Hãn Thích

Chương 141: Q.1 - Chương 141: . Tiếng lành đồn xa (1)




Trường Nô thật sự giờ Tuất mới rút lui khỏi Nhữ Âm, tiếp tục truy kích Lưu Sấm.

Lý Thông thì ở lại Nhữ Âm, phụ trách thu dọn cục diện rối rắm trước mắt... Tào Tháo phái y thu hồi Nhữ Âm, y đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Nhữ Âm tuy rằng thu hồi rồi, lại trở nên vỡ nát. Lý Thông nhìn bộ dạng này cảnh tượng tàn phá trước mắt, trong thâm tâm cũng không ngăn được cảm giác hoảng sợ.

Lưu Sấm kia quả thật là giặc cỏ sao?

Trong lòng Lý Thông cảm thấy nghi hoặc. Lúc ban đầu, khi y nhận được tin tức Lưu Sấm chiếm Nhữ Âm, cũng không đem Lưu Sấm để vào mắt.Vẫn cho là Lưu Sấm kia chính là giặc cỏ bình thường, ăn tim gấu gan báo, lại có thể chạy tới công thành chiếm đất, thật sự là tự tìm đường chết.

Nhưng, Lưu Sấm lại cho y một đòn cảnh cáo. Ngay cả bóng dáng cường đạo cũng không nhìn thấy, lại bỗng dưng hao tổn mấy trăm binh lính. Y trên đại thể có thể lý giải Lưu Sấm vì sao phải cướp lương thực, nói toạc ra chính là vì khiến Lý Thông đàng hoàng ở lại Nhữ Âm.

Thằng nhãi này, nhưng thật ra thấy rõ ràng đấy.

Lưu Sấm nhìn ra, Lý Thông tất nhiên sẽ ở lại chiếu cố dân chúng Nhữ Âm. Điều này nói rõ, hắn hiểu biết khá sâu đối với Lý Thông... Binh pháp viết: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện giờ xem ra, người ta đã nhìn y thấu rồi, nhưng y lại không chút nhận thức nào đối với Lưu Sấm cả.Trận chiến này, làm sao không bại?

- Nếu Sấm tặc bị Trường Nô giết chết, chỉ sợ Tào Công gặp phải một kẻ không dễ đối phó rồi.

Lúc xử lý sự việc trong tay hoàn tất, khi có chút thanh nhàn, một gã mưu sĩ tiến lên, nhẹ giọng nói với Lý Thông:

- Tướng quân án binh bất động, khó tránh có người ở trước mặt Tào Công hãm hại đấy.

Lý Thông không nhịn được cười.

- Trường Nô có thể đánh bại Lưu Sấm ư?

Y lắc đầu nói:- Không phải là ta xem thường hắn, ăn thiệt lớn như vậy, còn cảm thấy Lưu Sấm kia có thể dễ như trở bàn tay hay sao? Ta dám cam đoan với ngươi, Trường Nô truy kích Lưu Sấm, chắc chắn thảm bại... Người này, không đơn giản a! Dùng cái gì chưa từng nghe nói qua?

Đúng rồi, có biết được, vì sao Lưu Sấm phải đánh chiếm Nhữ Âm không?

- Việc này, ty chức có thăm dò được đi một tí tin tức.

- Nói.

- Lưu Sấm lúc ban đầu dường như vẫn chưa nghĩ tới cướp lấy Nhữ Âm, chỉ có phái người tiến đến thông tri, muốn mượn đường Nhữ Âm, rồi sau đó lên phía Bắc tới Dĩnh Xuyên.Nghe nói, huyện tôn Chu Thành lúc ấy còn ra thành đón chào, an bài Lưu Sấm vào ở dịch quán.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, Lưu Sấm đột nhiên ở tiệc rượu động thủ, chẳng những đem cả nhà hai mươi bảy nhân khẩu của huyện tôn Chu Thành toàn bộ giết chết, còn cướp lấy Thị trấn Nhữ Âm... Trong chuyện này rất kỳ quái, ty chức vẫn còn tiếp tục hỏi thăm, nếu có tin tức, nhất định sẽ lập tức báo tướng quân biết.

Lý Thông sau khi nghe xong, chân mày nhíu lại.

Nói cách khác Lưu Sấm vốn chỉ là đi ngang qua Nhữ Âm, muốn đi Dĩnh Xuyên trước.

Hắn lễ nghĩa rất chu toàn, hiển nhiên không có ác ý gì. Nhưng lại vì sao phảiđộng thủ chém giết Chu Thành, cướp lấy Thị trấn Nhữ Âm này chứ? Nếu hắn ngay từ đầu chính vì cướp lấy Thị trấn Nhữ Âm, như vậy lại là khởi nguồn thế nào? Viên Thuật muốn đánh hắn, hắn còn dám ở chỗ này gây hấn sao?

Lý Thông càng nghĩ, lại càng thấy không đúng lắm.

- Người đâu, thu dọn đem toàn bộ công văn huyện Nhữ Âm tới đây.

- Dạ!

Không thể không nói, sau khi Lưu Sấm ở chiếm lĩnh Huyện Nhữ Âm, cũng không có tiến hành phá hư xung quanh, ngược lại đem công văn trong huyện thành giữ gìn cực kỳ chu toàn. Cái này cũng không phù hợp hành vi giặc cỏ vào nhà cướp của, càng làm cho trong lòng Lý Thông cảm thấy không khỏi hiếu kỳ...Đêm đó, y cầm đuốc soi đọc, xem xét công văn gần đây.

Lúc trước Lưu Sấm chiếm đóng Thị trấn Nhữ Âm đã giữ gìn đầy đủ hộ tịch và thu nhập từ thuế sổ sách vụ.

Thời gian hắn ở Nhữ Âm này cũng xử lý không ít chuyện, lại lưu lại tất cả chủ trương huyện chính sau khi đưa ra lời phê.

Nhìn ra được, Lưu Sấm cũng không muốn làm tổn hại Nhữ Âm, ngược lại thời gian ở đây, hắn còn giải quyết xong không ít việc mà người đảm nhiệm Chu Thành đã gặp vấn đề. Ví dụ như cường hào Điền Bình Nhữ Âm chiếm lấy đất vườn người trong thôn. Nhưng Chu Thành trở ngại bởi sức ảnh hưởng của Điền thị, vẫn áp hồ sơ vụ án, chậm chạp không đưa ra hướng giải quyết. Ngược sau khi Lưu Sấm đến đây, gọn gàng đem việc Điền gia trừ tận gốc, còn trả lại khế đất cho chủ nhân.Đó là một làm việc của người quả quyết, hắn quyết đoán, lại giải quyết xong nhiều việc phiền toái không nhỏ ở Nhữ Âm.

Xem xong công văn, Lý Thông càng phát ra cảm giác khó hiểu.

- Người đâu!

- Dạ!

- Lập tức phái người tới Bình Dư, mời Mãn Thái Thú đến... Nói, ta ở Nhữ Âm phát hiện một ít chuyện thú vị, muốn hắn đến bày mưu tính kế.

Tùy tùng lập tức lĩnh mệnh mà đi, Lý Thông đứng lên, không cẩn thận làm rơi một tập hồ sơ xuống đất.Từ trong hồ sơ bay ra một tờ danh thiếp.

Lý Thông nhặt lên, vốn là không còn lòng dạ nào để đọc, nhưng sau đó lập tức thay đổi sắc mặt.

- Sấm là con của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, về nhà mượn đường Nhữ Âm, mong hiệp trợ.

Đây là một tấm danh thiếp cực kỳ bình thường, nhưng lại đem chân tướng sự việc, cùng với nhân vật sự kiện giải thích rõ ràng.

Danh thiếp người xưa, cũng không phải giống danh thiếp đời sau là chỉ viết tên. Cần phải đem sự việc bên trong giải thích rõ, còn nói rõ thân phận và lai lịchcủa mình, rồi sau đó chuyển tới tay người chủ, để chủ nhân đưa ra quyết định.

- Trung Lăng Hầu Lưu Đào?

Con ngươi Lý Thông co rụt lại, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Trung Lăng Hầu là vị nào?

Y đương nhiên hiểu rõ.

Lưu Đào? Người kia chính là Trung Lăng Hầu Lưu Đào có can đảm nói thẳng phạm thượng, đối kháng Thập Thường Thị mà chết sao?

Sấm tử của Trung Lăng Hầu Đào, chính là con của Lưu Đào... Lưu Sấm! LưuSấm là con trai của Lưu Đào? Lý Thông lập tức cảm thấy vạn phần khiếp sợ. Đừng thấy Lưu Đào đã chết mười hai năm, nhưng lời của ông ở Dự Châu vẫn cực kỳ vang dội như trước. Năm đó cả nhà Lưu Đào gặp nạn, nhiều người thở dài tiếc nuối. Vốn nghĩ rằng Trung Lăng Hầu không có con nối dòng, mà nay đột nhiên xuất hiện một người xưng là con trai của Lưu Đào, sao không làm người ta giật mình?

Đúng thật là như vậy? Hay là người khác mạo danh!

Người khác mạo danh mà nói..., cũng không nhất định về Dĩnh Xuyên, ngược lại sẽ dễ dàng bị lộ.

Như vậy mà nói, hắn thật sự là con trai của Lưu Đào?

Lý Thông có chút không bình tĩnh, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ.Nếu bị đám danh môn vọng tộc Dĩnh Xuyên biết, y từng thảo phạt con trai của Lưu Đào, làm cho Lưu Sấm không thể về quê, kết quả này...

Lý Thông trong nhất thời lâm vào lưỡng nan.

Đúng lúc này, chợt nghe có tùy tùng ở ngoài cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm Trung Lang, ngoài thành có bại quân của Viên Thuật quá cảnh, xin hỏi Trung Lang phải xử trí như thế nào?

Đã là canh tư, sắc trời đen như mực.

Sau khi Lý Thông nghe tin này, lại thất kinh...

Từ lúc Trường Nô rời khỏi, đến bây giờ chưa quá hai canh giờ thì bị đánh bại rồihay sao?

Lý Thông vội vàng dẫn người ra khỏi thành xem, chỉ thấy đội bại binh từ mặt đông hỗn loạn đi đến.

Ngăn đội bại binh lại, Lý Thông liền vội vàng hỏi:

- Các ngươi sao chật vật như thế?

Tướng lãnh đạo quân kia hổn hển nói rõ tình huống với Lý Thông. Hoá ra Trường Nô suất quân truy kích chưa tới một canh giờ, liền phát hiện ra đoàn xe đồ quân nhu của Lưu Sấm. Gã vội vàng suất quân truy kích, nào ngờ ở trên đường gặp phục kích của Lưu Sấm, toàn quân tan tác. Trường Nô ở trong loạn quân bị một mũi tên bắn chết, càng khiến cho Viên quân như rắn mất đầu.- Sấm tặc rốt cuộc có bao nhiêu binh mã?

- Nhiều lắm, đầy khắp núi đồi, đều là ánh lửa, hình bóng lắc lư chí ít có năm sáu ngàn người.

Lý Thông hít sâu một hơi, trong lòng thầm thấy may mắn.

May mắn bản thân không cùng truy kích, nếu không so với kết cục của Trường Nô cũng không tốt hơn là bao.. Tuy nhiên, tại sao Lưu Sấm lại có rất nhiều binh mã?

Phát sinh sự việc lớn như vậy, đã không phải Lý Thông có thể giấu diếm.

Hơn nữa, trước khi không biết rõ ràng binh lực thực tế và hướng đi của Lưu Sấm, với hướng đi chắc chắn của hắn, tốt nhất là án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳbiến. Lập tức, Lý Thông viết tấu chương, sau khi đem tình huống nhất nhất nói rõ ràng, sai người nhanh chóng vượt sáu trăm dặm mang đến tay của Tào Tháo tại Hứa Đô.

Hai ngày sau, Mãn Sủng đến Nhữ Âm.

Sau khi hỏi rõ ràng, Mãn Sủng cũng không bình tĩnh được!

Phải biết rằng, người ở Dĩnh Xuyên quan niệm rất mạnh, chớ đừng nói chi là phương diện này còn liên lụy đến Lưu Đào.

Lưu Đào tuy không phải đại gia tộc, nhưng là cùng bốn đại gia tộc Tuân, Trần, Chung, Hàn có muôn vàn mối quan hệ. Quan trọng hơn là, Lưu Đào vẫn là hoàng thân quốc thích, luận vai vế, gần như là tồn tại cùng với thế hệ ông nội của đươngkim Thiên tử. Sự tình này nếu vỡ lở ra, là một đại sự.

Mãn Sủng tính tình cương nghị, sát thương quả quyết.

Nhưng đối diện tình huống như vậy, gã cũng không biết làm sao, vội cùng Lý Thông liên danh dâng sớ, trình báo Tào Tháo.

Trong vòng ba ngày hai phần tấu chương, nói là vô cùng nghiêm trọng.

Tiếc là, Tào Tháo lúc này lại không ở Hứa Đô, mà là tới Lạc Dương tuần tra.

Tuy là thiên tử dời đô, nhưng Lạc Dương là cố đô, sau khi trải qua chiến tranh, cũng rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, đang cần xây dựng lại. Thời điểm hai phần tấu chương đưa đến tay Tào Tháo cách cuộc chiến ở Nhữ Âm cũng đã bảy ngày.Tào Tháo xem xong tấu chương, cũng giật nẩy người.

Chẳng phải Lưu Bị nói, Lưu Sấm này là gia nô của Mi gia sao? Tại sao lập tức biến thành con trai của Lưu Tử Kỳ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.