Một nhà Đại gia thống lĩnh hơn bốn mươi vạn quân lính của Yến quốc, quân lính Đại Yến, cộng với năm vạn cấm vệ quân của Vĩnh minh đế chỉ mới năm mươi sáu vạn. Có thể nói, Vĩnh Minh Đế cơ hồ trao lại toàn bộ sự an toàn của Yến quốc cho Đại gia. Hoặc là nói, hắn đã đem tính mạng cùng dòng dõi của mình giao cho Đại gia. Nếu đổi thành người khác đã sớm tự mình nắm binh quyền, công cao lấn chủ, uy hiếp sự thống trị của đế vương, huống chi quân hậu còn xuất thân từ Đại gia. Thế nhưng Đại gia lại khiến Vĩnh Minh Đế vô cùng yên tâm. Có không ít quan viên từng thượng tấu lên Vĩnh Minh Đế, muốn làm suy yếu binh quyền của Đại gia, nhưng Vĩnh Minh Đế không hề bị lay động. Bọn họ làm sao biết, không phải Đại gia đòi nắm giữ binh quyền, mà là Vĩnh Minh Đế không yên tâm giao binh quyền vào tay người khác. Tam công, năm hầu, một vương, một tướng, chỉ duy nhất thân vương, La Vinh Vương là không quản việc triều đình, mặt khác, chỉ có duy nhất một vị tướng khiến Vĩnh Minh Đế an tâm. Vĩnh Minh Đế tuyệt đối không giao binh quyền cho bất cứ ai trong nhóm tam công năm hầu khống chế.
Còn về các phương diện khác, Đại gia trước giờ luôn luôn hạ thấp, nội liễm, cẩn trọng và khiêm tốn, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Vĩnh Minh Đế yên tâm. Đại Tề Du từ khi vào cung chưa từng mưu sự vì Đại gia, mà tận tâm tận lực phụ tá Vĩnh Minh Đế, đây lại là một nguyên nhân nữa khiến Vĩnh Minh Đế tin tưởng Đại gia.
Hổ Hành Quan và Dạ Lệ Quan là hai cửa khẩu trọng yếu của Đại Yến. Nếu quân địch, Hồ Cáp Nhĩ quốc công phá hai cửa khẩu này, thì có thể tiến thẳng vào lãnh địa Đại Yến quốc, công phá kinh thành. Cho nên, hai cửa khẩu này còn là trọng địa canh gác. Dạ Lệ quan được trấn thủ bởi trưởng tử của Đại lão tướng quân, Đại Minh Quân và nhi tử độc đinh Đại Chiến Lệ. Hổ Hành Quan thì do thử tử của Đại lão tướng quân, Đại Minh VInh cùng nhi tử là Đại Chiến Kiêu canh gác. Hổ Hành Quan cũng chính là địa phương chiến đấu lúc trước của Vương Thạch Tỉnh.
Đại Minh Quân thống lĩnh mười tám vạn đại quân được gọi là Phi ưng quân. Đại Minh Vinh thống lĩnh mười hai vạn đại quân được gọi là Dực hổ quân, còn lại mười vạn đại quân, thì do tướng lĩnh của Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh nhận lệnh thống lĩnh. Là đại tướng quân của Đại Yến, còn là chủ tướng, Đại Minh Quân trấn thủ ở địa phương nguy hiểm nhất, cũng khổ cực nhất, Dạ Lệ Quan. Làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, Đại Minh Vinh cũng giống huynh trưởng, hàng năm trấn thủ biên quan, coi biên quan như nhà. Hai huynh đệ nối bước phụ thân, đem cả cuộc đời phụng hiến cho biên quan Đại Yến, nhi tử của hai ông cũng kế nghiệp phụ thân, tử nhỏ đã biểu hiện tài năng tác chiến thiên phú, tuổi nhỏ đã cùng phụ thân trấn thủ biên quan, ra trận giết địch.
Đại Chiến Kiêu giống như tên của y, dũng mãnh thiện chiến, mười hai tuổi đã mang binh đánh giặc, mười bốn tuổi được phong làm Đô úy, hiện tại vừa mới qua hai mươi, đã là chính tứ phẩm Võ uy tướng quân. Dựa vào năng lực và gia thế của Đại Chiến Kiêu, hẳn là y đã sớm trở thành đối tượng cầu thân của nhiều thế gia kinh thành, nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Gả cho nam nhân Đại gia, còn là nam nhân ở biên quan, không chỉ thời thời khắc khắc lo lắng, còn có khả năng trở thành góa phụ (phu). Tuy nằng nam nhân Đại gia đều khỏe mạnh, nhưng không ai dám đảm bảo rằng chiến sự tiếp theo, bọn họ còn có thể sống sót hay không. Hơn nữa, Đại gia là những người theo chủ nghĩa bảo hoàng cứng ngắc, tính tình khô khan, không cùng tiếng nói chung với các thế gia khác, cho nên cũng không phải là đối tượng kết thân thích hợp.
Theo lệnh của quân hậu tới Hổ Hành Quan, Tưởng Khang Thần phải đi hơn một tháng mới tới nơi. Đây là quãng đường xa nhất mà đời này Tưởng Khang Thần đi qua. Đi xe ngựa cả đường mệt nhọc, nếu không phải nhờ cố nguyên cao và mứt táo đỏ Thiệu Vân An làm, có khả năng y đã sớm ngã xuống dọc đường. Điều kiện trên đường quá khó khăn, còn là tháng ba giá rét, càng đi về phía Tây Bắc, hướng Hổ Hành Quan, độ ẩm càng thấp, như thể vẫn còn trong mùa đông sâu thẳm, gió thổi vào mặt mà đau rát không thôi.
Nhưng mặc kệ gian nan cỡ nào, Tưởng Khang Ninh chưa từng có ý định lùi bước. Với y mà nói, có khổ hơn y cũng không sợ hãi, bởi vì trong lòng y tồn tại một ngọn lửa không hề tắt. Thời điểm Tưởng Khang Thần cùng đoàn người hộ tống vật tư tới quân doanh của Dực Hổ Quân, y rút ra phong thư của quân hậu, bày tỏ mục đích tiến đến.Ngay từ cái nhìn đầu tiên, lính canh biết là người do quân hậu phái tới, vội vàng phái người đi thông báo cho Phiêu kỵ đại tướng quân Đại Minh Vinh.
Đại Minh Vinh đang ở doanh trướng xử lý quân vụ, sau khi nhận được tin báo của lính canh là quân hậu phái người tới, Đại Minh Vinh rất ngạc nhiên, nhanh chóng kêu người mau chóng đi đón tiếp khách nhân, còn nhờ hộ vệ doanh trướng đi thông tri cho Đại Chiến Chiêu đang luyện binh mau chóng chạy tới,
Mang theo một thân phong trần, Tưởng Khang Thần bị tướng sĩ Hổ Hành Quan nhiệt tình nghênh đón vào quân doanh. Không chỉ vì y được quân hậu phát tới, mà là vì y mang theo tới ba bốn mươi xe lương thảo, còn có vật tư khác! Đối với các tướng sĩ biên quan, ăn no cũng là một thứ xa xỉ mà nói, là lễ vật tốt nhất.
Ngay khi Tưởng Khang Thần tiến vào trong quân trướng, lập tức hành lễ. "Ti chức là nội quan thư ký Tưởng Khang Thần bái kiến Phiêu kỵ tướng quân." Một đám quấn lính cùng theo vào giúp y đặt mấy cái rương to nhỏ xuống đất, còn có mấy bình gốm không đồng nhất, sau đó ra ngoài.
Đại Minh Vinh chưa từng gặp mặt Tưởng Khang Thần, nhưng có nghe tên của y. Đại Minh Vinh đáp lễ, mời Tưởng Khang Thần ngồi xuống, sau đó hỏi. "Tưởng nội quan chuyến này tới Hổ Hành Quan lạnh lẽo, chẳng lẽ quân hậu có chuyện quan trọng cần dặn dò?"
Hiện tại không có chiến sự, quân hậu lại phái người tới, Đại Minh Vinh hơi khó hiểu. Mặc dù là vận chuyển lương thảo, cũng không nên do nội quan phụ trách chứ.
Tưởng Khang Thần đáp. "Lần này ti chức tới đây là có người nhờ vả tới Hổ Hành Quan. Quân hậu thiên tuế lệnh cho ti chức truyền một phong thư cho đại soái, thuận tiện vận chuyển một ít lương thảo và vật tư. Toàn bộ lương thảo và vật tư là quân hậu thiên tuế dùng ngân lượng trong "Quỹ cứu trợ" để thu mua, trong đó có một nửa sẽ đưa tới Dạ Lệ Quan của đại tướng quân."
Đại Minh Vinh hỏi. "Quỹ cứu trợ?"
Tưởng Khang Thần trước tiên là dâng lên thư tín của quân hậu cho Đại Minh Vinh, sau đó mới giải thích. Đại Minh Vinh cũng giống y như phụ thân ông, Đại lão tướng quân, không chỉ kinh ngạc, mà còn thập phần kích động.
"Quỹ này tuy nói là "quỹ cứu trợ" nhưng bao gồm cả việc cứu trợ các khu vực thiên tai thảm họa. Tướng sĩ biên quan gian khổ, triều đình lại không thể phân phát đủ quân lương, các tướng sĩ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bởi vậy nó cũng nằm trong phạm vi của quỹ cứu trợ. Ti chức mang tới lương thảo, y phục giữ ấm, thịt xông khói, mứt hoa quả, đồ chua và mấy loại vật tư khác, ngoài ra còn có một thứ quan trọng khác ti chức cần tự mình giao cho Võ Uy tiểu đại tướng quân."
Còn đang nói, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thủ vệ hô to. "Thiếu soái!"
Rất nhanh, trướng mành bị xốc lên, một gương mặt trẻ tuổi nhưng hằn đầy vết sương giá lạnh đập vào mắt Tưởng Khang Thần. Người này thân mình cao to, trời rét lạnh như thế mà chỉ mặc một cái chiến bào đơn bạc. Làn da của y ngăm đen, thể trạng cường tráng, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, vừa nhìn đã biết là người võ lực mạnh mẽ. Tóc của y được cố định bằng ngọc quan màu xanh lá buộc với đầu hạng, có vài sợi tóc rơi xuống, trên trán đầy mồ hôi, rõ ràng vừa mới thao luyện.
"Phụ soái!"
Người nam nhân tiến tới hành lễ với Đại Minh Vinh trước, sau đó mới hành lễ với Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần lập tức đáp lễ. "Nội quan thư ký Tưởng Khang Thần gặp qua tiểu đại tướng quân."
Tưởng Khang Thần và Đại Chiến Kiêu đều là quan viên tứ phẩm, cùng cấp.
Đại Chiến Kiêu. "Nội quan cả đường mệt nhọc, mau ngồi!"
Tưởng Khang Thần không ngồi xuống, mà nói tiếp. "Tiểu tướng quân, tại hạ lần này hộ tống lương thảo tới, kỳ thật là có người nhờ vả, vì ngài mà tới."
"Vì ta?"
Đại Chiến Kiêu khó hiểu. Tưởng Khang Thần đi tới một cái rương gỗ trung đẳng, khom lưng mở ra, tiếp theo là tiếng kinh hô của Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu.
Tưởng Khang Thần nhìn về phía hai người, nói. "Chỗ này tổng cộng có ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, do một người, từng là thủ hạ của tiểu đại tướng quân, quyên tặng cho tiểu đại tướng quân và nhóm tướng sĩ."
Đại Chiến Kiêu lập tức nhíu mi, phản ứng của Đại Minh Vinh giống y như phụ thân ông, nghiêm khắc nói. "Hoàng kim này ta không thể nhận! Thỉnh nội quan kêu người mang về!"
Tưởng Khang Thần hơi hơi mỉm cười, nói. "Hai vị tướng quân hiểu lầm. Việc này hoàng thượng, quân hậu thiên tuế, lão tướng quân đều biết. Ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim này không phải đưa cho tiểu tướng quân, mà là đưa cho đội quân tiên phong của tiểu tướng quân. Không biết tiểu tướng quân còn nhớ, ở dưới trướng có một vị bách phu trưởng tên gọi là Vương Thạch Tỉnh?"
Đại Chiến Kiêu lập tức trả lời. "Ta nhớ rõ. Người nọ kiêu dũng, lại trọng tình nghĩa. Trong lúc giết địch, hắn bị hủy một con mắt, nửa khuôn mặt, cuối cùng lại tặng công lao cho vị quan trên từng dẫn dắt hắn, chỉ vì muốn cho người nọ có thêm bạc trợ cấp. Ta nhớ rõ hắn gọi là Vương Thạch Tỉnh."
Tưởng Khang Thần gật đầu, nói. "Ngài nhớ rõ thì càng tốt. Trong lòng Thạch Tỉnh vẫn luôn nhớ rõ chiến hữu tại biên quan và tiểu tướng quân, hiện tại hắn kiếm lời, càng đồng cảm cho các tướng sĩ biên quan ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Kỳ thật, số hoàng kim này là do nam thê của hắn chủ động quyên tặng. Cũng bởi vì người này, quân hậu mới có ý định lập ra quỹ cứu trợ."
Tưởng Khang Thần tỉ mỉ, mà không dài dòng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai vị tướng quân. Phụ tử Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu nghe xong, vừa kinh vừa hỉ vừa cảm kích. Đến khi Tưởng Khang Thần nói xong, Đại Minh Vinh lên tiếng. "Nam thê của Vương Thạch Tỉnh là người có năng lực, Vương Thạch Tỉnh cũng coi như là nhân họa đắc phúc."
Tưởng Khang Thần đáp. "Không chỉ như vậy. Không dối gạt hai vị tướng quân, Thạch Tỉnh cùng Vân An nhận đệ đệ của ty chức, Tưởng Khang Ninh làm nghĩa huynh, còn trở thành nghĩa tử của viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu, Sầm Nguyệt Bạch. Sầm viện trưởng là sư đệ của Ông lão đế sư. An công công An đại nhân cũng nhận hai người họ làm tôn tử. Ý tưởng quỹ cứu trợ cũng do Thiệu Vân An nghĩ ra. Hắn nói, bọn họ quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, là vì Vương Thạch Tỉnh từng là quân tiên phong dưới trướng tiểu đại tướng quân, còn số bạc người khác quyên tặng, không thể chỉ đưa đến tiểu đại tướng quân, cho nên không bằng thiết lập một cái quỹ, nhận quyên góp từ khắp mọi nơi, cứu trợ những người cần cứu trợ. Hoàng thượng và quân hậu rất coi trọng phu phu bọn họ."
Đại Minh Vinh. "Vương Thạch Tỉnh thật là một người trọng tình trọng nghĩa, như vậy xem ra, hắn thực sự là lượm được món hời lớn, thú được một người tài ba làm tức phụ. Phụ mẫu hắn đúng là thiển cận."
Tưởng Khang Thần. "Đúng vậy. Hai nhà bây giờ đã triệt để cắt đứt liên hệ, Thạch Tỉnh cũng rời khỏi Vương thị tông tộc, hoàn toàn tự do."
Lúc này, Đại Chiến Kiêu mới mở miệng. "Nam thê của Vương Thạch Tỉnh gọi là Vân An sao?"
Đại Chiến Kiêu vô cùng mẫn cảm với những ai mang tên "An". Y hỏi như vậy, ánh mắt Đại Minh Vinh hơi trầm một chút. Tưởng Khang Thần thấu hiểu, giải thích. "Tên là Thiệu Vân An, là người Thiệu gia thôn. Bất quá hắn là con nuôi, dưỡng phụ dưỡng mẫu vì bạc, gả hắn cho đệ đệ của Vương Thạch Tỉnh, Vương Chi Tùng, sau đó Vương gia hủy hôn, người Thiệu gia tới thôn Tú Thủy làm loạn, phụ mẫu Thạch Tỉnh mới ép hắn thay đệ đệ kết thân, cho nên mới đánh bừa mà trúng. (nguyên văn là "chó ngáp phải ruồi", Nhiên không thích câu đó nên đổi!!)
Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu nghe nói Thiệu Vân An được nhận nuôi, lập tức đồng thanh hỏi. "Hắn bị nhận nuôi?"
Đại Minh Vinh. "Có biết phụ mẫu thân sinh của hắn ở đâu không?"
Đại Minh Vinh mất một đứa nhi tử, mười mấy năm qua không ngừng tìm kiếm đối phương, nghĩ đến thân thế của Thiệu Vân An, Tưởng Khang Thần bị hai phụ tử gây ảnh hưởng cũng có chút khẩn trương theo.
"Vân An không biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai. Hắn nói, hắn khẳng định, dưỡng phụ dưỡng mẫu không thu dưỡng hắn cách đàng hoàng. Vân An nói, khi còn nhỏ từng bị sốt vài lần, sự tình trước năm bảy tám tuổi không nhớ nổi. Lúc dưỡng phụ dưỡng mẫu lén lút nói hối hận khi nhận nuôi hắn, muốn bán hắn đi, hắn mới biết là mình bị nhận nuôi.
Vầng trán Đại Minh Vinh tức khắc có nếp nhăn, không buông tha hỏi. "Một chút hắn cũng không nhớ sao?"
Tưởng Khang Thần. "Cái này ty chức chưa từng hỏi, Vân An cũng không nói."
Đại Chiến Kiêu không từ bỏ, hỏi. "Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?"
Tưởng Khang Thần trả lời. "Theo tuổi mụ thì mười tám, sinh tháng mấy tại hạ không biết, lúc gặp hắn tháng mười một năm ngoài, hắn nói hắn đã mười sáu. Nếu vậy thì." Tưởng Khang Thần tính nhẩm một chút. "Chắc là Khang Thịnh năm thứ ba mươi hai."
Trái tim của Đại Minh Vinh là Đại Chiến Kiêu đập dữ dội. Đại Chiến Kiêu vội vàng hỏi. "Tưởng nội quan, ngài thấy hắn có giống chúng ta không?"
Tưởng Khang Thần đang nghĩ, chẳng lẽ mọi chuyện lại khéo như thế sao, bất quá nhìn kỹ lại khuôn mặt của Đại Chiến Kiêu, rồi nhìn lại khuôn mặt của Đại Minh Vinh, không đành lòng trả lời. "Híc, xin thứ lỗi cho ánh mắt vụng về của tại hạ." Không hề giống.
Đại Chiến Kiêu rõ ràng vô cùng thất vọng. Đại Minh Vĩnh ngẫm nghĩ, hỏi. "Không biết Tưởng nội quan có biết họa hay không?"
Tưởng Khang Thần gật đầu. "Có biết."
Đại Minh Vinh. "Vậy làm phiền Tưởng nội quan họa một bức chân dung của đứa bé kia. Cũng mong Tưởng nội quan thứ lỗi, ấu tử của bản soái mất tích nhiều năm, một ngày chưa tìm được nó, bản soái một ngày không thể an lòng."
"Ty chức hiểu, ty chức sẽ họa ngay bây giờ."
Dựa vào xuất thân của Tưởng Khang Thần, cầm kỳ thi họa là những bộ môn căn bản bắt buộc phải học. Đại Minh Vinh tự mình thay Tưởng Khang Thần trải giấy, Đại Chiến Kiêu nghiền mực, Tưởng Khang Thần hồi tưởng một chút chốc, sau đó gọn gàng hạ bút. Theo từng nét vẽ của y, dáng dấp Thiệu Vân An dần dần hiện ra, Tưởng Khang Thần không để ý tới thần sắc thay đổi của Đại Minh Vinh. Đại Chiến Kiêu nhíu mày nhìn thiếu niên trong bức họa cùng tuổi với đệ đệ mất tích của mình, cũng không để ý tới thần sắc dị thường của phụ thân. Ngay khi Tưởng Khang Thần tiếp tục họa, giấy tuyên thành dưới ngòi bút của y bị người cướp đi, bút lông chưa kịp nhấc lên, tạo thành một vệt màu đỏ rực kéo dài.
"Phụ soái!"
Nhìn thấy thần sắc phụ thân, lồng ngực Đại Chiến Kiêu chậm một nhịp. Mà cây bút đỏ trong tay Tưởng Khang Thần suýt nữa rơi xuống đất.
Đại Minh Vinh hô hấp dồn dập, nhìn thiếu niên trong bức vẽ, đôi mắt trừng to. Đối diện trăm vạn quân địch cũng không đổi sắc, phiêu kỵ đại tướng quân giờ này lại đỏ ửng khóe mắt, sắc mặt biến đổi. Da đầu Đại Chiến Kiêu tê rần, hô to. "Phụ soái! Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là đệ đệ!"
Cây bút của Tưởng Khang Thần rơi xuống mặt bàn, tạo thành một vệt mực đỏ.
Đại Minh Vinh không nghe thấy gì hết, ông trừng mắt nhìn bức họa, trong miệng lẩm bẩm. "Giống! Thật giống! Là nó, là Chiến An, là Chiến An của ta! Nó là Chiến An! Là Chiến An của ta!"
Ngẩng đầu, khóe mắt Đại Minh Vinh giống như có giọt lệ rơi xuống. "Chiến Kiêu! Người này là đệ đệ ngươi! Nó cùng tiểu gia gia của ngươi rất giống nhau!"
Đại Chiến Kiêu nghe thế, đoạt lấy bức họa trong tay phụ thân. Ký ức về đệ đệ, đối với Đại Chiến Kiêu kỳ thật đã sớm mơ hồ, nhưng trưởng bối trong nhà luôn luôn nói với y, đệ đệ Đại Chiến An của y giống tiểu gia gia tới mức nào, cũng bởi vậy, người gia gia thương nhất chính là đường tỷ Đại Oánh Như, người giống nãi nãi, và đệ đệ Đại Chiến An, người giống tiểu gia gia.
Tưởng Khang Thần giật mình phản ứng, nâng tay hành lễ. "Chúc mừng tướng quân! Chúc mừng tiểu tướng quân!" Trong lòng lại vô cùng bàng hoàng.
Đại Chiến Kiêu cơ hồ nhảy lên. "Cha! Ta lập tức lên đường tới thôn Tú Thủy."
Đại Minh Vĩnh cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại, nói. "Ngươi là thủ lĩnh quân tiên phong, há có thể tự tiện rời quân doanh! Đệ đệ ngươi." Hơi thở Đại Minh VInh nghẹn một chút, ông hít sâu một hơi. "Đệ đệ ngươi, không nhớ rõ, chuyện trong nhà, ngươi tiến đến như vậy sẽ dọa sợ nó. Còn nữa, nó ở thôn Tú Thủy, chờ thế cục Hổ Hành Quan ổn định, vi phụ sẽ thỉnh tấu hoàng thượng, triệu ngươi hồi kinh, lúc đó ngươi đi gặp nó cũng không muộn."
Đại Chiến Kiêu hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh bay tới thôn Tú Thủy, nhưng lý trí nhắc nhở y phải bình tĩnh. Y là huynh trưởng, mặc dù tìm kiếm đệ đệ đã nhiều năm, nhưng y còn là một vị tướng lãnh dẫn dắt vạn người, không thể hành động theo cảm tính.
Tưởng Khang Thần nói. "Vân An lúc này chắc là đang vội hái trà, chế trà. Chờ ty chức hồi kinh sẽ thượng tấu hoàng thượng và thiên tuế, triệu bọn họ vào kinh gặp gỡ lão tướng quân trước."
Đại Minh Vinh. "Như vậy rất tốt, rất tốt. Việc này thật sự là nhờ có Tưởng nội quan tới đây, sau này còn phiền toái Tưởng nội quan."
Tưởng Khang Thần vội vàng đáp. "Tướng quân quá khách khí. Vân An cũng là đệ đệ của ty chức. Có thể tìm được thân nhân là việc đại sự. Đúng rồi, ty chức có mang đồ ăn đặc biệt tới cho hai ngài, rất nhiều đều do Thiệu Vân An tự làm."
"Ở đâu!"
Tưởng Khang Thần mở ra một cái rương, bên trong chính là cố nguyên cao, y nói. "Đây là cố nguyên cao, là Thiệu Vân An làm cho thiên tuế, thiên tuế phân ra một ít, nhờ ty chức mang tới cho đại soái và tiểu tướng quân."
Y lại mở một cái rương khác, xem qua rồi nói. "Đây là dương nãi tử tửu và trà long tĩnh, đều do Thiệu Vân An làm. Toàn bộ Đại Yến quốc chỉ có Thiệu Vân An biết nhưỡng dương nãi tử tửu cùng trà long tĩnh."
Đại Minh Vinh cùng Đại Chiến Kiêu từ chỗ Tưởng Khang Thần biết được, quân hậu thiên tuế hiện đang làm sinh ý trà và rượu, cho nên mới xuất bạc mua nhiều vật tư cho bọn họ. Đại minh Vinh cực lực khắc chế cảm xúc, Đại Chiến Kiêu dứt khoát nhấc lên một bình dương nãi tử tửu, đập vỡ lớp bùn bên ngoài.