Đối với Lưu Sấm mà nói, Gia Đông chi chiến cũng không đáng hắn phải hao phí nhiều tinh thần.
Với khả năng của Từ Thịnh, được phân ba ngàn binh mã để chiếm hai huyện Giao Đông và Tức Mặc, cũng không phải là một việc khó. Nhân khẩu hai huyện cộng lại, ước chừng trên dưới tám vạn người. Con số này nghe có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế diện tích của hai huyện rất lớn, nên có thể nói là hoang vắng, dân cư phân bố cũng rất phân tán. Điều này cũng đã định trước binh mã hai huyện không tập trung lại một chỗ được, Từ Thịnh thủ thắng, cũng không phải quá dễ dàng.
Mà nay, dưới trướng Lưu Sấm người có thể làm đại tướng, nhân số cũng không tính nhiều lắm.
Thái Sử Từ ở vịnh Giao Châu trước sau có thể độc chắn một mặt; huyện Đông Võ có Quản Hợi trấn thủ, cũng có thể ổn định thế cục.
Ở bên người Lưu Sấm, người có thể làm đại tướng, không ai ngoài ba người Hứa Chử, Sử Hoán và Từ Thịnh.
Trong đó Hứa Chử trấn thủ Cao Mật, Sử Hoán đóng quân ở Di An, cần ổn định cục diện. Như vậy, người có thể phái đi, cũng chỉ có Từ Thịnh.
Lưu Sấm vì thế, cũng vô cùng đau đầu.
Bởi vì hắn lại một lần nữa phát hiện, người dưới tay có thể sử dụng, thật sự là quá ít Khiến hắn có chút khó chịu.
Chu Thương, Võ An Quốc, Bùi Thiệu những người này nhiều nhất là chiến tướng, có thể đấu tranh anh dũng, nhưng năng lực độc chắn một mặt còn xa chưa đủ.
Tiêu Lăng mặc dù không tệ, thì dù sao còn có chút non nớt.
Lưu Sấm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để cho Tiêu Lăng ở bên cạnh Thái Sử Từ rèn luyện một khoảng thời gian, đợi dày dạn kinh nghiệm thêm một chút, rồi phân công nhiệm vụ.
Tuy nhiên, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Bất kỳ một Chư hầu nào ở giai đoạn sáng lập, e rằng đều gặp phải quẫn cảnh như vậy.
So sánh ra, Lưu Sấm cảm thấy bản thân may mắn hơn Ít nhất so với tình huống của Lưu Bị vẫn tốt hơn rất nhiều. Nhớ ngày đó, binh mã của Lưu Bị tuy chỉ có ngàn người, tướng thì không quá Quan
- Trương nhưng lại một đường xông pha tiến lên cuối cùng trở thành đứng đầu Thục Hán. Với phần này năng lực mà nói, Lưu Sấm vô cùng kính nể.
Đời sau có người nói, Lưu Bị là khóc ra giang sơn.
Nhưng khóc này, cũng là một môn bản lĩnh … Trên đời này có nhiều người khóc như vậy, vì sao chỉ có Lưu Bị có thể thành công? Cho nên, cho dù Lưu Sấm không thích Lưu Bị, cũng nhất định phải thừa nhận, Lưu Huyền Đức không hổ là một kiêu hùng. Một kiêu hùng chân chính.
Người này có thể lấy lên được, thả xuống được, có thể khóc không quan tâm đến thể diện.
Nói ra có lẽ khá làm cho người ta khinh thường, lại không thể không thừa nhận, co được dãn được, người này bên trong rất thâm hiểm Thâm từ bản chất.
Ngày hai mươi tháng giêng nguyên niên Kiến An, Lưu Sấm bất thình lình hạ lệnh, toàn quân xuất phát.
Hắn lấy Hứa Chử làm tiên phong, vượt qua Duy Thủy, trực bức Thuần Vu.
Đồng thời, lại phát ra hịch văn, phải thảo phạt Bành Cầu.
Đối với hành động này của Lưu Sấm. người Bắc Hải quốc phần lớn là ngoảnh mặt làm thinh.
Tuy rằng Lưu Sấm là hậu duệ của Lưu Đào, có Trịnh Huyền có thể làm chứng.
Nhưng ngươi lại thân không có quan chức, có tư cách gì đi thảo phạt Bành Cầu? Vô cớ xuất binh, chỉ sợ cũng khó thành sự. Quản Ninh và Bỉnh Nguyên đều lập tức viết thư cho Lưu Sấm, bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, sẽ dẫn đến chiến hỏa ở Bắc Hải.
Bành Cầu phẫn nộ càng lớn, cũng ra một tờ hịch văn, nói Lưu Sấm vọng động binh qua, đang xuất binh thảo phạt.
Đồng thời, Bành Cầu điều động năm ngàn binh mã Bắc Hải quốc, đóng quân ở phía bắc Vấn Thủy.
Hai bên đều hằm hè nhau, nhìn qua muốn gây chiến, đến một hồi sống mái với nhau.
- Không có khả năng xảy ra!
Trong thành Lâm Truy, Tuân Kham cầm thư báo từ tiền phương đưa tới, không kìm nổi ung dung mà cười.
Trần phu nhân nói:
- Sao không xảy ra đánh nhau? Hai bên cũng đã phái ra binh mã, mắt thấy muốn đánh ở một chỗ, phu quân dựa vào cái gì nói, không xảy ra đánh nhau?
- Có Khang Thành Công, Mạnh Ngạn liền không thể dụng binh đối với Bành Cầu. Vô cớ xuất binh, Khang Thành Công ghét nhất chuyện này, Mạnh Ngạn sao có thể có thể chống đối Khang Thành Công? Hơn nữa, hắn vào Bắc Hải quốc vẫn chưa tới hai tháng, nhất định sẽ không khai chiến vào lúc này, gây chuyện không tốt sẽ dẫn đến người Bắc Hải quốc không có cảm tình. Lưu Sấm là người thông minh, hắn tuyệt sẽ không phạm phải sơ suất lớn như vậy, làm mất lòng người khác. Cho dù đánh bại Bành Cầu, hắn được lợi lộc gì?
- Sao không có lợi.
Trần phu nhân nói:
- Đuổi Bành Cầu đi, hắn chẳng phải có thể chiếm giữ Bắc Hải sao?
- Vấn đề là, nếu hắn làm như vậy thật, sẽ đắc tội với Khang Thành Công.
Trần phu nhân há miệng thở dốc, có phần không đồng ý với cách nhìn của Tuân Kham. Nhưng nàng sẽ không tranh chấp với Tuân Kham quá, trong nội tâm đối với Lưu Sấm, vẫn không quá để ý.
Theo nàng, cho dù con gái không thể gả cho Viên gia, cũng có thể gả cho Trần gia.
Trần gia ở Dĩnh Xuyên là đại tộc, nếu là nữ nhân có thể gả vào Trần gia, chẳng phải là thân càng thêm thân, khiến quan hệ hai nhà càng thêm gần gũi? Nhưng những lời này, nàng không thể nói với Tuân Kham.
Bởi vì Trần phu nhân biết, Tuân Kham hiện giờ một lòng một dạ muốn mang nữ nhân gả cho Lưu Sấm.
Nực cười chính là, tâm tư này của trượng phu lại chỉ là bởi vì năm đó sau khi say rượu, một câu nói đùa với Lưu Đào Chỉ mong là, Lưu Sấm kia thất bại ngay trận đầu tiên, nói như vậy, thái độ của phu quân đối với cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ thay đổi.
Ngay lúc hai phu thê đang nói chuyện, chợt có gia thần vào báo,
- Tiểu lão gia phái người đưa thư tới.
Tiểu lão gia? Tuân Kham khẽ ngẩn ra, chợt hiểu ra.
Trong nhà y có năm huynh đệ, Tuân Kham xếp thứ tư, phía dưới còn có một đệ đệ, đó là Tuân Úc.
Lúc trước, thời điểm Tuân Úc chưa đi theo Tào Tháo, cũng từng ở dưới trướng của Viên Thiệu. Sau hắn ta rời khỏi Hà Bắc, đi theo Tào Tháo mới vừa ở Đông quận, Tuân Kham và Tuân Úc còn đã xảy ra một cuộc tranh chấp. Quan trọng nhất là, Tuân Kham vốn định đề cử Tam ca Tuân Diễn làm dưới trướng Viên Thiệu, lại bị Tuân Úc phá hư. Vì chuyện này, Tuân Kham và Tuân Úc từng có một trận cãi vã kịch liệt, từ đó về sau huynh đệ hai người liền không hề qua lại.
Bây giờ, Tuân Úc ở dưới trướng Tào Tháo rất được trọng dụng, đột nhiên viết thư đến, là dụng ý gì? Y bảo gia thần đem thư trình lên, sau khi đọc xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
- Phụng Hiếu thật là nham hiểm, đây không phải là để Mạnh Ngạn đứng mũi chịu sào sao?
- Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tuân Kham u ám, cầm lá thư đi lại trong phòng.
Một lát sau y trầm giọng nói:
- Quách Gia tiểu nhi hiến kế cho A Man, nâng Mạnh Ngạn lên làm Quán Đình Hầu, Đông Di Giáo Úy,Thái Thú quận Tề.
- A? Trần phu nhân ngẩn ra, bật thốt lên nói:
- Lưu Sấm năm nay mới mười tám, đã làm quan to hai ngàn thạch, có phần giống như trò đùa.
- Nàng biết cái gì.
Tuân Kham trừng mắt nhìn liếc mắt nhìn Trần phu nhân một cái:
- Vấn đề không phải hắn có đủ kinh nghiệm sự từng trải hay không, mà là nếu chiếu thư này ban xuống. Đại công tử tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn. Mạnh Ngạn đang ở Bắc Hải. Quận Tề là Đại công tử làm chủ. Theo chiếu thư này, rõ ràng là muốn gây xích mích giữa Đại công tử và Mạnh Ngạn … Hơn nữa nàng cũng vừa nói, Mạnh Ngạn năm nay mới mười tám tuổi. Nếu chỉ làm Quán Đình Hầu hoặc làm Đông Di Giáo Úy, đều không tính là chuyện lớn.
Nếu làm, Quán Đình Hầu hoặc Đông Di Giáo Úy, sẽ không có người để ý. Vấn đề ở đây là Thái Thú quận Tề … Hắn còn nhỏ tuổi như vậy đã làm Thái thủ quận Tề, những người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Mạnh Ngạn hao hết tâm tư mới đạt được Tang Bá làm đồng minh, kiềm chế Thái Sơn Lã Càn. Nhưng bây giờ, chỉ sợ trong lòng Tang Bá, cũng sẽ không thoải mái.
Trần phu nhân ngạc nhiên, trầm lặng không nói.
- Lẽ nào, Tang Tuyên Cao không nhìn ra được sao?
- Nhìn ra thì như thế nào?
Tuân Kham chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng,
- Quách Gia đây là dương mưu, được cho là hợp lòng người. Tang Tuyên Cao tính khí cho dù tốt hơn, gặp phải chuyện này, chỉ sợ cũng phải sinh lòng khúc mắc … cho dù hắn ta sẽ không phản bội Lưu Sấm phản bội, nhưng tất nhiên sẽ có rạn nứt. Không được, tình hình cứ như thế này, Mạnh Ngạn sẽ hai mặt thụ địch. Ta nhất định phải phái người cảnh cáo hắn. Tránh cho hắn phải chịu thiệt.
Kỳ thật, càng là người có mưu cao, tâm tư lại càng đơn giản.
Tuân Kham chưa từng gặp qua Lưu Sấm, đã có dựa vào ước định năm đó giữa y và Lưu Đào, đã coi Lưu Sấm là con rể.
Trần phu nhân nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của Tuân Kham, trong lòng càng thêm bất mãn.
Con của mình cũng không quan tâm như vậy, mà hiện giờ vì một Lưu Sấm, lại quan tâm như vậy, thật sự là có chút quá đáng. Nhưng, những lời này nàng không thể nói với Tuân Kham. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ bị Tuân Kham quát lớn … Nhưng trong nội tâm nàng càng thêm bất mãn đối với Lưu Sấm …
- Tiểu Ma cô, em có từng nghe nói đến Lưu Sấm chưa?
Trong hậu hoa viên của Tuân phủ ở Lâm Truy, một thiếu nữ đẹp, tò mò hỏi nha hoàn bên người.
Nha hoàn kia béo ục ịch, nhìn có chút đáng yêu.
- Tiểu nương tử nói Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc?
- Ừ.
Thiếu nữ nói:
- Gần đây không biết tại sao, thường xuyên nghe người ta nhắc tới cái tên này. Phụ thân cùng mẫu thân cũng thường xuyên nói đến người này, hơn nữa nghe khẩu khí của bọn họ, phụ thân đối với người này rất coi trọng, mẫu thân đối với người này hình như có chút căm ghét. Mà ngay cả Đại huynh, hôm qua lúc nhắc tới người này, cũng có chút kỳ lạ. Tiểu Ma cô, em có biết, người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào không?