Đợi sau khi Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng biến mất trong tầm mắt của Cảnh Mạch, Tả Hựu từ từ đi ra Lãm Thư Các, nhìn thấy bên ngoài viện chỉ có Cảnh Mạch và mấy tên thái giám Phụng Thiên đứng, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Cảnh Mạch lướt nhanh qua gương mặt râu ria rậm rạp của Tả Hựu, buồn cười nói: "Không thấy Công chúa Điện hạ, ngươi liền lấy bộ mặt này nhìn ta à."
Tả Hựu lập tức cười lạnh: "Ta dùng bộ mặt này nhìn ngươi? Không thấy được Công chúa Điện hạ? Cảnh Mạch, ta van ngươi lúc nói chuyện dùng một chút đầu óc, ngươi không phải lão bản của thanh lâu, ta cũng không phải là khách hàng chơi, ngươi cho là ta không thấy cô nương đầu bài thì không vui?"
Cảnh Mạch trách mắng: "Người Bạch Hổ Quốc các ngươi, vô luận giá cả thế nào, đều không biết cái gì là văn nhã hết."
"Vậy so ra cả ngày cái gì mà chi - hồ - giả - dã còn tốt hơn." Tả Hựu ngóng nhìn phía xa, hy vọng có thể thấy chút gì đó.
"Đi xa rồi." Cảnh Mạch cũng không có tức giận với Tả Hựu, hỏi: "Làm sao mà ngươi lại tới Phụng Thiên?"
Tả Hựu đi về phía trước, nói: "Ngươi theo ta cùng đứng trong cung Phụng Thiên nói dối, ngươi cảm thấy như vậy được không?"
Lúc này từ trong Lãm Thư Các truyền ra tiếng khóc mất khống chế của một nữ nhân.
Tả Hựu dừng bước, quay đầu lại nhìn Lãm Thư Các.
Cảnh Mạch đi qua bên người Tả Hựu, khóe miệng nở nụ cười châm chọc. Ngày hôm qua Ngọc Tiểu Tiểu nói mấy lời đó với hắn, bắt người thì phải bắt kẻ có tiền có thế, lời này một chút cũng không sai. Nắm mạng Ngọc Tử Minh trong tay, Triệu gia còn không phải ngoan ngoãn nghe lời mình? Có một con chó dữ luôn cắn người như Triệu gia này, ngày "tốt" của Cảnh Thiên muốn bắt đầu đi.
Tả Hựu đi bên cạnh Cảnh Mạch, hắng họng một cái, nói: "Ngày hôm qua ngươi mời Công chúa Linh Lung ăn cơm?"
Cảnh Mạch nói: "Tâm cơ Công chúa Linh Lung thâm trầm, tốt nhất là cách xa."
Tả Hựu không tin lời Cảnh Mạch, người tập võ gặp chuyện thì động thủ là được, còn cần chơi tâm cơ cái gì? Quả nhiên đạo bất đồng thì không nên nói chuyện. Tả đại nguyên soái quyết định tự mình suy nghĩ, phải lấy cớ gì cho tốt, để có thể để cho mình mời Công chúa Linh Lung một bữa cơm đây.
Lúc này Cảnh Mạch đang suy nghĩ, đáng tiếc Ngọc Linh Lung, một cô gái có âm mưu thủ đoạn tốt nha vậy, nếu kia là thân nam nhi, vậy chiếc ghế thái tử Phụng Thiên, cũng sẽ không còn để trống như bây giờ nha.
****
Trong Lãm Thư Các.
Triệu phi khóc đến thương tâm, nếu thân thể có thể động, nàng nhất định sẽ ngã vào ngực Hiền tông mà khóc.
Triệu Thu Minh thấp giọng nói với Hiền tông: "Thánh thượng, Đắc Ý Tửu Trang chính là "ánh mắt" của Tru Nhật tại Phụng Thiên ta, thần âm thầm đào ám đạo, cũng là vì để giám sát người Tru Nhật, hôm nay bị Cảnh Mạch phát hiện, thần thổ thẹn với Thánh thượng!"
Hiền Tông nói: "Triệu ái khanh có lòng, chuyện này không oán ngươi."
Triệu Thu Minh cũng rơi xuống vài giọt lệ nam nhi, giọng khàn khàn: "Chẳng qua là khổ cho Lục điện hạ."
Lúc này trái tim của Triệu phi rỉ máu, nhưng trên mặt đã trở nên kiên quyết dứt khoát, nhìn Hiền Tông, nói: "Có thể phân ưu vì Thánh thượng, đây cũng là phúc phận của Lục điện hạ, tuy nô tỳ chỉ là một nữ lưu (*đàn bà con gái - Nuy), nhưng nô tỳ vẫn hiểu thế nào là đại nghĩa vì quốc gia."
"Nương nương!" Bốn huynh đệ Triệu Thành Bắc vội vàng gọi Triệu phi một tiếng, biểu tình không cam lòng.
Trên mặt Triệu phi đầy nước mắt, nhưng vẫn giương cao môi cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Một mình nô tỳ thương tâm, còn tốt hơn làm người khác thương tâm."
Lúc này đến phiên Hiền tông rơi lệ, coi như là hoàng hậu hiền lương thục đức, cũng chưa chắc có lòng dạ như Triệu phi. Hiền tông nhắm mắt thở dài một tiếng, nói: "Ái phi yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi mẹ con các nàng."
Triệu phi chính là muốn những lời này của Hiền tông, tối hôm qua, sau khi nghe được tin Triệu Thành Bắc gửi tới, Triệu phi cũng biết, Cảnh Mạch sẽ thẹn quá thành giận, không thể nào bỏ qua cho Ngọc Tử Minh được, cho nên để cho Ngọc Tử Minh một đêm bị cảm lạnh, nóng lên, mưu cầu Hiền tông bảo vệ con, cứng đối cứng một lần với Cảnh Mạch, hoặc là để Cảnh Mạch vì không muốn mang tiếng xấu bức ép trẻ bệnh, mà bỏ qua cho Ngọc Tử Minh lần này, nhưng Triệu phi cũng không quá ôm hy vọng đối với hai loại khả năng này, đành phải tận lực nghe ý trời thôi.
Năm cha con Triệu Thu Minh cùng nhau quỳ gối trước mặt Hiền tông, cái trán Triệu Thành Bắc chạm sát xuống đất, dập đầu nói với Hiền tông: "Thánh thượng, thần một ngày kia, nhất định sẽ mang theo đại quân Phụng Thiên ta, san bằng Tru NHật, phát tiết mối hận của thần ngày hôm nay."
"Đứng lên đi." Hiền tông phất tay với năm cha con này, trong lòng đế vương đau lòng, trên mặt lại có vẻ không kiên nhẫn, nói với bốn huynh đệ Triệu Thành Bắc: "Chắc bốn huynh đệ các ngươi đã lâu rồi chưa gặp trưởng tỷ đi, ở lại trong cung này trò chuyện với nàng một chút cũng được." Nói xong, không đợi bốn người lĩnh chỉ tạ ơn, Hiền tông liền đứng dậy rời đi.
Sau khi Hiền tông và thái giám thân cận rời đi, Triệu Thành Bắc mới thấp giọng quát Triệu phi: "Thật sự phải để cho Lục điện hạ đến Tru Nhật?!"
Trên người Triệu phi gảy vài cọng xương, lúc này toàn thân cao thấp động được cũng chỉ có cái cổ, lắc đầu với em trai lớn của mình, nhỏ giọng nói: "Tai vách mạch rừng (*)."
(*) tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì vẫn có khả năng bị lộ - Nuy
Chỉ một câu, dù Triệu Thành Bắc có nhiều câu tức giận bất bình, cũng không dám lên tiếng nữa.
"Không gánh nổi, nếu gánh nổi thì sau đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ...." Âm thanh Triệu phi nhỏ tới mức không thể nghe rõ, nhưng khi nói ra, lại làm cho huynh đệ Triệu gia kinh hãi: "Ta không chỉ có một đứa con trai là Lục điện hạ, nhất định sẽ không."
Cho nên mới buông tha Lục điện hạ, đổi lại sủng ái của đế vương? Huynh đệ Triệu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nói không lên lời.
"Hôm qua Công chúa Linh Lung ở Đắc Ý Tửu Trang." Triệu phi không để ý bọn họ đang kinh ngạc, nói với Triệu Thu Minh: "Chuyện này và nó nhất định không thoát khỏi liên quan."
"Ý của nương nương là?"
"Sau khi người Cảnh Thiên tới kinh thành, có lẽ đã bị người Ngọc Linh Lung theo dõi."
"Cái này không thể nào." Triệu Thành Bắc chen vào: "Nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Coi như là tai mắt hoàng hậu để lại, nhưng lúc người Cảnh Thiên vào thành, Công chúa vẫn còn ở trong Đế cung, như thế nào mà nàng ta lấy được tin tức?"
"Cố gia." Triệu phi nói: "Còn có mấy người giao hảo với Cố gia, Ngọc Linh Lung gả vào Cố gia, có lý gì Cố gia không đem hết sức lực bảo hộ Ngọc Tử Dịch?"
Triệu Thu Minh thở dài: "Hôm nay chúng ta biết Cố Tinh Ngôn đã mang theo Ngọc Tử Dịch trốn ra khỏi kinh thành, chúng ta cũng làm không là cái gì."
"Đúng vậy." Triệu phi nói: "Chỉ cần Cố Tinh Ngôn nói mang Ngọc Tử Dịch ra kinh thành chơi đùa vài ngày, chúng ta còn có thể nói cái gì?"
"Vậy, vậy phải làm sao đây?" Triệu Thành Bắc hỏi.
"Đưa Lục điện hạ đi." Triệu phi nói: "Sau đó ta muốn đuổi Ngọc Linh Lung và Ngọc Tử Dịch ra khỏi kinh thành." Con trai của nàng đã không thể ở lại bên người Hiền tông, vậy hai tỷ đệ này, cũng đừng có mong dung thân ở kinh thành phồn hoa giàu có và đông đúc này!
"Tỷ." Triệu Thành Bắc kêu Triệu phi.
"Các ngươi trở về đi." Triệu phi lạnh lùng nói: "Bây giờ nhiều lời cũng vô ích, ta biết nên làm gì kế tiếp, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Ánh mắt Triệu Thu Minh đầy phức tạp nhìn nữ nhi mình một cái, nói với bốn người con trai: "Chúng ta đi thôi."
Bên ngoài Lãm Thư Các, một tiểu thái giám hai tay để trong tay áo, đứng bên ngoài đình viện, thấy Triệu Thu Minh đi ra, vội vàng bước lên nghênh tiếp Triệu Thu Minh.
Triệu Thu Minh nhận ra đây chính là tiểu thái giám phục vụ nữ nhi của ông, nhỏ giọng hỏi: "Thánh thượng đâu?"
Tiểu thái giám cung kính nói: "Thánh thượng đã đến chỗ Hoa phi nương nương."
Triệu Thu Minh cười khổ một tiếng. Đúng nha, hiện tại trừ bỏ mỹ nhân, còn có cái gì có thể giảm tích tụ buồn phiền trong lòng đế vương?