Vốn mục đích của Bố Yến Tây là đến dạo chùa, nhưng hiện giờ nhìn thấy Trương Vi Vi đi cùng một nam nhân, tự nhiên cảm thấy việc này quan trọng hơn, những thứ đồ chơi kia không khiến nàng chú ý đến được.
Nàng ta trầm mặt, nôn nóng sốt ruột lôi kéo Thẩm Tuệ Tâm nói: “Đi dạo lúc nào mà không được? Hiện giờ chúng ta phải đi xem đôi gian phu dâm phụ kia rốt cuộc là làm gì, đợi đại ca trở về nói lại cho hắn nghe.”
“Kia...” Thẩm Tuệ Tâm còn muốn thoái thác một phen, chẳng qua là còn chưa nói xong, người đã bị kéo đi.
Nha hoàn Tử Hoàn vẫn yên lặng đứng bên cạnh, lúc này mới chậm đuổi theo, ngẫu nhiên nhìn về hai bóng người phía trước, nhưng trong lòng cảm thấy rét run.
Chỗ nào là người thân, căn bản chính là kẻ thù, tìm cách khiến cho phu thê người ta bất hòa!
Mặt nàng ta trắng bệch, tay chân như muốn nhũn ra.
Nàng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách thay đổi tình hình bây giờ, nếu còn tiếp tục, nàng ta tuyệt đối không có được điều gì tốt.
Trương Vi Vi và Ôn Hoài Nam không đi ra đằng trước, mà là đi về phía con đường nhỏ dừng xe ngựa kia, ở bên cạnh đó có một quán trà nhỏ, vốn là để cho mấy xa phu nghỉ ngơi, bên trong bởi vì có nhiều nữ khách lui tới, có đôi khi phòng ở không đủ, cho nên mở một nhã gian khác, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho nhóm nữ khách.
Xuân Thảo và Xuân Liễu một người đứng cạnh cửa, một người đứng cạnh bàn hầu hạ, Trương Vi Vi ngồi một lúc không biết phải nói gì.
“Lần này Hoài Nam ca ca tới là vì công việc sao?” Trầm mặc một lúc, Trương Vi Vi mở đầu.
Ôn Hoài Nam nhìn nàng, tự nhiên lại mang theo chút khoảng cách không quen, trong lòng có chút chua sót, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, lần này tới là có chút việc, thuận đường đến xem, vốn đang muốn đến phủ muội bái phỏng, nhưng mà hôm nay phải đi nên không gửi thiếp qua đó.”
Trương Vi Vi nghĩ thầm trong lòng, khó trách, đời trước không có chuyện này, nàng đời trước không đến đây, tự nhiên cũng không có lần xảo ngộ này.
“Vậy cũng thật là khéo.” Trương Vi Vi cười gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt ngóng nhìn chính mình của hắn, bỗng nhiên nói không nên lời.
Hắn gần như dùng vẻ mặt tham luyến nhìn nàng, như muốn bù đắp từ ngày hai người tách ra, cho dù hắn có tâm che giấu, nhưng cũng không thể che hết tình ý của hắn đối với nàng.
Vốn là nàng muốn từ từ nói chuyện, chẳng qua là bây giờ, ài...Quả nhiên vẫn cần giải quyết nhanh chóng. Cái thân thể này rước lấy nợ nần tình ái lại muốn nàng tới giải quyết, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
“Hoài Nam ca ca, về sau, chúng ta vẫn là đừng gặp lại nữa!” Trương Vi Vi nghiêm mặt nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
Ôn Hoài nam ban đầu sửng sốt, sau đó dồn dập hỏi: “Vì sao lại nói như vậy? Sao lại nói sau này đừng gặp lại nữa? Ta đâu có mạo phạm...”
Trương Vi Vi vươn tay, ngắt lời của hắn, rủ mắt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt.
“Huynh không làm gì sai, chỉ là hiện giờ ta đã là người có chồng, vốn gặp nam nhân khác đã là không đúng, cho dù là thân thích cũng nên kiêng dè, không phải sao?”
Nghe vậy, hắn có chút khó chịu nhắm mắt lại, rất lâu sau mới chua sót hỏi: “Vi Vi, muội có từng oán ta không?”
Trương Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Không, ta không oán, mọi chuyện đã qua, huống chi huynh cũng không sai, huynh khi đó mới thi được công danh, không dám cạnh tranh ta cũng có thể lý giải?”
Nói đến đây cũng chỉ là chuyện trong kịch mà thôi, thiên kim đại tiểu thư cùng với tiểu tiến sĩ nhà tranh, nếu không có những người khác tham gia, không có chuyện khác trộn lẫn, tự nhiên có thể có một cái kết mỹ mãn, càng không phải nói đến còn là thanh mai trúc mã, càng có điểm ái muội.
Chỉ là trên đời này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà mọi người không nghĩ đến, nếu không phải lúc đó đường làm quan của Trương phụ thất bại cần nhiều ngân lượng, lại có Bố Ngự Đình cắt ngang một cước, có thể đưa ra sính lễ dày, có lẽ kết quả sẽ khác.
Chỉ là đối với Trương phụ lúc đó, một người có thể lập tức cung cấp tiền, cùng một người cần ông đề bạt, hai bên so sánh với nhau, ông tất nhiên sẽ chọn bên có lợi hơn.
Ông lúc đó cũng không có cách nào khác mới phải cầu Trương Vi Vi gả đi, Trương Vi Vi thật mới thương tâm đến chết, vì vậy nàng mới xuyên đến, nhưng chẳng qua là bánh xe vận mệnh đã định rồi.
Huống chi, người hắn thật sự có lỗi đã sớm không còn ở đây, nàng thật sự không tiếp nhận được lời xin lỗi cùng tình ý này của hắn.
“Ta...” Ôn Hoài Nam hít một hơi thật sâu, nghe nàng lạnh nhạt trả lời, hắn rõ ràng nên nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau.
Trương Vi Vi hiểu rõ đau khổ của hắn, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn.
“Huynh nên biết, huynh đã lựa chọn, hiện giờ huynh cũng chỉ có thể thừa nhận.”
Có một số việc, có một số người, một khi đã bỏ lỡ, thì không còn cơ hội đổi ý nữa.
“Vi nhi, ta...'
Hắn nhìn không được nghĩ muốn nắm tay nàng, nhưng không ngờ còn chưa nói xong, cửa nhã gian bỗng nhiên bị người đẩy mạnh ra, một giọng nói cắt ngang lời của hắn.
“Hảo một đôi cẩu nam nữ! Một nữ nhân đã có chồng, làm chuyện như vậy mà không thấy thẹn sao?”
Trương Vi Vi bình tĩnh đứng lên, một chút cũng không có chút chột dạ, chỉ là bình tĩnh nhìn ba người xông tới.
Một người vốn nên bị nhốt ở nhà Thẩm Tuệ Tâm, một người là tiểu cô đáng ghét Bố Yến Tây, đi sau cùng là một gương mặt lạnh lùng, còn là trượng phu của nàng Bố Ngự Đình.
Trương Vi Vi nhíu mày, trong lòng cười lạnh, không sai, nàng khó có được lần ra khỏi cửa, liền thành người trình diễn tuồng rồi sao?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai nữ nhân kia, nàng nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
Đắc ý sao? Cho rằng nắm được đằng đuôi của nàng sao? Ha ha! Mấy tiểu cô nương, tưởng rằng lão hổ không phát huy liền coi là nàng thành mèo bệnh rồi.
Nàng không đi so đo không có nghĩa là sẽ không so đo, nếu hôm nay các nàng chủ động tới đập phá, vậy thì, nàng cũng sẽ không khách khí nữa.