- Giết!
Trong ánh lửa, Trương Lâm chỉ đao vào ba người Lưu Sấm, lớn tiếng gầm rú.
Gã biết ba người này dũng mãnh như thế nào, nếu để cho bọn họ tiến lại gần đây, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vì thế, Trương Lâm vừa ra lệnh, binh sĩ phía sau ùa lên. Gã lần này mai phục tại Hải Tây cũng là chịu sự sai phái của Mi Chúc. Mi Chúc sau khi biết được Hạ Bì bị Lã Bố đoạt đi, cũng chấn động. Đây không phải là việc nhỏ, chuyện của Mi Hoán và Lưu Sấm so ra chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng bắt Mi Chúc cứ buông tha như vậy, y lại không cam lòng. Lưu Sấm cướp đi Mi Hoán, thật giống như một cái tát vào mặt Mi Chúc, vô cùng vang dội, cũng rất đau Điều quan trọng hơn, là hành độngnày của Lưu Sấm phá hủy kế hoạch quật khởi lớn của Mi gia!
Cho nên, bất kể thế nào, gã cũng không thể buông tha cho Lưu Sấm.
Vì thế, suy nghĩ thật lâu, Mi Chúc hứa với Trương Lâm, cho gã giữ chức nha môn tướng, ra lệnh cho gã tiếp tục điều tra hành tung người Lưu Sấm.
Hơn nữa, Mi Chúc còn điều động năm trăm gia đinh, cho Trương Lâm sai khiến
Nhưng ý nghĩ của Mi Chúc và Mi phương bất đồng, Trương lâm từ đầu đến cuối cho rằng Lưu Sấm hoặc là đã chạy trốn, hoặc đang tránh ở gần huyện Cù.
Gã biết rằng, Quản Hợi có hiệu buôn ở bãi Diêm Thủy, cho nên phỏng đoán Lưu Sấm nếu còn ở gần huyện Cù nhất định sẽ liên hệ với Tiết Châu.Không thể không nói, Trương Lâm đoán không sai.
Gã sẽ không nghĩ tới, Trương Liêu lại đóng quân ở ngã ba sông, Lưu Sấm sẽ dọc theo đường cũ trở về.
Trương Lâm sinh trưởng ở huyện Cù, về quan hệ mà nói, thậm chí so với Lưu Sấm còn quen thuộc hơn. Sau khi xác định mục tiêu, Trương Lâm nhanh chóng liên lạc được với xã Y Lô. Gã tiêu tốn số tiền lớn, mua được gián điệp ở Úc Châu sơn. Từ Úc Châu sơn, gã có được tin tức trọng yếu nhất. Tiết Châu đang điều động thuyền, dường như muốn đi Hải Tây trước. Mùa này, cũng không phải thời điểm hải tặc đi lại.
Tiết Châu phân phối thuyền đi Hải Tây, rất có thểTrương Lâm đã tìm được nơi ẩn náu, dẫn đầu năm trăm gia đinh nhanh chóng đi tới Hải Tây mai phục.
Rồi sau đó gã lại tiêu tốn một số tiền lớn, muốn gián điệp Úc Châu Sơn tìm mọi cách kéo dài thời gian thuyền lên đường Không cần lâu lắm, một ngày là đủ!
Hắn tin tưởng, nếu đám người Lưu Sấm muốn đi Tiết Châu bằng con đường này, nhất định sẽ gấp rút đến đây tụ hợp.
Đang lúc giữa trưa, lúc đám người Lưu Sấm còn đang đi đường, Trương Lâm liền mang người tới bãi biển, bắt đầu sắp đặt mai phục. Chỉ chờ đám người Lưu Sấm xuất hiện, thì một loạt xông lên, bắt đám người Lưu Sấm lại. Mà trên thực tế, kế hoạch của Trương Lâm lần này đã thành công!Gã cũng không muốn quyết đấu cùng với ba người Lưu Sấm, mà lệnh ba trăm gia đinh ùa lên, vây kín ba người Lưu Sấm.
Trương Lâm thì dẫn đầu hai trăm gia đinh, sau khi tránh ba người Lưu Sấm, hướng đám Bùi Thiệu đánh tới. Chỉ thấy gã xung trận lên trước, vung đao xông đến bãi biển.
Bùi Thiệu thấy Trương Lâm phát động công kích, cũng không chần chừ, hạ lệnh dùng viên trận ngăn địch.
Y dù sao cũng xuất thân là Khăn Vàng, mặc dù chỉ là tiểu soái, nhưng đã trải qua vô số trận đánh giết. So với việc này những việc y đã từng gặp còn nguy hiểm hơn. Cho nên, đám người Trương Lâm tuy nhân số nhiều, nhưng Bùi Thiệu không lộ ra nửa điểm bối rối, mà ra lệnh cho mọi người ổn định, chống đỡ đối phương.Trước cuộc chiến bãi Diêm Thủy, giặc Kiến tổn thất bảy người.
Nhưng sau khi Trương Thừa bổ sung thêm mấy người, sức chiến đấu cũng không giảm xuống nhiều lắm.
Thấy đám người Trương Lâm xông lên, Bùi Thiệu không chút hoang mang, lớn tiếng quát:
- Giá mâu, bày trận Thường Thắng, Trương Thừa, hai người các ngươi lấy cung tiễn ngăn địch.
Trong viên trận, Thường Thắng, Trương Thừa giương cung cài tên.
Thấy mười mấy tên gia đinh vọt tới trước mắt, Bùi Thiệu lớn tiếng quát:
- Xuất mâu.Hơn mười nhánh trường mâu đâm ra, mau mà mãnh liệt. Mấy tên gia đinh xông lên phía trước, bị đâm ngã sáu bảy người, ngã xuống kêu thảm trên bờ cát.
- Thu mâu, đao thuẫn thủ về phía trước ba bước.
Giặc Kiến không hổ là qua lớn quen mặt, đối mặt với chen chúc mà đến gia đình Mi gia, giặc Kiến trận hình không loạn chút nào.
Kèm theo tiếng hô vô cùng nhịp nhàng của Bùi Thiệu, trường mâu thủ nhất mâu đâm ra, chợt rút mâu lui ra phía sau. Hơn mười đao thuẫn thủ giẫm chân tại chỗ tiến lên, vung đao ngăn gia đinh Mi gia lại. Nhưng bọn hắn cũng không mù quáng công kích, chỉ là ngăn đối phương lại. Sau khi ngăn đối phương lại, phía sau bọn họ mâu thủ lại đánh công kích lần nữa Tiếp một hiệp như thế, thì có mười mấy gia đinh chết thảm trên bờ cát trống trải.Trương Lâm không nghĩ tới đám người Bùi Thiệu lại tinh thông chiến thuật chiến đấu như vậy, nhất thời kinh ngạc.
- Đừng hoảng hốt, ổn định, giết cho ta!
Trương Lâm khôn vặt, hơn nữa đi theo Quản Hợi học đã hai năm, thân thủ không kém.
Chỉ có điều gã xuất thân là tuần binh, đối với cách bày trận hoàn toàn không hiểu. Thời điểm lâm trận, càng không có cách nào thong dong điềm tĩnh giống như Bùi Thiệu.
Trương Lâm chỉ có thể hô hào:
- Ổn định, đừng hoảng hốtTrừ lần đó ra, đối mặt với viên trận của đám người Bùi Thiệu, trong lúc đó nhất thời cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trong lòng Trương Lâm không khỏi nôn nóng đứng lên!
Bên ta năm trăm, còn đối phương không quá mấy chục người Nếu như ngay cả trận này cũng không thể thắng, sau này ở trước mặt Lưu Sấm làm sao sống yên ổn?
Nghĩ đến đây, gã hét lớn một tiếng, liền vung đao tiến lên.
Trương Lâm tuy rằng không hiểu chiến thuật chiến đấu, nhưng lại có thể nhìn ra, những người ở giữa này, hoàn toàn lấy Bùi Thiệu làm chủ. Trong lúc tiến thoái, nghe theo chỉ huy và điều khiển của Bùi Thiệu. Chỉ cần bắt được Bùi Thiệu, thì thắng lợi trong tầm mắt. Cái này gọi là xạ nhân tiên xạ mã, bắt giặc trước bắt vua Trương Lâmcó lẽ không biết câu này, nhưng lại hiểu được một đạo lý như vậy, như gió xông lên, gắt gao cuốn lấy Bùi Thiệu.
Luận võ nghệ, Bùi Thiệu và Trương Lâm ngang ngửa nhau.
Trương Lâm đi theo Quản Hợi học đao được hai năm, mặc dù không có được chân truyền, nhưng vẫn không ngừng tu luyện.
Bùi Thiệu mặc dù nhiều kinh nghiệm hơn Trương Lâm, nhưng lại lo lắng cho những người khác Mà ý nghĩ của Trương Lâm lại vô cùng đơn giản, chính là bám theo Bùi Thiệu.
Mất đi chỉ huy của Bùi Thiệu, giặc Kiến mặc dù không hỗn loạn, nhưng quả nhiên có chút khó khăn.Cũng may Thường Thắng và Trương Thừa đang đứng chính giữa viên trận, không ngừng dùng tên lén bắn tập kích, xem như khó khăn ổn định đầu trận tuyến. Mà ở bên kia, ba trăm gia đinh Mi gia bao vây gắt gao ba người Lưu Sấm ở chính giữa, tiếng kêu không dứt. Lưu Dũng thiết mâu tung bay, Lưa Sấm Bàn Long Côn vũ động, Quản Hợi song đao trong tay phát ra từng tiếng giống như dã thú rít gào, số gia đinh Mi gia so với ba người gấp trăm lần, nhưng không làm gì được ba người.
- Thúc phụ, không cần nương tay, trước hết giết ra ngoài, trợ giúp Bùi Thiệu.
Lưu Sấm đại côn quét ngang, đánh đổ hai bên gia đinh, hướng về phía Lưu Dũng hô lớn.
Lưu Dũng liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái.
- Mạnh Ngạn, cháu và lão Quản cẩn thận- Đại Lưu cứ đi đi, bằng này mao tặc nữa, cũng không làm gì được mỗ gia.
Quản Hợi vừa nói chuyện, một đao đem một người gia đinh xông tới đâm trở mình, máu tươi phun tung tóe toàn thân.
Lưu Dũng gật đầu, chèn bước vặn người hướng ra phía ngoài, thiết mâu rung lên, sau khi đâm trở mình hai gia đinh, nháy mắt liền mở một đường máu, hướng về phía đám gia đinh Mi gia tấn công Bùi Thiệu phóng đi. Với thân thủ của y, muốn phá vòng vây cũng không khó khăn. Nhưng bận tâm Lưu Sấm ở phía trước, cho nên vẫn không có nảy sinh ác độc. Thấy Lưu Sấm tự bảo vệ được mình không có gì đáng lo, Lưu Dũng bớt lo lắng, cán mâu lại tung lên, đánh đối phương liên tiếp lùi về phía sau.
- Hợi thúc, chúng ta tựa lưng vào nhau, xông ra.- Được!
Lưu Dũng đã hành động, Lưu Sấm và Quản Hợi cũng không chần chừ, bắt đầu đại khai sát giới.
Bàn Long Côn loạn chiến, phượng hoàng tam điểm đầu, liền đập vỡ đầu một gã gia đinh. Chợt hai người thay hình đổi vị, Quản Hợi vung đao, ngăn cản hai cán trường mâu, dưới chân sai bước, một bên xoay người cùng Lưu Sấm thay đổi vị trí. Lưu Sấm cũng không thèm nhìn bốn phía, Bàn Long Côn dạ chiến bát phương, đánh vào đối phương. Bàn Long Côn trong tay Lưu Sấm, uy lực càng thêm kinh người. Một côn đi xuống, đối phương lập tức gãy xương đứt gân.
Nhân cơ hội này, Quản Hợi quét hoành đao một cái, đã khiến một gia đinh mở ngực bể bụng.Giữa hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, rất thông thạo giống như một người hành động. Lưu Sấm và Quản Hợi không ngừng thay dđổi vị trí, giống như cối xay gió chuyển động, nơi đi qua lập tức dấy lên gió tanh mưa máu. Mà bên kia, Trương Lâm cũng nôn nóng bất an Gia đinh Mi gia căn bản không phải chính binh, nói thật, bọn họ gặp qua chuyện lớn nhất, chỉ sợ là cuộc chiến ở huyện Cù và Vũ Sơn Tặc lúc trước.
Nhưng cuộc chiến đấu này, lực lượng chính là Bạch Mạo Binh!
Nói cách khác, sức chiến đấu của những gia binh này, có lẽ ngay cả Vũ Sơn Tặc cũng không so được.
Tuy nhiều người, nhưng sức chiến đấu thấp. Bên giặc Kiến đã bắt đầu xuất hiện người bị thương, còn gia đinh Mi gia chết càng thê thảm và nghiêm trọng, chậm chạpkhông thể dao động đầu trận tuyến giặc Kiến. Mà bên kia, Lưu Dũng giống như đầu phong hổ, đang nhào về phía trước. Ánh lửa chiếu rọi xuống, Lưu Dũng cả người đẫm máu, bàn tay cầm thiết mâu dính đầy máu tươi sền sệt, giống như một pho tượng sáp thần. Gia đinh Mi gia bắt đầu rối loạn, cũng đã có người bắt đầu có ý chạy trốn.
Trương Lâm gấp đến độ liên tục gào rú, nhưng lại không thể xoay chuyển sĩ khí.
- Bùi Thiệu, ngươi đi chỉ huy, tên tiểu nhân này cứ giao cho ta!
Lưu Dũng lớn tiếng hô quát, đã vọt tới trước mắt. Chỉ thấy y lót bước vặn người, thiết mâu đâm ra, vang lên một tiếng sắc bén chói tai.
Trương Lâm sợ tới mức vội vàng lắc mình tránh né, Bùi Thiệu mượn cơ hội này, tung người nhảy ra chiến đoàn, đánh về phía gia đinh bao vây giặc Kiến.Ban đầu tình hình chiến đấu vốn là nghiêng về một bên, nhưng đột nhiên lại biến đổi. Trương Lâm làm sao là đối thủ của Lưu Dũng, chỉ ba hiệp, đã bị đánh tóc tai bù xù, vô cùng thảm hại.
- Dừng tay, tất cả dừng tay!
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
- Lưu Sấm, ngươi xem trong tay ta là ai ?