Hãn Thích

Chương 104: Q.1 - Chương 104: Giết người phóng hỏa cướp của. (1)




Cướp Hoài Âm thu hoạch được khá phong phú. Quan trọng nhất vẫn là thu được hơn hai mươi con chiến mã và gần ba mươi con ngựa thồ, trình độ của Lưu Sấm khá cao nên không có sơ sót nào xảy ra. Ngựa thồ tuy chậm nhưng nó chịu được trọng lực khá tốt. Bảy cổ xe ngựa chở những đồ quân trang lương thực, dắt ngựa thồ đi ra thị trấn Hoài Âm, nhanh chóng đi qua Khẩu Bắc, biến mất không tung tích.

Rốt cục Lưu Sấm cũng có thể kiếm đủ hai đội kỵ binh. Đáng tiếc bây giờ không không có thời gian chế ra bàn đạp cùng yên ngựa, nếu không, trên trăm con chiến mã được trang bị thì sức chiến đấu của nó có thể nâng cao hơn. Lưu Sấm tự nhận hơn mười người làm thân quân, còn lại toàn bộ giao cho Quản Hợi. Quản Hợi chuyển tất cả làm kỵ binh dưới trướng Bùi Thiệu.

Ngoài những việc đó, Lưu Sấm còn bắt hơn trăm người đến. Nhân mã lập tức giatăng hơn ba trăm người, xem như có quy mô hơn. Chỉ cần những kế hoạch tiếp theo có thể tiến hành thuận lợi, tin tưởng khi đến Dĩnh Xuyên sẽ có được lực lượng khá lớn. Nhìn binh mã chưa được hùng mạnh, Lưu Sấm trên lưng ngựa thở dài một hơi.

- Văn Hướng.

- Công tử có gì chỉ bảo?

- Ngươi chọn ba mươi người, toàn bộ thay đao thuẫn, làm chấp pháp đội. Trong một trăm người kia, chỉ sợ có người bướng bỉnh không thuần phục, lòng có ác ý. Ngươi hãy quan sát thật kĩ, nếu có người dám gây rối, liền tử hình ngay tại chỗ cho ta. Người của chúng ta, sức chiến đấu nhất định phải được tăng cao, nếu quân kỷ không nghiêm thì không thể quản thúc được. Ta sẽ hối thúc Nguyên Đại mau chóng lập ra quân kỷ, đến lúc đó ngươi cứ chiếu theo quân pháp mà chấp hành.Đấy là quyền lợi của Hành quân Tư mã. Từ Thịnh mừng rỡ, vội vàng tuân lệnh, vui vẻ xuống ngựa nhận người.

- Nhân đạo là giết người phóng hỏa cướp của, quả nhiên không sai.

Lưu Sấm không kìm được phát ra tiếng than thở, nhớ ngày đó hắn ở huyện Cù an phận thủ thường, trên người cũng không có tiền để dành là mấy, ngược lại chỉ dựa vào Quản Hợi chặn đường cướp bóc, giết người phóng hỏa mới có thể luyện thành Thương Hùng Biến, mà nay đi không bao lâu đã có được khá nhiều của cải. Trong thời thế loạn lạc này, cần nắm chặt cán thương tiền thu vào sẽ dễ dàng hơn.

- Hợi thúc, phái thám báo tìm hiểu tin tức huyện Lăng. Đồng thời nghĩ cách tung tin tức nói ta muốn mượn đường Tuy Lăng, tây tiến vào Nhữ Nam.- Mượn đường Tuy Lăng?

Lưu Sấm cười nói:

- Nếu không như thế thì làm thế nào làm lệch hướng quân thuộc Trần Đăng, ta sao có thể bình yên mà đi?

Quản Hợi ngẫm nghĩ một lát chợt hiểu rõ ý của Lưu Sấm.

- Mạnh Ngạn, ý kiến của cháu khá hay, ta sẽ đi an bài mọi việc, tung tin đồn, đồng thời phái binh mã tìm hiểu tin tức....Đúng rồi, ta vừa ở Hoài Âm có nghe được một tin, Lã Bố đã phái người đến Hải Tây, dường như có vẻ y muốn nghị hòa với Lưu Huyền Đức.- Nếu là thế, nhất định chúng ta phải nhanh chân mới được.

Đấy không phải là tin tức tốt. Một khi Lưu Bị và Lã Bố nghị hòa thành công, ắt hai người đó sẽ liên thủ chuyên tâm đối phó với Lưu Sấm. Nếu Lưu Bị toàn lực đối phó với Lưu Sấm ....thì dù Lưu Sấm có hơn ba trăm người vẫn thật sự không thể đối kháng được. Chưa nói đến Lưu Bị có thủ hạ võ công cao cường mà còn có viên trí tướng như Trần Đáo. Đơn giản mà nói binh lực trong tay Lưu Bị cũng đủ làm cho Lưu Sấm nhượng bộ lui binh.

Có đôi lúc, Lưu Sấm có ý nghĩ muốn tìm đến nhờ cậy Lã Bố. Nhưng nghĩ tính tình Lã Bố không quả quyết, nên hắn chấm dứt ý nghĩ như thế. Nếu Lã, Lưu nghị hòa thành công, Lã Bố sẽ trở mặt đối phó Lưu Sấm, hắn tìm nơi nương tựa Lã Bố ư? Không thể nào chui đầu vào lưới được.................................

Huyện Quảng Lăng, Trần phủ.

Trần Khuê, tự Hán Du, danh sĩ Từ Châu đã hơn năm mươi tuổi. Sau khi nhận được thông báo của Quan Vũ, Trần Khuê lập tức hạ lệnh tăng cường phòng ngự vùng ven sông. Lão ta không thể nói rõ là thủ hạ của Lưu Bị, chính xác mà nói lão có hảo cảm với Lưu Bị. Trên thực tế, Trần Khuê nguyện trung thành chỉ có vì gia tộc của lão, làm sao có thể khiến cho Trần thị hưng thịnh, làm sao có thể bảo vệ lợi ích của Trần thị, Trần Khuê sẽ làm không chút do dự.

Ở giữa Lưu Bị và Lã Bố, Trần Khuê tất nhiên hướng về Lưu Bị. Cho nên, khi lão nghe nói Lưu Sấm là bối chủ gia nô, còn bắt cóc chủ mẫu, lập tức quyết ý hiệp trợ Lưu Bị ngăn chặn Lưu Sấm. Đương nhiên, Trần Khuê cũng không toàn tâm toàn ýhiệp trợ Lưu Bị, lão chỉ cần ở vùng ven sông bảo vệ cho tốt, vậy xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Còn về phần ai giết chết Lưu Sấm? Trần Khuê cũng không thèm để ý, Lưu Bị cũng tốt, Lã Bố cũng thế, ai giết chết Lưu Sấm cũng không sao cả, lão chỉ cần bảo vệ bến tốt là được.

Nào biết được....

- Hán Du tiên sinh cứu mạng!

Huyện lệnh Hoài Âm mặc chiếc áo rách nát xuất hiện trước mặt Trần Khuê, làm Trần Khuê hoảng sợ.- Cự Nghiệp vì sao thế?

- Hán Du tiên sinh, hôm qua rạng sáng có một nhóm hãn phỉ đánh lén Hoài Âm, còn sát hại cả nhà họ Bộ của Hoài Âm, mời Hán Du tiên sinh làm chủ.

- Hãn phỉ?

Trong lòng Trần Khuê có chút hồi hộp, lập tức cảm thấy có chút khẩn trương.

- Là hãn phỉ phương nào?

- Không rõ lắm, chỉ biết tên trùm thổ phỉ kia là Lưu Sấm....Người này vô cùng hung tàn, sau khi tiến đến Hoài Âm giết người còn càn quét kho phủ, không còn gì cả, còn sát hại cả nhà Bộ gia. Tên hãn phỉ như thế nếu không ra tay chỉ sợ thân sĩQuảng Lăng ta đều khó lòng thoát chết.

Lưu Sấm tập kích Hoài Âm, Trần Khuê có thể không thèm để ý.

Lưu Sấm đại khai sát giới, Trần Khuê cũng có thể không để trong lòng....

Nhưng họ Bộ ở Hoài Âm tuy rằng xuống dốc, cũng là một gia tộc lớn ở Hoài Âm. Không ngờ trong một ngày Lưu Sấm đã giết một cách sạch sẽ, Trần Khuê nghe vậy cũng không yên.

- Đúng vậy, Hán Du tiên sinh nhanh nghĩ cách một chút, cần phải tiêu diệt tên hãn phỉ Lưu Sấm kia....Bằng không mà nói, những nơi trị hạ ở Quảng Lăng khó mà được an bình.Trong các huyện, ngoại trừ Chu huyện lệnh, còn có nhiều quan chức ở Quảng Lăng nhận được tin tức. Bọn họ đều đến khuyên nhủ, điều này khiến Trần Khuê cảm thấy có chút khó xử.

Xuất binh sao?

Nếu như vậy, tất nhiên sẽ phải điều động binh mã vùng ven sông, như vậy không đúng chủ ý của Trần Khuê, nhưng nếu không xuất binh, chỉ sợ những quan lại theo lão sẽ không đồng ý. Trong lúc này, Trần Khuê cảm thấy vô cùng khó xử, lão đứng lên đi qua lại, nhíu hai chân mày hoa râm lại suy nghĩ.

- Lưu tặc kia hiện giờ ở đâu?

- Đã vượt qua Hoài Thủy lên phía Bắc....Hạ quan nghe bọn hắn nói chuyện vớinhau dường như chuẩn bị đến Dĩnh Xuyên.

-Tuy nhiên hạ quan phái người điều tra hướng bọn họ đi, thì dường như lên phía Bắc, nhưng còn tin tức bên kia Tuy Lăng thì dường như bọn chúng còn muốn mượn đường Tuy Lăng.

Có quá nhiều tin tức, lập tức khiến Trần Khuê có chút hồ đồ.

- Hắn đi Dĩnh Xuyên làm chi?

- Hình như nghe nói đến Dĩnh Xuyên vì muốn gặp người nào đó, nhưng cụ thể rõ ràng cũng không biết.

Trần Khuê gãi đầu, lộ vẻ nghi hoặc.- Như thế có thể nói, bọn họ tìm nơi nương tựa là Dĩnh Xuyên thật ra chưa thể tin được. Chẳng qua lúc là Hạ Tương, lúc là Tuy Lăng, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau, trống đánh xuôi kèn thổi ngược...Ha ha, không nghĩ những tên tặc kia lại biết binh pháp. Muốn lên phía Bắc Hạ Tương, là phải trực tiếp đi qua Hạ Bì. Nhưng Lã Bố đang ngồi vững vàng ở Hạ Bì, sao có thể cho phép họ đi qua chứ?

Tuy Lăng....

Trần Khuê ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng:

- Tính toán đó làm sao có thể giấu diếm ta? Lập tức cho người đi đến Hạ Khâu bảo Nguyên Long phân ra một chi binh mã, thiết lập trạm kiểm soát ở dọc đường Tuy Lăng, Chư công, ta điều động 800 đến 1500 binh lính Đông Lăng Đình mai phục ngoài thành, đến lúc đó Lưu Sấm vừa đến thì toàn lực xuất kích, bắt hết một mẻ.- Nhưng, Chu huyện tôn không phải nói Lưu Sấm đi hướng khác sao?

Trần Khuê cười ha hả:

- Đó là kế của tên tiểu tặc Lưu Sấm. Chư công nghĩ xem, Hạ Tương nay đã bị Lã Bố thống trị, dưới trướng lại có đại tướng Trương Liêu trấn thủ. Lã Bố lại đang muốn nghị hòa cùng Lưu Huyền Đức, Lưu Sấm chạy đến Hạ Tương chẳng phải tự tìm đường chết sao? Xem ra, người nghĩ ra kế này cũng không phải là người lỗ mãng, nghĩ đến hắn đi Dĩnh Xuyên có thể không phải là giả, nhưng chỉ có một đường là Tuy Lăng, kế nghi binh này, mỗ đây.....Haha, cũng xíu nữa đã trúng kế của hắn rồi.

- Trần công cao kiến.

Mọi người ai cũng khen ngợi, trong lòng Trần Khuê vô cùng đắc ý. Lão đưa tayvuốt chòm râu dưới cằm, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong lòng lại nghĩ: Lưu Sấm này cũng không phải hạng người bình thường.

Đáng tiếc người này là Bối chủ, tuyệt nhiên không thể giữ lại. Bằng không, ta có thể thu phục được hắn, thì cũng có thể làm chiến lực Trần gia ta tăng lên một bậc.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.