Hãn Thê Hộ Gia

Chương 14: Chương 14: Chương 4.3




Thời gian bọn họ im lặng chưa lâu thì có một giọng nói phá vỡ bầu không khí này.

“Đại gia! Phu nhân! Tiểu thiếu gia đang sốt cao!”

Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi liếc mắt nhìn nhau, sự xấu hổ biến mất trong nháy mắt, hai người cùng lúc xuống giường, trước tiên hắn giúp nàng lấy quần áo, chính mình lại tiền tay mặc quần áo vào, chuẩn bị một chút rồi mới để cho mấy người nha hoàn tiến vào.

Tuy rằng trên mặt nàng vẫn chưa hết đỏ, nhưng vẫn sốt ruột nghiêm túc hỏi: “Sao lại như vậy? Sao tự dưng lại sốt cao? Mời đại phu chưa? Còn có...”

Nàng vội vàng hỏi cho rõ ràng, tay Bố Ngự Đình đặt trên vai nàng, giọng nói hơi khàn từ từ nói: “Chậm một chút, để nha hoàn nói cho rõ, không cần lo lắng, Nguyên Ca nhi sẽ không sao đâu.”

Nàng ngẩn ra, tâm trạng lo lắng bối rối vừa rồi cũng dần bình tĩnh lại, nàng cắn môi, tay nhỏ không tự chủ được giữ chặt ống tay áo hắn.

Hắn vỗ nhẹ vai nàng, sau đó nắm tay nàng đi ra khỏi phòng, “Nói cẩn thận một chút, thiếu gia vì sao lại sốt cao? Sốt bao lâu rồi?”

Xuân Thảo lúc này nhanh chóng đi sau hai người nói: “Đã gọi đại phu, một khắc trước mới phát hiện tiểu thiếu gia sốt cao, ban đầu nhiệt độ không cao, bà vú còn tưởng rằng do trong phòng quá nóng, lại phát hiện cả người tiểu thiếu gia càng ngày càng nóng, lúc này mới cảm thấy không đúng, mới báo lại.”

Bởi vì có hắn làm bạn bên người, khi đi đến phòng con trai, nhìn thấy con trai sốt cao nằm trên giường, ngoại trừ ánh mắt mang theo sự lo lắng cũng không quá kích động, mà đón lấy khăn ướt trên tay bà vú, ngồi bên giường, nhẹ nhàng thay con trai lau người giải nhiệt.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng có rất nhiều người đi qua đi lại, Trương Vi Vi cũng không quan tâm chỉ ngồi bên giường, còn Bố Ngự Đình vẫn kiên định canh giữ bên người thê tử, ánh mắt cũng lo lắng nhìn con trai.

Đời trước, hắn chưa từng nhìn bọn họ như vậy, tình cảm đối với bọn họ thậm chí còn kém hơn so với người nhà của hắn, về sau con trai mất tích không rõ, nàng cũng đến biệt viện ở, đến chết hắn cũng không gặp lại hai người lần nào, lúc đó trong lòng mới có chút hối hận.

Hiện giờ, nhìn bọn họ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm xúc muốn trào ra ngoài.

Đây là vợ của hắn, là con của hắn...

Rất nhanh đại phu liền tới, xác định chỉ là phong hàn bình thường, uống chút thuốc, hạ sốt liền không có việc gì, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Xuân Thảo đưa đại phu rời đi, rồi bốc thuốc, sắc thuốc, Xuân Liễu mang theo bà vú đi dọn dẹp một phòng mới, để cho tiểu thiếu gia đổi sang phòng mới, gian phòng hiện giờ cần phải dọn dẹp sạch sẽ một lần, trách để lưu lại mầm bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi bên giường nhìn hài tử, tiếng gõ mõ cầm canh từ xa vọng lại, mặc dù Trương Vi Vi có chút mệt, lại nhìn về phía Bố Ngự Đình nói: “Chẳng phải ngày mai chàng phải đi ra ngoài sao, chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, thiếp ở đây với con là được rồi.”

Bố Ngự Đình lắc đầu, “Chẳng lẽ Nguyên Ca nhi không phải con của ta sao? Sao có thể để mình nàng ở lại còn ta đi ngủ chứ?”

“Chàng bận rộn nhiều việc, thiếp lại không có việc gì phải làm, để thiếp ở lại là được...”

Hắn ngắt lời nàng, cầm lấy khăn trên trán Nguyên Ca nhi đặt vào chậu nước vắt khô rồi đắp lại, “Nàng nói như vậy là muốn khiến ta áy náy sao? Đứa nhỏ này...Từ sau khi sinh ra ta liền không nhìn đến, chỉ cho là ở chỗ lão phu nhân, trong nhà lại có nhiều người, hẳn sẽ không khiến nó phải chịu thiệt, nếu không phải nàng ôm con ra, có lẽ ta sẽ không biết được thì ra ta đã sai đến mức nào.”

Càng nói hắn càng cảm thấy chua sót, đời này may mắn có thể thay đổi, nhưng còn đời trước? Nếu đó là một đời chân thật, hắn như vậy có phải đã khiến con trai mình chịu không ít khổ rồi không?

Trương Vi Vi nhớ đến ngày mình ôm nhi tử ra, nàng đau lòng đến mức nào, nhiều khổ sở, hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên.

“Cũng là lỗi của thiếp, nếu thiếp sớm phát hiện hài tử ở chỗ lão phu nhân có chỗ không đúng, cũng sẽ không khiến hài tử thành thế này...”

Tuy hiện giờ hài tử nhìn cũng có vẻ trắng trẻo mập mạp, nhưng đó là kết quả mấy ngày nay cố gắng nuôi nấng, lúc trước hài tử gầy tong teo, hô hấp không tốt, nhìn qua cũng lo lắng không biết có nuôi được hay không.

Bố Ngự Đình nắm tay nàng, ôm nàng dựa vào vai mình, “Đừng ôm tất cả lỗi lầm vào người mình, nếu nàng sai thì ta cũng như vậy.”

Một câu của hắn, khiến cho hai người đồng thời rơi vào áy náy.

Cẩn thận nghĩ lại, đời trước bọn họ chưa từng đặt suy nghĩ lên người hài tử duy nhất của mình, thậm chí mãi đến khi trước khi chết cũng không biết người đang ở nơi nào, cho dù bọn họ sống lại một lần nữa, hình như vẫn là một đôi phụ mẫu thất bại.

Trong lòng hai người đều có tâm sự, ngoại trừ thỉnh thoảng đổi khăn trên trán Nguyên Ca nhi, thì không nói gì cả, mãi đến khi Bố Ngự Đình phát hiện Nguyên Ca nhi sau khi uống thuốc quả nhiên đã hạ sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Hắn nhìn sắc trời, mặt trời cũng đã lên, cũng gần đến giờ hắn phải ra ngoài, hắn thâm tình cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, hai người cùng bật cười:

“Ta phải đi rồi.”

“Vâng, đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết rồi sao? Nếu không chờ thiếp một lát, thiếp giúp chàng chuẩn bị một chút?”

Hắn lắc đầu, “Không cần, lần này đi dọc đường đều có cửa hàng nhà mình, nghỉ ngơi ở đó là được, không cần phí công mang theo nhiều thứ, ngược lại nàng đã một đêm không ngủ, Nguyên Ca nhi cũng đã hạ sốt không ít, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút mới đúng. Ta không ở nhà, chỉ có một mình nàng chăm Nguyên Ca nhi, đừng khiến chính mình quá mệt mỏi.”

Bố Ngự Đình chưa bao giờ biết chính mình cũng sẽ lề mề dặn dò nhiều như vậy, nhưng mà giống như mở miệng ra liền không dừng lại được, từ cái ăn đến giấc ngủ, hắn không chỉ dặn dò nàng, mà ngay cả hai nha hoàn bên người nàng, hắn cũng dặn dò mấy lần liền.

Tuy rằng hắn còn chưa ra khỏi cửa, nhưng mà nỗi nhớ nàng và quan tâm đã tràn ngập trong lòng.

Trương Vi Vi vừa thẹn thùng vừa buồn cười nói: “Được rồi được rồi, thiếp cũng không phải là trẻ con, đâu cần dặn dò nhiều như vậy!”

Nếu không cắt ngang lời của hắn, nàng thật không biết hắn còn nói trong bao lâu, vạn nhất lỡ giờ đi thì không tốt. Bố Ngự Đình cũng không quan tâm bên cạnh còn có người, trực tiếp ôm lấy nàng, kề môi sát tai nàng thì thầm, “Nếu không phải không thể để Nguyên Ca nhi một mình, ta sẽ không nói nhiều như vậy, trực tiếp dẫn nàng theo là được rồi.”

“Đang có người ở đây! Cũng không biết xấu hổ!” Nàng sắp xấu hổ chết mất.

Mặc kệ là sống mấy đời, nàng vẫn không quen được mỗi khi thân thiết trước mặt người khác, cho dù là nha hoàn bên người cũng không được.

“Tối hôm qua...nàng cũng không có cảm giác e lệ như vậy.” Hắn cười nhẹ, cố ý trêu nàng.

Mặt Trương Vi Vi đỏ lên, muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt, chỉ có thể oán hận cắn cổ hắn một cái, lại bắt gặp ánh mắt Xuân Liễu nhìn lén, vô cùng thẹn thùng vùi cả người vào trong lòng hắn.

Trời a! Nha đầu Xuân Liễu kia sẽ không cho rằng đó là sở thích của nàng chứ, hay là phương thức tán tỉnh đi? Hắn hại nàng mất hết mặt mũi trước người khác rồi.

“Đừng nói nữa! Chàng còn nói nữa...thì đừng mong lên giường của thiếp nữa!” Nàng dùng cách uy hiếp tàn khốc nhất.

Bố Ngự Đình ôm nàng, vui vẻ cười to, mãi đến khi không thể không xuất phát, hắn mới lưu luyến buông tay, trước khi đi, hắn nhìn thật sâu gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, trong ngực nóng lên, nhịn không được cúi đầu, chiếm lấy đôi môi của nàng, mãi đến khi nàng thở không được, chân sắp nhũn ra thì hắn mới tha cho nàng.

Hai nha hoàn thấy thế, cố gắng nhịn cười, vội vàng đi lên đỡ lấy Trương Vi Vi.

Trương Vi Vi vừa thẹn vừa tức trừng mắt nhìn hắn, hắn nghênh đón ánh mắt của nàng, nhẹ cười đi ra ngoài, cho dù một đêm không ngủ, tinh thần vẫn dồi dào như cũ.

Mãi đến khi hắn đi xa, nàng mới có chút sững sờ nhìn khoảng trời xanh bên ngoài, ngón tay nhịn không được khẽ sờ lên môi, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.