Hãn Thích

Chương 130: Q.1 - Chương 130: Cảm giác đã từng quen biết.(1)




- Giữ lại Cam phu nhân?

Lưu Sấm không kìm nổi giơ tay lên xoa nhẹ lên đầu Mi Hoán, hắn đang không rõ cái đầu ngốc nghếch này không biết là suy nghĩ cái gì vậy.

Cam phu nhân dù sao cũng được Lưu Bị cưới hỏi đàng hoàng, làm sao có thể giữ lại?

Trừ phi Lưu Bị chết rồi, nếu không Cam phu nhân vẫn là người phụ nữ của ông ta. Nếu Lưu Sấm giữ Cam phu nhân ở lại, chuyện này mà bị truyền đi, thì đâu còn chút thanh danh thể diện nào. Còn nữa, Cam phu nhân không có quan hệ gì với ta? Nếu giữ nàng ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.

- Đại Hùng, chỉ là thiếp cảm thấy, Cam tỷ tỷ thật đáng thương.

- Nói thế nào đây?

- Người xem chúng ta mời Cam tỷ tỷ đến chơi lâu như vậy mà Lưu Bị đâu có ý kiến gì.

Cả ngày ông ta chỉ biết chém chém giết giết, nghĩ mưu tính kế, làm sao có thể lo lắng cho Cam tỷ tỷ được? Thiếp cảm thấy, tỷ ấy đi với ông ta, nhất định không có kết cục tốt. Cam tỷ tỷ luôn chăm sóc chu đáo cho thiếp, mà giờ lại chịu cảnh lẻ loi hiu quạnh một mình, thiếp thật không yên tâm để tỷ ấy bên cạnh Lưu Bị.

- Đây là những lời Cam phu nhân bảo nàng nói sao?

- Không phải!

Mi Hoán lắc đầu bĩu môi nói:

- Tỷ ấy không nói gì cả, nhưng thiếp biết trong lòng tỷ ấy không được vui, không hề nghĩ đến chuyện về bên Lưu Bị nữa.

Lưu Sấm cười khổ rồi ôm Mi Hoán vào lòng.

- Những chuyện thế này, chúng ta không nên xen vào.

Cam phu nhân không được vui, có lẽ là do nguyên nhân khác, nhưng ta tin rằng, nàng không thể không muốn quay về. Dù sao nàng cũng là thê tử của Lưu Bị nên việc này chúng ta có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Thật sự là không thể giúp được, chờ khi chúng ta trở về Dĩnh Xuyên, nàng và tỷ ấy hãy kết làm chị em. Như vậy, nàng cũng có chỗ để nương tựa, còn những việc khác, e rằng, ta khó mà giúp được

Kỳ thực, Mi Hoán cũng biết, chuyện này có chút làm Lưu Sấm khó xử.

Nhưng nàng thực sự không hề thích Lưu Bị.

Trong khoảng thời gian sống cùng với Cam phu nhân, đôi lúc cũng nói đến chuyện riêng tư của đàn bà, có khi có nói đến chuyện tế nhị, những sở thích của Lưu Bị. Những điều đó đều đã bị Cam phu nhân vô tình bộc lộ, nó càng làm Mi Hoán thấy ghét Lưu Bị hơn.

Nàng rất muốn giúp Cam phu nhân nhưng lại không biết phải làm thế nào cả.

Nghe xong lời Lưu Sấm nói, nàng gật đầu có chút miễn cưỡng, không nói thêm gì nữa.

Không thể để cho Cam tỷ tỷ trở về, bằng không sẽ bị tên Lưu Huyền Đức đó giày vò. Hai vị huynh trưởng thật là, sao lại có thể tìm người như thế chứ?

Nàng dựa vào ngực Lưu Sấm, khe khẽ thở dài.

Ngẫm lại, Đại Hùng vẫn là tốt nhất!

Ít nhất thì hắn cũng biết quan tâm chứ không hề giống những người đàn ông khác, xem phụ nữ như hàng hóa.

Mi Hoán hồi tưởng lại ngày trước, đột nhiên thấy may mắn vì sự kiên định lúc trước của mình. Nếu lúc đó cô chỉ cần có chút dao động thì sự việc đã trở thành một cục diện khác. Ừ thì Đại Hùng cũng tốt, chỉ có điều hơi hiền lành quá thôi.

Đêm hôm đó, Lưu Dũng đem theo ba người Trương Thừa, Trương Siêu, Lý Luân tới Dĩnh Xuyên, liên lạc với Chung Diêu.

Lưu Sấm lại phái Lã Đại đi liên lạc với huyện Nhữ Âm.

Còn hắn thì ở lại trong núi, vừa chờ hồi âm từ huyện Nhữ Âm, vừa chờ tin tức của Hoàng Thiệu. Đơi cả ngày, cuối cùng Hoàng Thiệu cũng về.

Tuy nhiên, cái y mang về không phải là gần ngàn lượng vàng như lời đã nói, chỉ mang về hơn 100 người với những bộ quần áo rách tả tơi, mặt mũi xanh xao, nhìn còn nhếch nhác hơn cả ăn mày đến trước mặt Lưu Sấm. Hoàng Thiệu có vẻ xấu hổ, đứng trước Lưu Sấm mà chân tay luông cuống không biết làm gì.

Trong số hơn trăm người ăn mày đó, có hơn ba mươi người là phụ nữ, còn lại đều là người già và trẻ nhỏ, lấy đâu ra cái khí phách như Hoàng Thiệu nói.

Lưu Sấm sai người chuẩn bị cơm nước, những người này vây lại một chỗ, ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói lâu ngày.

- Lão Hoàng, thế này là thế nào?

Hoàng Thiệu lộ ra vẻ vô cùng xấu hổ, cúi đầu hồi lâu mới lí nhí nói:

- Trong trại xảy ra chuyện rồi.

- Gì?

- Lão Hoàng, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng xem nào.

Hoàng Thiệu lộ rõ nụ cười chua xót nói:

- Người của ta có hơn 5000, đều tập trung ở bên trong núi.

Hồi đầu năm, huynh đệ Hà Nghi, Hà Man khởi binh tấn công Dĩnh Xuyên, viện cớ ta chưa về, nên đã thâu tóm hơn một nửa số thủ hạ của ta. May mắn thay cho ta có một lão huynh đệ không chịu khuất phục, cuối cùng mới giữ được hơn tám trăm người. Lúc ta vắng mặt, lòng người dao động, những người khác đều đã đi theo Hà Nghi, Hà Man. Sau này, Tào Tháo đánh tan Hà Nghi, Hà Man, hai người đó bị Tào Tháo giết chết, mấy vạn binh mã thì bị Tào Tháo gộp lại.

Vị lão huynh đệ của ta thấy tình thế không hay bèn đem theo người trốn vào trong núi.

Vốn dĩ đã vào trong núi là được an toàn, nhưng lúc trước Hà Nghi Hà Man sau khi lấy binh mã của ta, còn lấy đi cả phần lớn lương thảo dự trữ trong sơn trại.

Lão huynh đệ của ta thấy mọi người có vẻ không trụ nổi nên định xuống núi chặn đường cướp của.

Ai dè gặp ngay mai phục, thế là gần như tất cả mọi người bị huyện Nhữ Âm bắt làm tù binh, vị lão huynh đệ của ta mang theo một đám người thân tín, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Trong sơn trại chỉ còn lại mấy người già yếu này, ta thực sự không đành lòng bỏ lại, nên đã cả gan mang bọn họ đến đây, xin công tử hãy rủ lòng thu nhận và giúp đỡ họ. Thiết nghĩ, sau khi công tử trở về Dĩnh Xuyên, thì cũng cần có người hầu hạ trong nhà. Đến nay, Tam Nương Tử cũng chỉ có mình Tiểu Đậu Tử là người hầu hạ, thật sự là quá ít. Người xem, những người này đều không tệ chút nào, chân tay nhanh nhẹn, hơn nữa cũng cực kì đáng tin cậy.

Công tử, xin hãy rủ lòng từ bi giữ lại bọn họ, nếu không bọn họ chỉ có một con đường chết.

Trong thời loạn lạc thì kết cục của người già, phụ nữ và trẻ em có lẽ không cần nghĩ cũng sẽ đoán được.

Khi đã không còn thanh niên tráng kiện, kết cục của họ phần lớn sẽ vô cùng thê lương, có thể phơi thây nơi hoang dã, thiết nghĩ cũng là một điều hạnh phúc, nếu mà không may, sẽ lập tức bị biến thành thức ăn dâng cho người khác. Cuối thời Đông Hán, người ăn thịt người chẳng phải là nói chơi. Nhớ ngày đó khi Tào Tháo dụng binh ở Từ Châu, Trình Dục từng đem thịt người làm thịt khô rồi làm thành lương khô. Nghe nói có không ít người vẫn còn đang sống mà vẫn bị đem đi làm thịt khô.

Lưu Sấm nhìn những người già, phụ nữ và trẻ em ấy cũng không không kìm được sinh lòng thương hại.

Tuy rằng nói, trong cái thời đại này, lòng thương hại thường chả đáng một xu nhưng đối với một người vươn lên từ hậu thế như hắn, sao có thể nhìn những người đang sống thế này mà bị đem làm thức ăn . Nếu hắn không chịu thu nhận và giúp đỡ, những người này không có con đường nào khác ngoài chết.

Lưu Sấm thở dài nói:

- Nếu đã như vậy thì hãy giữ lại bọn họ đi.

- Chờ lúc nữa cho bọn họ ăn no bụng, tắm rửa sạch sẽ, hãy thay cho họ một bộ quần áo sạch sẽ rồi để họ làm chút việc vặt trong doanh trại.

Hoàng Thiệu vô cùng mừng rỡ, không ngừng cúi đầu tạ ơn Lưu Sấm, rồi khom người lui ra.

- Thật không ngờ lão Hoàng còn có lòng dạ Bồ Tát như vậy.

Lưu Sấm quay đầu cười nói với Mi Hoán, nào biết được Mi Hoán, Tiểu Đậu Tử cũng vậy, cả Cam phu nhân nữa, tất cả đều mắt đỏ hoe, vẻ mặt ngỡ ngàng.

- Mạnh Ngạn, cái gì mà lòng dạ Bồ Tát chứ?

Lưu Sấm bỗng nhớ lại, tuy nói Phật Giáo từ thời Hán Minh Đế Bạch Mã tới nay đã được rất nhiều người biết đến, nhưng cái từ Bồ Tát này vốn chưa từng xuất hiện, thế nên Mi Hoán và những người khác đều không thể hiểu.

Sau này nói chuyện, phải chú ý một chút không lại gây ra hiểu nhầm.

Lưu Sấm mỉm cười

- Đúng là lòng dạ tốt… Được rồi, ta bây giờ còn có việc, có vấn đề gì các ngươi hãy bàn cũng Lão Hoàng nhé.

Dứt lời, Lưu Sấm vội vàng bước đi.

Chỉ có điều hắn chưa biết là Cam phu nhân ở phía sau hắn, nhìn hắn rời đi mà trong mắt toát ra ánh nhìn khâm phục.

- Đừng ăn thịt ta, đừng có ăn thịt ta mà

Đám người Mi Hoán đang chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy một tiếng trẻ con khóc.

Hóa ra lúc Hoàng Thiệu để mọi người tắm rửa sạch sẽ xong, lúc chuẩn bị thay quần áo thì có một cậu bé khoàng mười một, mười hai tuổi nó tránh được cánh tay của người lớn, khóc ầm ĩ chạy ra ngoài. Mặt mũi nó bẩn thỉu, quần áo trên người đã rách mướp.

Chân đi đất, trên chân còn đầy vết máu.

Nó thấy đám người Mi Hoán như thấy được hi vọng, bèn chạy ngay lại, chân lảo đảo một cái rồi ngã uỵch trên mặt đất.

- Trác Ưng, cháu làm gì thế?

Một người già lớn tiếng quát, sợ hãi chạy tới.

Đưa trẻ ôm lấy chân Cam phu nhân, giống như người sắp chết đuối vớ được dây thừng vậy

- Thím ơi cứu cháu, thím ơi cứu cháu, cháu không muốn bị bọn họ ăn thịt, thím ơi cứu cháu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.