thấy hoài niệm.
Hôm nay trẫm mở tiệc, trước tiên là tụ hội cùng chư vị ái khanh một lần, thứ hai là hi vọng chư vị ái khanh có thể cùng trẫm xây dựng lại Đại Yến thịnh vượng, thứ ba, cũng là hi vọng thương nhân Sơn nhân và Tiên Lộc sẽ thường xuyên lui tới Đại Yến, tăng cường quan hệ giữa hai nước, trẫm cũng hi vọng nhìn thấy thương nhân Đại Yến ta lui tới bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc, trao đổi hàng hoá của Sơn Nhân và Tiên Lộc quốc về Đại Yến."
"Chúng thần nguyện làm theo mong ước của hoàng thượng..."
Chư vị đại thần đồng loạt đứng dậy.
Bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc cũng thụ sủng nhược kinh, đứng lên hô. "Ước nguyện của hoàng đế là may mắn của chúng tôi."
Sắc mặt Hằng viễn hầu Nguỵ Xuân Lâm là kém nhất trong số những người ở đây. Chuyện vừa nãy chỉ là khởi động thôi đã cơ hồ làm ông mất hết thể diện. Ý của hoàng thượng nhìn qua cứ tưởng như cùng triều thần ăn mừng, khuyến khích bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc đến Đại Yến kinh thương, nhưng kỳ thực là đang nhắc nhở. Nhưng nhắc nhở ai? Người ở đây nếu không ngu si thì trong lòng đều thấu hiểu.
Hoàng thượng nghe quân hậu "nhắc tới." Vì sao quân hậu lại đi để ý kẻ thương nhân thấp hèn? Hằng viễn hầu phủ ra giá cao thu mua trà mới và rượu, cả triều thần đều biết thì việc Hằng viễn hầu phủ muốn hợp tác cùng bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc há có thể giấu diếm được vài người! Căn cứ tình hình này, Nguỵ Hoằng Chính hành động không kiêng nể còn thừa dịp để người ngoài bàn tán. Chỉ là con thiếp thất, làm việc không đúng mực. Ông đã nhắc lại là làm việc này phải kín tiếng, phải cẩn thận, kết quả!
Khoé mắt Nguỵ Hoằng Nho liếc nhìn phụ thân mình vài lần, nhấc chén trả giả bộ uống, trong lòng thì cười lạnh, cũng cười nhạo phụ thân tự cho là đúng. Ông cho rằng nhắc nhở Nguỵ Hoằng Chính làm việc kín tiếng một chút thì hoàng thượng và quân hậu sẽ không biết sao? Từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân thú kế mẫu, Nguỵ Hoằng Nho đối với thân phụ mình ngày càng lạnh nhạt. Nhớ đến lần đệ đệ nhắc với mình những điều kia, Nguỵ Hoằng Nho nhấc mí mắt, lặng lẽ đảo qua chỗ hoàng thượng và quân hậu, hiểu rõ bản thân cần phải mau chóng ra quyết định.
Mà lời kế tiếp của Vĩnh Minh đế càng khiến Hằng viễn hầu thêm bất an.
"Trẫm nghe nói Vân Long Các ở kinh thành làm ra món ăn cực kỳ mỹ vị, trẫm hôm nay đặc biệt để Vân Long Các chuẩn bị cung yến. Trẫm còn chuẩn bị một bình rượu ngon, cùng chư vị ái khanh cộng ẩm ăn mừng."
"Tạ hoàng thượng!"
An công công đã hồi cung đứng bên cạnh hô to. "Khai tịch yến!"
Khi An công công dứt lời, một người đi vào đại điện. Sự xuất hiện của hắn khiến nhiều người ở đây biến sắc. Người này không ngoài ai khác, chính là lão bản trên danh nghĩa của Vân Long Các, Tưởng Khang Thần.
Tưởng Khang Thần đi tới giữa quỳ xuống. "Nội quan Tưởng Khang Thần khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, quân hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Quân hậu mở miệng. "Miễn lễ, đứng lên đi."
"Tạ ơn thiên tuế."
Tưởng Khang Thần đứng dậy, không quan tâm mấy ánh mắt bất thường bên người, khuôn mặt bình tĩnh nói. "Hoàng thượng, quân hậu thiên tuế, cung yến lần này do thần chủ trì. Đảm bảo sẽ để cho hoàng thượng, quân hậu và các vị đại nhân thoả mãn."
Vĩnh Minh đế và quân hậu đồng thời hướng Tưởng Khang Thần khẽ gật đầu. Tưởng Khang Thần hành lễ xong, nghiêng người, hướng về phía cửa điện vỗ tay ba cái. Sau tiếng vỗ tay. một nhóm cung nữ tay nâng khay nối đuôi nhau tiến vào. Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, nhóm cung nữ lần lượt đem những đĩa sứ nhỏ bằng lòng bàn tay đặt trước mặt mọi người. Trên đĩa sứ nhỏ là rau trộn giấm, có hơn bảy tám loại. Trong lúc các vị cung nữ đang sắp xếp các món rau trộn thì tám vị tráng hán vạm vỡ, hai người một tổ, nâng bốn con dê nướng nguyên con tiến vào. Các đại thần và thương nhân ngồi đây không xa lạ gì món này, cũng là thịt dê nướng mà thôi.
Sắp xếp rau trộn giấm xong, các cung nữ rời đi, đứng ở hàng đầu, Tưởng Khang Thần ở phía sau lưng Ông lão lên tiếng. "Chư vị đại nhân, trước mặt chính là kim chi, kim chi có thể ăn không, cũng có thể ăn với cơm, với mì sợi, với lương khô, cũng có thể dự trữ làm món ăn cho mùa đông, là món mới chuẩn bị ra mắt của Vân Long Các, trước hết mời chư vị đại nhân thưởng thức."
Các đại nhân nghe xong thì tò mò, Vĩnh Minh đế cùng quân hậu nhấc đũa, những người khác lúc này mới dám cầm lên. Thiệu Vân An chuẩn bị không ít kim chi, bất quá đã bị Vĩnh Minh đế chiếm hết một nửa. Cho nên sau khi cung yến hôm nay kết thúc, một nửa còn lại cũng không còn.
Ngay khi kim chi tiến vào khoang miệng, lập tức có các thanh âm như "hương vị không tồi," "ăn ngon" lần lượt phát ra. La Vinh Vương giọng sang sảng. "Hoàng thượng, kim chi ăn ngon thật, có thể tặng cho hoàng thúc một ít mang về phủ không?" Ông hỏi xong thì Ông lão, Đại lão tướng quân và những người thân cận với hoàng đế lập tức nhìn lên.
Vĩnh Minh đế cười nói. "Chỗ trẫm vẫn còn một ít, nếu hoàng thúc yêu thích thì tiến cung bồi trẫm dùng thiện, thúc chất chúng ta lâu lắm rồi chưa có cơ hội dùng bữa."
La Vinh Vương đứng bật dậy. "Tạ ơn hoàng thượng." Nói xong thì cười ha ha, rất là cao hứng.
Lúc này, hai nhóm cung nữ lại xuất hiện, trên tay mỗi người đều có khay, nhưng ở phía sau các nàng lại thêm bốn người khác nhấc một cái bàn vuông tiến vào.
"Đó là cái gì?"
"Hình như là con vịt?"
"Còn có bánh?"
Tiếng bàn luận xôn xao tràn ngập hiếu kỳ, đây là món gì? Nguyên một con vịt, muốn bọn họ tự xé? Có vẻ không được nhã nhặn cho lắm nha!
Nhưng ai ngờ, một nhóm cung nữ đặt khay vịt lên bàn vuông, một nhóm khác đi đến bàn nhỏ trước mặt mỗi người, cẩn thận bày biện. An công công và Trác công công tự mình hầu hạ hoàng thượng và quân hậu, đặt bánh vào một nồi hấp nhỏ rồi rót tương ngọt ra đĩa, còn sắp xếp hành lá, giá đỗ. Thiệu Vân An định dùng dưa chuột nhưng thời đại này chưa có, đành phải dùng giá đỗ thay thế. Đương nhiên, hắn và Vương Thạch Tỉnh trồng rất nhiều trong không gian, là dưa chuột thật sự luôn.
Vĩnh Minh đế tò mò hỏi. "Tưởng Khang Thần, đây là món mới gì?"
Tưởng Khang Thần hành lễ nói. "Bẩm hoàng thượng. Đây là vịt nướng, hay còn gọi là "vịt quay", lớp da giòn rộm, béo nhưng không ngán. Vịt quay cắt lát nhỏ, thêm tương, hành lá, giá đỗ rồi cuốn lại với bánh tráng. Thần thỉnh cầu được cuốn bánh cho hoàng thượng và quân hậu."
Vĩnh Minh đế. "Chuẩn."
Con thứ nhất được ngự trù Vân Long Các cắt lát. Tưởng Khang Thần đi đến bên bàn hoàng thượng và quân hậu, rửa sạch tay, nhấc lên miếng bánh tráng nóng hầm hập, bỏ vào hai miếng thịt vịt, quẹt lên ít tương ngọt, lại thêm vào vài cậng hành lá và giá đỗ. Mọi người đều nghển cổ nhìn, không ít người bắt đầu nuốt nước miếng. Vĩnh Minh đế và quân hậu một trước một sau tiếp nhận bánh cuốn trên tay Tưởng Khang Thần. Vĩnh Minh đế cắn trước một miếng, sau đó trợn tròn mắt, cấp tốc nuốt xuống. "Ăn ngon, ăn ngon cực kỳ!" Rồi như e sợ quần thần cười nhạo, y nhỏ giọng nói. "Làm thêm cho trẫm hai cái nữa!"
Tưởng Khang Thần đúng lúc nín cười, cũng hạ thấp giọng đáp. "Hoàng thượng, lát nữa còn rất nhiều món ngon, thần sợ ngài dùng không được."
Nghe nói còn có thức ăn ngon, Vĩnh Minh đế nhẫn nhịn. Quân hậu cúi đầu, ẩn nhẫn nuốt ý cười.
Có Vĩnh Minh đế mở màn, những người khác không khỏi ngóng trông phần của mình chuẩn bị mau mau. Ngự trù Vân Long Các mang theo hai người phó bếp đồng thời xẻ thịt, xung quanh toát ra thanh âm nhấm nuốt, có người nịnh nọt nói. "Hoàng thượng, quân hậu, vịt nướng này ăn quá ngon, thần chưa bao giờ ăn qua mỹ vị như vậy. Không biết sau này nếu thần muốn ăn, có phải đến Vân Long Các là được hay không?"
Tưởng Khang Thần lập tức trả lời thay. "Nếu đại nhân thích cứ đến Vân Long Các. Chừng mấy ngày nữa Vân Long Các sẽ chính thức ra món này."
Lập tức có người nói. "Nhất định ta sẽ đi, vịt nướng này thực sự quá ngon."
Mặc kệ là thiệt tình hay giả ý, rất nhiều người sôi nổi phụ hoạ. "Đúng, nhất định phải đi, ăn quá ngon!"
Tưởng Khang Thần nói. "Xương vịt quay còn thừa nấu với canh củ cải cũng rất ngon, đều là mỹ vị. Lát nữa mời hoàng thượng, quân hậu và các vị đại nhân nếm thử."
Vịt quay ăn đã ngon rồi, canh vịt chỉ sợ cũng không kém. Mọi người ăn đến miệng dính đầy mỡ, không khỏi có chút mong đợi. Cho dù là gia chủ thế gia, thế tử đã quen với mỹ thực cũng phải đánh giá lại Vân Long Các. Rất nhiều người đồng suy nghĩ: [Hoàng thượng và quân hậu tìm được trù sư tài nghệ cao như vậy ở đâu thế.] Cũng có người ăn nhưng không có vị giác.
Tưởng Khang Thần cố gắng không để ý đến những ánh mắt bắn lên người y, đặc biệt là của một số người, chỉ chuyên tâm lo việc quân hậu đã giao.