Hiền Tông cũng không phải hoàn toàn không nghĩ cho nữ nhi mình, uống rượu mua vui, lúc ôm tiểu mỹ nhân ngủ, ông cũng nghĩ đến, Cố gia bị mình tịch thu tài sản, ngay cả nhà cũng bị mình tịch thu. Chỗ ở không có, tam lang Cố gia cưới khuê nữ hắn nhe thế nào?
"Kính Trung!" Hiền Tông gọi Đại tổng quản của mình.
Kính Trung vội vàng chạy tới trước mặt Hiền Tông, khom người nói: "Nô tài ở đây."
"Đem nhà Cố gia trả lại cho bọn hắn." Hiền Tông nói: "Còn tài sản lúc trước, cũng trả lại hết cho Cố gia đi."
Kính Trung nói: "Thánh thượng, Cố Thần đã không còn tước vị, hiện tại cả nhà Cố gia đã là thứ dân, không còn là Trấn Quốc Hầu phủ, nô tài cảm thấy như vậy là không được tốt lắm."
Hiền Tông có để cho Kính Trung nói tiếp, nói: "Sao phò mã của trẫm lại là thứ dân? Để cho hắn phục chức tướng quân trước kia."
Kính Trung vội vàng nói: "Thánh thượng, Cố gia là phạm vào tội tư thông với địch quốc á."
Hiền Tông không thèm để ý, nói: "Hiện tại thiên hạ thái bình, trẫm cũng không cần hắn lãnh binh, còn tư thông với địch chính là lão đầu nhi Cố Thần kia, Cố Tinh Lãng sao, chỉ cần nuôi dưỡng là được rồi." Hiền Tông nghĩ, lúc không đánh giặc, không phải tướng quân chỉ là một quan viên thôi sao?
Kính Trung nói: "Vậy Thánh thượng muốn gia phong Cố Tam thiếu gia chức tướng quân gì?"
Hiền Tông cũng không biết trước kia Cố Tinh Lãng giữ chức tướng quân gì, liền hỏi: "Vậy trước kia hắn làm chức gì?"
Cố Tinh Lãng mười ba tuổi nhập ngũ, mười lăm tuổi thì đã thành danh sa trường, nhưng Cố Thần trị quân rất nghiêm, cảm thấy thiếu niên mà không ma luyện thì không ra gì, cho nên những năm này Cố Tinh Lãng trong quân chỉ làm Thiên tướng, trách nhiệm nặng nhưng địa vị lại thấp. Kính Trung cũng không có nói công lao của Cố Tam thiếu gia cho Hiền Tông biết, chỉ nói vị này trong quân chỉ giữ chức Thiên tướng. Edit by NuyHam
"Thiên tướng?" Hiền Tông không tin tưởng lắm, Cố Thần thân thiết với con cháu, sao trong quân đội lại giữ chức Thiên tướng nho nhỏ?
Kính Trung nói: "Thánh thượng, Cố Tam thiếu gia chỉ mới vừa mười bảy tuổi, còn nhỏ."
Hiền Tông thở dài, khuê nữ hắn vẫn chưa đủ mười bốn tuổi đấy! Không phải còn nhỏ hơn à?
"Thiên tướng không được." Hiền Tông suy nghĩ cẩn thận một chút, nói: "Phong hắn làm Tam phẩm Đô Úy tướng quân, ngươi tìm cho Cố gia một tòa nhà, để cho bọn hắn ở."
"Nô tài tuân chỉ." Kính Trung lập tức lĩnh chỉ nói.
"Trẫm cũng là vì Linh Lung." Hiền Tông lại nói một câu.
Kính Trung vội vàng nói: "Thánh thượng anh minh."
Thân là kẻ thù Cố gia, vào lúc này Kính Đại tổng quản thật lòng cảm thấy cao hứng thay cho Cố Tinh Lãng, dựa vào thê tử lên làm chức Tam phẩm Đô Úy tướng quân, là một tiểu bạch kiểm điển hình, đây chính là tát vô số bạt tay vào mặt vị Tam thiếu gia Cố gia nha!
"Đi đi." Hiền Tông phất tay cho Kính Trung lui ra, cảm giác đã làm một chuyện tốt cho khuê nữ mình.
Kính Trung nhanh chóng tìm một tòa nhà trong kinh thành cho người Cố gia ở, so ra thì kém hơn Trấn Quốc Hầu phủ ban đầu, nhưng cũng có mấy cái viện, vườn hoa, nhìn chung cũng khá tốt. Sau khi an bài xong việc tòa nhà, Kính Trung cũng không trì hoãn thời gian, mang người chạy lại chỗ Cố gia đang ở tạm mà truyền chỉ.
Không ngoài suy đoán của Kính Đại tổng quản, sau khi người Cố gia nghe xong Thánh chỉ, sắc mặt liền mảnh xanh mảnh trắng, tức giận mà không dám nói.
"Cố tướng quân." Kính Trung nhìn Cố Tinh Lãng cười nói: "Tiếp chỉ đi."
Cố Tinh Lãng cúi đầu, một kẻ bị phế hai chân, dựa vào nữ nhân lên làm Tam phẩm tướng quân à? Khuất nhục này làm cho Cố Tinh Lãng khó thở vô cùng, cảm thấy giờ phút này không khí không khác gì lửa cháy bừng bừng, đốt hết lục phủ ngũ tạng của hắn.
Kính Trung nói: "Cố tướng quân, đây là ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Cố Nhị thiếu gia Cố Tinh Ngôn tức giận từ dưới đất đứng bật dậy, nói: "Thà chết chứ không khuất nhục! Kính Trung, ngươi đừng có làm bộ nữa cho ta."
Nghe tiếng la tức giận của Nhị ca, thân thể Cố Tinh Lãng run lên, giơ hai tay lên đầu, nói: "Thần tiếp chỉ, thần khấu tạ ân điển của Thánh thượng." Edit by NuyHam
"Tinh Lãng!" Cố Tinh Ngôn thấy hai tay run run của Cố Tinh Lãng nhận Thánh chỉ, con mắt trừng muốn rách, tiến lên muốn liều mạng với Kính Trung.
"Tinh Ngôn." Cố Thần mở miệng kêu tôn nhi mình.
"Phụ thân." Tiểu nhi tử của Cố Tinh Ngôn vừa mới hai tuổi lúc này đã khóc lên.
Nhị Thiếu phu nhân Lâm thị rút lại ngón tay bấm vào mông con mình, cúi đầu rơi lệ, nàng biết Cố Tinh Lãng là chịu nhục, Nhị tẩu nàng chết cũng không sao, nhưng nàng không muốn nhìn trượng phu và nhi tử chết.
Bây giờ không phải thời điểm một kích diệt Cố gia, cho nên Kính Trung có vẻ rất khí độ, chấp tay thi lễ với Cố Tinh Lãng: "Tiểu nhân chúc mừng Cố tướng quân."
Cố Tinh Nặc đi tới, ôm Tam đệ mình lên, đặt vào một cái ghế nằm.
Kính Trung lại nói với Cố Thần: "Tòa nhà Thánh thượng ban xuống, Cố lão chuẩn bị cho tốt hôn lễ Cố tướng quân đi."
Mặt Cố lão vẫn trầm như nước, nhìn Kính Trung một cái, không nói gì.
Kính Trung biết vào lúc này người nhà này không thích nhìn hắn, do đó vị Đại tổng quản thái giám này cố ý ngồi lại một chút, đem già trẻ Cố gia cảm thấy ghê tởm hơn, mới mang người rời đi.
Kính Đại tổng quản chân trước vừa đi, Cố Tinh Ngôn lập tức bạo nộ, một cước đem cái ghế trong sân ngã lăn, cả giận nói: "Khinh người quá đáng!"
Cố Thần nhỏ giọng với lão vợ mình: "Bà đem mấy tức phụ về phòng trước đi."
Sau khi nữ nhân và bọn nhỏ về phòng, sương phòng bị người từ trong đẩy cửa ra, mấy người Anh Niên Duẫn đi ra từ sương phòng.
Cố Tinh Ngôn ôm đầu đứng bên cạnh bồn hoa, trầm mặc không nói.
Cố Tinh Nặc đứng trước người Cố Tinh Lãng, trong mắt Cố Đại thiếu gia đầy ẩn nhịn đau khổ. Phụ thân bọn họ lúc Tinh Lãng vừa tròn một tuổi đã chết trận sa trường, vị đệ đệ này chính là một tay người đại ca Cố Tinh Nặc trông chừng từ nhỏ đến lớn, Cố Đại thiếu gia đau lòng vì đệ đệ, nhưng lại không có biện pháp chịu khổ thay.
"Đệ không sao mà." Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên nhìn đại ca mình, cười cười nói: "Đệ sắp thành thân rồi, đại ca nên chúc mừng đệ mới đúng."