- Hoán Hoán, Linh nha đầu, Cam nương tử … Lão phu đã gần 70 tuổi, cũng chỉ còn một đứa con trai, vẫn thường tiếc không có cô gái nào làm bạn. Nay Ích Ân ở Đông Võ bộn bề công việc … bên cạnh lại rất cô đơn. Ta có lòng muốn nhận các ngươi làm con gái nuôi, nhưng không biết các ngươi có đồng ý nhận ta hay không?
- Hả? Ba người Mi Hoán ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Trịnh Huyền. Lại thấy Trịnh Huyền khẽ mỉm cười trầm giọng nói:
- Đương nhiên, ta cũng sẽ không để con gái của ta phải chịu khổ … Chỉ e phải đợi tên tiểu tử xú kia trở về.
Mi Hoán kịp phản ứng đầu tiên, vội cúi rạp đầu xuống:
- Mi Hoán bái kiến phụ thân.
Gia Cát Linh và Cam Ngọc cũng liền quỳ gối, miệng cũng gọi phụ thân và cúi đầu. Con gái của Trịnh Huyền … Cho dù làm con gái nuôi thôi thân phận cũng khác nhau rất lớn.
Nhìn ba cô gái vui mừng đến bật khóc, Trịnh Huyền tươi cười, thầm nói: Mạnh Ngạn, lão phu có thể vì cháu mà làm, cũng chỉ được những việc này thôi.
Hắt xì, hắt xì! Lưu Sấm ở trên lưng ngựa hắt xì hai tiếng.
Hắn day mũi, nhìn vẻ mệt mỏi của Lã Lam, nói với Trần Cung:
- Trần tiên sinh, chúng ta đã vào Đông Hải, phía trước chính là huyện Đàm, đêm nay có nghỉ ở huyện Đàm không?
Mọi người ngày đi đêm nghỉ, sau khi xuất phát từ Cao Mật, mấy ngày sau đã tiến vào quận trị Đông Hải. Trần Cung cũng thấy mệt mỏi, vì thế đã đồng ý với đề nghị của Lưu Sấm. Y bảo Cao Thuận phái người đến huyện Đàm thông báo cho quan huyện chuẩn bị trạm nghỉ chân … Nhưng sắc mặt của y chợt có sự thay đổi nhìn Lưu Sấm vởi vẻ kì lạ.
- Trần tiên sinh, sao lại nhìn ta như vậy?
- Công tử có biết, thái thú quận Đông Hải hiện nay là ai không?
Lưu Sấm ngẩn người ra, rồi cười thật thà gãi đầu nói:
- Không biết.
Thật sự là hắn không biết thái thú quận Đông Hải là ai. Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản … Từ khi vào Cao Mật đến nay đã ba tháng. Lúc đầu vào Cao Mật, sau đó di dân đến vịnh Giao Châu, sau đó lại chinh chiến ở Giao Đông … Sau đó lại bắt đầu khai hoang đồn điền, tiếp tục chuẩn bị các loại công việc, khiến hắn cũng không có thời gian mà phân tâm. Đặc biệt là Vương Tu ở Giao Đông mở rộng diện tích giao trồng cao lương khiến cho Lưu Sấn rất quan tâm. Dù sao cũng là vụ thu hoạch mới, nếu muốn mở rộng diện tích thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
- Mạnh Ngạn ca ca, thái thú Đông Hải … đó là Mi Tử Trọng.
- Hả? Nghe thấy Gia Cát Lượng ở bên cạnh nhắc nhỏ mà Lưu Sấm giật mình kinh hãi.
Tuy hắn không bận tâm đến việc này nhưng tin tình báo lại không ngừng báo về Cao Mật. Ngoài giờ học, Gia Cát Lượng còn phụ trách trợ giúp Bộ Chất xử lý một ít công văn, cho nên biết thái thú quận Đông Hải chính là Mi Chúc.
- Sao lại là ông ta?
Lưu Sấm nghĩ ra, trước đây Mi Phương tạo phản theo Lưu Sấm đi đến Thanh Châu, Lã Bố quả quyết không có lý do gì lại trọng dụng Mi Chúc.
- Nghe nói, Tào Tháo rất tán thưởng Mi Chúc, cho nên ông ta đã cho y làm thái thú Đông Hải.
Lưu Sấm nghe thấy nhăn mặt lại.
Hắn nhìn Trần Cung, thấy vẻ mặt của Trần Cung không chút cảm xúc. Thái thú một quận, cũng không đến lượt Lã Bố bổ nhiệm. Cho dù Lã Bố có được Từ Châu, cho dù có được chức thứ sử cũng chỉ có quyền tiến cử mà thôi.
Xem ra, Tào Tháo vẫn không ngừng lôi kéo Lưu Bị. Để cho Mi Chúc làm thái thú Đông Hải? Lưu Sấm nhăn mặt lại cảm giác có hơi phiền phức.
Trần Cung cười nói:
- Công tử không cần phải lo lắng, nay công tử đến, là khách của Quân hầu, Tử Trọng cũng không phải không biết nặng nhẹ.
- Lưu công tử, Mi Tử Trọng chính là huynh trưởng của Tam nương tử, thương nhân kia vu ngươi là bối chủ gia nô sao? Người này rất đáng ghét, sao phụ thân lại để cho y làm thái thú Đông Hải chứ? Nếu ngươi không muốn gặp thì chúng ta sẽ đi đường vòng. Dù sao, Nghi Thủy cách Tương Bí cũng không xa, chúng ta nghỉ ngơi ở Tương Bí.
Sau khi Lã Lam rời Cao Mật, hình như ngay lập tức đã trưởng thành. Tuy vẫn gọi Lưu Sấm là tên Lưu mập nhưng trước mặt người khác thì đã đã gọi hắn là Lưu công tử.
Rất hiển nhiên, cô cũng không ưa gì Mi Chúc.
Lưu Sấm hít một hơi sâu khẽ mỉm cười:
- Thế thì không cần! Có những người, cuối cùng vẫn phải gặp … Còn nữa, nếu ta đến cửa mà không vào, trốn tránh không gặp, Tam nương tử biết được e rằng cũng khó xử. Ha ha, sợ gì chứ, gặp y là là được. Lẽ nào y có thể làm hại đến tính mạng của ta sao? Nhớ ngày đó, một mình ta mà y đã không đối phó được, bây giờ đã có Hổ Si đi cùng. Phi Hùng Vệ bảo vệ, cả Đông Hải ta cũng không sợ. Đi, đi đi, đêm nay chúng ta nghỉ chân ở huyện Đàm, xem có nguy hiểm gì nào?
Lưu Sấm cười ha ha, giục ngựa đi.
Cao Thuận quay đầu lại nói với Hứa Chử:
- Giáo úy Đông Di giận rồi!
Hứa Chử cười ha ha:
- Đó là đương nhiên rồi.
Đến đêm, đoàn người Lưu Sấm đã đi đến ngoại thành thị trấn huyện Đàm.
Cách mấy tháng hắn lại vào huyện Đàm nhưng tâm trạng mỗi lần đến lại không giống nhau. Mấy tháng trước, hắn không ở cố định, chẳng khác nào giặc cỏ, từ chỗ này rời lên bắc Thanh Châu; lúc đó đại quân Trương Liêu đang đóng phía sau, Lưu Sấm lo lắng đề phòng. Còn giờ, hắn lại quay về, vẫn lấy thân phận con trai của Trung Lăng Hầu, hoàng thúc Đại Hán. Nghĩ đến sự chênh lệch trước sau, Lưu Sấm không kìm nổi than nhẹ.
- Mi Tử Trọng đến rồi!
Đúng lúc này, Cao Thuận đột nhiên mở miệng.
Lưu Sấm nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã đi từ trong thành ra.
Người cầm đầu mặc áo bào màu xanh, đầu đội mũ quan, râu dài, đúng là Mi Chúc. Lưu Sấm chưa từng gặp Mi Chúc, nhưng trong sử sách từng nói y ung dung thật thà. Cho nên, Lưu Sấm cũng có thể phân biệt được người nào là Mi Chúc. Tuy nhiên hắn vẫn chưa lên nghênh đón mà vẫn lẫn trong đám quân, nhìn xa xa thấy Mi Chúc đi đến, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.
- Làm phiền Tử Trọng ra thành đón, thật hổ thẹn không dám nhận.
Lưu Sấm không ra đón nhưng cũng không có nghĩa là Trần Cung cũng thờ ơ.
Y và Cao Thuận giục ngựa lên đối mặt với Mi Chúc hàn huyên, chắp tay.
Mi Chúc ở trên ngựa vẻ mặt rất bình thường, trầm giọng nói:
- Nghe nói Công Đài đến … Ta đã sai người quét tước trạm nghỉ chân xin mời Công Đài đi theo ta.
Lưu Sấm không để ý đến Mi Chúc, Mi Chúc cũng không để ý đến hắn. Hai người như là không hề quen biết nhau cũng không có bất kì một lời chào hỏi nào.
Sau khi vào thành, Mi Chúc liền dẫn mọi người đến trạm nghỉ chân. Y mở lời mời Trần Cung đi dự tiệc, Trần Cung vui vẻ đồng ý … Nhưng Lưu Sấm không đi, bởi vì hắn thực sự không biết phải giáp mặt với Mi Chúc thế nào.
Nhớ lúc đầu, hai người như nước với lửa. Mi Chúc hận là không thể chém Lưu Sấm ra thành trăm mảnh, thậm chí còn vu cáo hắn là bối chủ gia nô. Còn Lưu Sấm thì sao? Dù không thù hận gì Mi Chúc nhưng dù sao cũng là quan hệ đối đầu. Người Mi gia chết trong tay hắn nhiều không kể xiết, hắn nể mặt Mi Chúc thì lại càng phải chịu thiệt. Mọi người đều lạ lẫm nếu không Lưu Sấm cũng không biết nên nói gì mới được.
- Nguyên Tắc!
- Vâng.
- Mang lễ vật lên xe, phái người đưa đến nha phủ.
Sau khi dàn xếp ở trạm nghỉ chân xong, Lưu Sấm liền gọi Võ An Quốc đến.
Trước lúc sắp đi, Mi Hoán có chuẩn bị một ít lễ vật bảo hắn chuyển cho Mi Chúc.
Chỉ có điều Lưu Sấm không ngờ lại gặp Mi Chúc ở quận Đông Hải … Nếu gặp, thì đưa luôn số lễ vật này tránh khiến cho Mi Hoán phải khổ sở.
Võ An Quốc lĩnh lệnh đi.
Lưu Sấm sai người đun nước, chuẩn bị tắm rửa. Hắn ngồi trong phòng đợi nước nóng, xung quanh không có chuyện gì làm, hắn lấy từ trong bọc hành lý ra một quyển Hán luật điển chương, tranh thủ đọc lúc rảnh rỗi.
Bên ngoài phòng, dần dần trở lên yên tĩnh. Tất cả mọi người đã được bố trí ổn thỏa, Trần Cung, Cao Thuận đến nha phủ dự tiệc. Lã Lam cũng không đi dự tiệc, thứ nhất cô không thích Mi Chúc, thứ hai cô cũng hơi mệt. Cho nên ăn cơm tối qua loa xong, Lã Lam liền về phòng nghỉ ngơi. Lưu Sấm ngồi trong phòng, yên tĩnh đọc sách. Đợi nước nóng, hắn đi tắm tắm nước ấm trong thùng gỗ, bao nhiêu mệt mỏi cũng tiêu tan hết, tinh thần cũng phấn chấn lên.
Lau khô người hắn đi ra ngoài phòng tắm. Theo dọc hành lang dài hắn đi vào phòng ngủ, nhưng đi được mấy bước thì hắn dừng lại, nhìn thấy một cái bóng trong góc phòng.
- Ai ở đó? Nếu không ra đừng trách ta không khách sáo!
- Công tử đừng động thủ, tiểu nhân phụng mệnh đón tiếp công tử, tuyệt đối không có ác ý.
Từ trong bóng tối đi ra là một nam tử ăn mặc như dịch đinh. Thấy xung quanh Lưu Sấm không có người, y liền đi đến trước mặt hắn nói:
- Đại Hùng huynh, có nhớ Lâm Lại Tử năm đó không?
Lưu Sấm ngẩn người ta nhìn người này.
Lâm Lại Tử, hình như là trước đây ở huyện Cù hắn có quen một người bạn. Nhà y là tá tiền cho Mi gia, sau đó lại làm gia nô cho Mi gia, rồi mất liên lạc. Đương nhiên là Lưu Sấm không quen người này, nhưng hắn có thể cảm thấy đối phương không có ác ý.
- Lâm Lại Tử, sao ngươi lại ở chỗ này.
Lâm Lại Tử vui mừng, y lấy trong ngực ra một phong thư, hạ giọng nói:
- Đại lão gia lệnh cho ta mang phong thư này đến giao cho ngươi … Ông ấy bảo ta truyền lời cho ngươi, lần này đi Hạ Bì phải cẩn thận một chút, có người muốn hại đến tính mạng của ngươi.