Dù Ngọc Tiểu Tiểu sững sờ, trên mặt cũng không có biến hóa lớn, mặt gỗ nhìn Hiền Tông. Đây là người ba muốn đưa con trai chưa tròn một tuổi đi làm con tin, thật đúng là không có mẹ thì con cái như cỏ cây mà? Hai ngày trước nàng còn nói vị này không có làm việc trái lương tâm, xem ra nàng lầm rồi, tên hôn quân này có cái gì mà không dám làm.
Hiền Tông nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tiểu Tiểu, nhắm mắt nói: "Tru Nhật là thượng quốc, đệ đệ con đến đó sẽ tốt hơn ở Phụng Thiên chúng ta, Linh Lung, phụ hoàng....phụ hoàng sẽ không hại đệ đệ con."
"Thánh thượng!"
"Ngài cảm thấy ta là một đứa ngốc sao?"
Cố Tinh Lãng và Ngọc Tiểu Tiểu đồng thời mở miệng, rống lên với Hiền Tông, bởi vì trong người mang bệnh mà sắc mặt Cố Tinh Lãng trắng bệch, vào lúc này cũng chuyển xanh rồi, đường đường là vua một nước tại sao lại có thể nói những lời nhu nhược như thế này? Cố Tinh Lãng tức giận đến cả người run rẩy. Ngọc Tiểu Tiểu cũng tức giận, hôn quân này khi dễ nàng ít đọc sách, coi nàng là đứa ngốc dễ lừa gạt hả?
Hiền Tông bị hai vợ chồng nhỏ rống tới mức ngã ngồi trên ghế, vốn ông đã lo lắng, nay lại càng thêm đứng ngồi không yên, nhưng nghĩ tới những lời của Triệu phi và mấy người Hoa phi, trong bảy vị hoàng tử, ông chỉ có thể nói xin lỗi với một, giữ lại sáu, ông còn có thể có biện pháp hay gì đây?
"Chuyện này trẫm đã quyết định, hai người các con cũng không cần nói nhiều nữa." Hiền Tông nhìn Ngọc Tiểu Tiễu và Cố Tinh Lãng, nói: "Thân thể trẫm khó chịu, các con lui ra đi."
"Thánh thượng." Cố Tinh Lãng nói: "Thất điện hạ còn chưa tròn một tuổi, chẳng lẽ phải lặn lội đường xa tới Tru Nhật sao?"
Cảnh Mạch liếc nhìn Cố Tinh Lãng, đây chính là người duy nhất làm cho hắn để ý nhất khi tới Phụng Thiên. Nước Phụng Thiên này luôn sinh ra những vị lương tướng (*tướng tài giỏi - Nuy), chỉ tiếc không gặp được minh quân, chỉ có thể nói là bảo châu bị che phủ dưới bùn.
"Cố phò mã, đây là lo lắng ta chiếu cố không tốt Thất hoàng tử của quý quốc sao?" Cảnh Mạch hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng trừng mắt nhìn Cảnh Mạch, hai vị này đều đã nghe qua tên của đối phương, hôm nay mới lần đầu tiên chân chính gặp mặt, cũng là nhìn đối phương không vừa mắt. (@Phải rồi, đều là "tình địch" cả, vừa mắt mới là lạ đóa *hắc hắc* - Nuy)
"Công chúa điện hạ." Ánh mắt Cảnh Mạch nhìn vào mắt cá chân của Cố Tinh Lãng một lúc lâu, rồi mới chuyển sang Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Tru Nhật ta phồn thịnh nhiều hơn Phụng Thiên, Thất hoàng tử đến Tru Nhật ta cũng không phải chuyện xấu gì."
Âm thanh Cảnh Mạch giảm xuống thấp nhất khi nói chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu, âm thanh trầm thấp này, giống như giọng đàn ông hút thuốc lá, âm u, khàn khàn, nhưng hấp dẫn mười phần, Ngọc Tiểu Tiểu hắng giọng một cái, âm thanh này nàng thích, nhưng người thì không thể chân đạp hai thuyền nha.
Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn Tinh Lãng, đột nhiên nhớ tới, bản kịch bản này từ khi bắt đầu đã thay đổi, vốn người phải chết lại còn sống tới bây giờ, Ngọc Tử Dịch thay Ngọc Tử Thanh đi làm con tin, thì có cái gì không thể chứ?
Vẻ mặt Cố Tinh Lãng lúng túng thu tay về.
Phong hoa tuyết nguyệt (*) cái gì, từ trước đến nay đều vô duyên với Ngọc Tiểu Tiểu, thấy vẻ mặt không đúng của Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, hỏi Cố Tinh Lãng: "Vết thương đau sao?"
(*) phong hoa tuyết nguyệt: tình cảm (yêu) trai gái
"Không phải." Cố Tinh Lãng lắc đầu.
"Thật?"
"Sau khi trở về thì nghĩ biện pháp sau." Cố Tinh Lãng nói nhỏ với Ngọc Tiểu Tiểu: "Không thể nháo loạn ở đây."
"Được, ta nghe lời chàng." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, liền đứng dậy đi tới chỗ hai tiểu thái giám vào cùng Cố Tinh Lãng: "Giúp một tay."
Hai tiểu thái giám không dám động, mắt liếc trộm Hiền Tông.
"Lui ra đi." Hiền Tông vung tay lên.
Ngọc Tiểu Tiểu cất bước đi ra.
"Thần cáo lui." Cố Tinh Lãng đối với loài sinh vật mang tên "Hoàng đế" này vẫn còn ôm lòng kính sợ, ngồi ở trên ghế khom người hành lễ với Hiền Tông.
"Đi đi, đối xửa tốt với Linh Lung." Trong lòng Hiền Tông cũng không chịu nổi nữa, nhỏ giọng dặn dò với con rể một câu.
Ngọc Tiểu Tiểu đi xuống lầu, ra khỏi Lãm Thư các, đứng xuống nhìn lầu nhỏ phía sau, hỏi Cố Tinh Lãng: "Chàng nói Cảnh Mạch ở bên trong, có thể nói gì với phụ hoàng?"
Cố Tinh Lãng lo lắng nhìn Ngọc Tểu Tiểu, nói: "Có gì chúng ta trở về rồi nói."
"Công chúa Điện hạ." Lúc Ngọc Tiểu Tiểu đang nhìn ba tầng lầu của Lãm Thư Các, thì sau lưng truyền tới âm thanh của một người.
Ngọc Tiểu Tiểu quay đầu lại, thì thấy một nam tử đầu trọc đứng trước mặt mình.
"Quốc sư đại nhân." Cố Tinh Lãng muốn đứng dậy hành lễ.
"Phò mã không cần đa lễ." Nam tử này vội vàng bước lên mấy bước, tay nhẹ nhàng ấn Cố Tinh Lãng một cái, cười nói: "Nghe nói phò mã có thể khỏi hẳn, bần tăng chúc mừng trước một tiếng."
Ngọc Tiểu Tiểu nhìn hòa thượng trước mắt, cau mày.
"Công chúa." Cố Tinh Lãng nói: "Ngài ấy là quốc sư đại nhân."
Hòa thượng trọc đầu trước mặt này là người đã hơn ba mươi, nói mi thanh mục tú cũng không đủ hình dung dung mạo của vị này, mũi cao mắt phượng, đây là một nam tử xứng với từ "diễm" (*), hai loại khí chất hoàn toàn ngược nhau là trầm tĩnh và phong tình đều tụ lại trên người tu Phật, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy bất ngờ. Ngọc Tiểu Tiểu biết vị này, quốc sư Trừng Quan, là một trong những "tình nhân" của Nữ đế Tàn bạo, Ngọc Tiểu Tiểu luôn hoài nghi có phải Nữ đế muốn tìm kiếm tình yêu thương của cha trên người vị này hay không, nếu không vì sao lại tìm một ông chú đẹp trai làm tình nhân, ngươi nói Nữ đế Linh Lung có ý đồ gì?
(*)diễm: xinh đẹp, tươi đẹp - Nuy
"Công chúa Điện hạ." Quốc sư bị Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm như vậy, cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút, xác định tăng bào (*áo cà-sa - Nuy) hoàn mỹ, mới nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chuyện của Thất điện hạ, bần tăng đã biết."
Cố Tinh Lãng vội nói: "Thánh thượng đã hạ chỉ sao?"
Quốc sư khẽ thở dài, gật đầu.
Trong lòng Cố Tinh Lãng tuyệt vọng, thánh chỉ đã xuống, chuyện này vẫn có thể vãng hồi tìm đường sống sao?
Quốc sư nhẹ giọng khuyên Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, chuyện này bần tăng cảm thấy chưa chắc là chuyện xấu."
Hoàng tử Điện hạ đi làm con tin, còn không phải chuyện xấu? Ngọc Tiểu Tiểu gãi đầu đi về phía trước, quả nhiên người ở thế giới này nàng không hiểu nha.
Quốc sư Trừng Quan vỗ vỗ bả vai Cố Tinh Lãng một cái, rồi đi về phía Lãm Thư Các.
Ngọc Tiểu Tiểu một đầu đi thẳng ra cung, cùng ngồi một chiếc xe ngựa với Cố Tinh Lãng, nửa ngày cũng không nói một câu nào.
Cố Tinh Lãng suy nghĩ lại mấy câu nói vừa rồi của quốc sư Trừng Quan, đột nhiên nhỏ giọng nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, nay Hoàng hậu nương nương đã đi, Công chúa lại sống ở bên ngoài, cách xa kinh thành, thì thử hỏi có ai trong kinh thành có thể bảo vệ được Thất điện hạ? Mà Thất điện hạ đến Tru Nhật, ngược lại có thể bình yên, không phải sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ra khỏi hang hổ thì vào động sói à? Nếu đây là chuyện tốt, sao mấy người Triệu phi có thể nhường cho đệ đệ ta?"
"Thất điện hạ chính là Đích hoàng tử (*)." Cố Tinh Lãng gõ Ngọc Tiểu Tiểu một câu.
(*)Đích hoàng tử: ý chỉ con dòng chính, hay con chính thất, sau này có cơ hội kế thừa tước vị của cha, ở đây là "ngôi vua" - Nuy
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cho nên?"
Cố Tinh Lãng đành phải nói thêm một câu: "Ngôi vị Hoàng đế."
Đuổi được tiểu thất tử (*) đi, thì có thể giúp cho con trai mấy người đàn bà lên ngôi hoàng đế chắc? Ngọc Tiểu Tiểu hừ hừ, không biết lại có người thật đáng buồn nha.
(*) thất tử: con trai thứ bảy, ở đây là Thất hoàng tử Ngọc Tử Dịch - Nuy
"Nếu như nàng không nguyện ý, vậy chúng ta sẽ nghĩ cách." Cố Tinh Lãng thấy Ngọc Tiểu Tiểu không nói lời nào, cho là nàng luống cuống, liền đưa tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói.
Lúc này xe ngựa đi qua một quán rượu, trong quán truyền tới âm thanh xướng lên của một cô gái, Ngọc Tiểu Tiểu nghe không rõ cô gái đó hát cái gì, chẳng qua là nghe được khúc hát đầy bi thương mà thôi.
Cố Tinh Lãng giúp Ngọc Tiểu Tiểu gỡ xuống mấy cây trâm, hôm nay lại mặt, tiểu tức phụ cuat chàng phải ăn mặt lộng lẫy, chẳng qua là để tạo sức mặt vui mừng, trong lòng Cố Tinh Lãng đâu, chàng thân là trượng phu nhưng không cách nào giúp thê tử che mưa chắn gió. Do dự liên tục, Cố tam thiếu gia đưa tay Ngọc Tiểu tiểu vào ngực mình, muốn nói với Ngọc Tiểu Tiểu rằng "Nàng đừng sợ, nàng đã có ta", chẳng qua những lời này, Cố tam thiếu gia một câu cũng không nói ra khỏi miệng.