Hãn Thích

Chương 191: Q.1 - Chương 191: Chấn động




Quản Hợi nói miêu tả sơ lược, dường như trận đại thắng này vô cùng dễ dàng.

Nhưng Lưu Sấm biết rằng, trong đó ẩn giấu bao nhiêu là nguy hiểm. Không nói đến dẫn theo mười mấy người chạy tới sào huyệt của đối phương, ngộ nhỡ Hậu Tiền kia không muốn quy phụ, hoặc là hắn ta tạm thời thay đổi chủ định, đám người Quản Hợi chỉ sợ gặp phải thảm sát. Mọi nguy hiểm, khó có thể nói hết.

Chỉ có điều Quản Hợi không chịu nói, Lưu Sấm cũng sẽ không đi truy vấn chi tiết.

Chỉ cần Quản Hợi có thể sống sót trở về là tốt rồi, những chuyện khác, cũng không quan trọng.

Cuộc chiến Đông Võ chấm dứt, tuy nhiên đối với Lưu Sấm mà nói, lại chỉ là một sự khởi đầu.

Sau đại chiến, còn có rất nhiều chuyện phải thu xếp. Thương binh cần cứu trị, dân chúng cần trấn an chứ đừng nói chi là vẫn còn có người dân huyện Chư mất nhà trong khói lửa chiến tranh kia, gần hai vạn dân huyện Chư phải mau chóng ổn định lại, tránh đêm dài lắm mộng.

Vì thế, sau khi Lưu Sấm bàn bạc với Bộ Chất, liền lập tức làm quyết định.

- Tử Nghĩa, đến lượt ngươi ra trận rồi.

Thái Sử Từ vội vàng nói:

- Xin Công Tử chỉ bảo.

- Nếu ngươi cướp lấy Kiềm Tưu, thì cần bao nhiêu binh mã vậy?

Thái Sử Từ ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Chỉ cần kỵ quân bản bộ thì có thể vì Công Tử mà cướp lấy Kiềm Tưu.

- Như thế thì lấy ngươi làm chủ tướng, ta điều đi một nghìn bộ binh cùng ngươi, do Bá Tá hỗ trợ, ngươi lập tức khởi binh, trong đêm tập kích bất ngờ Kiềm Tưu.

- Vâng!

- Văn Hướng

- Vâng Khi Lưu Sấm điểm tên Từ Thịnh, trong lòng Từ Thịnh không thể không kích động.

Cho tới nay, y đều chỉ huy Truy trọng doannh, trong lòng, sớm đã có chút mất kiên nhẫn muốn được như Hứa Chử vậy, có thể chinh triến trên chiến trường.

Tuy nhiên. Từ Thịnh cũng biết.

Lưu Sấm đến một chỗ dung thân cũng không có. Truy trọng doanh này cũng trở nên vô cùng quan trọng.

Để y chỉ huy Truy trọng doanh, cũng là một kiểu tín nhiệm đối với y Bây giờ, Lưu Sấm cuối cùng đã quyết định để y phải đảm đương một phía.

- Ta giao cho ngươi một ngàn binh mã, có thể cho ta cướp lấy huyện Lang Gia không?

- Công Tử yên tâm, nếu không cướp được Lang Gia, Thịnh nguyện xách đầu tới gặp.

Người thời đại này a … động một tí là xách đầu tới gặp, xách đầu tới gặp.

Lưu Sấm cũng có chút bất lực, cái gọi là quân vô hí ngôn, những lời này dường như đã trở thành một câu thiền ngoài miệng rồi.

- Văn Hướng, ta không cần ngươi xách đầu tới gặp, những lời như vậy, chỉ sợ Tiểu Đậu Tử muốn khóc thành nước mắt.

Một câu nói làm cho toàn bộ sảnh đường vang lên một trận cười, cũng khiến cho Từ Thịnh cảm thấy xấu hổ.

Lưu Sấm đổi sắc mặt, trầm giọng nói

- Ta không cần đầu của ngươi, ta cần huyện Lang Gia Văn Hướng, người có thể hiểu ý ta chứ?

Từ Thịnh sắc mặt căng thẳng, khom người nói:

- Thịnh hiểu được! Thái Sử Từ và Từ Thịnh. chia nhau lĩnh mệnh lệnh mà đi.

Trong huyện thành Đông Võ vẫn như trước loạn hết cả … kết thúc công việc sau cuộc chiến cũng không phải việc đơn giản. Phương diện này liên quan đến mọi mặt, đều cần trù tính chung sắp đặt. Ngoài công việc kết thúc, còn có ba vạn binh mã mà Quản Hợi dẫn đến cũng cần ổn định thỏa đáng. Việc này, quả thực làm người ta đau đầu. Cũng may có Bộ Chất tiếp nhận cho nên Lưu Sấm cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

- Đại Hùng, cần vội vã dụng binh như vậy không?

Quản Hợi thấy Lưu Sấm cấp thiết phái binh mã như vậy nhằm chiếm lấy hai huyện Kiềm Tưu và Lang Gia, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lưu Sấm nói

- Hai vạn người theo ta từ huyện Chư Kiềm Tưu cần bố trí gấp. Kết cấu huyện Đông Võ, thực không nên tiếp tục tiến hành bố trí Sau một thời gian quận đội sở thuộc Công Lưu trở về, tất sẽ chật chội. Hơn nữa, chúng ta tuy thắng lợi, nhưng Đông Võ cũng bị thiệt hại rất lớn. Với tình trạng trước mắt của Đông Võ, căn bản không thể tiếp nhận nhiều người như vậy được. Cho nên, ta chuẩn bị dẫn một nhóm người đến Lang Gia, cứ như vậy, cũng có thể hết sức chia sẻ một chút áp lực của huyện Đông Võ. Hơn nữa, sắp đến tháng chạp rồi!

- Vậy tính sao đây?

- Ta không biết Hoàng Công Mỹ và Tiết Châu thương lượng như thế nào rồi, nhưng nếu Tiết Châu quyết định đổ bộ, ta đoán hắn chọn đến trước lập xuân.

- Làm sao thấy được?

- Hợi thúc, hơn ba vạn người phải bố trí, không phải việc cỏn con đâu. Bọn họ chắc chắn phải đổ bộ trước, chuẩn bị khai hoang tốt, bằng không mà nói, chỉ sợ sẽ chậm trễ vào thời vụ năm sau … Tiết Châu sở dĩ phải đổ bộ, chính là muốn những binh sĩ này có được những ngày tháng yên ổn. Nếu bỏ qua thời vụ này, đến lúc đó người đau đầu là Tiết Châu rồi.

Chiếm lấy Kiềm Tưu, là để cho Úc Châu Sơn đổ bộ thuận tiện.

Lưu Sấm vô cùng rõ ràng, tiếp theo cái mà hắn phải đối mặt sẽ không còn là lấy chiến sự làm chủ nữa, mà phải nhanh chóng có được chỗ đứng.

Bộ Chất bọn họ đã mưu đồ một kế hoạch, mà nay thời cơ đã chín muồi. Bắt đầu từ Kiềm Tưu và huyện Lang Gia, chỉ có làm cho ba bốn vạn hải tặc Úc Châu Sơn đổ bộ thành công, sau khi bố trí ổn thỏa, thế chân vạc trong chiến tranh Bắc Hải này mới xem như là giai đoạn ban đầu. Hắn nhất định phải tăng tốc độ, trước khi Tào Thào kịp phản ứng lại, có thể thuận lợi tiến vào Bắc Hải.

Nếu không, không thiếu được lại là một việc phiền toái.

Quận Lang Gia, Khai Dương.

Tang Bá cười khanh khách nhìn Lã Đại, lắc đầu liên tục:

- Định Công, ý tốt của Lưu Công Tử, ta xin lĩnh. Tuy nhiên, nay Lã Càn đóng quân Banh Đình, ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ôn Hầu cũng không đồng ý chúng ta bây giờ cùng Tào Tháo phản bội, lúc này xuất binh Dương Đô tuy tốt, nhưng thời cơ chưa tới.

Lưu Sấm phái Lã Đại đến Khai Dương, thuyết phục Tang Bá cướp lấy Dương Đô.

Hắn muốn mượn tay Tang Bá, đuổi hoàn toàn Tiêu Kiến ra khỏi quận Lang Gia, đồng thời dùng Lã Đại hình thành kiềm chế.

Chỉ có điều, hắn nghĩ dù hay, nhưng Tang Bá cũng không phải người ngu.

Đúng như lời y nói, y cũng muốn cướp lấy Dương Đô, nhưng sau lưng Tiêu Kiến là Lã Càn, mà Lã Càn đại diện cho quyền lợi của Tào Tháo. Nếu y xuất binh tới Dương Đô, chẳng khác nào là kẻ thù của Tào Tháo. Theo sự thông minh của Tang Bá, Làm sao có thể dễ dàng đi gây sự với Tào Tháo được? Lã Đại mỉm cười

- Nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp, lại danh bất kỳ thực (danh không xứng với thực).

Tang Bá cau mày lại:

- Dựa vào cái gì mà nói?

- Công Tử nhà ta thuyết phục Tuyên Cao xuất quân cướp lấy Dương Đô, là vì suy xét cho Ôn Hầu.

- Hả?

- Tiêu Kiến lần này binh phạm Đông Võ, tất có ý đồ. Hơn nữa trận chiến này, y cũng không còn khả năng tiếp tục không chế Lang Gia nữa. Đến lúc đó, Tiêu Kiến chỉ còn hai con đường để lựa chọn Về Ôn Hầu thần phục, hoặc là nhờ Lã Càn tương trợ. Nếu y thần phục Ôn Hầu còn dễ nói. Có thể nếu như xáo trộn với Tuyên Cao, nhưng nếu như y mời Lã Tử Khác xuất binh hỗ trợ, đến lúc đó binh mã Thái Sơn tiến vào Lang Gia, cái mà Tuyên Cao gặp phải, có thể không phải là một Tiêu Kiến nho nhỏ, mà là Tào Tháo. Không biết thời điểm đó, Tuyên Cao lựa chọn như thế nào?

- Cái này

- Công Tử nhà ta nay đã cướp được Đông Võ, lại không cố ý tranh chấp quận Lang Gia với Tuyên Cao. Công tử chỉ là muốn mượn tạm tiểu thành hoang vắng ở Lang Gia để dừng chân, không có bất kỳ ý đồ gì với Lang Gia. Tướng Quân lần này xuất binh. Thứ nhất có thể cướp lấy Dương Đô, hai là Công Tử nhà ta cũng sẽ nhận lấy ân tình này của ngươi. Đến lúc đó, nếu quân của Lã Càn phạm đến Lang Gia, công tử nhà ta cũng có thể hô ứng ở hướng Bắc, kể từ đó, tướng quân chẳng những có thể ngồi yên được ở quận Lang Gia, mà còn có thể có được một đồng minh biết ơn trong lòng đối với tướng quân, cớ sao mà không làm?

Tang Bá sau khi nghe xong, không thể không có chút ý động.

Y nhất định phải thừa nhận, lí do thoái thác của Lã Đại khiến y có chút động lòng rồi.

- Ngươi khẳng định Công Tử nhà ngươi có thể đánh tan Tiêu Kiến ư?

Tang Bá nheo mắt lại, cười ha hả nói:

- Theo ta được biết, quân dưới trướng Lưu Công Tử tuy ba năm nghìn, thế nhưng dẫn theo chỉ năm sáu người. Mà Tiêu Kiến lần này trút hết lực vào huyện tứ Lang Gia, binh lực nhiều đến vạn người. Lưu Công Tử nếu ở Đông Võ lâu ngày, có lẽ còn nắm chắc một chút. Y có thể hiện chỗ đứng chưa ổn, đành phải đối mặt với đại quân Tiêu Kiến đến xâm phạm … ha hả, Định Công nói chắc chắn như thế, nhưng lại chưa chắc nắm phần thắng trong tay.

Lã Đại tỏ vẻ nghi hoặc, đột nhiên hỏi:

- Xin hỏi tướng quân, Tiêu Kiến là người nào?

- À?

- Là một kẻ chó nhà có tang, mỗ chưa từng nghe đến hắn. Nghĩ Công Tử nhà ta từ huyện Cù xuất thế đến nay, nhiều lần gặp phải kẻ địch. Từ Đông Hải xuôi nam, tiêu diệt Hoài Âm, tập kích huyện Lăng, hỏa thiêu đình Đông Lăng, nam hạ Giang Đông. Trong lúc giao chiến với Công Tử nhà ta, không người nào là anh hào đương thời? Sau khi xuống Nam, Công Tử nhà ta đã có trận huyết chiến với Bá Phù, thu phục Thái Sử Từ. Lúc bắt đầu mới mấy chục người, phát triển tới gần nghìn người, rồi sau đó chuyển hướng Nhữ Nam, chiếm lấy Nhữ Âm, đánh đại bại Lý Thông, chém giết Trường Nô.

Những người này đều có thanh danh hiển hách, Tiêu Kiến có thể sánh được không? Sau đó Công Tử nhà ta quay lại Từ Châu, cướp lấy Bành thành, bắt giữ Ngụy Việt, đánh Trương Liêu … Ha hả, Tiêu Kiến lại được coi là nhân vật nào

Trong lời nói của y chắc chắn có chỗ sơ hở, nhưng cứ khăng khăng, Tang Bá không biết nên phản bác thế nào.

- Đúng vậy, so sánh với những đối thủ mà Lưu Sấm gặp trước đây, Tiêu Kiến đích thật không đáng để nhắc tới.

Lã Đại nói tiếp:

- Theo ta được biết, quận Lang Gia vốn chịu sự cai trị Từ Châu. Tướng quân được Ôn Hầu coi trọng, đóng binh ở Khai Dương nhưng lại chậm tiến. Có lẽ Ôn Hầu ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng chưa hẳn là không có cách. Mà tướng quân nắm chắc được Dương Đô, càng thuận thế chiếm lấy Dương Đô, Cử Huyện, Đông An, Đông Hoàn, Hải Khúc, Lâm Nghi, hơn nửa quận thành đều là quy tất cả về tướng quân. Cho đến lúc này, sợ rằng rốt cuộc là Ôn Hầu, cũng sẽ nhìn tướng quân bằng con mắt khác. Ha hả, trừ phi

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi tướng quân sợ Lã Càn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.