Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 30: Chương 30: Lửa giận của lão phu nhân




Cố Tinh Lãng hận không thể đưa tay bịt miệng lão phu nhân.

"Tránh ra!" Lão phu nhân lệnh Cố Tinh Nặc: "Ta muốn vào phòng."

"Công chúa đang trị thương cho Tinh Lãng." Cố Tinh Nặc ngăn trước cửa, nói: "Tổ mẫu, chúng ta nên chờ ở hành lang đi."

"TRánh ra!" Trong lòng lão phu nhân vô cùng lo lắng, trực tiếp hạ lệnh cho Cố Tinh Nặc.

Lúc này cửa tân phòng mở ra, Vương ma ma xuất hiện.

Lão phu nhân và Từ thị phu nhân vội vàng nhìn vào tân phòng, chỉ tiếc với vóc người Vương ma ma đứng ở đó, cũng giống như một bức bình phong, hai vị phu nhân ngoài trừ thấy người vị ma ma trong cung này, những thứ khác đều không thấy.

Vương ma ma cất bước ra khỏi tân phòng, rồi đóng cửa lại, liếc nhìn lão phu nhân như chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng, được tiểu bối, hạ nhân bao quanh đứng ở hành lang, Vương ma ma hừ một cái, nói: "Đây là ai chọc tức lão phu nhân vậy? Khí thế quá hung hăng nha!"

Vốn lão phu nhân đang trong cơn tức giận, sau khi thấy Vương ma ma, đã tỉnh táo một chút, tuy nói ma ma trong cung chỉ là nô tỳ, nhưng đằng trước lại mang theo hai chữ "Hoàng gia", thì không thể không coi trọng, sắc mặt lão phu nhân xanh mét, hỏi Vương ma ma: "Công chúa Điện hạ đang trị thương cho Tam lang sao?"

Vương ma ma nói: "Chuyện này đã sớm nói cho đại công tử biết rồi sao? Đại công tử còn chưa nói cho lão phu nhân à?"

Bị Vương ma ma dẫn lửa đến, Cố Tinh Nặc đành phải cam chịu, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, đây là Tinh Lãng tự nguyện."

"Vậy các ngươi cũng không thể nói một tiếng với người một nhà sao?!" Lão phu nhân nhìn về cháu trai lớn, một lần nữa mặt mũi lại xanh mét.

Vương ma ma nói: "Yêu, lời này của lão phu nhân, đại công tử không phải là người nhà của phò mã gia sao?"

Lão phu nhân không để ý Vương ma ma, nhìn chằm chằm Cố Tinh Nặc, mắng: "Trong mắt các ngươi còn có trưởng bối không? Tinh Lãng không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngay cả cháu cũng không hiểu chuyện luôn sao?"

"Tổ mẫu!" Cố Tinh Nặc gấp đến giậm chân, nói: "Công chúa đang trị thương cho Tinh Lãng, có gì chút nữa nói sao đi."

"Ta muốn đi vào." Lão phu nhân vừa nói, đã muốn xông vào tân phòng.

Vương ma ma đi về phía trước, đứng ở giữa cửa tân phòng, nói: "Lão phu nhân, đây chính là tân phòng của Công chúa Điện hạ, mặc dù ngài là trưởng bối, có một chút quy củ, Công chúa Điện hạ không thèm để ý, ngài cũng không thèm để ý luôn à?"

Đùa gì chứ? Từ trước đến nay, khi Công chúa gả đi, đều cùng phò mã sống trong một phủ, không có Công chúa gật đầu, phò mã gia không thể bước vào phòng, lão thái thái này được Công chúa gọi một tiếng "nãi nãi", là có thể lên mặt hả? Vương ma ma mắt lạnh trừng lão phu nhân, được voi đòi tiên, chính là nói vị lão thái thái này!

Vương ma ma lấy thân phận nói chuyện, trong lòng lão phu nhân như bị người ta đâm một đao, bây giờ, bà đã không còn là mệnh phụ triều đình, còn có thể phản bác lời của Vương ma ma sao? Lão phu nhân tức giận đến run cả người.

Lúc này Từ thị phu nhân mới mở lời: "Ma ma, Công chúa Điện hạ từng họ y thuật sao?"

Vương ma ma nói: "Không học y thuật, Công chúa Điện hạ còn trị thương cho phò mã gia như thế nào?"

Từ thị phu nhân nói: "Vì sao trước giờ chúng ta đều chưa nghe qua Công chúa Điện hạ học y thuật?"

Vương ma ma nói: "Vậy trước kia phu nhân có nghe qua Công chúa Điện hạ học võ sao?"

Từ thị phu nhân không biết nói gì.

"Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao hả?" Lão phu nhân cao giọng hỏi Vương ma ma.

Vương ma ma nói: "Công chúa Điện hạ còn có thể giết phu quân mình hả?"

Lão phu nhân nhìn Cố Tinh Nặc, nói: "Cháu cứ nhìn như vậy?!"

Vương ma ma cười lạnh một tiếng, nói: "Lão thái thái, ngài muốn động thủ à?"

Cố Tinh Nặc kéo lão phu nhân xuống hành lang, khẩn cầu: "Tổ mẫu, ngài chờ một chút đi.

"Cháu muốn nhìn Tam đệ mình chết hả?" Dưới tình thế cấp bách, lão phu nhân tát Cố Tinh Nặc một cái vào mặt.

****

Trong tân phòng, các đại phu đều nghe bên ngoài loạn thành đoàn, lại nhìn Ngọc Tiểu Tiểu chuyên tâm cúi đầu làm giải phẫu, cũng không thể không bội phục Công chúa Điện hạ, bên ngoài đã sắp đánh nhau, lời nói lại khó nghe như vậy, vị này giống như không nghe thấy.

Tinh thần tập trung cao độ, một thân Ngọc Tiểu Tiểu toàn mồ hôi, mồ hôi chảy vào mắt, mới giơ tay lên lau một cái, thở một hơi.

Lão đại phu thừa cơ hội này, vội vàng hỏi: "Công chúa Điện hạ, vết thương của Tam thiếu gia....?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Còn chưa khỏe."

Nhìn hai tay Ngọc Tiểu Tiểu phiên động trên vết thương Cố Tinh Lãng, giống như lật vật chết, nhìn thấy tầng xương cốt này, các đại phu chỉ cảm thấy không rét mà run.

****

"Tổ phụ và Nhị thúc cũng uống say." Tôn thị phu nhân ngăn trước người Cố Tinh Nặc, hỏi trượng phu mình: "Phải làm sao đây?"

Cố Tinh Nặc còn có thể là gì? Y có thể động thủ với tổ mẫu mình sao? Không có biện pháp động thủ, cũng chỉ có thể hù dọa: "Tổ mẫu, chọc giận Công chúa Điện hạ, thì có ích lợi gì với Tinh Lãng?" Cố đại công tử hỏi tổ mẫu mình.

Lão phu nhân kéo tay áo Cố Tinh Nặc, nước mắt mơ hồ rơi xuống, khàn giọng nói: "Đến cuối cùng Công chúa muốn làm gì Tinh Lãng? Đại phu nói vết thương Tinh Lãng đã khép lại, vì sao Công chúa lại phải mổ vết thương Tinh Lãng ra nữa? Cái này là muốn mệnh Tinh Lãng á!"

Vương ma ma cắn răng đứng trước cửa tân phòng, đây là những lời đại phu lén lút nói với Cố Tinh Lãng, làm sao lão thái thái lại biết? Chỗ các nàng có hai ám vệ ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, chuyện trong tân phòng, các nàng đều biết, chẳng lẽ trong tân phòng cũng có tai mắt của lão thái thái?

Cố Tinh Nặc nói: "Đây là cái gì? Tổ mẫu, Công chúa sẽ không hại Tinh Lãng."

Lão phu nhân nói: "Ngay cả thuốc của Tinh Lãng, nàng cũng đổ."

Cố Tinh Nặc hung hăng trừng Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc đứng sau lưng lão phu nhân, cúi đầu, một bộ dạng không nghe.

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, vẫn nên vào tân phòng xem một chút, số mệnh đứa cháu nhỏ này cũng đủ khổ mà, từ nhỏ tang cha, thiếu niên nhập ngũ, rồi bị gian thần hãm hại tàn hai chân, nếu trong tân hôn chết trong tay thê tử, ngày sau bà xuống hoàng tuyền, còn mặt mũi nào nhìn con trai mình?

Thấy lão phu nhân muốn vào tân phòng, hai ám vệ Tiểu Trang, Tiểu Vệ đứng trước người Vương ma ma, tay cũng đặt trên đao, ý chính là, lão phu nhân bước lên một bước nữa, bọn họ liền rút đao.

Lão phu nhân vừa tức vừa vội, khóc rống lên.

Vương ma ma như Môn Thần giữ cửa, chiêu số này của lão thái thái so với mấy vị nương nương kia trong cung không chỉ khóc đơn giản như vậy, khóc lớn một trận, là có thể làm Công chúa rơi vào tội danh bất hiếu? Bà còn có thể nói rằng lão thái thái này bất kính với Công chúa đấy!

"Tất cả đừng động!" Vương ma ma nói với Tiểu Trang và Tiểu Vệ: "Chúng ta chỉ cần đứng nhìn lão thái thái này có thể náo ra cái gì?"

Tiểu Trang nói: "Vạn nhất lão phu nhân đi lên, chúng ta thật sự động thủ với lão phu nhân sao?"

"Có đại công tử ngăn phía trước." Vương ma ma nhìn Cố Tinh Nặc bị lão phu nhân mắng đến đáng thương, mặt lộ vẻ đồng tình, lão phu nhân Cố gia là nữ tử của tướng môn, tác phong làm việc khác người ta, nói tát là tát ngay: "Dầu gì đại công tử của là tướng quân, làm cháu trai bị chửi một chút cũng không thể phản bác." Vương ma ma cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.