Nghe Trần Đáo hỏi, trong lòng Trương Nam cũng run lên.
Gã cúi đầu hạ giọng nói:
- Mạt tướng ban nãy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mới hành động lỗ mãng như vậy, cam lòng nhận tội.
- Nếu đã vậy, người đâu!
Trần Đáo cắn răng một cái, lớn tiếng quát:
- Bắt Trương Nam lại cho ta, trảm ngay tại chỗ.
Mi Phương đúng là rất không hài lòng, nhưng nghe thấy Trần Đáo nói vậy cũng không nén được hít sâu một hơi: Nghe nói Trần Thúc Chí quân pháp nghiêm ngặt, hôm nay được gặp quả thật danh bất hư truyền.
Tuy nhiên nếu Trần Đáo thật sự giết Trương Nam, chỉ e chuyện này sẽ càng thêm phức tạp. Lưu Bị sẽ nghĩ như thế nào? Còn Trương Phi nữa... xem bộ dạng của Trương Phi, chuyện này đến tám chín phần liên quan đến y, giết Trương Nam chẳng phải là đắc tội với Trương Phi sao? Huynh trưởng đã dặn dò phải luôn giữ thái độ kính trọng, không thể tùy tiện đắc tội, nếu không ắt dẫn đến xa cách.
Nghĩ đến đây, Mi Phương định tiến lên khuyên giải. Còn chưa đợi Mi Phương mở miệng, Trương Phi liền lớn tiếng nói:
- Thúc Chí, khoan đã.
- Dực Đức, ngươi có điều gì muốn nói?
Trần Đáo ở dưới trướng Lưu Bị, đặc biệt là trong quân có biệt hiệu Thiết Diện tướng quân, nói đúng hơn là y quân pháp nghiêm khắc, cũng không nể mặt ai cả.
Nếu là bình thường, Trần Đáo không thể không gọi một tiếng “Tam tướng quân”. Nhưng hiện tại gọi ra cả tên chữ của Trương Phi đã cho thấy tâm tình y vô cùng tồi tệ.
Trương Phi cũng biết, y bây giờ không phù hợp đến khuyên can. Nhưng quan hệ của y và Trương Nam tốt như vậy, mà y cũng đoán ra Trương Nam đánh lén Lưu Sấm chẳng qua là vì muốn xả giận cho mình. Sự việc xảy ra như vậy, cho dù có phải đắc tội Trần Đáo, Trương Phi cũng muốn bảo vệ tính mạng Trương Nam.
Trương Phi gượng cười nói:
- Thúc Chí, vừa rồi giao tranh kịch liệt…Trương Nam cũng nói vừa rồi y chiến đấu đến đỏ ngầu con mắt, ma xui quỷ khiến thế nào mới đả thương Lưu Sấm. Hai bên giao tranh, đao kiếm không có mắt, lỡ tay đả thương cũng không tránh được. Thúc Chí xin hãy nghĩ đến Trương Nam trước nay đều cúc cung tận tụy, tha cho y lần này.
Nếu Trương Phi đã mở lời, Mi Phương cũng không thể giữ yên lặng. Y tiến đến phía trước nói:
- Thúc Chí, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tin rằng tiểu tướng quân cũng không có ác ý. Lời nói của Tam tướng quân cũng rất có lí, có lẽ là giết giặc đến hoa cả mắt nên mới nhìn nhầm người, cho nên mới… Đại thắng hôm nay đã khiến cho rất nhiều người hi sinh, thực lòng không nên đổ máu thêm nữa. Hơn nữa vết thương của Mạnh Ngạn cũng không quá trầm trọng, ta xem chuyện này cứ quyết định vậy đi. Hay là như vậy đi, ta thay mặt Trương Nam bồi thường thiệt hại, xin Thúc Chí hạ thủ lưu tình.
Hoàng Cách cũng đến cầu tình khiến Trần Đáo không khỏi có chút do dự.
Y ngẩng đầu nhìn thoáng về phía ba người Lưu Sấm, Lưu Dũng, Quản Hợi:
- Mạnh Ngạn, ngươi thấy thế nào?
Lưu Sấm đứng một bên lạnh lùng nhìn, thấy Mi Phương cũng đứng ra cầu tình liền biết việc hôm nay giết Trương Nam báo thù đã không còn khả thi…
Trong lòng hắn lại càng từ bỏ ý định tìm đến nương tựa Lưu Bị. Nghe thấy câu hỏi của Trần Đáo, hắn cười lạnh một tiếng, cúi người nhổ ra một bãi nước bọt còn dính máu, kéo Giáp tử kiếm, nâng Quản Hợi lên ngựa Thanh Thông, dưới sự bảo vệ của Lưu Dũng, tập tễnh bỏ đi.
Trần Đáo tỏ ra cực kì xấu hổ.
Lúc này, chợt nghe thấy Trương Phi nói:
- Lưu Dũng, xem ngươi một thân võ nghệ xuất chúng, sao không đến Hạ Bì dốc sức phò tá huynh trưởng ta? Với bản lĩnh của người nhất định sẽ lập nên công lao sự nghiệp, như vậy mới xứng đáng với một thân bản lĩnh của ngươi.
Lưu Dũng bước mấy bước, bỗng dưng quay đầu lại.
Trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:
- Trong thiên hạ, trừ lão gia nhà ta ra còn có kẻ nào đáng để ta dốc sức phò trợ? Một phường dối trá, ta thật hổ thẹn làm bạn với các người. Ta lại càng không muốn sau này trên chiến trường không chết trong tay địch lại bị người nhà ám toàn. Trương Phi, chuyện này chưa xong đâu… Ngươi đả thương Mạnh Ngạn, khoản nợ này ta sẽ sớm tính với ngươi!
Nói xong, Lưu Dũng lập tức rời khỏi, mặc kệ đám người Trương Phi, Trần Đáo.
Keng!
Trương Lâm bỗng nhiên ném binh khí trong tay xuống đất:
- Các huynh đệ, về nhà ngủ thôi… Mẹ nó chứ, chém giết một buổi tối, kết quả còn rước bực vào thân, bố mày không đánh nữa! Người huyện Cù không giúp người huyện Cù, ăn cây táo rào cây sung, mẹ nó đấy coi là gì hả?
Mi Phương tức đến đỏ mặt lên.
Mà sắc mặt của Hoàng CáchHoàng Cách cũng không tốt lắm.
Lời này của Trương Lâm, rõ ràng là nhằm vào hai người bọn họ. Ở ngay nhà mình còn bị khi dễ, người trong nhà còn đích thân “thò tay vào chậu bắt cá” nói đỡ cho người ngoài… huyện Cù thực chất là nơi cực kì “bài ngoại” (*loại bỏ những gì ở bên ngoài ngoài). Gặp phải chuyện này đương nhiên là tức giận. Trương Lâm dẫn đầu mười mấy tuần binh cũng đã vứt bỏ vũ khí bước đi. Rồi sau đó lại càng có nhiều tuần binh vứt bỏ binh khí rời khỏi, chỉ một chốc, tuần binh huyện Cù liền giải tán hết.
Mi Phương mặt mày xấu hổ, không sao mở miệng được. Hoàng Cách muốn ngăn cản, nhưng nhìn một đám tuần binh huyết nhuộm chiến bào, đằng đằng sát khí, lời đã ra đến cửa miệng đành phải nuốt lại.
Có Từ Châu binh muốn động thủ lại bị Trần Đáo xua tay ngăn lại. Y nhìn thoáng quan Trương Nam, một lát sau mới hạ giọng nói:
- Chuyện này ta không tự quyết được, vẫn là mời chủ công định đoạt thì hơn. Người đâu, bắt Trương Nam lại, áp giải đến Hạ Bì chờ chủ công xử lí. Phùng Tập, ngươi dẫn người dọn dẹp chiến trường, tạm thời giam giữ đám từ binh lại.
Toàn bộ binh mã Từ Châu rút khỏi huyện Cù, đóng quân ngoài thành! Trương Phi, tiếp theo chỉ e dân chúng huyện Cù sẽ có tâm lí chống đối, vấn đề lương thảo và đồ quân nhu phải phiền ngươi giúp đỡ rồi.
Trần Đáo không hổ là người cầm quân giỏi nhất dưới tay Lưu Bị, rất nhanh đưa ra quyết định.
Mâu thuẫn giữa dân chúng huyện Cù và quân Từ Châu đã không thể tránh được. Nếu Từ Châu Binh mà tiến vào chiếm giữ huyện Cù chỉ sợ làm mọi chuyện trở nên phức tập. Hơn nữa y dự đoán sắp đến toàn bộ thương hộ của huyện Cù sẽ quay lưng với Từ Châu Binh, dùng khiến tình thế trở nên trầm trọng, phức tạp. Rơi vào tình thế này thì rời khỏi huyện Cù là lựa chọn sáng suốt nhất, Trần Đáo trong lòng liên tục cười khổ.
Còn may Mi Phương là người một nhà, nếu không thì đúng là phiền phức to rồi!
- Chú cháu Lưu Dũng, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
- Hai người này cũng không tính là người huyện Cù, là năm Quang Hòa chạy nạn đến đây. Gia phụ thấy Lưu Dũng võ nghệ cao cường, cho nên thường xuyên giúp đỡ. Tuy nhiên ta rất ít khi thấy Lưu Dũng ra tay, không ngờ y lợi hại đến vậy. Về phần Lưu Sấm, kẻ này trước kia rất nhát gan, mặc dù hắn có thiên phú kì dị nhưng vì quá nhát gan nên lúc trước cũng không được quá coi trọng. Vài ngày trước hắn bị người ta hãm hại đẩy vào ngục, chẳng hiểu sao thay đổi hẳn tính cách, đến ngay cả ta cũng thiếu chút không nhận ra.
Mi Phương vừa dứt lời, Trương Phi đứng bên liền nói:
- Vừa rồi Lưu Dũng nói y là người Dĩnh Xuyên. Vị lão gia y nhắc đến không hiểu là thần thánh phương nào… Thúc Chí ngươi nói xem chuyện này ta đã phạm sai lầm rồi đúng không? Hai chú cháu họ có thể nói là hổ tướng đương thời. Võ nghệ của Lưu Dũng cũng ngang ngửa ta, nếu như giao đấu không quá trăm hiệp khó mà phân thắng bại. Một nhân vật tầm cỡ như vậy nếu không thể phò trợ cho huynh trưởng, quả là sai lầm của ta.
Trương Phi được ví là Hồ hải chi sĩ, tính tinh ngang ngược kiêu ngạo.
Y coi khinh người khác, lại càng coi thường những bá tánh có xuất thân thấp hơn y…
Nhưng y lại có một ưu điểm, đó là kính nể người trung nghĩa. Nếu đối phương là người có chân tài thực học, y cũng sẽ lập tức thay đổi thái độ.
Nhớ ngày đó, lúc Trương Phi và Lưu Bị, Quan Vũ quen biết nhau, do Lưu Bị tự xưng là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, từng theo học môn hạ của Lư Thực nên Trương Phi rất mực kính trọng. Mà Quan Vũ lúc ấy bởi vì giết người nên lưu lạc giang hồ, cho nên Trương Phi ngay từ đầu cũng coi thường Quan Vũ. Sau đó khi giao đấu cùng Quan Vũ, thấy Quan Vũ võ nghệ cao cường, bản lĩnh hơn người mới thay đổi thái độ, công nhận sự tồn tại của Quan Vũ.
Trần Đáo cười khổ, hạ giọng nói:
- Tam tướng quân, tật xấu này của ngươi về sau phải thực sự phải sửa mới được.
Trên đời này kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, mà chủ công gây dựng cơ đồ càng cần nhiều người tài ba góp sức. Ngươi như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, gây cho chủ công những phiền phức không đáng có. Chuyện của chú cháu Lưu Dũng còn cần bàn bạc kĩ lưỡng… Trương Phi, ngươi quay lại giúp chúng ta trấn an bọn họ, hóa giải những hiềm khích trong lòng. Những bậc hổ lang chi sĩ này, nếu như không giúp chủ công thu nạp, thật sự là quá đáng tiếc.
Mi Phương nghe xong, liên tục gật đầu.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++
- Thúc phụ, “lão gia” mà thúc vừa nói đến rốt cuộc là ai?
Trên đường về nhà, Lưu Sấm không nhịn được mở miệng hỏi.
Quản Hợi ngồi trên lưng ngựa cũng lộ vẻ tò mò:
- Đúng vậy, chưa bao giờ nghe thấy ngươi kể chuyện trước kia, Đại Lưu, lão gia mà ngươi nói có lai lịch thế nào? Khấu khí của ngươi thật sự là vô cùng tôn kính! Dựa vào bản lĩnh của ngươi, người có thể khiến ngươi bội phục, hẳn sẽ không quá nhiều.
Lưu Dũng trừng mắt nhìn Quản Hợi:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Để ngươi chiếu cố Mạnh Ngạn, kết quả chín ngươi thiếu chút nữa cũng mất mạng… Sau này ta làm sao có thể yên tâm để ngươi chiếu cố Mạnh Ngạn nữa?
- Thúc phụ, cháu không cần thúc chiếu cố.
- Không cần người chiếu cố thì cháu luyện thành Thương Hùng Biến kiểu gì?
Lưu Dũng thở dài hạ giọng nói:
- Chuyện này nói ra, xuất thân của ta và Hợi thúc của cháu có liên quan. Ta vẫn không chịu nhận sự giúp đỡ từ Hợi thúc của cháu, cũng vì lo một ngày kia cháu biết được chân tướng sẽ không biết lựa chọn thế nào. Nhưng nếu cháu đã tiếp nhận sự giúp đỡ của y thì không còn cách nào khác. Có một số chuyện, đến lúc đó cháu khắc biết… Đi thôi, chúng ta về nhà trước rồi từ từ nói tiếp.
Trong Lưu Sấm có chút hồi hộp, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà vẻ mặt Quản Hợi cũng mờ mịt, hạ giọng nói:
- Đại Lưu, ngươi có liên quan đến ta sao?
Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có ân oán sao?
- Cũng không phải giữa chúng ta có ân oán, chuyện nói ra thì dài, không phải vài ba câu mà rõ ràng được.
Được rồi, nếu ta đã nói cho các ngươi biết thì đừng có lải nhải nữa. Về đã trước rồi hẵng nói chuyện khác… con mẹ nó, đánh cả đêm, ta cũng đói bụng rồi. May là lúc trước ta về nhà đã mua chút đồ ăn chín, nếu không tối nay chắc chắn là đói đến không ngủ được rồi.
Không ngờ Trương Phi lợi hại như vậy, nếu không phải Mạnh Ngạn đã luyện thành Thương Hùng Biến, tối nay chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Y chính là Trương Phi!
Nhất Lã, nhị Triệu, tam Điển Vi, Trương Phi xếp thức hàng thứ sáu trong các mãnh tướng trong Tam Quốc, làm sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
Nhưng không ngờ thúc phụ lại có thể đánh ngang cơ với y… Trong lòng Lưu Sấm không khỏi tự nhủ:
“Với bản lĩnh của thúc phụ, đúng ra mà nói dù tìm ai nương tựa cũng có thể trấn giữ một phương. Nhưng lại không có danh tiếng, cũng không có tên trong sử sách, việc này thật kì lạ!”