Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 20: Chương 20: Thề không làm người




Triệu phi không đợi Triệu Thu Minh lên tiếng, liền nói: "Không bằng không chứng, chỉ có một mật báo, phụ thân ngài liền mang binh tới Cố phủ lục soát sao? Hôm nay là ngày đại hôn của Trưởng Công chúa, trong mắt phụ thân còn có hoàng gia không?! Nữ nhi trong ngày thường đã nói thế nào trong nhà? Thánh thượng là quân, các người muốn trung quân, thì phải đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng, phụ thân, những lời nữ nhi nói ngài có để trong lòng không?"

Sau khi hai cha con Triệu Thu Minh nghe Triệu phi nói xong, nhìn nhau một cái, ngay sau đó Triệu tướng gia lập tức báo tên một người nào đó ra.

Hiền Tông nói: "Người đâu, mau đem Trương Khắc Kỷ tới đây."

Cố Tinh Nặc cắn răng: "Trương Khắc Kỷ?"

Ngọc Tiểu Tiểu hỏi nhỏ: "Đây là thế nào?"

Cố Tinh Nặc cười khổ, thì thầm với nàng: "Hắn chính là gia tướng Cố gia ta, bây giờ là người Triệu gia."

"Trương Khắc Kỷ." Lúc này Anh Niên Duẫn cũng thì thầm với Cố Thần: "Đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng, xem ra bọn họ đã chọn xong người chịu tội thay rồi."

Chân mày Cố Lão Nguyên soái nhíu chặt lại, lúc này bọn họ biết Triệu phi đang nhắc nhở Triệu Thu Minh, nhưng nếu bọn họ nói Triệu phi đang dùng thủ đoạn lừa dối, Hiền Tông sẽ tin bọn họ sao?

Hiền Tông nhìn cửa phòng ngủ, thở dài nói: "Làm khó ái phi, nàng có lòng."

Đám người Cố Thần nghe Hiền Tông nói vậy, trong lòng mọi người đều tuyệt vọng.

Người đi gọi Trương Khắc Kỷ không lâu lắm đã trở lại, bẩm báo với Hiền Tông: "Thánh thượng, Trương Khắc Kỷ đã uống thuốc độc tự tử rồi."

"Chết?" Hiền Tông và Ngọc Tiểu Tiểu trăm miệng một lời, nói.

Thủ lĩnh thị vệ đại nội cũng không dám ngẩng đầu lên, nói: "Vâng, nô tài đã sai người trông coi thi thể của Trương Khắc Kỷ, mong chỉ thị của Thánh thượng."

"Sợ tội tự sát sao?" Triệu phi trong phòng ngủ nói một câu.

Hiền Tông nhìn trong đình viện một chút, hai bên trái phải, các đại thần phân biệt hai phe rõ ràng, chần chờ nói: "Đây là hiểu lầm sao? Triệu khanh tin lầm gièm pha à?" Edit by NuyHam

"Thánh thượng anh minh!" Nhóm người Triệu Thu Minh cùng nhau khen Hiền Tông.

Bên Cố Thần cũng chỉ nhìn Hiền Tông hết ý kiến rồi, Thánh thượng "thánh minh" như vậy, sao bọn họ lại gặp được chứ? Trương Khắc Kỷ vừa chết, chuyện này là chết không đối chứng, lại là một bản án không có kết quả đi.

"Phụ thân, sao người lại có thể làm việc hồ đồ như vậy chứ?" Triệu phi cách một cánh cửa giáo huấn phụ thân mình: "Thánh thượng đã ban cho người binh phù điều động Cấm quân, là để cho người bảo vệ Đế Cung, chứ không phải để cho người tin lời gièm pha, phá hư đại hôn Công chúa Điện hạ nha!"

Triệu Thu Minh liền nặng nề dập đầu với Hiền Tông, trên đất lưu lại một vệt máu dài, xin tội: "Thánh thượng, thần chẳng qua là quan tâm đến giang sơn xã tắc Thánh thượng, thần hồ đồ, thần đáng chết!"

"Thánh thượng." Triệu phi ở trong phòng ngủ cũng nói: "Nô tỳ đáng chết!"

Hiền Tông thở dài, phất tay cho cha con Triệu gia, nói: "Thôi, phạt bổng lộc một năm, coi như răn đe. Triệu Thu Minh, nếu sau này ngươi vẫn tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như vậy, trẫm nhất định sẽ không xử nhẹ ngươi đâu!"

"Thần tạ ơn Thánh thượng, " Triệu Thu Minh vội vàng tạ ơn Hiền Tông nói: "Thần sẽ nhớ kỹ lời của Thánh thượng."

"Cút." Hiền Tông để cho cha con Triệu gia cút xéo.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Triệu Thành Bắc đỡ Triệu Thu Minh sắp đi, mới mở miệng nói: "Chuyện này coi như xong? Này, không được nha?"

Không ít người trong chúng thần than thở, không ngờ Triệu gia diễn nửa ngày, Trưởng công chúa cũng không hiểu được.

Triệu phi khóc ròng nói: "Công Chúa Điện Hạ, ta có lỗi với ngài, có lỗi với Hoàng hậu nương nương, Thánh thượng, nô tì thật là đáng chết!"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Vậy bây giờ ngươi đi chết là tốt rồi."

Tiếng khóc Triệu phi ngừng lại.

Hiền Tông trợn mắt nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Linh Lung, tha được thì tha cho người ta đi! Ngày thường phụ hoàng là dạy con thế nào?"

Ngọc Tiểu Tiểu nghiêm mặt nhìn lão tử mình, hôn quân này trừ sống phóng túng, thì còn có thể dạy nàng cái gì?

Ánh mắt khuê nữ khinh bỉ quá mạnh mẽ, làm cho Hiền Tông khó hiểu, hỏi: "Ánh mắt con là sao đây?"

"Ông ta đốt tân phòng ta. " Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Triệu Thu Minh: "Mang theo nhiều binh như vậy đến nhà ta đập phá, chuyện này cứ như vậy là xong sao?"

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, lời này nghe có phải hay không có chỗ nào không đúng nhỉ?

Lúc này ba vị tướng quân đi theo Triệu tướng đến Cố gia đều đứng ở đây, sưng mặt sưng mũi, chỉ sợ về nhà lão nương cũng nhìn không ra. Ba vị nhìn Ngọc Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, vị này mang theo người đánh hơn một ngàn Cấm quân một trận rồi, giờ còn muốn thế nào nữa? Giết người bất quá chỉ chặt đầu xuống thôi mà!

Hiền Tông vỗ vỗ ót, Triệu phi ở trong phòng ngủ khóc để cho hắn sốt ruột rồi, ngay cả khuê nữ đứng trước mặt cũng làm ông đau đầu luôn.

"Vậy con muốn thế nào?" Hiền Tông nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Không cho nói đến chữ "giết" nữa."

"Xử tử." Ngọc Tiểu Tiểu nói hai chữ, không thể nói chữ kia, nàng cũng có thể tìm từ đồng nghĩa nha.

Hiền Tông nghẹn khuất, một câu nói cũng không có thể nữa nói ra khỏi miệng.

Triệu phi khóc ròng nói: "Bây giờ Công Chúa Điện Hạ là xuất giá tòng phu, Công chúa, dù trên đời này có chuyện lớn hơn nữa, cũng không hơn được giang sơn xã tắc đi, đạo lý này Công chúa Điện hạ hẳn phải biết đi."

Triệu phi ngấm ngầm nói, sau khi Công chúa xuất giá, chỉ có phu gia mình, không quan tâm đến phụ hoàng mình, đây là vong ơn. Hiền Tông nghe hiểu, chúng thần cũng đều nghe hiểu, duy nhất chỉ có Ngọc Tiểu Tiểu là nghe không ra ý tứ trong lời nói sắc bén của Triệu phi, nói: "Vì vậy, nếu phụ thân ngươi giết ta, cũng có thể sống?"

Triệu Thu Minh vội nói: "Thần làm sao dám đả thương Công Chúa Điện Hạ?"

"Vậy tân phòng ta nói thế nào đây?" Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Chính nó tự cháy sao?"

"Chứng cớ đâu?" Nói không thông với khuê nữ mình, Hiền Tông quay sang hỏi Cố Thần.

Cố thần không đưa được chứng cớ ra, lúc tân phòng cháy, cha con Triệu gia đang bị đánh nhừ tử ở ngoài đường đấy, hơn nữa bọn hắn còn chưa có phái người tới hậu viện, đây là vu khống có được hay không!

Hiền Tông thấy Cố Thần á khẩu không trả lời, mới quay lại nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Không bằng không chứng, làm sao phụ hoàng có thể trị tội Triệu tướng?"

"Tân phòng ta đã không còn, chuyện này coi như xong sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cau mày.

Hiền tông cắn răng, nói: "Như vậy đi, trẫm đem Trấn Quốc Hầu phủ lúc trước ban thưởng cho Cố gia, Linh Lung, lần này con hài lòng chứ?"

Ngọc Tiểu Tiểu hỏi nhỏ Cố Tinh Nặc: "Cái phủ đó có lớn hơn nhà chúng ta bây giờ không?"

Cố Tinh Nặc 囧囧, gật đầu một cái.

"Đại ca." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Huynh mau phân tích một chút giúp ta đi, hôm nay ta không thể giết được cả nhà Triệu gia hả?"

Cố Tinh Nặc thản nhiên nói: "Không bằng không chứng, chúng ta không có cớ trị tội ông ta được, nói chi tới việc xử tử ông ta?"

Ngọa tào!

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn cha con Triệu gia, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ trong một phút là có thể giết người, nhưng vào lúc này nàng không thể động thủ được! Cái thế giới này thật sự chơi không vui mà!

Triệu Thành Bắc đỡ phụ thân mình núp sau lưng Hiền Tông, sợ Công chúa Linh Lung bạo phát mà hạ sát thủ.

"Đều mau trở về hết đi." Hiền Tông phất tay đuổi người.

Ngọc Tiểu Tiểu liền xoay người đi ra đình viện.

Hiền Tông há miệng, muốn gọi nữ nhi, cuối cùng lại không nói lời nào. Rất nhiều chuyện không có biện pháp xử lý công bằng được, khuê nữ bị ủy khuất, nhưng Triệu phi cũng đang bị thương, còn khóc thành như vậy, Hiền Tông không tự chủ được, đòn cân trong lòng nghiêng về phía Triệu phi đáng yêu điềm đạm.

Chúng thần cùng nhau hành lễ cáo lui.

Ngón tay Hiền Tông chỉ vào một tổng quản thái giám: "Ngươi mang theo người cùng về với Cố Thần, giúp bọn họ nội trong một ngày dời tới Trấn Quốc Hầu phủ. Còn nếu Công chúa mất thứ gì, cứ lại kho riêng của trẫm lấy bù vào."

"Nô tài tuân chỉ." Tổng quản thái giám này vội vàng lĩnh chỉ.

Ngọc Linh Lung! Triệu phi ở trong phòng ngủ, cơ hồ đem môi của mình cắn nát, tiện chủng do Hoàng hậu sở sinh dám làm cho Triệu gia bọn họ nhục nhã như vậy, nàng mà không cho tiện chủng kia chết không có chỗ chôn, thề không làm người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.