Hãn Phu

Chương 93: Chương 93




Từ sau khi Sầm lão quyết định nhận Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm nhi tử thì đã sai người dọn dẹp viện tử riêng cho hai người cùng với Vương Thanh và Vương Ni. Về sau Sầm phủ chính là một ngôi nhà khác của bọn họ. Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi ở trong phủ có ma ma chăm sóc, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không cần bận tâm. Trong khách phòng, Vương Thạch Tỉnh tự mình pha trà cẩu kỷ táo đỏ chiêu đãi Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy.

Trên bàn bày biện nhiều món ăn vặt Thiệu Vân An tự làm, Tằng chưởng quầy chờ không nổi hỏi. "Thiệu tiểu ca, ngài dự định làm cái gì? Hồi nãy nói như vậy đúng là muốn Tằng mỗ gặp phiền toái mà."

Hứa chưởng quầy cũng rất tò mò, nhìn Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An mờ mờ ám ám không trả lời trực tiếp, mà là hỏi. "Đông gia nhà các ngài dạo gần đây có động thái gì không?"

Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy đầu tiên là sững sờ, tiếp theo sau là khổ não buồn rầu. Tằng chưởng quầy lắc đầu, than thở. "Đông gia gần đây công việc không mấy thuận lợi, không biết Thiệu tiểu ca có nghe tin gì chưa?"

Thiệu Vân An đáp. "Hai vị chưởng quầy cứ gọi ta Vân An là được, dù sau sau này chúng ta sẽ là người một nhà mà."

Tằng, Hứa chưởng quầy kinh ngạc, sau đó Hứa chưởng quầy vui mừng. "Thiệu tiểu ca, a, Vân An! Ngươi là nói!"

Thiệu Vân An cười nói. "Sở dĩ hôm nay đẩy hết mọi chuyện lên người Tằng chưởng quầy là bởi vì thu được phong thư từ đông gia của các ngài."

Vương Thạch Tỉnh phối hợp, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư. Hứa chưởng quầy nóng vội tới lấy, mở ra, cùng Tằng chưởng quầy xem qua.

Chuyện Nguỵ Hoằng Văn bị tước mất quyền đã được Tưởng Khang Thần sai người báo lại cho hắn biết, lần vừa rồi An Nhàn đến cũng kể lại mọi chuyện ở kinh thành. Người ngoài nhìn không hiểu, nhưng Thiệu Vân An lại nhìn thấy tín hiệu tốt. Nguỵ Hoằng Văn còn rất biết diễn kịch nữa, nếu ở hiện đại đi làm diễn viên, tuyệt đối có thể lấy chức ảnh đế. Nguỵ Hoằng Văn nhẹ nhàng giũ bỏ Hằng viễn hầu phủ. Hằng viễn hầu giao toàn bộ sinh ý cho Nguỵ Hoằng Chính thì thế nào, nhân mạch đều nằm trong tay y, Nguỵ Hoằng Chính có năng lực thì cứ tới giành đi! Càng đừng nói đến việc Nguỵ Hoằng Chính nắm quyền chưa ấm tay đã bị lão cha đoạt lại, bây giờ quyền lực lại nằm trong tay Nguỵ Hoằng Nho.

Rời khỏi Hằng viễn hầu phủ, đặt mình ở vị thế đối lập với Hằng viễn hầu phủ, Nguỵ Hoằng Văn mới có thể bảy tỏ lòng trung thành với quân hậu. Tự viết thư gửi Thiệu Vân An, y giải thích rõ tình cảnh trước mắt mình, cùng với tính toán tương lai, cũng không quên nói với Thiệu Vân An, Hứa, Tằng chưởng quầy là hai người thân tính của y, có thể tín nhiệm. Mà Nguỵ Hoằng Văn đã lén thể hiện lòng thành với quân hậu, y nguyện ý vì hoàng thượng và quân hậu đẩy mạnh kinh thương.

Sau khi Nguỵ Hoằng Văn rời khỏi Hằng viễn hầu phủ thì rời kinh, y muốn đi tổng hợp lại toàn bộ tài nguyên trong tay. Tài nguyên tại kinh thành đã có đại ca y là Nguỵ Hoằng Nho âm thầm quản lý. Đợi đến khi trà và rượu mới xuất ra, Nguỵ Hoằng Văn sẽ càng thuận lợi đẩy mạnh lượng tiêu thụ trà và rượu, thậm chí đến các nơi xa xôi hơn.

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy xem xong thư, mọi nỗi lo lắng mới tạm thời lắng xuống, càng cảm động nhiều hơn với sự tin tưởng của đông gia dành cho mình. Bọn họ trước đây còn lo sợ chủ tử bị Hằng viễn hầu phủ bỏ rơi, bây giờ lại cảm thấy chủ tử rời đi là quyết định sáng suốt. Là người thân tín của Nguỵ Hoằng Văn, làm sao bọn họ không hiểu hoàn cảnh khó khăn của Nguỵ Hoằng Văn ở hầu phủ. Đợi Hứa chưởng quầy trả lại thư, Thiệu Vân An nói. "Nếu chỉ có phong thư này, ta sẽ không đẩy chuyện lên người Tằng chưởng quầy. Phía bên kinh thành cũng đưa tin, nói ta cứ yên tâm hợp tác với chủ tử của các ngài. Tính ta lười, nhân thủ trong nhà có hạn, cho nên từ trước tới giờ ta không muốn nhọc lòng quá nhiều cho việc sinh ý. Hiện tại chúng ta đều là người làm việc cho hoàng thượng và quân hậu, hai vị chưởng quầy coi như là lão bằng hữu với ta, Nguỵ công tử hiện tại rời phủ, mặc dù trong tay có nhiều mối liên hệ nhưng không thể nào thuận lợi như trước kia, cho nên ta tính, chúng ta có thể hợp tác làm một ít sinh ý mới mẻ."

Ánh mắt Tằng chưởng quầy sáng lên. "Vân An, có phải ngươi muốn làm sinh ý từ phỉ thuý?" Tằng chưởng quầy thay đổi sắc mặt là chuyện chẳng vấn đề gì.

Thiệu Vân An gật đầu cười nói. "Đúng vậy! Ta đang có ý định này. Chuyện phỉ thuý ta không dối gạt hai vị, trong tay ra còn có một ít nguyên thạch, đều do Tỉnh ca năm ấy tìm được. Tỉnh ca khi đó cảm thấy mấy cục đã nhẵn mịn dễ nhìn, không ngờ có thể làm ra đồ trang sức mỹ lệ. Bất quá lấy kinh nghiệm của Nguỵ công tử còn chưa từng nhìn thấy cục đá này bao giờ, ta đoán loại đá này số lượng ở Yến quốc không nhiều, mấy cục đá Tỉnh ca lượm được cõ lẽ do người khác mang từ ngước ngoài vào."

Hai vị chưởng quầy nhất tề gật đầu. Tằng chưởng quầy làm nghề này, ông cũng chưa từng nhìn thấy, vậy loại đá này nhất định không ở Yến quốc. Hai người họ không khỏi liếc mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh, tại sao người này lại may mắn gặp được những thứ lạ kỳ như thế, sao mệnh bọn họ không may mắn như vậy. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh như núi thái sơn, nghiêm túc làm bia đỡ cho tức phụ.

Tằng chưởng quầy hỏi. "Thế ý Vân An là gì?"

Thiệu Vân An nói. "Ta định hợp tác với ngài mở cửa hàng trang sức. Không phải "Điệp Trang Các," mà là cửa hàng hoàn toàn mới, cửa hàng trang sức của quân hậu."

Tằng chưởng quầy nghe xong hiểu liền, đại đông gia mặc dù rời khỏi hầu phủ, nhưng chủ tử sau lưng Điệp Trang Các là ai không phải bí mật. Nếu bọn họ muốn làm việc cho quân hậu, vậy đương nhiên không thể lấy cái tên Điệp Trang Các.

Thiệu Vân An nói tiếp. "Quân hậu xuất thân từ Đại gia, ta nghĩ có thể thỉnh quân hậu ra mặt nhờ các tướng sĩ biên quan tìm giúp. Thứ hai là dựa vào các mối liên hệ của Nguỵ công tử mà đi tìm. Nguyên thạch trong tay ta và Tỉnh ca có thể xuất ra để làm đồ trang sức trước, chúng ta lấy hình thức đấu giá để bán, người trả giá cao mới có được. Hơn nữa không phải một lần bán đấu giá là xong, cứ một tháng đấu giá một bộ, có thể kéo dài thời gian tìm kiếm đá, Bộ phỉ thuý đậu cô ve hồi trước ta bán cho ngài, các ngài có bán đi chưa?"

Tằng chưởng quầy lập tức nói. "Vẫn chưa, đông gia không muốn bán bộ trang sức ấy. Chúng ta dùng bạch ngọc, thanh ngọc phỏng chế lại mấy trăm bộ, đông gia dự định tháng bốn tới bán ra, muốn tạo thêm điểm may mắn cho các sĩ tử tham gia khảo thí. Bất quá bây giờ đông gia đã rời hầu phủ, kế hoạch có thay đổi, đông gia muốn ta tạm hoãn. Nếu chúng ta mở cửa hàng trang sức mới thì có thể bán ra, ta sẽ gửi thư cho đông gia. Nhưng mà đấu giá mà ngươi vừa nói là cái gì, có thể nói tỉ mỉ hơn không?"

Thiệu Vân An giải thích đấu giá là gì, nhà đấu giá là sao. Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy đồng ánh mắt "còn có thể như vậy!", kiến thức lại tăng lên. Đợi Thiệu Vân An nói xong, Hứa chưởng quầy hỏi. "Vậy chúng ta có thể mở một phòng đấu giá nha! Chủ ý của Vân An đúng là nhiều, tương lai chúng ta nhất định có nhiều thứ mới mẻ để đấu giá."

Thiệu Vân An nói. "Ý này cũng được. Nhưng mà xây phòng đấu giá ở huyện Vĩnh Tu lại không đủ đẳng cấp, chúng ta phải xây phòng đấu giá ở kinh thành. Chuyện này ta sẽ viết thư cho Khang Thần đại ca, để hắn xử lý."

Tằng chưởng quầy muốn nói lại thôi. Thiệu Vân An hỏi. "Tằng chưởng quầy có đề nghị gì sao?"

Tằng chưởng quầy ngập ngừng một chút, nói. "Vân An, không dối gạt ngươi, đông gia đi rồi, ta cùng lão Hứa cũng làm không lâu. Điệp Trang Các và Nhất Trượng Hiên tuy nói không phải sản nghiệp của hầu phủ, nhưng rốt cuộc ai cũng biết chủ tử đứng phía sau, khẳng định sẽ có người tới gây sự. Đông gia an bài cho ta và lão Hứa đóng cửa Nhất Trượng Hiên và Điệp Trang Các, chờ đông gia định nước đi khác."

Thiệu Vân An thấu hiểu gật đầu, điểm này hắn cũng nghĩ đến, hắn suy nghĩ nói. "Không bằng thế này đi, Nguỵ công tử hiện tại khẳng định có nhiều việc bận rộn, nhất thời có lẽ không thể lo phía các ngài bên này. Chúng ta đều là người một nhà, các ngài không cần chờ hắn an bài. Hứa chưởng quầy có kinh nghiệm mở tửu lâu, ngài mang theo nhóm nhân thủ của Nhất Trượng Hiên mở một tửu lâu mới, thực đơn ta viết. Tằng chưởng quầy vẫn là cửa hàng trang sức, những thợ điêu khắc của Điệp Trang Các phải giữ lại. Bất quá ta kiến nghị Tằng chưởng quầy lên kinh thành, nếu muốn mở phòng đấu giá, ngài ở kinh thành có lợi hơn. Hôm nay ta mang bộ trang sức kia ra, chính là muốn quảng cáo danh tiếng cho cửa hàng trang sức sắp tới. Mấy việc này ta sẽ nói với Khang Thần đại ca, nhờ hắn trình lên quân hậu. Ta đề nghị, bất kể là tửu lâu hay cửa hàng trang sức, ngay cả các cửa hàng thương phẩm khác, chúng ta phải thành lập chuỗi đại lý chính thức."

"Đại lý?"

Thiệu Vân An lại giải thích lần nữa đại lý là cái gì, hai vị chưởng quầy chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, nghe qua rất khả thi nha!

Thiệu Vân An hỏi. "Hai vị chưởng quầy thấy thế nào?"

"Đương nhiên là được!"

Thiệu Vân An nói. "Ta sẽ viết thư gửi Nguỵ công tử, chúng ta hợp tác mở cửa hàng, hai vị chưởng quầy trực tiếp tham dự, cũng có thể đóng góp ít cổ phần. Còn lại phân chia thế nào, ta sẽ thương lượng với Nguỵ công tử."

"Chuyện này Vân An quyết định là được."

Hai người đều tin tưởng Thiệu Vân An, tuyệt đối là buôn bán lớn. Tằng chưởng quầy nói tiếp. "Ta trở về viết thư cho đông gia."

Hứa chưởng quầy nhắc nhở. "Vân An, nguyên bản phía trên ta và Tằng lão còn có một đại chưởng quầy, người này gọi là Nguỵ Tu, hắn ta ở Sắc Nam phủ. Người này không phải người của đông gia, nếu tương lai hắn tới tìm ngươi, ngươi phải đề phòng."

"Được, sau này chuyện liên quan đến chủ tử các ngài, ta sẽ trực tiếp hỏi các ngài."

"Được."

Bước đầu có ý tưởng mở tửu lầu và cửa hàng trang sức, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy vội vã rời đi. Lúc Tằng chưởng quầy rời đi còn bị đám tiểu tư và thị nữ được người giao ở lại hỏi thăm chuyện phỉ thuý bao quanh. Tằng chưởng quầy lúc này đã nắm chắc, nên trả lời là trong tay tạm thời không còn nguyên thạch, chờ có nguyên thạch sẽ thông tri cho mọi người.

Hai vị chưởng quầy rời đi, Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An. "Tức phụ vất vả rồi."

Thiệu Vân An cười đáp. "Ta không vất cả, ta chỉ nói thôi, đi làm là người khác." Ngay sau đó, hắn thu lại nụ cười, nói. "Nguỵ Hoằng Văn tới tìm khiến ta tỉnh ra. Địa vị chúng ta vẫn chưa đủ cao, dù có hai vị đại thần là hoàng thượng và quân hậu chống lưng, nhưng ở trong mắt các đại nhân vật quyền quý kia, chúng ta chỉ là tiểu nhân. Ta không thể tiếp tục hạ thấp bản thân nữa, muốn gia đình chúng ta an toàn, chúng ta nhất định phải có đủ khả năng bảo vệ chính mình. Quyền lực của hoàng thượng và quân hậu chưa đủ, chúng ta muốn ôm đùi bọn họ thì trước tiên phải giúp bọn họ nắm giữ quyền lực cường đại trước.

Cho nên sắp tới mở cửa hàng cũng được, làm sinh ý khác cũng được, nhất định phải có quân hậu tham gia, quân hậu không cần xuất bạc, chỉ cần đóp góp cổ phần theo danh nghĩa. Ta cũng muốn rủ đại ca và sư huynh của đại ca, Dương Nghiên tham gia. Hắn là tri phủ Sắc Nam phủ, là địa đầu xà, có đôi khi cường long cũng thua địa đầu xà nha."

Vương Thạch Tỉnh. "Ta nghe lời tức phụ, nhưng nếu tương lai hoàng thượng và quân hậu "thố tử cẩu phanh" thì sao? (nghĩa nôm na là qua cầu rút ván). Trong sử sách có rất nhiều chuyện như vậy." Đã xem qua "Lịch sử ngàn năm Trung Hoa", Vương Thạch Tỉnh thông hiểu ra nhiều chuyện.

Thiệu Vân An nói. "Vậy chúng ta phải tính tốt đường lui." Thiệu Vân An ngoắc ngón tay, Vương Thạch Tỉnh lập tức cúi đầu, Thiệu Vân An nhỏ giọng nói bên tai hắn, đợi nói xong, ánh mắt Vương Thạch Tỉnh toả sáng.

"Thế nào, muốn đi không?"

"Đi! Tức phụ đi đâu ta đi đó!"

"Thật nghe lời." Thưởng một cái kiss!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.