Hãn Thích

Chương 248: Q.1 - Chương 248: Dạ hành (1)




Thành Hạ Bì vào đêm bắt đầu thực hiện đêm cấm. Trên đường phố ngoại thành, tuần binh đang tiến lên, bước chân dồn dập càng khiến người ta phiền lòng. Sắp có đại chiến, thành Hạ Bì bị bao phủ bởi không khí căng thẳng. Các cửa hàng đã đóng cửa cài then từ sớm, trên đường không hề gặp một bóng người.

Tần Nghị ngồi một mình trong phòng uống rượu giải sầu, trong lòng giận dữ bất bình.

Lưu Sấm đáng chết, một trận chiến Bành Thành mà hủy hoại hết thanh danh của Tần Nghị, trở thành một người không được chào đón.

Vốn dĩ Lã Bố rất coi trọng Tần Nghị nhưng giờ ông ta lại chẳng coi Tần Nghị ra gì. Đám Trương Liêu cũng coi thường y. Dường như chỉ qua một đêm mà đắc tội với tất cả mọi người, địa vị của y ở Hạ Bì cũng rất xấu hổ càng không có ai để ý đến y nữa. Sau khi Lưu Sấm đến Hạ Bì, Tần Nghị lại càng thấy thái độ của mọi người đối với y rất lạ.

Đương nhiên người vợ mà y đã vứt bỏ rơi vào tay Lưu Sấm. Bây giờ thì sao chứ? Tất cả đều như một chuyện cười... Đáng hận nhất chính là không ngờ là lại không có ai vì y mà đứng ra đòi lại vợ cho y. Điều này cũng khiến cho Tần Nghị oán hận Lưu Sấm sâu sắc hơn.

Lã Bố suất bộ đã rời khỏi Hạ Bì.

Đám người Trương Liêu cũng đã khởi hành, ngoài Tào Tính và Cao Thuận đóng giữ ở Hạ Bì ra thì dường như tất cả thuộc hạ của Lã Bố đều được cắt cử đến. Chỉ có Tần Nghị là giống như không còn tồn tại nữa, căn bản là không có ai nhớ đến y thậm chí còn không cắt cử cho y bất kì một nhiệm vụ nào.

Điều này cũng khiến cho Tần Nghị cảm thấy như mất mát thứ gì đó.

- Bối chủ gia nô, ta phải giết ngươi!

Nghĩ mà hận, Tần Nghị cầm cốc lên quăng ở trên bàn chửi bới ầm ĩ. Cũng may là y ở có một mình trong nhà không có gia nô, cho nên y có nói gì cũng không ai biết.

Đúng lúc này chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tần Nghị phủi mắt làm bộ như chưa nghe thấy gì, tiếp tục uống rượu. Y nghĩ rằng nếu y không trả lời thì người đến sẽ đi... Thực ra vào lúc này y cũng không muốn gặp bất kì ai.

Nhưng người gõ cửa vô cùng kiên nhẫn vẫn đập cửa.

- Bá Hữu, ta biết ngươi ở đây, sao không mở cửa?

Tiếng nói nghe rất quen tai. Tần Nghị ngẩn người ra, đừng lên lảo đảo đi ra mở cửa... Ngoài phòng là một người đàn ông mặc hoa phục, thấy Tần Nhị không mở cửa, anh ta trách cứ:

- Bá Hữu, sao lâu mở cửa thế?

- Cự Lộ tiên sinh, khuya rồi sao ngươi lại đến đây?

Người đến là Chu Qùy.Tuy ở Hạ Bì có cấm đi đêm, về đêm không có người đi lại trên đường. Nếu đi mà không có lệnh bài sẽ bị bắt giữ trừng phạt. Nhưng trên thực tế, dù là Hạ Bì hay nhiều nơi khác, thậm chí trước kia còn có cả Lạc Dương, bất kì thời đại nào, bất kỳ địa phương nào đều có những nhân sĩ được đặc quyền cơ bản là không bị pháp luật trói buộc. Mà Chu Qùy lại là một người như vậy.

Chu Quỳ là người Hạ Bì, trong nhà có nhiều tài sản, là một danh sĩ bản địa. Tần Nghị nhìn Chu Qùy, trong lòng nghi hoặc. Phải biết rằng, y và Chu Qùy không gặp nhau nhiều. Trước đây dù có từng gặp nhau nhưng Chu Qùy thường coi Tần Nghị chẳng ra gì, có khi còn khinh thường. Thứ nhất, Tần Nghị chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, bình thường cho dù là dưới trướng của Lã Bố thì cũng chẳng phải là nhân vật gì lớn. Dưới trướng của Lã Bố, võ có Trương Liêu, Cao Thuận, Tào Tính, cho dù là Ngụy Tục, Hầu Thành thì cũng hơn y gấp trăm lần. Văn có Trần Cung không thể đánh đồng ông ta với Tần Nghị được. Có lẽ lúc đối diện với mấy nhân vật này, Chu Qùy sẽ nể trọng nhưng đối mặt với Tần Nghị thì y rất coi thường.

Hôm nay y đến nhà...

Tần Nghị giật mình, mơ hồ ra đáp án.

- Sao lại buồn uống rượu thế này?

Chu Qùy ra vẻ như thân thiết, cơ thể mạp mạp chen lên trước, Tần Nghị vội lắc mình nhường đường cho gã. Trong tay Chu Qùy còn mang theo một bầu rượu còn có mấy cái bọc nho nhỏ. Gã vào thấy trên bàn vẫn còn rượu và thức ăn bèn mỉm cười ngồi xuống bàn ăn.

- Thịt lợn sữa, ngon lắm!

Gã quay đầu lại vẫy tay:

- Bá Hữu, sao không ngồi xuống uống rượu?

Đây rốt cuộc là nhà của ngươi hay là nhà của ta? Tần Nghị kìm giận, đi lên ngồi xuống bàn ăn.

Chu Qùy cười ha hả để bầu rượu xuống, mở bọc nhỏ ra, bên trong là thịt nướng của Hồng Phúc Lâu ở Hạ Bì.

- Hôm nay Hồng Phúc Lầu làm thịt một con nghé con, ta bảo lão Mã tự tay nướng, nướng rất ngon.

Mùi thịt tỏa ra khắp phòng, Tần Nghị không kìm nổi nuốt nước miếng. Tuy pháp lệnh có cấm mổ trâu, dù là kẻ nào phạm phải sẽ rất xui xẻo. Nhưng thân phận như ngươi chủ trì mổ một con nghé con thì có là gì chứ?

- Chính là Ngô Quận Huệ Tuyền Xuân, ha ha ta vất vả lắm mới cho người làm được.

Chu Qùy cười tủm, gạt lớp bùn kín ra, sau đó xé một tầng giấy mỡ, mùi thơm bay khắp phòng.

Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích!

Vẻ mặt của Tần Nghị không chút thay đổi, nhìn Chu Qùy vừa ăn vừa uống, rốt cuộc cũng không nhịn được:

- Cự Lộ, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra!

- Nghe nói lần này Ôn Hầu xuất binh lại không dùng ngươi.

- Ôn Hầu có kinh nghiệm sa trường, đều có sự sắp xếp của ông ấy, bộ khúc của ta chờ nghe lệnh là được.

- Bá Hữu, ta cho rằng ngươi không đáng giá.

Chu Qùy thở dài một tiếng rót cho Tần Nghị một chén rượu đầy, trầm giọng nói:

- Ta biết ngươi ở Tịnh Châu cũng có một chút thanh danh, là tuấn kiệt một phương. Nếu ở Hứa Đô thì ở dưới tay kẻ khác, hoặc cũng có thể làm một quan to ngàn thạch, nhưng ngươi nhìn xem mình bây giờ thành ra cái gì rồi? Vợ thì bị người ta cướp đi, đến cả tư cách đứng ra nói chuyện cũng không có, càng bị người khác coi thường.

Vừa nhắc đến chuyện này trong lòng Tần Nghị liền phát hỏa lên. Y hừ một tiếng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Tuy biết rõ Chu Qùy đến với ý đồ không tốt, nhưng trong lòng y vẫn không kìm nổi cơn tức:

- Cự Lộ tiên sinh, lẽ nào đến đây là để cười nhạo Tần Nghị sao?

- Ôi chao, sao ta lại cười nhạo huynh chứ.

Chu Qùy cười ha ha đứng dậy đi qua bàn ngồi xuống bên cạnh Tần Nghị:

- Ta và huynh đều là người đọc sách, ta chỉ thấy đáng tiếc cho huynh thôi. Nghĩ năm đó Ôn Hầu cũng là một thế hệ hào kiệt, tại Hổ Lão quan tranh đấu với hai mươi lộ Chư hầu cũng không đổi sắc mặt. Còn giờ thì sao chứ? Chỉ một Lưu Mạnh Ngạn nhỏ nhoi mà khiến cho ông ta sợ đầu sợ đuôi, hào khí năm đó đã không còn nữa rồi.

- Hừ!

Tần Nghị cười lạnh một tiếng:

- Cự Lộ tiên sinh, ngươi nói những lời này không sợ ta bẩm bảo với Ôn Hầu sao?

- Huynh muốn đi bẩm báo, cứ việc đi. Ta đang uất nghẹn, không nói thì không vui... Bá Hữu, huynh nói xem. Luận về văn, dưới trướng của Ôn Hầu ai hơn được huynh? Trương Liêu? Tào Tính? Hay là ai? Về phần Trần Cung, tuy là phụ tá Tào Công, nhưng sau đó lại bỏ Tào Công mà đi. Ha ha, cùng Lã Bố quấy một chỗ, lfm sao còn phong độ và khí độ của một Duyện Châu Trần Công Đài như lúc trước nữa.

Huynh xem, hắn đối xử với Lưu Sấm kia như thượng khách, nói đầy câu tốt... Còn huynh thì sao? Vợ huynh bị Lưu Mạnh Ngạn cướp đi. Trần Cung có đứng ra, vì huynh mà bệnh vực lẽ phải chưa? Bá Hữu, ta biết huynh trung nghĩa nhưng ta cũng nói một câu thật lòng là huynh không đáng giá.

- Đừng nói nữa!

Chu Qùy nhiều lần nhắc lại chuyện thê tử của Tần Nghị, khiến cho cơn tức của Tần Nghị lại bùng lên.

- Ngươi cứ nói đi. Hôm nay ngươi tới rốt cuộc là có ý gì?

- Ha ha, thông minh.

Chu Qùy cười quỷ dị:

- Nay Viên Thuật đến xâm phạm. Ôn Hầu dốc lực ngăn địch, thủ vệ Hạ Bì hư không. Ta không giấu huynh, hôm nay đến tìm huynh thực ra Hán Du Công kém cỏi. Sau khi Lã Bố chiếm giữ Từ Châu, dân chúng lầm than, khổ cực khôn tả. Vì ngại hung danh của Lã Bố cho nên mọi người tức giận mà không dám nói. Cho nên, Hán Du Công tính là nghênh hồi Lưu Sứ Quân.

Tần Nghị nghe thấy vậy liền hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Chu Qùy.

Chu Qùy lấy từ hông ra một thanh đao ngắn đặt lên bàn:

- Hán Du Công biết tài học của huynh, không đành lòng đứng nhìn huynh không được Lã Bố trọng dụng. Cho nên ông ấy bảo ta đến khuyên bảo huynh, chỉ cần huynh đồng ý gia nhập với chúng ta, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà. Hán Du Công sẽ tạo tiền đồ cho huynh. Huynh cũng biết, triều đình rất trọng dụng Hán Du Công. Lần này Nguyên Long đi xứ, sẽ càng có được chức thái thú Quảng Lăng... Nếu huynh đồng ý đến, Hán Du Công sẽ vô cùng vui mừng, từ nay về sau vinh hoa phú quý huynh cứ việc hưởng, nếu không thì.... ha ha.

- Nếu không thì thế nào?

- Vậy thì huynh chính là kẻ địch của chúng ta. Huynh cũng biết, Hán Du Công chưa bao giờ nương tay với kẻ địch.

- Chuyện này...

- Bá Hữu, huynh cần phải hiểu mới được.

Tần Nghị tỏ vẻ bối rối, trầm ngâm không nói câu nào.

Không thể không nói rằng lời của Chu Qùy khiến y có chút động lòng. Lã Bố coi ta như cỏ rác, ta cần gì phải trung thành và tận tâm với y? Ngươi xem, y vì kết minh với Lưu Sấm mà hòan toàn quên đi nỗi oan khuất của ta, đi theo Lã Bố có tiền đồ gì chứ? Nhưng vấn đề là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.