"Thú thê yếu thú hiền (*) mà." Lão phu nhân chỉ nói một câu với Cố lão Nguyên soái.
(*)Thú thê yếu thú hiền: cưới vợ phải chọn người hiền đức
Cố Thần nhìn lão thê mình, thú thê yếu thú hiền, đây là đạo lý ai cũng biết, vào lúc này lão thái bà nói với hắn cái này để làm gì?
Lão phu nhân đem chuyện Ngọc Tiểu Tiểu đổ chén thuốc của Cố Tinh Lãng cho lão đầu tử nghe.
Sắc mặt Cố lão nguyên soái trầm xuống, nói: "Công chúa mới vừa gả tới, bà liền phái Thanh Ngọc tới hầu hạ Tinh Lãng?"
Lão phu nhân nói: "Thanh Ngọc sớm muộn gì cũng được thu vào phòng Tinh Lãng, ta đây cũng là để cho Công chúa Điện hạ chuẩn bị trước thôi."
"Hồ đồ." Lão Nguyên soái trực tiếp đá mạnh chiếc ghế trước chân.
Lão đầu tử đột nhiên tức giận, làm lão phu nhân sợ hết hồn.
"Không có Công chúa Điện hạ, lúc này bà đang ở thiên lao đấy." Lão Nguyên soái nhìn lão phu nhân: "Làm người phải biết báo đáp, bà đừng không có biết phân phải trái."
Lấy nhau đã mấy mươi năm, đây là lần đầu tiên Cố lão Nguyên soái nặng lời với lão phu nhân, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
"Không thể nói lý!" Lão Nguyên soái không chờ lão phu nhân mở miệng nói, vung tay áo lên, đi thẳng ra phòng.
Lão phu nhân giận đến đau ngực, chuyện này tới cùng, bà một người ngoài dặm không phải là người sao?
Đám người Thanh Hà đứng bên ngoài, không dám thở mạnh.
****
Một canh giờ sau, sắc trời ngày càng tối, tiệc cưới trong hỉ đường đã dọn xong, các tân khách lần lượt tới, cả Cố phủ đều là bầu không khí vui vẻ, một tràng ban ngày kia, bị người cố ý quên.
Đợi màn đêm buông xuống, tiệc tối mở ra, trên sân khấu, các tuồng hát bắt đầu biểu diễn. Mọi người lần lượt đi nâng cốc, trên đài tiếng trống chiêng vang lên, vô cùng náo nhiệt, làm cho người ta quên đi mọi lo lắng.
Mà lúc này tân lang và tân nương đều ngồi ở trong tân phòng, rõ ràng là nhân vật chính của tiệc cưới, hết lần này đến lần khác cả hai đều cùng nhau không mấy quan tâm đến tiệc cưới trước đại viện kia.
Ngọc Tiểu Tiểu và Vương ma ma mời các đại phu lại, mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, sau khi biết không thể câu thông với các đại phu, Ngọc Tiểu Tiểu phát hiện thế giới này không có kháng sinh, đừng nói là penicilin, lưu huỳnh amin cũng không có!
Một lão đại phu dưới ánh đèn, xoát xoát vài bút, viết ra phương thuốc tiêu viêm đưa cho Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa Điện hạ, thuốc trị thương cho phò mã gia chính là cái này."
Ngọc Tiểu Tiểu cầm lấy đơn thuốc, vừa nhìn, cười ha hả một tiếng.
Vương ma ma vội vàng hỏi: "Phương thuốc này không tốt sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu bỏ đơn thuốc lên bàn, mấy tháng ở thế giới này, không có nhìn qua sách, vào lúc này thấy được đơn thuốc, Ngọc Tiểu Tiểu lập tức phát hiện mình không biết chữ phồn thể, đây chính là nhịp điệu mù chữ đi!
Lão đại phu thấy biểu mặt không biểu tình của Ngọc Tiểu Tiểu, cũng hỏi: "Công chúa Điện hạ có gì chỉ giáo?"
Đọc không được, có thể chỉ giáo cái gì? Ngọc Tiểu Tiểu vò đầu, nói: "Cho nên nếu gặp bệnh nhân bị nhiễm trùng, các ngươi đều dùng đơn thuốc này?"
Các đại phu gật đầu, nói thật ra bọn họ dùng đơn thuốc cũng không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, trị bệnh bằng thuốc cũng là giống nhau đi.
Ngọc Tiểu Tiểu muốn nói, nếu người thế giới này đều dùng đơn thuốc này tiêu viêm, nàng cũng không cần chấp nhất muốn tìm kháng sinh đâu?
"Vậy các ngươi chuẩn bị thuốc, hỗ trợ ta làm giải phẫu." Cuối cùng Ngọc Tiểu Tiểu khí phách nói.
Các đại phu hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều đã xem qua vết thương ở chân Cố tam thiếu gia, thật sự có thể cứu sao?
Ngọc Tiểu Tiểu lại nói với Vương ma ma: "Ánh nến trong phòng quá mờ, ma ma đi lấy nhiều cái gương tới đây."
Vương ma ma không hiểu, ánh sáng yếu, lấy vài cái gương là có thể giải quyết sao?
Ngọc Tiểu Tiểu thấy mình đã hết lời để nói, mấy vị này còn ngồi bất động trong phòng, liền vỗ vỗ tay, nói: "Việc giải phẫu này vẫn nên làm sớm thì tốt, tất cả mọi người phối hợp một chút á."
Vương ma ma kéo Ngọc Tiểu Tiểu đến mép giường Cố Tinh Lãng, cố ý dùng âm lượng để Cố Tinh Lãng có thể nghe, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, chuyện này nô tỳ còn chưa nói qua với mấy người Cố lão Nguyên soái, ngài nói xem việc này....?"
Ngọc Tiểu Tiểu không cần suy nghĩ, noí: "Vậy bà đi nói một tiếng đi."
Vương ma ma nói: "Vậy vạn nhất chân của phò mã gia trị không được thì sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Không có chuyện này."
Vương ma ma thật sự muốn chụp một cái tát vào Công chúa mình, Hoàng hậu nương nương bảo vệ Công chúa quá tốt mà, vị này một chút cũng không hiểu! Chữa được chân Cố tam thiếu gia, tất nhiên mọi người đều vui, nếu trị không hết thì sao? Lão phu nhân nhà này chính là tiểu tính tình, sẽ không trách Công chúa nhà mình làm cháu trai bảo bối bà ta ăn đau khổ sao?
Ngọc Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết bây giờ Vương ma ma đang nóng lòng, bất quá Cố Tinh Lãng lại nghe ra ý tứ của Vương ma ma, nói với bà: "Ma ma, chân của ta vốn đã tàn, thì còn sợ tàn hơn nữa sao? Để cho Công chúa Điện hạ thử một chút cũng tốt."
Vương ma ma nói: "Đây là chính miệng phò mã gia nói đấy."
Cố Tinh Lãng gật đầu: "Các vị tiên sinh trong phòng cũng đã nghe, ta có chối cũng không được?"
Lúc này Vương ma ma mới gật đầu.
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Các người đang nói cái gì?"
"Nô tỳ đi lấy gương." Vương ma ma trợn mắt, nén xúc động muốn đánh tới, thở dài, xoay người rời đi.
"Làm phiền các vị tiên sinh rồi." Cố Tinh Lãng ôm quyền với mấy vị đại phu.
Mấy người đại phu thấy Tam thiếu vui đã đồng ý mạo hiểm để Trưởng Công chúa Điện hạ thử một lần, vậy bọn họ có thể nói không sao, vội vàng đứng dậy, gấp rút đi chuẩn bị thuốc.
Ngọc Tiểu Tiểu đem một cái lò nhỏ đến trước giường, lúc này nồi nước đã được nấu, Ngọc Tiểu Tiểu để mấy tiểu đao mà các vị đại phu đem đến, tất cả để vào nồi.
"Đây là làm gì vậy?" Cố Tinh Lãng hỏi.
Ngọc Tiểu Tiểu đáp: "Khử độc."
Cố Tinh Lãng nói: "Đây cũng là sư phụ nàng dạy nàng sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu bĩu môi, làm giải phẫu cũng không biết phải trừ độc, người của thế giới này làm thế nào để lớn lên hả? Cả đời không bị thương, có thể sống bao nhiêu tuổi đều là nhờ vào vận may sao? Cầm cái khăn đã tẩm qua rượu, Ngọc Tiểu Tiểu động thủ kéo quần Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng cả kinh, hai tay kéo quần, vội vàng nói: "Nàng làm cái gì vậy?"
Ngọc Tiểu Tiểu rất kỳ quái, nhìn Cố Tinh Lãng, nàng đang giúp chàng khử độc nha, người này sao lại phản ứng mạnh như vậy chứ?
"Khử độc." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Chàng mặc quần áo, làm giải phẫu cũng không tiện, phải cỡi ra."
Cố Tinh Lãng không lên tiếng, tay lại nhất nhất nắm chặt quần, mặc dù là vợ chồng, nhưng bọn họ mới biết nhau có một ngày thôi á!
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Chàng không có mặc quần lót sao? Ta sẽ không nhìn chàng, có được không?"
Tại sao lại có thiếu niên xấu hổ như vậy chứ? Ngọc Tiểu Tiểu giơ tay lên nặn nặn khuôn mặt Cố Tinh Lãng: "Da mặt mỏng như vậy, chàng thật sự là tướng quân à?"
Cố Tinh Lãng nói: "Nàng...Sao nàng lại lớn mật như thế?" Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Tinh Lãng liền hối hận, đây là chàng nói Công chúa phóng đãng sao?
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nói: "Lá gan của ta luôn luôn rất lớn." Người lá gan không lớn, sao có thể làm lính liều mạng với đám tang thi kia?
Câu xin lỗi của Cố Tinh Lãng vừa tới cửa miệng, nghe Ngọc Tiểu Tiểu nói thế, thì nghẹn ở họng luôn rồi.
"Không phải chỉ cỡi quần thôi sao?" Ngọc Tiểu Tiểu lấy tay Cố Tinh Lãng đang nắm chặt quần ra, đem quần ngủ kéo xuống, dùng khăn tẩm rượu bắt đầu lau chân cho Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng chỉ có thể nhắm mắt, vào lúc này ngoài trừ giả chết, chàng không biết mình còn có thể làm cái gì.