Các hài tử đến Bạch Nguyệt học đường đọc sách, trên căn bản không giàu thì quý. Nếu là học sinh nhà nghèo có tư chất tốt, bạch Nguyệt học đường cũng sẽ thu nhận, nhưng số lượng học sinh như vậy rất ít. Không phải do bạch Nguyệt học đường kỳ thị người nhà nghèo, mà là trình độ tiếp thu của hài tử nhà nghèo không thể nào so sánh với các hài tử con nhà thế ra từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục, học thức, và thành tích thì cao hơn các hài tử nhà nghèo rất nhiều. So với trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc đi đọc sách, hiện tại Vương Thanh có thể đến thẳng bạch Nguyệt học đường đọc sách, thậm chí còn trở thành tôn tử của tiền viện trưởng bạch Nguyệt học đường Sầm lão, Vương Thanh luôn nghĩ có phải là mình đang nằm mơ hay không. Ở trong mơ, cha bé nói rằng sẽ tìm cho bé và muội muội một người cha nhỏ cực kỳ tốt bụng; ở trong mơ, bé không chỉ ăn ngon mặc đẹp, còn được đi đọc sách.
Ngồi trong phòng học tân sinh, Vương Thanh rất lo lắng, cho dù là lần đầu tiên đi gặp gia gia, bé cũng vô cùng lo lắng. Các hài tử ở lớp tân sinh trên căn bản đều đã từng đi học ở học đường một hai năm, chỉ có hai đứa bé cùng với Vương Thanh là dường như mới vừa nhập học. Nhưng hai đứa bé kia có đường huynh, đường đệ ở học đường đọc sách, cũng nhận thức những hải tử khác ở trong phòng học. Chỉ có Vương Thanh là không quen biết ai.
Vương diễn và Triệu tùng bác ở cùng phòng học. Sau khi ba bé đi tới học đường, thì có người dẫn từng bé tới phòng học. Người dẫn Vương Thành đi vào là trợ thủ của Khang Thuỵ, vương thanh cũng không biết. Nhưng mấy đứa nhỏ ở bên trong thì biết rõ, đối với thân phận của Vương thanh rất tò mò, dù sao lấy bối cảnh thân phận của các bé ít nhiều đều hiểu rõ người đọc sách tại học đường đều có bối cảnh, gia thế.
Vương Thanh mặc y phục không quá sang trọng, nhưng cũng không rẻ. Đặc biệt là cái cặp sách mới của bé, vừa mới vào lớp đã khiến mấy nhóc con trong lớp chú ý.Vương Thanh ngồi ở bàn thứ nhất, sáng sớm mới được thêm vào. Vì thế cậu nhóc vốn ngồi ở vị trí này tự nhiên phải lui về phía sau một hàng. Gương mặt cậu bé hơi căng thẳng, rất là không vui, an bài chỗ ngồi như vậy rõ ràng là Sầm lão và Khanh Thuỵ bất công. Vóc dáng Vương Thanh hơi nhỏ, tuổi ở trong phòng học cũng là nhỏ nhất, chưa nói đến việc bé là tôn tử của sâm lão, nên đương nhiên là ngồi ở hàng thứ nhất.
Các hài tử trong phòng học đều có nhóm nhỏ của mình, Vương Thanh là người duy nhất ở một mình. Nhớ rõ những lời cha nhỏ dặn dò, Vương Thanh nghiêm túc đọc sách, cố gắng giảm bớt sự hồi hộp trong lòng. Ngay lúc này, một cánh tay nặng nề đặt lên trên bàn học của bé, thân thể Vương thanh theo bản năng hơi run lên một chút, bé ngẩng đầu.
Đứng trước mặt là một cậu nhóc mập mạp, sắc mặt cau có. Vương Thanh hít một hơi thật sâu, mở miệng: "Có, chuyện gì sao?"
Cậu nhóc mập mạp dữ dằn hỏi: "Mày ở đâu tới? Sao lại ngồi ở trước bàn của Quách Ngọc!"
Vương Thanh Theo quán tính liếc về phía sau, quay đầu lại hỏi: "Không thể, ngồi ở, phía trước hắn sao?"
Tiểu tử mập mạp lại vỗ bàn một cái, Vương Thanh cảm thấy đau thay cho tay của nó, quát: "Quách Ngọc là người đọc sách giỏi nhất trong lớp chúng tao. Ca ca nó học tại Quốc tử giám ở kinh thành! Mày là người chỗ nào, sao lại không hiểu quy củ, dám ngồi ở trước mặt Quách Ngọc!"
"Trâu Văn Triết!" Phía sau chuyển tới một âm thanh không cao không thấp.
Cậu nhóc mập mạp ở trước mặt Vương Thanh hừ một cái, Vương Thanh chớp mắt: "Ơ ta không biết. Vậy ta ngồi ở phía sau là được rồi!"nói xong, bé đứng lên thu dọn cặp sách chuẩn bị ra phía sau ngồi.
"Không cần đâu!" Giọng nói ở phía sau truyền đến, Vương Thanh hơi xoay người, xin lỗi nói: "Xin lỗi, ta không biết có thể ngồi ở đằng trước, ta đổi chỗ cho ngươi nhé!"
Cậu nhóc tên Quách Ngọc lạnh nhạt trả lời: "Chỗ ngồi là do tiên sinh an bài, người muốn bị tiên sinh trách cứ hay sao?"
Vương Thanh ngậm miệng, bé đâu có ý đó, là thật lòng muốn đổi chỗ với người ta mà, rõ ràng bé đã đắc tội cậu nhóc kia.
Tiểu mập mập đẩy Vương Thanh một cái, Vương Thanh không thể không quay trở lại, tiểu mập lớn giọng nói. "Mày ở đâu tới! Sao tao chưa từng thấy người? Người trong huyện Vĩnh Tu có thể tới học đường đọc sách, ta đều biết hết!"
Vương Thanh bất đắc dĩ trả lời: "Nhà ta không ở trên huyện, nhà ta ở thôn Tú Thủy."
Thôn Tú Thủy?
Các hài tử ở trong phòng nhìn qua. Tiểu mập nghe Vương Thanh nói là tới từ thôn Tú Thủy, lập tức chỉ vào phương thanh hô: "Một tên nhà quê ở thôn Tú Thủy sao lại có thể tới học đường đọc sách?!"
Vương Thanh không vui đáp: " Ta ở thôn Tú Thủy thì không được tới học đường đọc sách sao? Tổ tiên nhà ngươi chẳng lẽ từ nhỏ đã là người huyện Vĩnh Tu sao? Nhà ai không có tổ tiên đi từ trong thôn, từ nhà quê mà lên". Mấy lời nói này, nếu là trước kia, Vương Thanh Tuyệt đối sẽ không nói nên lời. Hiện tại do được cha nhỏ hun đúc và dạy dỗ, Vương Thanh sẽ không bởi vì xuất thân từ nông thôn của mình mà tự ti nữa, năm trăm năm trước nói không chừng người ngồi ở chỗ này đều là người một nhà.
Nhóc mập mạp nghe xong thì nổi giận, đẩy mạnh Vương Thanh một cái: " nhà ta không phải nhà quê!"
"Trâu Văn Triết!" Một giọng nói rống giận chuyển tới, cậu nhóc mập mạp run run, sau đó lo sợ mà rúm người lại. Vương Thanh nhìn người mới tới, ngậm miệng. Các hài tử khác vội vã đứng lên, cao giọng hô: "Chào Khang Viện trưởng, Tư Mã phu tử."
Khanh Thuỵ vẻ mặt nghiêm túc đi tới hỏi: "Thanh nhi, sao lại thế này?"
Nghe thấy xưng hô của tân viện trưởng đối với Vương Thanh, bọn nhóc cực kỳ ngạc nhiên. Quách Ngọc ở phía sau Vương Thanh lập tức lo lắng, người này là tân viện trưởng sao?!
Vương Thanh lắc đầu. "Không có gì."
Phu tử trẻ tuổi bị học sinh gọi là Tư Mã phu tử lên tiếng. "Trâu Văn Triết, ngươi lại bắt nạt học sinh mới đúng không?"
Trâu Văn Triết bị doạ nào dám lên tiếng, Vương Thanh nói. "Hắn không có bắt nạt ta, hắn chỉ là không tin ta tới từ thôn Tú Thuỷ."
Tiểu mập Trâu Văn Triết kinh ngạc ngẩng đầu, Quách Ngọc cũng giật mình. Sắc mặt Khang Thuỵ hoà hoãn lại nói. "Các ngươi học cùng lớp, phải hòa thuận với nhau, không được làm chuyện khi dễ, bắt nạt."
"Học sinh không dám."
Khang Thuỵ hướng Tư Mã phu tử gật đầu, Tư Mã phu tử nói. "Làm viện trưởng lo lắng."
Khang Thuỵ không giải thích quan hệ giữa y và Vương Thanh, trước khi rời khỏi tới xoa đầu Vương Thanh, hiền từ nói. "Chăm chỉ đọc sách, đừng quan tâm chuyện khác."
"Vâng."
Khang Thuỵ đi rồi, lưu lại một đám nhóc con tò mò. Trước khi tới học đường Vương Thanh đã được Thiệu Vân An căn dặn, ở học đường không được khoe mẽ thân phận của mình, gia gia và sư bá sẽ không đặc biệt giải thích, tránh để các bạn học biết được thân phận của bé rồi thì bắt đầu nịnh bợ, hoặc phòng bị bé.
Hành động của Khang Thuỵ khiến cho đám nhóc hiếu kỳ, nhưng vì y không nói gì hết, nên mọi người chỉ tò mò thôi, suy đoán chắc cũng không có quan hệ gì với Khang viện trưởng đâu. Hài tử có thể tới chỗ này đọc sách, ai lại không có bối cảnh. Khang Thuỵ rời đi, Tư Mã phu tử nghiêm khắc nói. "Trâu Văn Triết, tiết đọc sách buổi sáng sao ngươi không ở chỗ của mình? Bài ngày hôm qua đã học thuộc chưa?"
Vẻ mặt Trâu Văn Triết khổ sở, bài học hôm qua khó quá đi!
Trải qua một màn khởi động, ấn tượng của bọn nhỏ đối với Vương Thanh tốt lên vài điểm, bởi vì Vương Thanh không có cáo trạng. Quách Ngọc cũng không khó chịu khi ngồi sau lưng Vương Thanh nữa. Vừa rồi nhóc rất lo lắng, nếu Vương Thanh nói thật, Tư Mã phu tử và Khang viện trưởng sẽ cảm thấy nhóc không tốt nữa. Ca ca Quách Ngọc đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, đó mới là mục tiêu của nhóc, lòng kiêu hãnh của nhóc không cho phép nhóc để lại ấn tượng không tốt với các phu tử. Hiện giờ, Quách Ngọc thậm chí còn cảm tạ Vương Thanh.
Đợi Trâu Văn Triết lắp bắp trả xong bài văn hôm qua, bọn nhỏ bắt đầu nghiêm túc đọc sách, chầm chậm diễn đọc bài văn trọng điểm mà phu tử chỉ dạy. Vương Thanh tới trễ, nhưng không hề xuất hiện trạng huống theo không kịp. Có vị gia gia như Sầm lão, có sư bá như Khang Thuỵ, còn có Thiệu Vân An, cha nhỏ lợi hại, Vương Thanh hiểu biết còn nhiều hơn đám nhóc ngồi đây. Vương Thanh cũng nghiêm túc đọc diễn cảm. Cảm giác cùng các nam hài tử đồng lứa đi học bé chưa từng trải qua bao giờ, nên đặc biệt quý trọng. Mọi thứ đều do cha nhỏ mang đến.
Toàn bộ khoá học của lớp tân sinh do phu tử Tư Mã chỉ dạy, buổi sáng nghỉ ngơi ba lần, mỗi lần một nén nhang thời gian. Xong tiết đọc sách buổi sáng thì có một lần nghỉ giải lao. Vương Thanh đi đến phòng học lớp trên tìm Vương Diễn và Triệu Tùng Bác, cả ba cùng đi vệ sinh. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác so với Vương Thanh hồi hộp hơn nhiều. Hai đứa hài tử ở thôn Tú Thuỷ được xếp lớp vào đọc sách, đương nhiên khiến đám đồng học tò mò hoặc khinh thường. Y phục của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác không sang trọng như Vương Thanh.
Đối với biểu hiện của Vương Thanh, Tư Mã phu tử tương đối hài lòng. Y biết bối cảnh của Vương Thanh, khi giảng dạy y còn đặc biệt hỏi Vương Thanh hai lần, bé trả lời rất tốt. Vốn dĩ Tư Mã cho rằng nhờ có quan hệ với Sầm lão, Vương Thanh mới được xếp lớp, bây giờ xem ra, Vương Thanh không hổ là tôn tử mà Sầm lão thừa nhận.
Tiết học buổi trưa kết thúc, sau khi tiễn Tư Mã phu tử rời đi, Vương Thanh thở ra một ngụm, vẫn còn hơi hơi căng thẳng. Đã hứa hẹn cùng Vương Diễn và Triệu Tùng Bác dùng cơm trưa, Vương Thanh nhanh chóng thu dọn sách vở.
Thiệu Vân An chuẩn bị cho Vương Thanh hai hộp cơm tiện lợi, được bọc trong lớp túi trữ thức ăn đặc biệt, sau đó bỏ vào ngăn cặp. Hai hộp thức ăn, một hộp đựng đựng cơm trưa, cái còn lại đựng điểm tâm. Thiệu Vân An sợ Vương Thanh đói bụng, nên hộp điểm tâm coi như đồ ăn vặt, mỗi lần nghỉ giữa giờ mà thấy đói thì có thể lót bụng.
Vương Thanh lấy cái túi ra khỏi cặp, lại lấy bình nước cùng với cẩu kỷ và hoa cúc vàng ra. Gia gia và sư bá nói với bé, trong phòng bếp có sẵn nước nóng cho học sinh sử dụng.
"Ê!"
Có người đẩy lưng bé, Vương Thanh quay đầu nhìn. Ở phía sau, Quách Ngọc cúi đầu, vẻ mặt xoắn xuýt lẩm bẩm. "Cái trước, xin lỗi."
Vương Thanh lập tức hào phóng cười nói. "Không có gì. Ta đoạt chỗ ngồi của ngươi, phải nói tiếng tạ lỗi với ngươi trước." Nhớ lời cha nhỏ dặn, Vương Thanh chủ động lấy lòng. Vơ lấy hộp điểm tâm ở trong túi, mở ra, giữa một rừng tiếng hô kinh ngạc, bé nhấc một cái bánh hạch đào đưa qua. "Cái này là cha nhỏ của ta làm, xin lỗi đã chiếm chỗ của ngươi, cho ngươi ăn nè."
Quách Ngọc không khỏi nuốt nước miếng, thơm quá nha, lại nhìn cái hộp, đủ mọi màu sắc, dù có nhiều kinh nghiệm từng trải nhưng Quách Ngọc không dấu nổi ánh mắt tò mò. Hài tử trong phòng học nhìn chằm chằm cái hộp điểm tâm của Vương Thanh. Thấy Quách Ngọc không lấy, Vương Thanh quơ quơ cái bánh tới trước mặt nhóc, Quách Ngọc ngẩng đầu, nhìn gương mặt tươi cười chân thành của Vương Thanh, nhóc không khách sáo, vươn tay tiếp nhận, ngượng ngùng nói. "Ngươi lùn hơn ta, ngồi ở phía trước đi. Ta kêu Quách Ngọc."
"Ta là Vương Thanh."
Quách Ngọc nhận bánh hạch đào của mình, Vương Thanh cười càng thoải mái nhiệt tình hơn, đây chắc là lần đầu tiên được bạn học cùng lớp tiếp nhận đi? Do bị ảnh hưởng bởi Thiệu Vân An, cách nói chuyện của Vương Thanh cũng mang hơi hướng "hiện đại".
"Thanh nhi."
Triệu Tùng Bác và Vương Diễn đến tìm Vương Thanh, Vương Thanh hướng Quách Ngọc nhanh chóng nói. "Ca ca cùng thôn tới tìm ta, ta phải đi đây."
Quách Ngọc gật đầu, Vương Thanh cầm đồ vật đi, ánh mắt đám nhóc dõi theo Vương Thanh. Trâu Văn Triết dịch đến bên cạnh Quách Ngọc còn đang dõi theo bóng lưng Vương Thanh, ấp úng hỏi. "Quách Ngọc, đây là cái gì vậy? Ngửi thơm quá nha, có thể cho ta ăn thử một miếng không?" Nhìn vóc dáng của nhóc mà xem, rõ ràng là nhóc ham ăn.
Quách Ngọc không nỡ, bất quá Trâu Văn Triết dù sao cũng là bằng hữu của nhóc, hôm nay còn vì nhóc mà gặp rắc rối. Quách Ngọc bẻ một góc bánh hạch đào, còn chưa kịp đưa đã bị Trâu Văn Triết giựt lấy, nhét một phát vào miệng.
"Nhưm nhưm nhưm!" Ăn ngon lắm á!
"Quách Ngọc, ta cũng muốn nếm thử." Bọn nhỏ vây quanh.
Quách Ngọc há miệng cắn một miếng lớn, đôi mắt bừng sáng. Đây là bánh gì, ăn ngon thiệt!
"Quách Ngọc, ta cũng muốn ăn một miếng!"
Còn không biết mình mang đến cho Quách Ngọc phiền phức lớn, Vương Thanh cùng Triệu Tùng Bác và Vương Diễn tới phòng bếp. Học sinh ở Bạch Nguyệt học đường phần lớn tự mang theo đồ ăn, thỉnh thoảng mới dùng cơm ở học đường. Nói là nhà bếp, kỳ thật giống như căn tin ở hiện đại. Hài tử muốn ăn lấy đồ ăn thì xếp hàng ở dãy phát đồ ăn, chi phí thì trả hàng tháng. Ba đứa nhóc theo sau đám học sinh lớn lớn bé bé tới chỗ chuyên môn hâm nóng đồ ăn.
Học đường có thêm chừng hai mươi tới ba mươi tân sinh, trong phòng bếp có ba cái nồi to, bên trong là nước nóng, còn có rất nhiều hộp gỗ nhỏ. Muốn làm nóng đồ ăn thì bỏ vào hộp, cho lên tầng cách thuỷ. Nước nóng, nên đồ ăn hâm nóng rất nhanh. Ba cái nồi lớn hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu làm nóng đồ ăn của học sinh. Vương Thanh, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đặt hộp đồ ăn ở cùng một cái nồi to, mấy chiếc hộp tiện lợi lạ kỳ khiến mọi người không khỏi chú ý.
Trong lúc ba bé chờ đồ ăn hâm nóng, thì các bạn cùng lớp của Vương Thanh bao gồm Quách Ngọc và Trâu Văn Triết đã tới cửa. Bọn nhóc vừa đến, lập tức nhìn chằm chằm Vương Thanh, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng chẳng đứa nào dám tới hỏi. Khoảng chừng một chén trà thời gian, Vương Thanh sờ hộp cơm của mình, đồ ăn đã nóng, bé lấy ra. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác cũng lấy hộp cơm của mình, ba đứa tìm một cái bàn tròn không người ngồi xuống.
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác nhìn hộp cơm của Vương Thanh. Mặc dù cái hộp của hai đứa là dựa theo kiểu mẫu của Thiệu Vân An mà làm, nhưng thứ đựng bên trong thì không giống chút nào. Mẫu thân Vương Diễn và cha nhỏ của Triệu Tùng Bác mặc dù theo Thiệu Vân An học nấu không ít món ngon, nhưng bàn về tay nghề thì Thiệu Vân An hoàn toàn trên cơ.
Dưới ánh mắt tò mò của hai ca ca, Vương Thanh mở cái hộp của mình ra, tiếng kinh hô vang khắp bốn phía, át luôn cả âm thanh của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác. Thức ăn trong hộp của Vương Diễn không phải là quá phong phú. Một phần thịt lợn xé sốt bắc kinh, một cái trứng ốp la, bắp cải xào, gỏi khoai tây chua ngọt, gan lợn om, ba cái thang bao. Khó trách cái hộp của Vương Thanh bự như vậy.
Vương Diễn mở hộp tiện lợi của mình, thở dài. "Ta biết chắc đồ ăn của Thanh nhi phong phú nhất mà." Bên trong có hai cái màn thầu, một phần củ cải xào, một trái trứng luộc, hai cái xương sườn hầm.
Triệu Tùng Bác mở hộp, bên trong có một phần cơm tẻ, một cái màn thầu, một phần thịt gà kho hành, củ cải xào và trứng luộc.
Trong ba đứa, nhà Vương Diễn là nghèo nhất, nhưng Vương Thư Bình vẫn tận lực đảm bảo đồ ăn cho nhi tử. Vương Thanh không định ăn một mình, lấy phần cơm tẻ, trứng ốp la và thang bao bỏ riêng ra, sau đó đẩy các phần còn lại vào giữa bàn. "Ăn nào!"
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác ngại ngùng. "Ngươi ăn đi, chúng ta có đủ đồ ăn rồi."
An thúc đã cho bọn nhóc đồ ăn vặt, bọn nhóc lại ăn cơm trưa của Vương Thanh thì thật quá đáng. Vương Thanh vươn đũa lần lượt gắp một miếng xương sườn và thịt gà ở hộp cơm của Vương Diễn và Triệu Tùng Bác. Hành động của bé khiến Vương Diễn và Triệu Tùng Bác bật cười, không khách sáo nữa. Hai nhóc một trước một sau gắp một cái thang bao. Triệu Tùng Bác cắn một miếng, thuần thục hút nước canh ở bên trong trước, Vương Thanh cắn một miếng hết nửa cái trứng ốp la. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn biết Vương Thanh thích ăn gỏi khoai tây nhất, nên chưa ai động đũa. Triệu Tùng Bác còn gắp thịt gà cho Vương Diễn và Vương Thanh, đồ ăn của ba nhóc trộn lẫn với nhau.
Ừng ực, ừng ực. Tiếng nuốt nước miếng không biết của bao nhiêu người vang lên.
Có người đến cạnh bàn. "Vương Thanh, đồ ăn ngươi tự mang theo à? Nhìn thật ngon nha."
Vương Thanh ngẩng đầu, là nhóc mập Trâu Văn Triết, phía sau là Quách Ngọc đồng dạng nhìn hộp cơm tiện lợi.
"Triệu Tùng Bác, Vương Diễn, vị này là..." Học sinh lớp trên cũng tới gần. Phải biết, cho dù là người có gia thế giàu có nhất trong học đường, đồ ăn do đầu bếp trong nhà làm không cách nào so với đồ ăn của Thiệu Vân An. Đồ ăn mang theo có lẽ còn nhiều món hơn, nhưng hương vị, e là hiện tại Vương Thanh ăn không còn quen.
Nhìn đám người vây tới, bỗng dưng Vương Thanh có cảm giác không lành.