Chuyển ngữ: Nuy Ham
Ngọc Tiểu Tiểu nghe Thanh Ngọc khóc lóc cầu xin, nghiêng đầu hỏi Cố Tinh Lãng: "Tại sao phải bán nàng?" Xem ra kiếp trước, mỹ nhân này tránh được Cố gia cả nhà bị tịch thu tài sản, lâm vào tội chết, bị Cảnh Mạch mua đi, mà kiếp này, Cố gia lại chủ động bán nô tỳ, mỹ nhân này vẫn bị Cảnh Mạch mua. Trong lòng Ngọc Tiểu Tiểu thở dài, đúng là số mệnh mà.
Cố Tinh Lãng biết Vương ma ma không có nói chuyện này với Ngọc Tiểu Tiểu, chẳng qua là Ngọc Tiểu Tiểu không có chút ấn tượng nào đối với Thanh Ngọc, đây cũng làm cho Cố Tinh Lãng cảm giác có phải vợ mình bị mất chứng bệnh hay quên quá nặng hay không, chẳng những nàng đã nói chuyện với Thanh Ngọc, còn hất cả chén thuốc vào mặt nàng ta nữa.
"Nàng ta phạm vào lỗi không nên phạm." Cố Tinh Lãng nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Cho nên mới đem bán nàng ta."
"Ài." Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu than thở: "Các người bán người ta như bán chó vậy, như thế không tốt đâu."
Lời này Cố tam thiếu gia phải đáp lại thế nào đây?!
Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu, tiếp tục ăn, kiếp này nàng không thể cho Ngọc Tử Dịch có cơ hội giết mình, A Thu phu nhân kia, ừm, Ngọc Tiểu Tiểu vừa ăn vừa quyết định, kiếp này nàng sẽ nhìn kỹ, coi như số mạng không thể nghịch chuyển, nàng cũng sẽ không để cho Ngọc Tử Dịch bị mỹ nhân này câu lên giường.
Thấy Ngọc Tiểu Tiểu chỉ tự lo cho bản thân, Thanh Ngọc khóc không nổi nữa, khóc cả nửa ngày, đối phương nhìn cũng không nhìn, còn có tâm tình hưởng thức thức ăn, nàng còn khóc cái gì?
Cảnh Mạch nói: "Công chúa, ngươi có nguyện ý để Thất điện hạ tới Tru Nhật ta không?"
Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu.
Cảnh Mạch nói: "Nhưng phụ hoàng ngươi đã hạ thánh chỉ, Công chúa không muốn thì như thế nào?"
"Ta là muốn như vậy." Ngọc Tiểu Tiểu buông đũa trong tay xuống, nói với Cảnh Mạch: "Ngươi đem Ngọc Tử Dịch về, đối với Tru Nhật các ngươi có chỗ tốt nào?"
"Hửm?" Cảnh Mạch cảm thấy hứng thú, nói: "Lời này của Công chúa là thế nào?"
"Mẫu hậu ta chết." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Triệu phi sẽ là Hoàng hậu, bà ta...."
"Công chúa!" Cố Tinh Lãng hận không thể bịt miệng Ngọc Tiểu Tiểu lại, cái này chỉ là nghe tiếng gió thôi, còn chưa phải là sự thật, tại sao có thể nói tùy tiện được chứ?
Ngọc Tiểu Tiểu sửng sốt khi nghe Cố Tinh Lãng kêu lên, sau đó, nghĩ là có thể mình nói đến Hoàng hậu đã chết, Cố Tinh Lãng sợ mình thương tâm, vì vậy nắm lấy tay áo của Cố Tinh Lãng, nói với chàng: "Ta không thương tâm."
Cố Tinh Lãng vỗ trán, làm sao mà nói tới chuyện thương tâm rồi?
"Con tin nói trắng ra chính là con tin." Ngọc Tiểu Tiểu lại nói chuyện tiếp với Cảnh Mạch: "Hắn là một tiểu hoàng tử, không quyền không thế, bắt hắn làm con tin, các ngươi sẽ được lợi ích gì?"
Cảnh Mạch nói: "Mẫu tộc (*nhà mẹ đẻ - Nuy) của Công chúa và Thất điện hạ là Khương thị, còn có Cố gia, không phải là quyền thế của Thất điện hạ sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu vươn vai một cái, nói: "Vậy mà chúng ta cũng không thể làm gì Triệu phi và Triệu Thu Minh á."
Cảnh Mạch trầm mặc, cái này ngược lại là thật.
"Bắt người làm con tin, thì phải bắt những người có quyền có thế." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Những ngày của Đại hoàng tử ngươi sống ở Tru Nhật cũng không quá tốt đi, bắt cũng phải bắt người có ích, như vậy đem về nước, phụ hoàng ngươi cũng sẽ thưởng cho ngươi nha, không phải sao?"
"Cuộc sống của ta không quá tốt?" Ánh mắt Cảnh Mạch hoàn toàn đóng băng, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu: "Vì sao Công chúa lại nói như vậy?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cái này cũng giống như Ngọc Tử Dịch á, nếu muốn con trai vui, thì người cha như thế nào lại để hắn đi xa như vậy?"
"Công chúa Điện hạ!" Người phụ tá đứng bên cạnh Cảnh Mạch không thể chịu nổi nữa, nghẹn họng hét to.
Cảnh Mạch cũng cười một tiếng, khoát tay với người phụ tá đó, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Ngược lại Công chúa là người thẳng thắn, vậy Công chúa cảm thấy ta mang theo một vị hoàng tử trở về Tru Nhật, mới coi như không có nhục hoàng lệnh?"
Trong Đế cung có tất cả sáu vị hoàng tử, lớn nhất là Ngọc Tử Thanh mười tuổi, Ngọc Tiểu Tiểu âm thầm đem sáu vị hoàng tử này nhìn qua một lượt, đến thời của Nữ đế Linh Lung, kết quả của sáu vị này là theo thứ tự: chém đầu, treo cổ, rượu độc, bổng sát (*), ngũ mã phanh thây, bào cách (**), có một vị hoàng tỷ tâm linh vặn vẹo như vậy, kết quả của sáu vị hoàng tử cũng thật bi thương nha: "Không biết, chính ngươi muốn đi." Ngọc Tiểu Tiểu nói với Cảnh Mạch.
(*)bổng sát: dùng gậy đánh đến chết - Nuy
(**)bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa - Nuy
Cảnh Mạch nói: "Ta cũng không nghĩ ra nên chọn ai."
"Ồ." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Vậy thì không có biện pháp."
Cảnh Mạch lại áp chế trái tim đầy lửa, mới có tâm cơ, hiện tại người này bất quá chỉ có mười chín tuổi, chính là niên kỷ huyết khí phương cương, còn chưa có luyện ra một thân bản lĩnh khống chế vui giận: "Xem ra Công chúa thật sự không có ngại ta mang Thất điện hạ đi." Cảnh Mạch nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói.
"Ngươi đừng có đem cái A Thu gì đó cho Ngọc Tử Dịch là được." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ta muốn tìm cho đệ đệ một cô nương tuổi không sai biệt lắm."
Tay Cố Tinh Lãng run một cái, không lên tiếng, cái đầu lại cúi thấp thấp.
Cảnh Mạch nhắm chặt hai mắt, tự nói với mình, không thể ở bên trong Đô thành Phụng Thiên, đem đích Trưởng Công chúa Phụng Thiên một cước đạp chết, bây giờ Tru Nhật bọn họ còn chưa có ý định xuôi nam, tiêu diệt Phụng Thiên.
"Chàng ở đây ăn đi, ta đi ra ngoài một chút." Ngọc Tiểu Tiểu nói một câu với Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng hỏi: "Công chúa muốn làm gì?"
"Uống nước quá nhiều, ta muốn đi t..i..ể..u..."
Cố Tinh Lãng nhanh chóng ra tay, lần này cuối cùng Cố tướng quân cũng đã che được miệng của vợ mình, có chết chàng cũng không thể để vợ mình nói chữ "đi tiểu" này ra ngoài!
Trong phòng khách, mọi người đều có vẻ mặt quái dị, ai có thể dạy cho bọn họ biết, cái tràng diện này phải ứng phó thế nào hả?
Nghẹn tiểu là không tốt đối với thân thể, đã không còn ở thế giới thiếu thốn mọi bề kia, Ngọc Tiểu Tiểu muốn thân thể mình tốt một chút, cho nên nàng đứng lên, nói với Cảnh Mạch: "Đại hoàng tử, ta đi...."
"Công chúa xin cứ tự nhiên." Cảnh Mạch không đợi Ngọc Tiểu Tiểu nói hết lời đã lên tiếng, hắn cũng không muốn từ miệng của Ngọc Tiểu Tiểu nói ra từ "đi tiểu" kia.
"Các ngươi đi theo bảo vệ Công chúa." Cố Tinh Lãng lệnh cho Tiểu Trang, Tiểu Vệ.
Ngọc Tiểu Tiểu không yên lòng, hỏi: "Vậy còn chàng?"
Cố Tinh Lãng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Ta làm khách ở chỗ Đại hoàng tử, còn có chuyện gì xảy ra chứ?"
Ngọc Tiểu Tiểu yên tâm, mang theo Tiểu Trang, Tiểu Vệ rời đi.
Chờ ba người Ngọc Tiểu Tiểu đi xong, Cảnh Mạch nói với Thanh Ngọc: "Ngươi còn không mau hầu hạ."
Thanh Ngọc hoảng hốt vội vàng đứng lên.
Cố Tinh Lãng không muốn cho Thanh Ngọc và Ngọc Tiểu Tiểu nói chuyện với nhau, muốn mở miệng ngăn lại, thì nghe Cảnh Mạch ngồi phía trên nói: "Còn nói lung tung nữa, bổn vương cắt đầu lưỡi ngươi."
Thanh Ngọc mới vừa đứng dậy, còn chưa bước đi, nghe Cảnh Mạch nói, dọa sợ quỳ xuống đáp: "Nô tỳ không dám."
"Cố phò mã còn có gì không yên lòng nữa không?" Cảnh Mạch hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng biết người này không yên lòng, nhiều nô tỳ như vậy mà không cần, còn muốn Thanh Ngọc đi hầu hạ Ngọc Tiểu Tiểu.
"Ta không thẹn với lương tâm." Cố Tinh Lãng nói: "Đại hoàng tử mời vợ chồng ta tới, không phải đơn giản là mời chúng ta thưởng thức một bữa rượu ngon món ngon đi?"
Cảnh Mạch nói: "Cố Lịch muốn ta thay ông ấy nhắn lại, Trấn Quốc Công biết một nhà các ngươi bị nhốt vào thiên lao, làm ông ấy gấp đến độ hận không thể mang binh giết tới Phụng Thiên."
Cố Tinh Lãng lạnh nhạt nói: "Cố gia chúng ta và Cố Lịch đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi."
"Cố Tinh Lãng." Cảnh Mạch nói: "Lần tai ương lao ngục này, ngươi còn muốn cam tâm tình nguyện? Chẳng lẽ bởi vì quân vương ngươi đem nữ nhi hắn gả cho ngươi?"
"Đại hoàng tử không cần coi ta như Cố Lịch, người phản quốc, gặp nhau sa trường, ta nhất định sẽ lấy mạng ông ta."
"Hắc." Cảnh Mạch cười nói: "Cố phò mã còn muốn cùng đại quân Tru Nhật ta gặp nhau ở sa trường?"
"Ta là người Phụng Thiên." Cố Tinh Lãng nói: "Đời này sẽ không đầu quân cho nước khác."
Cảnh Mạch lắc đầu một cái, nhìn Cố Tinh Lãng, nói hai chữ: "Ngu trung."