Tháng chín, Lưu Sấm đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu Lăng. Tin tức vừa truyền ra, quận Tề chấn động. Mà Viên Đàm ở Tế Nam quốc xa xôi khi nghe được tin tức này, tâm trạng rất phức tạp.
Nói thật, y ước gì Viên Thượng chết trận ở Vu Lăng, như vậy y sẽ ít đi một đối thủ tranh đấu. Trong ba con trai của Viên Thiệu, ngoại trừ Viên Thượng ra, y căn bản không có đối thủ. Viên Hi là người có tính tình nhu nhược, cũng không phải là người yêu mến tranh đấu. Cho nên, từ đầu tới cuối, Viên Đàm đều không để Viên Hi vào mắt. Người có thể chính thức gây uy hiếp cho y, chỉ có một mình Viên Thượng mà thôi.
Nhưng y cũng biết, nếu Viên Thượng chết ở Vu Lăng, Viên Thiệu tất nhiên sẽ nổi giận.
Viên Đàm tự biết không có cách nào đón nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Viên Thiệu. Nhưng bảo y tới giải cứu Viên Thượng, trong lòng y lại không quá tình nguyện.
Quận Tề quả thật không có binh? Cho dù quận Tề không có binh mã, y có thể điều binh mã ở nước Nhạc An. Thời gian cũng chỉ bất quá một, hay ngày mà thôi. Viên Đàm làm Thứ sử Thanh Châu, trong khu vực Thanh Châu, trừ binh mã của nước Tế Nam, Bắc Hải và Đông Lai ra, đều phải nghe theo sự điều khiển và sai khiến của y. Y sao có thể không có binh mã? Không phải là không có, mà là không muốn điều đi! Thậm chí về sau Lưu Sấm thống binh, Viên Đàm mật lệnh Lưu Hiến không được giao cho Lưu Sấm quá nhiều binh mã. Trong lòng y không phải là không hy vọng Viên Thượng chết trận ở Vu Lăng.
Nhưng bề ngoài vẫn phải cho thấy quyết tâm, nếu không sẽ có đại họa.
Nhưng ai mà ngờ tới, Lưu Sấm rõ ràng thắng! Bằng mấy nghìn đám ô hợp, Lưu Sấm rõ ràng đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu lăng, đã khiến trong lòng Viên Đàm rất không thoải mái.
- Hữu Nhược tiên sinh, không ngờ Mạnh Ngạn dụng binh lại lợi hại như vậy!
Ngồi trong lều lớn trung quân, Viên Đàm cười lớn nói với Tuân Kham:
- Tuổi hắn còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, sau này nhất định sẽ thành tựu sự nghiệp.
Tuân Kham cười tới không ngậm miệng được, liên tục gật đầu. Trong lòng Viên Đàm âm thầm bực bội, không muốn nói tiếp với Tuân Kham.
- Tuân tiên sinh, kế tiếp nên làm thế nào?
- Vu Lăng đã được giải vậy, viện quân Điền Giai đã bị cắt đứt, quân tâm nhất định đại loạn. Đại công tử lập tức phát động tấn công mạnh vào huyện Đài. Chỉ cần đánh tan binh mã của huyện Đài, thì có thể thuận thế tiến quân thần tốc, thẳng tới Đông Bình Lăng. Đông Bình Lăng vừa phá, Điền Giai sẽ bị tận diệt vậy.
Viên Đàm gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Ngày mai sẽ phát động công kích vào huyện Đài. Chỉ là, kể từ đó, nhất định phải có một chi kỵ binh nhẹ đánh chiến Lịch Thành, chặt đứt đường lui của Điền Giai. Không biết Tuân tiên sinh cho rằng, người phương nào có thể nhận trách nhiệm nặng nề này?
- Có thể mời Tam công tử xuất binh.
Tuân Kham sao không hiểu tâm tư của Viên Đàm, khẽ mỉm cười nói:
- Mặc dù Tam công tử thảm bại ở Thổ Cổ, binh mã tổn thất khá lớn. Nhưng dưới trướng Tam công tử vẫn còn mấy nghìn binh mã. Dứt khoát lại phân phối cho Mạnh Ngạn ba nghìn người cùng Tam công tử xuất binh đoạt lại Thổ Cổ, công chiếm Lịch Thành. Chắc hẳn Tam công tử sẽ không cự tuyệt. Tam công tử thiếu niên khí thịnh, bị bại trận ở Thổ Cổ, có sẵn động lực, nhất định rất muốn báo thù rửa hận.
Viên Đàm nghĩ ngợi, liền đồng ý với lời của Tuân Kham. Tuân Kham phe phẩy cây quạt, từ lều lớn đi ra, chợt nở nụ cười quỷ dị.
Mạnh Ngạn nói không sai, cái tên Viên Hiển Tư này quả nhiên không đủ để thành đại sựKhông gì hơn cái này. Mạnh Ngạn có thể miễn đi không ít phiền toái. Tiểu tâm tư của Viên Đàm, Tuân Kham sao không nhìn ra? Thằng nhãi kia ghen ghét Lưu Sấm nhất chiến thành danh. Lòng dạ khí độ nhỏ nhen như vậy, đúng là không thể thành đại sự. Trọng Trị đặt hy vọng lên một người như y, chỉ sợ là một sự chọn lựa sai lầm. Viên Đàm cay nghiệt tàn khốc, chí lớn nhưng tài mọn. Y muốn diệt trừ Viên Thượng, vậy thì đánh bạo đi làm là được. Nếu quả thật y có thể hại chết Viên Thượng, nói không chừng Tuân Kham sẽ xem trọng y vài phần. Chỉ tiếc rằng Viên Đàm cũng là con trai của Viên Thiệu! Dù Viên Thiệu sủng ái Viên Thượng, nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Y chắc chắn sẽ không thực sự ra tay với Viên Đàm.
Quan trọng nhất là, Viên Thượng vừa chết, Viên Đàm sẽ đường đường chính chính là trưởng tử. Đến lúc đó, Viên Thiệu muốn giết y cũng sẽ băn khoăn.
Tuy nhiên, người này mang ác ý trong lòng, nhưng lại không có quyết đoán kia.
Một đối thủ như vậy, Mạnh Ngạn có thể gối cao đầu vô ưu! Nghĩ tới đây, trong lòng Tuân Kham cười nhạt một tiếng, bước nhanh rời khỏi lều chính … Hôm sau, Viên Đàm tấn công mạnh huyện Đài … Cùng lúc đó, Viên Thượng đã chỉnh lại quân đội ở Vu Lăng, chuẩn bị đánh Thổ Cổ, báo thù rửa hận.
Tuy nhiên, khác với thái độ khắc nghiệt lần trước, lần này thái độ của Viên Thượng với Lưu Sấm đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Y phái người mời Lưu Sấm tới trợ chiến. Tuy bị Lưu Sấm cự tuyệt, nhưng cũng không vì vậy mà sinh lòng bất mãn. Ngược lại nhờ người mang tin tức, truyền đạt lời cảm ơn của y cho Lưu Sấm.
Y cũng biết, không có khả năng khiến cho Lưu Sấm lập tức chuyển biến tâm ý.
Dù sao Lưu Sấm mới giết ái tướng của y, cho dù là đã giải vây Vu Lăng, chỉ sợ cũng không dám đơn giản tiếp nhận ý tốt của y. Đương nhiên, càng không có khả năng về sau hiệu lực cho Viên Thượng.
Về vấn đề này, Viên Thượng lại rất rộng lượng. Thậm chí còn viết một phong thư, nói với Lưu Sấm rằng hắn có thể yên tâm.
Đao thương không có mắt, khó tránh khỏi sẽ có thương vong. Mặc dù ngươi giết Khôi Nguyên Tiến, nhưng ta cũng không tức giận. Trái lại còn cảm thấy cao hứng cho cha ta. Cha ta có thể có được sự trợ giúp của ngươi, đúng là một sự may mắn.
Đợi khi trận chiến này chấm dứt, ta nhất định sẽ quay lại Lâm Truy, đích thân hướng ngươi nói lời cảm tạ.
Lưu Sấm ở Bàn Dương đọc xong bức thư này, nhịn không được thở dài một tiếng. So với Viên Đàm mà nói, khí độ và tài năng của Viên Thượng xác thực mạnh hơn không ít. Nhưng tiếc rằng, hắn không có khả năng quá thân thiết với Viên Thượng. Dù hắn và Viên Thượng là người cùng trang lứa, nhưng đã xác định sẵn hai người chỉ có thể là đối thủ.
Thậm chí Lưu Sấm còn nghĩ, nếu Viên Thượng là con trai độc nhất của Viên Thiệu, sẽ có kết quả gì? Những chuyện như vậy, rất khó suy đoán. Hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều tế bào não vì chuyện nàyLần này tới quận Tề, bất kể nói thế nào, mục đích đã đạt được. Chuyện còn lại, đã không cần phải hao tâm tổn trí. Tin rằng có Tuân Kham ở đó có thể xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, chính là chiêu hàng Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan sau khi bị bắt làm tù binh, một mực bị nhốt trong huyện thành Bàn Dương, cả ngày không nói một lời.
Lưu Sấm từ Nguyên Sơn quay về Bàn Dương, đầu tiên quan sát Hạ Hầu Lan mấy ngày, cũng không lập tức gặp mặt Hạ Hầu Lan.
Một ngày này, hắn nhận được thư của Viên Đàm, liền sai Bành An và Hoa Ngạn suất lĩnh ba nghìn binh mã, cùng hơn hai nghìn tù binh của Bàn Dương đi tới Vu Lăng. Hắn nói cho Viên Thượng biết, hiện tại Bàn Dương hư không, không nên lưu lại quá nhiều tù binh. Cho nên hắn đưa những tù binh này cho Tam công tử, mời Tam công tử xử lý. Coi như là một phen tâm ý của ta.
Lưu Sấm làm vậy cũng là âm thầm tỏ thiện ý với Viên Thượng. Viên Đàm đã không còn tác dụng quá lớn. Tin rằng sau trận chiến này, Viên Thiệu tất nhiến sẽ càng thêm coi trọng hắn. Chỉ cần Viên Thiệu không dụng binh với Lưu Sấm. Như vậy cho dù Viên Đàm có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám động thủ.
Cái tay Viên Đàm kia, có tâm nhưng vô đảm, lòng dạ ác độc mà tay không hắc, sớm muộn gì cũng chết sớm. Lần này Lưu Sấm tới quận Tề, vốn là muốn nương theo Viên Đàm, để trèo cây cao Viên Thiệu. Hôm nay xem ra, mục đích đã đạt được.
Sau khi Bành An và Hoa Ngạn dẫn theo binh mã rời đi, Lưu Sấm liền bắt đầu động tay động chân. Cả huyện thành Bàn Dương đã bị hắn khống chế trong lòng bàn tay.
Hắn gọi Sầm Bích tới nói:
- Bá Khuê, sau khi trận chiến này kết thúc, chỉ sợ không lâu nữa ta sẽ quay về Bắc Hải.,Ngươi theo ta từ Lâm Truy, bôn tập Bàn Dương, đánh lén Nguyên Sơn, làm rất là tốt. Lần này ta đi, có chút không tiếc nuối ngươi. Cho nên muốn mời ngươi cùng ta quay về Bắc Hải quốc. Không biết ý của ngươi như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn theo ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là một người có bản lĩnh như ngươi, lại ở chỗ hoang dã này có chút đáng tiếc. Tin tưởng ngươi cũng đã thấy, dưới trướng của Đại công tử có rất nhiều người tài ba. Một người không có danh tiếng như ngươi, chỉ sợ rất khó có ngày nổi danh. Tuy nhiên, ta có thể hướng Đại công tử tiến cử ngươi, nhưng không nói trước là có tác dụng.
Sầm Bích, tự Bá Khuê, nghe xong lời này của Lưu Sấm, trái tim không khỏi đập thình thịch.
Mấy ngày này, y đi theo Lưu Sấm, coi như đã được kiến thức thủ đoạn của Lưu Sấm. Bất kể là vũ lực của Lưu Sấm, hay là khả năng thập di bổ khuyết của Trần Kiểu, cũng khiến cho Sầm Bích mở rộng tầm mắt. Đó không phải là một tên gia hỏa lừa bịp, chỉ biết dựa vào cái danh Đại Hán Hoàng thúc. Mà là bản lĩnh thực sự. Mấy hôm nay đi theo Lưu Sấm chinh chiến, chính là điều thống khoái nhất của y. Lưu Sấm cũng rất tín nhiệm y.
Sầm Bích cũng nghĩ qua, Lưu Sấm quay lại Bắc Hải, y và sáu trăm người thủ hạ, chỉ sợ sẽ không có chỗ phát triển ở quận Tề.
Nguyên nhân sao Rất đơn giản! Bọn họ không phải là tâm phúc của Viên Đàm. Tâm phúc của Viên Đàm, đơn giản là Hoa Ngạn, Lưu Hiến, Bành An cùng rải rác mấy người.
Mặc dù là Tân Bình, chỉ sợ cũng không được Viên Đàm coi là tâm phúc. Bành An làm người thành thật trung hậu, lại không phải là tướng tài thống binh. Sầm Bích đã sớm không phục Bành An. Nhưng Bành An lại là hậu nhân của danh môn, danh khí ở quận Tề rất lớn. Một người có xuất thân rễ cỏ như Sầm Bích xa xa không thể bằng. Hôm nay Lưu Sấm chào mời, tim Sầm Bích không khỏi đập thình thịch.
Y có chút dao động, nhưng lại băn khoăn tới thân phận của Lưu Sấm và Viên Đàm, cho nên do dự.
Lưu Sấm như nhìn ra sự do dự trong lòng Sầm Bích, cười nói:
- Bá Khuê, ngươi không cần phải băn khoăn quá nhiều. Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, ta dốc hết sức lực gánh chịu cho ngươi. Ngươi cũng biết, hiện tại ta mới chiếm được Đông Lai, trong tay có rất nhiều thành trì cần người tọa trấn. Còn Đại công tử bên kia, ngươi càng không cần phải lo lắng. Ta tin rằng với khí độ của Đại công tử, quả quyết sẽ không làm khó ngươi.
Sầm Bích dao động liên tục, nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi, nếu như mạt tướng theo công tử tới Bắc Hải, sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?
- Nay Bắc Hải quốc vừa mới định, đạo phỉ mọc lên như nấm, sơn tặc hoành hành. Đặc biệt là ở huyện Kịch, Thọ Quang, Đô Xương, tình hình là nghiêm trọng nhất. Ta sẽ phong ngươi làm Bắc Hải Tặc Tào, có nhiệm vụ tuyển thanh niên trai tráng, tiễu phỉ bình loạn. Không biết ý ngươi như thế nào? Tặc Tào? Chức vị này tương đương với cục trưởng cục cảnh sát đời sau, quyền lực rất lớn.
Sầm Bích nghe xong, không hề do dự nữa.
Ở quận Tề, y chẳng qua chỉ là một Kỵ Đốc nho nhỏ, căn bản không được người coi trọng. Ở quận Tề, Kỵ Đốc có vài chục người, chuyện tốt không tới phiên y, những việc vất vả thì đều rơi lên đầu. Trong lòng Sầm Bích đã sớm không thoải mái rồi.
Nếu có thể làm Tặc Tào của Bắc Hải quốc, chẳng phải còn thoải mái hơn so với ở quận Tề bị người xa lánh, bị người khi nhục sao? Còn nữa, Lưu công tử chính là Đại Hán Hoàng thúc, dù thực lực không tính là mạnh, nhưng chỉ bằng sự vũ dũng của hắn, cộng thêm lần cứu Tam công tử này, đủ để cho thấy, sau này Viên Đại công tử muốn áp chế Lưu Sấm, khó khăn chính là không nhỏ. Chớ đừng nói là hắn vẫn muốn kết minh cùng Lữ Bố.
Nghĩ tới đây, Sầm Bích không do dự nữa, quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Bích chẳng đức chẳng tài, có thể khiến Hoàng thúc đối đãi tốt như vậy, sao dám không quên mình phục vụ?
Lưu Sấm vỗ vai Sầm Bích:
- Bá Khuê, đừng nói tới những lời sinh tử, ngươi đi theo ta, thì sẽ có tiền đồ tốt. Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi thay ta chỉ huy sáu trăm tráng si đi theo ta lần này. Ngày khác quay lại Bắc Hải, ta hy vọng có thể đem toàn bộ bọn họ cùng đi.
Sầm Bích chấn động, khẽ nói:
- Công tử, trong thành Bàn Dương còn có hai nghìn người mà.
- Ta chỉ cần sáu trăm người này, những người còn lại
Lưu Sấm mỉm cười, khẽ nói:
- Sao có thể đánh đồng với các ngươi được? Tần Phong có viết: Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng bào. Ta và ngươi có tình đồng chí, những người kia có quan hệ gì đâu? Kể từ hôm nay, sự an nguy của phủ nha ta, sẽ gắn liền với ngươi và sáu trăm binh sĩ thủ vệ.
- Vâng! Tâm tình của Sầm Bích thật tốt.
Nghe chưa, Lưu hoàng thúc nói rằng ta và ngài ấy có tình đồng chí.
Chỉ bằng một câu này, đủ để khiến cho Sầm Bích đầu rơi máu chảy Thu phục được Sầm Bích, tâm tình của Lưu Sấm cũng thật là tốt. Đêm đó hắn bố trí hơn một nghìn binh mã chia làm hai bộ, thay phiên nhau cảnh giới.
Mà trong thành Bàn Dương, đã có Sầm Bích suất lĩnh một bộ tuần tra. Hắn ngược lại không lo lắng.
Bên trong huyện nha Bàn Dương, đèn đuốc sáng trưng.
Lưu Sấm ngồi trên nha đường, cầm trong tay cuốn Xuân Thu, chính đang đọc nhập thần. Khi Lưu Đào còn sống, rất tinh thông Xuân Thu. Là con của Lưu Đào, hắn phải thuộc nằm lòng Xuân Thu. Bản Xuân Thu mà Lưu Sấm đang đọc này, đã được Lưu Đào chú giải và chú thích. Bên trong tự nhiên có rất nhiều tư tưởng thuộc về Lưu Đào. Trịnh Huyền từng nói với hắn rằng, nếu không đọc thuộc Xuân Thu, sẽ bị người khác chế nhạo là bôi nhọ nề nếp gia đình. Ngươi là con trai của Lưu Đào, nhất định phải gánh vác gia học của Lưu Đào. Cho nên cuốn Xuân Thu ngươi phải thuộc nằm lòng và đọc hiểu. Một linh hồn xuyên việt từ đời sau tới, muốn đọc hiểu văn vẻ trong cuốn Xuân Thu này, quả thực là rất khó khăn. Mặc dù kiếp trước Lưu Sấm cũng yêu thích văn học cổ đại, nhưng nếu muốn đọc hiểu cuốn này, cũng cảm thấy đau đầu.
Cổ nhân đọc sách như thế nào? Trước là học thuộc, sau đó thì ghi tạc vào trong đầu. Không yêu cầu ngươi lập tức minh bạch, chỉ cần ngươi một mực nhớ kỹ là được.
Theo tuổi lớn lên, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu ra một câu hoặc một từ trong đó. Sách xưa không những dùng văn tự ghi lại, còn có những cảm ngộ của cổ nhân trong đó.
Chỉ có điều, cần phải năm tháng lắng đọng. Ngay từ đầu Lưu Sấm đọc còn không vào. Thậm chí mỗi lần nhìn không có dấu chấm câu, không có một từ để phân đoạn, đầu lại đau.
Tuy nhiên, chậm rãi hắn đã tìm được môn đạo trong đó. Cho nên, càng đọc bộ Xuân Thu này, hắn càng hứng thú.
Đời sau có câu: Quan Công đêm đọc Xuân Thu. Có thể nói, Quan Nhị Ca dùng tinh lực cả đời để đọc hiểu bộ Xuân Thu này. Nhưng đến cuối cùn vẫn không thể chân chính lĩnh ngộ. Điều này chứng minh Xuân Thu bác đại tinh thâm như thế nào.
Lưu Sấm bắt đầu lý giải, vì sao Quan Nhị Ca lại say mê với Xuân Thu như vậy.
Nội dung trong này thật đáng để người ta thưởng thức, đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.
- Công tử, Hạ Hầu Lan tới.
Sầm Bích ở ngoài cửa nhẹ giọng nói một câu. Lưu Sấm ngẩng đầu, thấy Hạ Hầu Lan mặc một bồ đồ đen, bị dây thừng trói chặt, đẩy mạnh tới nha đường.
- Bá Khuê, ngươi lùi xuống đi.
Lưu Sấm nói xong, đứng dậy cầm lấy thanh kiếm Tư Triệu, đi gặp Hạ Hầu Lan.